Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hiệu Ứng Cánh Bướm - Thị Chanh
  3. Chương 6
Trước /103 Sau

Hiệu Ứng Cánh Bướm - Thị Chanh

Chương 6

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giọng nói của anh vẫn luôn bình tĩnh thấp trầm, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, giống như đang tuyên bố một sự thật đơn giản.

Một sự thật mà ngay cả cô, người trong cuộc, cũng không có cách nào phản kháng.

Thẩm Tường Ý không phải kẻ ngốc, cô rõ ràng hiểu anh liên tục làm những việc này là vì điều gì. Một phút trước còn cố gắng né tránh, tưởng rằng anh thông minh như vậy, chắc chắn sẽ hiểu được ẩn ý của cô, nhưng bây giờ anh đã hoàn toàn lật bài, thẳng thắn đến mức không thể tránh khỏi, buộc cô đến đường cùng.

Sự xâm lược chính là bản chất bẩm sinh của anh.

Thậm chí cô không còn đủ sức để chú ý đến từ “tâm ý” mà anh đã sử dụng.

Cô cũng chẳng quan tâm anh nói gì.

Thẩm Tường Ý cảm thấy khó thở, cô lặng lẽ mở miệng hít thở, hít sâu vài lần, cuối cùng mở lời: “Anh Hạ, tôi có bạn trai rồi…”

Dù cô đã dốc hết sức giữ bình tĩnh nhưng giọng nói run rẩy vẫn tiết lộ sự bối rối và lo lắng hiện tại của cô. Tuy nhiên, dù sợ hãi đến vậy, giọng điệu của cô vẫn vô cùng kiên định.

Sau câu nói, không gian rơi vào tĩnh lặng.

Cô vẫn cúi đầu không dám nhìn anh nhưng có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt nóng rực của anh, giống như ánh nắng giữa mùa hè gay gắt, khiến cô hoa mắt, chân đứng không vững.

Thế nhưng, trong lúc bầu không khí đóng băng, cô nghe thấy anh cười nhẹ, một tiếng rất nhỏ.

“Có vẻ như món quà tôi tặng không hợp với ý em.”

Lời nói của anh và câu trả lời của cô dường như không liên quan, mập mờ không rõ, giọng nói như mang theo chút tiếc nuối.

Cô suy nghĩ kỹ, cảm thấy có chút gì đó khó tả, không thể giải thích được.

Thẩm Tường Ý trong lòng nghi hoặc, không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh một cái, không ngạc nhiên gì khi ánh mắt của cô bắt gặp ánh nhìn của anh.

Đôi mắt anh rất đẹp, dáng mắt dài và mềm mại, ấm áp lại bí ẩn. Nhưng bị đôi mắt như vậy nhìn thẳng vào, Thẩm Tường Ý lại cảm thấy rùng mình, lạnh toát sống lưng.

Chỉ là lần này, trước khi cô kịp né tránh, anh đã cúi mắt trước, ánh nhìn chuyển xuống cổ tay của cô.

Anh đang nhìn chiếc vòng tay bạc của cô, chiếc vòng tay cặp của cô và Cao Du Lâm.

Tim Thẩm Tường Ý ngừng đập mấy nhịp, vô thức che tay lên chiếc vòng.

Rõ ràng vẻ mặt của anh không thay đổi, ánh mắt cũng không rõ ràng, nhưng cô lại bất chợt cảm thấy trong ánh mắt đó có chút ý cười châm chọc.

Cô không kìm được nhíu mày rồi thả tay xuống, bình thản để lộ chiếc vòng ra. Thái độ ngang bướng của cô như đang nói—anh có nhiều tiền thì sao? Tôi vẫn thích cái này!

Sau đó cô thấy Hạ Tĩnh Sinh khẽ mỉm cười, như thể sự khinh miệt mà cô cảm nhận ban nãy chỉ là sự suy đoán ác ý của cô, còn bây giờ anh giống như một quý ông nho nhã đích thực: “Không sao.”

Ba từ này, Thẩm Tường Ý tự nhiên hiểu là anh đã biết khó mà lui, chỉ là một cách hồi đáp vòng vo và bình tĩnh trước sự từ chối của cô. Dù sao anh cũng ở một địa vị cao như vậy.

Thẩm Tường Ý gật đầu, sau đó đưa tay lấy túi của mình.

