Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Tĩnh Sinh quay trở lại hậu trường, khu vực trang điểm không phân biệt nam nữ, mọi người đều có thể sử dụng có mấy phòng trang điểm nối liền nhau, các diễn viên ba lê lần lượt đi ra đi vào Hạ Tĩnh Sinh không tìm thấy Thẩm Tường Ý ở bên ngoài, anh đi ngẫu nhiên đến một phòng trang điểm đứng ở cửa nhìn vào thì thấy Thẩm Tường Ý và Kiki đang ngồi trước một bàn trang điểm ở góc khuất nhất.
Các cô ấy đang chụp ảnh bằng điện thoại di động. Gương trang điểm được gắn một vòng đèn chiếu sáng màu vàng nhạt ánh sáng này khiến cho làn da của các cô trở nên mịn màng hơn.
Hai chị em vẫn chưa thay đồ đang mặc trang phục biểu diễn lộng lẫy và tạo dáng trước gương với nhiều tư thế khác nhau. Chụp xong thì lại có thêm vài đồng nghiệp khác đến chụp cùng một lúc sau cả phòng đều tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
Do trong phòng còn có người khác mà lại đều là phụ nữ cộng thêm các cô đang chơi rất vui vẻ, Hạ Tĩnh Sinh không tiện vào làm phiền chỉ đứng ở cửa chờ.
Anh lùi lại tựa nhẹ vào tường, ánh mắt vẫn dõi theo Thẩm Tường Ý giữa đám đông.
Cô cười rất tươi, không phải là nụ cười xã giao thường thấy mà là nụ cười để lộ hàm răng trắng tinh, khóe miệng nhếch lên một góc lớn, bên khóe miệng xuất hiện một dấu gợn nhỏ. Hai bờ môi mỏng hồng như cánh hoa hồng, không biết cô đang nói chuyện gì với người khác, môi mấp máy, tiếng cười nhẹ nhàng và trong trẻo.
Thẩm Tường Ý mang khí chất như dòng suối trong vắt nhưng lại không thuộc kiểu lạnh lùng. Nụ cười của cô vừa thuần khiết lại điềm tĩnh cười lên lại càng dịu dàng rạng rỡ.
Nhìn cô cười Hạ Tĩnh Sinh lại nhớ đến vấn đề trước đó.
Cô chưa từng cười với anh như vậy.
Tuy nhiên lần này anh lại không hề để bụng. Chỉ cần cô không cười với người đàn ông khác như vậy.
Chỉ cảm thấy cô thật xinh đẹp.
Ngắm nhìn vẻ đẹp của cô ngay cả việc chờ đợi cũng trở thành một điều có ý nghĩa.
Không biết đã đợi bao lâu, cuối cùng các cô cũng kết thúc việc chụp ảnh Hạ Tĩnh Sinh vội đứng thẳng người, bước lên phía trước, chuẩn bị gõ cửa thì ai ngờ Thẩm Tường Ý lại cầm lấy một chiếc máy ảnh chụp lấy liền. Mấy người lại chen chúc nhau tạo dáng chụp thêm một bức. Tấm ảnh được in ra ngay lập tức, Thẩm Tường Ý vẩy nhẹ vài cái kết quả là có hai người không lọt vào khung hình và có hai người chưa kịp mở mắt, bức ảnh đó coi như bỏ.
Tự chụp thì không thể nào chụp hết được tất cả mọi người, cô vô thức nhìn quanh phòng trang điểm muốn tìm một người giúp họ chụp.
Ánh mắt cô vô tình chạm phải ánh mắt của Hạ Tĩnh Sinh đang đứng ở cửa.
Nụ cười của cô chợt khựng lại.
Anh đến từ lúc nào?
Những người khác tự nhiên cũng chú ý đến sự có mặt của Hạ Tĩnh Sinh, ngay lập tức trở nên gò bó định như chim muông tản đi, ai làm việc nấy không muốn làm phiền hai người ở riêng.
Kết quả là ngay giây sau đã thấy Thẩm Tường Ý đứng lên nhẹ nhàng nói với họ một câu “Đợi một chút nhé” rồi cầm máy ảnh chạy đến chỗ Hạ Tĩnh Sinh.
