Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Lâm Dục Thư cảm thấy eo mình hơi nặng.
Cậu vô thức từ nằm nghiêng chuyển sang nằm ngửa, cảm giác trên eo càng trở nên kỳ lạ, giống như có thứ gì đó trượt từ sau lưng xuống rốn cậu.
Như thể một đứa bé áp vào rốn sưởi ấm, ngay cả khi ở dưới lớp chăn ấm áp, hơi nóng cũng rất dễ nhận thấy.
Tác dụng của thuốc cảm dường như đã mất đi, sau khi ngủ đủ giấc, đại não bắt đầu tỉnh táo, cuối cùng nhận thức cũng trở lại bình thường, Lâm Dục Thư chợt nhận ra...
Khoác lên rốn cậu là một bàn tay.
Hơn nữa không có cách quần áo.
Cậu đột nhiên mở mắt ra, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng lên trần nhà, một giây sau cậu quay đầu nhìn sang bên cạnh, mà khi thấy rõ người nằm cạnh, cậu đẩy mạnh cái tay đang thò vào trong áo ngủ tay của mình, từ trên giường ngồi dậy, không thể tin nổi mà la lên: "Tống Khải Minh!"
"Hửm?" Tống Khải Minh từ trên gối ngẩng đầu lên, không biết có phải do ngủ không ngon giấc hay không, tóc hắn rối bù, có vài nhúm còn vểnh lên trời.
Hắn xoa xoa đầu, từ trên giường ngồi dậy, trong giọng nói mang theo vẻ uể oải và khàn khàn đặc trưng lúc mới tỉnh ngủ: "Cậu dậy rồi."
Lâm Dục Thư vẫn chưa dám tin, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp hiện lên một tia tức giận: "Anh tại sao lại..."
"Ngủ bên này sao?" Tống Khải Minh miễn cưỡng ngáp một cái: "Tôi quen giường."
Lâm Dục Thư: "...?"
Thật là một lý do chính đáng, chính đáng đến mức Lâm Dục Thư không thể phản bác.
"Anh quen giường sao không nói sớm?" Lâm Dục Thư nổi giận hỏi.
"Tôi cũng mới phát hiện thôi." Tống Khải Minh khoanh hai chân, chống hai tay ra sau lưng.
"Tôi đến chỗ cậu ngủ không được, cho nên tôi lại quay về."
Lý do nghe có vẻ y như thật.
Cơn giận của Lâm Dục Thư tiêu tan một nửa, lại hỏi: "Anh không biết đánh thức tôi dậy à?"
"Cậu là bệnh nhân, vậy sao được?" Tống Khải Minh nói.
"Bệnh của cậu đỡ hơn chưa?"
Cổ họng vẫn còn hơi đau nhưng không ho và ch ảy nước mũi, cho thấy thuốc cảm có phát huy tác dụng.
"Khá ổn." Lâm Dục Thư trả lời, sau đó nhận ra phản ứng của cậu không ổn.
Rõ ràng cơn tức vừa rồi tựa như núi lửa phun trào mãnh liệt, tại sao Tống Khải Minh dăm ba câu là dập cậu đi được?
Bỏ qua chuyện ngủ cùng nhau đi, tay hắn thò vào trong áo làm gì?
Đây mới là vấn đề quan trọng?
Sao cứ như vậy bỏ qua được?
Lâm Dục Thư muốn hỏi lại việc này, nhưng vừa mới được Tống Khải Minh quan tâm bệnh tình, cậu không tiện dùng giọng điệu khởi binh vấn tội, điều này sẽ khiến cậu trông rất nhỏ nhen hẹp hòi.
Đang tìm cớ kéo đề tài trở về, lúc này Wo wo ngồi xổm bên cửa phòng ngủ đột nhiên bước vào, hai chân trước chống lên mép giường, sủa "Gâu" một tiếng với Tống Khải Minh.
"Nó đang thúc giục tôi đấy." Tống Khải Minh vội vàng xoay người xuống giường.
"Tôi dắt chó đi dạo trước, đúng giờ gặp lại nha."
Bóng dáng một người một chó biến mất ở cửa phòng ngủ, Lâm Dục Thư mơ hồ nghe được tiếng Tống Khải Minh trò chuyện với Wo wo.
