Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hiệu Ứng Cánh Bướm - Thị Chanh
  3. Chương 101
Trước /103 Sau

Hiệu Ứng Cánh Bướm - Thị Chanh

Chương 101

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đôi môi của Diệp Minh Châu vẫn luôn hiện rõ trước mắt anh ta, giống như một trái anh đào đầy đặn và cực kỳ mê người. Vừa nhìn đã biết đây là loại cắn vào sẽ làm ngập tràn vị ngọt trong miệng, lại thêm chút nước sốt khiến người ta không thể cưỡng lại. Lúc này, đúng lúc anh ta cảm thấy khô miệng khô lưỡi.

Thế nên cuối cùng anh ta không thể nhịn được nữa, cúi xuống cắn một miếng vào trái anh đào mê hoặc đó. Đó là trái anh đào mà anh ta đã mơ ước suốt năm năm.

Có chút cảm giác tội lỗi, có chút lo lắng.

Nhưng càng nhiều hơn là sự thỏa mãn và hưng phấn.

Trong đầu anh ta tràn ngập những lời Hạ Tĩnh Sinh từng nói: dù thế nào cũng không được lùi bước, nếu có cơ hội thì phải tranh thủ, nếu không có cơ hội thì phải tự tạo ra cơ hội.

Anh ta biết, đêm nay việc Hạ Tĩnh Sinh để anh ta đến đây chính là cơ hội.

Anh ta nhất định phải nắm bắt thật tốt.

Dĩ nhiên, nguyên nhân lớn nhất là anh ta không thể chống lại sự cám dỗ này. Dù rằng đối tượng mà cô muốn quyến rũ hoàn toàn không phải là anh ta, nhưng mỗi nụ cười, mỗi cử chỉ của cô đối với anh ta đều là lực hấp dẫn chí mạng.

Nụ hôn của Trần Gia Sơn đến quá bất ngờ, khiến Diệp Minh Châu hoàn toàn không kịp phản ứng, cô sững sờ tại chỗ, cả người cứng đờ như bị ném vào thế giới băng giá. Đôi mắt vốn to tròn nay trừng lớn đến mức chỉ còn lại tròng trắng, bên trong đầy rẫy sự hoảng sợ, toàn bộ linh hồn dường như bị hút cạn.

Nụ hôn của anh ta không có động tác nào khác ngoài việc môi chạm môi. Nhưng khi nhận ra cô không hề phản kháng, trong lòng anh ta dâng lên sóng triều mãnh liệt hơn. Anh ta nuốt nước bọt, yết hầu chuyển động, nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi liếm môi dưới của cô.

Như mong muốn, anh ta nếm được vị ngọt trên môi cô, không rõ là vị gì, nhưng chắc chắn rất ngọt.

Tuy nhiên, còn chưa kịp tận hưởng thì Diệp Minh Châu cuối cùng cũng lấy lại hồn phách. Cô ta vốn là một người mềm yếu, nhưng lúc này lại đột nhiên bộc phát sức mạnh như thủy thủ vừa ăn rau chân vịt. Hai tay cô ta chống mạnh vào ngực anh ta, đẩy anh ta bật lùi hẳn ra sau vài bước, suýt nữa thì ngã nhào.

Dù anh ta cao lớn và biết võ, nhưng không hề đề phòng nên vẫn bị cô đẩy mạnh.

Khi hoàn toàn tỉnh táo lại, Diệp Minh Châu giống như nhìn thấy quỷ, vừa che miệng vừa hét lên: “Trần Gia Sơn! Anh!!!”

Cô tức đến mức không biết nên mắng chửi thế nào, chỉ có thể hét chói tai và rít gào.

Không kiềm chế được, cô xông tới, vung tay tát mạnh vào mặt anh ta, mỗi cái tát đều dùng toàn lực.

“Bốp! Bốp! Bốp!”

“Anh dám động dục với tôi? Chán sống đúng không?” Đôi mắt to của cô ta bừng bừng lửa giận. “Muốn chết thì nói thẳng!”

Sức lực của Diệp Minh Châu không nhỏ. Dù ánh sáng mờ mờ vẫn có thể thấy rõ trên mặt anh ta in đầy dấu tay. Nhưng lực tác động là lẫn nhau, mỗi lần tát cô ta cũng tự làm đau lòng bàn tay của mình như lửa đốt.

