Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hiệu Ứng Cánh Bướm - Thị Chanh
  3. Chương 31
Trước /103 Sau

Hiệu Ứng Cánh Bướm - Thị Chanh

Chương 31

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Tĩnh Sinh có một quá khứ mà không ai biết đến.

Mẹ ruột của anh sống cuộc đời hỗn loạn nhiều lần phạm pháp đến mức có thể khéo léo lợi dụng những lỗ hổng pháp luật. Anh chính là công cụ bà ta lợi dụng để thoát khỏi cảnh tù tội. Bà ta không có người thân, bố đứa trẻ trong bụng không rõ danh tính, vì vậy sau khi sinh ra và qua giai đoạn bú sữa không ai chăm sóc, anh đã bị đưa vào viện phúc lợi địa phương.

Bố nuôi Hạ Hoành Chí là một giám ngục. Mặc dù mẹ ruột của anh lúc đó được tạm giam ngoài nhưng vì giới hạn xã hội chỉ có thế, Hạ Hoành Chí nghe được câu chuyện này. Vốn tính thiện lương, ông đã nhận nuôi Hạ Tĩnh Sinh.

Hạ Hoành Chí có một đứa con trai duy nhất, đang học cấp hai. Vợ ông làm thu ngân trong siêu thị. Gia đình không quá dư dả, nhưng cũng không đến mức túng thiếu. Vậy mà Hạ Hoành Chí lại bất ngờ mang về một đứa trẻ sơ sinh, kéo tụt chất lượng cuộc sống của cả nhà xuống, khiến vợ ông cực kỳ bất mãn đến mức đòi ly hôn. Cuối cùng bà không thể cản được ý định của ông.

Bà thường xuyên oán trách, mắng chửi ông là người tốt bụng quá mức, hỏi sao ông không nhận hết đám trẻ mồ côi về nuôi, còn hỏi có phải ông cứ gặp chuyện thế này thì đều phải xía mũi vào vì lòng tốt mà rước lấy phiền toái.

Hạ Hoành Chí tự biết mình đuối lý, chỉ có thể im lặng trước những lời than thở và trách móc của vợ. Nhưng dù vậy, ông vẫn cố gắng đối xử tốt với Hạ Tĩnh Sinh, tiết kiệm để mua cho anh sữa bột loại tốt hơn, đặt cho anh cái tên và tổ chức một bữa tiệc sinh nhật đơn giản nhưng đầy tâm ý khi anh tròn một tuổi.

Ông vui mừng cả ngày chỉ vì từ đầu tiên anh học được là “bố”. Cũng vào ngày khai giảng đầu tiên, ông đã mua cho anh một bộ quần áo với một chiếc cặp sách mới.

Từ khi có ý thức, Hạ Tĩnh Sinh đã biết rõ thân thế của mình vì mẹ nuôi chưa từng giấu diếm sự thật đó. Bà thường nói: “Nếu không phải là lão tốt bụng Hạ Hoành Chí, thì giờ này không biết mày đang sống khổ sở thế nào trong trại mồ côi.”

Nhà cũ cách âm kém, anh thường nghe thấy cảnh cãi vã giữa mẹ nuôi và Hạ Hoành Chí vào ban đêm. Hạ Hoành Chí khuyên bà đừng nhắc đến chuyện đó trước mặt con trẻ, nhưng mẹ nuôi lại mỉa mai đáp trả: “Không nói, không nói ai biết được ông Hạ Hoành Chí giỏi giang đến mức rước một gánh nặng lớn như vậy. Tôi ghét cay ghét đắng cái kiểu tốt bụng của ông. Tôi cứ phải nói cho nó biết, để nó tự mình hiểu chuyện một chút, đứa trẻ nào hiểu biết thì nên biết báo hiếu với chúng ta.”

Khi biết mình là con của tội phạm, Hạ Tĩnh Sinh từng không thể chấp nhận nổi sự thật này.

