Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nước hoa trên người Diệp Minh Châu khá nồng, không đến mức gắt mũi, mà là một hương thơm ngọt ngào kiểu trái cây.
Cô ta sở hữu vẻ đẹp ngây thơ, hương thơm ngọt ngào, nụ cười cũng ngọt ngào, và lần này, thái độ lại còn mềm mỏng hơn bất kỳ lúc nào trước đây.
Dù Thẩm Tường Ý biết rõ, Diệp Minh Châu đơn thuần chỉ muốn có cơ hội cùng ăn tối với Hạ Tĩnh Sinh, và bản thân cô chẳng qua chỉ là cái cớ để mời anh, nhưng những lời của Diệp Minh Châu nói đã đến mức này, nếu cô từ chối, sẽ chỉ khiến bản thân trông thật kiêu ngạo và vô lý.
Vì vậy, Thẩm Tường Ý nhẹ nhàng mỉm cười, gật đầu: “Đương nhiên tôi sẽ không từ chối.”
Diệp Minh Châu nghe vậy, khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên. Cô ta hớn hở đáp: “Vậy tốt rồi. Để em đi kêu nhà bếp chuẩn bị nguyên liệu nướng. Khi anh Tĩnh Sinh trở về, em sẽ gọi hai người, được không chị?”
Diệp Minh Châu trở nên quá nhiệt tình, khiến Thẩm Tường Ý hơi bất ngờ, cô chỉ đành cười gượng, gật đầu đáp: “Được.”
Diệp Minh Châu buông tay cô, quay người bước đi, đôi giày cao gót của cô ta gõ lộp cộp trên sàn nhà, mỗi bước đều thể hiện rõ sự hân hoan, vui vẻ.
Tuy nhiên, ngay khi quay lưng, nụ cười của cô ta lập tức biến mất. Diệp Minh Châu thay đổi sắc mặt nhanh đến mức khó tin, ánh mắt hiện rõ sự khinh thường, còn hừ lạnh một tiếng nhỏ.
Thẩm Tường Ý thu lại suy nghĩ và bước vào biệt thự.
Dù đã đồng ý với bữa tiệc nướng BBQ buổi tối, nhưng lúc này bụng cô thật sự đã đói đến khó chịu. Buổi chiều vừa trải qua mấy vòng vận động kịch liệt, hơn nữa Hạ Tĩnh Sinh chưa biết chính xác khi nào sẽ về, cô sợ rằng nếu cứ đợi, bản thân có thể sẽ đói đến ngất.
Vì thế, cô nhờ quản gia chuẩn bị một ít điểm tâm và trái cây.
Cô chủ yếu ăn trái cây để lót dạ. Đói bụng ăn gì cũng thấy ngon, cả một đĩa lớn trái cây cô ăn hết sạch, cảm giác cơ thể lấy lại chút sức lực.
Nhìn đồng hồ, cô thấy đã qua một tiếng rưỡi, trời bên ngoài đã tối hẳn. Đồng hồ chỉ gần 8 giờ, nhưng vẫn chưa thấy dấu hiệu Hạ Tĩnh Sinh trở về.
Dù vậy, Thẩm Tường Ý cũng không gọi điện hỏi. Cô hiểu công việc của anh quan trọng, không muốn làm phiền.
Khi đã ăn uống no đủ, cô bắt đầu cảm thấy buồn chán. Diệp Minh Châu cũng chưa đến gọi cô.
Thẩm Tường Ý không phải người thích ngồi yên, nghĩ đến việc vài ngày nữa sẽ có buổi biểu diễn, cô quyết định tận dụng thời gian rảnh để tập luyện. Cô đi vào nhà kính trồng hoa bằng pha lê, nơi trước kia cô từng luyện múa.
Căn nhà kính vẫn sáng bóng, không một hạt bụi. Những bông hoa trong vườn nở rộ rực rỡ, hương thơm tràn ngập không gian. Khác biệt rõ nhất chính là lần này, có thêm rất nhiều hoa hướng dương.
Thẩm Tường Ý tiến đến gần, vuốt nhẹ cánh hoa hướng dương, khóe môi bất giác nở nụ cười.
Cô lấy điện thoại chụp vài bức ảnh, sau đó thay trang phục luyện tập, khởi động nhẹ nhàng trước khi tìm một bản nhạc trên điện thoại để bắt đầu.
Cô nhảy mãi đến mức quên cả thời gian, chỉ khi vô tình thấy bóng dáng Hạ Tĩnh Sinh phản chiếu trong gương, cô mới giật mình.