Thấy cô chạy đến Hạ Tĩnh Sinh rất tự nhiên dang tay ra, ôm lấy eo thon của cô.
Tuy nhiên khi anh cúi đầu xuống, môi sắp chạm vào môi cô, thì Thẩm Tường Ý quay mặt sang bên cạnh Hạ Tĩnh Sinh vốn nghĩ rằng câu mở đầu của cô sẽ là “Ở đây có nhiều người” ai ngờ câu đầu tiên cô thốt ra lại là “Anh có thể giúp em một việc không?”
Dù từ chối nụ hôn của anh, nhưng cô biết cách bù đắp ở những chỗ khác, đó là từ góc độ mà người khác không nhìn thấy, đầu ngón tay mảnh khảnh như có như không lướt qua chiếc áo sơ mi không nếp nhăn của anh, gài vào khe hở giữa các nút áo nhưng không luồn vào, chỉ khẽ gẩy bên ngoài, không chạm mà như chạm.
“Giúp em chụp một tấm ảnh nhé.” Tay còn lại vẫy vẫy chiếc máy ảnh.
Hạ Tĩnh Sinh cúi xuống nhìn ngón tay cô.
Rõ ràng cô chẳng chạm vào da thịt anh một chút nào, nhưng trong khoảnh khắc cô gài vào vạt áo anh, cơ thể anh đã có phản ứng.
Anh biết rõ cô chỉ đang muốn nhờ vả nên mới tỏ ra nhõng nhẽo và ngoan ngoãn như vậy.
Chỉ là nhờ anh chụp một tấm ảnh thôi nhưng Hạ Tĩnh Sinh lại mơ hồ có một linh cảm chẳng lành và không thể kiểm soát.
Anh không thích bất kỳ điều gì nằm ngoài tầm kiểm soát.
Nhưng vào thời điểm này, cho dù chưa nhận được chút ngọt ngào nào, anh vẫn không thể kiểm soát được niềm vui chỉ vì cô hơi tỏ ra dễ thương với mình.
Không thể từ chối, không thể kiểm soát.
Dopamine trong não bộ tiết ra điên cuồng.
Dù cô có đưa ra yêu cầu gì cũng được.
Hạ Tĩnh Sinh khẽ thở dài, che giấu đi tất cả cảm xúc, nhận lấy máy ảnh từ tay cô, nhẹ nhàng hỏi: “Dùng thế nào?”
Thẩm Tường Ý thấy anh đồng ý, liền lập tức nở nụ cười, cúi đầu chỉ từng bộ phận trên máy ảnh một lần giải thích: “Đây là nút chụp, đây là ống kính, đây là khung ngắm.”
Hạ Tĩnh Sinh không nghe cô nói, ánh mắt rơi toàn bộ lên người cô. Nhìn hàng mi dài đang cụp xuống, nhìn chiếc mũi nhỏ xinh suýt chạm vào mu bàn tay anh, hơi thở mỏng manh nhẹ nhàng lướt qua làn da anh, nhìn khóe miệng đang cong lên khi cô nói.
“Rất đơn giản mà. Cảm ơn anh nhé.”
Thẩm Tường Ý vừa nói vừa định quay đi, lại bị anh nắm lấy cổ tay kéo lại.
Cô ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của anh.
Ánh mắt Hạ Tĩnh Sinh càng thêm sâu thẳm: “Đây là lần đầu tiên em cười với anh.”
Mặc dù không phải vì anh.
Không nói thì thôi, vừa nhắc đến, khóe môi của Thẩm Tường Ý vô thức nhếch lên lập tức thu lại ngay lập tức, ngượng ngùng nhìn đi nơi khác, gãi gãi sau gáy: “Vậy sao?”
Không ngờ anh lại nhớ rõ đến vậy, chẳng lẽ cô chưa từng cười với anh sao?
Hạ Tĩnh Sinh khẽ cười một tiếng, buông cổ tay cô ra, đùa cợt: “Chụp ảnh có thể khiến em cười với anh, xem ra anh phải chụp thêm cho em vài tấm nữa.”
