Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hiệu Ứng Cánh Bướm - Thị Chanh
  3. Chương 14
Trước /103 Sau

Hiệu Ứng Cánh Bướm - Thị Chanh

Chương 14

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hướng Cầm Vận kéo Thẩm Tường Ý vào phòng bệnh, bắt Hạo Hạo gọi cô là chị. Hướng Cầm Vận khóc đến nỗi sắp ngất, ngay cả chồng bà cũng nghẹn ngào cầu xin cô.

Lúc đó, trong phòng bệnh đầy những bệnh nhân đủ mọi lứa tuổi, ai cũng chứng kiến cảnh này và không ngừng bàn tán.

“Em trai cô thật đáng thương, còn nhỏ thế mà đã bị bệnh.”

“Bệnh ung thư dù giai đoạn cuối thì ít nhất cũng có thể kéo dài thêm vài tháng, nhưng bệnh này đúng là tàn nhẫn, chết lúc nào không biết…”

“Người một nhà hết mà, lại là chị em ruột thịt nữa chứ.”

“…”

Thẩm Tường Ý cảm thấy không khí trong phòng bệnh ngày càng ngột ngạt, đầu óc cô bắt đầu quay cuồng. Những tiếng nói của mọi người vang lên bên tai cô, hỗn loạn như một đám mây đen, trong tai còn xuất hiện cả tiếng ù ù khó chịu.

Cô nắm chặt tay, chỉ để lại một câu: “Con sẽ cố gắng tìm cách giúp.”

Sau đó, cô lập tức quay lưng bỏ chạy ra ngoài, không dám quay đầu lại.

Cô hiểu rất rõ, tất cả họ đang cố gắng dùng đạo đức để ràng buộc cô.

Nhưng khi đối diện với ánh mắt vô tội và mong đợi của Hạo Hạo, trái tim Thẩm Tường Ý không thể không dâng lên một cảm giác xót xa thương hại khó tả.

Trái tim con người làm bằng thịt, dù không có tình cảm gì, nhưng ngay cả khi đó là một người lạ mà nhìn thấy ánh mắt đó, bất kỳ ai cũng không thể không cảm thấy đau lòng.

Chính vì vậy, trong khoảnh khắc đó, Thẩm Tường Ý như bị ai đó điều khiển, cô rời khỏi phòng bệnh rồi gọi ngay cho Hedy, xin số điện thoại của Hạ Tĩnh Sinh.

Số điện thoại được ghi trên tờ giấy của anh đã bị xé mất, mà cô thì không nhớ rõ số đó.

Hedy nhanh chóng gửi số liên lạc của Hạ Tĩnh Sinh cho cô, nhưng khi cô liếc nhìn, cô nhận ra số đó có vẻ không giống với số ghi trên tờ giấy, vì mã vùng không khớp.

Cô không còn thời gian để suy nghĩ, cứ thế bấm gọi ngay.

Khi bước vào cầu thang thoát hiểm, nơi duy nhất chỉ có tiếng thở của chính mình, giọng nói trầm ấm từ bên kia vang lên: “Xin chào.”

Giọng anh vang vọng trong không gian yên tĩnh, mặc dù anh nói với giọng điệu bình thản nhưng lại như một cơn sóng lớn ập đến, cuốn cô vào vòng xoáy không thể thoát ra.

Trong khoảnh khắc đó, lý trí của cô trở lại.

Cô nhận ra mình đang làm gì, hối hận và lập tức cúp máy.

Thật sự là bị kích động quá mức.

Cô lại để mình bị cuốn theo rồi liên lạc với Hạ Tĩnh Sinh, dù biết rõ rằng để có được sự giúp đỡ của anh, cô phải đưa ra điều kiện trao đổi.

Giống như anh đã nói, anh là một thương nhân.

Mà với thương nhân, lợi ích là điều quan trọng nhất.

Còn điều kiện mà anh cần, cô không thể đáp ứng.

Dù cô đã có lòng trắc ẩn, nhưng thành thật mà nói, nó chưa đủ để khiến cô đánh đổi mọi thứ.

Thôi đi.

Tự tìm rắc rối cho mình làm gì.

Thẩm Tường Ý không quay lại phòng bệnh, mà rời khỏi bệnh viện. Đồ ăn cô đặt đã được giao đến khách sạn. Cô quay lại lấy đồ ăn và trở về phòng.

Dù tâm trạng có tệ đến đâu, trước hết phải ăn no đã.

Cô gọi một phần gà kho, lâu rồi chưa được ăn món này. Ở London, gà kho đã trở thành món ăn xa xỉ, mà mùi vị lại không giống ở nhà.

