Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Chuyến bay thẳng từ Frankfurt đến thành phố Châu Cảng không còn dư vé, Tống Khải Minh lựa chọn chuyển tuyến qua Singapore, khi về đến nơi đã là đêm khuya chủ nhật.
Sảnh đón không náo nhiệt như ban ngày, một ít người thưa thớt đứng chờ.
Mỗi người đều vươn cổ nhìn về phía lối đi, nhưng máy bay hạ cánh đã hơn nửa tiếng mà trong lối đi vẫn chưa có ai ra ngoài, có lẽ còn đang làm thủ tục thông quan.
Lại qua mười phút, cuối cùng bóng dáng hành khách cũng bắt đầu xuất hiện trong hành lang.
Tống Khải Minh ngồi khoang thương gia, xuống máy bay trước khoang phổ thông nên hẳn là sẽ đi ở phía trước.
Một người, hai người, ba người...!Hình ảnh đón người bình thường không có gì lạ đột nhiên được một dáng người cao gầy thắp sáng lên, Lâm Dục Thư nhịn không được phất phất tay: "Tống Khải Minh!
Trùng hợp Tống Khải Minh cũng nhìn sang.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, áo khoác màu đen vắt lên khuỷu tay, nửa người dưới là quần ống đứng phối với đôi bốt Chelsea, tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp.
"Đợi lâu chưa?" Tống Khải Minh đi về phía Lâm Dục Thư, mặc dù ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, bước chân của hắn không mệt mỏi như những hành khách khác, ngược lại còn nhanh hơn bình thường.
"Cũng chưa." Lâm Dục Thư nói.
"Mặc áo khoác vào, bên ngoài lạnh."
Tống Khải Minh cười: "Ừ."
Tống Khải Minh hầu như không có hành lý gì, chỉ mang theo một cái vali nhỏ bên người.
Vừa hay không gian phía sau Civic nhỏ, nhiều hành lý hơn chắc không chứa được.
Đường cao tốc sân bay vào ban đêm không bị cản trở và tắc nghẽn như ban ngày, Tống Khải Minh hạ lưng ghế xuống thấp, gần như nửa nằm nói chuyện với Lâm Dục Thư: "Cậu nghĩ xem nên từ chối ông ngoại tôi thế nào chưa?"
"Còn chưa." Nghĩ đến Wowo sắp gặp ba nó, Lâm Dục Thư dâng trào tâm huyết xách Wowo đi lắm, kết quả sấy lông mất hai tiếng không nói, chỉ dọn dẹp phòng tắm thôi cũng mất hơn một tiếng.
Nếu như có lần sau, cậu nhất định sẽ không xem thường chuyện tắm rửa cho con chó cỡ lớn này nữa, trực tiếp đem Wo wo đi spa thú cưng là được.
"Tôi ở trên máy bay nghĩ tới một việc." Tống Khải Minh uể oải nói.
"Theo lý thuyết có lẽ ông ngoại tôi đã lập di chúc, nhưng ông ấy muốn cậu ở rể, chứng tỏ ông ấy vẫn có ý muốn thay đổi di chúc."
"Anh chờ đã." Lâm Dục Thư hơi buông chân ga, nhìn Tống Khải Minh bên cạnh: "Anh lại đang nhắm vào di chúc?
Lâm Dục Thư thật sự sợ hắn, con sói đuôi to này khi nào mới chịu an phận thủ thường?
Ngoài miệng nói không tranh gia sản, rõ ràng ánh mắt đang phát sáng lên.
"Tùy tiện nghĩ thôi." Tống Khải Minh nhún vai, điều chỉnh tư thế ngồi.
"Tôi ngủ một lát, cậu lái xe đến trường đua Long Mã đi, tôi muốn chạy vài vòng rồi về.
"Bây giờ?" Lâm Dục Thư nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ về đến nhà đã là một giờ sáng, rốt cuộc ngứa tay đến mức nào mới muốn chạy giờ này?
"Ừ." Tống Khải Minh miễn cưỡng đáp một tiếng, giọng ngái ngủ: "Ngay bây giờ."
"Sân đua đã đóng cửa rồi." Lâm Dục Thư nói.