Thẩm Tường Ý bỗng dưng nóng bừng cả mặt, không biết nói gì.
Dù sao cũng có nhiều người ở đây, cô không dám nấn ná thêm, quay người chạy về chỗ cũ.
Quả nhiên những người khác đều nhìn họ chằm chằm, khi thấy Hạ Tĩnh Sinh cầm máy ảnh, họ đều kinh ngạc đến mức nhìn nhau không nói nên lời.
Không ngờ mọi chuyện lại tiến triển thành việc ông chủ lớn tự mình chụp ảnh cho họ. Trong mắt mọi người, mối quan hệ giữa hai người có một khoảng cách không thể vượt qua. Ai cũng nghĩ rằng trong mối quan hệ này, anh chính là bên áp đảo, nhưng không ngờ rằng, Thẩm Tường Ý lại có thể điều khiển anh một cách dễ dàng như vậy.
Mà Hạ Tĩnh Sinh lại chẳng một lời than trách.
Hạ Tĩnh Sinh bước vào phòng trang điểm, giơ máy ảnh chụp lấy liền lên, đưa lên mắt nhìn qua khung ngắm. Không thể không nói, dù anh không bị cận thị nhưng để nhìn rõ mọi vật xung quanh qua khung ngắm này cũng thật là khó.
Anh nhíu mày, vẻ mặt nghiêm nghị, trông rất buồn cười. Một người đàn ông cao lớn, đứng đắn, ăn mặc chỉnh tề, tay lại cầm một chiếc máy ảnh trông như món đồ chơi, tạo nên một cảm giác đối lập rất mạnh.
Thẩm Tường Ý cố gắng nhịn cười, sắp xếp cho mọi người tạo dáng.
Những người khác đều vô cùng gượng gạo, đứng trước Hạ Tĩnh Sinh, áp lực quá lớn, không ai có thể thoải mái được, toàn thân cứng đờ.
Hạ Tĩnh Sinh lại ghé sát vào khung ngắm, nheo mắt qua đôi kính gọng vàng nhìn kỹ thêm lần nữa, rồi ấn nút chụp.
Ảnh vừa in ra, Thẩm Tường Ý chạy đến nhận lấy, nhìn kỹ, gật đầu hài lòng, không có sai sót gì cả.
“Cảm ơn anh.”
Thẩm Tường Ý cảm ơn lần nữa.
“Em chụp với người khác hết rồi,” Hạ Tĩnh Sinh cúi đầu, cùng cô nhìn vào tấm ảnh, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô trong tấm hình, giọng điệu hờ hững hỏi: “Không chụp với anh một tấm sao?”
Đề nghị này khiến Thẩm Tường Ý không biết phải phản ứng ra sao.
Chụp hình với anh chắc chắn sẽ có những cái ôm ấp này kia, mà chụp ảnh lại là một hành động quá mức thân mật, giờ có nhiều người như vậy đang nhìn, cô thực sự không tiện chút nào.
Cô không từ chối, nhưng cũng không đồng ý, chỉ nói: “Để sau nhé, giờ đông người quá.”
Nói rồi, cô lại bổ sung thêm một câu: “Với lại chúng ta còn hẹn nhau đi ăn đêm, em phải nhanh đi thay đồ nữa.”
Hạ Tĩnh Sinh không nói gì, vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn cô.
Anh quá thâm trầm khó lường, Thẩm Tường Ý mỗi lần đối diện với dáng vẻ im lặng không nói gì của anh đều không khỏi lo sợ.
Bất chợt, cô nảy ra một ý, từ từ mỉm cười với anh, đôi mắt long lanh như chứa đựng cả một hồ nước trong vắt.
Rất đẹp, chỉ là vẫn còn mang nặng tính diễn.
Quá giả.
Hạ Tĩnh Sinh trầm ngâm vài giây, giơ tay lên, dùng bàn tay to lớn nắm lấy hai má cô, khẽ bật cười: “Em đã học khôn rồi đấy.”