So với việc là con của tội phạm, điều khó chấp nhận hơn chính là anh không phải con ruột của Hạ Hoành Chí. Dù Hạ Hoành Chí đối xử với anh như con ruột, nhưng anh chung quy vẫn là người ngoài.

Một kẻ ăn bám.

Không ai nói thẳng ra điều đó, nhưng mỗi lời nói của mẹ nuôi như nhấn mạnh sự thật này.

“Thịt lại tăng giá nữa rồi, tiếp tục thế này thì đến thịt cũng không ăn nổi nữa.”

“Tiền học thêm của con tôi ông nên để ra, đừng lại đem làm từ thiện.”

“Nuôi con của người khác ông nhiệt tình thế. Không chừng sau này ông bà già yếu liệt giường thì phải dựa vào chúng ta mà sống. Tôi làm cả đời trong siêu thị cũng chỉ có ngần ấy đồng lương chết. Mình chúng ta sống còn khó chứ nói gì nuôi thêm vài miệng ăn.”

Những lời lẽ nhỏ nhặt của mẹ nuôi là những chiếc gai cứa vào lòng anh từng chút một khiến anh luôn day dứt khôn nguôi.

Anh luôn cẩn thận dè dặt trong ngôi nhà đó, quan sát sắc mặt mọi người, làm hết mọi việc nhà, chưa bao giờ gây chuyện. Cho dù con trai ruột của Hạ Hoành Chí có bắt nạt anh, anh cũng chỉ im lặng chịu đựng không mách lại.

Từ khi mười tuổi, anh đã nghĩ cách kiếm tiền, sưu tầm chai lọ mà các bạn trong lớp uống xong để đem bán phế liệu. Anh lớn lên vốn đẹp trai, nhiều nữ sinh thích anh, biết anh muốn chai lọ họ lập tức chủ động mua nhiều đồ uống tặng anh, nhưng anh từ chối chỉ nhận chai lọ.

Thậm chí sau giờ học anh còn đi quanh các quán ăn vặt và bới thùng rác để nhặt chai lọ. Chính vào lúc đó anh đã gặp Trần Gia Sơn. Bố mẹ của Trần Gia Sơn đều đã qua đời, cậu sống nương tựa vào bà nội. So với anh, Trần Gia Sơn như một đứa trẻ hoang dã, quần áo rách rưới chẳng khác gì một đứa trẻ ăn mày, suốt ngày ngồi lì trước các quán ăn để chờ nhặt lại những thức ăn thừa của người khác.

Có lẽ vì cùng cảnh ngộ, Hạ Tĩnh Sinh đã cho Trần Gia Sơn bánh quy mà trường học phát hàng ngày. Không ngờ từ hôm đó, Trần Gia Sơn như cái đuôi nhỏ đi theo anh, cùng anh nhặt chai lọ.

Bán phế liệu mỗi lần được nhiều thì một hai đồng, ít thì vài hào, cứ thế mà tích cóp.

Tiết kiệm rất lâu, cuối cùng cũng tích đủ năm mươi đồng, anh đem về nhà đưa cho mẹ nuôi để bà mua thịt. Một mớ tiền lẻ gồm các tờ một hào, năm hào và một đồng.

Mẹ nuôi cầm tiền, câu đầu tiên bà nói là “Mày lấy trộm tiền ở đâu?”

Anh lắc đầu nói không phải, giải thích rằng đó là tiền anh bán phế liệu mà có.

Mẹ nuôi chẳng tin, vội vàng gọi Hạ Hoành Chí đến, vừa tức giận vừa hoảng loạn: “Hạ Hoành Chí, ông nhìn xem, một thằng nhóc con mà đã học được cái thói nói dối rồi! Không biết tiền ở đâu mà có. Quả nhiên là di truyền xấu như con mẹ tội phạm của nó. Sau này lớn lên thì còn ra cái gì!”

Hạ Hoành Chí hỏi anh tiền từ đâu mà có, anh vẫn khẳng định đó là tiền do anh bán phế liệu mà kiếm được.

