Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Tĩnh Sinh vừa dứt lời, Thẩm Tường Ý không kịp đề phòng, bị nước làm nghẹn đến mức ho sặc sụa. Cô che miệng ho, mặt đỏ bừng vì cố nhịn.
Cô quay lưng lại để ho, bờ vai mỏng manh rung lên.
Hạ Tĩnh Sinh định đứng dậy bước tới nhưng Thẩm Tường Ý đã quay lại, hít sâu một hơi rồi vỗ nhẹ ngực để bình ổn.
Mặt cô vẫn còn ửng đỏ, đôi mắt ho ra cả nước mắt, khóe mắt đẫm lệ, khi cô nhìn anh một cái thì lập tức cúi đầu.
Trông cô giống như một cây trinh nữ, chỉ cần chạm nhẹ là xấu hổ cụp xuống. Cô thậm chí chẳng cần phải chạm, chỉ cần một ánh mắt của anh cũng khiến cô ngay lập tức luống cuống.
Thẩm Tường Ý đột nhiên nhớ lại tối qua khi nói chuyện điện thoại với anh, anh bỗng cười không rõ lý do.
Thì ra là cười cô luôn miệng nói “được rồi” sao?
Quả nhiên, Hạ Tĩnh Sinh là người suy nghĩ cẩn thận, người ngoài khó mà đoán ra được điều anh nghĩ. Cô không hề phòng bị, đã bị anh đùa một vố, đến cả phản công cũng chẳng kịp.
Thấy cô đã ổn định lại, Hạ Tĩnh Sinh cũng ngồi xuống, thản nhiên đổi chủ đề, nói thêm: “Những gì trên công cụ tìm kiếm không đầy đủ, nếu em tò mò có thể hỏi tôi trực tiếp.”
Thẩm Tường Ý nhận ra anh đang nói về chuyện thân thế của mình.
Cô định nói mình không tò mò, nhưng trước khi kịp suy nghĩ, câu hỏi đã buột ra khỏi miệng: “Vậy người bố nuôi đầu tiên của anh vẫn còn ở Bắc Kinh chứ?”
Cô liếc nhìn dãy nhà cao tầng đối diện nhà hàng Quảng Đông, nơi mà anh nói nhà hàng mở ngay trước cửa nhà bố nuôi anh. Cô chỉ tay về phía đó: “Ông ấy sống ở đối diện sao?”
“Ừ.” Hạ Tĩnh Sinh nghe vậy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, góc nghiêng của anh rõ ràng, ánh mắt hướng về một tòa nhà, gương mặt không thể hiện cảm xúc, giọng nói trầm lắng: “Ông ấy đã mất rồi.”
Năm năm trước, vào ngày đầu tiên Hạ Tĩnh Sinh gặp lại Thẩm Tường Ý, cũng là lần đầu tiên anh trở về Bắc Kinh sau nhiều năm.
Hạ Tĩnh Sinh được bố nuôi, ông Hạ Hoằng Chí, nuôi dưỡng từ nhỏ. Khi mới 12 tuổi, anh đã được Diệp Diệu Khôn để mắt đến trên sàn đấu, sau đó anh theo ông ta đến Hồng Kông, cố gắng khẳng định mình. Sau khi ổn định, anh mang theo Trần Gia Sơn rời khỏi Bắc Kinh. Ông Hạ có gia đình riêng, Hạ Tĩnh Sinh từng đề nghị đưa cả gia đình ông sang Hồng Kông, đảm bảo sẽ thu xếp mọi thứ chu đáo. Nhưng ông chỉ sang Hồng Kông du lịch một lần, cuối cùng vẫn quyết định ở lại Bắc Kinh, nói rằng lá rụng về cội.
Từ khi theo Diệp Diệu Khôn đến Hồng Kông, anh bận rộn với cuộc chiến tranh giành quyền lực với các anh em trong nhà, cùng lúc đó phải cố gắng bù đắp những năm tháng học hành dang dở, không có thời gian để về thăm bố nuôi.
Dù vậy, anh vẫn nhờ người gửi cho ông một khoản tiền trợ cấp không nhỏ mỗi tháng.
Năm 27 tuổi, khi vừa trở về từ du học ở Anh, anh bất ngờ nhận được tin bôe nuôi sắp qua đời, anh vội vã quay về Bắc Kinh.