Vì quá đau, cô ta dứt khoát cởi một chiếc giày cao gót, dùng hết sức đập mạnh vào ngực anh ta.

“Cô Minh Châu, tôi xin lỗi.” Cơn xúc động vừa rồi trong lòng anh ta đã tan biến, giờ đây chỉ còn lại áy náy và chột dạ. Anh ta cúi đầu, mặc cho cô ta trút giận.

“Câm miệng!”

Nghe thấy lời xin lỗi quen thuộc, cô ta như muốn phát điên. Rõ ràng trước đó câu “Cô Minh Châu, tôi xin lỗi” này chỉ là lời báo hiệu trước của anh ta.

“Miệng tôi có đẹp thì cũng không phải lý do để anh giở trò sở khanh!” Cô ta hét lên, giọng như muốn bùng nổ. “Hả?!”

Diệp Minh Châu thực sự cảm thấy mình sắp phát điên. Lực đập mạnh đến mức gót giày của cô ta suýt rơi ra.

“Đồ khốn kiếp!” Cô ta hét lên bằng những lời cay nghiệt nhất mà mình có thể nghĩ ra. Nếu ánh mắt có thể giết người, Trần Gia Sơn chắc chắn đã chết hàng trăm lần.

Cô ta không kiềm chế được, cởi luôn chiếc giày còn lại, ném thẳng vào mặt anh ta, sau đó quay người, chân trần bước đi trong cơn giận dữ.

“Cô Minh Châu, mang giày vào rồi hãy đi. Mặt đất lạnh lắm!” Trần Gia Sơn nhặt giày của cô lên, vội vàng chạy theo.

“Cút ngay!!!” Cô ta hét lên mà không ngoảnh đầu lại.

Nhưng lời nói chưa kịp dứt, cổ tay cô ta đã bị anh ta giữ chặt, kéo lùi lại vài bước. Anh ta ngồi xổm xuống trước mặt cô, cầm lấy một chân của cô, nhẹ nhàng phủi bụi trên lòng bàn chân, rồi chậm rãi xỏ giày lại cho cô.

“Cút ngay!” Chỉ cần anh ta chạm vào, cô ta lập tức sợ hãi như nhìn thấy quỷ, rụt chân lại, nhưng động tác của anh ta không hề lay chuyển. Khi cô ta giãy dụa đá mạnh vào vai anh ta, anh ta vẫn đứng vững như Thái Sơn, không hề động đậy.

“Trần Gia Sơn, tôi ra lệnh cho anh biến thật xa! Nếu tôi còn gặp anh, nhất định sẽ đánh anh!” Cô nghiến răng nghiến lợi hét lên.

“Xỏ giày xong rồi hãy đánh tôi cũng được.” Anh ta vẫn không dao động, tiếp tục cẩn thận xỏ giày vào chân cô.

Cô tức muốn nổ tung, giật mạnh chân mình, hét lên trong tuyệt vọng, “Tôi bảo anh cút! Không được đụng vào tôi!”

Nhưng lòng bàn tay anh ta lại cực kỳ nóng, khi nắm lấy cổ chân cô ta, làn da ở đó dường như sắp bị thiêu cháy. Bàn tay anh ta cứ như gắn chặt vào cổ chân cô ta, hoàn toàn không buông ra.

Dù cô ta mắng chửi thế nào, đá đạp ra sao, anh ta vẫn bất động. Vì cảm xúc kích động, thân thể cô ta lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã. Bản năng khiến cô ta đành phải vịn vào vai anh ta để đứng vững.

Vừa vịn được một giây, cô ta cảm thấy như bị bỏng, lập tức buông ra ngay.

Trần Gia Sơn vẫn không nói lời nào, im lặng giúp cô ta xỏ nốt chiếc giày còn lại, động tác giống như trước, phủi sạch bụi ở lòng bàn chân cô ta trước khi xỏ vào.

Sau khi đã xỏ giày xong, anh ta cuối cùng cũng buông tay khỏi cổ tay cô ta.

Diệp Minh Châu nhanh chóng lùi lại vài bước, ánh mắt đầy oán hận liếc anh ta một cái, sau đó xoay người bước đi. Nhưng đi chưa được mấy bước, cô ta đột ngột quay lại, nâng chân lên và dùng gót giày cao gót dẫm thẳng xuống mu bàn chân anh ta, không chút lưu tình.

