Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hiệu Ứng Cánh Bướm - Thị Chanh
  3. Chương 35
Trước /103 Sau

Hiệu Ứng Cánh Bướm - Thị Chanh

Chương 35

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngồi ở ghế sau, Thẩm Tường Ý bóp nhẹ bắp chân mình, xoay xoay cổ chân. Cô đúng là thường xuyên đi bộ, mà người nhảy múa mỗi ngày đều phải vận động chân rất nhiều, nên chẳng dễ dàng gì mà bị đau chân. Nhưng vừa nãy cô đã chạy một đoạn đường dài, cộng thêm môi trường xung quanh âm u làm cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, nên trong lúc hoảng loạn, cô vô ý bị trật chân.

Giờ đây kiểm tra kỹ lại, cô không cảm thấy đau rõ rệt nữa, may mà không làm tổn thương dây chằng.

Trần Gia Sơn chú ý đến hành động của Thẩm Tường Ý qua gương chiếu hậu, liền hỏi thăm: “Cô Thẩm, chân cô không sao chứ?”

“Không sao.” Thẩm Tường Ý lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Trần Gia Sơn lái xe rất êm, dù cho là đang đi trên con đường núi quanh co, cũng không khiến cô thấy khó chịu.

Thẩm Tường Ý dựa người vào ghế, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dần dần trở nên mơ hồ.

Ngẩn người được một lúc, cô không chịu nổi nữa, nhắm mắt lại rồi thiếp đi.

Không bao lâu sau, cô mơ hồ nghe thấy có người gọi: “Cô Thẩm, đến nơi rồi.”

Cô phản ứng hơi chậm chạp, mơ màng mở mắt ra nhìn xung quanh, phát hiện xe đã dừng lại trước một nhà hàng dim sum kiểu Hồng Kông. Trần Gia Sơn đang đứng bên ngoài, mở cửa xe cho cô.

Thẩm Tường Ý vốn không hề muốn ăn gì cả, nhưng nghĩ lại là do Hà Tĩnh Sinh dặn dò, Trần Gia Sơn chắc chắn không dám trái lệnh, cô không muốn làm khó anh ta, đành xuống xe.

Trần Gia Sơn dẫn Thẩm Tường Ý vào một phòng riêng.

Phòng rất rộng, được trang trí theo phong cách Hồng Kông cổ điển thập niên 90. Tầng cao, từ đây có thể nhìn ra cả cảng Victoria.

Đúng lúc này, trời vừa sáng. Màn đêm dần tan, bầu trời bừng sáng, tia nắng đầu tiên len lỏi qua những tầng mây, nhuộm đỏ cả một góc trời. Những tia nắng li ti điểm xuyết khắp nơi, rải đều trên mặt biển yên bình, làm cho những tòa nhà cao tầng san sát bên bến cảng Trung Hoàn cũng trở nên mềm mại hơn đôi chút.

Tòa nhà cao chọc trời, đồ sộ đứng sừng sững đối diện, khiến người ta dù đứng cách xa mấy cũng có thể nhìn thấy ngay từ lần đầu tiên.

Khung cảnh bình minh rất đẹp, nhưng tòa nhà ấy lại làm cho tâm trạng Thẩm Tường Ý càng trở nên u ám. Cô không muốn nhìn thêm nữa.

Ánh mắt cô hạ xuống, tập trung vào thực đơn trước mặt.

Dù tên những món ăn có phong phú đến đâu, cũng chẳng thể khơi dậy nổi sự hứng thú của cô.

Thật sự không có chút khẩu vị nào.

Thẩm Tường Ý đưa thực đơn cho Trần Gia Sơn: “Anh muốn ăn gì?”

Từ lúc vào phòng đến giờ, Trần Gia Sơn luôn đứng ở bên cạnh, nghe cô hỏi vậy liền lập tức lắc đầu: “Tôi không cần đâu.”

“Tại sao?”

Thẩm Tường Ý thắc mắc: “Cứ cùng ăn với tôi đi.”

“Như thế không ổn.” Trần Gia Sơn kiên quyết từ chối, nét mặt nghiêm túc vô cùng: “Cảm ơn cô Thẩm đã quan tâm, nhưng thật sự không cần đâu.”

“Vậy thì ngồi xuống đây đi, đừng đứng đó nữa.” Thẩm Tường Ý nói.