Năm ấy, Hạ Hoằng Chí đã 72 tuổi, từ năm 68 tuổi ông đã được chẩn đoán mắc bệnh Alzheimer, hay còn gọi là bệnh mất trí nhớ tuổi già. Hạ Tĩnh Sinh chi tiền mời những bác sĩ hàng đầu thế giới nhưng không thể chữa khỏi, vì vậy anh đã thuê một đội ngũ chăm sóc đặc biệt để chăm sóc ông.
Nhưng khi trở về Bắc Kinh, anh mới nghe tin con trai ông đã lấy hết tiền trợ cấp của anh đi đánh bạc, thua sạch không còn gì, ngay cả nhà cửa cũng bị cầm cố. Mẹ kế của anh giận con nhưng không thể làm gì khác, mỗi lần gã kia quỳ xuống cầu xin tiền, bà vẫn mềm lòng cho.
Cơn nghiện cờ bạc khiến anh ta mất hết lý trí, ngay cả khi bố mình mất trí nhớ cũng thường xuyên bị anh ta đánh đập.
Khi Hạ Tĩnh Sinh đến trước cửa nhà, bố nuôi anh vẫn chưa trút hơi thở cuối cùng, nhưng anh nghe thấy rõ ràng con trai ông đang hét lên trong nhà rằng nên mau chóng đưa ông đến nhà hỏa táng, kẻo người chết trong nhà sẽ không may mắn.
Lời nói đó khiến cơn giận bốc lên đỉnh đầu, thiêu rụi mọi lý trí trong anh.
Anh bước vào nhà, thấy mẹ kế đang thay đồ cho bố nuôi trong phòng, còn con trai ông thì đang thảnh thơi uống bia trong phòng khách.
Hạ Tĩnh Sinh giật lấy chai bia từ tay anh ta, đập mạnh vào đầu, bia văng tung tóe, chai vỡ vụn. Người đàn ông choáng váng, miệng lầm bầm chửi rủa, khi thấy rõ Hạ Tĩnh Sinh thì sững người lại.
Trước khi anh ta kịp phản ứng, Hạ Tĩnh Sinh đã nhanh tay đâm vỡ chai bia còn lại vào ngực anh ta, anh ta hét lên thảm thiết, Hạ Tĩnh Sinh đạp anh ta ngã xuống đất.
Anh nhanh chóng nhặt con dao gọt trái cây trên bàn, đâm xuyên qua tay anh ta, ghim chặt xuống sàn gỗ.
“Nếu tay dùng để đánh bạc, thì không cần nữa.”
Hạ Tĩnh Sinh giơ tay ra hiệu cho Trần Gia Sơn, anh ta lập tức đưa cho anh một con dao Thụy Sĩ.
Con dao xoay nhẹ trong tay anh, lưỡi dao sắc bén ló ra. Chỉ trong chớp mắt, anh đã đâm xuyên qua tay còn lại của kẻ trước mặt.
Anh ta đau đớn đến mức không còn sức hét, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra như mưa. Một gã đàn ông bốn mươi tuổi nằm đó, chẳng còn chút sức lực nào.
Hạ Tĩnh Sinh đạp mạnh lên đầu hắn, giọng nói nhỏ nhẹ: “Xem thử ai mới là kẻ không may mắn trước.”
Nói xong, anh rút chai bia khỏi ngực gã đàn ông, chuẩn bị đâm thẳng vào động mạch ở cổ hắn. Nhưng chính vợ của Hạ Hoằng Chí đã kịp ngăn anh lại.
Người phụ nữ bảy mươi tuổi đầu tóc bạc trắng, nước mắt giàn giụa, quỳ xuống cầu xin cho đứa con vô dụng của mình.
Cuối cùng, Hạ Tĩnh Sinh buông chai bia xuống.
Anh rút dao Thụy Sĩ ra, máu tươi phun ra ướt đẫm áo sơ mi trắng tinh của anh.
Anh đứng dậy, lấy khăn tay chậm rãi lau sạch lưỡi dao, cúi xuống nhìn kẻ nằm sóng soài dưới đất, vẻ mặt từ đầu đến cuối không có chút cảm xúc nào, nhưng lại khiến người khác phải lạnh sống lưng.
“Mày nên cảm thấy may mắn vì mày mang họ Hạ, và đã từng gọi ông ấy là bố.”
“Nếu không, hôm nay mày sẽ là người chết trước.”
Anh ném chiếc khăn tay nhuốm máu xuống mặt kẻ kia, quay người bước xuống lầu.
