Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tương Cường chủ động đến đây.
Khi nghe y nói Lưu Khám muốn gặp y, lại nhìn thấy điệu bộ của Đường Lệ, dường như ý thức được điều gì, liền cực kỳ phối hợp cùng Đường Lệ tới.
Tương Cường thân cao bảy thước, khoảng chừng bốn mươi tuổi
Không giống cách ăn mặc của đại đa số, mà là mặc một áo bào màu xanh, mười phần dáng dấp sĩ tử Tề Lỗ, dưới hàm ba sợi râu, dáng vẻ đường đường, khí chất nho nhã. Ngồi ở trên đình, mắt nhìn mũi, hai tay nắm trong ống tay áo, thần sắc trang nghiêm.
Lưu Khám nhanh chóng đi tới trên đình
Tương Cường vội đứng dậy chào:
- Tiểu lại Tương Cường ra mắt Thương Lệnh đại nhân.
Lưu Khám mỉm cười:
- Tương tiên sinh mời ngồi, chúng ta chỉ là gặp kín, không cần nhiều cấp bậc lễ nghĩa. . . Người tới, mang rượu cho Tương tiên sinh.
Trần Đạo Tử bưng bàn rượu đi vào, đặt trước mặt Tương Cường.
Rượu thượng đẳng ủ ba năm, trên thị trường căn bản là không mua được. Hương thơm bay ngào ngạt quanh quẩn, Tương Cường vẻ mặt thưởng thức nhịn không được nuốt vài ngụm nước miếng, hầu kết chuyển động, cánh mũi phập phồng, mắt nhắm lại thưởng thức hương rượu, một lát sau nhin không được, khen một tiếng:
- Rượu ngon!
Lưu Khám nâng ly rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch:
- Tương tiên sinh, mời!
Tương Cường nhấc tay áo, uống một hơi cạn sạch.
Nhưng đúng lúc này, Lưu Khám đột nhiên nói rằng:
- Ngày hôm nay Đinh gia sắp đặt ra việc này, nói vậy tiên sinh trước đó. . . Ha ha, có biết thôi.
- Khụ! Khụ!
Một ngụm rượu phun ra, Tương Cường mặt đỏ tía tai.
Lưu Khám coi như không nhìn thấy, ngắm ngía một miếng Nghĩ Tị trong tay, trên mặt giữ một nụ cười nghiền ngẫm, phảng phất tự lầm bẩm nói:
- Nghĩ Tị này thật ra cũng rất đẹp, tiếc là chỉ có vẻ hào nhoáng bên ngoài. Bản quan không phải kẻ ngốc, mắt vẫn nhìn rõ mọi chuyện. Vừa nhìn là biết tột cùng. . . Ha ha! chỉ là có một số người, thích ra vẻ. Bản quan thực ra hi vọng có thể xử sự hòa bình, nhưng xem ra là không có khả năng.
Lưu mỗ vốn là người dân thường
Được bệ hạ nhìn trúng, phụng mệnh làm rượu, thoáng cái mấy năm, đến nay cũng có chút thành tựu
Người bên ngoài nhìn vào thấy Lưu mỗ phong cảnh vô hạn nhưng không thấy được những lo lắng của Lưu mỗ, từng giây phút đều phải cẩn thận đề phòng. Càng như vậy Lưu mỗ lại càng hiểu rõ những thành tựu của ngày hôm nay. Tương tiên sinh, nếu như trên đường đi về phía trước, có một tảng đá chặn đường, thì nên làm thế nào?
- A! Việc này. . .
Dường như Lưu Khám đối với câu trả lời của Tương Cường cũng không có hứng thú, tự nói tiếp mục đích của bản thân:
- Một hòn đá nhỏ thì đá văng đi. Nếu như là tảng đá quá lớn, ta đem đập nát nó.
- Tương tiên sinh!
Tương Cường cuống quít đứng dậy:
- Tiểu lại ở đây!
Đây có lẽ cũng là một người hiền lành, nhưng lá gan lại quá nhỏ.
Lưu Khám nhìn Tương Cường trầm giọng nói:
- Ta muốn biết tình hình cụ thể của Đinh gia. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, ngày mai cần ngài vất vả một phen.
Trước đó, ủy khuất Tương tiên sinh ở tại chỗ của ta một buổi tối đi.
Ha ha, tiên sinh không cần lo lắng. Ở chỗ ta cái gì cũng có, rượu ngon, món ngon. . . Nếu mệt mỏi, sẽ có người thu xếp cho tiên sinh nghỉ ngơi.
Nói xong, Lưu Khám lẳng lặng nhìn chằm chằm Tương Cường.