Với thân hình cao to như thế, đứng lù lù ở đó như một cây cột, lại cứ chăm chăm nhìn vào cô, khiến cô thực sự không thoải mái chút nào.

“Như thế cũng không ổn.” Trần Gia Sơn đáp.

“…”

Không ổn cái này, không ổn cái kia, chẳng lẽ anh ta đến từ thời cổ đại sao?

“Chỉ có một mình tôi ăn, mà anh cứ đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, như thế rất kỳ cục đấy.” Thẩm Tường Ý ngán ngẩm, cuối cùng không muốn tranh cãi thêm: “Vậy để tôi gọi món cho anh.”

“Cô Thẩm…”

“Thôi khỏi, tôi cũng không ăn nữa.”

Anh ta vừa mở miệng, Thẩm Tường Ý đã dứt khoát vứt thực đơn sang một bên, đứng dậy định bỏ đi.

“Cô Thẩm!” Trần Gia Sơn tiến lên một bước, nhưng vẫn giữ khoảng cách với Thẩm Tường Ý, tay giơ lên làm động tác ngăn lại theo lễ nghĩa, nhượng bộ: “Tôi sẽ ngồi ngay! Ngồi ngay!”

Thẩm Tường Ý lúc này mới hài lòng, ngồi xuống lại chỗ cũ.

Bàn ăn rất lớn, Trần Gia Sơn chọn vị trí cách xa Thẩm Tường Ý nhất, ngồi đối diện cô.

“Vậy tôi gọi món cho anh nhé.” Thẩm Tường Ý biết rằng có bảo anh ta tự gọi, anh ta cũng sẽ không làm thật.

Cô lật thực đơn ra, cuối cùng chọn mấy món: há cảo tôm thịt, sủi cảo hấp sò điệp, xá xíu mật ong, bánh nướng hải sâm, bánh bao nhỏ, và một phần tráng miệng tổ yến chưng sữa tươi.

Gọi xong, không khí lại rơi vào im lặng.

Trần Gia Sơn lúc đứng bất động, giờ ngồi cũng bất động.

Dù anh ta có vẻ ngoài dữ dằn, nhưng có lẽ vì thời gian tiếp xúc khá dài, Thẩm Tường Ý dường như đã miễn dịch với vẻ ngoài đó của anh ta, không còn sợ nữa.

Nhìn kỹ lại, thật ra Trần Gia Sơn cũng rất đẹp trai.

Nhưng lúc này lại có chút lúng túng.

Cô không nói gì, anh ta cũng chẳng lên tiếng.

Thẩm Tường Ý là người rất sợ sự ngại ngùng, nên chủ động tìm đề tài: “A Sơn, tôi gọi anh vậy có được không?”

Trần Gia Sơn đáp ngay: “Cô cứ gọi tên tôi là được.”

Thẩm Tường Ý ngẩn ra: “Vậy tên đầy đủ của anh là gì?”

“Trần Gia Sơn.”

“Ồ,” Thẩm Tường Ý gật đầu: “Được thôi, Gia Sơn.”

Cô không quen gọi người khác bằng tên đầy đủ, luôn cảm thấy không được lịch sự cho lắm.

“…”

Giọng nói của cô vốn dĩ đã rất nhẹ nhàng, dù có tức giận hét lên cũng chẳng nghe ra nổi cơn giận, mà lúc này cô không hề có chút cảm xúc gọi “Gia Sơn”, nghe lại còn thấy có chút… thân mật.

“Cô cứ gọi tôi là A Sơn đi.” Trần Gia Sơn bất đắc dĩ thở dài.

Gọi “A Sơn” thì còn được, vì từ trước đến nay Hà Tĩnh Sinh vẫn gọi anh ta như vậy. Chứ nếu gọi “Gia Sơn”, Hà Tĩnh Sinh mà nghe thấy, chắc chắn sẽ không trách cứ Thẩm Tường Ý, mà sẽ kéo anh ta lên sàn đấu, đánh vài trận cho hả dạ. Hà Tĩnh Sinh đánh đấm cực kỳ ghê gớm…

Chỉ nghĩ đến đó thôi đã đổ mồ hôi hột rồi.

Thẩm Tường Ý thấy biểu cảm buồn bã của Trần Gia Sơn, cảm thấy buồn cười, không nhịn được khẽ cười thành tiếng.

