Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai ba ngày nữa, toàn bộ có thể qua sông rồi!
Tiêu Hà báo cáo tình hình với Lưu Khám, Tào Tham cũng không ngừng bổ sung thêm.
Lưu Khám không nói gì, đợi Tiêu Hà nói xong, hắn đột nhiên quay đầu nói với Giả Thiệu:
- Đất Hà Bắc, Khoái Triệt có tin tức gì chưa?
- Khoái tiên sinh hai mươi ngày trước từng phái người đưa tin tới, nói là đã thuyết phục được mười hai huyện thành quận Đại, chỉ cần Quân Hầu tới xác minh, mười hai huyện này sẽ do Lý Thiếu Quân tiếp quản. . .Khoái tiên sinh đã xuôi về phía nam, nói rằng muốn thay Quân Hầu mở cửa các quận huyện, thông suốt đường đi.
- Vậy sao?
Lưu Khám nhẹ nhàng gật đầu:
- Ly Thạch hôm nay do ai khống chế?
- Quân Tần, Vương Ly!
Sắc mặt Lưu Khám khẽ đổi, nói:
- Xem ra Vương Ly đã thúc đẩy tốc độ tiến quân nhanh hơn, chúng ta cũng phải tăng tốc độ ah.
Tiêu Hà hiểu rõ ý tứ của Lưu Khám, lập tức gật đầu, xem như đã hiểu.
- Lão Khoái lần này đi Thái Nguyên, e là phải gặm một khối xương cứng rồi.
Vương Ly, không dễ thuyết phục giống như quận Đại. .. Quận Đại, là căn cứ của Võ An Quân Lý Mục, uy danh của Lý Mục, thậm chí còn cao hơn nước Triệu. Vương thất nước Triệu dù đã bị diệt nhiều năm, nhưng uy tín vẫn còn như xưa, Khoái Triệt có thể mượn danh tiếng Lý Tả Xa, nhanh chóng vững gót tại quận Đại, thuyết phục quan viên quận Đại. Nhưng điều này không có nghĩa, hắn nhất định có thể thuyết phục Vương Ly!
Giả Thiệu gật gật đầu, bỗng nhiên cười nói:
- Quân Hầu không cần lo lắng cho lão Khoái, y là người nhìn như kẻ điên, nhưng vào lúc này nếu chưa suy tính kỹ càng, tuyệt đối sẽ không mạo muội đi tìm Vương Ly. . .Nếu như đã quyết định hành động, chắc chắn có thể dùng ba tấc lưỡi thuyết phục Vương Ly.
- Ngươi khá tin tưởng lão Khoái!
Giả Thiệu nghe vậy, không khỏi cười lớn:
- Nhìn chung những người dưới trướng Quân Hầu, duy chỉ có Lục tiên sinh có thể quỷ biện sánh ngang lão Khoái, chúng ta cũng đã sớm lĩnh giáo.
Sau một hồi nói giỡn, khiến cho tâm tình của Lưu Khám được buông lỏng rất nhiều.
Mấy ngày nay, tâm tình hắn không tốt lắm.
Nguyên nhân chủ yếu chính là việc tuyệt giao với Bành Việt tại Cự Dã trạch. Mặc dù sau đó, Bành Việt phái người đưa Thúy Ngọc Tiêu của Bành Cự tới làm lễ vật tặng Lưu Tần, nghe nói đây là vật gia truyền của Hồ Cơ, trước kia Hồ Yển nương nhờ Bành Việt cũng dâng tặng Thúy Ngọc Tiêu này.
Bành Cự, tên là Cự nhưng không phải người cao lớn thô kệch giống Bành Việt.
Cậu giống mẫu thân Hồ Cơ nhiều hơn, tướng mạo thanh tú, có khí chất thư sinh, thích âm luật, cậu với cái tên “Cự” này có chút không thích hợp.
Bích Ngọc tiêu là vật phẩm Bành Cự thích nhất, hôm nay mang tới làm tín vật đưa tặng Lưu Tần.
Đồng thời, xem như truyền đạt ý tứ của Bành Việt: Chúng ta không làm huynh đệ được, nhưng hài tử của chúng ta, dẫu sao cũng là huynh đệ!
Hơn nữa dựa theo người đưa tin, Lưu Khám cũng hiểu được hướng đi của Bành Việt.
Bành Việt đi lần này, e là chiến hỏa xung quanh Cự Dã trạch sẽ nhanh chóng lan tràn ra. . .
Chỉ mong Bành Việt đại ca có thể thuận buồm xuôi gió. Mặc dù sau này quyết đấu trên chiến trường, không biết ai thắng ai bại, cũng không uổng một đời đại trượng phu!
- Lão Tiêu, vậy tiếp đến, cần ngươi vất vả rồi.
Lưu Khám trầm ngâm một lát, trầm giọng nói:
- Đốn Khâu có Ngô Thần là đủ rồi. Đêm nay người và lão Tào mang theo gia quyến vượt sông, ta phỏng đoán sau khi qua sông, e là ngươi sẽ càng bận rộn. Bận rộn thì bận rộn, nhưng cũng phải chú ý tới sức khỏe mới được.
