Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mông Nghị trình lên một tấu chương, kể lại những nội dung Tần Thanh nói với Mông Nghị trước khi vào tẩm lăng.
Đương nhiên là, không thể nói đầy đủ tất cả nội dung, thế nhưng cũng biểu đạt rõ ràng ý nghĩ của Tần Thanh. Vốn Tần Thanh cũng không định đem chuyện về Đăng Thiên Đài nói cho Doanh Chính. Một mặt là xuất phát từ cách bố trí của nhất mạch đồng tông, mặt khác bởi vì không có chứng cớ chứng minh Lô Tử Cao có phải hay không cố ý phá hoại phong thủy của lăng Ly Sơn, cho nên mới thỉnh cầu Mông Nghị bí mật tìm kiếm chứng cứ ở gần đó.
Thế nhưng, Tần Thanh đã chết rồi!
Mông Nghị vốn cũng không thích con người của Lô Tử Cao, đặc biệt thầy trò Lô Tử Cao, Thân Vô Bệnh giả thần giả quỷ, khiến Thủy Hoàng Đế bất hòa với triều thần, làm cho Mông Nghị càng căm thù đến tận xương tủy. Hai thầy trò này, ỷ vào sự tin tưởng của Thủy Hoàng Đế đối với bọn chúng, làm cho Hàm Dương bị giày vò đến gà bay chó sủa.
Mông Nghị một mực tìm kiếm cơ hội trừng trị thầy trò Lô Tử Cao, hiện nay Tần Thanh đã chết rồi, Mông Nghị nhìn thấy đây chính là cơ hội tốt.
Trong ngự thư phòng ở cung Hàm Dương, ánh nến chớp động. Vẻ mặt Doanh Chính âm trầm, xem xong tấu chương của Mông Nghị, trong mắt lóe ra sát khí.
- Mông Nghị, việc ngươi tấu lên, là sự thực?
Mông Nghị vẫn quỳ gối trước thư án, trầm giọng nói:
- Thần dám dùng tính mệnh đảm bảo, việc đã tấu là thiên chân vạn xác. Thanh lão lần đầu tiên vào lăng Ly Sơn, liền phát hiện vấn đề trong đó. Chỉ là khổ nỗi lúc đó không có chứng cứ, vì vậy không bẩm báo lên bệ hạ… Không thể làm gì khác hơn là nói ra với thần, nhờ vả vi thần điều tra việc này. Nhưng thần thật không ngờ, Thanh lão lại vì việc này mà bỏ mệnh.
Bệ hạ, Thanh lão không phải là ốm chết, thật sự chính là bị loại người Lô Tử Cao hại chết a!
Mông Nghị cũng không có đem tất cả lời của Tần Thanh nói ra…
Ngày đó, lúc cáo từ, Tần Thanh cực kỳ nghiêm túc nói:
- Bệ hạ hiện nay tin lời phương sĩ, thân tiểu nhân mà xa hiền thần, với Đại Tần mà nói, tuyệt không có ích. Trước đây, bệ hạ ngày đêm cần cù, mỗi lần gặp đại sự, bất kể là lúc nào, chúng thần tử cũng có thể yết kiến trao đổi.
Mà hiện nay, mỗi ngày, cửa cung đóng chặt.
Thậm chí ngay cả hoàng hậu đều không rõ ràng lắm bệ hạ đến tột cùng là ở nơi nào. Cứ thế mãi, chỉ sợ càng làm cho bệ hạ bất hòa với thần tử, gây thành đại họa.
Mông Nghị nhìn ra, lời Tần Thanh nói mặc dù rất có đạo lý, nhưng cũng không dám nói ra những chuyện đáng sợ này.
Nếu như đường đột nói ra, chỉ sợ bệ hạ cũng không hoàn toàn tiếp thu. Chẳng bằng từ từ khuyên bảo, tìm cách chậm rãi cải biến bệ hạ.
Doanh Chính không khỏi nắm chặt tay, hung hăng đấm vào thư án.
- Tặc Sơn Đông quá mức khinh thường trẫm, quá khinh thường trẫm…
Trong mắt ưng lộ ra một cỗ sát khí nồng nặc, Doanh Chính nhắm mắt trầm tư trong chốc lát:
- Triệu Cao, ngươi lập tức mang Trung xa thủ vệ xuất cung, truy nã hai người Lô Tử Cao và Thân Vô Bệnh… phàm là những người có quan hệ với hai người bọn chúng, không cần biết chức quan lớn nhỏ, truy bắt tất cả, triệt để diệt trừ đồng đảng của bọn chúng tại Hàm Dương, ngươi biết rõ phải làm việc như thế nào!