Chưa hết giận, cô ta dẫm thêm vài lần nữa.

“Về sau, ở đâu có tôi thì tốt nhất anh đừng xuất hiện!” Cô ta hằn học cảnh cáo, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.

Trần Gia Sơn đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng của Diệp Minh Châu.

Cô ta đi rất nhanh, bóng dáng đầy vẻ phẫn nộ.

Ánh mắt anh ta vẫn không rời.

Dù nhìn cô ta tức giận như vậy, trong lòng anh ta quả thực có chút áy náy. Nhưng dù cô ta có tát hay đá anh ta, anh ta cũng không hề oán trách.

Tuy vậy, anh ta không cảm thấy hối hận.

Thậm chí, môi anh ta còn khẽ mím lại, như đang nhớ nhung dư vị ngọt ngào của đôi môi cô ta. Dù chỉ là một nụ hôn lướt qua, anh ta vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại ấy.

Hạ Tĩnh Sinh từng nói với anh ta: “Nếu cái gì cậu cũng bận tâm, cuối cùng chỉ biết công dã tràng. Không bằng cứ làm những gì khiến bản thân mình vui vẻ trước đã.”

Anh ta biết mình quá đáng, bởi vì dù thế nào, anh ta cũng không thể ngăn được cảm giác vui vẻ đang trào dâng.

Diệp Minh Châu đã sớm biến mất khỏi tầm mắt, nhưng anh ta vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn về hướng cô ta vừa rời đi. Không biết đã đứng bao lâu, cho đến khi nghe thấy giọng của Hạ Tĩnh Sinh gọi.

“Đứng ngây ra đó làm gì vậy?”

Lúc này, anh ta mới giật mình, quay lại nhìn.

Khi xoay người, anh ta lập tức thấy Hạ Tĩnh Sinh và Thẩm Tường Ý vừa đến gần, cả hai nhìn anh ta với vẻ kinh ngạc.

Hiện tại, bộ dạng của Trần Gia Sơn thực sự rất chật vật. Anh ta không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc hoodie mỏng màu đen, phần ngực đầy dấu chân.

Trên mặt anh ta chi chít dấu bàn tay, thậm chí còn hơi sưng lên. Đôi giày anh ta đi cũng bị giẫm đến lõm cả vào.

“…”

Hạ Tĩnh Sinh không cần hỏi cũng có thể đoán được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng Thẩm Tường Ý thì không giấu nổi vẻ hoảng sợ. “A Sơn…….”

Vừa gọi một tiếng, cô lại chợt nhớ tới lời Hạ Tĩnh Sinh từng nói, không cho phép cô gọi Trần Gia Sơn như vậy, nếu không anh sẽ ghen.

Sự chiếm hữu của anh khoa trương đến mức ngay cả cách xưng hô cũng phải tính toán chi li. Dù vậy, cô chỉ có thể thuận theo.

Cô vừa mới bị anh giữ trong phòng tắm khá lâu, nếu không phải cô thúc giục, có lẽ giờ này cô vẫn còn chưa ra ngoài được.

Vì thế, Thẩm Tường Ý nhanh chóng chuyển chủ đề, hỏi: “Minh Châu đâu? Hai người cãi nhau à?”

Trần Gia Sơn khẽ ho một tiếng, không nói gì.

Muốn nói là không có gì thì quá giả, bởi bộ dạng hiện tại của anh ta đã nói lên tất cả.

Mặt anh ta bị đánh đến đỏ rực, màu đỏ ấy dường như lan đến cả tai. Theo bản năng, anh ta liếc nhìn Hạ Tĩnh Sinh. Khi chạm phải ánh mắt của anh, Trần Gia Sơn lại càng thêm xấu hổ, nhất là khi biết Hạ Tĩnh Sinh đã thấy hết dáng vẻ thảm hại này. Hai lần bị đánh, cả hai lần đều không qua mắt được Hạ Tĩnh Sinh.

Hạ Tĩnh Sinh đã cố ý tạo cơ hội cho anh ta và Diệp Minh Châu ở riêng, nhưng kết quả lại là anh ta bị đánh đến mức thê thảm hơn. Anh ta không cần đoán cũng biết Hạ Tĩnh Sinh thất vọng đến mức nào.

