Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mùa thu thật là xinh đẹp!
Nhưng gió thu buồn bã chết người này luôn khiến cho người ta sinh ra hoài cảm khó hiểu. . . Cũng may, ngày thu này trôi qua rất nhanh.
Sau khi Lưu Khám đến nhận chức, cũng không lập tức hàng động mạnh mẽ. Thời sinh trưởng thành tại Huyện Bái, khiến cho hắn trở nên chững chạc rất nhiều. Tuy nói đã quen thuộc đại khái con người và sự việc thời đại này, nhưng đối với tư tưởng và quan niệm của mọi người, hắn vẫn còn ngây thơ.
Hắn cần quan sát, quan sát trong địa bàn thuộc về hắn rốt cuộc cất giấu cái gì?
Trí tuệ cổ nhân, thủ đoạn cổ nhân, hậu nhân rất khó hiểu được. Nếu như giải quyết theo phương thức và tư tưởng của hậu nhân, kết quả cuối cùng nhất định là sức đầu mẻ trán, thảm đạm xong việc. Lưu Khám muốn chờ một chút, xem trong hai trăm hộ người Sở Lâu Đình này, phải chăng ngọa hổ tàng long?
Chẳng qua, quan sát một hồi, Lưu Khám phát hiện một chuyện rất thú vị.
Tình hình của Lầu Đình hơi tương tự với Cự Dã Trạch. Thậm chí ở trình độ nào đó còn phức tạp hơn đầm Cự Dã Trạch một chút. Nơi này sông ngòi ngang dọc, gò đồi giao thoa. Đi về phía nam chính là Hồng Trạch, hơn nữa nối liền sông Hoài Thủy, quả thực phức tạp giống như mê cung.
Nếu có người sinh sự bừa bãi, quan phủ cũng rất đau đầu.
Người Sở tinh thông về thuyền bè, có rất nhiều gia đình sinh sống trên thuyền.
Tình hình không ổn, ngồi thuyền đi, khiến người ta không thể truy xét. Hơn nữa tập quán sinh hoạt cũng giữ lại tập tục thô bạo của người Sở.
Nhanh nhẹn, dũng mãnh, cuồng dã! Một lời bất hòa, dốc toàn lực, động cả tộc, khiến quan phủ cũng bó tay hết cách. Sau khi Lưu Khám làm quan một tháng, đã hơi hối hận!
Giống như lên đảm nhiệm quản lý đám chó ồn ào, hai trăm hộ người Sở. . .
Cứt chó! Trên thực tế sinh hoạt trên địa bàn chẳng qua hơn chục hộ. Những người còn lại sinh sống trên sông, ở lại trên thuyền. Hai ba hộ kết thành thuyền trận, mấy trăm bước thuyền bè giúp đỡ nhau. Buổi tối qua đêm ngay trên thuyền, trời sáng rời thuyền nông canh. . . hoặc là lái thuyền lao động.
Xây dựng Lâu thương đã tiến hành hai tháng rồi.
Nếu như tính toán dựa theo mỗi hộ một người, dù thế nào hai trăm người cũng có thể dựng lên một cái kho lương thực, hoặc có thể xây dựng một dãy nhà dân.
Nhưng tới giờ vẫn chưa thấy bất kỳ tiến độ nào.
Điều này có tính một loại tiêu cực biếng nhác, một kiểu mẫu chống cự không bạo lực hay không?
- A Khám, tiếp tục như vậy mà nói, chờ quận Tam Xuyên di dân đến, căn bản không có cách an bài thỏa đáng. . . Hơn nữa, không phải Nhâm đại nhân từng nói, kho lương nhất định phải bắt đầu sử dụng đầu xuân sau sao? Đến lúc đó lương thảo quân nhu chuyển đến, chỉ sợ căn bản không có cách bảo tồn.
Đường Lệ vô cùng buồn bực.
Y là mưu sĩ, giỏi về mưu lược, nhưng đối mặt với tình huống trước mắt này, cũng không khỏi hơi đau đầu!
Tất cả đều là chuyện vụn vặt, vụn vặt đến trình độ củi gạo dầu muối, hơn nữa rối rắm khiến Đường Lệ, Khoái Triệt đều có cảm giác không đường để đi. Nhiệm vụ chủ yếu trước mắt của Chu Xương là đốc thúc hơn chục hộ cư dân trên bờ xây dựng, nhưng cũng sứt đầu mẻ trán.
Về phần Chu Lan càng không thể giúp ích chút gì.
