Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hiệu Ứng Cánh Bướm - Thị Chanh
  3. Chương 45
Trước /103 Sau

Hiệu Ứng Cánh Bướm - Thị Chanh

Chương 45

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sáng nay vừa tỉnh dậy, toàn thân cô đau nhức, dường như không có chỗ nào là không đau, còn mệt mỏi hơn cả khi nhảy múa suốt một ngày. Mí mắt nặng trĩu, nhưng vì bị cơn buồn tiểu thúc ép nên cô đành phải mở mắt ra. Trong màn đêm, cảm giác một lồng ngực nóng hổi áp sát phía sau lưng đã ngay lập tức khiến cô nhớ lại mọi chuyện xảy ra đêm qua.

Cô cũng không hẳn là hối hận, chuyện đã xảy ra rồi thì không còn gì để tiếc nuối. Hơn nữa, họ cũng đang trong một mối quan hệ yêu đương bình thường, những điều nên làm hay không nên làm đều đã trải qua, nên bước cuối cùng này cũng chỉ là vấn đề thời gian. Chỉ có điều, mỗi khi nghĩ lại cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng đến xấu hổ.

Cô là kiểu người rất dễ rơi vào tình trạng ngại ngùng đến “chết dở”.

Không biết làm sao để đối mặt với anh, cô chỉ muốn trốn đi một cách lặng lẽ.

Nhưng vòng tay của Hạ Tĩnh Sinh ôm quá chặt, cánh tay to và rắn chắc của anh vắt ngang eo cô. Dù là trong lúc thả lỏng, cơ bắp của anh vẫn cứng như đá, cô cũng chẳng hiểu anh đã rèn luyện thế nào để có thân hình như vậy.

Bất giác, cô nhớ lại câu nói của một đồng nghiệp nữ: “Không ngờ anh ấy lại là một người dính người đến vậy.”

Dường như đúng là như vậy thật.

Rõ ràng chiếc giường này lớn quá mức tưởng tượng, nhưng hai người lại chỉ quấn lấy nhau ở một góc.

Cơ thể anh quá ấm áp, như một lò sưởi bao bọc lấy cô, chân anh còn gác lên chân cô.

Thẩm Tường Ý nhẹ nhàng, từng chút một rón rén nhích ra, sợ đánh thức anh. Sau một lúc lâu cuối cùng cô cũng thành công thoát khỏi giường. Ngay khi đặt chân xuống đất, bắp chân cô đau nhức đến mềm nhũn.

Mỗi bước đi đều âm ỉ đau, cứ như trong cơ thể còn có một cảm giác khó chịu lạ thường.

Cô rón rén vào phòng tắm, trên giá treo một chiếc áo choàng, cô lấy xuống khoác lên người.

Lúc ngồi xuống bồn cầu, cảm giác lạ càng rõ ràng hơn. Cô phải ngồi một lúc lâu mới có thể đi vệ sinh, nhưng vừa đi xong, một cơn đau rát nóng bỏng khiến cô không khỏi hít một hơi lạnh.

Tự nhiên cô lại nhớ đến lời của một đồng nghiệp khác: “Ethan He chắc chắn là kiểu người rất giỏi trên giường, Cynthia, cậu thấy thế nào?”

Thấy thế nào ư?

Thật ra cô cũng phải thừa nhận rằng, ngoài cơn đau ban đầu, sau đó cô cũng cảm thấy có một thứ cảm giác hoàn toàn khác.

Nhưng cô không ngờ chuyện này sau đó lại để lại một cảm giác khó chịu đến vậy. Di chứng thật sự quá nghiêm trọng.

Hạ Tĩnh Sinh quả là lợi hại, đến mức như muốn ép cô tới cùng. Không có chút gì gọi là dịu dàng, như thể anh có mối thù sâu đậm với cô vậy.

Anh là kiểu người quá mạnh mẽ trong việc kiểm soát, bất kể trong cuộc sống hay trong chuyện riêng tư.

Cô nói một câu trọn vẹn cũng khó khăn, chứ đừng nói đến phản kháng.

Càng nghĩ, cô càng cảm thấy khó thở, cố gắng xua đi những hình ảnh nhạy cảm, khó khăn lắm mới đi vệ sinh xong, cô rửa mặt bằng nước lạnh rồi rón rén rời khỏi phòng đi vào phòng thay đồ.