Triệu Cao nghe vậy, lên tiếng rời đi.
Trong thư phòng chỉ còn lại có Doanh Chính và Mông Nghị:
- Thượng khanh, trở về đi, trẫm mệt mỏi rồi.
Doanh Chính yếu ớt thở dài một hơi, đứng dậy nói vậy.
- Thần, tuân chỉ!
Mông Nghị lên tiếng nhưng không có lập tức cáo từ. Y do dự một lúc, nhẹ giọng dò hỏi:
- Bệ hạ, không biết chuyện Tần gia ở Ba Thục…
Doanh Chính hơi nhíu mày, mặt không chút thay đổi nói:
- Mông Nghị, chuyện ở Ba Thục không liên quan đến ngươi, chớ nhúng tay vào việc này. Trinh mẫu với trẫm tình như mẫu tử. Hôm nay chính là vì trẫm và đại nghiệp Đại Tần… Ngươi yên tâm đi, mặc kệ như thế nào, trẫm cũng không làm khó Tần gia.
Tuy không nói đến thực chất vấn đề, nhưng Mông Nghị nghe ra trong đó chút đầu mối.
Xem ra bệ hạ đã thôi quyết tâm sẽ động thủ đối với Ba Thục rồi… Như vậy cũng tốt. Ba Thục chính là Ba Thục của bệ hạ. nếu không thể nắm trong tay, đối với Đại Tần mà nói cũng không phải là chuyện tốt. Thanh lão đã mất rồi, chỉ sợ bệ hạ sẽ không yên tâm đem Ba Thục giao cho người khác. Chính là như vậy cũng tốt, mặc dù Tần gia mất đi quyền khống chế đối với Ba Thục, nhưng bệ hạ nhất định sẽ bồi thường theo một phương diện khác.
Cuối cùng một ngày kia, bệ hạ cũng sẽ mạnh tay thu lại quyền khống chế Ba Thục.
Nghĩ tới đây, Mông Nghị cuối cùng cũng thở dài một hơi.
Nhìn Thủy Hoàng Đế chuẩn bị rời đi, y đột nhiên lại nghĩ tới một việc, vội vã gọi Thủy Hoàng Đế, trầm giọng nói:
- Bệ hạ, vi thần còn chuyện bẩm báo.
Doanh Chính đi tới cửa, nghe Mông Nghị nói, không khỏi dừng bước:
- Thượng khanh còn có việc gì?
- Lần này Thanh lão đến Hàm Dương, từng mang theo một kiện lễ vật, nói là muốn trình lên bệ hạ. Vốn là Thanh lão dự định sau khi xử lý xong công việc ở lăng Ly Sơn, sẽ đích thân trình lên bệ hạ, nhưng bây giờ… Lễ vật đó hiện tại đang ở phủ của thần, không biết bệ hạ có hứng thú?
Doanh Chính nghe vậy, nỗi đau lại dâng lên.
Trước kia, mỗi lần Tần Thanh tới Hàm Dương, đều sẽ mang một ít đặc sản của Ba Thục coi như lễ vật. ngược lại cũng không phải là cái gì đáng giá, nhưng trong lòng Doanh Chính, những lễ vật nho nhỏ này, góp phần ràng buộc tình cảm giữa ông và Tần Thanh.
Sau này, chỉ sợ cũng không cách nào nhận được những lễ vật như vậy nữa…
- Trình lên đây đi!
Doanh Chính thở dài một hơi:
- Trẫm đợi ở đây, thượng khanh về đem lễ vật của Trinh mẫu tới đây.
Trên mặt Mông Nghị, không khỏi hiện lên một nét cười nhàn nhạt.
Tin tức Tần Thanh chết, rốt cục truyền tới Giang Châu.
Với sức ảnh hưởng của Tần Thanh tại Ba Thục, một khi tin tức truyền ra, có thể nghĩ sẽ tạo nên oanh động như thế nào. Chỉ trong ngắn ngủi một ngày, đất Ba Thục bỗng nhiên rung động. Những môn hạ ở tại Tần gia, còn có người dân bản xứ nhiều năm qua được Tần Thanh chiếu cố, ai cũng vô cùng đau đớn bi thương.
Nhưng đồng thời với nỗi đau đớn bi thương, lại sinh ra một tia sợ hãi.
Lúc Tần Thanh còn sống, người Ba có thể sống dưới bộ cánh của Tần Thanh, cứ sống cuộc sống của mình; hôm nay, Tần Thanh đi, bọn họ còn có thể giống như thế, sinh sống vô lo vô nghĩ hay không?
- Nghe nói Thanh lão sớm đã có dự định, để Mạn tiểu thư tiếp chưởng Tần gia.
