Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc đầu Bạch Vạn Kiếm tưởng là có ma, nhưng rồi hắn nghĩ ra ngay: đây chỉ là một tay cao thủ nào đó đứng bên dòm ngó rồi thừa cơ mình móc túi lấy đá lửa cứu Thạch Phá Thiên đem đi.
Hắn vội nhảy ngag lên nóc điện, đảo mắt nhìn quanh bốn phía thì thấy ở nóc Ðông Nam có một khu rừng cây rậm rạp là chỗ khả nghi kẻ gian tế còn nấp tại đó.
Hắn liền nhảy xuống chạy thẳng tới ven rừng lớn tiếng quát:
-Nấp tránh hành động lén lút như vậy đâu phải là anh hùng hảo hán ? Có giỏi thì ra đây quyết một trận tử chiến.
Hắn chờ một lát không thấy người đáp lại. Hắn là người tài cao mật lớn, không sợ địch nhân ám toán bất thình lình. Tay cầm trường kiếm, ngang nhiên tiến vào trong rừng. Nhưng bốn bề vắng ngắt.
Từng trận gió rừng quạt vào mặt mát lạnh, lá cây rụng xuống như mưa trút.
Hơi thu ở đất Giang nam đã ra chiều dầy đặc.
Bao nhiêu lửa giận trong người Bạch Vạn Kiếm dường như bị tiêu tan trong khoảnh khắc. Cuộc đấu kiếm vừa rồi đã khiến hắn tỏa nhụt nhuệ khí, không dám coi thường anh hùng trong thiên hạ nữa. Bây giờ hắn mới biết câu người ta thường nói: Ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác, trên cõi người này còn có cõi người khác là đúng.
Bạch Vạn Kiếm bỗng cảm thấy trong lòng nguội lạnh, rồi hắn đâm ra thương xót cô con gái nhỏ tuổi đã bị thảm tử. Cõi lòng se lại, bất giác hắn buông một tiếng thở dài rồi quay về miếu Thổ địa.
Bạch Vạn Kiếm bật lửa thắp nến cho sáng rồi ra tay giải khai huyệt đạo cho các sư đệ.
Ðột nhiên hắn lại thộn mặt ra, vì bọn Hô Diên Vạn Thiên, Văn Vạn Phu, mỗi người ở nửa mặt bên trái đều in năm vết ngón tay rất rõ ràng. Những vết ngón tay đen như mực, sâu lõm xuống đến mấy phân.
Bạch Vạn Kiếm liền cất tiếng hỏi dồn:
-Ai ? Ai đã đánh các sư đệ ? Họ hạ thủ vào lúc nào ?
Hắn coi lại những vết ngón tay này rất nhỏ dường như do đàn bà tát vào.
Bạch Vạn Kiếm tuy ít qua lại với bọn võ lâm Trung nguyên, nhưng thường được nghe phụ thân kể những chuyện kỳ văn trên chốn giang hồ. Tuy hắn chưa được mắt thấy nhiều, nhưng tai nghe không phải là ít. Những vết ngón tay đen này nếu là Hắc Sa chưởng hay Hắc thiết chưởng lưu lại thì người trúng chưởng tất bị mất mạng. Nhưng hắn coi chừng bọn sư đệ bị thương không lấy gì làm nặng cho lắm, đã hơi yên tâm.
Bỗng nghe Hô Diên Vạn Thiện nói:
-Tiểu đệ thực không hiểu ai đã đánh mình.
Văn Vạn Phu lớn tiếng thóa mạ:
-Mẹ kiếp ! Ngấm ngầm hại người trong bóng tối. Quân chó đẻ ! Ðúng là quân chó đẻ.
Rút cục chẳng một người nào biết kẻ đánh mình là ai ? Chúng chỉ kể rằng Bạch Vạn Kiếm chống kiếm ra khỏi miếu đuổi theo giai nhân rồi bất thình lình có người tát vào mặt mình. Người bị tát sau không nghe thấy thanh âm người bị tát trước. Kẻ bị tát đau quá, nên cũng chẳng nghe thấy thanh âm người bị tát sau .
Mãi tới lúc Bạch Vạn Kiếm quay lộn về thắp lửa sáng lên rồi mà ai cũng tưởng chỉ có một mình mình bị đánh.
