Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cảm giác khi lại một lần nữa được lên tàu rất là lạ.
Mới một giây trước vẫn còn đứng ở ga tàu ồn ào và đồng đúc, cửa tàu còn đang chậm rãi mở ra, chớp mắt cái sân ga đã bị bỏ lại rất xa phía sau, cảnh sắc hai bên cửa sổ cũng trở nên mơ hồ.
Phó Kỳ Đường đang muốn cảm thán một câu nhưng chưa kịp hé miệng thì lại thấy cổ họng hơi nóng.
Cung Tử Quận tháo băng gạc xuống, còn đi vòng quanh anh một vòng: "Ok rồi, có muốn soi gương coi chút không?"
Phó Kỳ Đường đưa tay sờ sờ, quả nhiên thấy được vết thương trên cổ đã khỏi hẳn.
Nơi đó đã không còn thỉnh thoảng nhói nhói đau nữa, hiện tại chỉ nhớ được cảm giác khi ngón tay Cung Tử Quận vô tình xoẹt qua.
"Quân tử động khẩu không động thủ." Phó Kỳ Đường ho nhẹ hai tiếng, tránh né ánh mắt của Cung Tử Quận, nhỏ giọng thầm thì.
"Muốn tôi "động khẩu" thật à?" Cung Tử Quận nhìn anh đầy ẩn ý.
Phó Kỳ Đường nhất thời dở khóc dở cười: "Anh bình thường chút đi!"
Lúc người chơi từ trong phó bản trở lại tàu thì đều sẽ lên toa số 0.
Mọi thứ vẫn hệt như trước khi bọn họ đi, cứ như bọn họ lăn lộn ở khách sạn Thanh Đằng mới hai mươi phút chứ không phải hai ngày trời.
Quý Đào đứng trước bốn màn hình lớn ở cuối toa xe xem thông tin, sắc mặt hơi nặng nề.
Màn hình vẫn hiển thị bốn địa điểm khác nhau, bên dưới là danh sách người chơi.
Trên chiếc màn hình hiển thị thông tin về phó bản Khách sạn Thanh Đằng, tên của Tạ Nhất Minh, Viên Phi và Trương Nguyên Tích đã bị một dấu gạch ngang thẳng tắp màu đỏ sậm phủ lên, khiến cho người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy khó chịu.
"Trừ đội của Miêu Anh ra, hai đội còn lại cũng không tốt cho lắm." Quý Đào nói.
Miêu Anh chính là ngự tỷ với mái tóc màu nâu tóc đỏ mà Phó Kỳ Đường gặp trước khi xuống tàu, cô là một trong số ít người vừa có thâm niên, vừa có thực lực ở trên tàu, được phân đến chùa Thiên Phật.
Trước mắt mới chỉ có một người tử vong, người đó là Từ Vỹ Quang có thân hình thấp béo, mặc áo sơ mi caro, đều là người mới như Phó Kỳ Đường.
Hai đội còn lại thì giống nhau, chết mất ba người, tên của họ đều đã bị gạch bỏ.
Phó Kỳ Đường nhìn kỹ một chút, phát hiện đồng bọn Tô Úy lên tàu cùng lúc với mình và cô bé Dịch Văn Văn hoạt bát, đáng yêu vẫn còn sống thì thở phào một hơi.
"Thôi về toa xe nghỉ ngơi đi đã, bọn họ cũng cần một khoảng thời gian nữa mới có thể trở về, chúng ta cứ ở đây cũng không giúp đỡ được gì." Nhiếp Tiểu Lam mệt mỏi nói.
Sau đó chỉ vào cái máy ở trong góc rồi hướng dẫn Phó Kỳ Đường: "Đó là cổng giao dịch, anh có thể kiểm tra điểm sinh tồn của mình và đổi lấy đạo cụ ở đó, chỉ cần quẹt vé lên là sẽ khỏi động được nó."