Trần Gia Sơn mất tự nhiên gãi đầu, cúi đầu lặng lẽ đi về phía bếp nướng.

Than củi cháy đỏ rực, trên giá có đủ các loại xiên đã chuẩn bị sẵn, từ đồ chay, đồ mặn cho đến hải sản.

“Anh Sinh, chị dâu, hai người muốn ăn gì, để tôi nướng cho.” Anh ta tự giác nhận lấy công việc, cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra.

“Minh Châu không có ở đây, chúng ta ăn trước liệu có ổn không?” Thẩm Tường Ý có chút băn khoăn. Dù sao đây cũng là buổi tiệc do Diệp Minh Châu tổ chức. Cô nhìn về phía Hạ Tĩnh Sinh, nói: “Anh gọi điện cho cô ấy hỏi thử xem?”

Hạ Tĩnh Sinh dẫn Thẩm Tường Ý đến ngồi tại chiếc bàn gỗ tử đàn dưới đình hóng gió.

Nơi này được bao quanh bởi cây xanh, có thể chắn bớt phần nào gió lạnh. Nhưng đêm khuya trời sương nặng, anh lo Thẩm Tường Ý sẽ bị nhiễm lạnh. Hơn nữa, vừa rồi anh vẫn chưa thấy thỏa mãn, trong lòng vẫn còn vương vấn chút bực bội.

Tuy nhiên, anh không muốn làm cô không vui. Cuối cùng, anh hít sâu một hơi, đè nén tâm trạng bất mãn của mình xuống.

Nghe lời Thẩm Tường Ý, Hạ Tĩnh Sinh quay sang nói với Trần Gia Sơn: “A Sơn, cậu đi tìm Minh Châu xem sao.”

“…”

Trần Gia Sơn dĩ nhiên không thể từ chối, nhưng nghĩ đến phản ứng của Diệp Minh Châu… anh ta có chút e ngại. Nếu giờ lại đi chọc giận cô, ngày mai mặt anh ta e rằng không thể ra đường gặp người.

Nhưng không ngờ, ngay lúc anh ta còn đang do dự, người vừa mới nói những lời cay nghiệt không muốn gặp lại anh ta – chính Diệp Minh Châu – lại xuất hiện.

Cô ta vẫn mặc bộ đồ khi nãy, chỉ khác là đã thay chiếc quần tất rách bằng một cái mới. Đôi giày cao gót vẫn là đôi giày cao chót vót ban đầu.

Điều thay đổi rõ ràng nhất chính là đôi môi của cô ta.

Đôi môi vốn đầy đặn, lúc này lại sưng húp lên, vừa đỏ vừa sưng. Nhưng không phải là màu son môi đỏ, mà là kết quả của việc cô ta trên đường trở về đã điên cuồng lau môi đến mức đỏ tấy. Khi về đến phòng, cô ta còn súc miệng không ngừng, hận không thể tẩy sạch cả bên trong lẫn bên ngoài miệng. Môi bị chà xát đến mức gần như bong da.

Lúc này, đôi môi đau rát, trong lòng cô ta chửi rủa Trần Gia Sơn không ngừng, nguyền rủa cả tổ tông mười tám đời nhà anh ta.

Cô ta không muốn nhìn thấy gương mặt đáng ghét của anh ta thêm nữa, nhưng nghĩ đến việc Hạ Tĩnh Sinh sẽ xuất hiện, cô ta đấu tranh nội tâm một hồi rồi vẫn quyết định quay lại.

Dù vừa rồi cô ta đã thất thố quá mức, nhưng cô ta nhanh chóng cưỡng ép bản thân điều chỉnh lại trạng thái, xuất hiện với dáng vẻ thướt tha, quyến rũ.

Vừa xuất hiện, ánh mắt đầu tiên của cô ta liền hướng về phía Trần Gia Sơn.

“Cô Minh Châu…”

Anh ta chỉ vừa mở miệng, ánh mắt hung dữ của Diệp Minh Châu đã lao tới, như muốn cắt nát anh ta thành từng mảnh. Sát khí trong ánh mắt cô ta dường như muốn thiên đao vạn quả anh ta ngay tại chỗ.

Biết mình đuối lý, anh ta chỉ có thể im lặng thu hồi ánh mắt, cầm vài xiên đồ nướng đặt lên bếp, lặng lẽ làm việc.