Miệng cô nhai miếng thịt gà, dopamine trong cơ thể bắt đầu tiết ra, giúp cô cảm thấy dễ chịu hơn phần nào.

Cô vừa ăn vừa suy nghĩ tìm giải pháp.

Ở trong nước cô gần như không có mạng lưới quan hệ. Những người bạn cùng lớp trước đây thân thiết, giờ đây hầu như không liên lạc, chỉ còn giữ mối quan hệ “like” trên mạng xã hội, không thể tùy tiện nhờ vả, điều đó quá khó chấp nhận.

Sau khi ăn xong phần gà, cô vẫn chưa nghĩ ra được cách giải quyết. Cô thu dọn rác, sau đó thay một chiếc váy xanh lam nhẹ nhàng làm từ vải voan, chân váy có họa tiết bèo nhún dọc, một chiếc váy rất dịu dàng.

Cô đi vội, chỉ mang theo một số mẫu thử của đồ dưỡng da, không mang theo phấn nền hay son môi, vì thế cô không thể trang điểm. Nhìn vào gương, may mà trông cô vẫn còn khá tươi tắn.

Mang theo túi rác ra ngoài, cô dự định sẽ đi tìm Cao Du Lâm.

Trường của Cao Du Lâm là Đại học Công nghệ Bắc Kinh, cô biết tòa nhà ký túc xá của anh, vì đã từng gửi đồ cho anh ta ở đó.

Không có xe buýt trực tiếp đến đó, trạm tàu điện ngầm cũng xa, vì vậy Thẩm Tường Ý chọn đi taxi.

Trên đường đi, cô bất ngờ nảy ra một ý tưởng.

Bạn học của Cao Du Lâm rất nhiều, có lẽ cô có thể nhờ anh ta hỏi xem có ai sẵn sàng hiến tủy không, sau đó cô sẽ bàn bạc với Hướng Cầm Vận để trả một khoản tiền cho người hiến tặng.

Chỉ cần cứu được Hạo Hạo, chắc chắn Hướng Cầm Vận sẽ không ngại chi tiền.

Và cô cũng có thể đóng góp một phần.

Dù Hướng Cầm Vận đã ly hôn với bố cô từ lâu lại còn không quan tâm gì đến cô, hàng tháng bà vẫn gửi tiền trợ cấp nuôi dưỡng cho cô, dù cô biết đó là trách nhiệm pháp lý không thể tránh khỏi.

Dù sao, số tiền cô chi ra bây giờ cũng coi như là trả nợ những gì Hướng Cầm Vận đã từng làm cho cô, để tránh bị người khác nói ra nói vào.

Chiếc taxi dừng lại trước tòa ký túc xá nơi Cao Du Lâm ở.

Cô bước xuống xe sau đó nhận thấy phía trước ký túc xá có rất nhiều người tụ tập, tiếng nói chuyện xôn xao. Ở giữa đám đông, giọng nói chói tai của một cô gái vang lên: “Đồ tồi! Anh thật là mặt dày, chưa thấy ai mặt dày hơn anh, nghĩ rằng bị bệnh thì có thể làm gì cũng được sao?”

Chắc lại là một đôi tình nhân đang cãi nhau vì chia tay.

Thẩm Tường Ý không định dừng lại xem.

Vừa đi tới, cô vừa rút điện thoại gọi một cuộc gọi qua WeChat cho Cao Du Lâm.

Nhưng chưa kịp nghe máy, cô nghe thấy tiếng cô gái hét lên: “Mọi người nhìn kỹ mặt với nhớ tên thằng đàn ông tồi này, anh ta là Cao Du Lâm, sinh viên năm hai ngành Khoa học máy tính, lần sau thấy anh ta thì tránh xa ra! Đừng rước lấy xui xẻo!”

Câu nói của cô gái như sét đánh ngang tai Thẩm Tường Ý.

“Cao Du Lâm, sinh viên năm hai ngành Khoa học máy tính?”

“Ôi, điện thoại của ‘giáo viên Thẩm’ gọi đến này, để tôi giúp anh trả lời nhé, cho cô ấy nghe rõ xem Cao Du Lâm là loại người thế nào!” Cô gái tiếp tục nói.

“Lập tức trả điện thoại cho tôi! Tin tôi báo cảnh sát không?” Cao Du Lâm gầm lên, giọng đầy sự tức giận và bất lực.