"Ừ, cảm ơn cô." Phó Kỳ Đường gật đầu.
Phó Kỳ Đường đi đến cổng giao dịch.
Nhìn bề ngoài, nó không khác gì cái bảng thông tin điện tử dùng để định vị và tìm đường trong các trung tâm thương mại, sau khi quét vé tàu thì sẽ tương tự một cái máy bán hàng tự động.
Lựa chọn kiểm tra điểm sinh tồn, thông tin trên màn hình lập tức hiển thị lướt tìm.
[ Hành khách Phó Kỳ Đường đang kiểm tra điểm sinh tồn...!Đang kiểm tra...!Vui lòng chờ...]
[ Thông tin điểm chi tiết của phó bản lần này như sau:
– Kích hoạt ảo giác trên tranh treo tường, +5
– Thu thập được thông tin về người chết oan, +10
– Dùng tính cảnh giác cực cao, tư duy logic và ngôn ngữ dí dỏm đuổi được quỷ, +20
– Phát hiện ra quy tắc: Ma quỷ cần được cho phép mới có thể vào phòng, +50
– Lần thứ hai xua đuổi được quỷ, +20
– Phát hiện diện tích và không gian phòng bất thường, +10
– Phát hiện lối vào tường kép, +10
– Tiểu diệt bóng đen x3, +45
– Phát hiện Đa Kim trong tường kép, +10
– Thưởng qua phó bản, +100
– Điểm tương tác người xem, +4
– Điểm khán giả đánh giá trong kỳ này, +95
– Nhận được đạo cụ phổ thông x1 (Không thể check được tính năng, hành khách vui lòng tự khám phá)
Tổng số điểm sinh tồn nhận được trong kỳ này: 379 điểm
Tổng điểm: 379 điểm
Điểm đã được chuyển đến tài khoản của quý khách, hãy kiểm tra và xác nhận.]
Số điểm ba trăm bảy mươi chín nhiều hơn dự đoán của Phó Kỳ Đường một chút, đặc biệt là chín mươi lăm điểm bình chọn của khán giả, cao gần ngang với thưởng vượt ải.
Xem ra nhân khí cao đi đến đâu cũng đều hữu dụng, Phó Kỳ Đường yên lặng cảm thán.
Trở lại toa 06, Phó Kỳ Đường cuối cùng cũng coi như thả lỏng tinh thần.
Không có ma quỷ, không có bình luận, không cần bị sáu mươi người không biết từ đâu chui ra làm khán giả vây xem, đây là sự yên tĩnh khó mà có được.
Tuy anh không hề biểu hiện ra nhưng từ hai ngày trước, lúc vừa mới bước chân lên tàu, anh vẫn luôn đè nén sự căng thẳng, lo âu trong lòng.
Một cách vô tình, anh cuốn cả con người mình vào bóng tối sâu thẳm.
Anh ngã ra giường, biết rõ mọi thứ đều là giả, đều được tái hiện lại từ ký ức của anh mà thân thể và não bộ lại vẫn buông lỏng cảnh giác vì được trở lại nơi chốn quen thuộc, vô thức chìm vào giấc ngủ.
Phó Kỳ Đường ngủ một giấc rất say, khi tỉnh dậy còn tưởng là khuya lắm rồi, ai ngờ nhìn đồng hồ thì thấy mới qua được hai tiếng.
Anh lơ mơ ngồi dậy, vô tình làm cuốn sách trên tủ đầu giường rớt "bộp" một tiếng rõ to, vang vọng khắp "phòng".
Phó Kỳ Đường giật mình tỉnh luôn cả ngủ, gãi đầu một cái rồi khom lưng nhặt quyển sách lên.
Đây là quyển sách anh đang đọc dở trước khi lên tàu, sau khi vào đây thì tiện tay đặt ở tủ đầu giường.
Sắc mặt Phó Kỳ Đường dần trở nên nghiêm túc, vào thời khắc này, anh lại không thể không đào vấn đề mà anh vẫn luôn giấu dưới đáy lòng lên: Cung Tử Quận đang nói dối.