“Anh cũng là người Bắc Kinh sao?” Thẩm Tường Ý hỏi.

Trần Gia Sơn gật đầu: “Đúng vậy.”

“Anh bao nhiêu tuổi rồi?”

“30.”

Quả nhiên là kiểu hỏi gì đáp nấy, chẳng dư ra lấy một chữ.

Thẩm Tường Ý lại hỏi: “Khi đi ăn với anh ấy, cũng như… vừa nãy sao?”

Nghĩ ngợi một lúc, cô miêu tả rõ ràng hơn: “Ý tôi là đứng một bên nhìn như vậy?”

Như thể vệ sĩ vậy, nhưng rõ ràng Trần Gia Sơn không phải là vệ sĩ.

Chỉ cần nhắc đến Hà Tĩnh Sinh, Trần Gia Sơn bắt đầu nói nhiều hơn: “Còn tùy hoàn cảnh, đa số thì không như vậy.”

Anh ta thành thật bổ sung thêm: “Anh Sinh đối xử với tôi rất tốt.”

Giống như anh em ruột vậy.

Thẩm Tường Ý nhớ đến mỗi lần Hà Tĩnh Sinh ra ngoài đều có rất nhiều vệ sĩ đi theo, thêm vào đó trên núi còn có bao nhiêu trạm gác, liền hỏi: “Tại sao lại phải có nhiều trạm gác và vệ sĩ như thế?”

Hà Tĩnh Sinh đâu phải là tổng thống, cần phải làm quá lên thế sao?

Đang lúc cô thầm than thở, thì nghe thấy câu trả lời của Trần Gia Sơn: “Vì anh Sinh từng bị ám sát hai lần.”

Thẩm Tường Ý ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên là: “Thành công sao?”

Không ngờ lại có tình tiết như trong phim thế này.

Trong mắt Trần Gia Sơn thoáng hiện sự bất đắc dĩ, nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh: “Tất nhiên là không rồi.”

Thành công rồi thì còn đứng đây nói chuyện với cô được sao…

“Anh Sinh tinh thông rất nhiều kỹ năng vận động, bao gồm bắn súng, quyền anh, Muay Thái, đấu vật, tán thủ, v.v.” Gương mặt Trần Gia Sơn trở nên nghiêm túc: “Nhưng để phòng ngừa bất trắc, an ninh vẫn cần phải cẩn thận đề phòng từ trước.”

“Ồ.”

Chỉ cần nhắc đến Hà Tĩnh Sinh, ánh mắt Trần Gia Sơn lại không giấu nổi vẻ sùng bái.

Còn cô, hễ nghĩ đến Hà Tĩnh Sinh, tâm trạng vốn đã tạm bình ổn của cô lại trở nên nặng nề.

Thẩm Tường Ý bưng cốc nước lên, uống một ngụm.

Cô không hỏi thêm nữa.

Mặc dù Trần Gia Sơn chưa từng yêu ai, nhưng khi nhắc đến việc Hà Tĩnh Sinh từng bị ám sát, Thẩm Tường Ý hoàn toàn không có chút phản ứng gì gọi là lo lắng hay thương cảm. Cô như người ngoài cuộc vậy, nên có thể đoán được cô không hề có tình cảm gì với Hà Tĩnh Sinh.

Đặc biệt là câu “thành công sao?”, khiến Trần Gia Sơn cảm thấy không thoải mái chút nào.

Nhưng nhớ đến tối qua, biết Thẩm Tường Ý và Hà Tĩnh Sinh đã cãi nhau rất to, hiện tại cô đang giận, có lẽ phản ứng như vậy cũng không có gì khó hiểu.

Do dự một lúc lâu, Trần Gia Sơn vẫn quyết định mở lời: “Anh Sinh… thật sự rất khó để tin tưởng một người.”

Nghe xong, Thẩm Tường Ý khựng lại.

Sợ cô không tin, Trần Gia Sơn tiếp tục: “Tôi có thể lấy một ví dụ cho cô. Mười bốn năm trước, lúc đó anh Sinh 18 tuổi, vừa mới đi du học ở Anh, trong kỳ nghỉ sẽ quay lại Hồng Kông để tìm hiểu nghiệp vụ cơ bản của công ty. Khi ấy có một nhân viên lâu năm của công ty thường hay giúp đỡ anh ấy…”

Nói đến đây, sợ Thẩm Tường Ý hiểu lầm, Trần Gia Sơn còn đặc biệt nhấn mạnh: “Nhân viên đó là đàn ông.”

