Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trở lại khách sạn, Hạ Minh Nguyệt nằm rạp trên bàn nhìn anh: “Hôm nay đi tắm suối nước nóng được không?”
“Được.” Cố Minh Diệp liếc nhìn cô, “Nhưng phải thay đồ khác.”
Hạ Minh Nguyệt cong môi: “Ố kề.” Thế mà cô lại lôi được bộ thứ hai ra thật. Cô đưa cho anh xem, khoa trương nói: “Đồ cổ hủ, đây là đồ ba mảnh, cái gì cũng che hết rồi đấy.”
Chờ cô thay xong, Cố Minh Diệp nhíu mày, nói không thương tiếc, “Không được.”
Hạ Minh Nguyệt không thể tin nổi mà nhìn anh, “Có hở cái gì đâu!”
Cố Minh Diệp nắm lấy eo cô, hung hăng gặm nhấm, “Áo mỏng như vậy, mặc như không mặc, bên trong vẫn là bikini, hả?”
“Tắm hồ bơi riêng thì có ai thấy đâu.”
“Anh không phải người?”
“Anh là bạn trai mà.” Cô cười khúc khích, “Anh còn thấy em trần như nhộng rồi mà!”
Cố Minh Diệp hít sâu một hơi, “Vẫn không được.”
Cô gái ấm ức, “Vậy để em thay bộ cuối.”
Cố Minh Diệp: “…” Vẫn còn?!
Khi Hạ Minh Diệp thay một bộ đồ bơi trắng tinh bước ra, Cố Minh Diệp không thể nhịn được nữa — ngực khoét sâu như vậy, mông cong như vậy, da trắng như vậy, tuyệt đối không được!
Hạ Minh Nguyệt nhìn vào mắt anh là biết bộ này bị loại rồi, có chút tức giận nói, “Thế em mặc bộ hôm qua.” Cô bực bội lườm anh.
Cố Minh Diệp đành chịu thua: “Mặc bộ thứ hai đi.”
Sau đó, khi Hạ Minh Nguyệt xuống bể bơi, anh thấy lớp choàng ngoài mỏng như cánh ve, nổi trên mặt nước, trở nên trong suốt. Hạ Minh Nguyệt như kim thiền thoát xác, lại biến thành chỉ mặc mỗi bikini, dựa vào mép hồ bơi xanh lục, da trắng đến phát sáng, như một viên ngọc bích bóng loáng, mỉm cười nhìn anh: “Lại đây!”
Cố Minh Diệp tự hỏi bản thân vô số lần: Tại sao phải nhịn, hả? Tiểu yêu tinh này ngày nào cũng cố hết sức dụ dỗ anh, hoàn toàn không hiểu sự vất vả của anh, anh nhất định phải dạy cô một bài học mới được!
Hạ Minh Nguyệt không thể tin nổi mình lại bị “bạo lực gia đình”! Cô che mông, nước mắt ầng ậc, giọng nói run run: “Sướng…” Cô xoa xoa, nhỏ giọng nói. Sợ bị đánh, ahuhu.
“Còn nghịch nữa không hả?”
Hạ Minh Nguyệt lắc đầu, tỏ vẻ “em biết lỗi rồi”.
“Nếu nghịch nữa thì sao?”
Thì anh ** em nín thở luôn chứ đợi gì nữa? Hạ Minh Nguyệt gào thét trong lòng, ngoài mặt lại ngoan như cún.
Hai người trở về khách sạn, một đêm sóng yên biển lặng.
Trời tờ mờ sáng, Cố Minh Diệp lại lặng lẽ đứng dậy kiểm tra bộ râu của mình. Anh tháo bộ râu xuống, nhìn vào gương mặt phi giới tính với những đường nét hoàn mỹ trong gương, anh hoảng hốt ____ Anh có bạn gái rồi, nếu muốn lâu dài, phải nhanh chóng khiến cô chấp nhận con người thật của anh, không phải thức khuyu dậy sớm ngụy trang kiểu này.
Anh giả vờ là tổng tài bá đạo, vậy cô yêu tổng tài bá đạo hay yêu gương mặt này? Anh không phải là tổng tài bá đạo, gương mặt này cũng không phải anh.
Trong phút chốc, Cố Minh Diệp trở nên vô cùng chán nản.
Anh tham lam niềm hạnh phúc khi ở bên mặt trăng nhỏ, anh khoác một tầng da giả lại cảm thấy rất an toàn. Hình như càng ngày càng khó mở lời rồi.
Anh dường như đã quen với việc có một tầng da giả. Giống như có một loại ảo giác rằng anh thực sự có thể đeo râu giả suốt đời, hoặc sẽ đi phẫu thuật trồng râu. Một lần cho mãi mãi.
Hạ Minh Nguyệt càng ngày càng dậy muộn. Cô thừa nhận là ở bên chú Cố rất vui, nhưng từng ngày nghỉ trôi qua, cô thật sự rất mệt mỏi. Hóa ra giả thục nữ mỗi giờ mỗi phút không nhẹ nhàng như cô tưởng. Ngọt ngào và giả tạo. Đây là cảm giác chân thật nhất. Điều đáng sợ là cô chẳng thể tưởng tượng nổi mình sẽ dùng tính cách thật ở bên anh kiểu gì.