Cung Tử Quận tự xưng là fan của anh, nắm rõ sinh nhật của anh, món ăn ưa thích của anh và những sự kiện anh từng tham dự trong lòng bàn tay.
Tuy nhiên hắn đã tự làm mình bị lộ tẩy.
Lúc anh hỏi Cung Tử Quận sao phải đối tốt với mình như thế, ban đầu Cung Tử Quận đã trêu anh, nói ra một đoạn thoại xuất phát từ quyển sách này.
Anh thích nhất là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.
Có điều là anh mới đọc xong quyển này không lâu, chưa từng công khai nhắc tới, càng không thể có người biết được đây là quyển anh thích nhất.
Thế thì sao Cung Tử Quận lại biết được?
Phó Kỳ Đường ngồi đần ra suy nghĩ một lúc mà vẫn chẳng có chút manh mối nào.
Anh không thể không thừa nhận rằng sự hiểu biết của anh về Cung Tử Quận là quá ít để hiểu vì sao hắn phải lừa mình.
Tuy vậy nhưng tổ tiên lại mách bảo rằng Cung Tử Quận không hề có ác ý.
Dù sao thì cũng nhờ có Cung Tử Quận bảo vệ, anh mới sống được tới bây giờ mà.
Đi được tới đâu hay tới đó vậy.
Binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn.
Nếu Cung Tử Quận đã vẽ ra một crush có ngoại hình giống anh thì anh sẽ rất an tâm mà làm một khuôn mặt thay thế.
Còn nếu Cung Tử Quận thực sự là fan của anh thì cũng chỉ nhiều thêm một fangirl, à nhầm, fanboy trong fandom của anh thôi mà.
Cung Tử Quận thực lực mạnh như vậy, tính cũng tốt, thấy thế nào thì anh cũng không thiệt, anh còn than vãn được gì nữa?
Phó Kỳ Đường nghĩ thông suốt xong thì thấy nhẹ hết cả người, ngâm nga đi vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, thay một bộ quần áo thơm tho, sạch sẽ rồi bụng bắt đầu đánh trống nên Phó Kỳ Đường quyết định sẽ đi ăn cơm.
Nhà ăn ở ngay cạnh toa số 0, áp dụng hình thức buffet, các món ăn được phục vụ 24/24, rất tiện lợi và phong phú, lại còn miễn phí.
Lúc Phó Kỳ Đường đẩy cửa đi vào thì thấy Cung Tử Quận cũng đang ở bên trong.
"Có gì ngon không?" Phó Kỳ Đường hỏi.
Anh đã thả lỏng tư tưởng nên ánh mắt nhìn Cung Tử Quận cũng như được nước gột sửa, sáng trong, còn hơi ấm áp.
"Cậu muốn ăn gì?"
"Anh đoán xem." Phó Kỳ Đường không trả lời còn đố ngược lại: "Coi coi anh là fan cấp mấy nào."
Cung Tử Quận cụp mắt nở nụ cười, ngồi trên ghế vẫy tay với Phó Kỳ Đường, ra hiệu bảo anh lại gần: "Biết cậu sẽ đến nên tôi đã chuẩn bị hết cả rồi."
Phó Kỳ Đường ngồi ghế đối diện hắn, phát hiện thức ăn trên bàn đều là đồ mình thích.
Từ khai vị, món chính cho đến hoa quả và bánh ngọt tráng miệng, không sót món nào.
"Không phải lên hình nên cũng không cần lo béo đâu, đảm bảo đủ calo, dùng bữa thật ngon miệng mới là quan trọng nhất."
Bữa cơm này ăn quả thực là rất ngon miệng.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, giống như hai người bạn bình thường nhất trên đời, bầu không khí tuy nhẹ nhàng nhưng người khác chỉ cần liếc mắt cái cũng nhận ra được.