Hạ Tĩnh Sinh mãi mãi không quên được khoảnh khắc khi Hạ Hoành Chí vỗ vai anh nói “Bố tin con, con là một đứa trẻ ngoan.”

Đó là lần đầu tiên anh khóc chỉ vì một câu “tin tưởng”.

Vì vậy anh hạ quyết tâm nhất định phải để Hạ Hoành Chí sống thật tốt.

Mỗi ngày anh đều đi nhặt phế liệu cùng Trần Gia Sơn, bán được bao nhiêu thì chia đôi với Trần Gia Sơn.

Cho đến một lần vào cuối tuần, họ đang lục lọi một thùng rác ven đường thì gặp mấy người bạn học của anh. Bọn họ ăn mặc bảnh bao, uống nước ngọt, ăn kem que, nhìn thấy anh thì cười nhạo: “Đây chẳng phải là cái thằng đẹp trai hả, đang nhặt rác à, mấy đứa con gái trong lớp nuôi không nổi mày rồi sao.”

“Đến đây, không phải muốn chai lọ sao? Cho này.” Một nam sinh ném thẳng chai nước vào người anh.

Hạ Tĩnh Sinh vốn lười để ý, cũng không muốn gây sự, chỉ im lặng nhặt chai bỏ vào bao tải.

“Ha ha ha ha nó còn lấy thật kìa.”

“Thế này còn nhận cả đồ đệ nữa! Ha ha ha!”

“Ê tao nghe nói nó cũng là một đứa con hoang bị nhặt về thôi.”

Những gì người khác nói anh đều nhịn, nhưng câu này lại thực sự đâm trúng điểm nhạy cảm của anh. Anh ném cái túi trong tay lao thẳng vào đám nam sinh. Trần Gia Sơn cũng không nói lời nào xông lên theo, bọn họ lập tức quần thảo nhau.

Hai người bọn họ khỏe hơn, đánh mấy đứa chỉ biết mồm mép té sấp mặt xanh mày đến khi có người xung quanh đến can ngăn.

Đám nam sinh vừa khóc vừa chửi đòi về mách phụ huynh, anh ngồi đó lòng hối hận vô cùng. Anh xưa nay luôn nghe lời, luôn hiểu chuyện, không dám gây phiền toái cho gia đình, sợ làm sai điều gì khiến Hạ Hoành Chí khó xử.

Lần này vì nhất thời bốc đồng mà đánh nhau, càng không dám về nhà. Anh và Trần Gia Sơn ngồi thừ trên vỉa hè trong bộ dạng thảm hại cho đến khi trời tối mịt.

Khi ấy có một người đàn ông đến trước mặt họ, tay cầm hai ổ bánh, hỏi họ có đói không. Anh nhìn người đó đầy cảnh giác, đứng lên kéo Trần Gia Sơn định bỏ đi, nhưng người đàn ông lập tức ngăn lại, giải thích rằng mình không phải người xấu.

Người đó chỉ về phía một câu lạc bộ quyền anh sau lưng, nói mình là chủ câu lạc bộ này.

Ông ta nói có thể cho họ nơi ở và đồ ăn, điều kiện là họ phải học quyền anh, đại diện cho câu lạc bộ tham gia các cuộc thi.

Hôm đó ông ta đã chứng kiến toàn bộ cuộc đánh nhau từ trên lầu nhìn ra, nhận thấy tiềm năng của hai người, quan sát cả buổi chiều, thấy họ không rời đi, ông ta nghĩ rằng họ là những đứa trẻ lang thang không nơi nương tựa, vì vậy chủ động bắt chuyện.

Trần Gia Sơn vừa nghe nói có chỗ ăn ở miễn phí không suy nghĩ đã đồng ý ngay.

Hạ Tĩnh Sinh không hỏi quyền anh là gì, chỉ hỏi một câu: “Có tiền không?”

Người đàn ông đáp: “Thắng cuộc thi tất nhiên sẽ có tiền.”