Anh không thể tận mắt chứng kiến người đã nuôi nấng anh, người mà anh từng tôn trọng và ngưỡng mộ, giống như một ngọn đèn trước gió lụi tàn.
Ngày hôm đó, tâm trạng của anh tệ hại giống như thời tiết. Trong từng hơi thở vẫn còn vương mùi máu tanh, cơn giận dữ cùng sự u uất không nơi trút bỏ.
Nhưng chính hôm ấy, anh gặp Thẩm Tường Ý.
Cô mặc chiếc váy trắng tinh, sạch sẽ đến không tì vết.
Dù va phải cơ thể dính đầy máu của anh, cô vẫn không hề bị vấy bẩn.
Anh không hiểu sao lại có người có thể vui vẻ đến vậy, trên đời này rốt cuộc có chuyện gì đáng để hạnh phúc như thế.
Ngay cả khi bị ướt mưa, cô cũng coi đó như một món quà từ trời.
Vì thế, anh đã liếc nhìn cô vài lần.
Chỉ là vài cái liếc ấy, dù đã qua năm năm, anh vẫn nhớ rõ gương mặt của cô.
…
“Xin lỗi, tôi không biết…..”
Nghe Hạ Tĩnh Sinh nói rằng bố nuôi của anh đã qua đời, Thẩm Tường Ý lộ vẻ tiếc nuối, khẽ nói lời xin lỗi.
“Em có thể tò mò,” Hạ Tĩnh Sinh chậm rãi quay lại nhìn Thẩm Tường Ý, ánh mắt một lần nữa dừng lại trên người cô. Khi bốn mắt giao nhau, anh đã khôi phục lại vẻ điềm tĩnh thường ngày, nở một nụ cười có chút bí ẩn: “Điều đó đối với tôi là một điều tốt.”
“…”
Thẩm Tường Ý cảm thấy như mình vừa bị anh nhìn thấu, lòng đầy chột dạ, mím chặt môi.
Cô thừa nhận, vừa rồi trong khoảnh khắc đó, cô đã thực sự tò mò về câu chuyện của Hạ Tĩnh Sinh.
Tò mò về những gì anh đã trải qua để từ một đứa trẻ mồ côi trở thành một người có địa vị như hiện tại. Nắm trong tay số tài sản khổng lồ, quyền lực tối cao, và đến nay mới chỉ 32 tuổi.
Nhưng bây giờ, khi anh thẳng thắn vạch trần suy nghĩ của cô, Thẩm Tường Ý lập tức dẹp đi sự tò mò, không dám hỏi thêm gì nữa.
Một phục vụ đẩy xe đồ ăn tới và bắt đầu bày biện các món.
Cô chưa từng ăn món Quảng Đông, nhưng đã nghe nói món này rất cầu kỳ, cô gọi món canh chim cút bóc tay vì thấy trên thực đơn có đề cập rằng món này được cải biên từ món canh rắn của Thái sử, làm cô cảm thấy tò mò.
Người phục vụ mặc sườn xám chuyên nghiệp, nhẹ nhàng cho thêm lá chanh và cánh hoa cúc vào canh, rồi từ từ khuấy đều.
Mùi thơm bắt đầu lan tỏa.
Dù ngồi ăn một mình với Hạ Tĩnh Sinh khiến cô có phần lúng túng không thoải mái, nhưng đồ ăn ngon đã giúp làm dịu đi phần nào sự bất an.
May mắn là trong lúc dùng bữa, Hạ Tĩnh Sinh liên tục nhận các cuộc gọi. Anh nhiều lần đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại, mỗi lần như vậy, Thẩm Tường Ý đều tranh thủ ăn thật nhanh. Đến khi anh trở lại ngồi xuống, cô đã dùng xong và đang lau miệng.
“Em có muốn ăn thêm gì không?” Hạ Tĩnh Sinh hỏi.
“Không, không cần đâu.” Thẩm Tường Ý vội vàng lắc đầu: “Tôi no lắm rồi.”
Thấy cô đã nói vậy, anh cũng không ép buộc nữa.
Hai người lại ngồi yên lặng, Thẩm Tường Ý ngồi trong ghế cảm thấy không thoải mái chút nào. Khí thế của anh quá mạnh mẽ, dù anh chỉ ngồi đó mà không nói lời nào, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhưng không khí vô hình vẫn tỏa ra một cảm giác áp lực nặng nề.
