Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chung Hi cảm thấy sức hấp dẫn của bản thân liên tiếp gặp thất bại* khi đứng trước Giang Khác Chi, chẳng lẽ vào ban đêm cô biến thành hồ ly tinh lấy dương bổ âm của anh hay sao?
*Nguyên văn là “gặp Waterloo”: một trận chiến xảy ra vào năm 1815, các thế hệ sau này dùng Waterloo để ví von với những thất bại lớn.
Giang Khác Chi liếc cô một cái, chẳng có bất kì ý kiến nào về mạch não đang nhảy loạn của cô.
“Cô nghĩ nhiều rồi.” Giang Khác Chi lạnh lùng nói, anh dùng chính câu nói của cô để đáp trả cô. “Tôi phải ngủ bên ngoài hang để bất cứ lúc nào cũng có thể quan sát tình hình.”
Mới vừa đến một nơi xa lạ, tất cả mọi thứ ở nơi này đối với anh mà nói đều không thể lường được, còn cả rừng sâu núi thẳm này, cũng không biết có dã thú nào tới đây không nữa, ngủ trong hang động chỉ làm giảm đi sự cảnh giác mà thôi.
Nhưng những lời này anh không định nói cho Chung Hi nghe, những thứ này chỉ càng làm cho nỗi sợ hãi của cô tăng thêm, mà với tư cách là người đồng hành duy nhất trong hoàn cảnh này, anh sẽ trở thành người chịu đựng nỗi sợ đó.
Sau khi Chung Hi nhận được câu trả lời thì liền “Ồ” một hơi dài, câu trả lời này tạm chấp nhận được. Có điều lời nào cũng cứ như nặn kem đánh răng, tới cuối cùng mới nói rõ ràng được hay sao.
“Vậy tôi ngủ nửa buổi, nửa buổi sau tôi thức trông chừng cho. Anh không cần bởi vì tôi là con gái mà việc gì cũng nhận làm hết.” Dù sao bọn họ cũng chẳng phải thân thiết gì, Chung Hi nói một cách tự nhiên.
Giang Khác Chi nghe vậy khá kinh ngạc.
Anh chưa từng nghĩ rằng Chung Hi sẽ đề nghị như vậy, lúc mới đầu, anh tưởng rằng đây chỉ là mấy lời nói xã giao của cô, kết quả là vừa dứt lời cô liền lấy điện thoại ra đặt báo thức rồi.
Anh thấy cô đặt một hàng dài báo thức, bèn đưa tay nắm lấy chiếc điện thoại trong tay cô, thấp giọng nói: “Tắt máy giữ lại chút pin trong điện thoại đi, ngày mai thử đi tìm, nói không chừng nơi nào đó sẽ có tín hiệu.”
Chung Hi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, cũng có lý.
Cô nói: “Vậy anh nhớ gọi tôi dậy đó, bây giờ là mười một giờ, vậy bốn giờ anh gọi tôi, mà thôi, ba giờ rưỡi đi.”
Giang Khác Chi nói, “Tôi nhớ rồi.”
Vấn đề ngủ nghỉ đã sắp xếp xong, Giang Khác Chi chuẩn bị đi ra ngoài, Chung Hi lại ý thức được một chuyện khác.
Sau khi cô do dự mất mấy giây, ấp a ấp úng gọi anh: “Mà Giang Khác Chi này…”
Anh dừng bước lại, “Gì?”
Ánh đèn từ chiếc đèn pin trong tay anh yếu ớt dần, Chung Hi cúi đầu nhìn xuống đống lá cây rải trên mặt đất, nghĩ thầm: Mặt mũi là chuyện nhỏ, sâu bọ mới là chuyện lớn.
Vì vậy mà bất chấp mọi thứ mở miệng: “Ơ cái này tôi nói rõ trước nha, tôi không sợ ngủ trong hang động một chút nào, cũng không sợ tối, cho dù trong hang có côn trùng rắn rết tôi cũng không sợ, nhưng mà, mà…”
Mới vừa nghi ngờ đầu óc người ta có vấn đề, bây giờ lại có chuyện muốn nhờ vả người ta, thiệt là mẹ cô cũng xấu hổ dùm, nhục nhã gia môn quá đi!
Nhưng Giang Khác Chi lại cắt ngang lời cô nói: “Biết rồi.”
“Tôi còn chưa nói hết, sao mà anh biết rồi được chứ?”
Giang Khác Chi đá hòn đá ngoài hang động sang một bên, sau đó quay trở lại cửa hang.
“Không có côn trùng, cũng sẽ không có rắn rết đâu,” Anh ngồi tựa vào cửa hang, “Tôi sẽ không đi đâu, chỉ ở đây thôi, đi ngủ đi.”
Giọng nói của anh trong đêm tối yên tĩnh vẫn chẳng có chút ấm áp nào, nhàn nhạt vô tình, Chung Hi thở phào nhẹ nhõm.
Dáng vẻ vạm vỡ xem ra cũng rất đáng tin cậy, cho dù sau này công ty Giang Khác Chi có phá sản đi nữa, anh ta mà đi làm bảo vệ có lẽ sẽ đắt hàng lắm đây, Chung Hi thầm cầu chúc cho anh từ tận đáy lòng*.