Diệp Minh Châu bước về phía Hạ Tĩnh Sinh và Thẩm Tường Ý.

Thấy Hạ Tĩnh Sinh, gương mặt cô ta lập tức nở nụ cười ngọt ngào, giọng nói cũng mềm mại: “Anh Tĩnh Sinh.”

Cô ta vội vàng chạy tới, đôi giày cao gót chẳng màng bước trên đá cuội, vẫn đi vững vàng như bay.

Vừa đến gần, hương nước hoa ngọt ngào từ cô ta đã tỏa ra. Đứng trước mặt Hạ Tĩnh Sinh, cô ta nhìn chằm chằm anh, ánh mắt không hề che giấu sự ái mộ.

Gần như là tham lam mà nhìn.

Dù bọn họ đều sống trên đỉnh núi, nhưng cô ta đã rất lâu không được gặp Hạ Tĩnh Sinh.

Cơ hội nhìn thấy anh cũng không có.

Nhưng dù cô ta đã trang điểm lộng lẫy đến mức này, Hạ Tĩnh Sinh chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, hờ hững đáp: “Ừm, ngồi đi.”

Sau đó, ánh mắt anh lập tức chuyển về phía Thẩm Tường Ý đang ngồi bên cạnh. Diệp Minh Châu cũng buộc phải nhìn theo, chạm phải ánh mắt của Thẩm Tường Ý. Dù không tình nguyện, cô ta vẫn ngoan ngoãn gọi: “Chị dâu.”

Thẩm Tường Ý chỉ mỉm cười gật đầu.

Diệp Minh Châu ngồi xuống.

Một cơn gió lạnh thổi qua, dù có cây cản bớt, gió vẫn len lỏi qua những khe lá, lùa vào, lạnh buốt.

Chiếc áo khoác của Trần Gia Sơn vẫn treo trên lưng ghế, nhưng cô ta không thèm lấy lại để đắp chân. Đôi chân lạnh đến mức bắt đầu run rẩy.

Cô ta đã phải vắt óc chọn trang phục, trang điểm tinh xảo, chỉ để tôn lên dáng vẻ của mình và thể hiện sự vượt trội so với Thẩm Tường Ý. Cô ta còn đi giày cao gót để chiều cao ngang bằng với đối phương. Bất kể phương diện nào, cô ta cũng không muốn thua kém.

Nhưng trái ngược, Thẩm Tường Ý lại để mặt mộc, không son môi, tóc buông xõa, đầu đội một chiếc mũ len lông mềm.

Cô ấy mặc một chiếc áo lông vũ dài rộng và quần dệt kim, chân đi đôi dép lông.

Dù không trang điểm, khí sắc của Thẩm Tường Ý vẫn rất tốt. Gò má hồng nhuận, đôi môi tự nhiên phơn phớt hồng. Dù ăn mặc giản dị, khí chất của cô ấy vẫn tỏa sáng.

Sự tương phản này khiến trạng thái của Diệp Minh Châu trở nên quá mức gắng gượng.

Hạ Tĩnh Sinh chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ cho Thẩm Tường Ý, nhẹ giọng hỏi: “Em có lạnh không?”

Thẩm Tường Ý khẽ lắc đầu.

Bộ trang phục trên người Thẩm Tường Ý, từ chiếc áo lông cho đến khăn quàng cổ, tất cả đều do Hạ Tĩnh Sinh chuẩn bị, sợ cô bị cảm lạnh.

Thực ra, mặc quá dày khiến cô cảm thấy mình chẳng khác nào một cái kén, không những không lạnh mà còn có phần nóng đến toát mồ hôi.

Cô lén kéo khóa áo lông vũ xuống một chút.

Động tác ấy không thể qua mắt được Hạ Tĩnh Sinh, anh nhanh chóng kéo khóa lại như cũ.

Diệp Minh Châu ngồi đối diện bọn họ, còn dư thừa hơn cả không khí.

Cô ta trang điểm kỹ lưỡng như vậy, nhưng Hạ Tĩnh Sinh thậm chí không liếc cô ta thêm một lần.

Sau khi yêu cầu Thẩm Tường Ý mặc ấm, chính anh trên người chỉ mặc một chiếc áo lông cổ cao thoải mái.