"...!Đã nói bao nhiêu lần, không được đặt móng lên giường, thôi hôm nay không tính toán với mày..."
Hôm nay là thứ ba, ngày biển số xe Tống Khải Minh bị hạn chế, vào ngày hai người bị hạn chế sẽ hẹn gặp nhau lúc 8 giờ 30.
Lâm Dục Thư nhìn đồng hồ điện tử đặt ở đầu giường, mới 7 giờ 30, còn chưa tới thời gian bình thường cậu rời giường.
Tuy rằng tối hôm qua ngủ sớm, hiện tại không buồn ngủ lắm nhưng dù sao vẫn còn bị cảm, trong người không được khỏe, vậy nên cậu quyết định về nhà ngủ tiếp.
Song, khi Lâm Dục Thư về phòng ngủ của mình, núi lửa của cậu lại phun trào: "Tống, Khải, Minh!"
Chăn trên giường rất chỉnh tề, không hề có dấu vết bị ai đó đắp lên.
Lâm Dục Thư muốn tìm cho Tống Khải Minh một lý do, nhưng thật sự tìm không ra.
Lâm Dục Thư có thói quen trải chăn lên giường, cậu sẽ gập một bên gần đầu giường lại để lộ ra hai cái gối, giống như ở khách sạn, vì cậu cảm thấy như vậy rất đẹp.
Nhưng Tống Khải Minh không có thói quen này, hắn sẽ trải đều chăn bông lên giường cho bằng phẳng, vì vậy đây không thể là chăn do Tống Khải Minh trải.
Đương nhiên, những điều trên chỉ có thể nói là suy đoán, Lâm Dục Thư không có chứng cứ.
Nhưng sáng hôm qua trước khi đi làm, cậu đeo một chiếc cà vạt sáng màu, tuy nhiên ra đến cửa lại cảm thấy quá nổi bật nên tháo cà vạt ném lên giường, sau đó vào phòng thay đồ đổi một chiếc đơn giản hơn.
Mà bây giờ chiếc cà vạt đó được ném nguyên vẹn trên giường.
Nói cách khác, tối hôm qua Tống Khải Minh căn bản không tới ngủ.
Đã đến 8 giờ 30.
Hai cánh cửa đối diện nhau đồng thời mở ra, người đàn ông đi ra từ bên phải mặc một bộ âu phục màu đen, áo khoác ngoài màu nâu nhạt, cả người được chải chuốt tỉ mỉ.
Mà người đàn ông đi ra từ phía bên trái mặc áo khoác denim lót lông cừu, bên trong là một chiếc áo len cổ cao màu đen bó sát người, co giãn vừa vặn.
Hai người đều không hẹn mà cùng thay đổi trang phục mùa đông.
Lâm Dục Thư liếc mắt nhìn Tống Khải Minh một cái, mặt mày vô cảm đi về phía thang máy, trong khi Tống Khải Minh hai tay đút túi, lười nhát đi theo phía sau.
"Tôi về nhà xem." Lâm Dục Thư ấn số tầng B2.
"Anh chưa từng qua nhà tôi."
"Ừ." Tống Khải Minh không có phản ứng gì, nói: "Bị cậu phát hiện rồi."
Trong giọng điệu của hắn không hề có chút bối rối nào, như thể hắn biết mình đã lộ ra sơ hở từ lâu.
Được rồi, mặt mày vô cảm gì chứ, chỉ là Lâm Dục Thư giả vờ, cậu nổi giận nhìn Tống Khải Minh, hỏi: "Anh lừa tôi vui lắm sao?"
"Không phải, tôi không có ý định lừa cậu." Tống Khải Minh thành thật chớp mắt một cái: "Nếu tôi muốn lừa cậu thật thì đã sắp xếp hiện trường rồi, cậu thấy đúng không?"
...!Hình như cũng đúng.
Lòng dạ Tống Khải Minh rất sâu, trừ khi hắn chủ động lộ ra cái đuôi, nếu không người khác rất khó phát hiện sơ hở của hắn.
"Vậy anh có ý gì?" Lâm Dục Thư cau mày hỏi.
"Chỉ là tôi muốn ở bên cạnh chăm sóc cậu." Tống Khải Minh vô tội nói: "Nhưng tôi biết cậu chắc chắn sẽ tức giận, cho nên mới tìm cái cớ để cậu không nổi nóng."