"Tôi gọi cho Lư Tử Bác rồi." Giọng Tống Khải Minh càng lúc càng nhỏ.
"Ngày mai tôi còn phải đi làm."
"Ừ..."
"Anh đừng ngủ, tối mai đi không được sao?"
Bên cạnh đột nhiên im lặng, Lâm Dục Thư quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lồ ng ngực Tống đại gia phập phồng nhịp nhàng, hiển nhiên là đã ngủ thiếp đi.
Lâm Dục Thư hết bình tĩnh nổi, lúc trước đâu thấy hắn thích lên đường đua như vậy, đã mệt đến mức này còn muốn chạy vài vòng?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trường đua Long Mã cách sân bay không xa, đều ở góc xó xỉnh cách xa nội thành, tiện đường đi qua cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Hơn nữa, chạy vài vòng chỉ cần mười phút, để Tống Kỳ Minh chạy nửa tiếng cũng không quá trễ.
Mà sáng mai không cần dắt chó đi dạo, có thể dậy muộn thêm nửa tiếng...
Thôi được rồi được rồi, Lâm Dục Thư rời khỏi đường cao tốc sân bay ở lối ra gần nhất, bắt đầu chạy về phía trường đua Long Mã.
Khoảng 20 phút sau, trước mặt đường xuất hiện một tấm bảng chỉ dẫn quen thuộc.
Dọc theo bảng chỉ dẫn quẹo vào con đường bên trong sân đua xe, Lâm Dục Thư ngạc nhiên phát hiện, ngoại trừ Lư Tử Bác, những người bạn quen biết trong nhóm đều có mặt ở đây.
Bọn họ có người dựa vào mui xe, có người ngồi xổm ven đường, dưới chân mỗi người chất một đống tàn thuốc, hiển nhiên đã ở chỗ này chờ lâu.
"Tống Khải Minh." Lâm Dục Thư giảm tốc độ, kêu một tiếng: "Tới rồi."
"Ừm." Tống Khải Minh chậm rãi ngồi dậy, xoa xoa gáy, bộ dạng chưa ngủ đủ: "Nhanh vậy."
"Sao nhiều người đến vậy?" Lâm Dục Thư kéo thắng tay tắt máy.
"Là anh gọi sao?"
Thật ra nhiều người không có gì kì lạ, điều khiến Lâm Dục Thư cảm thấy kỳ lạ nhất là không có một cô nàng xinh đẹp nào ở đây hôm nay.
Phải biết rằng đám công tử kia đến trường đua luôn mang theo mấy cô em xinh đẹp bên người, có lúc không chỉ một cô.
Dù sao không phải tất cả những người trong nhóm này đều thực sự thích xe đua như Lâm Dục Thư, nhiều người chỉ coi xe đua như một cách để trông ngầu hơn mà thôi.
Nhưng hôm nay rất lạ, tất cả mọi người chờ ở bên ngoài đường đua, không ai vào chạy.
Cho thấy hôm nay mục đích của bọn họ đến nơi này không phải để đua xe.
"Không, tôi chỉ gọi Lư Tử Bác." Tống Khải Minh mở cửa xuống xe.
"Những người khác chắc là nghe thấy tiếng gió."
Tiếng gió?
Lâm Dục Thư không hiểu hàm ý trong lời nói của hắn, cậu mờ mịt khóa xe, đúng lúc Lư Tử Bác đi tới, nói với Tống Khải Minh: "Xe đã đón về, ngay tại gara."
"Ừ." Tống Khải Minh và Lư Tử Bác xoay người đi về phía gara, những người khác cũng nhao nhao dập điếu thuốc trên tay đi theo.
"Xe gì?" Lâm Dục Thư đi bên cạnh Tống Khải Minh, càng thêm khó hiểu: "Ngoài GTR ra anh còn chiếc xe khác à?"
GTR đậu ở bãi đỗ xe trong khu dân cư, Lâm Dục Thư có chìa khóa, trong khoảng thời gian này còn lái ra ngoài vài lần.
"Xe vận chuyển tới bằng đường hàng không." Tống Khải Minh không trực tiếp trả lời: "Cậu sẽ biết ngay thôi."
Trường đua Long Mã không lớn, gara ở gần đó.