“Anh báo đi, có gan thì báo ngay bây giờ! Cảnh sát đến xem thử ai bị bắt đây, là gã tồi tệ lừa dối nhiều người như anh, hay là tôi – người bị anh lừa gạt tình cảm? Đồ đốn mạt, tôi đã mù khi chọn anh, bị anh lừa mấy tháng trời!” Cô gái hét lên, giọng đầy sự phẫn nộ và căm hận.

Thẩm Tường Ý sững người tại chỗ.

Cô vừa nghe thấy gì vậy?

Cao Du Lâm, sinh viên năm hai ngành Khoa học máy tính?

“Chà, cô giáo Thẩm đây rồi, để tôi giúp anh trả lời nào!” Cô gái hét lên và đưa tay cầm lấy điện thoại của Cao Du Lâm.

Trong cơn hoảng loạn, Thẩm Tường Ý chen lấn qua đám đông, đôi chân lảo đảo bước tới trước. Cô liên tục nói lời xin lỗi với những người xung quanh để có thể len qua và tiến tới gần hơn.

Khi nhìn thấy Cao Du Lâm ở giữa đám đông, cô như bị đông cứng.

Điện thoại mà cô gọi cuối cùng cũng được kết nối trước khi nó tự động ngắt, và một giọng nữ vang lên từ đầu dây bên kia.

“Xin chào?”

Cùng lúc đó, Thẩm Tường Ý nhìn thấy chiếc điện thoại của Cao Du Lâm đang nằm trong tay một cô gái tóc ngắn. Cô gái nhỏ nhắn nhưng xinh xắn, đứng bên cạnh vài nam sinh cao lớn.

“Con đ* điên!” Cao Du Lâm phát điên, anh ta lao tới giật lại điện thoại của mình nhưng bị các nam sinh chặn lại, còn đá anh ta vài cái.

“Mày sủa cái đéo gì vậy hả?” Một nam sinh gầm lên.

Áo hoodie của Cao Du Lâm dính đầy dấu chân, anh ta tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt, trông vô cùng thê thảm. Cho đến khi vô tình nhìn thấy Thẩm Tường Ý đứng sững sờ phía trước, anh ta hoàn toàn bất động, ánh mắt đầy sự bàng hoàng và sửng sốt.

Cô gái kia cũng nhìn thấy Thẩm Tường Ý, sau một giây ngạc nhiên, cô ta bắt đầu bước lại gần Thẩm Tường Ý, vẻ mặt vừa trào phúng vừa vui vẻ.

“Cô này hẳn là bạn gái của Cao Du Lâm ở bên Anh rồi đúng không?” Cô gái cười hỏi, giọng điệu có phần chế giễu.

Thẩm Tường Ý lặng lẽ nhìn cô ta, cảm giác như mọi thứ xung quanh đang vỡ vụn.

“Tôi là bạn gái của anh ta ở trong nước.” Cô gái nói tiếp, rồi hạ giọng, nói như thể đó là một câu chuyện cười: “Anh ta còn có một cô bạn ở Mỹ nữa, cô nàng ba mươi tuổi, là con lai. Cô có muốn xem không?”

Cô gái chìa điện thoại ra trước mặt Thẩm Tường Ý.

“Cao Du Lâm đúng là loại người tệ hại, gieo rắc khắp nơi như một cánh bồ công anh.”

“Đừng nghe cô ta nói, Thẩm Tường Ý!” Cao Du Lâm gào lên. Anh ta cố gắng vùng vẫy thoát khỏi đám nam sinh đang giữ mình lại, nhưng không thành công.

Thẩm Tường Ý cảm thấy như mình đang bị điều khiển, cô lặng lẽ nhận lấy điện thoại từ tay cô gái kia.

Mở màn hình lên, cô phát hiện có nhiều cuộc trò chuyện được ghim, ngoài nhóm học tập và nhóm lớp, còn có một người được lưu tên là “Bé cưng”, ảnh đại diện là một chú gấu đáng yêu.

Rõ ràng đó không phải là cô.

Còn số của cô thì được lưu là “Cô giáo Thẩm”.

Cô gái bật cười, chỉ vào màn hình, giễu cợt: “Thằng khốn này thông minh thật, lúc nào cũng ghim tin nhắn của tôi khi ở bên tôi, còn để cô là giáo viên để tránh gây nghi ngờ.”

Tay Thẩm Tường Ý bắt đầu run lên.

“Đó chưa phải là phần thú vị nhất đâu, cô vào xem đoạn trò chuyện trong nhóm ký túc xá của bọn họ ấy.” Cô gái nói.

Với đôi tay run rẩy, Thẩm Tường Ý mở nhóm ký túc xá ra.

