Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Câu này của Mông Điềm giống như là củng cố lại quyết tâm.
Triệu Bình nắm tay thành hình nắm đấm, đấm mạnh lên thư án:
- Thượng tướng quân đã có quyết định như vậy, vậy Bình cũng yên tâm rồi.
Mông Điềm không nói thêm nữa, ánh mắt xa xôi nhìn về phía bắc.
Lưu Khám. Ngươi sẽ quyết định như thế nào?
Đêm đó, Mông Tật ngồi uống rượu giải sầu cùng Thiệu Bình ở trong quán rượu.
Từ lúc từ Phú Bình trở về, chớp mắt đã ba ngày... Vốn cho rằng là một chuyện vô cùng đơn giản, bây giờ lại không có chút hi vọng nào.
Mông Tật vạn lần không ngờ được, Triệu Bình lại không chịu xuất binh viện trợ.
Không chỉ có y cảm thấy khó hiểu, mà ngày cả tên Thiệu Bình đi cùng Mông Tật đến đây cũng không nghĩ ra nguyên do trong đó. Lẽ nào Triệu Bình không hiểu, Phú Bình một khi thất thủ, bình nguyên mấy nghìn dặm ở Bắc Địa Quận, giống như người con gái bị lột sạch quần áo, mặc kệ cho quân Hung Nô tùy ý tàn sát? Đến lúc đó, không chỉ Bắc Địa dấy lên chiến tranh, thậm chí còn có thể đe dọa đến Hàm Dương, vấn đề này rất nghiêm trọng.
- Đại công tử, Bình hầu rốt cuộc có ý gì?
Thiệu Bình cũng có chút hồ đồ, không nhịn được hỏi nhỏ Mông Tật:
- Dựa vào binh mã trong tay quân hầu, sao có thể ngăn chặn được quân Hung Nô?
- Ngươi hỏi ta thì ta phải hỏi ai?
Mông Tật hung hãn ném chén rượu xuống bàn:
- Ta cũng đã nói với Bình Hầu, cho dù là viện trợ nghìn người, cũng tốt hơn là Quân Hầu một mình chiến đấu ở Phú Bình.
Nhưng Bình Hầu lại nói, binh mã Bắc Địa không tới hai nghìn, đừng nói một nghìn, cho dù là một trăm quân cũng không điều động đi được.
Hơn nữa, không có hổ phù của Thượng Tướng Quân, lão cũng không thể tự ý điều động binh mã. Trong luật Đại Tần ta, đúng là có điều này, thế nhưng cũng không thể giương mắt nhìn đám người Quân Hầu đi tìm cái chết được... Không được, ta phải đi tìm Bình Hầu lần nữa, kiểu gì cũng phải xin một ít viện quân đem đi.
Mông Tật nói xong, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Ai ngờ ngẩng đầu lên thấy một người từ ngoài bước vào, đâm vào Mông Tật.
- Cái tên chó này, ngươi mù à?
Tâm trạng Mông Tật vốn đã không tốt, chưa nhìn rõ xem người kia là ai, đã lập tức chửi ầm lên.
- Huynh trưởng, là đệ!
Mông Tật bây giờ mới nhìn rõ, người vừa đến chính là huynh đệ Mông Khắc. Chỉ nhìn thấy Mông Khắc cười gượng gạo, đứng ở cửa lắc đầu.
- Khắc, đệ về lúc nào vậy?
Hai ngày trước, lúc Mông Tật đến Nghĩa Lương, Mông Khắc đang dẫn binh mã bản bộ ra ngoài giải quyết công việc.
Mông Khắc nói:
- Đệ vừa mới quay về, nghe nói huynh quay lại liền vội vàng đến đây thăm huynh... Huynh trưởng. Vì sao huynh lại buồn phiền như vậy?
Mông Tật thở một hơi dài nặng nề.
Một tay nắm chặt lấy cánh tay của Mông Khắc:
- Khắc, dưới trướng đệ bây giờ có bao nhiêu binh mã?
Mông Khắc ngẩn người:
- Kỵ binh ba trăm, huynh không phải là không biết?