Chiếc túi vải của cô đã dùng rất lâu, vải bị mòn đến tua rua, khi đặt cạnh chiếc hộp trang sức vô cùng tinh xảo đắt đỏ, sự tương phản quá rõ rệt, rõ đến mức có phần châm biếm.

Cô nhanh chóng chộp lấy túi của mình, ban đầu định theo bản năng nói câu “xin lỗi” sau khi nghe anh nói như vậy, nhưng rồi lại nuốt ngược lời vào trong.

Việc này, cô không cần phải xin lỗi.

Cô chỉ khẽ cúi đầu chào tạm biệt rồi đi ngang qua anh, không chút do dự rời đi.

Ngoài cảm giác nhẹ nhõm, trong lòng cô vẫn còn cảm giác sợ hãi kéo dài.

Vừa ra khỏi cửa, cô dừng lại một chút.

Phát hiện bên ngoài đứng sừng sững vài người bảo vệ cao to, lực lưỡng mặc đồ đen, đeo tai nghe, vẻ mặt lạnh lùng như những khúc gỗ không nhúc nhích.

Các đồng nghiệp của cô bị chặn lại ở một khoảng cách an toàn, không dám lại gần, nhưng vẫn tò mò nhìn về phía này. Thấy Thẩm Tường Ý đi ra, họ ngay lập tức xôn xao, xì xào bàn tán. Kiki còn hào hứng vẫy tay, ra hiệu cô mau tới chỗ họ.

Mỗi người bảo vệ đều cầm một chiếc ô đen lớn. Thẩm Tường Ý bước ra ngoài, thản nhiên liếc nhìn thêm một chút. Những chiếc ô đó dường như không giống ô thường.

Lúc này cô nhận thấy trong số các bảo vệ còn có một người đàn ông, cũng mặc vest đen, đầu húi cua, khuôn mặt góc cạnh, đôi lông mày sắc bén, vẻ mặt lạnh lùng khiến anh ta trông rất đáng sợ. Nhưng trên tay anh ta không cầm ô. Thẩm Tường Ý chợt nhớ ra, có lẽ đó là trợ lý của Hạ Tĩnh Sinh.

Ngay lúc ánh mắt của cô và trợ lý chạm nhau, Thẩm Tường Ý cảm thấy như mình vừa bị bắt gặp đang lén nhìn. Sự lúng túng hiện lên rõ ràng, hơn nữa anh ta trông quá hung dữ, khiến người ta ngay cái nhìn đầu tiên đã nghĩ đến những kẻ phản diện nguy hiểm trong phim truyền hình. Kiểu người có thể dọa trẻ con khóc thét.

Nói đến Hạ Tĩnh Sinh cô chỉ sợ hãi theo bản năng sinh lý, còn với người trợ lý này, đó là sự sợ hãi hiển hiện trực quan.

Cô nuốt nước bọt.

Ngay lúc cô chuẩn bị chuồn nhanh, không ngờ người đàn ông trông hung tợn như sắp rút dao chém hết mọi người… lại cúi đầu chào cô một cách cực kỳ kính cẩn.

“…”

Thẩm Tường Ý không dám đáp lại, lập tức chạy biến.

Những người khác lập tức vây quanh cô, hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì, phải chăng là người đàn ông giàu có đó đang theo đuổi cô, và liệu cô có đồng ý không.

Cô cảm thấy như đầu mình muốn nổ tung, may mà Hedy kịp xuất hiện, giải vây cho cô, để mọi người giải tán, ai làm việc nấy.

Sau khi Thẩm Tường Ý rời đi, Trần Gia Sơn bước tới trước cửa, gõ hai tiếng, gọi: “Anh Hạ.”

Khi không có ai khác, Trần Gia Sơn thường gọi Hạ Tĩnh Sinh như vậy.

“Ừ.”

Hạ Tĩnh Sinh vẫn đứng trước bàn trang điểm, mắt nhìn xuống những món quà trên bàn.

Trần Gia Sơn bước vào, đứng bên cạnh anh.

Sau vài giây im lặng, Hạ Tĩnh Sinh đột nhiên hỏi một câu có vẻ kỳ lạ: “A Sơn, ở Hong Kong lâu như vậy, cậu có quên cách nói tiếng phổ thông không?”

Trần Gia Sơn khẽ sững sờ.

Lúc này, Hạ Tĩnh Sinh đang nói bằng tiếng phổ thông. Lần gần nhất anh ta nghe Hạ Tĩnh Sinh nói tiếng phổ thông đã là năm năm trước.