Những ngày gần đây không có gì đặc biệt, chỉ có một số lời phàn nàn vô hại.

[Chết tiệt, lão già Phùng không coi tao là người nữa à, sống ở biển cũng không giỏi đem chuyện ra khơi bằng thằng già đó. Không làm gì cả, mọi việc đều đổ hết cho tao! Máy móc còn có lúc bị hỏng chứ! Đồ chết tiệt, tao thật sự muốn bỏ việc rồi đến thung lũng Silicon làm việc với chị gái con lai kia.]

Những người trong nhóm đáp lại:

[Cơ hội ở thung lũng Silicon quá tuyệt vời, dù có học xong ở đây cũng chưa chắc tìm được việc tốt.]

Cô tiếp tục lướt lên.

Ngày tháng của đoạn hội thoại là những ngày anh ta còn ở London.

Vào ngày thứ hai đến London, Cao Du Lâm đã gửi một bức ảnh đến nhóm, đó là thẻ visa của Thẩm Tường Ý.

Bạn cùng phòng 1: [Ôi trời, lại có cuộc sống hạnh phúc rồi, cảm giác được bao nuôi thế nào, nhỏ đó cho mày cả vé máy bay, khách sạn và thẻ tín dụng, đúng là dịch vụ toàn diện ha!]

Bạn cùng phòng 2: [Cô nàng là diễn viên múa ba lê, chắc chắn thân hình tuyệt vời lắm, đúng không, chủ tịch Lâm?]

Cao Du Lâm: [Chưa ngủ với nó được, chắc tối nay là xong.]

Bạn cùng phòng 3: [Ngủ xong nhớ chia sẻ kinh nghiệm nhé.]

Bạn cùng phòng 1: [Có ảnh nhỏ này không, cho bọn tao xem ké với.]

Cao Du Lâm gửi hai bức ảnh.

Một bức là ảnh chụp lén từ sau lưng Thẩm Tường Ý, cô đang mặc áo thun và quần jean bó sát. Bức kia là một phần của gương mặt cô từ góc nghiêng, cô búi tóc thấp, vài sợi tóc lòa xòa trên khuôn mặt thanh tú.

Đó là trang phục của cô hôm ra sân bay đón anh ta.

Bạn cùng phòng 1: [Ôi trời ơi, đúng là thiên thần giáng trần!]

Bạn cùng phòng 2: [Đôi chân này ấy ấy chắc sướng lắm ha! Mày số hưởng quá trời, tao mà có cô ấy chắc chơi cả đời không chán!]

Bạn cùng phòng 3: [Cực phẩm đấy, nhảy ba lê thì đương nhiên khí chất phải tuyệt vời rồi.]

Bạn cùng phòng 2: [Mày đã thắp bao nhiêu nhang đời trước mới gặp được cô ấy vậy? Đẹp hơn đám con gái ở trường này cả trăm lần.]

Thẩm Tường Ý tiếp tục lướt lên, đến đoạn tin nhắn vào ngày mà Cao Du Lâm bị chặn ở ngoài nhà hát.

Anh ta bắt đầu nguyền rủa vì bị chặn lại, rồi sau đó chửi thằng già giàu có đi xe Rolls-Royce mà anh ta gặp trước đó.

Sau đó là một bức ảnh chụp tại quán bar, đối diện là một phụ nữ lai Mỹ.

Người phụ nữ nhìn vào máy ảnh với dáng vẻ nghịch ngợm và gợi cảm, thân hình nóng bỏng, cong vút từ trên xuống dưới.

Bạn cùng phòng 1: [Cặp ngực này đúng là…]

Bạn cùng phòng 2: [Nhìn đã thấy phấn khích rồi.]

Bạn cùng phòng 3: [Ê đừng nói là lại cưa đổ một cô gái Anh nữa nhé.]

Cao Du Lâm: [Không, cô ấy là người Mỹ, giám đốc nhân sự của một công ty lớn ở Thung lũng Silicon!]

Bạn cùng phòng 1: [Thiệt luôn? Có chém gió không đó ba?]

Cao Du Lâm: [Cô ấy đưa cho tao danh thiếp rồi, để sau tao kiểm tra. Nói chuyện với cô ấy rồi mà, cô ấy rất chuyên nghiệp, không thể là giả được.]

Ngày hôm sau.

Cao Du Lâm: [Anh em! Tao tra ra rồi, cô ấy đúng là giám đốc nhân sự! Tuyệt thật!]

Ngày thứ ba.