- Cho ta, cho ta toàn bộ!
- Huynh trưởng, huynh làm gì....
Mông Tật giận dữ đem chuyện ở Phú Bình kể một lượt, cuối cùng còn nói:
- Đệ nói xem, Bình hầu không phải là đang giương mắt nhìn đám người Lưu Quân Hầu đi vào chỗ chết sao? Ta đang định đi cầu kiến Bình Hầu lần nữa, nói không chừng sẽ xin được một ít binh mã trong tay lão, thêm cả kỵ quân của đệ. Chúng ta đi Phú Bình.
Mông Khắc vừa nghe, lập tức cười gượng.
- Huynh trưởng, không có hổ phù, chúng ta làm sao có thể động binh được?
Mông Tật đảo mắt, vung cánh tay, gầm gừ:
- Cái gì mà hổ phù với không hổ phù, Mông Khắc, nếu như đệ không giúp ta thì sau này đừng gọi ta là huynh trưởng nữa.
Mông Khắc kéo cánh tay của Mông Tật, cương quyết bắt y lại, đè xuống bên cạnh bàn rượu.
- Huynh trưởng, không phải đệ không giúp huynh, vấn đề ở chỗ ba trăm kỵ quân chỗ đệ, có thể giúp huynh được gì?
- Ta đi tìm Bình hầu nghĩ cách, tập hợp ra bảy trăm binh mã.
- Nhưng vấn đề là, Bình Hầu hiện giờ không ở Nghĩa Cừ.
- Hả?
Mông Tật và Thiệu Bình không nén được mở to mắt, đồng thanh kêu lên kinh ngạc. Mông Tật nói:
- Điều này làm sao có thể? Lúc trưa ta còn gặp Bình hầu mà!
Mông Khắc uống một ngụm rượu:
- Vừa nãy lúc đệ đi quân phủ trả hổ phù, người trong phủ nói, Bình Hầu đã dẫn quân rời khỏi Nghĩa Cừ lúc chạng vạng tối, đi đến Phu Thi tìm phụ thân bàn bạc chuyện này rồi. Ước chừng phải mười ngày nữa mới quay về. Bây giờ huynh đi cũng không tìm được người.
- Đi Phu Thi?
Mông Tật giận dữ nói:
- Sao lão ta lại có thể đi Phu Thi vào lúc này cơ chứ? Phú Bình đã vô cùng cấp bách rồi, lão ta nên ở lại Nghĩa Cừ chứ!
- Chuyện của Thượng quan, đệ làm sao có thể hiểu được?
Thiệu Bình ở bên cạnh, con ngươi bỗng nhiên long sòng sọc, nói:
- Nhị công tử, hổ phù của công tử đã giao trả chưa?
Mông Khắc lắc đầu nói:
- Bình hầu không có ở đây, không có ai nhận hổ phù... Nhưng ta đã báo cáo ở quân phủ rồi. Hổ phù vẫn ở chỗ ta.
Mông Tật không nói hai lời, giơ tay ra.
- Làm gì?
- Đưa hổ phù cho ta!
Mông Khắc cười nói:
- Huynh trưởng. Đừng nói đệ không muốn giao hổ phù cho huynh, cứ coi như đưa cho huynh rồi, ba trăm kỵ binh, huynh cho rằng có thể làm được gì?
- Ta mặc kệ!
Mông Tật đỏ mặt tía tai, kích động vung cánh tay, nói:
- Cứ coi như không có tác dụng gì, cũng hơn là để Lưu Quân Hầu một mình chiến đấu. Nếu như đệ không đưa cho ta, ta lập tức tự quay về huyện Phú Bình. Lão Tần oai hùng, cùng chịu quốc nạn... Người Lão Tần ta chỉ có đầu hướng về phía bắc, thân hướng về phía nam mà chiến đấu đến chết, cũng không thể nhìn thấy chết không cứu. Khắc, đệ đừng nói với ta những lời vô ích này, một câu thôi, có giúp ta hay không?
Mông Khắc do dự không nói:
- Được, đệ không giúp ta, một mình ta quay về!