Có đôi khi Lưu Khám cảm thấy, nếu như không phải Chu Lan cùng 50 Tần quân sinh ra một chút tác dụng uy hiếp, nói không chừng những người Sở kia đã tạo phản. Chẳng qua tác dụng của Tần quân cũng không ngừng ở đây, vì đẩy nhanh tiến độ kho lương, thậm chí Lưu Khám thương nghị với Chu Lan, phái một bộ phận Tần quân giúp đỡ. Nhưng đây cuối cùng không phải biện pháp. . . Thời gian di dân còn lại ba tháng, chuyện khó làm đây!
Đường Lệ nói:
- Trước kia lúc ở Huyện Bái, nhìn Tiêu Hà tùy tiện nói hai câu, đi hai gia đình, chuyện gì cũng giải quyết. Vốn tưởng rằng chẳng qua như vậy, không nghĩ tới. . . Đáng tiếc, Quán Anh không thể giải quyết tên kia, lại muốn ra tay, chỉ sợ rất khó.
Nhắc tới chuyện Tiêu Hà, Lưu Khám cũng rất tiếc nuối trong lòng.
Không phải tiếc nuối vì đi lên mặt đối lập với Tiêu Hà, mà tiếc nuối vì không thể giết chết Tiêu Hà.
Người này, cuối cùng là một họa ngầm. . . Sau khi chuyện Tiêu Hà bị giết xảy ra, Nhâm Hiêu phái người đuổi theo Lưu Khám, nghiêm khắc khiển trách cảnh cáo Lưu Khám một phen. Hiện giờ hắn là mệnh quan triều đình, không phải hiệp khách trong phố xá có thể một lời không hợp mà giết người. Về sau nếu như Huyện Bái xảy ra chuyện tương tự lần nữa, cho dù có phải Lưu Khám làm hay không, Nhâm Hiêu gã sẽ không bỏ qua Lưu Khám.
Trước khi chưa từng bị nghiêm khắc, cho thấy sự phận nộ của Nhâm Hiêu.
Dưới tình huống đó, Lưu Khám vốn muốn phái Trần Đường ra tay lần nữa, lại không thể hành quân lặng lẽ, đình chỉ kế hoạch sau đó.
Ít nhất trước đầu xuân, không cách nào ra tay nữa.
- Không phải lão Tào đáp ứng sẽ qua giúp đỡ sao?
Lưu Khám cúi đầu xem công văn trên bàn, đột nhiên ngẩng đầu hỏi thăm Đường Lệ:
- Tại sao đến giờ còn chưa tới? Chẳng lẽ hắn đã thay đổi chủ ý?
Đường Lệ lắc đầu:
- Một tháng trước A Kỳ đã phái người đưa tin, nói lão Tào đã rời khỏi Huyện Bái, tới chỗ chúng ta. Tính toán thời gian, mười ngày trước hắn nên tới rồi, nhưng đến giờ ngay cả bóng người cũng không thấy. Chẳng qua ngài yên tâm, lão Tào người này rất coi trọng chữ tín, hắn đã đáp ứng đến giúp đỡ, cho dù thay đổi chủ ý, cũng sẽ nói rõ ràng trước mặt.
- Chỉ mong. . . Chỉ mong đừng thay đổi chủ ý!
Lưu Khám gãi đầu:
- Như vậy đi, chúng ta lại đi bái vị Hữu Trật đại nhân kia một chút. Lão già kia gian hoạt như quỷ, nhưng cũng là người biết nặng nhẹ. Hai lần trước lúc Tam lão tới chơi, ta một mực quan sát lão, có lẽ bởi vì có mặt Sắc Phu và Du Kiếu kia, lão cũng không nói gì, nhưng ta có thể nhìn ra được, dường như lão có lời muốn nói. Lão Đường, ta và ngươi hai người chúng ta vụng trộm tới thăm hỏi.
Hữu Trật, là chức quan Tần, trên Đình Trưởng, Trật so với trăm thạch, thuộc hàng Tam lão.
Cái gọi Tam lão, theo thứ tự là Hữu Trật, Sắc Phu cùng Du Kiếu. Trong đó Hữu Trật quản giáo hóa, Sắc Phu phụ trách xử án và thu thuế, Du Kiếu chuyên trị an. Trong Tam lão, Hữu Trật chức quyền cao nhất, năm giữ người một hương, nhưng trên thực tế chuyện Sắc Phu quản lý, là kẻ quản lý thực sự, còn Du Kiếu cùng loại với Cục trưởng cảnh sát đời sau. Vị Hữu Trật Lầu Đình này, dường như bị mất quyền lực.