Anh không ngờ để cô biết được điểm yếu của mình, còn học được cách tận dụng triệt để.
Thẩm Tường Ý ngượng ngùng ho khẽ một tiếng, không phủ nhận, hất tay anh ra.
Có vẻ chiêu này thực sự khá hiệu quả.
“Đi ăn đêm ở đâu?” Hạ Tĩnh Sinh buông tay khỏi mặt cô, những người khác trong phòng hóa trang đều đã vào phòng thay đồ thay trang phục rồi, anh cũng không tiện ở lại lâu, bèn thuận thế nắm tay cô, dẫn ra ngoài: “Chỉ mấy cô gái thôi sao?”
Thẩm Tường Ý đáp: “Đi ăn vỉa hè.”
Nghĩ ngợi một chút, cô lại nói thêm: “Còn có đồng nghiệp nam nữa.”
Thực ra chỉ có mỗi mấy cô gái, nhưng Thẩm Tường Ý muốn thử thách một chút. Dù gì họ cũng vừa mới đặt ra nguyên tắc cho mối quan hệ yêu đương của mình, trong đó có một điều khoản là phải tin tưởng nhau, không hạn chế tự do của cô, tất nhiên bao gồm cả việc không cấm cản cô tiếp xúc với người khác giới một cách bình thường.
Nghe vậy, Hạ Tĩnh Sinh đưa tay nhìn đồng hồ, dường như đang suy nghĩ: “Giờ này mà vẫn ra ngoài sao.”
Thẩm Tường Ý tưởng rằng anh lại muốn kiểm soát mình, ai ngờ giây tiếp theo, anh chỉ nhẹ giọng hỏi một câu: “Có dẫn người nhà theo được không?”
“Gì cơ?”
Thẩm Tường Ý nhất thời không hiểu ý.
Hạ Tĩnh Sinh hơi nhướng mày: “Anh là bạn trai em, vậy chắc cũng có thể đi chứ?”
“…”
“Em nghĩ mà xem, nếu dẫn anh theo, em muốn ăn gì, chơi gì, anh sẽ lo thanh toán hết, cả hành trình có xe đưa đón, không tốt hơn sao?”
“…”
Những lợi ích anh đưa ra quả thực rất có sức hấp dẫn.
Nhưng Thẩm Tường Ý vẫn kiên định từ chối: “Có anh đi cùng, mọi người sẽ không thoải mái đâu, ngại chết mất.”
Ngay từ lúc chụp ảnh đã thấy rõ, những người khác như khúc gỗ, cứng đơ không dám động đậy chút nào.
Hơn nữa cô cũng nói dối, chẳng có đồng nghiệp nam nào cả, chỉ có mấy cô gái với nhau thôi. Một buổi hẹn riêng của đám con gái mà Hạ Tĩnh Sinh lại muốn tham gia, nghĩ đến cảnh tượng đó đã thấy ngộp thở rồi. Có lẽ chỉ cần nghe nói Hạ Tĩnh Sinh muốn đi cùng, thì buổi ăn đêm này sẽ bị hủy ngay lập tức, chẳng ai muốn tham gia cả.
“Tấm lòng anh em xin nhận.” Thẩm Tường Ý lại chớp mắt, cười với Hạ Tĩnh Sinh.
“…”
Đôi mắt đen nhánh của Hạ Tĩnh Sinh cụp xuống, nhìn cô thật lâu, ánh mắt tối lại, nhìn nụ cười giả dối chứa đầy tính diễn của cô, trong lòng anh vừa bực bội vừa bất lực.
Bất lực là ở chỗ, anh lại rất dễ xiêu lòng với cô.
Rõ ràng là anh đã chấp nhận để cô hết lần này đến lần khác làm vậy.
Rất bực bội.
Bực vì hôm nay cô chẳng ở bên anh mấy, lại còn muốn cùng đồng nghiệp nam đi ăn đêm. Bực vì cô từ chối việc anh muốn cùng cô đi ăn.
Nhưng cho dù bực thế nào, nhìn nụ cười của cô, cơn bực trong lòng cũng dần được dập tắt.