Thế là anh đồng ý.

Anh về nhà nói với Hạ Hoành Chí rằng mình không đi học nữa sẽ đến câu lạc bộ học quyền anh.

Không đi học có thể tiết kiệm một khoản tiền học, đến câu lạc bộ ăn cơm có thể tiết kiệm tiền sinh hoạt.

Hạ Hoành Chí đương nhiên không đồng ý, ông đau khổ vô cùng. Anh cũng cứng rắn không thèm đoái hoài, thậm chí để chứng minh quyết tâm của mình, anh bỏ nhà ra đi đến thẳng câu lạc bộ.

Đó là lần đầu tiên anh làm trái ý Hạ Hoành Chí.

Cuối cùng, Hạ Hoành Chí thật sự không làm gì được anh, đành bất lực đồng ý.

Sau đó, mỗi ngày anh đều miệt mài học quyền anh, chịu đựng cường độ huấn luyện khắc nghiệt, tham gia đủ loại cuộc thi từ chính quy đến không chính quy.

Từ lần đầu tiên bị đánh bầm dập, bò dưới đất cầu xin tha thứ, đến sau này đánh xong trận nào cũng ung dung thong thả, anh không biết đã trải qua bao nhiêu ngày đêm gian khổ.

Bước ngoặt của cuộc đời là vào năm anh 12 tuổi, khi tham gia một trận đấu quyền anh ngầm.

Bên ngoài chiếc lồng tám góc cũ nát chật kín người xem, họ hò hét cười đùa cổ vũ cả sân đấu hỗn loạn điên cuồng.

Trên sàn đấu, hai tuyển thủ quyền anh chỉ mới mười hai mười ba tuổi, lại như hai con chó điên không lý trí đánh đấm cắn xé lẫn nhau.

Cho đến giai đoạn cuối của trận đấu, anh khóa đối thủ xuống đất, mong muốn chiến thắng giúp anh bùng nổ sức mạnh điên cuồng vung nắm đấm, đánh đối thủ đến mức không thể trả đòn, không ngừng tay, cắt đứt mọi khả năng lật ngược tình thế của đối phương.

Khi tiếng chuông kết thúc trận đấu vang lên, anh đứng dậy, trọng tài giơ tay anh lên.

Anh đã thắng trận đấu này.

Trở lại hậu trường, cầm khăn lau máu trên mặt, ông chủ câu lạc bộ dẫn theo một người đàn ông trung niên bước vào.

Người đàn ông đó ăn mặc sang trọng lịch lãm, hoàn toàn khác biệt với khung cảnh hỗn loạn nhếch nhác của sân đấu ngầm.

Người đó nhìn anh cười, nho nhã tự giới thiệu mình là Diệp Diệu Khôn.

Diệp Diệu Khôn nói đã xem trận đấu của anh rất đặc sắc.

Anh gật đầu, đáp một câu: “Chào ngài.”

“Nhóc năm nay bao nhiêu tuổi?” Diệp Diệu Khôn hỏi.

“12 tuổi.”

“Tại sao còn nhỏ như vậy đã ra sàn đấu?”

Lúc đó, mặt anh bầm dập, một bên mắt sưng không mở ra được, miệng vẫn còn không ngừng rỉ máu. Anh cầm khăn che miệng, bình thản nhìn Diệp Diệu Khôn nói: “Để kiếm tiền.”

“Tại sao còn nhỏ vậy đã phải ra ngoài kiếm tiền?” Diệp Diệu Khôn lại hỏi tiếp.

“Bởi vì tôi muốn báo hiếu bố mẹ nuôi.” Anh thật thà đáp.

Diệp Diệu Khôn nhìn anh, im lặng hai phút, sau đó nụ cười trên môi càng thêm sâu, chuyển đề tài hỏi: “Đã đến Hồng Kông bao giờ chưa?”

Anh lắc đầu: “Chưa từng.”