Cung Tử Quận cúi đầu uống một ngụm bia, chất cồn lạnh lẽo xuyên qua cuống họng chảy xuống bụng.
Hắn nở nụ cười nhẹ nhìn người trước mặt, chỉ cảm thấy mọi thứ có chút không chân thực.
Hắn chưa từng nghĩ có thể lại một lần nữa được ngồi cạnh người kia.
"Đúng rồi, có một vấn đề." Phó Kỳ Đường cắn một miếng thịt dê được nướng rất vừa lửa, đôi môi liền óng ánh một lớp dầu mỏng: "Người mà anh từ biệt lúc gần đi thực ra là Trần Quần, đúng không?"
Tầm mắt của Cung Tử Quận dừng ở môi Phó Kỳ Đường vài giây rồi dứt khoát rời đi: "Sao lại nói như vậy?"
"Tôi thấy anh kiểm tra danh sách khách thuê phòng." Phó Kỳ Đường nói rồi lại như cảm thấy chưa đủ rõ ràng, tiếp tục bổ sung: "Lúc nãy tôi mới nghĩ ra, chủ cũ của khách sạn Thanh Đằng a.k.a đôi vợ chồng zombie kia không hề biến mất đi mà chỉ chuyển hóa từ một đôi zombie thành...!Lữ Nhã Hủy và chồng cô ta.
Với lại, Đa Kim cũng không phải con trai của bọn họ."
Cung Tử Quận nhướng mày: "Ừ?"
"Trên người Đa Kim có rất nhiều vết thương cũ, mười tuổi rồi mà nhỏ gầy như đứa trẻ năm, sáu tuổi, có một loại khát vọng không hề tầm thường đối với đồ ăn, cứ như là chưa từng được ăn no một bữa nào vậy.
Không những thế, cậu bé còn vô cùng sợ Lữ Nhã Hủy, càng không quen thân với người được gọi là "ba" kia.
Cho nên tôi đoán cậu bé không phải con của Lữ Nhã Hủy."
Phó Kỳ Đường hơi dừng lại sau đó tiếp tục nói: "Hơn nữa tôi vẫn luôn để ý một chuyện, năm năm trước Trần Quần bị giết, ông bà chủ mua lại khách sạn, từ đó về sau liền có tin đồn có ma nhưng đó đều chỉ là mấy trò đùa dai như đồ đạc bị di chuyển vị trí hay giá áo đột nhiên bị đổ này nọ.
Điều này chứng minh ban đầu Trần Quần không hề có ý giết người.
Nửa năm trước, cậu bé chân chính giết người, còn giết một lèo năm người.
Sự thay đổi lớn như vậy ắt hẳn phải có nguyên nhân."
"Tôi nghĩ mãi không ra, tận đến lúc nãy đột nhiên nhớ tới việc anh tra danh sách khách thuê phòng thì mới thông suốt.
Anh đang đối chiếu thời gian.
Nếu tôi không nhầm, sở dĩ nửa năm trước Trần Quần bắt đầu mất khống chế giết người là do vợ chồng Lữ Nhã Hủy đã trở lại."
"Năm năm trước bọn họ vội vàng đào tẩu, lúc trở về thì quái bệnh cũng đã được chữa khỏi.
Sự khác biệt giữa béo và gầy là rất lớn, bọn họ hoàn toàn giống một người bình thường, thậm chí Lữ Nhã Hủy còn tròn như quả bóng.
Chính vì thế, không ai nhận ra bọn họ, cũng không thể nghĩ họ và đôi vợ chồng thây khô gầy đét kia có gì liên quan đến nhau được."
"Bởi vì cảm nhận được hung thủ giết mình đã trở lại nên Trần Quần mới trở nên điên cuồng.
Nó muốn báo thù cho bản thân nhưng lại chỉ có thể hoạt động trong tường kép.