Không đến mấy phút sau, nhóm người dừng trước một cánh cửa cuốn, Lư Tử Bác đi tới cạnh cửa, một tay đặt lên công tắc, hỏi một cách ngứa đòn: "Chuẩn bị xong chưa?"
Nhưng mấy người khác không hề phối hợp, ồn ào nói: "Mở mau lên! Bớt lề mề!"
"Được được được." Lư Tử Bác ấn nút mở cửa.
"Cái đám nóng nảy này."
Cửa cuốn chậm rãi nâng lên, Lâm Dục Thư vẫn chưa hiểu chuyện gì, hỏi Tống Khải Minh bên cạnh: "Anh vận chuyển bằng đường hàng không tới lúc nào?"
"Xế chiều hôm nay." Tống Khải Minh nói.
"Máy bay chở khách không có vé bay thẳng, nhưng máy bay chở hàng thì có, xe đến sớm nên tôi bảo Lư Tử Bác đến lấy, để ở chỗ cậu ấy trước."
"À." Lâm Dục Thư mơ hồ cảm thấy không đúng lắm, rõ ràng Tống Khải Minh vừa nói muốn tới đây chạy vài vòng, không nhắc đến chuyện xem xe.
Cậu không ngu ngốc, biết Tống Khải Minh đang cố ý thừa nước đục thả câu.
Nhưng đây không phải chuyện gì ghê gớm, nhìn cửa cuốn chậm rãi lên tới đỉnh, lại hỏi: "Rốt cuộc là xe gì?"
Một giây sau, Lư Tử Bác mở đèn trong gara, khi cậu ta kéo tấm vải che thân xe xuống, Lâm Dục Thư khó tin trừng to hai mắt.
Đậu trong gara là chiếc xe cải tiến đầu tiên của S-Power —— SP-01.
Chiếc xe này có thành tích đáng nể, từng giành được nhiều giải vô địch quốc tế, hơn nữa còn giữ vững kỷ lục vòng đua của Nurburgring trong một thời gian ngắn vào những năm đầu tiên.
Mặc dù hiện tại nó đã lui về hàng thứ hai, nhưng tất cả xe cải tiến đời sau của S-Power đều theo ý tưởng cải tiến của nó, nói nó chính là linh hồn của S-Power cũng không ngoa.
"Sao anh lại mang nó đến đây?"
Lâm Dục Thư vẫn khó có thể tin vào mắt mình, cậu bước tới gần, nước sơn màu heo hồng phấn cợt nhả kia thể hiện sự hài hước kiểu Đức, không sai, chính là chiếc SP-01 trong truyền thuyết.
"Dùng để mở buổi họp báo." Tống Khải Minh khoanh hai tay trước ngực, ung dung nói: "Tôi nghĩ hiệu quả sẽ không tệ."
Đâu chỉ là không tệ, đối với người hâm mộ xe thì đây quả thực giống như đem 《Mona Lisa 》về nước triển lãm vậy.
Lâm Dục Thư vươn đầu ngón tay chạm vào thân xe, cẩn thận đến mức không dám thở mạnh.
Mẫu xe đầu tiên trong bộ sưu tập của cậu là SP-01, giờ đây chiếc xe chỉ có một trên thế giới này đang ở trước mặt, cậu không biết phải phản ứng như thế nào.
Nhưng khác với sự cẩn thận của Lâm Dục Thư, Tống Khải Minh tùy ý hất cằm, hỏi: "Muốn lái thử không?"
Lâm Dục Thư hoàn toàn sửng sốt: "Tôi?"
"Ừ." Tống Khải Minh nói.
"Bảo cậu tới đây không phải là chạy vài vòng sao?"
Phía sau vang lên tiếng ồn ào hâm mộ, thật lâu sau Lâm Dục Thư mới tìm lại được giọng nói của mình: "Tôi...!có thể lái?"
SP-01 không chỉ là một chiếc xe hiệu suất.
Nó là một chiếc xe đua thuần túy, không có số lùi, điều hòa, túi khí an toàn, sự tồn tại của nó chỉ vì hai chữ: tốc độ.