“Sau này có một lần, ông chủ… chính là bố nuôi của anh Sinh, giao cho anh ấy một dự án ở Mỹ. Anh Sinh đã kể cho nhân viên thân thiết biết. Nhưng vì lợi ích, người nhân viên đã đem thông tin này bán cho kẻ thù của anh ấy, chính là một người con nuôi khác của ông chủ. Vừa đến Mỹ, nếu không nhờ anh Sinh có khả năng phản trinh sát giỏi, suýt chút nữa đã bị tay súng do đối phương sắp xếp bắn nát đầu.”

Diệp Diệu Khôn có rất nhiều con nuôi, ai nấy đều không phải loại tầm thường. Dù Diệp Diệu Khôn chưa bao giờ công khai bày tỏ, nhưng thực chất ông ta ngầm cho phép việc cạnh tranh khốc liệt giữa những người con nuôi, ông ta dùng cách thức cực đoan này để thử thách, muốn biết ai mới thực sự có thể gánh vác trọng trách.

Toan tính, mưu mô, đấu đá lẫn nhau, ai lừa ai dối.

Hà Tĩnh Sinh chỉ có thể luôn giữ tâm trí tỉnh táo, tính toán từng bước đi.

“Chính xác mà nói, là môi trường trưởng thành của anh Sinh từ nhỏ đã khiến anh ấy không thể dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.” Trần Gia Sơn nói tiếp: “Nếu như anh ấy thật sự dễ dàng tin người khác, cô nghĩ anh ấy có thể chết bao nhiêu lần rồi?”

Ý tứ trong lời nói của Trần Gia Sơn đã quá rõ ràng.

Thẩm Tường Ý sao có thể không hiểu.

Chỉ là muốn nói rằng vì đã từng tin nhầm người, nên mới khiến Hà Tĩnh Sinh trở nên đa nghi như bây giờ.

“Vậy anh quen anh ấy bao lâu rồi?” Thẩm Tường Ý hỏi lại: “Tại sao anh ấy lại tin tưởng anh như thế?”

Bất luận đi đâu Hà Tĩnh Sinh cũng đều mang theo Trần Gia Sơn, còn cho phép Trần Gia Sơn cùng sống trên ngọn núi được bảo vệ nghiêm ngặt.

Điều đó không nghi ngờ gì là sự tín nhiệm cao nhất.

“Tôi và anh Sinh lớn lên cùng nhau.” Trần Gia Sơn đáp lại.

“Vậy còn tôi, chỉ vì quen anh ấy không lâu, nên mới đáng bị anh ấy nghi ngờ, bị anh ấy…”

Những lời còn lại khó mà thốt ra được, nhưng không giấu nổi sự phẫn nộ trong giọng nói.

Cô hít sâu một hơi, quay đầu đi, hai má thoáng hiện sự tức giận.

Trần Gia Sơn không biết tối qua giữa hai người xảy ra chuyện gì.

Tầng hầm trong nhà là phòng tập thể hình, có võ đài và các loại bao cát.

Hà Tĩnh Sinh nhiều năm nay vẫn giữ thói quen tập đấm bốc, cũng hình thành một thói quen nữa, đó là mỗi khi cần trút giận.

Tối qua, Hà Tĩnh Sinh ở trong tầng hầm, không mang găng tay, dùng tay không đánh bao cát rất lâu.

Sau đó đi xuống hầm rượu, cầm một chai rượu mạnh, gặp Trần Gia Sơn còn bảo anh ta uống cùng.

Anh ta vẫn còn nhớ rõ. Khi đó Hà Tĩnh Sinh ngồi vào sofa, gập người lại, hai cánh tay đặt lên đầu gối, áo sơ mi bị mồ hôi thấm ướt toàn bộ, các khớp ngón tay đỏ bừng. Cả buổi không nói gì, chỉ im lặng, cứ vậy liên tục dốc rượu vào miệng.