Bạch Vạn Kiếm trầm ngâm không nói gì. Hắn nghĩ bụng:
-Kẻ đã cứu Thạch Phá Thiên đem đi với kẻ đã đánh các sư đệ chỉ là một người. Hắn cứu thằng lỏi rồi, nhưng vẫn ở lại trong miếu, nấp vào một chỗ. Hắn chờ cho mình ra khỏi miếu rồi lại đánh mỗi vị sư đệ một chưởng, đoạn dắt Thạch Phá Thiên đi. Hắn dùng nội lực âm nhu để phóng chưởng nên không phát ra thanh âm. Về võ công cũng như về mưu trí, hắn đều hơn mình một bực, nghĩ đến mà kinh.
***
Nhắc lại Thạch Phá Thiên tự đưa mình vào lưỡi kiếm của Mẫn Nhu, chàng bị thương không lấy gì làm trầm trọng, mà cũng chẳng đau đớn gì cho lắm.
Thạch Thanh cùng Mẫn Nhu hai người đi khỏi rồi thì trong đám tối đen, chàng thấy có người đưa bàn tay ra bịt lên miệng mình tiếp theo chàng thấy người mình được nhấc bỗng lên đem đặt vào gầm khám thờ.
Sau một lúc, Thạch Phá Thiên lại thấy người đó vào ôm mình chạy ra khỏi miếu, rồi cứ bon bon chạy đi rất nhanh.
Ði được một quãng xa, người đó nhảy ngay xuống một con thuyền nhỏ. Sau khi thắp đèn sáng Thạch Phá Thiên giương to cặp mắt lên nhìn thì thấy người ngồi bên đèn chính là Ðinh Ðang.
Thạch Phá Thiên mừng rỡ không biết đến thế nào mà nói. Chàng reo lên:
-Ðinh Ðinh Ðang Ðang ! Nàng ẵm ta đến đây đấy ư ?
Ðinh Ðang bĩu môi, làm mặt giận đáp:
-Chàng Ngốc ơi ! Ðến người ẵm mình mà cũng không biết là ai ư ? Gia gia ẵm chàng đó.
Thạch Phá Thiên ngảnh đầu nhìn ra thấy Ðinh Bất Tam bó gối ngồi ở đầu thuyền.
Lão đang ngẩng mặt nhìn lên trời, không lý gì đến chàng.
Chàng liền hỏi dồn:
-Gia gia ! Gia gia đưa cháu đến đây làm chi ?
Ðinh Bất Tam hắng giọng một tiếng nói:
-Ðinh Ðang ! Gã này đúng là một tên si ngốc, ngươi lấy gã làm chi ? Ngươi chưa ngủ chung phòng với gã lần nào, chém gã một đao phứt đi cho rồi.
Ðinh Ðang vội kêu lên:
-Không, không ! Thiên ca vừa bị một phen trọng bịnh nên chàng chẳng nhớ gì nữa. Rồi chàng sẽ khôi phục dần dần trí nhớ.
Nàng quay lại bảo Thạch Phá Thiên:
-Thiên ca ! Cho tiểu muội coi vết thương xem thế nào ?
Nàng sẽ sàng cởi mở vạt áo trước ngực Thạch Phá Thiên ra, lấy khăn dấp nước lau những vết máu xung quanh vết thương. Nàng rịt thuốc cho chàng rồi xé vạt áo mình buộc vết thương lại.
Thạch Phá Thiên nói:
-Cám ơn nàng Ðinh Ðinh Ðang Ðang ơi ! Nàng cùng gia gia nấp ở dưới gầm bàn phải không ? Hai người ngồi chồm chỗm như sắp vồ ếch, trông hay đáo để.
Ðinh Ðang nói:
-Thế mà Thiên ca còn nói rỡn được ư ? Gia gia và má má Thiên ca đấu kiếm với gã họ Bạch, có biết trong lòng tiểu muội hoang mang đến thế nào không ?
Thạch Phá Thiên lấy làm kỳ hỏi:
-Gia gia má má ta ư ? Muội muội bảo người mặc áo đen đó là gia gia và cái bà lịch sự đó là má má ta hay sao ?
Thạch Phá Thiên ngập ngừng nói tiếp:
-Má má ta không có bộ dạng như vị phu nhân đó, người không diêm dúa lịch sự như vậy đâu.
Ðinh Ðang thở dài nói:
-Thiên ca ! Thiên ca bị trọng bịnh thiệt là tai hại quá ! Nó làm cho Thiên ca quên luôn cả song thân mình nữa. Tiểu muội coi bảy mươi hai đường Tuyết Sơn kiếm pháp của Thiên ca thi triển thấy sơ hở rất nhiều. Chẳng lẽ võ công Thiên ca cũng quên hết rồi ư ? Bây giờ biết làm thế nào ?
