Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Gặp nhau hai lần, cả hai lần đều xã giao thất bại, Lâm Dục Thư bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc thì vấn đề nằm ở cậu hay ở Tống Khải Minh?
Cậu để tay lên ngực tự đánh giá, chỉ riêng lần này chắc chắn là do Tống Khải Minh nhiều hơn.
Hắn không giống các ông chủ khác của Thiệu gia, sẽ không nói lung tung trước mặt Lâm Dục Thư.
Có lẽ chờ đến lúc gặp nhau trên bàn đàm phán, Tống Khải Minh sẽ biết cách nói năng giữ mồm giữ miệng hơn.
Thời gian khởi động xe rất nhanh đã đến, 20 chiếc xe đã làm ấm lốp lần lượt dừng ở vạch xuất phát, chờ đèn chỉ thị sáng lên.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Thiệu Quang Kiệt trở lại chỗ ngồi giữa hai người, hơi nghiêng đầu tựa vào Lâm Dục Thư, hỏi bên tai cậu: "Vừa rồi hai người đang nói gì vậy?"
Xung quanh tiếng người ồn ào huyên náo, âm lượng vừa phải không khác gì tiếng thì thầm.
Lâm Dục Thư không muốn bị hiểu lầm sâu hơn nữa, vốn định kéo dài khoảng cách, nhưng cậu đảo mắt qua nhìn Tống Khải Minh, lại phát hiện ánh mắt hắn đang dõi theo đường đua, không hề quan tâm chuyện bên này.
Điều này rất bình thường, bởi vì không tới vài giây sau, năm nhóm đèn đỏ đồng thời tắt, tiếng gầm ngập trời đập vào mặt.
Lúc này Lâm Dục Thư cũng không để ý tới Thiệu Quang Kiệt, vô thức đứng lên quan sát xe khởi động giống như Tống Khải Minh.
Khúc cua số 1 tranh đua quyết liệt nhất, một chiếc xe đua bất ngờ trượt bánh và phát sinh va chạm với hai xe đua khác khiến cho khán đài ồ lên một trận.
Bên đường đua có nhân viên công tác vẫy cờ vàng, điều này có nghĩa là xe an toàn sắp được điều động và sẽ tăng tốc vượt lên phía trước.
Hơn 10 chiếc xe đua lần lượt rời khỏi khúc cua số 1, khu vực khởi hành xe bên này trở nên yên tĩnh.
Lâm Dục Thư ngồi lại chỗ, trả lời với âm lượng như lúc nãy: "Hắn hỏi tôi là ai."
Thiệu Quang Kiệt khẽ gật đầu, lại hỏi: "Cậu nói sao?"
Lâm Dục Thư đáp: "Tôi nói tôi làm việc ở Vĩnh Tinh."
Vị đại công tử dường như rất hài lòng với câu trả lời mơ hồ này, rõ ràng anh ta không muốn Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh giao lưu quá sâu.
Trên màn hình lớn đối diện khán đài, xe an toàn bắt đầu chạy dẫn đầu, xe đua bị ép tốc độ chỉ có thể đi hình chữ Z trên đường đua để ngăn nhiệt độ lốp xe giảm xuống.
"Vừa rồi tôi phát hiện,..." Thiệu Quang Kiệt vẫn duy trì tư thế nghiêng đầu về phía Lâm Dục Thư: "Bạn của hắn ngồi ở bên cạnh."
Hôm nay Tống Khải Minh cũng không đi một mình, ngồi ở bên trái hắn vẫn là người sáng lập quỹ phòng hộ mà Lâm Dục Thư đã gặp qua tối hôm qua.
*Quỹ phòng hộ (quỹ tự bảo hiểm rủi ro): là một khoản đầu tư thay thế được tạo ra để bảo vệ danh mục đầu tư khỏi biến động của thị trường.
Thiệu Quang Kiệt hạ giọng xuống thấp hơn: "Cậu biết người kia không?"
Mối quan tâm của hai anh em nhà này đúng là kỳ lạ giống nhau, đều tò mò người bên cạnh đối phương.
Lâm Dục Thư nghiêng đầu về phía Thiệu Quang Kiệt, hơi hất cằm, tới gần bên tai anh ta, khẽ mở miệng chuẩn bị trả lời.