Khắp cơ thể cô có dấu vết bầm tím, dấu ngón tay, vết đỏ, cả trên cổ cũng có, cô xõa tóc xuống để che đi.

Đêm qua trời đổ mưa, hôm nay nhiệt độ thấp hơn, nhưng cô không định ra ngoài, trong nhà cũng không lạnh nên cô mặc một chiếc áo len cổ tròn màu vàng nhạt, lộ vai và chân váy ngắn kẻ caro màu xanh nhạt.

Xuống tầng, cô tình cờ gặp quản gia, ông ấy bảo rằng bữa sáng đã sẵn sàng.

Vốn định ra xe tìm điện thoại, nhưng quản gia lại báo rằng tối qua tài xế đã lấy túi của cô vào nhà để ở phòng khách.

Thẩm Tường Ý cầm điện thoại đi vào phòng ăn, khi quản gia bảo người giúp việc bưng bữa sáng lên, ông lại hỏi cô muốn uống thuốc vào buổi trưa hay buổi tối.

Lúc này cô mới nhận ra một vấn đề vô cùng quan trọng.

Chuyện là tối qua, Hạ Tĩnh Sinh dường như không dùng biện pháp bảo vệ. Mọi chuyện xảy ra bất ngờ, có lẽ anh cũng không chuẩn bị.

Nếu vào lúc này cô mang thai thì sẽ là một cú sốc khủng khiếp với cô.

Cô không dám tưởng tượng ra viễn cảnh đó, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đáng sợ.

Cô nhớ đến loại thuốc tránh thai ngắn hạn mình đang dùng, từng đọc tài liệu và biết rằng nếu uống liên tục trong bảy ngày thì có thể không cần biện pháp bảo vệ.

Nhưng cô đã ngưng thuốc hai ngày rồi, không biết có còn tác dụng không.

Vì vậy, cô dùng điện thoại tìm kiếm thông tin, nhưng kết quả mâu thuẫn, có người nói vẫn còn tác dụng, người khác lại bảo phải tính lại chu kỳ.

Đọc đến mụ cả đầu, cuối cùng cô quyết định uống thêm một viên thuốc khẩn cấp cho chắc chắn.

Không ngờ, lúc này Hạ Tĩnh Sinh lại xuất hiện.

Anh còn thản nhiên nói rằng cô có thể trực tiếp hỏi anh.

Thẩm Tường Ý làm sao dám hỏi Hạ Tĩnh Sinh về chuyện này.

Cô thậm chí không dám đối mặt với anh ngay từ khi tỉnh dậy.

Nhưng nhìn gương mặt mãn nguyện và đắc ý của Hạ Tĩnh Sinh, không hiểu sao cô cảm thấy khó chịu, tức giận và có chút tủi thân.

Anh thì vui rồi… chỉ có mỗi anh vui vẻ thôi…

Hạ Tĩnh Sinh kéo cô lại gần mình, cô lần này không còn giãy giụa, cúi đầu, cắn nhẹ môi, im lặng một lúc lâu rồi mới hạ quyết tâm nói: “Em nói trước cho anh biết, anh không được để em mang thai. Dù có, em cũng sẽ không sinh, anh biết mà, em còn muốn tiếp tục múa.”

Nói câu này xong, cô không dám nhìn biểu cảm của Hạ Tĩnh Sinh. Ban đầu thái độ của cô khá kiên quyết, nhưng càng nói, giọng cô càng nhỏ đi, tựa như mất dần tự tin.

Cô không thể đoán được anh sẽ nghĩ gì.

Thậm chí, một ý nghĩ đen tối lóe lên trong đầu cô: Nếu Hạ Tĩnh Sinh cố ý làm cô mang thai để giữ chân cô lại bên anh thì sao?

Sự nghiệp của cô đang trên đà phát triển, không lý do gì cô lại từ bỏ, nhưng nếu lỡ mang thai thật, nếu Hạ Tĩnh Sinh nhất quyết bắt cô sinh ra đứa trẻ thì sao? Cô sẽ phải làm gì? Cô hoàn toàn không có khả năng chống lại anh.

Và cô cũng không dám phản kháng. Rốt cuộc, anh là người có thể làm những chuyện tàn nhẫn như chặt tay người khác…

Nếu mọi chuyện thật sự diễn ra như thế, đó sẽ là một cơn ác mộng không lối thoát.