Nguyên Thạch Phá Thiên bị Bạch Vạn Kiếm bắt rồi, hai ông cháu Ðinh Bất Tam liền lập tức theo dõi. Cuộc đấu kiếm giữa vợ chồng Thạch Thanh và Bạch Vạn Kiếm tình hình ra sao hai người đều thấy rõ hết.
Ðinh Bất Tam cứu Thạch Phá Thiên đem đi.
Ðinh Ðang liền sử môn chưởng pháp gia truyền đánh vào mặt mười hai tên đệ tử phái Tuyết Sơn. Nhưng đối với Bạch Vạn Kiếm, nàng rất đỗi e dè sợ sệt không dám gây chuyện với hắn. Nàng không chờ hắn quay về miếu đã cất bước chuồn thẳng.
Thạch Phá Thiên lấy làm kỳ hỏi:
-Võ công nào của ta ? Ta chẳng hiểu chút võ công nào hết. Những câu chuyện nàng nói ta không sao hiểu được.
Ðinh Bất Tam đột nhiên đứng phắt dậy, lớn tiếng quát:
-A Ðang ! Ngươi say mê gã đến thế là nghĩa làm sao ? Ai đời lại cứ đòi lấy thằng cha gà dỏ ăn nói lăng nhăng. Tên gã là Cẩu Tạp Chủng thật đã không lầm. Ðể ta phóng một chưởng đánh chết gã phứt đi cho rồi. Mọi việc ngươi cứ trông vào gia gia. Ta sẽ kiếm cho ngươi một chàng thiếu niên anh tuấn khác. Y phải là người thông minh, văn võ song toàn có khí phách anh hùng cho xứng với ngươi và đáng là cháu rể ta.
Ðinh Ðang hai hàng nước mắt chảy xuống ròng ròn, nàng đáp:
-Cháu nhất định không lấy người nào khác nữa. Thiên ca không phải là người si ngốc đâu. Nhưng trải qua một thời gian mắc bịnh trầm trọng nên trí óc hãy còn hồ đồ trong một thời gian mà thôi.
Ðinh Bất Tam nói:
-Lúc còn ở trong miếu thổ địa, ta thấy gã ra chiều như bị quỷ ám ảnh, khiến ai cũng phải tức như vỡ mật. Chân tay gã quờ quạng chẳng khác người mới bắt đầu luyện võ. Mỗi kiếm chiêu sơ hở hàng trăm chỗ, đối phương muốn đâm vào đâu cũng được. Trời ơi ! Rõ ràng người ta đã thu kiếm về mà gã còn đâm mình lưỡi kiếm của đối phương để cho bị thương mới thiệt là kỳ ! Cái hạng bị thịt này ta không giết đi thì sớm muộn tất sẽ bị người hạ sát. Người ta sẽ đồn đại trên chốn giang hồ là tôn nữ tế Ðinh lão tam bị kẻ khác đâm chết, thì còn mặt mũi nào trông thấy ai nữa ? Gã này không giết đi không được.
Ðinh Ðang mím môi nghĩ thầm:
-Gia gia đã nói sao là nhất định làm như vậy, dù mình có giải thích đến đâu mà trái ý người cũng bằng vô ích.
Nàng liền hỏi:
-Gia gia ! Bây giờ gia muốn thế nào sẽ không giết chàng ?
Ðinh Bất Tam nói:
-Hà hà ! Làm thế nào mà không giết gã được ? Ta không giết gã không xong rồi, để gã sống thì mai đây sẽ mất mặt Ðinh lão tam. Người ta có bảo Ðinh Bất Tam tự ý hạ sát tôn nữ tế thì chẳng lấy chi làm lạ. Nhưng nếu họ đồn tôn nữ tế của Ðinh lão tam bị người hạ sát thì còn ra thế nào nữa ?
Ðinh Ðang đáp:
-Cháu tưởng cái đó chẳng khó gì, nếu chàng bị ai giết thì gia gia sẽ báo thù cho chàng.
-Ta đi báo thù cho cái bị thịt đó ư ? Ngươi coi gia gia ngươi là người thế nào mà dám nói vậy ?
Ðinh Ðang cười đáp:
-Chính gia gia chủ trương việc bái đường kết hôn của chúng cháu. Bây giờ chàng đã là trượng phu của cháu rồi. Gia gia giết chàng đi để cháu thành người góa phụ hay sao ?