Cô lén lút liếc đồng hồ trên điện thoại. Mới chỉ 1 giờ chiều.
Nhưng hành động nhỏ này không qua được mắt Hạ Tĩnh Sinh. Thế nên anh hỏi: “Chuyến bay của em hôm nay là mấy giờ?”
Thẩm Tường Ý nảy ra một ý nghĩ, bèn nói: “3 giờ chiều.”
Hạ Tĩnh Sinh liếc đồng hồ trên tay, sau đó từ tốn lấy khăn lau miệng: “Vậy thì đi thôi, tôi sẽ đưa em ra sân bay.”
Thẩm Tường Ý như trút được gánh nặng, nhưng vẫn lịch sự nói: “Anh vẫn chưa ăn xong… Tôi tự đi là được rồi, không cần phiền anh đâu…”
“Không sao,” Hạ Tĩnh Sinh vừa đứng dậy vừa thong thả cài lại khuy áo vest: “Em không ở đây, tôi ăn cũng không ngon.”
Dáng vẻ của anh lúc đó thật thanh lịch và từ tốn.
“…”
Giọng điệu bình thản, nhưng lại nói ra những lời ẩn chứa sự mập mờ đầy ám chỉ. Thẩm Tường Ý ho nhẹ một tiếng, không đáp lại.
Ban đầu, cô định từ chối Hạ Tĩnh Sinh đưa mình ra sân bay, nhưng nghĩ lại tính cách mạnh mẽ của anh, cô biết rằng từ chối cũng vô ích. Hơn nữa, hiện tại cô vẫn còn nhờ anh giúp đỡ.
Đã đến bước cuối cùng, cô không thể để mọi thứ đổ bể.
Trên đường ra sân bay, bầu không khí im lặng bao trùm.
Hạ Tĩnh Sinh nhận ra sự căng thẳng của cô, anh cũng không muốn làm khó cô nữa, nên nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Khi xe tới sân bay, tài xế bước xuống mở cửa cho cô.
Thẩm Tường Ý do dự một lúc, rồi quyết định nói: “Anh Hạ, về chuyện đó…”
Cô chưa kịp nói hết câu, Hạ Tĩnh Sinh đã đoán được.
“Chuyện đó để tôi lo, em yên tâm.”
Chỉ với sáu từ đơn giản, nhưng lại mang trọng lượng rất lớn.
Cứ như tự nhiên chúng có sức mạnh làm an lòng người khác.
Thẩm Tường Ý thở phào, gật đầu: “Cảm ơn anh.”
Cô bước xuống xe, kéo vali đi vào nhà ga. Khi đi qua cửa an ninh, cô vô tình liếc thấy xe của Hạ Tĩnh Sinh vẫn đậu ở chỗ cũ. Dù cửa xe tối đen không nhìn thấy bên trong, nhưng Thẩm Tường Ý vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén và mãnh liệt của anh dõi theo.
Cô như bị bỏng, vội vã quay đi, bước nhanh qua cửa an ninh rồi nhanh chóng đi vào bên trong nhà ga.
Lúc này vẫn còn sớm, cô tìm một chỗ ngồi xuống, lấy điện thoại ra chơi để giết thời gian. Sau đó lại tựa vào ghế ngủ một giấc.
Tối hôm đó, cô ghé cửa hàng tiện lợi mua một ít bánh mì và sữa lót dạ.
Cuối cùng, thời gian làm thủ tục đã đến, cô xếp hàng tại quầy làm thủ tục quốc tế. Dòng người dài dằng dặc, khi đến lượt cô, nhân viên quầy kiểm tra hộ chiếu của cô, rồi thông báo rằng cô đi hạng thương gia, lẽ ra không cần phải xếp hàng lâu như vậy mà có thể vào quầy ưu tiên.
Thẩm Tường Ý ngơ ngác. Cô rõ ràng chỉ mua vé hạng phổ thông.
Hạng thương gia đối với cô đắt đến mức không thể chạm tới, làm sao cô có thể mua nổi.
Nhân viên kiểm tra lại rồi nói: “Một người tên là Hạ Tĩnh Sinh đã nâng cấp vé của cô lên hạng thương gia.”
“…”
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Tường Ý là kinh ngạc, sau đó là… ngại ngùng.
Hóa ra Hạ Tĩnh Sinh biết rõ cô đi chuyến mấy giờ.