Vốn câu trả lời đã đến bên miệng, nhưng lúc này xe an toàn đột nhiên từ khúc cua cuối cùng lao tới, khiến lời nói của cậu bị ép trở về.
Vì không được phép vượt trong thời gian xe an toàn điều động nên hơn chục chiếc xe đua chen chúc nhau chung cùng một chỗ, tiếng động cơ cực lớn có thể so sánh với sấm sét, người trên khán đài hoàn toàn không thể nói chuyện được với nhau.
Tầm mắt mọi người đều dõi theo xe đua từ trái sang phải, tất nhiên bao gồm Tống Khải Minh.
Hắn quay đầu lại một cách tự nhiên, Lâm Dục Thư bên này còn đang nghĩ về câu trả lời, cậu nhanh chóng dời lực chú ý của mình khỏi đường đua.
Vì vậy hai người chạm mắt nhau qua gáy của Thiệu Quang Kiệt.
Lâm Dục Thư vẫn giữ tư thế trò chuyện với Thiệu Quang Kiệt ở cự ly gần, cũng không biết trong mắt Tống Khải Minh diễn giải điều này được như thế nào.
Câu trả lời đã chuẩn bị xong đột nhiên bị kẹt cứng, bởi vì Tống Khải Minh nhìn thẳng vào Lâm Dục Thư, trong mắt mang theo mấy phần đùa cợt: Cặp đôi trẻ đang nói xấu gì tôi vậy?
Lâm Dục Thư hơi giật giật khóe miệng, dùng ánh mắt trả lời: Anh suy nghĩ nhiều rồi.
Tuy rằng biểu hiện thoáng qua trên gương mặt cậu hết sức hoàn hảo, nhưng Lâm Dục Thư vẫn có phần chột dạ, vì đúng là cậu và Thiệu Quang Kiệt đang nói về Tống Khải Minh.
"Không biết." Ma xui quỷ khiến, khi mở miệng lần nữa, Lâm Dục Thư sửa lại câu trả lời.
Một là do chột dạ, hai là cậu chợt nghĩ nếu Thiệu Quang Kiệt bảo cậu điều tra quan hệ giữa Tống Khải Minh và người nọ, vậy chẳng phải là cậu tự kiếm thêm chuyện cho mình hay sao? Đơn giản trả lời không biết, có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái.
Thiệu Quang Kiệt đương nhiên không biết hai người họ đã trao đổi ánh mắt sau gáy mình, anh ta cũng không hỏi thêm gì nữa, nhàn nhã lướt điện thoại.
Kết thúc chặng đua kéo dài hai tiếng, cuối cùng Ferrari đã ôm luôn hai chức vô địch và á quân chặng đua Singapore.
Truyền thống sau cuộc đua là đi vòng quanh đường đua, du khách có thể nhặt một ít cao su mài mòn từ lốp xe để làm kỷ niệm.
Nhưng thư ký của Thiệu Quang Kiệt đã lên lịch cho chuyến bay vào đêm nay, ngày mai hai người họ còn phải vội vã về công ty làm việc, vì vậy chuyến đi này chỉ đành kết thúc qua loa.
Đối với Lâm Dục Thư thì không thành vấn đề, cậu thà về sớm một chút còn hơn đi vòng quanh đường đua với Thiệu Quang Kiệt.
Chỉ là nhìn bóng lưng Tống Khải Minh biến mất trên đường đua, cậu cảm thấy hơi tiếc nuối, có lẽ sau này khi công việc thoải mái hơn, cậu cũng có thể tận hưởng cuộc đua giống như Tống Khải Minh.
Máy bay đáp xuống thành phố Châu Cảng là hơn 4 giờ sáng, Lâm Dục Thư về nhà đánh một giấc ngắn, sau đó như thường lệ, tràn đầy năng lượng đến công ty làm việc.
Nghe nói Thiệu Quang Kiệt vắng mặt trong cuộc họp buổi sáng của công ty, không biết có phải xin nghỉ thẳng nửa ngày hay không.
Thật ra Lâm Dục Thư cũng có thể xin nghỉ nhưng cậu không muốn.
Người cuồng công việc được cả Văn phòng gia đình công nhận như cậu, trừ khi là chuyện lớn bằng trời, không thì đừng hòng cậu sẽ buông công việc trong tay xuống.