Không muốn đồng ý cũng phải đồng ý.
Anh vẫn giữ nguyên nét mặt vô cảm, chẳng nói gì, chỉ khẽ nhấc cằm, coi như đồng ý.
“Vậy anh về trước đi.” Thẩm Tường Ý thở phào: “Em thay đồ xong sẽ cùng đồng nghiệp đi ăn vỉa hè.”
Cô vừa quay người định đi, Hạ Tĩnh Sinh lập tức nắm lấy cổ tay cô.
Thẩm Tường Ý khó hiểu quay lại, tưởng rằng anh lại muốn thay đổi ý định.
“Nói trước nhé.” Hạ Tĩnh Sinh nghiêm túc, lần lượt nhắc nhở: “Không được uống rượu, đặc biệt là rượu của người lạ đưa. Đêm hôm khuya khoắt con gái ra ngoài, nhất là em lại xinh đẹp như vậy, phải cảnh giác hơn chút, hạn chế nói chuyện và tiếp xúc với người lạ.”
Anh nhấn mạnh đến hai lần từ “nhất là”, đủ để thấy anh lo lắng nhường nào.
Hạ Tĩnh Sinh kéo áo khoác ra, từ túi trong lấy ví, rút ra một tấm thẻ: “Dù anh không đi, anh cũng có thể thanh toán. Em muốn ăn gì, mua gì cứ quẹt thẻ. Anh sẽ sắp xếp xe đưa đón các em.”
Thẩm Tường Ý nhìn tấm thẻ đen trong tay anh, chính là tấm thẻ lần trước anh bảo cô lấy để báo cáo chi phí biểu diễn.
Cô định lắc đầu từ chối thì Hạ Tĩnh Sinh liền nhét tấm thẻ vào tay cô, giọng điệu không cho phép kháng cự, vẫn như mọi khi rất kiên quyết: “Không nhận thì đừng đi nữa, tùy em chọn.”
“…”
“Tiểu Ý, em là bạn gái của anh.” Hạ Tĩnh Sinh nắm lấy tay cô, nhét tấm thẻ vào trong lòng bàn tay cô, ngón tay khẽ khép lại, ánh mắt sâu lắng khóa chặt ánh mắt cô.
Anh không hề nói những câu đại loại như “Em là bạn gái anh thì tiêu tiền của anh là chuyện đương nhiên” – kiểu câu nói sáo rỗng và trực tiếp thể hiện sự chênh lệch địa vị giữa hai người.
Thay vào đó, anh nói hai người họ là một thể thống nhất, không phân chia của anh hay của em. Chính vì là một thể nên không có chuyện ai hơn ai, mà là bình đẳng cùng sở hữu cùng tồn tại.
Một thể thống nhất.
Hai từ này khiến nhịp tim của Thẩm Tường Ý lỡ mất một nhịp.
Anh luôn biết rõ cô muốn nghe điều gì.
Nói đến đây thì nếu cô còn từ chối thì sẽ thành ra quá khách sáo rồi.
Cô nhận lấy tấm thẻ đen, nhẹ giọng nói: “Em biết rồi.”
“Vậy em đi thay đồ đây.”
Lần này, Hạ Tĩnh Sinh không giữ cô lại nữa.
Cô chạy vào phòng hóa trang, lấy túi xách rồi đi vào phòng thay đồ.
Thay đồ xong bước ra, Kiki cũng thay đồ xong, ngồi trước bàn trang điểm vừa nghịch điện thoại vừa đợi cô. Không biết đã thấy gì mà trên mặt cô ấy nở một nụ cười không thể nào ngừng lại.
“Lại đang nói chuyện với anh bạn fan Úc của cậu à?” Thẩm Tường Ý bước tới, cầm lấy bó hoa mà đoàn trưởng tặng.
“Anh ấy là người Hồng Kông, chỉ đang làm việc ở Úc thôi.” Kiki giải thích.
Nụ cười vẫn còn vương trên mặt, cô ấy cất điện thoại đi, ôm lấy bó hoa hồng khổng lồ gồm 99 bông.