"Cậu có bằng lái xe đua." Tống Khải Minh buồn cười nói: "Vì sao không thể lái?"
Tấm bằng chỉ là một bài kiểm tra để ra khỏi đường đua mà thôi, ai cũng biết người có bằng đua không có nghĩa là một tay đua chuyên nghiệp.
"Tôi..." Lâm Dục Thư mấp máy môi, còn chưa từ hiện thực bình tĩnh lại.
"Sao?" Nụ cười bên miệng Tống Khải Minh càng tươi hơn: "Không dám lái à?"
Đàn ông không thể bị k1ch thích, Lâm Dục Thư buộc mình tỉnh táo lại, nhìn về phía Tống Khải Minh nói: "Lái."
Vì xe đua không có số lùi nên chỉ có thể bị xe khác kéo vào đường đua.
Sau khi Lâm Dục Thư đội mũ bảo hiểm ngồi vào ghế lái, cảm giác khó tin thật vất vả rút lui lại một lần nữa ập đến.
Nhiều tay đua nổi tiếng hiện nay đã lái chiếc xe này, Lâm Dục Thư chỉ nhìn thấy họ khi xem các cuộc tranh tài, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ được lái chiếc xe mà những tay đua đó đã lái.
Với một cú đạp ga, chiếc xe đua nghìn mã lực phát ra tiếng động rất lớn, như muốn lật tung cả thảm thực vật hai bên đường đua.
Tuy bề ngoài là màu hồng phấn cợt nhả, bên trong lại là một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, Lâm Dục Thư lái chiếc xe này theo thói quen lái chiếc Civic, rất nhanh cậu thấy được nó hơi khó điều khiển.
Mã lực thật sự quá mạnh, điểm phanh và tuyến đường đều phải được khám phá lại.
Nhưng có lẽ Lâm Dục Thư có thiên phú đua xe, tốc độ vòng đua của cậu ngày càng nhanh hơn.
Chờ khi dừng lại, cậu thực sự đã phá kỷ lục vòng đua của tay đua chuyên nghiệp tại Long Mã.
—— Dĩ nhiên, xe tốt là nguyên nhân chính.
Sau khi xe dừng lại, Tống Khải Minh đi tới hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Trải nghiệm đường đua tối nay thật sự quá điên cuồng, Lâm Dục Thư không thể diễn tả được cảm xúc của mình.
"Giống như..." Cậu vuốt tóc mái ướt đẫm mồ hôi, nói: "Là cảm giác thực hiện ước mơ vậy."
Tống Khải Minh cười: "Khoa trương như vậy à?"
Lâm Dục Thư nói: "Ừ."
Trong lòng mỗi người đàn ông đều có một cậu bé ngây thơ và Lâm Dục Thư cũng không ngoại lệ.
Dù đã qua cái tuổi hồn nhiên nhưng cậu vẫn cảm nhận được niềm vui thuần khiết từ những điều này.
Trên đường trở về, Lâm Dục Thư rất hưng phấn, không ngừng huyên thuyên về thành tích của S-Power cho đến nay.
Ngay cả khi Tống Khải Minh vạch trần cậu là fan của xe S-Power, cậu cũng không mạnh miệng như mọi khi mà thành thật thừa nhận.
Trở lại khu nhà mình, thời gian đã qua hai giờ đêm.
Đi đến cửa nhà, Lâm Dục Thư bắt đầu ỉu xìu: "Chắc là đêm nay tôi không ngủ được."
Tống Khải Minh nói: "Hay là ngày mai xin nghỉ nửa ngày?"
"Không được." Lâm Dục Thư nhập mật mã mở cửa.
"Tôi còn rất nhiều việc."
Vừa dứt lời, một bóng chó màu xám đen mãnh liệt nhào ra, hưng phấn vây quanh Tống Khải Minh.
Trong cổ họng nó phát ra âm thanh "ẳng ẳng", giống như đang lên án Tống Khải Minh sao bây giờ mới về.
Tống Khải Minh ngồi xổm xuống xoa đầu Wowo: "Có nhớ tao không?"
Wowo không biết nói chuyện, chỉ có thể phấn khích vểnh tai, cọ mũi thật mạnh vào má Tống Khải Minh.