Còn anh ta cũng vậy.

Nơi đó, ngôn ngữ đó, những kỷ niệm đó, dường như đã lùi xa đến mức giống như kiếp trước.

Nhưng Trần Gia Sơn vẫn trả lời: “Không quên.”

Hạ Tĩnh Sinh cười khẩy như thể đồng ý, rồi lại như đang trầm tư.

Phải rồi.

Những chuyện đã qua, dù bao lâu đi nữa, những gì không đáng quên thì vẫn sẽ không bị lãng quên.

Ví dụ như mình đến từ đâu.

Ví dụ như lần đầu tiên mình gặp cô ấy.

Anh gạt đi suy nghĩ trong đầu, hơi nghiêng đầu, chỉ tay về phía bàn, rồi quay người đi ra ngoài: “Thu dọn đi.”

“Vâng…” Trần Gia Sơn theo phản xạ đáp một câu tiếng Quảng Đông, nhưng ngay lập tức sửa lại bằng tiếng phổ thông: “Dạ.”

Hạ Tĩnh Sinh bước ra khỏi phòng, toàn bộ những người bảo vệ lập tức xếp thành hai hàng.

Anh liếc nhìn về hướng Thẩm Tường Ý đã đi, bên đó vẫn còn vài diễn viên ba-lê chưa thay đồ, họ đang đứng nhìn về phía này, nhưng không còn thấy bóng dáng Thẩm Tường Ý. Anh thờ ơ thu lại ánh mắt, quay lưng rời đi.

Đám bảo vệ ngay lập tức đi theo sau.

Trong đầu anh bất giác hiện lên hình ảnh lúc nãy khi cô cố tình giơ chiếc vòng tay cho anh thấy, cùng với vẻ mặt trẻ con của cô.

Rõ ràng sợ hãi, nhưng vẫn kiên cường không chịu khuất phục. Một sự phản kháng thầm lặng.

Hạ Tĩnh Sinh khẽ cười.

Anh đã đoán trước cô sẽ không nhận món quà.

Nhưng để cô tự đến đòi.

Điều đó mới thú vị.

Thẩm Tường Ý đi vào phòng thay đồ thay đồ xong, vội vã rời khỏi nhà hát. Cô sợ nếu để mọi người lại tiếp tục vây quanh hỏi chuyện, đầu óc cô sẽ càng rối bời.

Ký túc xá rất gần, cô không gọi xe mà đi bộ về.

Vừa đi cô vừa lấy điện thoại ra.

Quả nhiên có nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ Cao Du Lâm.

[Chuyện gì thế? Sao vào không được.]

[???]

[Xác nhận vé có vấn đề không?]

[Đùa tôi chắc?]

[Thôi kệ, không xem nữa.]

Thẩm Tường Ý ngạc nhiên, chỉ nhìn tin nhắn thôi cũng cảm nhận được sự tức giận và khó chịu của Cao Du Lâm. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh ta mất kiểm soát, nói chuyện với cô cũng cộc cằn như vậy.

Nhưng cô hiểu được tâm trạng của anh ta lúc đó. Nếu là cô, có lẽ cũng không thể giữ bình tĩnh trong tình huống đến nhà hát mà không được vào lại còn không thể liên lạc với người bên trong.

Cảm giác tội lỗi dâng lên.

Cô lập tức gọi lại cho Cao Du Lâm.

Anh ta không nghe máy, cô nghĩ thầm không ổn, lần này chắc là anh ta thật sự giận rồi.

Thẩm Tường Ý lại gọi lần nữa. Vẫn không ai bắt máy.

Ngón tay cô gõ nhanh trên màn hình: [Xin lỗi, hôm nay đột ngột có chuyện, có người bao cả nhà hát. Em cũng không biết trước.]

Lúc này Cao Du Lâm đang ngồi trong một quán bar ở London, vui vẻ trò chuyện cùng một cô gái gốc Á có vẻ ngoài quyến rũ, thân hình bốc lửa.

Anh ta không rảnh để trả lời cuộc gọi của Thẩm Tường Ý.

Tuy nhiên, cả hai gặp nhau cũng nhờ buổi biểu diễn ba-lê bất ngờ này.

Cao Du Lâm sau khi nhận được tin nhắn nhắc nhở từ Thẩm Tường Ý đã lập tức ra khỏi khách sạn.