Hai người cùng nhau ra ngoài, họ định sẽ đi bộ về khách sạn trước để cất hoa, sau đó mới bắt taxi đến quán vỉa hè.
Kết quả vừa bước ra khỏi phòng hóa trang đã thấy Hạ Tĩnh Sinh vẫn còn đứng ở đó. Anh đứng trong hành lang, một tay đút túi, bóng dáng cao lớn và vững chãi. Anh đang gọi điện thoại, phát hiện thấy tiếng động phía sau, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Tường Ý, nói ngắn gọn vài câu rồi cúp máy.
“Sao anh còn chưa đi?” Thẩm Tường Ý hỏi.
“Đợi em cùng đi ra.” Hạ Tĩnh Sinh cất điện thoại, bước đến trước mặt Thẩm Tường Ý.
Hạ Tĩnh Sinh vừa tới, Kiki rất nhanh nhẹn nói một câu: “Cynthia, tớ đợi cậu ở ngoài nhé.”
Không làm phiền hai người chút nào, lập tức chuồn đi.
Chỉ là ôm một bó hoa lớn thế này mà muốn chuồn cũng không dễ dàng gì.
Ánh mắt của Hạ Tĩnh Sinh từ đầu đến cuối vẫn luôn dõi theo Thẩm Tường Ý, chưa từng nhìn đến Kiki. Nhưng Kiki vừa đi ra phía trước, ôm theo bó hoa lớn như vậy, nếu không muốn gây chú ý cũng khó, anh dừng mắt lại nhìn một cái, không nói gì nhưng khẽ cau mày, mắt hơi nheo lại.
Chỉ trong khoảnh khắc anh đã hiểu ra, sự tàn nhẫn và thâm độc trong ánh mắt anh lại thoáng xuất hiện, anh nhìn chằm chằm vào bó hoa rực rỡ kia, lạnh lùng nhếch môi.
Kiki chạy chậm phía trước, ôm bó hoa lảo đảo như sắp ngã, Thẩm Tường Ý bật cười thành tiếng, nhắc nhở: “Kiki, cậu đi chậm thôi.”
Thẩm Tường Ý đi cùng Hạ Tĩnh Sinh sóng vai ra ngoài.
Có lẽ bầu không khí giờ đã thoải mái hơn, cô thuận thế nhắc đến chuyện bó hoa: “Đó là hoa của một fan hâm mộ tặng cho Kiki, lặn lội từ Úc bay sang đây đó.”
Tất cả những ý nghĩ tàn nhẫn, hiểm ác đều bị Hạ Tĩnh Sinh lặng lẽ giấu đi, lại trở về với dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày, không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ khẽ cười, có vẻ như muốn trêu ghẹo: “Sao không thấy có fan nào tặng hoa cho em nhỉ?”
Thẩm Tường Ý nghếch cằm lên, đưa bó hoa trong tay ra trước mặt anh, nói đầy lý lẽ: “Không có sao? Cái này chẳng lẽ không phải fan tặng à?”
Thấy như vậy vẫn chưa đủ, cô nói tiếp: “Đối tượng khán giả của em chủ yếu ở Anh, dù sao thì em cũng hoạt động ở bên đó mà.”
Hạ Tĩnh Sinh nghiêng đầu, nhìn bó hoa trong tay cô.
Một bó hoa đơn giản và rẻ tiền, vậy mà cô lại trân quý đến thế.
“Em giỏi như vậy, ai bảo đối tượng khán giả của em chỉ ở Anh?” Hạ Tĩnh Sinh nắm lấy tay cô, đan chặt mười ngón tay với cô, giọng nói lười nhác nhưng rất chân thành: “Tiểu Ý, đừng quên, anh cũng là một fan hâm mộ trung thành của em.”
“Cảm ơn anh đã công nhận.” Giọng điệu của Thẩm Tường Ý cũng chân thành không kém, nhưng lại rất khách sáo.
“Là fan hâm mộ trung thành của em, anh đương nhiên cũng đã chuẩn bị hoa cho em rồi.” Hạ Tĩnh Sinh nói.