Thật khó xử. Cô không xứng với chú Cố.
Trong hai ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, hai người tâm sự nặng nề, thấy đối phương im nặng, mình lại càng tâm sự nặng nề.
Có hôm Hạ Minh Nguyệt ngủ quên, buổi sáng tỉnh dậy thấy Cố Minh Diệp đã tỉnh, đang nhìn thẳng vào cô. Cô không biết anh đã nhìn bao lâu, cô chui vào ổ chăn, sờ thấy mồm đầy nước dãi. Hôm đó, họ không hôn chào buổi sáng nữa.
Hạ Minh Nguyệt có vẻ rất thích bộ râu của anh. Anh đã hỏi cô hai lần: “Em có muốn anh cạo râu không?”
Cô gái kiên quyết nói: “Không, em thích chú Cố để râu”.
Cả hai đã từng gặp một cặp đôi trên đường. Cô gái rất thoải mái, cắn miếng thật to, cười thật lớn, đi đường vội vàng. Cố Minh Diệp cau mày nhìn. Hạ Minh Nguyệt thậm chí không có đủ can đảm để hỏi ______ Anh ghét cô ấy hả. Biểu hiện của anh đã quá rõ ràng.
Cả hai cũng đã gặp một cậu bé đáng yêu, thích sạch sẽ, rất chú trọng vẻ bề ngoài, cũng rất hay dỗi. Cậu ấy cười lên rất đẹp, đẹp phi giới tính. Hạ Minh Nguyệt cười đùa với tất cả mọi người, trừ cậu ấy, thậm chí lúc đối phương chủ động cười với cô, cô còn quay đầu đi chơi điện thoại. Vẻ mặt hơi thất vọng của cậu bé làm tim anh đau nhói, như thể nhìn thấy chính mình lúc tháo râu giả xuống vậy.
Dư Tử Hảo đăng vòng bạn bè: Mới lĩnh lương [ảnh]
Hình ảnh là một xấp tờ một trăm tệ, bị cô ấy gấp lại thành hình quạt, che đi nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng kiêu hãnh.
Hạ Minh Nguyệt cười, bình luận: Kinh kinh, châm thuốc lá cho đại ca.
Kha Nhất Ức nói: Chờ đại ca mời cơm, bàn ghế em đã dọn sẵn.
Hứa Thu Hạnh nói: Có một quán thịt nướng mới mở ở Phố Nam đấy, đại ca thấy thế nào?
Dư Tử Hảo đã chọn sống thật với bản thân, còn cô thì sao? Hạ Minh Nguyệt âm thầm liếc Cố Minh Diệp, quyết định trong lòng: hết kỳ nghỉ mình sẽ ngả bài.
Cố Minh Diệp nghĩ: Chờ kỳ nghỉ kết thúc, anh sẽ tìm một nơi để đi công tác, sau đó báo với cô ấy trên WeChat là mình đã cạo râu, đăng vài bức ảnh selfie, cuối cùng là gặp nhau, từ từ từng bước một. Còn phải nói cho cô ấy biết tính cách thật của mình, hơi lắm mồm, không lạnh lùng, mong manh yếu đuối, yêu màu hồng, ghét sự giả dối. Anh không hề hoàn hảo.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính.
Tối đó trong khách sạn, Hạ Minh Nguyệt đang bò trên bàn chơi điện thoại, Cố Minh Diệp thì ở phòng tắm, điện thoại để trên bàn.
Một lúc sau, điện thoại của Cố Minh Diệp rung lên bần bật, là tiếng thông báo của WeChat.
Hạ Minh Nguyệt vừa liếc mắt đã thấy một câu khiến cô lạnh sống lưng.
Chân Chân: Con gái nhớ “bố” rồi!
Sau đó, màn hình lại rung lên ___
Chân Chân: [Video]
Chân Chân: Là video hôm anh tới đó, hai bố con đáng yêu quá!
Chân ChânThật là: Khi nào “bố” mới đến thăm bọn em?
Trong nháy mắt đầu của Hạ Minh Nguyệt trở nên trống rỗng. Cô bất giác nhớ đến mùi sữa hôm chú Cố về nước. Cô muốn bấm xem video, nhưng điện thoại đã cài mật khẩu.
Đúng lúc này, Hứa Thu Hạnh gửi cho cô một tin nhắn thoại, hỏi: “Cậu có chắc Cố tổng chưa kết hôn không?”
Cô cứng đờ ngón tay gõ: “Ý cậu là gì?”
Hứa Thu Hạnh: [link] Trên diễn đàn, cậu tự xem đi.
Topic: Tin sốc! Nữ thần kỹ nữ khoa tiếng Trung đúng là tuesday! Chen chân vào cuộc hôn nhân của người đàn ông 30 tuổi đã có con!