Anh đang ngồi trên một chiếc ghế giữa vườn hoa, chân bắt chéo, nhàn nhã, thoải mái. Anh đã cởi áo khoác, chỉ mặc áo sơmi, nhìn cô không chớp mắt.
Ánh mắt hai người giao nhau qua gương, Thẩm Tường Ý hoảng hốt xoay người lại, đối diện đôi mắt tràn đầy ý cười của anh. Cô hiểu ánh mắt đó mang ý trêu chọc, nhưng vẫn không nhịn được trừng mắt: “Anh định hù chết em à!”
Hạ Tĩnh Sinh nâng chiếc ấm trà sứ nhỏ đặt trên bàn, rót một ly trà, rồi vẫy tay gọi cô: “Lại đây uống nước.”
Thẩm Tường Ý đi tới, định ngồi đối diện anh, nhưng cánh tay anh đã ngăn lại, kéo cô ngồi hẳn vào lòng mình.
Cô không phản kháng, ngược lại, còn rúc sâu vào ngực anh, tìm một vị trí thoải mái. Hạ Tĩnh Sinh nhấc cốc trà đưa tới bên môi cô.
Cô chỉ cần mở miệng, không cần nhấc tay, liền uống cạn ly trà.
“Anh đến bao lâu rồi?” Cô liếm môi, hỏi.
“Mười phút,” anh trả lời, nhìn đồng hồ. “Chỉ muốn xem em mất bao lâu để phát hiện ra anh.”
Thẩm Tường Ý trừng mắt: “Không được làm vậy nữa! Lần sau mà hù em, em sẽ mắc lỗi mất!”
Hạ Tĩnh Sinh bật cười: “Khả năng chịu áp lực yếu vậy sao?”
Cô trừng mắt to hơn, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo.
Hạ Tĩnh Sinh liền giơ tay đầu hàng: “Được rồi, sau này anh sẽ không làm vậy nữa.”
Thấy cô mồ hôi đầy mặt, anh lấy khăn tay lau trán và má cho cô. “Ăn tối chưa?” anh hỏi.
“Em ăn chút trái cây thôi,” Thẩm Tường Ý bĩu môi, chỉ vào chén trà trên bàn, nói tiếp: “Còn muốn uống nữa.”
Cô vừa mới tập múa xong, hơi thở vẫn chưa ổn định hoàn toàn. Giọng nói mềm mại, yếu ớt, nghe qua rất giống như đang làm nũng.
Hạ Tĩnh Sinh lập tức lại rót thêm một ly trà, vẫn săn sóc đưa chén trà tới bên môi cô.
Cử chỉ của anh dịu dàng như nước, nhưng khi nói lại không quên chau mày, giọng nghiêm túc: “Buổi tối chỉ ăn mỗi trái cây thôi sao?”
“Còn không phải sao? Em đang đợi anh mà,” Thẩm Tường Ý uống xong chén trà, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng lại hừ nhẹ, giọng điệu đầy oán trách xen lẫn chút kiêu kỳ.
“Còn biết đợi anh cơ đấy.” Hạ Tĩnh Sinh khẽ nhếch môi, trong mắt tràn đầy ý cười. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, thì thầm: “Em ngoan quá.”
Nghe anh khen mình “ngoan”, vành tai Thẩm Tường Ý bất giác đỏ lên. Chưa kịp đáp lại, anh đã nhanh chóng thu lại vẻ đùa cợt, nghiêm túc dặn dò: “Lần sau quá muộn, em không cần đợi anh, cứ tự mình ăn trước. Đừng để bị đói.”
Sự chu đáo của anh khiến lòng Thẩm Tường Ý mềm mại, nhưng cô lại tỏ vẻ cứng rắn, sợ anh tự mãn: “Ai thèm chờ anh chứ!”
“Là em gái anh muốn tối nay cùng ăn BBQ.” Thẩm Tường Ý giải thích, giọng đầy ngập ngừng.
Diệp Minh Châu bỗng dưng lại muốn mời bọn họ ăn BBQ, thực sự khiến cô cảm thấy khó hiểu. Nghĩ đến tính tình kiêu căng của cô ta, Thẩm Tường Ý thầm nghĩ: “Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.”
Hạ Tĩnh Sinh bình thản đáp: “Quá muộn rồi, ngoài trời sương lạnh. Cẩn thận bị cảm. Để lát nữa anh bảo nhà bếp chuẩn bị bữa tối cho em.”
“Như vậy sao được?” Thẩm Tường Ý lập tức phản bác: “Em đã đồng ý với cô ấy rồi!”