Lúc cô thản nhiên nói dối rằng mình bay lúc 3 giờ chiều, mà anh lại không hề vạch trần.
Hạng thương gia thực sự rất thoải mái, đồ ăn trên máy bay đa dạng, chỗ ngồi rộng rãi, đủ không gian để nghỉ ngơi.
Đây là lần đầu tiên cô có thể thực sự nghỉ ngơi tốt trên một chuyến bay.
Khi máy bay hạ cánh xuống London, cô vừa bật điện thoại thì nhận được cuộc gọi từ WeChat của Hướng Cầm Vận.
Vừa kết nối, giọng của Hướng Cầm Vận vang lên, không giấu được sự phấn khởi: “Y Y à, vừa rồi có người đưa đến bệnh viện một bản báo cáo, tủy xương đã tìm được người phù hợp rồi! Tương thích hoàn toàn! Bây giờ bác sĩ đang sắp xếp để chuẩn bị ca ghép tủy!”
Nhanh như vậy đã giải quyết xong.
Thẩm Tường Ý lập tức nghĩ đến câu nói của Hạ Tĩnh Sinh trước khi cô xuống xe: “Em yên tâm.”
Quả nhiên, anh là người nói là làm, đủ lịch thiệp, không làm khó cô điều gì. Chỉ cần một bữa ăn trưa ngắn ngủi.
Trong đầu cô bất giác hiện lên hình ảnh khi cô ngoái lại nhìn anh từ chốt kiểm tra an ninh.
Có lẽ, đây là lần cuối họ gặp nhau.
“Y Y, con chắc chắn là đã nhờ vị đại gia Hồng Kông đó giúp đúng không?” Hướng Cầm Vận phấn khích nói: “Mẹ đã bảo mà, người có tiền chắc chắn sẽ có cách!”
“Mẹ.”
Thẩm Tường Ý vừa kéo hành lý vừa nói: “Sẽ không có lần sau nữa.”
Hướng Cầm Vận lập tức im lặng.
“Con làm điều này vì mẹ, vì mẹ là mẹ của con. Mẹ đã sinh ra con, đã nuôi nấng con, trước khi mẹ và bố ly hôn, mẹ cũng đã mang đến cho con một gia đình hạnh phúc. Con rất biết ơn mẹ vì đã cho con theo học lớp múa ba lê, nếu không có thể đến bây giờ con vẫn chưa biết mình nên làm gì với cuộc đời.”
Cảm xúc đã dồn nén quá lâu, cuối cùng cô cũng quyết định nói ra hết những điều trong lòng: “Nhưng mẹ còn nhớ không? Năm con học lớp 11, có một hôm con gọi điện xin mẹ tiền sinh hoạt, nhưng mẹ mãi không nghe máy. Cuối cùng, con lần đầu tiên đến tìm mẹ ở nhà… Đứng ở cửa, con đã nhìn thấy mẹ cùng chồng và con riêng của mẹ bước ra từ thang máy…”
Nói đến đây, giọng Thẩm Tường Ý nghẹn lại, khó khăn lắm cô mới thốt ra được: “Mẹ nhìn thấy con lúc ấy, mẹ đã nói với con rằng đừng bao giờ đến tìm mẹ nữa, đừng làm phiền cuộc sống của mẹ…”
Năm đó cô mới 17 tuổi.
Cô mãi mãi không quên được ánh mắt của Hướng Cầm Vận khi đó, lạnh lùng, xa cách, và đầy khó chịu.
Ai có thể tin rằng, người mẹ ruột của cô lại nhìn cô với ánh mắt như vậy.
Hướng Cầm Vận chỉ để lại câu: “Mẹ sẽ chuyển tiền cho con qua WeChat” rồi đóng cửa lại.
Cô đứng bên ngoài.
Khoảnh khắc đó, lòng tự trọng của cô bị chà đạp, và trái tim cô như bị cắt thành từng mảnh.
“Xin lỗi Y Y, mẹ biết trước đây mẹ không tốt…”
Hướng Cầm Vận chưa kịp nói hết thì Thẩm Tường Ý đã ngắt lời: “Mẹ, thật ra con cũng muốn nói với mẹ rằng, đây là lần cuối cùng con báo đáp ơn sinh thành và nuôi dưỡng của mẹ. Sau này mẹ đừng can thiệp vào cuộc sống của con nữa. Mẹ và gia đình nhỏ của mình hãy sống hạnh phúc. Con sẽ sống cuộc đời của con.”