Ngay khi cô còn đang rối bời với những suy nghĩ tiêu cực, Hạ Tĩnh Sinh bất ngờ siết chặt tay cô, kéo cô lại gần, vòng tay ôm eo cô rồi đặt cô ngồi trên đùi mình một lần nữa.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, hai ngón tay đặt ở khóe môi cô, đẩy nhẹ lên như muốn cô mỉm cười: “Nhìn em xem, sợ hãi đến thế sao, em nghĩ anh là loại người nào chứ?”

Anh quá thông minh, chỉ cần liếc mắt đã có thể đoán được suy nghĩ trong lòng cô.

Đối diện với sự nghi ngờ của cô, anh không tức giận mà chỉ nở nụ cười thoáng qua, đôi mắt thấp thoáng nét buồn, giọng nói trầm ấm, dịu dàng: “Em à, anh hiểu rõ ballet có ý nghĩa thế nào với em, em nên biết rằng anh luôn ủng hộ em.”

Anh từ từ đưa tay từ gò má cô xuống, dừng lại ở bụng dưới.

Chính nơi đây, tối qua bị anh ép phải chịu đựng cơn sóng dồn dập.

Giờ thì mọi thứ đã trở lại bình yên, phẳng lặng như một tờ giấy mỏng.

Anh cúi đầu, nhìn chăm chú vào bụng cô, ngón tay khẽ chạm vào, vuốt ve vùng bụng đã in hằn hình bóng của anh đêm qua: “Đây là cơ thể của em, chỉ có em mới có quyền quyết định.”

“Không ai có thể ép buộc em cả.” Hạ Tĩnh Sinh đưa ánh mắt trở lại nhìn vào mắt cô, giọng trầm mà nghiêm túc, đầy thành ý: “Anh yêu em, nên anh càng không thể làm điều đó với em.”

Thẩm Tường Ý không kiềm được mà ngẩng đầu lên nhìn anh.

Khoảng cách giữa hai người bây giờ không giống như lúc gần gũi thân mật, nhưng dường như sức mạnh của ánh mắt anh còn lớn hơn cả đêm qua.

Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh như một luồng sức mạnh không thể cưỡng lại, đánh trúng trái tim cô, nhanh đến mức cô không thể kịp phản ứng.

Từ lúc anh nói lời “anh yêu em” tối qua, dường như anh chẳng còn ngần ngại gì nữa, thẳng thắn, cởi mở, không chút giấu giếm mà bày tỏ tình cảm một cách rõ ràng, hết lần này đến lần khác.

Anh yêu em.

Nên anh càng không thể ép buộc em.

Câu nói này cứ lặp đi lặp lại, vang vọng mãi bên tai cô.

Đúng lúc đó, nụ hôn của Hạ Tĩnh Sinh nhẹ nhàng rơi xuống, không phải sự vội vã, đam mê như trước, mà là sự dịu dàng, tỉ mỉ, anh hôn đôi môi cô như muốn khắc ghi từng đường nét.

“Đừng lo lắng, anh sẽ không để em mang thai đâu.” Hạ Tĩnh Sinh vừa hôn cô vừa nói, giọng anh dần trở nên trầm thấp, rồi bỗng nhiên bật cười nhẹ, trêu chọc: “Trừ khi chính em muốn điều đó.”

Đôi tai của Thẩm Tường Ý bỗng nhiên đỏ bừng, cô đưa tay đẩy nhẹ vào ngực anh, vội vàng nói: “Em không có muốn!”

“Được rồi.”

Hạ Tĩnh Sinh nhẹ nhàng thả cô ra một chút, khẽ gật đầu, đưa ra lời hứa: “Anh tôn trọng quyết định của em, và sẽ luôn ủng hộ vô điều kiện, dù có bao lâu đi chăng nữa, lời hứa này vẫn sẽ có hiệu lực.”

Thật ra Hạ Tĩnh Sinh cũng không cảm thấy quan trọng.

Anh vốn không thích trẻ con. Hơn nữa, nếu không có Thẩm Tường Ý, cả đời này anh có lẽ sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến việc yêu đương, càng không nói đến chuyện có con cái.