“Có muốn đi với tôi đến Hồng Kông không?” Diệp Diệu Khôn không hề chê trên người anh còn đầy vết máu, vỗ nhẹ vai anh nói: “Cậu sẽ có cơ hội kiếm được nhiều tiền hơn, nhiều đến mức cậu đấu quyền anh cả đời cũng không kiếm được.”

Câu nói này quả thật có sức mê hoặc rất lớn, mạnh đến mức anh không kịp suy nghĩ đến việc liệu sau đó sẽ phải trả cái giá đắt hơn bao nhiêu mà đã gật đầu đồng ý.

Với anh, chỉ cần có thể kiếm tiền, không cái giá nào là quá lớn.

Thế là anh theo Diệp Diệu Khôn đến Hồng Kông.

Hồng Kông.

Một thành phố mà anh chỉ nghe đến trên tivi, nơi này vừa chật chội vừa phồn hoa, mọi người đều nói bằng thứ tiếng Quảng Đông mà anh không hiểu.

Mới đến cũng thấy hoảng sợ, cảm thấy mình như lạc lõng.

Nhưng khi Diệp Diệu Khôn dẫn anh đứng trên tầng cao nhất của tập đoàn Diệp Thị, nhìn ra xung quanh thấy những tòa nhà cao tầng đều như nằm dưới chân mình, ánh đèn rực rỡ lung linh, là khung cảnh mà anh chưa bao giờ nhìn thấy.

Từ giây phút đó, anh tự nhủ.

Nhất định phải đứng thật cao.

Diệp Diệu Khôn sắp xếp cho anh sống trong một biệt thự xa hoa và cho anh học tại trường quốc tế tốt nhất Hồng Kông. Lúc đó, anh mới biết trong căn biệt thự này còn có rất nhiều con nuôi khác của Diệp Diệu Khôn, tất cả đều học cùng một trường với anh.

Mới đến Hồng Kông, anh không biết tiếng Quảng, lại bỏ học hai năm, kiến thức trống hai năm, phương thức học tập ở đây rất nhanh, anh hoàn toàn không theo kịp. Luôn luôn bất an, sợ bị Diệp Diệu Khôn đào thải. Mỗi ngày ngoài việc học bù kiến thức thì chỉ biết xem tivi để học tiếng Quảng. Diệp Diệu Khôn không mời thầy dạy tiếng cho anh mà để anh tự học.

Đâu đâu cũng có sự phân biệt đối xử và tất nhiên anh cũng đã từng bị phân biệt.

Ngày đó, sau khi hỏi bài xong rời khỏi phòng giáo viên, có vài nam sinh đứng ở đầu cầu thang, thấy anh đi qua ánh mắt đều là sự khinh thường xen lẫn ưu việt, ngôn ngữ thì cố ý nói tiếng Quảng một cách khoa trương. Anh chẳng hề bận tâm, thản nhiên bước đi.

“Ê thằng đại lục.”

Có người gọi anh.

Anh dừng bước, quay đầu lại.

Một nam sinh ngoắc tay với anh: “Là mày, lại đây lại đây.”

Anh bước đến.

Không ngờ nam sinh trực tiếp giơ tay tát anh một cái: “Thằng đại lục đến Hồng Kông làm gì? Sinh ra một miếng thịt xá xíu còn hơn là sinh mày ra!”

Mặt anh bị đánh lệch sang một bên.

Nam sinh đắc ý cười phá lên: “Thấy không? Nó không hiểu đâu!”

Anh chậm rãi quay mặt lại, nhìn nam sinh ngạo mạn trước mặt, ánh mắt bình tĩnh, cuộn cuốn sách trong tay lại, nhấc cánh tay không nói hai lời, đập thẳng vào mặt nam sinh.

Trước khi đối phương kịp phản ứng, anh đã nhấc chân đá vào bụng nam sinh với lực rất mạnh, khiến đối phương bay thẳng xuống dưới cầu thang.

Anh từ từ mở cuốn sách ra, nhìn nam sinh nằm ở chỗ rẽ cầu thang, cười khẩy: “Đồ vô dụng.”