Hữu Trật tên gọi Tương Cường, tương đối nổi danh tại bổn địa.
Cho nên khi Thủy Hoàng Đế quan chế quận huyện, liền cắt cử lão ra mặt làm quan.
Lưu Khám có thể nhìn ra được, Tương Cường rất tức giận hai vị bộ hạ tay cầm thực quyền của lão, chẳng qua đối phương thế lớn không thể làm gì, cho nên đành nén giận. Có lẽ từ miệng Tương Cường có thể có được một số tin tức? Hiểu hơn một phần về Lầu Đình, có thể nắm chắc hơn một chút.
Đường Lệ cười:
- A Khám, ngươi đã chững chạc hơn lúc ở Huyện Bái!
Lưu Khám chỉ cười nhạt một tiếng, coi như một câu trả lời. Hắn đứng dậy, bước về phía sau hai bước, lại đột nhiên dừng lại:
- Khoát Triệt!
- Đông chủ phân phó!
- Ngươi tìm Trình tiên sinh, nói chuẩn bị mười bẫu rượu hai năm trong hầm, chờ sau khi ta và lão Đường trở về, ngươi cùng ta tới Từ huyện một chuyến, bái phỏng Từ Huyện trưởng.
Lâu Đình, là một nơi rất vi diệu.
Chính là nơi giao giới giữa Đồng huyện và Từ huyện, trên danh nghĩa thuộc về Đồng huyện, trên thực tế lại do Từ huyện quản lý. Mà nay triều đình thiết lập nhà kho ở nơi này, trên cấp bậc mặc dù vẫn do Huyện quản lý, nhưng lại đưa quân trấn trực tiếp do Quận trưởng chỉ huy, không nghe theo Huyện trưởng phân phó.
Nhưng Lưu Khám rất rõ ràng, nếu muốn đứng vững gót chân tại Lầu Đình, nhất định phải phối hợp với Chu Huyền.
Huyện thành gần Lâu Đình tổng cộng có bốn, theo thứ tự là Từ Huyện, Đồng Huyện, Thủ Lự, còn có Phù Ly. Ngoài ra Hạ Bị, Hạ Tương, Lăng Huyền, Hoài Âm cũng không quá xa. Sau khi Lưu Khám tính toán một phen, cuối cùng quyết định trước tiên ra tay Từ Huyện.
Bởi vì Từ Huyện nhỏ nhất, chỉ có sáu ngàn hộ.
Nhưng Từ Huyện loạn nhất, bởi vì gần Hồng Trạch, dựa lưng vào sông Hoài Thủy, tình hình rất phức tạp. Với tư cách huyện thành cực nam của Tứ Thủy Quận, Từ Huyện trưởng là một người Tần thực sự, tên là Doanh Tráng, thuộc một chi của Vương tộc, xuất thân từ đại doanh Lam Điền, hơn nữa do Thủy Hoàng đích thân cắt cử.
Doanh thị nhất tộc không giống với những Vương tộc khác, bên trong chảy xuôi sự cứng cỏi của người Tần.
Chính bởi vì tình hình Từ Huyện rất loạn, Doanh Tráng chủ động xin nhậm chức. Tuy rằng gã là Vương tộc, nhưng không phải trực hệ với Doanh Chính. Nếu như nói gốc rễ, Doanh Tráng là huynh của Tần Hiếu Công Doanh Cừ Lương, hậu duệ của Công Tử Kiền. Ở lại Hàm Dương, cùng một chỗ với rất nhiều hoàng thân trực hệ, khó có ngày nổi danh, cho nên Doanh Tráng định tới Từ Huyện. . . Doanh Chính cũng vô cùng coi trọng quyết định này của gã, đồng ý thỉnh cầu của Doanh Tráng.
Đồng thời, Vương tộc đương nhiên không thể giống với quan viên địa phương thông thường.
Vì bảo đảm sự an toàn của Doanh Tráng, Thủy Hoàng Đế trang bị cho Doanh Tráng 300 giáp sĩ Lam Điền, cho phép gã quản lý 1200 người tại Từ Huyện.
Nếu thêm 300 giáp sĩ Lam Điền, trong tay Doanh Tráng có 1500 người, gần như có thể so sánh với hai Huyện.