“Con vừa xuống máy bay, giờ phải đi lấy hành lý. Con không nói nữa.”
Nói xong, cô cúp điện thoại.
Nhận hành lý xong, cô bước ra khỏi sân bay.
Lại một lần nữa, cô đứng trên mảnh đất xa lạ, nhưng không còn cảm giác áp lực như khi ở Bắc Kinh.
Cô ngẩng cao đầu, hít sâu một hơi.
Mỗi ngày sau này đều sẽ là một khởi đầu mới.
Cuộc sống của Thẩm Tường Ý cuối cùng cũng dần quay lại quỹ đạo, cô lại bắt đầu lao đầu vào việc luyện tập, mỗi ngày đều bận rộn không ngừng.
Mặc dù vừa trải qua chia tay, nhưng đúng là thời gian là liều thuốc tốt để chữa lành vết thương. Hơn nữa, công việc bận rộn đã lấp đầy cuộc sống của cô, giúp cô nhanh chóng vượt qua nỗi buồn chia tay.
Khi Kiki biết tin cô đã chia tay, cô nàng phấn khích như thể vừa đón Tết, cuối tuần còn mời cô đi ăn một bữa thịnh soạn. Hai người còn mua rượu về ký túc xá, vừa uống vừa mắng chửi gã đàn ông tệ bạc.
Sáng hôm sau, mặc dù đau đầu muốn chết, nhưng Thẩm Tường Ý đã rất lâu rồi không vui như vậy.
Cuộc sống dường như ngày một tốt đẹp hơn.
Còn Hạ Tĩnh Sinh cũng đã lâu không xuất hiện.
Quả nhiên, như cô đã dự đoán lần trước, có lẽ họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Đó chính là điều mà cô mong muốn.
Một cuộc sống bình lặng, giản dị là đủ.
Thế nhưng, một cuộc điện thoại bất ngờ đã phá vỡ sự yên bình trong cuộc sống của cô.
Nhìn màn hình điện thoại hiển thị số gọi đến, đó là một số lạ từ London.
Cô ngập ngừng nhấc máy.
“Y Y, em đang ở nhà hát à?”
Giọng nói quen thuộc khiến Thẩm Tường Ý sững người.
Cô không thể tin nổi, nhìn lại màn hình. Quả thật là số điện thoại từ London.
Nhưng giọng nói lại là của Cao Du Lâm.
“Anh…?”
“Anh đang ở cổng nhà hát.” Cao Du Lâm nói: “Em có thể ra ngoài gặp anh một chút không? Anh không vào được.”
Thẩm Tường Ý cau mày: “Anh đến London? Anh đến đây làm gì? Chúng ta đã chia tay rồi.”
“Anh biết, anh biết! Anh xin lỗi, Y Y. Anh không phải đến để quấy rầy em! Anh thực sự không còn cách nào khác, em có thể ra ngoài một chút được không? Anh xin em, anh cầu xin em.”
Giọng Cao Du Lâm vô cùng hoảng loạn, rối rít, như thể anh ta đang rất cấp bách.
Thẩm Tường Ý vẫn mặc đồ tập múa. Không còn cách nào khác, cô khoác đại một chiếc áo khoác rồi đi ra ngoài.
Lúc này đã sang mùa thu, London bắt đầu lạnh dần, và trời cũng đang mưa.
Bầu trời bên ngoài u ám, nặng trĩu.
Cao Du Lâm đứng trước cửa nhà hát, không ngừng đi qua đi lại, như thể anh ta đang ngồi trên đống lửa.
Khi thấy Thẩm Tường Ý bước ra, anh lập tức chạy tới, nhưng lại bị nhân viên bảo vệ da đen chặn lại.
Lần này, anh ta không tỏ ra cáu kỉnh như mọi khi.
Thay vào đó, anh ta ra hiệu cho Thẩm Tường Ý đến gần.
Khi cô đến gần, mới nhận ra sắc mặt Cao Du Lâm vô cùng tệ, đôi mắt đỏ ngầu, thậm chí còn có râu mọc lởm chởm với mái tóc rối bù.
Anh ta trông nhếch nhác, tiều tụy, không còn chút nào phong độ trước đây.
“Anh làm sao vậy…” Thẩm Tường Ý ngờ vực hỏi.