Anh ta gửi một bức ảnh chụp trong khách sạn, người phụ nữ lai đang ngồi tựa vào giường, chỉ đắp một tấm chăn lên nửa người và đang hút thuốc.

Bạn cùng phòng 3: [Ngủ rồi à?]

Bạn cùng phòng 1: [Kích thích thật đấy, cảm giác ngủ với cô gái lai thế nào?]

Bạn cùng phòng 2: [Trời đất, mày đúng là tồi tệ. Cô gái ba lê kia xinh đẹp như vậy, mà mày vẫn ra ngoài lăng nhăng.]

Cao Du Lâm: [Không còn cách nào khác, người ta quá quyến rũ mà, hahaha. Quan trọng là cô ấy nói rất thích tao, có thể đưa tao sang Mỹ rồi sắp xếp cho tao vào làm việc trong một công ty lớn!]

Ngày thứ tư.

Là ngày Cao Du Lâm hẹn gặp Thẩm Tường Ý.

Họ đã chụp ảnh chung, và như thường lệ, Cao Du Lâm lại gửi vào nhóm để khoe khoang. Các bạn cùng phòng không ngừng bình luận khen ngợi vẻ đẹp của Thẩm Tường Ý.

Nhưng cuối cùng, Cao Du Lâm lại buông một câu: [Đừng nói nữa, mặt đẹp thật, nhưng chân nhỏ này thì kinh khủng.]

Bạn cùng phòng 1: [Cô ấy là diễn viên múa ba lê, chắc chân bị thế là bình thường thôi.]

Cao Du Lâm: [Tao không phải người thích chân, nhưng tao chưa bao giờ thấy đôi chân nào biến dạng như thế.]

Thẩm Tường Ý nhắm mắt lại, không dám tiếp tục đọc nữa.

Những điều trước đó cô chỉ thấy nực cười và đau lòng, nhưng đến khi nhắc đến đôi chân của mình, cô mới thực sự cảm nhận được nỗi đau đè nén.

Trái tim cô như ngừng đập.

Mọi thứ như ngưng lại, cô như một con cá đang hấp hối, ngạt thở trong đau đớn.

Nước mắt không ngừng tuôn trào, như những hạt ngọc vỡ tan, không cách nào dừng lại được.

“Đừng khóc vì loại người như vậy, không đáng đâu!” Cô gái kia vỗ nhẹ vào vai Thẩm Tường Ý, an ủi cô, giọng đầy căm phẫn: “Ban đầu tôi là người theo đuổi anh ta trước, thấy anh ta đẹp trai, học giỏi, nhưng giờ tôi mới nhận ra mình đã quá mù quáng. Cô mới là người thiệt thòi hơn cả, chúng tôi chỉ mới bên nhau vài tháng, còn cô chắc đã chịu đựng anh ta từ lâu rồi.”

Những người xung quanh không ngừng bàn tán.

“Trời ơi, không ngờ Cao Du Lâm là loại người như thế!”

“Cô gái này xinh đẹp thế, sao lại vướng vào anh ta chứ?”

“Thằng này thật sự là đồ khốn!”

Thẩm Tường Ý cố gắng lấy lại giọng nói của mình, cô hỏi cô gái kia: “Các người… đã ở bên nhau bao lâu rồi?”

Cô gái đáp: “Hơn bốn tháng, sắp năm tháng rồi.”

Bốn tháng.

Không còn nghi ngờ gì nữa.

Cô nhớ lại cách đây bốn tháng, Cao Du Lâm từng kể với cô rằng có một cô gái tỏ tình với anh. Khi đó cô lo lắng hỏi anh có chấp nhận không, ban đầu anh nói đã chấp nhận, làm cô hoảng hốt đến mức khóc, nhưng sau đó anh lại cười nói rằng anh chỉ đùa thôi.

Hóa ra, đó cũng là một lời nói dối.

Anh ta đã nói dối rằng anh không đồng ý.

Thẩm Tường Ý đau xót cười nhạt, cầm điện thoại bước tới trước mặt Cao Du Lâm.

Cao Du Lâm mắt đỏ ngầu, đầy sự hoang mang và lo sợ, anh lắp bắp nói: “Thẩm Tường Ý… nghe anh nói… đừng giận mà… được không…”

Cô từ từ đưa điện thoại lại cho anh ta, ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt trở nên mờ mịt xa xăm, như đang cố gắng tìm kiếm thứ gì đó.

Cho đến khi cô nghe chính mình hỏi: “Sao anh lại trở nên như thế này?”

Sự thất vọng, nghi ngờ lẫn không thể tin được hiện lên rõ ràng trong ánh mắt cô. Tất cả những cảm xúc phức tạp đó đan xen lẫn nhau.