- Huynh trưởng đợi đã!
Mông Khắc giữ chặt lấy cánh tay của Mông Tật.
Mông Tật phủi tay thoát ra, kiềm chế giận dữ nói:
- Mông Khắc, nếu như đệ còn dám cản ta, đừng trách ta trở mặt không nhận ngươi, buông tay ra!
- Huynh trưởng, huynh nghe đệ nói hết câu... Hổ phù, đệ không thể đưa cho huynh... Huynh đừng vội, nhưng đệ có thể nghĩ cách giúp huynh gom người.
- Gom người?
Sắc mặt của Mông Tật lập tức biến sắc.
Y nở nụ cười rạng rỡ, ngồi xuống ôm Mông Khắc:
- Ta biết con người đệ mưu ma chước quỷ nhiều, được rồi, nói nhanh đi, gom người như thế nào?
- Bây giờ Nghĩa Cừ của chúng ta quả thật binh lực trống rỗng, chỉ có tám nghìn binh mã đóng quân, còn lại phân bố ở trên các quan ải ở Hàm Dương. Hơn nữa, không có hổ phù của Bình Hầu, huynh thật sự không điều động được binh mã... Thế nhưng, ngoài ba nghìn binh mã ra, bây giờ Nghĩa Cừ còn có hơn một nghìn dân phu... Hơn nữa toàn bộ đều là điều động từ Quan Trung, trong đó không ít quân lính có dân tước, sao lại không lợi dụng một chút?
Chưa hẳn có thể điều động hết, nhưng một hai nghìn người thì không vấn đề gì.
Chỉ dựa vào ngươi thì làm sao có thể điều động bọn họ...
Còn đối với quân nhu binh khí, ta có thể giúp huynh nghĩ cách. Ta vừa mới đi qua kho Nghĩa Cừ, phát hiện ra mới có một lượng lớn đồ quân nhu được chuyển từ Tần Dương đến. Quan hệ giữa đệ với viên quan coi kho rất tốt, đệ lợi dụng hổ phù trong tay, có thể xin được toàn bộ số quân nhu về đây.
Huynh trưởng, những điều đệ có thể làm được chỉ có thế này thôi, còn về làm sao kêu gọi số dân binh đó, còn phải xem bản lĩnh của huynh!
Nụ cười trên khuôn mặt Mông Tật càng thêm rạng rỡ.
- Khắc, đệ quả không hổ là huynh đệ tốt của ta... Vậy nghĩ nốt cho ta, làm sao để kêu gọi dân binh đi!
- Sao bây giờ lại gọi đệ là huynh đệ rồi? Không phải vừa nãy còn muốn liều mạng với đệ sao?
Mông Khắc vẻ khinh thường.
- Nhưng mà đệ cũng thật chưa nghĩ ra làm sao để kêu gọi đám dân phu đó.
Thiệu Bình trầm mặc không nói nãy giờ, lúc này chợt nghĩ ra một cách.
- Mộ binh chắc chắn là không thể rồi. Tuy nhiên... Lúc quân hầu còn ở Lâu Khương, đã từng nói: thiên hạ vui vẻ vì lợi mà đi... Chúng ta đã không có cách nào chiêu mộ, vậy sao không lấy lợi để dụ đi? Nói với bọn họ, những người đồng ý đi, có thể nhận được bao nhiêu lương thực.
Mông Tật nhíu mày:
- Hai nghìn người, ta gom góp đâu ra nhiều lương thực như thế?
Thiệu Bình cười nói:
- Đại công tử không gom góp đủ không có nghĩa Quân Hầu không gom góp đủ.... Đừng quên, trong tay Quân Hầu, có quyền tập trung lương thực. Đến lúc đó để quân hầu ra mặt giải quyết là được rồi, dù sao Quân Hầu cũng không để tâm số lương thực nhỏ nhoi cho hai nghìn người đâu.
Hai người Mông Tật, Mông Khắc ngẩn người hồi lâu, bỗng nhiên bật cười:
- Kế này hay lắm, rất hay... Cứ làm theo Bình Tư Mã nói.