Nghe vậy, Thẩm Tường Ý cố ý nhìn anh từ đầu đến chân: “Hoa đâu?”
“Ở nhà.” Hạ Tĩnh Sinh bị vẻ mặt nghi ngờ, bất đắc dĩ của cô chọc cười, ôm eo cô kéo vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, giọng nói trầm thấp đến mức như đang dụ dỗ: “Hay là em đừng đi ăn đêm nữa, về nhà với anh, anh có quà cho em, em nhất định sẽ thích.”
“Không muốn.” Cô từ chối thẳng thừng, hoàn toàn không chút lay chuyển.
Cô nghi ngờ hợp lý rằng anh chỉ đang dỗ dành cô. Dù là thật, cô cũng không muốn đồng ý.
Hạ Tĩnh Sinh lại khẽ cười.
Hai người bước ra khỏi nhà hát, Kiki và mấy đồng nghiệp nữ lúc nãy chụp ảnh chung đang đợi cô.
Cô muốn buông tay Hạ Tĩnh Sinh ra, Hạ Tĩnh Sinh lại nắm chặt không buông, dịu dàng nhắc nhở: “Anh sẽ đưa mấy người đó về.”
“Anh sẽ gọi xe cho đồng nghiệp của em.” Hạ Tĩnh Sinh không những không buông tay mà còn kéo cô vào lòng, cúi xuống để trán chạm trán với cô: “Em đi xe của anh, anh sẽ đưa em qua đó.”
Anh nhấn mạnh: “Đưa em đến rồi anh sẽ đi.”
Thẩm Tường Ý không ngờ Hạ Tĩnh Sinh lại có một mặt dính người như vậy.
Những người khác thấy họ ở cổng nhà hát ôm ấp liền không bước lên giục, cố ý quay lưng đi, dù vậy Thẩm Tường Ý vẫn thấy vô cùng ngượng ngùng: “Không được, bọn em đã gọi xe rồi.”
Hạ Tĩnh Sinh vẫn không chịu buông tay, cúi đầu định hôn cô, Thẩm Tường Ý như đối mặt với kẻ địch lớn, co cổ né tránh, rõ ràng đang khổ sở, nhưng giọng nói mềm mại lại như đang làm nũng: “Anh đừng như vậy, em có về mà.”
Cuối cùng anh cũng không hôn nữa.
Hai người vẫn tựa trán vào nhau, anh nhắm mắt lại, hơi thở nặng nề, khẽ thở dài.
“Vậy để anh nhắc lại lần nữa, không được uống rượu, không được nói chuyện với người lạ…”
“Em biết rồi em biết rồi, em nhớ hết rồi!” Thẩm Tường Ý lập tức ngắt lời anh, ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.
Trong lòng cô nghĩ thầm, sao anh cứ như người lớn dặn dò con nít sắp đi chơi xa vậy. Cô là người lớn rồi, đâu phải trẻ con ba tuổi chứ.
“Tan tiệc thì gọi cho anh, anh sẽ đến đón em.” Hạ Tĩnh Sinh hôn lên trán cô.
“Dạ.”
Thẩm Tường Ý đẩy anh ra: “Em đi đây.”
Cô chạy về phía mấy đồng nghiệp đang đợi mình ở phía xa, xuống bậc thềm thì quay lại nhìn Hạ Tĩnh Sinh, vẫy tay với anh: “Tạm biệt anh.”
“Chú ý nhìn đường.” Anh nghiêm túc nhắc nhở.
Thẩm Tường Ý và đồng nghiệp tập hợp xong, một nhóm người đi về hướng khách sạn.
Đợi đến khi không còn thấy bóng dáng của Thẩm Tường Ý nữa, Hạ Tĩnh Sinh mới chậm rãi quay người bước về phía xe.
Tài xế mở cửa, anh bước lên xe.
Trần Gia Sơn ngồi ở ghế trước, báo cáo: “Anh Sinh, tôi đã điều tra, đoàn ba lê Bắc Kinh không có bất kỳ mối quan hệ nào với Diệp Lâm Châu.”