Anh thậm chí đã từng nghĩ rằng, nếu đến cuối đời không có con, thì anh sẽ giống như Diệp Diệu Khôn, nuôi dưỡng một người kế nghiệp xuất sắc cho gia tộc.

Bây giờ, có Thẩm Tường Ý, dù cho anh muốn cả đời giữ cô bên mình, anh cũng không đến mức dại dột đến nỗi nghĩ đến việc có con để ràng buộc cô.

Nếu anh thật sự làm vậy, thì mọi chuyện sẽ trở nên không thể cứu vãn, cô sẽ hận anh cả đời.

Thêm nữa, sinh một đứa trẻ ra cũng có ích gì, chỉ để nó tranh giành sự chú ý vốn đã ít ỏi của cô dành cho anh.

Đâu cần thiết.

Thẩm Tường Ý cảm thấy bàn tay cô đang đặt trên ngực anh bất giác xiết chặt, ngón tay co lại, móng tay móc vào chiếc áo vest của anh.

Tim cô một lần nữa đập loạn nhịp mà không báo trước.

Cô không ngờ anh lại dễ dàng nói ra những lời ấy.

Lại càng không ngờ rằng anh sẽ nói ra những lời này.

Nhận ra nét mặt của mình dần trở nên thiếu tự nhiên, cô quay mặt sang chỗ khác, giả vờ điềm nhiên, đưa tay vuốt nhẹ tóc bên tai.

“Vậy tối qua anh rốt cuộc đã…”

Ban đầu cô ngại ngùng không muốn hỏi, nhưng có lẽ nhờ bầu không khí nhẹ nhàng mà anh tạo ra, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm mà hỏi anh.

Cô phát hiện ra, Hạ Tĩnh Sinh là người vô cùng khéo léo trong giao tiếp, rất biết cách lôi cuốn người khác.

Anh thật sự rất giỏi ăn nói, mỗi lời anh nói ra đều là những điều cô muốn nghe.

“Yên tâm đi, em sẽ không mang thai đâu.”

Bàn tay anh vẫn đặt trên bụng cô, đột nhiên ấn nhẹ một chút: “Anh có mặc áo mưa, không để lại gì bên trong đây cả.”

Chỉ là hầu như đã đầy đến mức rơi ra ngoài. Lúc tháo ra cũng lỡ rơi xuống giường dính lên người cô.

Rõ ràng anh nghiêm túc nói chuyện nhưng lại dùng những lời lẽ thẳng thắn đến không ngờ, có chút bỡn cợt, không hề đứng đắn.

Thôi vậy… những lời này cô bắt đầu không muốn nghe nữa rồi.

Phản xạ đầu tiên của Thẩm Tường Ý là nhìn quanh, xem trong phòng ăn có ai khác không.

May là phòng ăn rộng lớn này chỉ có hai người họ, nếu không thì cô chắc đã xấu hổ mà muốn độn thổ.

Cô ngạc nhiên phản đối: “Sao em lại không biết gì chứ?”

Ánh mắt nghi ngờ của cô khiến anh không nhịn được cười, anh từ tốn tháo kính của cô, sau đó cúi xuống hôn lên môi cô, không chút ngần ngại. Anh vẫn cười, hơi thở nóng hổi phả lên, giọng nói trầm thấp kéo dài: “Em biết gì được chứ? Khi ấy, em đã đến mức…”

Không ngoài dự đoán.

Cô không để anh nói hết câu, lại lần nữa đưa tay bịt miệng anh.

Đôi mắt tròn xoe của cô mở to hơn, vừa oán trách, vừa tức giận, vừa ngượng ngùng nhìn anh, nhưng mãi chẳng nói được câu nào.

Ngay cả khi dùng ánh mắt để hăm dọa, cô cũng không có chút uy lực nào, mà lại càng khiến người ta muốn yêu thương, vỗ về hơn.

Hạ Tĩnh Sinh không gỡ tay cô ra, chỉ khẽ bật cười.

Thẩm Tường Ý hết cách, cuối cùng đành ngượng ngùng cúi đầu, vùi mặt vào vai anh.

Cô nhớ lại những hình ảnh đứt quãng của tối qua. Cô chỉ nhớ là mọi chuyện bắt đầu từ cửa phòng, sau đó cô bị anh bế lên giường, như một miếng thịt trên thớt, hoàn toàn bị anh xoay tới xoay lui, như lênh đênh giữa biển khơi bao la, không biết đi đâu về đâu, cảm giác bồn chồn bất an, cơ thể liên tục run rẩy.