“Được, vậy để anh nói với cô ấy…”
Lời của Hạ Tĩnh Sinh còn chưa dứt, Thẩm Tường Ý đã cắt ngang: “Không được! Em không muốn lỡ hẹn!”
“Vậy đổi sang ngày mai ban ngày.” Anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh: “Trên núi trời lạnh, sương xuống nhiều, không tốt cho sức khỏe.”
“Nhưng ngày mai cô ấy bay về Ý rồi,” Thẩm Tường Ý giải thích.
“Vậy để A Sơn đi cùng cô ấy.” Hạ Tĩnh Sinh kiên quyết, không dao động.
“…”
Thẩm Tường Ý khó chịu, cô ghét nhất là nói không giữ lời. Nghĩ đến việc đã đồng ý rồi, Diệp Minh Châu lại còn tỏ ra hứng khởi, nếu đột nhiên hủy, chắc chắn sẽ khiến cô ta không vui.
Hơn nữa, vốn dĩ Diệp Minh Châu đã có thành kiến với cô. Hủy hẹn lần này chỉ càng làm mối quan hệ giữa họ thêm căng thẳng.
Dù sao, Diệp Minh Châu cũng là người nhà của Hạ Tĩnh Sinh, mà người nhà của anh cũng chính là một nửa người nhà của cô. Quan hệ giữa họ không thể cứ mãi căng thẳng như vậy, nhân cơ hội này hòa hoãn một chút cũng không phải chuyện xấu.
Nhưng với tính cách của Hạ Tĩnh Sinh, muốn thuyết phục anh thực sự rất khó. Đã thế, anh còn sẵn sàng tống cổ Trần Gia Sơn đi thay mình, chứng tỏ anh chẳng để tâm đến Diệp Minh Châu chút nào.
Thẩm Tường Ý đành nghĩ cách khác.
Cô vòng tay qua cổ anh, giọng trở nên dịu dàng hơn, cố tình làm nũng: “Nhưng em thật sự muốn ăn BBQ mà, chỉ muốn ăn tối nay thôi. Mai em sẽ không muốn ăn nữa đâu.”
Thẩm Tường Ý bình thường không phải người hay làm nũng, nhưng cái kiểu trong lúc lơ đãng toát ra vẻ làm nũng như vậy lại có thể khiến người khác cảm thấy xương cốt mềm nhũn. Hiện tại cô lại cố tình làm nũng, giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng nhưng dấu vết của sự “diễn xuất” thật sự quá rõ ràng, khiến Hạ Tĩnh Sinh vừa buồn cười, vừa không ngăn được niềm vui trong lòng.
“Ăn uống như vậy sao? Còn phải kết hợp với việc chờ anh à?” Anh cố ý trêu chọc.
“Anh đang chê bai em đấy à?” Thẩm Tường Ý giả vờ làm vẻ nghiêm túc.
“Anh nào dám.” Hạ Tĩnh Sinh hạ giọng, âm điệu đầy vẻ triền miên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô. “Đã lâu không gặp, mau để anh hôn em một cái.”
“Nào có lâu? Mới chỉ vài tiếng đồng hồ thôi mà…”
Dù miệng nói vậy, nhưng lời của cô nhanh chóng bị lấp đầy bởi nụ hôn mãnh liệt và cuồng nhiệt của anh.
Trong lúc hôn, bàn tay của Hạ Tĩnh Sinh chưa bao giờ chịu yên vị.
Ban đầu, anh chỉ xoa nhẹ bên ngoài lớp áo tập của cô, nhưng như không thỏa mãn, ngón tay nhanh chóng lần mò tới phần đai áo, kéo xuống, rồi cúi đầu áp sát.
“Người em toàn mồ hôi…” Thẩm Tường Ý cố gắng phản đối, muốn ngăn anh lại.
“Anh còn uống cả nước của em, mồ hôi thì tính gì.” Hạ Tĩnh Sinh đáp, giọng đầy ý vị.
Diệp Minh Châu ở bên ngoài chứng kiến tất cả.
Cô ta nghe nói Hạ Tĩnh Sinh đã về, vội vàng chạy đi tìm. Khi người giúp việc báo rằng anh đang xem Thẩm Tường Ý tập múa trong nhà kính, Diệp Minh Châu lập tức phun thầm trong lòng: Múa ba lê có gì mà xem chứ? Nhón chân trông như nghệ thuật phản nhân loại!
Thế nhưng, khi đến nơi, cô ta không thấy cảnh Thẩm Tường Ý đang nhảy múa, mà là hình ảnh cô đang ngồi trên đùi Hạ Tĩnh Sinh, tựa hẳn vào lòng anh.