Thế là năm người kia liền trở thành vật hi sinh để nó xả ra sự phẫn nộ, không cam tâm của mình."
Cung Tử Quận nở nụ cười, cầm lon bia rót thêm cho Phó Kỳ Đường, phản biện: "Nếu Lữ Nhã Hủy và chồng cô ta là vợ chồng zombie thì bọn họ còn quay lại làm gì?"
"Phí bao nhiêu công sức mới thiết kế ra quả tường kép như thế chả lẽ lại chỉ làm trộm cắp vặt? Cái thời đó mà lắp camera ở cửa thông gió rồi tống tiền hoặc bán cho mấy web đen thì cũng kiếm được khối tiền.
Tóm lại là năm đó bọn họ đi vội đi vàng, có rất nhiều thứ không kịp mang theo, mà chắc là do dạo này thiếu tiền nên bọn họ quyết định quay lại lấy." Phó Kỳ Đường trừng mắt với Cung Tử Quận, nhắc nhở hắn: "Tôi là diễn viên đó nha, mấy kịch bản tương tự vậy tôi đã đọc nhiều lắm rồi."
"Ok, ok, ok! Lỗi tôi đã coi thường cậu." Cung Tử Quận cười.
"Nói chung, nửa năm trước bọn họ về dò xét tình hình dẫn đến việc Trần Quần phát cuồng mà liên tiếp giết năm người.
Lữ Nhã Hủy và chồng thấy thế không ổn liền đi nhưng có lẽ là sau đó biết được Trần Quần chỉ có thể ở cố định trong gian phòng kia hoặc sau nửa năm, bọn họ cảm thấy có vẻ an toàn rồi nên lại quay trở lại.
Lần này về còn cố ý dẫn theo cả Đa Kim, giả trang thành một nhà ba người để giảm bớt hiềm nghi, thêm nữa là dáng người Đa Kim nhỏ gầy, hoàn toàn có thể thay họ vào trong tường kép lấy đồ."
"Mặt khác, đoàn du lịch kia chắc chắn là do cô ta sắp xếp, mỗi người trong toàn đều có bát tự đẹp vậy thì không thể là trùng hợp được, đúng không? Sáng sớm hôm đó khách phòng 201 vừa trả phòng, Lữ Nhã Hủy đã chiếm dụng luôn.
Chắc cô ta biết Trần Quần có thể sẽ xuất hiện nên không tự mình vào đó mà bắt Đa Kim vào tường kép để lấy đồ ra.
Không bao lâu sau thì chúng ta đối mặt với Trần Quần."
"Trong notebook anh cho tôi có ghi, mỗi khi giết chết được một người chơi thì ma quỷ sẽ trở nên mạnh hơn một chút.
Khi đó Trần Quần đã giết Viên Phi và Trương Nguyên Tích lại có vẻ như không đánh hết sức...!A, đường nhiên có thể là do anh quá đỉnh, khiến nó trở nên rất là gà." Nói được một nửa, Phó Kỳ Đường đột nhiên cảm thấy hơi sai sai, ngay lúc Cung Tử Quận đang cười như không cười thì đã chuyển lời, hóa nguy thành an, vô cùng lanh lợi.
"Tôi đoán có khi nó sớm nhận ra là không đánh lại anh nên đã chuyển một phần hồn sang Đa Kim, còn lân la với chúng ta để chúng ta tưởng nó bị giết rồi.
Trên thực tế thì nó lại "biến thành" Đa Kim."
"Nó đã diễn rất tròn vai.
Trừ anh ra thì tất cả mọi người đều bị nó lừa, bao gồm cả Lữ Nhã Hủy." Nói đến đây, Phó Kỳ Đường cười cười: "Khẳng định là Lữ Nhã Hủy không thể ngờ được sau khi con trai cô ta "tỉnh lại" thì sẽ trở thành người thế nào.
Nói thật, nếu không phải đoàn tàu đến đón sớm quá thì tôi còn muốn xem xem cô ta sẽ đối mặt với chuyện này thế nào cơ."