Trần Gia Sơn đã theo Hà Tĩnh Sinh bao lâu nay, đương nhiên cảm nhận được tâm trạng của anh cực kỳ tồi tệ.

Dù Hà Tĩnh Sinh không nói một lời, Trần Gia Sơn vẫn nhận ra trong ánh mắt phức tạp của anh ngoài sự bực bội còn có… sự áy náy.

“Nếu cô hiểu được anh Sinh đã trải qua những gì suốt bao nhiêu năm qua, tôi tin rằng cô sẽ hiểu cho anh ấy.” Trần Gia Sơn nói.

Thẩm Tường Ý quay đầu lại, không cần nghĩ ngợi mà lạnh lùng đáp: “Tôi không muốn hiểu, cũng không muốn thông cảm.”

“Cô Thẩm, xin phép được mạo phạm,”

Trần Gia Sơn nghiêm túc từng chữ, nói như đâm thẳng vào tim: “Nếu như cô thực sự yêu anh Sinh, khiến anh ấy cảm nhận được chút ít tình yêu từ cô, thì liệu anh ấy có nghi ngờ cô không?”

“…”

Thẩm Tường Ý bất giác nhìn về phía Trần Gia Sơn.

Trần Gia Sơn cũng đang nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sắc bén.

“Cô đã từng nghĩ đến việc, chỉ vì cô không yêu anh ấy, nên anh ấy mới không có cảm giác an toàn chưa?”

“…”

Thẩm Tường Ý cảm thấy ngực như bị chặn lại, một lúc lâu không thốt nổi thành lời.

“Xin lỗi, cô Thẩm.” Trần Gia Sơn điều chỉnh nét mặt, cúi đầu xin lỗi: “Là tôi đã quá phận, tôi không có quyền nói những điều đó. Tôi chỉ hy vọng cô có thể ở bên anh Sinh thật yên ổn.”

Thẩm Tường Ý uống cạn ly nước, ngẫm nghĩ một lúc lâu, rồi cứng ngắc lên tiếng: “Điều đó không phải là lý do để anh ta không tôn trọng tôi.”

Cô không đáp lại chuyện có yêu hay không, mà đặc biệt để ý: “Anh ta thật sự yêu tôi sao?”

Cô không tin như vậy.

“Đương nhiên rồi!” Trần Gia Sơn khẳng định chắc nịch, ánh mắt còn mở to thêm vài phần: “Ngoài cô ra, anh Sinh chưa từng có bất kỳ người phụ nữ nào khác!”

Thẩm Tường Ý hỏi lại: “Vậy anh ta thích tôi ở điểm nào?”

Trần Gia Sơn bị khựng lại.

Bởi vì anh ta cũng không biết Hà Tĩnh Sinh thích Thẩm Tường Ý ở điểm nào.

Rõ ràng Hà Tĩnh Sinh vốn chán ghét và khinh thường các mối quan hệ nam nữ, chưa từng chủ động tiếp xúc với bất kỳ người phụ nữ nào, thế nhưng lại liên tiếp làm những chuyện trái ngược với bản tính chỉ vì Thẩm Tường Ý.

Đối với mọi việc liên quan đến Hà Tĩnh Sinh, Trần Gia Sơn đều nắm rõ. Nhưng chỉ riêng chuyện này, thật sự không biết chút gì.

Nhưng câu hỏi này không thể không trả lời, Trần Gia Sơn đành liều mạng trả lời theo cách đơn giản nhất: “Cô… rất xinh đẹp, rất thông minh, múa rất giỏi, lại còn có khí chất…”

Thẩm Tường Ý mím môi, không nói gì thêm.

Phục vụ đẩy xe mang thức ăn lên.

Thẩm Tường Ý lặng lẽ gắp một miếng há cảo bỏ vào miệng.

Suốt bữa ăn, hai người không nói thêm lời nào.

Trần Gia Sơn lặng lẽ ghi nhớ—

Cô Thẩm hôm nay đã ăn một miếng há cảo, một miếng sủi cảo, ba miếng xá xíu, và một phần tráng miệng tổ yến chưng sữa.

Những món còn lại đều do anh ta giải quyết, tránh lãng phí đồ ăn. Nhưng cần nhấn mạnh rằng— là cô Thẩm ra lệnh anh ngồi xuống ăn, chứ không phải anh tự ý muốn ăn cùng cô Thẩm!