Quyền anh dạy anh một đạo lý.

Muốn không thua thì phải phản kháng.

Mà đối phương là kẻ rác rưởi đến cả tư cách để anh dùng nắm đấm cũng không có.

Sau chuyện này, anh mới biết nam sinh đó cũng là con nuôi của Diệp Diệu Khôn, tên là Diệp Lâm Chu, được Diệp Diệu Khôn hết sức coi trọng. Trong số các con nuôi khác, Diệp Lâm Chu đặc biệt kiêu ngạo.

Nhưng thì sao.

Nói cho cùng, cũng chỉ là một kẻ vô dụng.

…..

Hạ Tĩnh Sinh lau sạch tay, vứt khăn tay đi.

Ryan nằm trên mặt đất vẫn không ngừng rên rỉ, máu chảy đầm đìa khắp nơi.

Hạ Tĩnh Sinh trầm ngâm, giọng điệu đầy vẻ bàn bạc: “Làm bẩn một tấm thảm của tôi, có đủ để đền bù cho một bộ quần áo của cậu không?”

Mặt mũi Ryan mờ mịt, hắn đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, nghẹn ngào nói: “Ngài Hạ, thật sự xin lỗi…”

Có vẻ như mỗi một câu hắn nói với bạn gái tối qua đều bị anh nghe thấy hết.

“Bây giờ hai bên đã thanh toán xong, không cần nhắc lại nữa.” Hạ Tĩnh Sinh không mảy may để ý, hất cằm lên: “Đầu bị thương chắc không ảnh hưởng đến việc cậu làm việc bằng tay nhỉ.”

Đôi mắt sau lớp kính vẫn mang theo nụ cười, anh khụy một chân xuống, vỗ vỗ vai Ryan: “Cố gắng nhé.”

Ryan nhìn ánh mắt và nụ cười của anh mà cảm thấy lạnh sống lưng.

Quả nhiên, Hạ Tĩnh Sinh chưa bao giờ là loại dễ chọc vào. Đã chạm đến anh, thì chỉ có một con đường chết.

Thẩm Tường Ý ăn sáng xong, Hạ Tĩnh Sinh lập tức sắp xếp tài xế đưa cô xuống núi đến nhà hát.

Toàn bộ con đường quanh núi đều thuộc khu vực tư nhân, mỗi khúc cua đều có một trạm gác, bên trong có vệ sĩ mặc đồ đen canh gác, xe chạy đến chân núi, cánh cổng lớn mới mở ra, xe đi ra khỏi khu biệt thự.

Bên ngoài, người qua đường không ít, mỗi người cầm điện thoại lên định chụp ảnh, vệ sĩ canh cổng sẽ lập tức tiến lên ngăn lại, nói đây là khu dân cư tư nhân, cấm chụp hình.

Thẩm Tường Ý không khỏi kinh ngạc.

Quả thật quá khoa trương.

Chưa đến hai mươi phút đã đến Nhà hát lớn Hồng Kông.

Vẫn còn sớm chưa đến giờ tập, Kiki bảo sẽ đến ngay, Thẩm Tường Ý cũng không biết hôm nay sẽ tập ở phòng nào, không dám đi lung tung, đành đứng ở cửa đợi.

Đợi một lúc, cô vào nhà vệ sinh.

Cởi quần ra, lại một lần nữa nhìn thấy dịch nhầy trong suốt dính trên quần lót.

Nhớ lại phản ứng tối qua, mặt cô đỏ bừng.

Dù chỉ cần nghĩ đến một chút, cơ thể cũng bắt đầu có những phản ứng kỳ lạ, bụng dưới dường như dâng lên một cảm giác nóng bỏng.

Quá đáng sợ.

Có lẽ là do sắp đến kỳ kinh nguyệt, hormone không ổn định khiến cơ thể nhạy cảm quá mức.