Ý tứ rất rõ ràng:
Ta muốn giết chết Đinh gia, xao sơn chấn hổ. Nhưng có một số việc cần vị tam lão này đứng ra trấn an. Một người mặt đỏ, một người mặt trắng. . . , việc của ngươi chính là mặc kệ. Nói đồng ý, tất cả mọi người đều có lợi. Nếu nói không đồng ý, vậy cũng không quan hệ.
Không quan hệ? đó chính là chết!
Tương Cường chính là một người khéo léo, làm sao không hiểu ý tứ trong lời nói của Lưu Khám?
Đây là để cho hắn lựa chọn đứng về phía nào. Đứng về phía Lưu Khám hay đứng về phía Đinh gia. Người của Đinh gia, chính là Đinh Khí kia, sẽ từ bỏ ý đồ sao?
Nếu không đứng về phía Lưu Khám. Hắn tin tưởng đầu mình sẽ lập tức rơi xuống đất. Tương Cường không biết con người của Lưu Khám, nhưng y có thể nhìn ra, trong nụ cười tủm tỉm này, một bộ dáng hiền lành của Thương lệnh đại nhân, nếu không giết đến người, tuyệt đối sẽ không nương tay.
- Tiểu lại, đương nhiên nghe đại nhân phân phó.
Câu nói này cực kỳ tối nghĩa, trong lòng Tương Cường tràn ngập cảm giác bất lực.
- Đã như vậy. . . Đạo Tử, hầu hạ tiên sinh nghỉ ngơi.
Lưu Khám đứng dậy
- Xin thứ cho bản quan còn có chuyện trong người xin lỗi không tiếp được rồi.
- Đại nhân tự tiện, đại nhân tự tiện!
Lưu Khám mang theo Đường Lệ nhanh chóng xoay người, sải bước ra khỏi đình.
Lúc này, trời đã về chiều. Công việc ở công trường cũng kết thúc. Mọi người cũng không tụ tập một chỗ đợi Đinh Tật mà tốp năm tốp ba đi về. Đây cũng là một thói quen chết người, bọn họ có thể hung hãn, thậm chí không sợ chết, nhưng với điều kiện là phải có một người thủ lĩnh. Nếu mất người thủ lĩnh thì mọi người sẽ giống như một đàn ruồi không đầu. Đương nhiên, cũng có những ngoại lệ.
Nhưng Lưu Khám tin tưởng người của Lâu Đình Sở sẽ không là ngoại lệ.
Sau khi ra khỏi quan thự, Lưu Khám để cho Đường Lệ lĩnh mười tên lính Tần canh giữ tại chỗ.
Hắn cùng Khoái Triệt đi thẳng tới binh doanh, tìm được Chu Lan, liền nói thẳng vào vấn đề:
- Chu đại ca, đêm nay ta cần ngươi phối hợp.
Nói về thứ hạng, Chu Lan chỉ là một Chúc trưởng, thế nhưng không cùng một hệ thống với Lưu Khám, không cần nghe lệnh của Lưu Khám.
Chỉ là y cũng nhìn ra, thanh niên trước mắt này, tương lai tiền đồ sáng lạn. Vừa cung cấp cống rượu cho triều đình, vừa được Nhâm Hiêu cực kỳ coi trọng. Hơn nữa, thủ đoạn độc ác của Lưu Khám không phải là y chưa nghe qua. Một khuôn mặt vô tồn lúc nào cũng như không có chuyện gì, vô duyên cớ lại muốn làm quan. . . không kết giao cùng những người như thế còn định kết giao với người nào?
- Thương Lệnh đại nhân không cần khách sáo, có việc gì cứ phân phó, Chu Lan toàn lực phối hợp.
- Ta muốn ngươi đêm nay cùng ta xuất kích, tiêu diệt toàn tộc Đinh thị.
Tộc Đinh thị tổng cộng mười bảy hộ, chín mươi sáu nhân khẩu, Trong đó bốn phần ở bờ sông, sáu phần ở trên thuyền. Ta mang mười người giải quyết người phía bờ sông, ngươi phái ba mươi người phụ trách trên sông.
Giờ Hợi hành động, phải kết thúc trong vòng một giờ.
Phàm những người có ý định phản kháng, giết chết không cần luận tội. . . Nếu cấp trên có trách tội, một mình ta gánh chịu, tuyệt sẽ không liên lụy Chu đại ca ngươi nửa phần.
Chu Lan tuy rằng mơ hồ đoán được ý đồ của Lưu Khám, nhưng sau khi nghe vẫn là có chút do dự.