Ðinh Bất Tam vò đầu bứt tai nói:
-Khi ấy ta đã thử gã biết rằng nội công gã không phải tầm thường, đáng làm tôn nữ tế của ta. Ngờ đâu gã lại là một thằng ngốc. Nếu ngươi nhất định xin ta đừng giết gã, ta cũng ưng cho, nhưng phải nghe ta một điều.
Ðinh Ðang thấy lão chuyển lòng, rất đổi vui mừng, hỏi ngay:
-Tuân theo điều kiện gì của gia gia ? Gia gia nói ngay đi !
Ðinh Bất Tam nói:
-Ta bảo gã là thằng ngốc nên giết đi, mà ngươi lại bảo gã không phải là thằng ngốc không nên giết. Ðược rồi ! Ta hẹn cho gã trong vòng mười ngày đi tỷ võ với Bạch Vạn Kiếm và phải giết thằng cha Khí Hàn Tây Bắc đó, hay ít ra là đánh bại hắn thì ta mới tha gã và cho ngươi cùng gã nên đạo phu thê chân chính.
Ðinh Ðang nghe lão nói lại lạnh gáy. Nàng nghĩ thầm:
-Bạch Vạn Kiếm là một tay kiếm thuật thông thần. Cả hai ông cháu đều đã mắt thấy rồi. Thiên ca làm sao địch nổi với tay đại danh gia về kiếm thuật đó được ?
Nàng liền nói:
-Gia gia ! Ðiều kiện của gia gia thật là một vấn đề khó giải quyết.
Ðinh Bất Tam nói:
-Khó cũng vậy mà dễ cũng vậy. Nếu gã không hạ được Bạch Vạn Kiếm thì ta phóng một chưởng đập chết đồ vô dụng đó đi.
Ðinh Ðang trong lòng vô cùng sầu khổ. Nàng ngoảnh mặt lên nhìn Thạch Phá Thiên thì thấy chàng vẫn lộ vẻ thản nhiên như không. Nàng khẽ nói:
- Gia gia tiểu muội ra điều kiện trong vòng mười ngày Thiên ca phải đả bại Bạch Vạn Kiếm. Vậy chàng tính sao ?
Thạch Phá Thiên đáp:
-Bạch Vạn Kiếm ư ? Kiếm pháp y giỏi lắm. Ðến ai kia còn chưa địch nổi y, ta làm thế nào mà đả bại y được ?
Ðinh Ðang nói:
-Phải rồi ! Gia gia tiểu muội biểu nếu chàng không thắng được y, sẽ giết chàng đó.
Thạch Phá Thiên cười hì hì nói:
-Tự nhiên vô cớ sao lại giết người ? Gia gia giỡn đó, muội muội tưởng thiệt ư ? Gia gia là người tốt, không phải là người xấu. Người không giết ta đâu.
Ðinh Ðang thở dài nghĩ bụng:
-Thạch lang quả là người ngây dại, không hiểu sự tình. Bây giờ đành hãy vâng lời gia gia rồi sẽ tính. Trong vòng mười ngày mình sẽ tìm ra biện pháp để chàng trốn đi là yên.
Nghĩ vậy nàng liền nhìn Ðinh Bất Tam đáp:
-Ðược rồi ! Cháu chịu lời gia gia bảo chàng trong vòng mười ngày phải đả bại Bạch Vạn Kiếm là xong.
Ðinh Bất Tam cười hềnh hệch nói:
-Ta đói rồi, làm cơm ăn đã. Ta nhắc ngươi ba điều: một là không dạy, hai là đừng trốn tránh, ba là chẳng dung tha. Ðiều thứ nhứt là gia gia quyết không truyền dạy võ nghệ cho thằng ngốc. Ðiều thứ hai là ngươi đừng hòng buông tha cho gã trốn thoát. Nếu gia gia phát giác gã định đào tẩu thì dù chưa đủ mười ngày cũng đập chết luôn. Còn điều thứ ba ta bất tất phải giải thích.
Ðinh Ðang nói:
-Gia gia đã bảo chàng si ngốc thì dù có dạy võ nghệ chàng cũng không hiểu, còn dạy làm gì !
Ðinh Bất Tam tủm tỉm cười đáp:
-Ngươi đừng nói khích ta. Dù ta có dạy thì cả mười năm chưa chắc đã đủ chớ mười ngày ăn thua với Bạch Vạn Kiếm thế nào được.
Ðinh Ðang động tâm nói:
-Gia gia không dạy thì cháu dạy, cháu không làm cơm nữa, chỉ cần Thiên ca có võ công mà thôi.