Nhưng khi Thẩm Tường Ý tính toán thời gian, phát hiện kinh nguyệt đã trễ gần nửa tháng.

Không kiểm tra thì thôi, càng kiểm tra càng thấy sợ. Cô thậm chí còn mở app ghi lại chu kỳ kinh nguyệt để xem.

Quả nhiên.

Kinh nguyệt của cô vốn không đều, nhưng lần này đã trễ quá lâu rồi.

Thẩm Tường Ý không khỏi lo lắng, có lẽ nên đi khám bác sĩ.

Hy vọng không phải là có vấn đề gì.

Đi vệ sinh xong, cô rửa tay rồi ra khỏi nhà vệ sinh.

Vừa bước vào sảnh, cô chạm mặt một… người quen không thân lắm.

Chung Đình.

Chung Đình ăn mặc rất thoải mái, mặc áo khoác có mũ kéo khóa và quần loe thể thao cạp cao. Ngoài trời nắng gắt, trên đầu đội một chiếc mũ che nắng.

Cô ấy đeo một chiếc túi thể thao màu hồng trên vai.

Hai người nhìn nhau.

Thẩm Tường Ý nghĩ có lẽ Chung Đình đã quên cô rồi. Dù sao lúc trước chỉ gặp thoáng qua một lần ở hậu trường cuộc thi. Nhưng cô vẫn mỉm cười chào hỏi trước.

“Thẩm Tường Ý.”

Chung Đình cười gọi tên cô.

Thẩm Tường Ý có chút bất ngờ, khẽ gật đầu: “Là tôi.”

“Lâu rồi không gặp.” Chung Đình cười bổ sung một câu: “Không ngờ cô vẫn còn nhớ tôi.”

“Sao lại không nhớ, cô là quán quân Trung Quốc duy nhất của cuộc thi mà.” Chung Đình nhún vai.

Thẩm Tường Ý mỉm cười, không nói gì.

“Tôi đã nghe nói trước là đoàn múa Anh Quốc sẽ đến Hồng Kông biểu diễn, không ngờ lại gặp cô hôm nay. Các cô biểu diễn vở gì vậy?” Chung Đình tỏ vẻ như hỏi han thông thường.

“Vở Kẹp hạt dẻ.”

“Cô diễn vai gì?”

“Vai Tiên Kẹo.”

“Vậy sao.” Chung Đình như thể vô tình nói: “Năm ngoái đoàn chúng tôi cũng biểu diễn vở Kẹp hạt dẻ, tôi diễn vai Clara.”

Clara là vai nữ chính trong Kẹp hạt dẻ.

Thẩm Tường Ý không đổi sắc, vẫn mỉm cười, chân thành khen ngợi: “Rất tuyệt vời.”

May mắn thay, lúc này Kiki xuất hiện kịp thời, cuối cùng cũng giải cứu tình huống đối thoại ngượng ngập này.

Thẩm Tường Ý vội nói phải đi tập, chấm dứt cuộc trò chuyện chỉ mang tính xã giao nhưng thực chất là khoe khoang đó.

Cô chạy về phía Kiki, thở phào một hơi.

Sao cô lại không hiểu ý tứ của Chung Đình.

Chẳng phải là muốn mỉa mai rằng dù cô có là quán quân thì bây giờ vẫn chỉ diễn vai phụ.

Cô không giận. Cũng không cảm thấy hụt hẫng.

Dù rất ghen tỵ với việc Chung Đình đã trở thành diễn viên chính, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy mình kém hơn ai. Những vinh quang trong quá khứ không có nghĩa lý gì. Từng bước từng bước một, sẽ có ngày cô cũng sẽ trở thành diễn viên chính.

Niềm tin là thứ quan trọng nhất vào bất cứ lúc nào.

Chính niềm tin đó đã khiến hôm nay Thẩm Tường Ý càng có động lực tập luyện.

Đến gần trưa.

Buổi tập vẫn chưa kết thúc.

Cô đang tập màn song vũ ở màn hai giữa Tiên Kẹo và Hoàng tử cùng bạn diễn nam.