Rõ ràng khuôn mặt của anh ta vẫn là khuôn mặt quen thuộc của cô từ thuở nhỏ đến giờ, nhưng dường như cô không còn nhận ra anh ta nữa.

Cô không thể tìm thấy bất cứ dấu vết nào của người bạn thân thiết hồi bé.

“Thôi được rồi, đến đây thôi, tạm biệt.”

Cô quay lưng bỏ đi, mặc cho phía sau là những ánh mắt tò mò cùng lời bàn tán không ngớt. Thẩm Tường Ý cúi đầu, cố gắng che đi khuôn mặt của mình, cảm giác xấu hổ dâng lên từng cơn.

Cô bước nhanh hơn, nhưng chỉ vài bước cánh tay đã bị ai đó nắm chặt, kéo giật lại. Cao Du Lâm đứng sau, mắt đỏ ngầu như một con thú bị dồn vào chân tường, gầm gừ trong cơn tức giận mất kiểm soát: “Cái gì mà tôi thay đổi chứ? Đừng có ra vẻ cao thượng thế! Cô với tên tài trợ đó không rõ ràng gì, chúng ta chẳng khác gì nhau cả…”

“Bốp!”

Một cái tát vang lên cắt ngang lời nói của Cao Du Lâm, đánh tan mọi âm thanh xung quanh. Thẩm Tường Ý run rẩy nhìn anh ta, tay vẫn còn chưa hết tê sau cú đánh.

“Tôi đã luôn hết lòng với anh, tại sao anh lại nghĩ tôi như vậy?” Giọng cô nghẹn lại, xen lẫn sự thất vọng lẫn đau đớn.

Cô không thể nào tin rằng người đứng trước mặt mình, một người mà cô đã tin tưởng và yêu thương từ nhỏ, giờ đây lại có thể buông ra những lời lẽ tổn thương đến như vậy.

“Cô đối tốt với tôi?” Cao Du Lâm mặt vặn vẹo trong cơn tức giận, hét lên: “Nếu thật sự thích tôi, mấy năm qua cô sẽ không nỡ rời đi một lần nào! Cô chạy đến London bao nhiêu năm, có lần nào cô quay về không? Đến lúc yêu nhau rồi, tôi cũng phải là người chủ động tìm cô! Nhưng đến rồi thì sao? Ngày nào cũng chỉ biết đến múa, có nghĩ đến tôi không? Thực ra, cô chỉ là kẻ ích kỷ!”

Thẩm Tường Ý há miệng, nhưng không thể thốt lên lời nào. Cô giật tay khỏi anh, quay người chạy đi mà không hề ngoảnh lại.

Cao Du Lâm đứng đó, hoàn toàn mất kiểm soát, lao vào định tấn công cô gái tóc ngắn, nhưng đã bị nhóm nam sinh chặn lại, không tiếc dùng cả nắm đấm và cú đá để trừng trị. Người qua đường thì không ngừng phỉ nhổ, chỉ trích, cảnh tượng trở nên hỗn loạn.

Một lúc sau, cô gái tóc ngắn ra hiệu ngừng lại. Cô ta nhắc nhở nhóm bạn tránh gây rắc rối quá lớn, không đáng để bị kỷ luật vì hạng người như Cao Du Lâm.

Trước khi rời đi, một nam sinh khẽ nói: “Cậu đừng buồn quá, sớm nhận ra hắn ta thế này có khi lại tốt hơn.”

Cô gái tóc ngắn lắc đầu, giọng lạnh lùng: “Nói thật, tôi chẳng buồn đâu. Có người đã trả cho tôi một khoản lớn để hôm nay công khai chuyện này. Tôi vừa trút giận, vừa có tiền, buồn làm gì chứ.”

Cô gái ngừng lại, khẽ thở dài: “Chỉ tiếc cho cô gái xinh đẹp kia thôi, cuối cùng chẳng được gì, chỉ nhận về một trái tim tan vỡ.”

Thẩm Tường Ý chạy một mạch ra khỏi trường, cúi người ngồi thụp xuống bên lề đường, thở dốc trong tuyệt vọng. Nước mắt rơi xuống không ngừng, mờ cả tầm nhìn.

Cô không kiềm chế nổi nữa, đành vùi mặt vào đầu gối, bật khóc nức nở.

Lời Cao Du Lâm vừa nói vang vọng trong đầu cô, buộc tội rằng cô không quay về Bắc Thành suốt ngần ấy năm. Điều đó làm cô không thể phủ nhận.