Ăn xong bữa sáng, Trần Gia Sơn đưa Thẩm Tường Ý rời khỏi nhà hàng.

Trần Gia Sơn mở cửa xe cho Thẩm Tường Ý, sau khi cô lên xe, anh ta vòng lại phía ghế lái, vừa định kéo cửa xe thì bất chợt chú ý đến một người phụ nữ ở phía trước.

Người phụ nữ đầu bạc trắng, lưng còng, dưới nách kẹp mấy tấm bìa giấy. Bà ta ăn mặc rách rưới, khuôn mặt nhăn nheo già nua, gầy chỉ còn da bọc xương.

Bà ta ngồi bệt dưới đất một cách vô hồn, trên tay kẹp một điếu thuốc, híp mắt lại hít một hơi, khói thuốc bay nghi ngút.

Hồng Kông không thể tùy tiện hút thuốc, trừ phi ở khu vực được phép. Có lẽ ai đó đã lên nhắc nhở bà ta.

Người phụ nữ như một con mèo xù lông, hét lên ầm ĩ, rồi ôm chặt mấy tấm bìa bỏ chạy.

Trần Gia Sơn vẫn nhìn chăm chăm vào bóng lưng người phụ nữ, gương mặt trở nên nghiêm trọng.

“Anh Sơn?”

Thẩm Tường Ý gọi từ trong xe.

Lúc này Trần Gia Sơn mới hoàn hồn, lên xe.

Đưa Thẩm Tường Ý đến nhà hát xong, anh ta chưa vội rời đi mà lập tức gọi một cuộc điện thoại cho Hà Tĩnh Sinh.

“Cô ấy thế nào rồi.”

Hà Tĩnh Sinh mở miệng câu đầu tiên là hỏi vậy.

Trần Gia Sơn lập tức báo cáo chi tiết mọi chuyện từ đầu đến cuối, đương nhiên anh ta không nhắc đến nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi, không phải sợ bị Hà Tĩnh Sinh trách mắng, mà là sợ sau khi Hà Tĩnh Sinh nghe xong phản ứng của Thẩm Tường Ý thì tâm trạng lại càng tệ hơn.

Cuối cùng còn nói thêm một việc: “Anh Sinh, hình như tôi thấy… người phụ nữ đó, bà ta đang ở Hồng Kông.”

Hà Tĩnh Sinh im lặng vài giây, hỏi: “Xác định không?”

Không cần nói rõ là ai, Hà Tĩnh Sinh đã biết Trần Gia Sơn đang nhắc đến người nào.

Trần Gia Sơn: “Xác định.”

Dù người phụ nữ đó đã già nua đến mức không còn chút dấu vết xinh đẹp của quá khứ, trông rách rưới, lôi thôi, bộ dạng lại như kẻ điên.

Nhưng Trần Gia Sơn vẫn có thể nhận ra bà ta là ai.

Bà ta là mẹ ruột của Hà Tĩnh Sinh.

Thẩm Tường Ý đến nhà hát, trước tiên làm vài động tác khởi động, sau đó cùng đồng nghiệp luyện tập.

Chỉ còn ba ngày nữa là đến buổi công diễn.

Đến giữa trưa, Hà Tĩnh Sinh không hề gọi điện hay nhắn tin cho cô như thường lệ.

Cô cùng Kiki đến một nhà hàng nổi tiếng mà Kiki vừa tìm được.

Ăn xong trở lại nhà hát, còn chưa đến giờ luyện tập, họ ngồi nghỉ trên sàn phòng tập.

“Cynthia, tối nay có muốn đi ngồi vòng quay không?” Kiki vừa chơi điện thoại vừa tiện miệng hỏi.

Vòng quay…

Vừa nghe nhắc đến, Thẩm Tường Ý lập tức nhớ lại ngày hôm đó khi Hà Tĩnh Sinh chuẩn bị rời Hồng Kông bay sang Đức, đã hứa sẽ cùng cô đi vòng quay khổng lồ khi trở về.

Ý nghĩ của Thẩm Tường Ý dần trôi xa, chưa kịp trả lời Kiki.

Kiki tưởng rằng cô từ chối, có lẽ phải vội vàng về nhà, dù sao bây giờ cô cũng không còn là một mình nữa, nên không hỏi thêm nữa.