Hạ Tĩnh Sinh tất nhiên đã biết điều này.
Bởi vì anh đã đoán ra được kế hoạch của Diệp Lâm Châu.
Hóa ra, Diệp Lâm Châu đã đi một vòng, định ra tay từ những người bên cạnh Thẩm Tường Ý.
Hai năm nay, Diệp Lâm Châu không tiến bộ thêm gì, chỉ thấy càng ngày càng ranh mãnh hơn.
Lông mày Hạ Tĩnh Sinh khẽ động, giọng nói lạnh lùng: “Sắp xếp thêm vài người nữa, bám sát từng bước. Bảo vệ tốt sự an toàn của cô ấy. Bất cứ lúc nào cũng phải báo cáo cho tôi.”
Ngoài Diệp Lâm Châu ra, còn quá nhiều chuyện khiến anh không an tâm.
Ngoài đường vốn lắm kẻ gian người ác, cô lại là cô gái xinh đẹp, dễ gây chú ý đến mức nào.
—
Thẩm Tường Ý cùng đồng nghiệp đi bộ về khách sạn, cô và Kiki trở về phòng cất hoa, tiện thể vào nhà vệ sinh một lát.
Kiki thực sự yêu thích bó hoa hồng này đến mức không rời mắt được, hết đặt lên bệ cửa sổ lại chuyển xuống cạnh giường.
Đợi Thẩm Tường Ý đi vệ sinh xong bước ra, hai người rời khỏi phòng, đứng chờ thang máy. Đột nhiên, Kiki như nhớ ra điều gì, quay sang nói với cô: “Đúng rồi, Cynthia, cậu gửi cho tớ mấy tấm ảnh hồi nãy nhé. Tớ muốn đăng lên IG.”
Thẩm Tường Ý gửi hết toàn bộ ảnh vừa chụp lúc nãy cho Kiki.
Kiki chọn vài bức ảnh, đăng lên mục story của IG, có ảnh cô ấy đang ôm bó hoa, có ảnh cô ấy và Thẩm Tường Ý áp má vào nhau, còn có cả mấy tấm ảnh hài hước chụp chung với các đồng nghiệp khác.
Các đồng nghiệp khác cũng đã chuẩn bị xong, cả nhóm tập trung, gọi hai chiếc xe đi đến quán vỉa hè đã hẹn.
Trên xe, Thẩm Tường Ý cũng chọn vài tấm ảnh rồi đăng lên IG.
Cô gần như không dùng WeChat Moments, rất ít khi liên lạc với bạn bè trong nước, nên IG giống như một WeChat Moments của cô vậy. Ngoài đăng bài để quảng bá cho các buổi biểu diễn ba lê, cô cũng sẽ đăng một số hoạt động thường ngày của mình.
Kiki sau khi đăng IG thì cứ dán mắt vào điện thoại, thỉnh thoảng lại làm mới trang, như thể đang đợi điều gì đó.
Vài phút sau, cuối cùng trong danh sách những người thả tim cũng xuất hiện một cái tên quen thuộc mà cô ấy đang đợi.
Ngay giây tiếp theo, hộp tin nhắn riêng lập tức hiện lên một tin nhắn mới tinh, nụ cười trên mặt cô ấy không giấu được, nhanh chóng gõ phím trả lời lại.
Khi đến nơi, xuống xe, Kiki quay sang hỏi Thẩm Tường Ý: “Cynthia, anh chàng fan nam của tớ vừa nhắn tin hỏi tớ tối nay có sắp xếp gì không. Tớ nói với anh ấy rồi, anh ấy bảo muốn đến chỗ tụi mình chơi, cậu thấy sao?”
Thẩm Tường Ý nhìn cô ấy bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Tớ cứ thắc mắc sao cậu lại cứ chăm chăm nhìn điện thoại mãi, hóa ra là đợi anh ta nhắn tin cho cậu đấy à.”
Mặt Kiki đỏ lên vài phần, nhưng không hề phủ nhận.
Thẩm Tường Ý cười hiểu ý: “Tất nhiên là tớ không phiền rồi, cậu gọi anh ấy đến đi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");