Cô thực sự không muốn trở lại đây, bởi Bắc Kinh chất chứa toàn những kỷ niệm đau đớn.

Ngày nhỏ, gia đình cô từng rất hạnh phúc. Bố mẹ cô chỉ là nhân viên bình thường, công việc đều đặn từ sáng đến tối. Cuộc sống giản đơn nhưng ấm áp.

Khi cô còn đi học mẫu giáo, tình cờ xem được một bộ phim hoạt hình về múa ba lê, cô mê mẩn bắt chước theo từng động tác. Thấy vậy, mẹ cô – bà Hướng Cầm Vận – đã đăng ký cho cô vào lớp múa.

Cô nhanh chóng yêu thích múa ba lê, khoảng thời gian đến lớp múa là những giây phút mà cô cảm thấy bình yên nhất.

Nhưng mọi thứ thay đổi khi cô lên tiểu học. Cuộc hôn nhân của bố mẹ dần rạn nứt. Nhiều lần cô nghe loáng thoáng về chuyện cha cô có mối quan hệ mờ ám với đồng nghiệp.

Sau này, mẹ cô cũng gặp được người chồng hiện tại. Năm cô học lớp tám, bố mẹ cô chính thức ly hôn.

Khi tình yêu tan vỡ, cả hai người đều không muốn dính líu đến nhau nữa. Ngay cả cô, đứa con chung của họ cũng bị coi là gánh nặng. Không ai tranh quyền nuôi cô, cuối cùng tòa án quyết định giao cô cho bố.

Sau khi ly hôn, bố mẹ cô đều nhanh chóng tái hôn, có gia đình mới và con cái riêng. Cô sống với bố, nhưng không hòa hợp với mẹ kế. Mặc dù bà ta không đánh đập hay mắng mỏ cô, nhưng luôn dùng thủ đoạn chia rẽ cô với bố. Cuối cùng, không thể chịu đựng được nữa, cô quyết định chuyển về quê sống với bà nội.

Cô học hành chăm chỉ, múa ba lê không ngừng nghỉ, tham gia đủ các loại cuộc thi lớn nhỏ, giành được nhiều giải thưởng. Nhưng tất cả sự cố gắng của cô không đổi lấy được sự công nhận từ bố mẹ.

Họ có gia đình mới, con cái mới, cô chỉ là người dư thừa.

Cao Du Lâm từng mang lại cho cô cảm giác ấm áp, lý do cô thích anh ta không chỉ vì sự đồng hành, mà còn vì anh từng cho cô sự an ủi, cảm giác được yêu thương.

Trước khi cô chuyển đến sống cùng bà nội, cô đã rất sợ về nhà gặp mẹ kế lạnh lùng. Mỗi khi như vậy, Cao Du Lâm luôn dẫn cô về nhà mình ăn cơm, mỗi lần thấy cô rụt rè, anh ta lại gắp đầy thức ăn vào bát của cô.

Cô vẫn nhớ rõ, anh ta đã nói với cô: “Nếu không có chỗ nào để đi, thì hãy đến tìm anh.”

Có lẽ, thời gian thực sự có thể thay đổi con người. Người mà cô nhớ trong ký ức từng ngay thẳng và chân thành đến vậy, giờ đây đã hoàn toàn khác biệt.

Cũng có thể, như anh ta đã nói, cô là người ích kỷ.

Ba năm trước khi bà nội cô mất, cô chỉ trở lại Bắc Kinh đúng một lần. Ngay cả khi yêu Cao Du Lâm, tình cảm cũng không đủ lớn để kéo cô về thành phố đầy tổn thương này.

Đứng quá lâu khiến chân cô tê cứng, Thẩm Tường Ý miễn cưỡng đứng lên, bước đi vô định giữa những con đường. Cơn gió lạnh thổi qua làm khô nước mắt, khiến mặt cô rát buốt.

Cô cứ bước mãi, dường như không có điểm dừng, muốn dùng đôi chân mệt mỏi của mình để xoa dịu những cảm xúc tiêu cực trong lòng.

Không biết đã đi bao lâu, bất ngờ những giọt mưa lạnh ngắt bắt đầu rơi xuống. Những giọt mưa bắn vào da thịt, đau buốt như kim châm.

Ban đầu cô còn mặc kệ, nhưng mưa càng lúc càng nặng hạt.

Sự tỉnh táo quay lại, nhắc nhở rằng cô không thể tiếp tục như vậy. Cô còn phải trở về London để tiếp tục tập luyện.