- Mạn tiểu thư… có phải hay không vẫn còn quá trẻ? Lại nói, Mạn tiểu thư sớm muộn cũng phải lập gia đình… Nghe nói Thanh lão đã tìm vị hôn phu cho Mạn tiểu thư, vậy làm sao có thể săn sóc chúng ta giống Thanh lão? Theo ta thấy, chính là nhị lão gia còn tương đối phù hợp.
Người Ba thích nói chuyện phiếm, tụ cùng một chỗ, dù sao cũng không tránh được sẽ nghị luận một hồi.
- Nhị lão gia rất được!
Một khách uống rượu trung niên gật gù nói:
- Nghe nói những năm gần đây, Thanh lão rất ít đứng ra, lo liệu việc nhà đều là Nhị lão gia, mới có thể duy trì cục diện của Tần gia hiện nay. Hơn nữa, Nhị lão gia tính tình hào sảng, có phong phạm của Mạnh Thường Quân. Đối đãi với người Ba chúng ta cũng tốt, nếu là do y chủ trì Tần gia, khẳng định có thể làm cho người Ba sống rất tốt.
Những lời như thế, trong thời gian ngắn đã nhanh chóng lan truyền ra…
Tần Mạn cũng rất kinh hoàng!
Cho tới nay, bà nội luôn là người đáng tin cậy trong lòng nàng.
Tuy rằng sinh lão bệnh tử, mỗi người đều phải trải qua, nhưng Tần Mạn lại càng mong muốn, bà nội có thể trường mệnh trăm tuổi.
Bà nội đi rồi… Ta nên làm thế nào cho phải đây?
Tần Mạn ngồi một mình trong khuê phòng, nhìn hoa tuyết đang nhẹ nhàng tung bay, trong đầu trống rỗng, đôi mắt sưng đỏ, cả người như mất hồn, không biết làm thế nào cho phải.
Tin Tần Thanh chết truyền tới Giang Châu hai ngày trước, hai ngày nữa chính là ngày tế tổ. Trong hai ngày này, Tần Mạn có thể rõ ràng cảm nhận được, sự biến hóa trong nội bộ Tần gia. Nhị thúc Tần Chỉ về đến Giang Châu từ mười ngày trước, cả ngày đều gặp gỡ các tộc lão, bận túi bụi.
Lúc đó, Tần Mạn vẫn chưa cảm thấy có gì quái dị!
Nhưng hiện tại, tỉ mỉ nghĩ lại, Tần Mạn không thể không hoài nghi, Tần Chỉ động chân động tay ở bên trong.
Nhưng là Tần Mạn vẫn rõ ràng, việc bà nộichết, không có khả năng liên quan đến Tần Chỉ. Thế nhưng… liên hệ đến những sự khác lạ của Tần Chỉ trong thời gian này, trong lòng Tần Mạn không khỏi sinh nghi. Nói như vậy, lẽ nào nhị thúc đã sớm biết tin tổ mẫu chết? nhưng vì sao, y lại không phát tang?
- Tiểu thư, tiểu thư!
Thanh âm của nha hoàn Tiểu Cẩm làm Tần Mạn bỗng dưng tỉnh táo lại.
Nàng che miệng, ngẩng đầu nhìn sang:
- Trong nhà hiện nay có còn bình yên không?
Tiểu Cẩm năm nay mười sáu tuổi, từ nhỏ được Tần Thanh thu dưỡng, cùng lớn lên với Tần Mạn. Danh là chủ tớ, nhưng tình như tỷ muội, là người tinh tế, nghe được câu hỏi của Tần Mạn, tiểu nha hoàn bĩu môi vẻ không hài lòng, nhẹ giọng nói:
- Tam lão gia đã trở về!
- Tam thúc đã trở về? Sao không ai cho ta biết?
Tiểu Cẩm thở hổn hển nói:
- Tiểu thư, chẳng lẽ người còn không nhìn ra sao? Từ khi tin tức về lão tổ tông truyền ra, mọi người nơi đây đều vội vội vàng vàng chạy tới chỗ nhị lão gia. Nhưng bọn họ cũng không nghĩ lại, tiểu thư mới là người được lão tổ tông chỉ định thừa kế… Tam lão gia đến vào giờ ngọ, trực tiếp đi tìm nhị lão gia. Nếu không phải lúc nãy Ba Văn từ bên kia đi qua, chỉ sợ đến giờ tiểu thư còn không biết đâu.
Qua cửa sổ, Tần Mạn hướng ngoài lầu nhìn ra.
Điền trang của Tần gia rất lớn, mỗi nhà mỗi phòng đều có nơi ở riêng.