Buổi chiều đến thăm Thiệu Chấn Bang như thường lệ, báo cáo tiến độ đàm phán hiện tại, Thiệu Chấn Bang không có chỉ thị gì đặc biệt, Lâm Dục Thư biết đây là ngầm hài lòng cậu đã xử lý tốt.
Trở lại công ty làm việc đến 6 giờ, Lâm Dục Thư hiếm khi trở thành người đầu tiên trong bộ phận tan sở.
Không phải cậu vội về nhà nghỉ ngơi, mà vốn đã hẹn cuối tuần về nhà ăn cơm nhưng vì đi Singapore cùng Thiệu Quang Kiệt, cậu đành dời hẹn sang ngày hôm nay.
Lâm Dục Thư từ lâu đã quen với cảnh tắc đường vào giờ cao điểm buổi tối, khoảng một giờ sau, cậu đỗ chiếc xe Civic của mình ở bãi đậu xe ngầm của một khu dân cư cao cấp, trái phải trước sau đều là những chiếc xe hơi hạng sang như Mercedes-Benz S-class khiến chiếc Civic của cậu trông khá tồi tàn.
Không phải Lâm Dục Thư không đủ tiền để lái một chiếc xe sang, chỉ là cậu chỉ thích khẩu pháo con của mình.
Lúc bước vào nhà, chị dâu đã dọn sẵn một bàn đầy thứa ăn, Lâm Dĩ Tắc từ trong thư phòng đi ra, bất mãn nhìn Lâm Dục Thư, oán giận nói: "Em thế mà bận rộn còn hơn cả anh?"
"Anh." Trong giọng nói Lâm Dục Thư mang theo vài phần lấy lòng: "Anh biết đấy, gần đây công ty có nhiều chuyện xảy ra."
Nói xong không đợi Lâm Dĩ Tắc nói tiếp, Lâm Dục Thư đã ngồi vào bàn ăn, nói với Hà Yến Quân: "Chị dâu, bắt đầu được chưa? Em sắp chết đói rồi."
"Ăn đi ăn đi, đừng để ý đến ổng." Hà Yến Quân đưa bát đũa cho Lâm Dục Thư.
Về cơ bản thì Lâm Dục Thư được anh trai Lâm Dĩ Tắc nuôi lớn, Lâm Dĩ Tắc năm nay 41, lớn hơn Lâm Dục Thư 12 tuổi.
Cha mẹ hai người đều qua đời sớm, trong nhà Lâm Dục Thư cũng chỉ có Lâm Dĩ Tắc là trưởng bối.
"Ăn từ từ, coi chừng nghẹn." Lâm Dĩ Tắc đi tới ngồi xuống bên cạnh Lâm Dục Thư, vẻ mặt không hòa nhã nhưng trong giọng nói tràn đầy quan tâm.
Lâm Dục Thư nuốt một ngụm thức ăn, nói: "Tay nghề của chị dâu tốt quá, lúc trước anh đúng là tinh mắt."
"Bớt lảm nhảm." Lâm Dĩ Tắc cầm bát đũa lên, hỏi:" Gần đây em bận gì, thu mua?
"Vâng." Lâm Dục Thư thở dài một hơi, ra vẻ bất đắc dĩ: "Nếu lần thu mua này thất bại, sợ là Vĩnh Tinh sẽ phá sản."
"Nhà họ Thiệu gia tộc lớn sản nghiệp lớn, làm gì phóng đại như thế." Lâm Dĩ Tắc lẩm bẩm: "Nếu phá sản thật thì em về nhà làm.
Đã nói bao nhiêu lần, công ty thiếu người, em cứ nhất định phải ở lại Vĩnh Tinh."
Vẻ mặt Lâm Dục Thư khó xử: "Thầy bảo em đi, em không thể không đi."
Lâm Dĩ Tắc vạch trần không thương tiếc: "Anh thấy em chê công ty gia đình nhỏ."
"Em nghe nói doanh số bán ra trong quý III khoảng 300.000 chiếc?" Lâm Dục Thư kịp thời chuyển đề tài: "Không có em, công ty nhà mình cũng phát triển rất tốt đó thôi."
Cha của Lâm Dục Thư trước kia sản xuất pin, sau đó Lâm Dĩ Tắc tiếp quản xí nghiệp và chuyển đổi làm xe năng lượng mới.