Dù là cổ cao, nhưng mỗi khi Hạ Tĩnh Sinh cúi xuống chỉnh lại quần áo cho Thẩm Tường Ý, dịch góc khăn hoặc kéo áo che kín, anh lại để lộ ra một chút ở phần gáy, nơi có dấu vết mờ ám.

Ngay cạnh hình xăm trên cổ anh là dấu cắn, vết cào, và cả vài dấu hôn. Những dấu vết ấy trông vẫn còn rất mới.

Dù Diệp Minh Châu chưa từng trải qua chuyện này, cô ta không phải kẻ ngốc. Nhìn thoáng qua, cô ta cũng hiểu những vết đó có ý nghĩa gì.

Trong một mối quan hệ thân mật, những dấu vết như vậy không có gì xa lạ.

Chỉ là, Diệp Minh Châu cảm thấy khó chấp nhận việc những dấu vết ấy xuất hiện trên người Hạ Tĩnh Sinh. Sự nhận thức ấy đánh mạnh vào lòng cô ta, không thua kém gì việc tận mắt nhìn thấy anh hôn người khác.

Đột nhiên, như một tia sáng lóe lên trong đầu, cô ta nhận ra lý do vì sao tối nay anh và Thẩm Tường Ý đến muộn… Có lẽ họ đã…

Diệp Minh Châu nhíu mày, sắc mặt phức tạp.

Theo quan niệm của cô ta, Hạ Tĩnh Sinh không nên là loại người như vậy. Anh không nên trở thành một trong những kẻ phàm tục đó.

Thẩm Tường Ý tối nay đeo khăn quàng cổ cũng chỉ để che giấu những dấu vết đó.

Cô không cần Hạ Tĩnh Sinh nhắc nhở, chính cô đã tự ý thức được phải cẩn thận, không để khăn quàng cổ bị rơi.

Lúc này, Trần Gia Sơn đang nướng đồ ăn, mùi thơm từ bếp nướng lan tỏa theo làn gió. Thẩm Tường Ý hít hà, mỉm cười: “Oa, thơm quá.”

Cô quay đầu nhìn về phía Trần Gia Sơn, vô tình thấy trên giá để rất nhiều rượu, từ bia, rượu trái cây đến rượu tây, đủ loại phong phú.

Không khí tuyệt vời của một buổi tiệc nướng BBQ thế này sao có thể thiếu bia?

Chiếc giá ấy đặt ngay bên tay trái của Hạ Tĩnh Sinh. Thẩm Tường Ý nhẹ nhàng chọc vào vai anh, nói: “Giúp em lấy một chai bia, cảm ơn.”

“Quá lạnh.” Hạ Tĩnh Sinh đáp, “Cẩn thận không bị đau dạ dày.”

Thêm vào đó, lúc này họ đang ngồi trong gió.

Thẩm Tường Ý liếc anh một cái, vừa định phản bác nhưng chợt nghĩ đến một điều gì đó. Cô hỏi: “Anh đã từng uống bia nấu chưa?”

Hạ Tĩnh Sinh: “Chưa, em uống rồi à?”

“Em cũng chưa. Nhưng em đọc được công thức trên mạng, dùng kỷ tử, táo đỏ, quả cam, rượu nếp và bia nấu cùng nhau, nghe nói rất ngon.” Thẩm Tường Ý phấn khích nói. “Mùa đông mà uống bia nấu, cả người sẽ ấm áp ngay.”

Vẻ mặt đầy đắc ý của cô dường như muốn nói rằng lần này Hạ Tĩnh Sinh sẽ không thể từ chối.

“Xem ra giờ em rất thích uống rượu nhỉ.” Hạ Tĩnh Sinh nhìn cô, mỉm cười trêu chọc.

“Dù sao em cũng chẳng bao giờ uống say!” Thẩm Tường Ý kiêu hãnh đáp trả.

Ánh mắt cô lướt qua, vô tình nhìn thấy Diệp Minh Châu ngồi đối diện vẫn luôn im lặng. Cô biết không thể làm ngơ cô ta mãi, để tránh khiến cô ta cảm thấy khó xử. Vì vậy, Thẩm Tường Ý chủ động nói với Diệp Minh Châu: “Minh Châu, chúng ta cùng uống bia nấu đi?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /103 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Siêu Cấp Thiên Phú

Copyright © 2022 - MTruyện.net