Hôm nay, trong vườn của mình lạnh lùng….Ngoại trừ những thân tín bà nộian bài cho mình, cũng chỉ còn có hai trăm năm mươi lính Lâu phiền kỵ quân do Lưu Khám để lại. Thoạt nhìn, nhị thúc thực sự sớm đã biết tin tức về bà nội, nhưng vẫn giấu kín không nói.
Nguyên bản Tần Mạn chỉ là hoài nghi, nhưng hiện tại, Tần Mạn tin chắc chứ không nghi ngờ nữa.
Ngay cả Tam thúc cũng đứng về phía Nhị thúc.
Chỉ sợ các phòng tộc lão trong tộc, đều đã thành người của Nhị thúc rồi… Tứ thúc Tần Cức làm huyện thừa tại Thành Đô phỏng chừng cũng đang trên đường về tới. Nhưng là cứ cho là y tới, thì có lợi gì? Tứ thúc Tần Cức tính tình ôn hòa, không thích tranh đấu, là một người thích ứng với mọi hoàn cảnh.
Sợ rằng y cũng không muốn cuốn vào chuyện này đi.
Tâm tình Tần Mạn có chút trầm trọng…
- Tiểu Cẩm, người phái đi Giang Dương, hẳn là đã tới rồi đi.
Tiểu Cẩm đếm đếm ngón tay tính thời gian:
- Hắn là tới rồi đi. Nhưng là tiểu thư, coi như Lưu đô úy biết tin tức, sợ cũng không có cách nào đi.
Có biện pháp nào hay không, thực ra Tần Mạn cũng không thèm để ý.
Nàng chỉ hy vọng, Lưu Khám có thể nhanh chút trở về. Mặc kệ có thể giúp nàng hay không, thế nhưng lúc nàng đau khổ, lúc nàng uể oải, có thể có một bờ vai để dựa vào.
Trời đã tối rồi!
Xa xa trong viện của Tần Chỉ, vẫn sáng trưng, tiếng người ồn ào.
Tần Mạn một mình đứng trên khuê lầu, cắn môi, lẳng lặng nhìn về phía ồn ào, trong lòng lan tràn một chút khổ tâm.
Bây giờ Nhị thúc nhất định là đường làm quan rộng mở đi.
- Tiểu thư, bên ngoài viện có người cầu kiến!
Tiểu Cẩm leo lên lầu lần thứ hai, thấp giọng bẩm báo. Nàng rất rõ ràng sự phiền muộn lúc này của tiểu thư, nên thanh âm cũng không quá lớn.
Tần Mạn phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn Tiểu Cẩm:
- Ai?
- Là người của Nhị lão gia, thật ra ta đã gặp qua y… hình như tên là Đường Lệ.
Chẳng lẽ là Nhị thúc phái người đến thuyết khách sao?
Tần Mạn nhíu mày, lạnh như băng nói:
- Không gặp!
- Thế nhưng, thế nhưng người kia đã đi vào viện, đang chờ ở ngoài lầu đây.
Tần Mạn nhất thời cả giận nói:
- Lâm bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Không phải ta đã nói không gặp bất cứ kẻ nào sao, vì sao còn để cho y tiến vào?
Đồng thời trong lòng sinh ra một tia bất an.
A Khám đã nói qua, những Lâu phiền kỵ quân này là thượng tướng quân Mông Điềm đưa cho teenN vì sao lại tự ý để người tiến vào? Chẳng lẽ, Lâm bọn họ…
Tiểu Cẩm vẻ mặt cầu xin:
- Ta cũng không biết, hình như là sau khi người kia đưa cho Lâm bọn họ vật gì đó, liền vào được.
- A?
Tần Mạn suy nghĩ một chút, trầm giọng nói:
- Đã như vậy, để cho y lên đây!
Tiểu Cẩm lên tiếng đáp, xoay người đi xuống. Một lát sau, chỉ thấy nàng dẫn theo một thanh niên khoảng hai lăm hai sáu tuổi đi lên lầu. Người thanh niên này nhìn qua rất thanh tú, trên trán lộ ra một cỗ khí khái anh hùng. Mặc một bộ thanh sam, râu ngắn quanh hàm, cử chỉ lộ vẻ trang trọng khí khái.
- Ngươi là ai? Vì sao tới đây?
Tần Mạn hỏi thẳng vào vấn đề.
Thế nhưng thanh niên kia chỉ mỉm cười, lấy từ trong lòng ra một khối hổ phù bằng đồng, hai tay đưa cho Tần Mạn:
- Tại hạ Đường Lệ chịu sự ủy thác, đến đây bảo hộ Mạn tiểu thư.