“Đồ… đồ hư hỏng…”

Sau một lúc lâu, cuối cùng cô cũng thốt ra một câu trách móc yếu ớt, nhưng chẳng hề có chút uy lực nào.

“Ừ.”

Anh thừa nhận thẳng thắn: “Anh không phủ nhận.”

Anh thừa nhận, và bằng hành động, anh cũng chứng minh điều đó.

Thẩm Tường Ý cảm thấy lưng mình cứng đờ, cô đặt tay lên cổ tay anh, dùng chút sức yếu ớt để ngăn lại hành động của anh.

Anh thực sự là như vậy.

Với Thẩm Tường Ý, anh luôn có những ham muốn chiếm hữu mãnh liệt, những ý tưởng đầy táo bạo, cám dỗ.

“Anh đã từng nói rồi.”

Cô còn đang vùi mặt vào vai anh, anh nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô, giọng trầm khàn: “Một số chuyện anh có thể chờ đợi, nhưng anh sẽ không chờ mãi mãi.”

Quả thực anh sẽ không chờ mãi mãi, mỗi ngày anh đều muốn có cô.

Vì thế anh đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.

Cô ngay lập tức nhớ lại khoảnh khắc anh đã từng nói câu này.

Đó là ở lâu đài tại Anh, khi họ ngồi trong chiếc xe ngựa.

Lần đầu tiên, cô thấy anh xé toạc vỏ bọc lịch lãm để lộ khát khao của mình, khiêu khích và mạnh mẽ tiếp cận cô, rồi lại điềm tĩnh, sửa lại gọng kính, nghiêm trang nở nụ cười và thản nhiên nói ra câu nói ấy.

Biết được anh đã có chuẩn bị, cô cảm thấy yên tâm hơn, nhưng cũng không ngăn được cơn giận sôi lên trong lòng.

Hạ Tĩnh Sinh quả là một “con sói đội lốt người” chính hiệu.

Cô tức giận cắn nhẹ vào vai anh qua lớp áo vest, như muốn trả thù.

Cùng một vị trí mà tối qua cô đã cắn suốt đêm nhưng không để lại dấu vết gì, lần này cũng vậy. Dù cô có cố dùng sức bao nhiêu thì anh cũng chẳng có phản ứng gì.

Cắn vài lần rồi cô cũng đành thôi, cuối cùng lại là cô thấy đau.

Cô xoa nhẹ mặt mình, ngước lên, bắt gặp ánh mắt anh, trong đó đầy ắp ý cười.

Anh vốn là kiểu người khó đoán, có những lúc ngay cả khi mỉm cười, điều đó cũng không hẳn là biểu hiện của niềm vui.

Thế nhưng, giờ phút này, niềm vui rõ ràng đang ngập tràn trên gương mặt anh.

Có thể thấy, anh thật sự rất hạnh phúc.

Anh dĩ nhiên là vui vẻ rồi.

Đạt được mục đích thì làm sao không vui chứ…

Khi cô còn đang thầm than thở trong lòng, bỗng nghe anh cất tiếng hỏi: “Ăn sáng xong chưa?”

Thẩm Tường Ý khẽ gật đầu.

“Hôm qua anh nói là sẽ có quà cho em.” Hạ Tĩnh Sinh luồn tay vào trong áo cô, rồi vòng xuống phía dưới bế cô lên theo kiểu công chúa: “Bạn trai sẽ đưa em đi.”

Hai từ “bạn trai” từ miệng anh thốt ra, đầy chắc nịch, mạnh mẽ.

Quả thật hôm nay tâm trạng anh rất tốt.

Chỉ cần nhìn thấy cụm từ “và bạn trai” mà cô gõ vào trong công cụ tìm kiếm thôi, đã đủ để khiến anh cảm thấy hạnh phúc.

Anh hiểu rõ sự sa ngã của mình, biết rằng đã đến mức không thể cứu vãn nữa, nhưng anh không muốn cứu.

“Anh thả em xuống, em tự đi được mà.” Thẩm Tường Ý cựa nhẹ hai chân.