Buổi chiều tiếp tục luyện tập.

Cái chân bị trật lúc sáng vẫn còn hơi đau. Nhà hát lớn Hồng Kông có một phòng y tế, cô định đến đó xin vài miếng cao dán.

Không ngờ lúc đến phòng y tế, Chung Đình cũng ở đó.

Cô ấy đang băng bó ngón chân.

Thẩm Tường Ý bước vào, khẽ gật đầu chào hỏi.

Sau đó ánh mắt bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

“Cô đang tìm gì vậy?” Chung Đình hỏi.

“Cao dán.”

“Ở đó.” Chung Đình chỉ về phía một cái tủ.

“Cảm ơn.” Cô đi đến.

Lấy vài miếng xong, quay người định đi ra.

“Cô…”

Chung Đình ngập ngừng.

Thẩm Tường Ý dừng lại, quay đầu: “Có chuyện gì không?”

Chung Đình nhìn Thẩm Tường Ý, vẻ mặt dường như có chút phức tạp, nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Hôm đó tôi thấy người đi cùng cô là Hà Tĩnh Sinh, anh ta là… bạn trai cô sao?”

“Không phải!”

Thẩm Tường Ý không hề do dự mà phủ nhận ngay lập tức.

“Không phải bạn trai của cô à,” ánh mắt Chung Đình trở nên đầy ẩn ý, giọng điệu pha chút trêu đùa: “người đàn ông xuất sắc như vậy, cô phải biến anh ta thành bạn trai mới đúng…”

Thẩm Tường Ý cảm thấy khó thở.

Ánh mắt và giọng điệu của Chung Đình khiến cô cảm thấy không còn chỗ dung thân.

Không phải đang ám chỉ rằng quan hệ của họ không đúng đắn sao.

Buồn cười hơn là, ngay cả cô cũng nghĩ quan hệ của họ không đúng đắn.

Sau chuyện đêm qua, suy nghĩ này càng thêm rõ ràng.

Thẩm Tường Ý không biết nói gì, nhưng lại cảm thấy lời nói của Chung Đình thật sự quá khiêu khích, vì vậy cô lập tức phản đòn, hỏi ngược lại: “Ý của cô… có phải tôi nên hiểu rằng một người đàn ông xuất sắc như vậy, cô thích anh ta, muốn biến anh ta thành bạn trai đúng không?”

Chung Đình ngẩng đầu, không chút ngại ngần nói: “Người đàn ông như vậy, có ai mà không thích chứ.”

Cô ta thẳng thắn đến mức làm Thẩm Tường Ý nghẹn họng không nói được gì.

Không muốn dây dưa thêm với cô ta, Thẩm Tường Ý định rời đi.

Nhưng mới bước một bước, đột nhiên cô nghĩ ra điều gì đó, lại quay lại nhìn Chung Đình, lặng lẽ đánh giá cô ta.

Mặc dù Chung Đình không cao bằng cô, nhưng ước chừng cũng phải 1m70, làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, chân dài thon gọn, chỉ là phần bắp chân có cơ bắp rõ rệt nhưng lại không ảnh hưởng đến vẻ đẹp. Ba lê quả thật có thể giúp rèn luyện khí chất của một người, huống chi Chung Đình là diễn viên chính của đoàn vũ kịch Hồng Kông, thực lực tất nhiên không cần phải bàn cãi.

Trần Gia Sơn là cánh tay phải đắc lực của Hà Tĩnh Sinh, anh ta đã nói Hà Tĩnh Sinh thích cô bởi vì… cô xinh đẹp, thông minh, múa giỏi và có khí chất.

Về những tiêu chí này, Chung Đình đều hoàn toàn phù hợp.

Thẩm Tường Ý bất chợt nhớ lại buổi chiều hôm đó tại London, khi cô lần đầu gặp Hà Tĩnh Sinh.

Anh ta đã nhìn thấy cô nhảy múa trên đường phố, trong xe họ còn từng nhìn nhau một lần, cứ ngỡ rằng sẽ không bao giờ gặp lại, ai ngờ sau đó anh ta liền bao trọn nhà hát, tặng cô món quà đắt tiền, rồi lại chân thành bày tỏ rõ ràng: “Anh thích em.”

Ngẫm kỹ lại, đúng là tất cả mọi chuyện đều quá bất ngờ.