Lâm Dục Thư thực sự khó hiểu: "Nhưng bây giờ tôi còn tức giận hơn, ok?"
"Nghe tôi giải thích trước." Tống Khải Minh nói.
"Tôi có thể lừa cậu, như vậy cậu sẽ không tức giận với cậu, đúng không? Nhưng giữa lừa cậu và thẳng thắn thừa nhận, tôi lựa chọn vế sau, vì sao? Vì tôi không muốn lừa cậu.
Như vậy cậu còn muốn giận tôi ư?"
...!Nói xà lơ gì vậy, sao nghe cũng hơi có lý.
"Mà cậu bị bệnh thật, tôi chăm sóc cậu có gì sai?" Tống Khải Minh bĩu môi.
"Anh thò tay vào áo tôi làm gì, đây là kiểu chăm sóc gì vậy?" Lâm Dục Thư không mắc mưu, lập tức nhảy ra khỏi logic của Tống Khải Minh: "Chỉ bị cảm nhẹ thôi, có gì mà chăm sóc chứ?"
Vừa dứt lời, không biết có phải do nói quá nhiều hay không, cổ họng đột nhiên ngứa ngáy, Lâm Dục Thư nhịn không được lấy khăn tay ra che miệng, kịch liệt ho khan vài cái.
"Ông thần cảm lạnh nghe không lọt tai mấy câu cậu nói đấy." Đúng lúc thang máy đến tầng B2, Tống Khải Minh vòng ra sau lưng Lâm Dục Thư, đẩy cậu đi về phía chỗ đậu xe: "Không phải tôi nói nha quản lý Lâm, đây là thời đại nào rồi, có phải cậu hơi bảo thủ quá mức không? Tôi không làm gì cậu cả, có cần phải tức giận như vậy không?"
Lâm Dục Thư trừng mắt nhìn Tống Khải Minh, sao cậu không được tức giận? Cậu ghét cái bộ dạng playboy của Tống Khải Minh!
Vừa định mở miệng nói chuyện, kết quả cổ họng lại ngứa ngáy khó chịu, hơn nữa khăn tay còn che miệng, lời muốn nói lại bị chặn trở về.
"Cậu là bệnh nhân, hôm nay tôi làm tài xế." Tống Khải Minh lấy chìa khóa xe từ trong tay Lâm Dục Thư, lại nhìn khăn tay của cậu: "Hoa văn khăn này đẹp."
Cơn ho cuối cùng cũng lắng xuống, Lâm Dục Thư đặt khăn tay xuống, tức giận nói: "Còn cái khăn tay kia của tôi đâu, anh định giặt trong bao lâu?"
"Bị bệnh không nên tức giận." Tống Khải Minh đẩy Lâm Dục Thư lên ghế lái phụ: "Mau lên xe, sắp muộn rồi."
Lâm Dục Thư quyết định tặng cho Tống Khải Minh một danh hiệu: Bậc thầy lừa bịp.
Chuyện ôm ngủ đã bị hắn gạt qua như vậy đấy, buổi sáng Lâm Dục Thư ngồi trong phòng làm việc ngẫm lại, phát hiện mưu kế của Tống Khải Minh thật ra rất đơn giản, chính là tránh đi vào lúc cậu muốn nổi giận nhất.
Đầu tiên là lúc mới ngủ dậy, Tống Khải Minh tùy tiện bịa ra một cái cớ, ép lửa giận của cậu nguội xuống.
Tiếp theo cậu về đến nhà là lúc cơn giận l3n đỉnh điểm nhất, Tống Khải Minh lại dắt chó đi dạo.
Cuối cùng đã hơn 1 tiếng sau, khi đó Lâm Dục Thư đã bình tĩnh lại, cậu muốn tìm Tống Khải Minh đòi một lời giải thích hơn là nổi giận, mà mục đích của Tống Khải Minh cũng đạt được —— không đôi co với Lâm Dục Thư khi cậu tức giận nhất.
Mặc dù lí do hắn nói sau đó nghe có vẻ đường đường chính chính, nhưng cơn tức giận của Lâm Dục Thư đã trôi qua từ lâu, không truy đuổi hắn đến cùng.