Hạ Tĩnh Sinh làm như không nghe thấy, tiếp tục bế cô đi thẳng ra ngoài.

Thẩm Tường Ý nghĩ anh sẽ chỉ bế cô lên lầu, không ngờ anh lại bế cô ra khỏi biệt thự.

Trong sân có rất nhiều người giúp việc đang bận rộn với công việc sáng sớm, thấy cảnh tượng này ai nấy chỉ dám liếc nhìn, sau đó lại cúi đầu tiếp tục làm việc.

Cô vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Dù đã sống ở phương Tây nhiều năm, tư tưởng bảo thủ của người phương Đông vẫn ăn sâu vào cô. Hành động thân mật giữa thanh thiên bạch nhật trước mặt mọi người thực sự khiến cô ngượng ngùng không thôi.

Cô xấu hổ cúi đầu, nép vào vai anh.

Hạ Tĩnh Sinh bế cô đi qua sân trước.

Sân quá rộng, khiến họ đi một lúc lâu mới đến nơi. Đến khi cảm thấy anh đã dừng lại, cô mới từ từ ngẩng đầu lên, mùi hương nhẹ nhàng của anh xen lẫn với hương hoa thoang thoảng trong không gian.

Sau đó, cô nghe giọng anh trầm ấm bên tai: “Ngẩng đầu lên, nhìn xem này.”

Nghe theo tiếng gọi, Thẩm Tường Ý từ từ ngẩng lên, rời khỏi vai anh mà nhìn quanh.

Chỉ cần một ánh nhìn, cô đã ngỡ ngàng đứng sững.

Trước mắt cô là một căn nhà kính khổng lồ, trong suốt, với phong cách kiến trúc châu Âu.

Toàn bộ nhà kính này được phủ kín bằng những bông hoa hồng leo trắng, nở rộ xung quanh. Gió nhẹ thổi qua khiến những cánh hoa lả tả bay, tạo nên khung cảnh lãng mạn tràn ngập trong không gian.

Hạ Tĩnh Sinh đưa cô đến cửa. Cánh cửa kính tự động mở ra.

Vào bên trong, cô càng ngỡ ngàng hơn.

Cô nghĩ rằng đây chỉ là một căn nhà kính trồng hoa bình thường, không ngờ bên trong lại là một phòng tập nhảy.

Một bức tường lớn là kính chiếu, kèm theo thanh ngang để tập các động tác vũ đạo. Một bên tường là một giá giày ballet, mới tinh, được đặt bên dưới những bông hồng leo. Một góc kính phủ một lớp màu hồng phấn dịu nhẹ dành riêng cho những đôi giày ballet.

Dọc theo các bức tường, cả trong lẫn ngoài đều có nhiều loại hoa được bài trí, phần lớn là những sắc màu nhạt thanh thoát.

Trần nhà cao và thoáng, đèn chùm pha lê cũng mang hình dáng của những bông hồng.

Ánh sáng tràn ngập, đủ ấm áp nhưng không gây khó chịu.

Mùi hương nhẹ nhàng của hoa tràn ngập cả căn phòng kính.

“Anh làm theo kiểu của căn nhà kính ở Anh đó.” Hạ Tĩnh Sinh nói. “Có thích không?”

Cô ngẩn ra, bỗng nhiên hiểu ra tất cả.

Lần trước ở lâu đài tại Anh, cô có vô tình chụp một bức ảnh về một căn nhà kính ở đó. Khi ấy anh đã nói sẽ mang nó về Hồng Kông cho cô, nhưng cô cứ tưởng chỉ là lời nói đùa.

Không ngờ anh không chỉ mang nó về mà còn biến nó thành phòng tập nhảy.

Và đêm qua sau buổi diễn, anh nói rằng anh cũng có hoa tặng cô. Khi đó cô chỉ nghĩ rằng anh đang nói để dỗ dành cô, ai ngờ rằng đây chính là “bông hoa” mà anh muốn tặng.

Hạ Tĩnh Sinh bế cô đến một chiếc bàn kính phong cách châu Âu ở góc phòng, trên đó đặt một bình hoa cổ điển tinh xảo cắm những bông hồng trắng tươi tắn, giọt nước dưới ánh đèn lấp lánh rực rỡ. Bên cạnh bình hoa là một chiếc hộp cứng màu trắng buộc ruy băng.