Chủ topic: [Video] Người đàn ông trong video là ông chủ của công ty Hoa Sách. Đầu hè không phải có một bài đăng nói nữ thần khoa tiếng Trung đã ở cùng sếp của Hoa Sách sao? Khi đó nữ thần nào đó đã đe dọa bắt quản trị viên xóa bài, bắt chủ topic xin lỗi, còn tự tay đăng bài dạy đời người khác, nói hai người tự do yêu đương, đằng trai chưa kết hôn! Giờ vả mặt đau chưa! Một người đàn ông 30 tuổi đã có sự nghiệp thành công, làm gì có chuyện vẫn độc thân chứ, trừ khi anh ta là gay! Con người ta hai tuổi rồi kia kìa!
Chủ topic: [Hình] [Hình] [Hình] Đây là hình của Tuesday không biết xấu hổ chụp cùng ông chủ của Hoa Sách bị xóa lần trước! Nghe đồn vào ngày lễ Quốc khánh, có người thấy ông chủ Hoa Sách đích thân đến đón nữ thần, hai người ôm nhau đứng ở cửa ký túc xá, ghê tởm, kiêu ngạo cùng cực!
Chủ topic: Ôi giời đất ơi, trong video cô bé cười vui quá, giọng người mẹ cũng rất nhẹ nhàng. Một gia đình hạnh phúc như vậy mà con nữ thần kia lại nhẫn tâm phá hoại! [Khóc khóc khóc]
Hạ Minh Nguyệt bấm vào video. Trong video, Cố Minh Diệp âu yếm ôm một bé gái khoảng hai tuổi, cô bé trông rất giống Cố Minh Diệp, vừa nhìn đã biết là có quan hệ huyết thống. Cô bé cười thích thú, ôm chặt Cố Minh Diệp không buông, lớn tiếng nói: “Bố, bố, bố… bố, con nhớ bố lắm!” Tiếng trẻ con trong veo, ngây thơ thuần khiết.
Người quay video chắc hẳn là phụ nữ, cô ấy không xuất hiện trên màn hình, chỉ nghe thấy tiếng: “Mẹ ghen rồi đấy, con còn chẳng chịu ôm mẹ cơ mà.”
Đứa trẻ ngồi trong lòng Cố Minh Diệp, nắm lấy bàn tay to lớn của người đàn ông, nghiêm túc: “Mẹ có thể ôm mỗi ngày, bố thì không thể.”
Cố Minh Diệp cưng chiều hôn lên đầu cô bé.
Đó là khuôn mặt vô cùng quen thuộc, cũng vô cùng xa lạ. Trái tim Hạ Minh Nguyệt thắt lại, cảm thấy mờ mịt. Hóa ra cô là bồ nhí. Cô thực sự đã ở bên một người đàn ông có vợ! Cô thậm chí còn cố gắng lên kế hoạch ngủ với anh mỗi ngày!
Thảo nào, thảo nào… thảo nào anh luôn đưa đẩy từ chối, thảo nào anh luôn đi công tác, thảo nào anh lại giỏi chăm sóc người khác đến vậy… Hóa ra anh đã có gia đình rồi!
Hạ Minh Nguyệt thấy chuyện này thật vô lý, trong lòng cô cực kỳ không muốn tin vào nó. Nhưng video là thật, người phụ nữ trên WeChat là thật, mùi sữa trên người anh cũng là thật. Mẹ kiếp, anh đúng là ảnh đế, giấu kín như bưng! Mắt Hạ Minh Nguyệt đỏ hoe, tay ôm chặt điện thoại, trái tim giống như đã sống lại, đau đến không thở nổi.
Cô đã làm bồ nhí! Cô thực sự đã làm bồ nhí! Anh lừa cô! Anh dám lừa cô!
Không phải cô cũng đang lừa dối anh sao? Giả vờ là thục nữ kệch cỡm, làm nũng, giả ngây thơ, giả phục tùng, có được tình yêu hoa trong gương, trăng trong nước. Hai người đều có mục đích riêng, cả hai đều là giả, đây là thứ tình yêu chó má gì?! Hạ Minh Nguyệt cắn chặt môi. Cô chẳng nhớ nổi điều gì, nhưng những ký ức về Cố Minh Diệp cứ chạy quanh đầu cô, điên cuồng mất kiểm soát.
Lúc trước ngọt ngào bao nhiêu, bây giờ xấu hổ bấy nhiêu. Khoảng cách giữa hai người chỉ có ba mét, mười phút trước cô còn tràn đầy ảo tưởng mê hoặc về cánh cửa kia, nhưng bây giờ cô chỉ sợ khi cửa mở, sẽ có một con quái vật xông ra. Cô ngây người nhìn về phía phòng tắm, không hề nhận ra mình đang run lẩy bẩy. Như thể trong phút chốc, như thể đã rất lâu, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra. Hai người nhìn nhau, Cố Minh Diệp lập tức nhận ra cô có gì đó không ổn, cau mày hỏi: “Sao vậy?”
Không ngờ Hạ Minh Nguyệt lại bình tĩnh trong nháy mắt, cô nhìn thẳng anh: “Anh có chuyện gì muốn nói với em không?”
Cố Minh Diệp ngập ngừng hai giây, “Không.”