Ngay từ đầu, cô đã không nghĩ rằng Hà Tĩnh Sinh thật sự thích con người cô.

Mà điều này càng chứng minh suy nghĩ của cô là đúng.

Cô chỉ đơn giản là mẫu người mà anh ta thích.

“Đã vậy cô thích anh ấy, hay là tôi giới thiệu hai người làm quen với nhau nhé?” Thẩm Tường Ý đột nhiên nổi hứng.

Cô gần như cả đêm không ngủ, cô biết mình không thể trốn thoát, vì Hà Tĩnh Sinh đang nắm điểm yếu của cô.

Cô chỉ có thể chờ anh ta chán ghét, tự mình chấm dứt mối quan hệ này.

Vì vậy cô luôn suy nghĩ, làm thế nào để anh ta chán ghét mình.

Cảnh tượng buổi sáng cũng chỉ là thử thách giới hạn của anh ta. Tốt nhất là khiến anh ta nổi giận, cảm thấy cô ngang ngược vô lý rồi đuổi thẳng cô đi.

Không ngờ, anh ta không những không nổi giận, mà còn nhẫn nại và nhường nhịn một cách lịch thiệp.

Nhưng nếu anh ta gặp Chung Đình, người phù hợp với gu thẩm mỹ và tính cách của anh ta thì sao?

Liệu có phải anh ta sẽ chuyển mục tiêu sang Chung Đình không?

Đến lúc đó có lẽ sẽ buông tha cho cô.

Hà Tĩnh Sinh đã nhẫn nhịn suốt cả ngày mà không liên lạc với Thẩm Tường Ý. Anh biết rằng hành động đêm qua của mình đã làm tổn thương cô, cô tức giận và trách anh cũng là chuyện đương nhiên.

Cô đang nổi nóng, vì vậy anh quyết định không làm phiền cô, thậm chí còn định sẽ ở ngoài vài ngày, để cho cô có thời gian bình tĩnh lại.

Nhưng điều bất ngờ là, anh lại nhận được một cuộc điện thoại chủ động từ cô.

Bốn giờ chiều, lúc đó anh đang họp trong phòng hội nghị, nhìn thấy cuộc gọi đến từ Thẩm Tường Ý, anh thoáng ngỡ ngàng.

Anh lập tức giơ tay ra hiệu dừng cuộc họp.

Nhận cuộc gọi.

“Alo.” Anh lên tiếng.

“Anh… đang bận sao?” Giọng của Thẩm Tường Ý rất nhẹ nhàng, hỏi.

Tất cả mọi ánh mắt trong phòng hội nghị đều đổ dồn về phía anh, nhưng anh chỉ nói: “Không bận.”

Những người khác: “…”

“Có chuyện gì sao?” Anh hỏi tiếp.

“À… em chỉ muốn hỏi,” Thẩm Tường Ý dường như có chút do dự, giọng điệu dò xét: “Hôm nay… anh có thể đến đón em không?”

“Đương nhiên.” Hà Tĩnh Sinh khẽ cong môi.

Giọng Thẩm Tường Ý lại càng nhẹ hơn: “Được, vậy em đợi anh ở nhà hát.”

Hà Tĩnh Sinh khẽ “ừ” một tiếng.

Ngay sau đó, Thẩm Tường Ý lập tức cúp máy.

Chiếc điện thoại bị anh nắm chặt trong tay, nhịp nhàng gõ lên mặt bàn.

Trên khuôn mặt anh vẫn còn vương vấn nụ cười khi nhận cuộc gọi.

Có thể nhận được cuộc gọi của cô, tâm trạng dĩ nhiên vui vẻ, nụ cười cũng xuất phát từ tận đáy lòng, nhưng điều đó không ngăn cản anh lập tức bước vào trạng thái phân tích lý trí theo bản năng——

Buổi sáng hôm nay Thẩm Tường Ý còn tỏ ra chống đối, bài xích anh, đột nhiên lại thay đổi thái độ, chủ động hẹn anh đến nhà hát gặp mặt. Trong khoảng thời gian này liệu đã xảy ra chuyện gì khiến cô đổi ý, hết giận, hay là… cô có mục đích nào khác?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /103 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vai Ác Mỹ Nhân Tổng Bị Áp

Copyright © 2022 - MTruyện.net