Anh đặt cô ngồi xuống ghế.

Rồi anh mở dải ruy băng ra, nhẹ nhàng mở chiếc hộp.

Thẩm Tường Ý nhìn thấy anh lấy ra từ bên trong một đôi giày ballet.

Một đôi giày ballet với phần mũi giày và đế giày đều được nạm kín những viên kim cương lấp lánh. Xa hoa, nổi bật, tinh xảo vô cùng.

Chúng giống như tác phẩm nghệ thuật được trưng bày trong viện bảo tàng Nhà hát Opera Luân Đôn, một kho báu đã tồn tại cả thế kỷ.

Hạ Tĩnh Sinh quỳ xuống, tháo một chiếc giày bệt của cô ra.

Đôi giày tuyệt đẹp và quý giá đến mức khiến phản ứng đầu tiên của cô là rụt chân lại, lắp bắp nói: “Đôi giày này… quá đắt rồi.”

Anh nắm lấy cổ chân cô, nhìn vào mắt cô, từng chữ đều cất lên rõ ràng, dứt khoát: “Em xứng đáng.”

Ba từ đơn giản mà nặng nề, đánh thẳng vào trái tim cô.

Không tự chủ được, cô nắm chặt lấy mép ghế.

Anh dịu dàng nâng đôi chân đầy vết thương của cô, từ từ đeo đôi giày tuyệt đẹp này vào.

Mỗi diễn viên ballet đều phải tự tay điều chỉnh, sửa đổi đôi giày của mình cho vừa khít, bởi vì thật khó để tìm được đôi giày hoàn toàn vừa vặn.

Nhưng đôi giày này, khi mang vào lại vừa như in, chỗ cần mềm mại thì mềm mại, chỗ cần cứng thì cứng cáp, vừa khít đến bất ngờ, thậm chí có thể ôm trọn phần ngón chân cái của cô.

Ngay từ lúc bước vào căn phòng kính này, hơi thở của cô như ngưng đọng rồi gấp gáp, lặp lại không ngừng.

“Đôi giày này mang vào thế nào?” Hạ Tĩnh Sinh kéo dây đàn hồi trên giày.

Cô lập tức quay lại, định cúi xuống tự làm: “Em sẽ…”

Anh giữ lấy chân cô, đẩy tay cô ra: “Em dạy anh.”

Anh nói tiếp:

“Anh sẽ làm.”

“Mỗi ngày anh sẽ mang chúng cho em.”

Vẫn là sự mạnh mẽ và bá đạo thường thấy, ngay cả đôi chân của cô, cô cũng không có quyền quyết định.

Khát vọng chiếm hữu của anh mạnh mẽ đến vậy, nhưng Thẩm Tường Ý lại không hề thấy phiền. Thậm chí trái tim cô lại đập nhanh hơn, chẳng thể ngăn nổi.

Gương mặt cô đỏ bừng, lúng túng hướng dẫn.

Anh chăm chú lắng nghe, vừa kiên nhẫn vừa nghiêm túc.

Cô ngẩn người nhìn anh, nhìn anh chậm rãi và hơi vụng về buộc dây giày, từng vòng từng vòng cuộn quanh bắp chân cô.

Khi hoàn thành, anh nhẹ nhàng nâng niu bàn chân cô, như nâng niu báu vật vô giá, ánh mắt anh sáng rực.

Giây tiếp theo, anh đỡ lấy bàn chân cô.

Cùng lúc đó, anh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn chân cô.

Thật ra, đây không phải lần đầu tiên anh hôn chân cô. Gần nhất là đêm qua.

Lúc đó, anh quỳ ở hai bên, đôi mắt nheo lại nhìn cô, khi cảm xúc dâng trào, anh vô thức nâng chân cô đặt lên vai mình, rồi từng chút từng chút hôn lên.

Nhưng chưa lần nào lại mang đến cho cô cảm xúc mạnh mẽ như lần này.

Hạ Tĩnh Sinh vẫn quỳ một gối.

Chiếc quần âu thẳng tắp giờ chỉ có phần đầu gối bị nhăn nhẹ vì gập lại.

Một người vốn cao ngạo như anh, lúc này lại giống như một tín đồ thành kính nhất, cúi mình dưới chân cô.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /103 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vấn Đạo Chương

Copyright © 2022 - MTruyện.net