Một câu nói đơn giản, lại khiến Tiêu Hà có loại cảm động khó hiểu.
Y gật đầu, chắp tay thoái lui.
Lưu Khám cầm lấy bản công văn trước mặt, sau khi mở ra, đột nhiên hỏi:
- Ai có thể nói cho ta biết, Lý Lương này là người nào?
- Hồ Quan Giáo Úy Lý Lương, vốn là đạo tặc núi Thái Hành.
Giả Thiệu liền vội vàng giới thiệu:
- Năm trước người này tìm Trương Nhĩ và Trần Dư để nương nhờ, hơn nữa nhanh chóng kéo theo một đoàn nhân mã núi Thái Hành, phá được Thượng Đảng, Hàm Đàn. Không ngờ khi tới, Trương Nhĩ và Trần Dư lập Võ Thần là Triệu Vương, trọng dụng rất nhiều thân tín Võ Thần mang tới.
Vì thế ghẻ lạnh với Lý Lương, phái y tới Tỉnh Hình Quan, ngăn cản quân Tần. ..
Trước khi Vương Ly nhập quan ( Quan ở đây là cửa khẩu quận Nhạn Môn) từng phái người thuyết phục Lý Lương đầu hàng.
Sau khi quy hàng, Lý Lương liền nhường lại Tỉnh Hình, về sau đảm nhiệm chức vụ Hồ Quan Giáo Úy. . .Chỉ có điều lúc này, không phải chúng ta đi thuyết phục Lý Lương, mà là Lý Lương chủ động phái người tới, liền hệ với Quý Bố tướng quân. Nói rằng: Có thể mở một đường Hồ Quan để Quân Hầu đi qua thuận lợi.
- Vì cái gì?
Lưu Khám kinh ngạc nói:
- Y vì sao làm như thế? Đừng nói ta, hắn tiện thể làm, đó là lời chó má. Tiện thể, tiện thể cũng không tiện đến mức ta khi ta đến nơi này.
Giả Thiệu nói:
- Ta phái người tới gặp Lý Lương, nghe nói, Lý Lương vốn mở cửa HồQuan là vì muốn báo ơn Quân Hầu.
- Báo ơn?
Lưu Khám chau mày, xoa nhẹ hai gò má, trầm ngâm không nói.
Sau một hồi, lại hỏi:
- Lý Lương kia là ngươi nơi nào?
- Nghe nói là người Tống Tử!
- Thành Tống Tử?
Lưu Khám càng thêm kỳ quái, cuộc đời này hắn chỉ đi qua Tổng Tử một lần, tựa hồ cũng chưa giúp người nào. . .Nếu như miễn cưỡng mà nói, e là chỉ có Cao Tiệm Ly thôi. Chẳng lẽ nói, Lý Lương này có quan hệ với Cao Tiệm Ly sao? Lưu Khám thực sự không nghĩ ra.
Dù sao đã quá lâu rồi!
Thành Tống Tử kia, cũng là chuyện gần mười năm trước rồi.
Nếu như đơn giản nói đến ấn tượng sâu sắc, cũng chỉ có một người là Cao Tiệm Ly, một người là Xa Ninh. . .Còn người nữa là Từ Công.
Về sau Cao Tiệm Ly giết Tần Vương không thành mà bị giết, Xa Ninh sau khi bị Cao Tiệm Ly bắt không biết còn sống hay đã chết, không có tin tức.
Từ Công?
Trời mới biết y hiện đang ở phương nào?
- Lý Lương này có gì bí ẩn, mau phái người đi điều tra.
- Rõ!
Giả Thiệu vội vàng lĩnh mệnh, chỉ có điều y do dự một chút, không kiềm chế được lại hỏi:
- Chúng ta có thông qua Hồ Quan không?
- Có, đương nhiên thông qua!
Lưu Khám cười nói:
- Người ta đã chủ động yêu cầu, chúng ta sao có thể cự tuyệt? Hơn nữa, nếu có thể thông qua Hồ Quan, như vậy giảm bớt không ít phiền toái. Chuyện này, ngươi hợp tác với đám người lão Tiêu. Còn gã Lý Lương này, sau khi có tin tức chính xác, lập tức bẩm báo với ta.
- Rõ!
Lưu Khám thở phào một cái, tựa vào án thư bên cạnh, nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương.
Không đi Hồ Quan, có được hay không?
Cũng không phải không được. . .Nhưng vấn đề là, không đi Hồ Quan, phải vòng qua núi Thái Hành, không thể tránh khỏi đi qua vùng giao chiến giữa hai nước Tần, Triệu; hoặc ven theo vách núi Thái Hành mà đi, nhưng trong núi này không giống với Thái Hành ở hậu thế, bên trong đất cằn sỏi đá, rất nhiều nơi căn bản không có đường. Sau lên núi, các loại nguy hiểm không biết trước sẽ theo đó gia tăng, vô cùng bất ổn.