*Đây là rủa nhà người ta phá sản chứ cầu với phúc gì tầm này hả bà Chung Hi =))))))
Nhìn thấy anh nhắm hai mắt lại, cô cũng nhẹ nhàng mà quay trở lại bên trong hang động.
Đầu tiên Chung Hi nằm nghiêng người, chỉ là không hiểu sao dù cô có nhắm mắt nhưng cũng chẳng thể nào ngủ được.
Cô trở mình tận mấy lần nữa, do dự mà lên tiếng, “Giang Khác Chi, anh đến Campuchia làm gì vậy?”
Hang động thật yên tĩnh, nhưng thỉnh thoảng lại có thể nghe thấy tiếng nước thủy triều lên xuống, có thể là việc anh ở lại khiến cô cảm thấy rằng bọn họ cũng không phải không thể giao lưu bình thường được, có lẽ lần này trở về nước hai người họ có thể phá đi bầu không khí lạnh lẽo này.
Cô vốn dĩ không phải là một người tính toán chi li, nếu không phải Giang Khác Chi mỗi lần thấy cô đều tránh như tránh bọ cạp thì cô cũng sẽ không đến nỗi không ưa anh như vậy.
Chung Hi đang tận hưởng thì nghe thấy câu trả lời xúc tích như thường ngày của Giang Khác Chi từ bên ngoài hang vọng vào: “Có việc.”
Chung Hi lại một lần nữa bị thái độ không lạnh không nóng của anh làm cho nghẹn lại, mình quả nhiên gặp ảo giác, toàn bộ chỉ là hoang tưởng mà thôi.
Mỗi lần khi cô có cảm giác tốt hơn một chút với anh, thì anh liền dùng một chậu nước lạnh tạt vào mặt cho cô tỉnh lại. Đúng là cô mất não rồi mới thử nói chuyện với anh nhằm di chuyển sự chú ý của mình. Để không bị làm cho tức chết, Chung Hi nghiêm túc nhắm mắt lại.
Ngủ ở hang động, nơi mà bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện những việc ngoài ý muốn, giấc ngủ này của Chung Hi phải tỉnh lại tới vài lần, bình thường lúc ngủ ở nhà, cô cũng nhất định phải giữ lại một cái đèn mới có thể ngủ ngon được.
Lần thứ nhất cô tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ đổi tư thế ngủ, tựa đầu vào vách của cửa động.
Cô ôm đầu nhìn hướng ra phía ngoài, xác định Giang Khác Chi vẫn còn ở đó mới yên tâm mà nhắm mắt lại.
Nửa đêm sau thì đều là những giấc mộng lung tung vớ vẩn.
Đợi khi cô thật sự tỉnh táo, mặt trời đã dịu dàng xuyên qua cửa hang chiếu lên mặt của cô.
Trời đã sáng rõ rồi, sáng đến nỗi cô có thể nhìn thấy rõ ràng con bọ sát màu nâu có sáu cái chân dài ở cạnh mặt cô…
“A a a a a! Giang Khác Chi!”
Khi Chung Hi la toáng lên bò dậy khỏi mặt đất, căn bản không phát hiện ra bản thân đã ngủ ở ngoài động, còn khoác thêm một chiếc áo trên người.
Cô chưa kịp hoàn hồn, tóm chặt lấy chiếc áo rồi tháo chạy, thậm chí còn cảm thấy cả cánh tay nổi da gà, đôi chân cũng đã mềm nhũn.
Không kem chống nắng, không áo chống nắng, cứ như vậy phơi da dưới ánh mặt trời, Chung Hi nhìn chiếc áo trong lòng mình.
Bộ âu phục màu đen, là bộ mà Giang Khác Chi mặc trên người ngày hôm qua. Đúng vậy, cô chưa từng thấy ai ngồi du thuyền đi nghỉ dưỡng mà còn mặc âu phục đi giày da bao giờ.
Tay cô che trên trán, híp mắt nhìn thấy bóng dáng cao lớn trên bờ biển.
Không giống với những gì ngày thường cô nhìn thấy, đầu tóc Giang Khác Chi hoàn toàn không hề chải chuốt, những sợi tóc ngắn cứ như vậy mà rũ rượi trên trán. Khác với phong cách lạnh lùng u ám của anh ngày trước, Chung Hi cảm thấy anh không chải chuốt lại toát ra vẻ thoải mái hồn nhiên dễ gần của thiếu niên.
Mặt trời đã nhô lên khỏi biển từ lâu rồi, những tia nắng màu cam rực rỡ chiếu rọi khiến cho biển cả xanh thẳm như được phủ lên một lớp vàng kim lấp lánh. Những cơn gió trong khu rừng thổi qua gương mặt cô, mang đến những luồng không khí mát lạnh.
Thế nhưng Chung Hi không rảnh để đắm chìm trong khung cảnh thiên nhiên cùng với trai đẹp này, cô nhìn thấy bản thân mình đầu bù tóc rối, gương mặt nhếch nhác trong màn hình điện thoại, chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Cô muốn đánh răng! Cô muốn rửa mặt!
___
Tôi cảm thấy mình là một chú chim nhỏ cần cù, nên có được sự ủng hộ của mọi người!