Anh ta đã có vé điện tử quét mã, Thẩm Tường Ý đã gửi cho anh ta trước đó.

Nhưng khi anh ta đến nhà hát, chưa kịp quét vé thì đã bị bảo vệ chặn ngay từ cửa.

Người bảo vệ là một người đàn ông da đen rất cao, nói tiếng Anh với giọng đặc trưng khó nghe. Cao Du Lâm hoàn toàn không hiểu, còn nghĩ rằng bảo vệ cho rằng anh ta không có vé, nên anh ta đưa điện thoại cho bảo vệ xem vé điện tử. Nhưng bảo vệ chỉ nói “sorry” và lịch sự ra hiệu mời anh rời đi.

Cao Du Lâm giận dữ gọi điện cho Thẩm Tường Ý nhưng không ai nghe máy. Cảm giác như bị đùa cợt khiến anh ta vô cùng bực tức.

Trong lúc anh ta liên tục gọi cho Thẩm Tường Ý, ba chiếc xe lần lượt dừng trước cửa nhà hát.

Chiếc đầu tiên là một chiếc Rolls-Royce Phantom kéo dài.

Ai cũng thích xe, đặc biệt là xe sang, và đây là lần đầu tiên anh ta thấy chiếc Phantom kéo dài, không khỏi nhìn thêm vài lần. Sau đó, anh ta phát hiện ra rằng dù chiếc xe này là vua của dòng Rolls-Royce, thứ đắt giá nhất vẫn là biển số xe, với dòng chữ F1 nổi bật.

Nghe nói tấm biển đó đã được bán đấu giá với mức giá cao ngất ngưởng lên tới 120 triệu nhân dân tệ (415 tỷ VND).

Ngay sau đó, người bảo vệ da đen nhanh chóng chạy tới mở cửa xe một cách cung kính.

Một người đàn ông châu Á mặc vest, đeo kính gọng vàng bước xuống từ xe.

Ánh mắt của Cao Du Lâm dời từ biển số xe sang người đàn ông bước xuống xe. Ngay giây sau, người đàn ông đó cũng liếc nhìn về phía anh ta.

Bảo vệ cũng nhìn theo rồi nói gì đó với người đàn ông.

Người đàn ông lắng nghe, khuôn mặt không thay đổi, chỉ liếc nhìn Cao Du Lâm một cái, rồi không bận tâm tiếp tục bước đi.

Từ hai chiếc xe khác, vài tên vệ sĩ áo đen bước xuống. Ngay sau đó, bọn vệ sĩ vây quanh Hạ Tĩnh Sinh, anh bước vào nhà hát opera với dáng vẻ thong thả, không nhanh không chậm.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, Cao Du Lâm lại cảm thấy vô cùng lúng túng, như không còn chỗ nào để ẩn mình.

Bởi lẽ, dù người đàn ông kia chỉ khẽ liếc qua anh ta bằng một ánh mắt thờ ơ, Cao Du Lâm vẫn rõ ràng cảm nhận được một sự cách biệt giai cấp khổng lồ, như một đường ranh đỏ giữa người đứng trên đỉnh kim tự tháp và những kẻ thấp kém dưới cùng… sự khinh miệt.

Ngạo nghễ, không coi ai ra gì, như thể đang nhìn những con kiến bò trên mặt đất.

Bị đuổi khỏi cửa bởi một vệ sĩ da đen ở đất khách quê người đã khiến Cao Du Lâm khó chịu, bây giờ lại cảm nhận thêm sự chênh lệch địa vị mãnh liệt, tính nam của anh ta bị tổn thương nặng nề, cơn giận trong lòng bùng phát nhưng không biết trút vào đâu.

Anh ta chỉ có thể dồn hết sự tức giận về phía Thẩm Tường Ý, người mà anh ta cho rằng đã gây ra tình huống này, sau đó bùm bùm nhắn tin oán trách qua WeChat. Lời lẽ của anh ta không khỏi trở nên gay gắt.

Cao Du Lâm vẫn chưa hết tức giận, anh ta bước tới đối mặt với nhân viên bảo vệ, lý luận rằng mình có vé, tại sao lại không được vào? Liệu có phải chỉ những người lái Rolls-Royce mới có thể xem ballet?

Lúc này, việc có vào được buổi biểu diễn hay không không còn quan trọng nữa, mà là việc anh ta muốn tranh cãi cho thỏa cơn giận.