Cung Tử Quận nở nụ cười nhìn Phó Kỳ Đường với ánh mắt rực cháy, cứ như đang xuyên qua anh nhìn một người khác, lại như đang nỗ lực nhìn vào chỗ sâu trong tâm hồn anh, muốn đánh thức thứ gì đó tỉnh dậy.
Dưới cái nhìn như vậy, Phó Kỳ Đường sững người trong giây lát, sau đó bỏ luôn các loại suy đoán liên quan đến crush của Cung Tử Quận và việc vì sao hắn nói dối mình đi trước khi nó lại xuất hiện lần nữa.
Cung Tử Quận sẽ không làm gì mình đâu.
Anh cứ tự nhiên mà tin tưởng hắn như vậy, chả biết giải thích ra sao, cũng vô cùng khó để diễn tả thành lời.
"Thông minh." Cung Tử Quận như kiểu chỉ biết mỗi một câu khen đấy nhưng được cái thắng ở tấm chân tình: "Rất đáng được thưởng."
Phó Kỳ Đường cười híp mắt hỏi: "Thưởng cái gì?"
"Há miệng."
"Hả?"
"Há miệng ra." Cung Tử Quận cười đến thân thiết: "Bé ngoan sẽ được thưởng kẹo."
"Có kẹo thật á? Sao cứ thấy gian gian sao ấy." Phó Kỳ Đường nói thầm sau đó vẫn ngoan ngoãn há miệng.
Giây sau đó, trong miệng anh nhiều thêm một viên kẹo có vị xăng.
Mới đầu Phó Kỳ Đường còn chưa nếm ra.
Xúc cảm do đầu ngón tay Cung Tử Quận chạm vào môi khiến dây thần kinh vị giác của anh đột nhiên đông cứng.
Cho đến khi vành tai hơi đỏ lên, anh mới từ từ nạp lại các tín hiệu dây thần kinh vị giác truyền đến đại não.
Vị ghê thế.
Đây mà là thưởng à? Cố ý trêu mình thì có!
Mặt Phó Kỳ Đường dúm lại, nhất thời theo bản năng muốn biu-ti-phun viên kẹo ra.
"Không được nhổ." Cung Tử Quận tay mắt lanh lẹ ngăn cản.
Miệng bỗng nhiên bị bịt lại khiến Phó Kỳ Đường sợ hết hồn, vô tình nuốt luôn viên kẹo xuống nên bị nghẹn, môi dẩu ra, mắt thì trợn trừng trông y như con vịt.
Cung Tử Quận không nhịn được cười, buông tay ra nói: "Đáng yêu quá."
"..." Phó Kỳ Đường vừa bực mình, vừa buồn cười: "Khen cái gì mà một thằng con trai thích nghe đi xem nào."
Cung Tử Quận suy nghĩ một chút: "Cảm giác không tồi."
"?" (J: ?)
Lúc này bỗng có tiếng ồn ào vang lên ở toa số 0 bên cạnh.
Đầu tiên là tiếng bước chân lảo đảo, tiếp đến là một tiếng vang nặng nề như có thứ gì bị ném xuống đất và cuối cùng là một giọng hò hét thảm thiết: "Chết rồi! Chết hết cả rồi! Tôi còn sống, tôi trở về rồi hahahaha!"
Tác giả có lời muốn nói:
Đoàn tàu: Phải giết chết quỷ mới được tính.
Cung Tử Quận: Giết rồi còn gì
Đoàn tàu: Vẫn còn nửa...
Cung Tử Quận: Đấy là Đa Kim, không phải Trần Quần.
Hơn nữa thằng bé cũng sắp phải đi rồi còn gì.
Tiếp theo là cốt truyện của kỳ sau.
Đoàn tàu: ...
#CungTửQuậncólýcóchứngcứ #CungTửQuậndùnglýthuphụcnhântâm