Dưới sự giúp đỡ mạnh mẽ của chính phủ đối với xí nghiệp xe năng lượng mới, mấy năm nay xe điện Tấn Tiệp của Lâm gia phát triển nhanh chóng, trở thành thương hiệu xe hơi tăng trưởng nhanh nhất trong nước, thậm chí vượt xa Vĩnh Tinh.
Tuy nhiên Tấn Tiệp chỉ sản xuất xe điện, hơn nữa áp dụng chính sách lợi nhuận ít tiêu thụ nhiều, tầm giá thấp, hầu hết xe từ 10 đến 20 vạn, không hình thành cạnh tranh với Vĩnh Tinh.
Mà quả thật Vĩnh Tinh cũng không coi Tấn Tiệp là đối thủ - - tuy rằng Thiệu Quang Kiệt đã thử phát triển xe điện, nhưng xe của Vĩnh Tinh có như thế nào cũng không thế thấp đến 10 vạn, bởi vậy giữa hai bên có khoảng cách cao cấp và bình dân, không thể tạo sự cạnh tranh.
Đầu năm nay, xe điện Tấn Tiệp đã được đưa ra thị trường thành công, chuyển đổi từ một xưởng nhỏ thành công ty niêm yết.
* Công ty niêm yết là công ty có thể phát hành cổ phiếu trên sàn giao dịch chứng khoán, nhà đầu tư có thể mua bán giao dịch công khai.
Trong mắt những người bình thường, Lâm Dục Thư là phú nhị đại thực sự, cậu được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có, từ nhỏ học ở trường quốc tế, bằng đại học và thạc sĩ đều là ra nước ngoài du học.
Chính vì xuất thân này mà cậu có thể nhanh chóng lăn lộn trong giới tài chính, đồng thời cũng rất thuận lợi trong việc giải quyết công việc của nhà họ Thiệu.
"Bây giờ công ty đã được niêm yết, càng cần em hơn.
"Lâm Dĩ Tắc nói: "Em ở đó tích lũy đủ kinh nghiệm rồi, cũng đến lúc phải trở về."
Lâm Dục Thư nhai thức ăn trong miệng, mơ hồ nói: "Ừm."
"Anh nghe nói lần thu mua này, Vĩnh Tinh đang ở tình thế bắt buộc phải không?" Lâm Dĩ Tắc nhắc nhở đủ rồi, bắt đầu tán gẫu với Lâm Dục Thư: "Anh thấy giá cổ phiếu của Vĩnh Tinh đang tăng nhẹ."
Cuối cùng cũng vượt qua đề tài ngàn năm như một kia, Lâm Dục Thư cũng nói nhiều hơn: "Tình thế bắt buộc thì chưa đến mức, nhưng nhất định phải thành công, nếu không giá cổ phiếu Vĩnh Tinh lại giảm mạnh."
Dù sao tin tức đã được tung ra, nếu như đàm phán cuối cùng thất bại, vậy sẽ khiến các cổ đông mất lòng tin vào ban lãnh đạo Vĩnh Tinh.
"Đúng rồi." Lâm Dĩ Tắc lại nói: "Em đã gặp thần tượng của mình rồi chứ?
Động tác gắp thức ăn của Lâm Dục Thư dừng lại: "Thần tượng gì?"
"Tống Khải Minh." Lâm Dĩ Tắc nói:" Không phải em thường nhắc đến cậu ta sao? Lần thi đấu nào lại giành được giải thưởng gì, động cơ cải tiến có bao nhiêu mã lực..."
Lâm Dục Thư buông đũa, vội vàng ngắt lời Lâm Dĩ Tắc: "Đó không gọi là thần tượng."
"Thần tượng gì chứ." Hà Yến Quân tiếp lời: "Đó là ngưỡng mộ, kỹ sư ô tô mà Tiểu Thư ngưỡng mộ nhất." Nói xong, cô lại nói với Lâm Dục Thư: "Chị nhớ còn nói muốn cậu ta cải tạo xe cho mình?"
"Không có chuyện đó." Lâm Dục Thư trợn tròn hai mắt, nghiêm túc nhấn mạnh: "Em chú ý hắn là bởi vì công việc.
Công việc là công việc, sở thích là sở thích, em sẽ không đem công việc và sở thích nhập làm một.".
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");