Dù thấy Thẩm Tường Ý giả bộ tức giận, trừng mắt nhìn Hạ Tĩnh Sinh, anh vẫn chẳng hề bận tâm, ngược lại còn săn sóc lau mồ hôi và uy nước cho cô.
Ánh mắt Hạ Tĩnh Sinh nhìn Thẩm Tường Ý đầy dịu dàng, như thể toàn bộ sự dịu dàng trên thế giới này đều dành hết cho cô. Anh nhìn cô như thể cô là viên kẹo ngọt, ánh mắt mềm mại đến mức có thể kéo thành sợi, nhưng trong đó vẫn thoáng hiện nét sâu thẳm, đầy sắc dục.
Diệp Minh Châu đứng ngoài nhìn, nội tâm đầy sự ghen ghét, tức giận, lại xen lẫn cả hâm mộ.
Cô ta là trẻ con à? Là người tàn tật sao? Uống nước thôi mà cũng cần người đút sao? Hay là ăn cái gì cũng phải nhai trước rồi mới được đút vào miệng?
Nghĩ đến đây, cơn giận của Diệp Minh Châu dâng lên, nhưng chưa kịp trấn tĩnh thì cảnh tượng trước mắt càng khiến cô ta phát điên.
Cô ta thấy Hạ Tĩnh Sinh ôm Thẩm Tường Ý sát vào lòng, bàn tay anh như không thể rời khỏi người cô, xoa tới xoa lui.
Cơ thể Thẩm Tường Ý gần như mềm oặt trong lòng anh, còn anh cúi xuống, hôn dọc từ cổ cô lên.
Tuy không nhìn rõ chi tiết vì bị cây xanh che khuất một phần, nhưng chỉ cần liếc qua cũng đủ hiểu bàn tay của anh đang làm gì, nhất là khi những ngón tay thon dài ấy dùng lực đến mức nổi gân xanh.
Gương mặt Hạ Tĩnh Sinh nghiêng sang một bên, lộ rõ vẻ đầy dục vọng. Đôi mắt anh không còn sự bình thản thường ngày, thay vào đó là sự vội vã, khó nhịn, như thể sắp ăn tươi nuốt sống cô gái trong lòng.
Lần đầu tiên trong đời, Diệp Minh Châu thấy một Hạ Tĩnh Sinh hoàn toàn khác.
Cô ta không chịu nổi nữa, quay phắt người, không dám nhìn thêm. Trong đầu vẫn tràn ngập hình ảnh bàn tay của Hạ Tĩnh Sinh và biểu cảm ấy.
Dẫu từng sống ở phương Tây, nơi cởi mở và phóng khoáng, Diệp Minh Châu chưa từng trải qua chuyện như thế, càng chưa bao giờ chứng kiến cảnh này.
Cô ta bối rối, tim đập loạn, đầu óc quay cuồng, toàn bộ thế giới như sắp đảo lộn.
Diệp Minh Châu vốn định chạy trốn thật nhanh, trong lòng ngập đầy tức giận khi nghĩ đến cảnh thân mật giữa hai người kia. Cô ta nghiến răng, càng nghĩ càng giận. Trong cơn tức tối, cô ta thậm chí muốn quay lại phá bĩnh, nghĩ bụng: “Anh Tĩnh Sinh, sao anh có thể làm loại chuyện đồi phong bại tục như vậy!” Nhưng vừa quay người, liếc thấy một góc hình ảnh lóe lên, cô ta đã vội quay đi, không dám nhìn tiếp. Đứng tại chỗ, cô ta đi qua đi lại một hồi, cuối cùng nghiến răng mắng nhỏ: “Đáng ghét! Thẩm Tường Ý, cô cứ chờ đấy!”
Sau đó, cô ta chạy trối chết.
Trên đường chạy, gót giày cao gót của cô ta không dám chạm đất. Ai nhìn không rõ tình hình còn tưởng cô ta mới là người bị nhìn lén.
Vừa cúi đầu chạy vội, cô ta bất ngờ đâm sầm vào một thân hình cứng rắn như tường gạch. Đầu cô ta đập mạnh vào ngực đối phương, khiến cô ta cảm giác như não mình rung chuyển.
Cơn giận vừa bùng lên, cô ta ngẩng đầu định quát tháo, thì bất ngờ nghe thấy một giọng nói quen thuộc, chứa đựng sự lo lắng: “Cô Minh Châu, cô không sao chứ?”
Diệp Minh Châu ngẩng phắt đầu, đập ngay vào ánh mắt của Trần Gia Sơn.
Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, phản ứng đầu tiên của cô ta là chột dạ. Cô ta vội vàng dời ánh mắt, tay vô thức nhéo góc váy, như một đứa trẻ vừa bị bắt quả tang làm điều sai trái.
Dù ánh sáng lúc này không rõ ràng, Trần Gia Sơn vẫn dễ dàng nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của cô ta.
Anh ta nhìn hướng cô ta vừa chạy tới, lại quan sát bộ dạng hiện tại của cô ta, lập tức đoán được phần nào.
Nghe nói Diệp Minh Châu đã tới khu vực pha lê nhà ấm trồng hoa, anh ta liền vội vàng tìm đến, định nhắc nhở cô ta đừng chạy lung tung.
Kết quả ——
Không nói một lời, Trần Gia Sơn nắm lấy cổ tay cô ta, nhìn xung quanh một lượt, rồi nhanh chóng kéo cô ta rời khỏi khu vực này.
Diệp Minh Châu tim đập loạn xạ, nhất thời quên cả giãy giụa.
“Cô Minh Châu, cô yên tâm, tôi sẽ không nói với anh Sinh đâu.”
Dừng lại sau một đoạn, Trần Gia Sơn chủ động buông cổ tay cô ta ra, như muốn trấn an.
“Tôi… tôi cái gì cũng không thấy! Được chưa!” Diệp Minh Châu cứng cổ, lớn tiếng phủ nhận.
Trần Gia Sơn nghiêm túc gật đầu, giọng thành khẩn: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Dù vậy, lòng Diệp Minh Châu vẫn còn sợ hãi, một lúc lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại.
Trong đầu cô ta toàn là hình ảnh Hạ Tĩnh Sinh khi hôn môi.
Cô ta biết rõ Hạ Tĩnh Sinh và Thẩm Tường Ý đã ở bên nhau lâu như vậy, chuyện họ thân mật với nhau cũng là điều hiển nhiên. Dù trước kia Hạ Tĩnh Sinh thanh tâm quả dục đến mức như hòa thượng, nhưng một khi đã kết hôn, không thể nào giữ mãi lối sống thanh tịnh đó.
Cô ta hiểu rõ lý lẽ, nhưng tận mắt chứng kiến là chuyện khác. Cảm giác ấy thật khó diễn tả, như thể cô ta vừa gặp một Hạ Tĩnh Sinh hoàn toàn xa lạ.
Chẳng lẽ phương diện kia thực sự có thể thay đổi một người nhiều như vậy sao?
Nghĩ đến đây, nội tâm Diệp Minh Châu trở nên cực kỳ phức tạp.
Cô ta không nhịn được hỏi Trần Gia Sơn: “Anh từng thấy anh Tĩnh Sinh khi hôn chưa?”
Trần Gia Sơn giật mình, vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên là chưa! Ai dám nhìn chứ.”
Diệp Minh Châu rơi vào trầm tư sâu sắc.
Thấy vậy, Trần Gia Sơn lên tiếng nhắc nhở: “Lời này tốt nhất cô đừng nói lung tung…”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt Diệp Minh Châu bất ngờ lia xuống người anh ta, từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở một chỗ.
Chỗ đó buổi chiều mới xảy ra chuyện, giờ đây lại bị ánh mắt cô ta trắng trợn nhìn chằm chằm, khiến Trần Gia Sơn cảm thấy căng thẳng. Anh ta bất giác cúi người, cố gắng che chắn.
Không ngờ, ngay sau đó, anh ta nghe thấy Diệp Minh Châu buột miệng hỏi, từng câu rõ ràng:
“Trần Gia Sơn, anh từng hôn hay từng yêu ai chưa? Mấy chuyện đó thực sự có thể thay đổi một người sao?”
“!!!”
Câu hỏi trắng trợn đến khó tin, từ miệng cô ta nói ra lại lạnh lùng như máy móc, giống hệt một câu hỏi phỏng vấn đầu đường. Trần Gia Sơn cảm thấy máu trong người chảy ngược, mặt lập tức đỏ bừng như tôm luộc: “Tất nhiên là không, chưa từng!”
Diệp Minh Châu gật gù như đang suy tư, rồi lại lắc đầu, giọng đầy khinh bỉ:
“Anh đã 30 tuổi rồi mà mấy chuyện đó còn chưa từng trải qua sao?”
“…”
Rõ ràng chỉ là một câu bình luận, nhưng Trần Gia Sơn lại cảm giác mình vừa bị cô ta phán thẳng vào mặt một chữ: “Loser.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");