Nghĩ tới đây, Lâm Dục Thư càng khó chịu, tâm cơ của con sói đuôi to này có phải quá sâu rồi không?
Nghĩ mãi chuyện này sẽ ảnh hưởng đến công việc của mình, Lâm Dục Thư dứt khoát cầm bình giữ nhiệt lên, định đến phòng trà ngâm một chút kỷ tử, nhân tiện thả lỏng đầu óc.
Tuy nhiên khi cậu đi ngang qua quầy lễ tân, phát hiện Tống Khải Minh đang nói gì đó với nhân viên lễ tân, mà cô nàng lộ ra vẻ mặt khó xử.
"Tống tổng có gì phân phó sao?"
Lâm Dục Thư tự nhiên bước đến, bảo trì khoảng cách vừa vặn với Tống Khải Minh.
Cô nàng lễ tân tựa như nhìn thấy cứu tinh, nói với Lâm Dục Thư: "Quản lí Lâm, Tống tổng muốn đổi văn phòng, cái này nên tìm ai ạ?"
"Tìm tôi là được, tôi có thể sắp xếp." Lâm Dục Thư đặt bình giữ nhiệt lên mặt bàn lễ tân, một khuỷu tay chống lên bàn, tay còn lại nắm mu bàn tay kia, quay đầu hỏi Tống Khải Minh: "Sao Tống tổng đột nhiên muốn đổi văn phòng?"
"Diện tích hơi nhỏ." Tống Khải Minh nhíu mày, ngữ khí như thường nói: "Phương hướng cũng không tốt lắm, tôi muốn đổi một phòng làm việc hướng nam."
"Vậy thì hơi phiền toái." Lâm Dục Thư không mặn không nhạt nói: "Tầng văn phòng điều hành chỉ có bấy nhiêu văn phòng thôi, hay là Tống tổng muốn chuyển xuống dưới?"
"Tôi nhớ..." Tống Khải Minh mỉm cười nói: "Bên chỗ bác cả của tôi có một văn phòng trống."
"Bên đó là văn phòng của thành viên hội đồng quản trị.
Tống tổng dọn đến e là không hay lắm đâu?" Lâm Dục Thư nói.
"Hơn nữa thân phận Tống tổng vốn đã đặc biệt, muốn đổi phòng là đổi phòng, chỉ sợ người khác nói lời ra tiếng vào? Thiệu tổng chắc sẽ không đồng ý đâu."
Nụ cười của Tống Khải Minh mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi.
"Ngài chấp nhận văn phòng hiện giờ trước đi, chờ năm sau tôi xem có thể đổi giúp ngài hay không."
Nói xong câu này, Lâm Dục Thư cầm bình giữ nhiệt xoay người rời đi.
Không có gì bất ngờ xảy ra, điện thoại di động của cậu nhanh chóng rung lên.
【Tống Khải Minh: Lâm Dục Thư, cậu được lắm.
】
【Tống Khải Minh: Wowo sủa điên cuồng.jpg】
Thật sảng khoái.
Lâm Dục Thư cất điện thoại, ngâm nga một bài hát nhỏ với tâm tình vui vẻ.
Tới gần giờ tan tầm, điện thoại của Lâm Dục Thư lại rung lên.
Cũng giống như mỗi thứ ba và thứ tư, Tống Khải Minh gửi tin nhắn thúc giục cậu tan làm.
Nhưng lần này không có meme "Wowo xông lên" nữa, xem ra Tống Khải Minh còn đang giận cậu chuyện đổi văn phòng.
Công việc của Lâm Dục Thư còn chưa xong, hơn nữa hôm nay cậu cố ý để Tống Khải Minh tự mình đón xe về nhà, vì vậy nhàn nhã trả lời:
【Lâm Dục Thư: Tăng ca】
Không lâu sau, điện thoại lại rung lên, Tống Khải Minh gửi tới một tấm ảnh.
Lâm Dục Thư mở ra xem ——
Là chìa khóa chiếc Civic của cậu.
...!Đệt!
Buổi sáng là Tống Khải Minh lái xe, cậu quên lấy chìa khóa về.
【Tống Khải Minh: Mười phút không xuống tôi sẽ rời đi.】
【Tống Khải Minh: Wowo nháy mắt.jpg】.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");