Gặp lúc thuận chiều gió Ðông, thuyền giương buồm cho chạy ngược dòng sông Trường Giang đi về hướng Tây. Trên mặt nước một làn mù trắng dầy đặc tỏa ra bao phủ cả con thuyền đứng xa nhìn không thấy rõ.
Ðinh Bất Tam thấy Ðinh Ðang không chịu thổi cơm, lão tức giận nói:
-Mi không đi làm cơm, định bụng để cho gia gia mi chết đói chăng ?
Ðinh Ðang cũng phụng phịu nói:
-Gia gia định sát hại trượng phu của cháu, chi bằng cháu để gia gia chết đói trước đi là hơn.
Ðinh Bất Tam vênh mặt lên nói:
-Bêu, bêu ! Nói thế mà không biết xấu. Mau đi nấu cơm ăn !
Ðinh Ðang không nói gì với lão nữa, quay sang bảo Thạch Phá Thiên:
-Tiểu muội lại dạy Thiên ca thêm ít võ công nữa, để trong vòng mười ngày Thiên ca có thể đả bại được Bạch Vạn Kiếm.
Ðinh Bất Tam tức mình lên tiếng:
-Ðừng nói ba hoa nữa. Việc đó đến ta đây còn làm không nổi mà con ranh con làm được ư ? thế là hai ông cháu cãi vã nhau hoài.
Thực ra Ðinh Ðang trong lòng sầu muộn, nàng không biết làm cách nào để cản ngăn gia gia nàng đừng giết Thạch Phá Thiên. Nàng biết Ðinh Bất Tam tính tình cổ quái, năn nỉ với lão cũng bằng vô dụng. Chỉ còn cách bướng bỉnh, hậm hực với lão, họa may khiến cho lão hồi tâm chuyển ý được phần nào chăng ?
Mặt khác, Ðinh Ðang định bụng:
-Mình để gia gia đói, không nấu cơm cho ăn. Lão gia không nhịn được, chắc là phải dừng thuyền lên bộ tìm mua cái gì ăn cho đỡ đói, mình sẽ thừa cơ lúc đó đưa Thạch lang trốn chạy thoát thân.
Dè đâu, Thạch Phá Thiên thấy Ðinh Bất Tam đói quá, mặt mũi nhăn nhó ra vẻ buồn phiền vô hạn. Chính chàng cũng thấy bụng đói meo. Chàng không hiểu được chỗ dụng ý của Ðinh Ðang, đứng dậy nói ngay:
-Ðể cháu đi làm cơm cho.
Ðinh Ðang tức giận hỏi:
-Thiên ca vừa mới bị thương, bây giờ cất nhắc, cử động vết thương lại vỡ ra thì làm thế nào ?
Ðinh Bất Tam nói:
-Thuốc dấu của họ Ðinh linh nghiệm như thần, rịt vào vết thương là khỏi ngay lập tức. Huống chi, vết kiếm thương của gã chẳng có chi là trầm trọng thì còn gì đáng ngại ? Thằng nhỏ ngoan ngoãn kia ! Mau đi nấu cơm cho gia gia ăn.
Ðinh Ðang nói:
-Chàng nấu cơm cho gia gia ăn, thế thì gia gia có giết chàng nữa không ?
Ðinh Bất Tam đáp:
-Nấu cơm là nấu cơm, giết người là giết người. Hai việc này riêng rẽ, có liên quan gì đến nhau đâu ? Sao lại đem việc nọ xọ vào việc kia là nghĩa gì ?
Lão nói như vậy là đến kỳ hạn làm không xong việc, lão vẫn xuống tay hạ sát.
Thạch Phá Thiên nắm vết thương trước ngực quả nhiên không đau đớn gì mấy. Chàng liền xuống đằng đầu lái thuyền vo gạo nấu cơm. Ðầu thuyền có một lão già người đất Xuyên, ngồi bẻ bánh lái. Thổ âm hai người khác nhau, nên Thạch Phá Thiên nói gì lão chân sào (người đẩy thuyền hay lái thuyền) cũng không hiểu, mà lão nói gì chàng cũng chẳng hay.
Một mình Thạch Phá Thiên hì hục thổi cơm, nấu nướng món ăn. Công việc này chàng dã thành thạo lắm rồi.
Chỉ trong khoảnh khắc chàng đã mổ nướng xong hai con cá rất thơm tho. Nồi cơm trắng nóng hổi bốc hơi nghi ngút dọn ra.