Lưu Khám nhìn trúng chính là 1500 người trong tay Doanh Tráng, quan hệ gần hơn, nói không chừng tương lai sẽ cần giúp đỡ. Lại thêm thân phận Vương tộc của Doanh Tráng, cũng là một cờ hiệu không tồi. Có một số việc, mời Doanh Tráng ra mặt, hiệu quả sẽ tốt hơn.
Ở chỗ này nhất định phải nói rõ một chút binh chế Tần triều.
Tần triều dựa theo chế độ Quận Huyện trưng binh thời kỳ Chiến Quốc. Năm tử lúc 17 tuổi nhất định phải phó tịch, cùng loại với chế độ CMND đời sau. Sau khi phó tịch tùy thời có thể chiêu binh nhập ngũ, tới 60 tuổi mới có thể miễn trừ nghĩa vụ quân sự. Đồng thời, sau khi phó tịch hàng năm đều bị cưỡng bức lao động một tháng, gọi là canh tốt; tới 23 tuổi, binh lính chuyển thành chính tốt, trong vòng hai năm, một năm ở lại Quận Huyện tiếp nhận huấn luyện chính quy, sau một năm tới biên Quận phòng thủ, hoặc chuyển đến kinh đô và khu vực lân cận thủ vệ.
Thời điểm này, chính tốt chuyển thành thú tốt hoặc vệ sĩ.
1500 chính tốt, đối với một Huyện mà nói, hiển nhiên dư xài.
Đường Lệ cùng Khoái Triệt nhìn nhau cười cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Quyết định này của Lưu Khám, nói rõ hắn lớn lên một lần nữa, có thể suy nghĩ, biết dựa thế. . . Đây đương nhiên là một chuyện rất tốt.
Khoái Triệt lui xuống tìm Trình Mạc chuẩn bị.
Lưu Khám mang theo Vương Tín, cùng Đường Lệ thay đổi thường phục, chuẩn bị đi bái phỏng vị Tương Cường kia.
Nhưng đúng lúc này, Chu Xương thở hồng hộc xông tới từ bên ngoài, lắp bắp nói:
- Đông chủ, việc lớn không xong rồi!
Mặc dù Lưu Khám hiện giờ đã là Thương Lệnh, Chu Xương phải gọi đúng chức vị, nhưng Chu Xương vẫn quen gọi Lưu Khám là Đông chủ, dù sao thói quen vài năm cũng không phải thoáng chốc có thể thay đổi.
Lưu Khám cùng Đường Lệ đang chuẩn bị ra ngoài, nghe Chu Xương vừa hô, không khỏi ngây người.
- Lão Chu, xảy ra chuyện gì? Ngươi đừng vội, đừng nóng vội, trước thở một hơi. . . Ngươi gấp gấp, nhất định sẽ gấp chết chúng ta.
Chu Xương nói chuyện cà lăm, càng gấp càng cà lăm.
Đường Lệ không chờ Chu Xương nói tiếp, vội vàng dắt lấy gã, nói trêu chọc như vậy.
Có lẽ loại giọng điệu trêu chọc này, khiến cho tâm tình Chu Xương vốn vô cùng lo lắng đã dần dần bình phục lại. Gã liên tục hít mấy hơi thật sâu, cố gắng khiến mình bình tĩnh trở lại, sau đó mới lên tiếng:
- Đông chủ, bên phía công trường đã xảy ra chuyện. . . Người Sở giằng co với người của Chu Lan Tướng quân, mắt thấy đã sắp đánh nhau. . . !
Lưu Khám hơi hồi hộp trong lòng, mày nhẹ nhàng chau lại.
Cuối cùng muốn ra oai phủ đầu với mình sao?
Hắn trầm giọng hỏi:
- Lão Chu, vì sao lại đối địch?
- Bởi vì phân phối lương thực. . . Người Sở nói, triều đình không công bằng, đều làm việc cho triều đình, dựa vào cái gì người của chúng ta có thể ăn ngon, thức ăn của họ lại giống như đồ ăn cho chó lợn? Còn nói, nếu như không cải thiện cho họ, sẽ không làm việc nữa, đến lúc cải thiện mới thôi.
Lưu Khám và Đường Lệ nhìn nhau, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo.
- Có người dẫn đầu gây chuyện?
- Có!
Chu Xương nói:
- Một người Sở tên là Đinh Tật, kêu gào hung hăng nhất. . . Ồ, Đình Tật này hình như là thân thích của Sắc Phu.
Khóe miệng Lưu Khám lộ ra nụ cười, một nụ cười dữ tợn.