"Sạch sẽ thế." Tống Khải Minh vuốt lưng Wowo.
"Cậu tắm cho nó à?"
"Ừ." -Lâm Dục Thư nói.
"Còn cắt móng cho nó nữa."
"Mày nhìn người ta đối xử với mày tốt biết bao." Tống Khải Minh lại xoa đầu Wowo, sau đó đứng dậy nói với Lâm Dục Thư.
"Cảm ơn cậu mấy ngày qua đã chăm sóc nó."
"Không có gì." Lâm Dục Thư thực sự không cảm thấy có gì để cảm ơn, ngược lại, chính vì có WoWo bầu bạn nên căn nhà lạnh tanh của cậu mới ấm áp hơn nhiều.
"Tôi nên cảm ơn anh mới đúng." Cậu nói.
"Tôi thật sự không ngờ có một ngày mình có thể lái SP-01."
"Vậy..." Tống Khải Minh suy tư mở miệng nói: "Tôi có thể xin một món quà cảm ơn không?"
"Đương nhiên." Lâm Dục Thư không cảm thấy có gì không ổn: "Anh nói đi."
"Cái gì cũng được?" Tống Khải Minh lại hỏi một lần.
"Miễn là tôi có đủ khả năng."
—— Hẳn không phải là món đồ giá trị như đồng hồ 1,4 triệu chứ?
Trong đầu Lâm Dục Thư còn đang suy nghĩ chuyện tiền bạc, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, Tống Khải Minh đột nhiên bước tới, vòng tay qua eo cậu, ấn cậu vào tường của hành lang và hôn môi.
Còn bất ngờ không kịp phòng bị hơn cả lần trước.
Lâm Dục Thư sững sờ nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, nhất thời quên phản kháng.
Đôi môi ấm áp lưu lại dấu ấn trên cánh môi đỏ nhạt, đầu lưỡi cạy hàm răng mang theo hơi thở cực nóng, lúc này mới khiến Lâm Dục Thư hoàn hồn lại.
"Ưm...!Tống Khải Minh..."
Nói chuyện chỉ làm cho đầu lưỡi dây dưa càng sâu, cảm giác tê dại đánh thẳng vào lưng Lâm Dục Thư.
Đầu óc cậu hoàn toàn đình trệ, chỉ có thể phối hợp ngửa cằm, dùng sức nắm chặt quần áo trước ngực Tống Khải Minh.
Nhưng là người không có kinh nghiệm, hơi thở nhanh chóng trở nên rối loạn, càng ngày càng không thở nổi.
Lâm Dục Thư muốn đẩy Tống Khải Minh ra nhưng hắn không cho, ngược lại hôn sâu hơn.
Cũng không biết có phải nhìn thấy hai người "xô đẩy" hay không, Wo wo lầm tưởng đã xảy ra mâu thuẫn, đột nhiên đứng thẳng lên, một móng vuốt khoác lên người Tống Khải Minh, một móng vuốt khoác lên người Lâm Dục Thư, rõ ràng là muốn "khuyên can".
Dưới sự quấy nhiễu của Wowo, Lâm Dục Thư rốt cục đẩy được Tống Khải Minh ra, cậu muốn phát hỏa, rồi lại có chút luống cuống: "Đây là quà cảm ơn anh nói?"
"Ừ." Tống Khải Minh buông lỏng thắt lưng Lâm Dục Thư, chỉ là hô hấp hỗn loạn còn chưa bình phục lại.
"Không đắt chứ?"
"Anh..." Lâm Dục Thư không biết nên mắng cái gì cho phải, hai má nóng dữ dội: "Anh là sắc lang sao?"
Nghe cách mắng chửi quê mùa này, Tống Khải Minh cười đến không chịu nổi: "Ừ, là tôi."
Lâm Dục Thư còn muốn tiếp tục mắng, nhưng Tống Khải Minh cắt ngang: "Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai gặp."
Mỗi lần Lâm Dục Thư muốn nổi giận, Tống Khải Minh chuồn đi rất nhanh.
Hắn mang theo Wowo trở về nhà, để lại Lâm Dục Thư đang phẫn hận nghĩ chắc chắn đêm nay cậu không thể ngủ được..
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");