Múa đôi không kém phần khó so với biến tấu đơn.

Rất cần sự phối hợp ăn ý của hai người, đặc biệt là nhiều động tác bế đỡ gần gũi càng chú trọng đến khả năng giữ thăng bằng.

Khi diễn đến đoạn bạn nhảy nam đỡ eo cô, xoay một vòng rồi nam nhảy quỳ một gối, cô kiễng chân nhẹ nhàng bước đến gần, sau đó anh ấy lại một lần nữa đỡ lấy phần hông ngay dưới ngực cô. Cô cúi nhẹ người xuống, hai gương mặt chỉ cách nhau vài xăng-ti-mét, thoạt nhìn như sắp hôn nhau.

Động tác tiếp theo vốn là cô sẽ tách ra.

Không ngờ lúc này bạn nhảy nam lại quỳ không vững, lực tay đột nhiên lỏng ra.

Thẩm Tường Ý cũng không kịp đề phòng, cơ thể chao đảo lao thẳng vào lòng bạn nhảy nam. May mà cô đã vòng tay ôm lấy cổ anh ấy nên không bị ngã.

Thẩm Tường Ý ngơ ngác, có chút tức giận, cảm thấy bạn nhảy nam quá thiếu chuyên nghiệp. Lỡ cô ngã bị thương ở chân thì sao.

Vốn là người nhẹ nhàng từ tốn, nhưng khi liên quan đến công việc, cô lại vô cùng nghiêm túc, cau mày nói: “Anh làm sao vậy?”

Bạn nhảy nam có chút xấu hổ: “Xin lỗi, buồn đi vệ sinh quá.”

Thẩm Tường Ý ngây người, sau đó bật cười khúc khích.

Từ sáng đến giờ bọn họ tập liên tục chưa nghỉ lần nào, cô không nói nghỉ ngơi, anh ấy cũng không đề cập.

Biết lý do xong, Thẩm Tường Ý có chút ngượng ngùng. Cô cười rạng rỡ, từ trong lòng anh ấy đứng dậy, trêu chọc: “Em còn tưởng là em nặng quá anh đỡ không nổi.”

“Đi nhanh đi.”

Trán Thẩm Tường Ý lấm tấm mồ hôi, gương mặt ửng đỏ, nụ cười rạng rỡ. Dù bạn nhảy gặp cô mỗi ngày, nhưng vẫn bị nhan sắc của cô làm cho mê mẩn.

Không nhịn được nhìn thêm vài lần.

“Anh còn không đi, vậy chúng ta tiếp tục nhé?” Thẩm Tường Ý nửa đùa nửa thật nói.

Bạn nhảy vừa nghe, làm bộ nhăn nhó, quay người chạy biến. Không ngờ vừa đi một bước đã dừng lại.

Cô nhìn theo ánh mắt anh ấy, tim bỗng nhiên đập mạnh.

Hạ Tĩnh Sinh không biết xuất hiện từ lúc nào.

Anh chỉ đứng đó yên lặng, bên khung cửa sổ, mặt không biểu cảm, mắt nheo lại nhìn thẳng vào cô.

Thẩm Tường Ý thu lại nụ cười trên môi, chạy nhanh ra ngoài.

Hạ Tĩnh Sinh vừa đến, mọi người xung quanh lập tức quay sang nhìn họ.

Thẩm Tường Ý cảm thấy áp lực nặng nề, kéo anh sang một bên: “Sao anh lại đến đây?”

“Không đến thì sao biết được,”

Hạ Tĩnh Sinh điềm tĩnh, tay anh nắm lấy cằm cô, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua môi cô: “bạn gái của anh lại cười với người đàn ông khác như thế.”

Nói xong, ngón cái dùng lực ấn nhẹ: “Nhưng với anh, lại chẳng bao giờ cười như vậy.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /103 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Zhihu] Hoàng Hậu duy nhất

Copyright © 2022 - MTruyện.net