Nhưng không ngờ, vừa ra khỏi cửa nhà hát Cao Du Lâm đã nắm chặt tay Thẩm Tường Ý, đôi mắt đỏ ngầu, rơi nước mắt, anh ta nức nở nói: “Y Y, cứu anh với!”
“Anh bị lừa rồi! Y Y, anh bị lừa rồi! Người phụ nữ Mỹ đó ban đầu hứa sẽ đưa anh sang Thung lũng Silicon, anh đã bỏ cả học vị, định đến đó để bắt đầu lại, nhưng giờ thì cô ta biến mất không liên lạc được nữa! Cô ta đúng là một kẻ lừa đảo!” Giọng Cao Du Lâm đầy tuyệt vọng.
Cao Du Lâm đang trải qua quãng thời gian đen tối nhất của cuộc đời.
Anh ta không biết đã mắc sai lầm ở chỗ nào. Rõ ràng anh ta đã giấu kín mọi chuyện, cô gái tóc ngắn chưa từng nghi ngờ, đêm trước vẫn còn hẹn hò với anh ta, nhưng ngay hôm sau lại công khai vạch trần anh ta.
Sau khi sự việc đó vỡ lở, danh tiếng của anh ta hoàn toàn bị hủy hoại. Kẻ lừa gạt tình cảm, kẻ bắt cá nhiều tay trở thành nhãn dán gắn chặt với anh ta. Những chuyện này lan truyền khắp nơi, đi đến đâu cũng có người xì xào chỉ trỏ, thậm chí có người chửi thẳng mặt anh ta. Một lần anh ta không chịu nổi, đã đánh nhau với người khác, bị nhà trường ghi lỗi nặng. Giảng viên của anh ta cũng ngày càng khắt khe, gây khó dễ cho anh ta.
Sự bức bối trong anh ta không thể giãi bày với ai. Lúc đó, người phụ nữ lai Mỹ vẫn đều đặn hỏi anh ta có muốn đến Thung lũng Silicon không, nói rằng rất nhớ anh ta, thậm chí còn thường xuyên chia sẻ với anh ta về công việc và môi trường làm việc của cô ta.
Cuối cùng, anh ta không chịu nổi áp lực từ trường học, thực sự bị cám dỗ, nên trong lúc nóng vội đã bỏ học.
Nhưng sau đó, người phụ nữ lai đó như biến mất khỏi thế gian, không còn cách nào liên lạc được nữa.
Lúc này anh ta mới nhận ra mình đã bị lừa.
Bây giờ anh ta chẳng còn gì, danh tiếng mất sạch, sự nghiệp cũng tan biến.
“Anh sai rồi, Y Y, anh thực sự sai rồi, anh không nên lừa dối em. Nhưng giờ anh đã phải nhận quả báo, anh chẳng còn gì cả, Y Y. Em giúp anh với! Giờ chỉ còn em là có thể cứu anh thôi!” Cao Du Lâm đau khổ nói.
Thẩm Tường Ý bàng hoàng, không ngờ mọi chuyện lại trở nên tồi tệ đến vậy.
“Nhưng tôi… cũng chẳng giúp được gì…”
“Người tài trợ đó, anh ta thích em! Em chỉ cần tìm anh ta giúp đỡ, anh ta nhất định sẽ đồng ý giúp em!”
“Anh không thể cứ để cuộc đời mình hủy hoại thế này! Y Y, anh sắp hủy hoại cả đời mình rồi!”
Cao Du Lâm nắm chặt tay cô, một người đàn ông trưởng thành lại khóc lóc như một đứa trẻ, đầy tuyệt vọng.
“Chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm rồi, coi như nể tình xưa, em đi xin Hạ Tĩnh Sinh giúp anh một lần thôi…”
“Anh đang nghĩ gì vậy…”
Thẩm Tường Ý cảm thấy những lời của Cao Du Lâm thật phi lý và nực cười, nhưng khi lời từ chối còn chưa kịp thoát ra.
Một giọng nói trầm lắng, lạnh lùng từ phía trước vang lên.
“Cầu xin tôi điều gì?”
Tim Thẩm Tường Ý đập mạnh, cô theo phản xạ nhìn về phía phát ra giọng nói.
Hạ Tĩnh Sinh đã bước xuống xe, Trần Gia Sơn đứng bên cạnh, che ô cho anh.
Anh bỏ một tay vào túi quần, đôi giày da giẫm lên mặt đất ẩm ướt, từng bước đi thong thả, tiến về phía họ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");