Nhân viên bảo vệ dường như cũng rất bất lực trước sự bướng bỉnh của Cao Du Lâm. Anh ta cố giải thích thêm lần nữa bằng tiếng Anh có giọng địa phương, miệng không ngừng lặp lại: “Please calm down!”

Nhưng Cao Du Lâm hoàn toàn phớt lờ. Cuối cùng, bảo vệ không còn cách nào khác, đành sử dụng bộ đàm để gọi sự trợ giúp.

Ngay lúc đó, một giọng nữ vang lên từ phía sau: “Ý của anh ấy là, buổi biểu diễn tối nay đã bị bao trọn.”

Là tiếng Trung.

Cao Du Lâm ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn.

Phía sau là một cô gái trông như người lai, gương mặt kiều diễm, mái tóc xoăn lọn lớn và dáng người đầy đặn, mạnh mẽ theo phong cách u Mỹ, đường cong vô cùng quyến rũ.

Tiếng Trung của cô ta rất chuẩn.

Cô gái nhấc cằm, chỉ về phía siêu xe phía sau: “Đấy, chính là người vừa bước vào.”

Cao Du Lâm vẫn cảm thấy ấm ức, khinh bỉ nói: “Có tiền ghê gớm lắm sao, đúng là mắt chó coi thường người khác.”

Nghe vậy, cô gái bật cười. Nụ cười của cô ta làm đôi môi đỏ thêm phần rực rỡ.

Cao Du Lâm liếc nhìn túi hàng hiệu mà cô gái đang cầm, đoán chừng gia cảnh của cô ta cũng không tồi. Lời nói ban nãy của anh ta có lẽ cũng đã xúc phạm đến cô ta.

Anh ta lấy lại chút lý trí, ngượng ngùng gãi đầu, lại làm ra vẻ ngây thơ thường ngày: “Xin lỗi nhé, lúc nãy tôi có chút kích động.”

“Không sao.” Cô gái nhún vai.

Cao Du Lâm nhớ lại việc nhân viên bảo vệ đã dùng bộ đàm gọi ai đó, đoán là sẽ có người tới, để tránh bị đám người da đen làm bẽ mặt trước đám đông, anh ta lập tức quay người rời đi.

Không ngờ cô gái lại đi theo anh ta, vỗ vai anh ta nói: “Hey, gặp gỡ nhau là cái duyên, vừa hay tôi cũng không xem được buổi diễn, không bằng chúng ta đi uống một ly?”

Một cô gái xinh đẹp như vậy lại chủ động tiếp cận anh ta… Hơn nữa… Cao Du Lâm một lần nữa lặng lẽ đánh giá vóc dáng của cô ả, cũng như bộ quần áo và chiếc túi đắt tiền trên người cô…

Anh ta liếm môi, vui vẻ đồng ý: “Được thôi.”

Dĩ nhiên, anh ta không có lý do để từ chối, tâm trạng đang tệ, dù sao anh ta cũng chẳng biết làm gì tiếp theo.

Cô gái tỏ ra hào phóng và cởi mở: “Good!”

Nhưng ngay sau đó, như nhớ ra điều gì, cô ta híp mắt, nghi ngờ hỏi: “BTW, anh cứ khăng khăng muốn vào xem buổi diễn, không lẽ… có cô diễn viên nào trong đoàn múa là bạn gái anh?”

Cao Du Lâm giật mình, suýt chút nữa buột miệng thốt ra: “Sao có thể?”

Anh ta tức giận: “Tôi chỉ khó chịu với việc bảo vệ không cho tôi vào thôi.” Sau đó, anh ta bổ sung: “Nghe nói tới Anh mà chưa xem ballet thì không trọn vẹn, chẳng phải tôi không muốn bỏ lỡ điều đó thôi.”

“Okay…” Cô gái bước nhanh hơn, quay người lại và lùi bước, đối diện với Cao Du Lâm, mắt cô dừng lại ở cổ tay anh ta: “Chiếc lắc tay của anh đẹp thật, là đồ đôi sao?”

Cô ta có vẻ đang phân vân: “Anh đẹp trai, trước hết hãy nói rõ, nếu anh có bạn gái thì chúng ta không thể cùng nhau uống rượu rồi.”

Cao Du Lâm nhét tay vào túi áo hoodie, ra vẻ thờ ơ: “Không có bạn gái, tôi đeo chơi thôi.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /103 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Seoul Đến Và Yêu

Copyright © 2022 - MTruyện.net