Để Tần quân xuất động, cần được thượng cấp đồng ý. Thượng cấp của Chu Lan là Nhâm Hiêu, lúc đi chỉ nhận được mệnh lệnh bảo hộ sự an toàn của Lưu Khám, đốc thúc công trình nhanh chóng kết thúc. Nếu là Lưu Khám bị công kích, hắn tự nhiên sẽ không do dự. Nhưng chủ động xuất kích, không có hổ phù của Nhâm Hiêu, chỉ sợ là vi phạm điều luật a.
- Thương lệnh đại nhân, chuyện này. . . có nói một câu với quận thủ đại nhân hay không?
Lưu Khám nói:
- Không còn kịp rồi! ta bắt Đinh Tật, chính là dùng thủ đoạn lôi đình. Cư dân nơi đây, đa phần là của Đinh thị, như thiên lôi chỉ đâu đánh đó. Nếu để bọn họ phản ứng nhiều, lại gây xích mích, tất gặp hỗn loạn, đến lúc đó trái lại không dễ thu thập. Hiện tại, nhân lúc bọn họ còn không có hành động, tiên hạ thủ vi cường. Chu đại ca, tận dụng thời cơ, đã mất không thể lấy lại, hôm nay động thủ chính là đúng lúc.
- Thế nhưng. . .
Lưu Khám nghiêm mặt:
- Chu đại ca, không dùng lôi đình thủ đoạn, khó có thể làm cho người ta kinh sợ. Nếu là để cho bọn họ man tính phát tác, ngươi ta đều khó khống chế. Hơn nữa, không như vậy, bọn họ sẽ không cẩn thận làm việc, không cần thận làm việc, ngươi ta đều khó thoát trách phạt a.
Ngươi nghĩ xem, nơi ở đến nay còn chưa làm xong, lúc đầu xuân, quận Tam Xuyên di dân đến, an trí thế nào?
Kho lương không làm xong đúng hạn, chờ tới khi quân lương vận chuyển tới, sẽ sắp xếp thế nào. Mặc kệ giống hay không, đều là tịch thu tài sản cả nhà, giết kẻ phạm tội.
Đến lúc đó, Khám cố nhiên khó thoát trách nhiệm, Chu đại ca, ngươi cũng không dễ chịu a.
Nghe ra, lời của Lưu Khám cũng rất có đạo lý.
Chu Lan do dự một lát sau, nhẹ giọng nói:
- Thương lệnh đại nhân nói không sai, kỳ thực các huynh đệ cũng không thật cao hứng, cả ngày trông giữ cửa, cũng ngột ngạt lắm. Nếu giết có thể làm cho sự tình trở nên đơn giản như đã nói, Chu Lan tự nhiên phối hợp đại nhân.
- Đã như vậy, mong Chu đại ca chuẩn bị đi thôi.
Chu Lan gật đầu, đi xuống tiến hành an bài.
Trong quân trướng chỉ còn lại hai người Lưu Khám cùng Khoái Triệt. Lưu Khám quỷ dị cười:
- Khoái Triệt!
- Đông chủ có gì phân phó?
- Ta có một chuyện vô cùng quan trọng muốn ngươi đi làm, ngươi đưa tai lại đây. Như vậy, như vậy . . . việc thành hay bại phụ thuộc vào ngươi.
Khoái Triệt lúc mới nghe, mặt lộ ra vẻ rất nhẹ nhõm.
Nhưng dần dần, sắc mặt có chút ngưng trọng. Nghe xong Lưu Khám nói, y nhịn không được kinh ngạc nhìn Lưu Khám, chợt cười khanh khách nói:
- Đông chủ, quả nhiên mưu kế hay. . . Khoái Triệt chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ, bất quá trước khi Khoái Triệt trở về, mong Đông chủ bảo trọng một chút.
Lưu Khám gật đầu cười.
Khoái Triệt lập tức cũng không nói năng rườm rà, xoay người đi ra khỏi quân trướng.
Một lát sau, Chu Lan vội vàng trở lại đại trướng:
- Thương lệnh đại nhân, mọi việc đều đã an bài thỏa đáng . . . tùy thời có thể hành động.
- Trời đã tối rồi!
Lưu Khám đi ra khỏi quân trướng, ngửa mặt lên nhìn trời.
Trăng sáng sao thưa, thực không phải là không khí tốt để giết người phóng hỏa a.
Chu đại ca, ta dẫn người xuất phát trước, ngươi trực tiếp lên thuyền. Nhưng xin nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được nhân từ nương tay, bằng không sẽ để lại họa vô cùng.
Chu Lan lè lưỡi, hắc hắc cười:
- Thương lệnh đại nhân yên tâm, nhắc tới giết người, Chu Lan cũng sẽ không thua đại nhân
Lưu Khám gật đầu, mang người rời khỏi quân doanh.
Lúc này vừa qua giờ Tuất, từ phương trời xa, vài đám mây đen bay tới.