Ðinh Bất Tam vừa ăn cơm vừa khen ngon luôn miệng. Lão nói:
-Giả tỷ võ công ngươi chỉ được bằng phân nửa tài nấu bếp của ngươi thì gia gia quyết không giết ngươi nữa. Ðáng tiếc, thực là đáng tiếc ! Ngày nọ giá ngươi đừng bái đường thành hôn với A Ðang mà chỉ làm đầu bếp cho ta thì chẳng những gia gia không giết ngươi, mà ngươi có bị kẻ khác hạ sát, gia gia cũng không để yên.
Ðinh Ðang xới một bát cơm lớn và nửa con cá đem ra đằng lái thuyền cho lão chân sào ăn.
Ăn cơm xong, Thạch Phá Thiên ngồi sóng vai với Ðinh Ðang rửa bát đũa ở đầu thuyền.
Ðinh Ðang thấy gia gia ngồi đàng mũi thuyền, liền khẽ bảo Thạch Phá Thiên:
-Lát nữa tiểu muội sẽ dạy Thiên ca môn cầm nã thủ pháp thì Thiên ca phải dụng tâm nhớ thuộc lòng mới được.
Thạch Phá Thiên hỏi:
-Học xong rồi đi tìm Bạch sư phó để tỷ võ phải không ?
Ðinh Ðang hỏi lại:
-Chẳng lẽ Thiên ca biến thành người ngẩn ngơ thiệt rồi chăng ? Ngày trước Thiên ca có thế này đâu ?
Thạch Phá Thiên ngơ ngác hỏi:
-Ngày trước ta làm sao ?
Ðinh Ðang hai má ửng hồng đáp:
-Trước kia hễ Thiên ca thấy tiểu muội là cái miệng ngọt như đường, cười cười nói nói, lanh lợi vô cùng khiến cho tiểu muội cũng cảmt hấy vui lòng hởi dạ. Nhiều câu nói rất sâu sắc khiến người nghĩ không tới được, mà bây giờ Thiên ca biến đổi hết cả rồi.
Thạch Phá Thiên thở dài đáp:
-Thực ra ta có phải là Thiên ca Thiên kiết gì của Ðinh Ðinh Ðang Ðang đâu. Y biết cách làm cho Ðinh Ðinh Ðang Ðang vui lòng hởi dạ, chứ ta chẳng biết chi hết. Vậy Ðinh Ðinh Ðang Ðang đi mà kiếm y có phải hay hơn không ?
Ðinh Ðang hỏi bằng một giọng dịu dàng thỏ thẻ:
-Thiên ca giận tiểu muội rồi ư ?
Thạch Phá Thiên lắc đầu đáp:
-Sao ta lại giận Ðinh Ðinh Ðang Ðang được ? Ta đã nói thiệt mà Ðinh Ðinh Ðang Ðang vẫn không tin.
Ðinh Ðang nhìn nước sông chảy cuồn cuộn bên mạn thuyền lẩm bẩm một mình:
-Không biết đến bao giờ chàng mới trở lại minh mẫn như xưa ?
Nàng ngơ ngẩn xuất thần, vô ý đánh rớt một chiếc bát sứ xuống sông. Chiếc bát chỉ lảng vảng dưới làn sóng biếc một cái rồi chìm xuống mất tăm.
Thạch Phá Thiên nói:
-Ðinh Ðinh Ðang Ðang ! Vĩnh viễn ta không trở thành Thiên ca của Ðinh Ðinh Ðang Ðang đâu. Suốt đời thế này thế này ta cứ ngẩn ngơ thế này hoài. Ðinh Ðinh Ðang Ðang cũng vĩnh viễn không vui lòng hởi dạ, có đúng thế không ?
Ðinh Ðang nghẹn ngào muốn bật lên tiếng khóc, nàng nói:
-Tiểu muội không biết ! Tiểu muội không biết !
Ðột nhiên lòng nàng cực kỳ phiền não. Nàng cầm hết chiếc bát này đến chiếc bát khác liệng xuống sông.
Thạch Phá Thiên ấp úng:
-Muội muội muốn ta mồm mép lanh lợi, nói năng hoạt bát cho Ðinh Ðinh Ðang Ðang vui lòng thì suốt ngày ta nói liến thoắng không ngớt cũng chẳng ngại gì . Nhưng ta không phải là vị ]Thiên ca kia của Ðinh Ðinh Ðang Ðang đâu. Dù ta có muốn giả trang cũng không làm được.