Cuối cùng, cô gắng gượng nhìn quanh để tìm chỗ trú, và phát hiện một trạm xe buýt cách đó vài chục mét.

Cô vội giơ túi vải lên che đầu, chạy vào trạm xe buýt. Không có ai ở đây cả, may mắn là cô đã thoát khỏi cơn mưa.

Ngồi trên ghế dài, cô lôi ra mấy tờ giấy để lau sạch mái tóc đã ướt sũng.

Tiếng xe cộ qua lại bị che lấp bởi tiếng mưa dồn dập. Cô mải mê lau tóc, không hề nhận ra có một chiếc xe đen dừng trước trạm xe buýt.

Cửa xe mở ra, đôi chân dài trong bộ quần tây chỉnh chu chạm xuống đất. Đôi giày bóng loáng không hề bị vấy bẩn bởi nước mưa, chủ nhân của nó bước từng bước về phía trạm xe buýt.

Chỉ vài giây sau, một giọng nói trầm ấm cất lên:

“Cô Thẩm.”

Trong tiếng mưa rơi tí tách, giọng nói ấy trở nên mơ hồ và sâu lắng, vang vọng như một cơn mơ.

Thẩm Tường Ý theo phản xạ ngẩng đầu lên.

Trước mắt cô, Hạ Tĩnh Sinh đã xuất hiện.

Anh mặc bộ vest nâu sẫm kiểu hai hàng khuy. Cặp kính viền vàng cùng chuỗi dây trang nhã trên gọng kính nổi bật giữa lớp vải nâu cổ điển, khiến anh toát lên vẻ thanh lịch, đĩnh đạc đúng chất một quý ông.

Bên cạnh anh, đám vệ sĩ và Trần Gia Sơn theo sát. Trần Gia Sơn đứng ngay phía sau, cầm chiếc ô che cho Hạ Tĩnh Sinh.

Thẩm Tường Ý sững sờ, không ngờ lại gặp anh ở đây.

Cô vội vàng đứng dậy, không kịp nghĩ gì, quay người bỏ chạy về phía chiếc taxi đang tiến gần.

Hạ Tĩnh Sinh đứng yên nhìn theo, thấy tà váy xanh lam của cô tung bay, từng đường gợn sóng trên váy như những làn nước mềm mại. Từng lọn tóc dài đen nhánh của cô bị gió cuốn bay, lướt qua bờ vai mềm mại như một tấm lụa.

Khoảnh khắc đó, ký ức như trùng lặp, hình bóng cô gái năm nào lại hiện về.

Một bóng trắng cũng từng vụt qua trước mắt anh, anh muốn nắm lấy nhưng lại trượt qua tay.

Lần này, anh bước nhanh vài bước, tiến vào màn mưa tay vươn ra lần nữa.

Và lần này, anh không hề bỏ lỡ.

Bàn tay mạnh mẽ của anh siết chặt cổ tay mảnh khảnh của cô.

Trần Gia Sơn lập tức chạy lên trước, giương ô che cho Hạ Tĩnh Sinh.

Hạ Tĩnh Sinh nắm chặt cổ tay cô, kéo cô vào dưới ô. Những giọt nước đọng trên cánh tay cô bị bàn tay anh làm tan chảy, làn da của anh cũng thấm đẫm hơi nước, nhưng nhiệt độ từ lòng bàn tay anh vẫn nóng bỏng.

Anh cúi xuống nhìn cô, ánh mắt lướt qua cổ tay mảnh mai của cô.

Đôi mắt đen nhánh khẽ híp lại, một luồng áp lực vô hình tỏa ra xung quanh.

“Cắt đứt một mối quan hệ không đáng chẳng có gì khó cả. Nếu em không đủ dứt khoát,” Hạ Tĩnh Sinh chìa tay ra hiệu cho Trần Gia Sơn.

Trần Gia Sơn lập tức hiểu ý, lấy từ túi ra một con dao đa năng Thụy Sĩ và đặt lên tay anh.

Lưỡi dao sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Thẩm Tường Ý lo lắng muốn vùng ra, nhưng Hạ Tĩnh Sinh giữ chặt hơn nữa.

“Tôi sẵn lòng giúp em.”

Giọng anh trầm đều, còn hành động thì dứt khoát không ngờ.

Lưỡi dao lành lạnh lướt qua da cô, nâng sợi dây chuyền bạc trên cổ tay lên. Chỉ trong nháy mắt, sợi dây bị cắt làm đôi, rơi xuống mặt đất.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /103 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bạch Thiếu Có Một Cô Vợ Tài Phiệt

Copyright © 2022 - MTruyện.net