Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bách Việt, một khối đất hoang dã!
Chí ít trong mắt rất nhiều người chính là có dạng này. . .Đối với lão Tần nhân sinh trưởng tại vùng Tây Bắc, Bách Việt chỉ là một khái niệm, cụ thể là thế nào đi nữa? Rất nhiều người đều không nói nên lời. Chỉ biết là, nơi đó có một đám man tử khai hóa.
Thủy Hoàng đế khẳng định sẽ phái người tới điều tra.
Nhưng điều này không có nghĩa tướng lĩnh dưới trướng ông, bao gồm Đồ Tuy bên trong quân Tần, thực sẽ nguyện ý làm chuyện này.
Sáu nước đã bình định, người Bách Việt biết phải làm sao? Đại đa số tướng lĩnh quân Tần đều có ý nghĩ như vậy.
Đương nhiên, cho dù là Thủy hoàng đế coi trọng vấn đề này, biết Bách Việt có tính chất rất phức tạp, nhưng có một số việc vẫn vô pháp giải quyết.
Sau trận huyết chiến tại đại trạch Chiêu Dương, Lưu Khám đã đưa ra một phương pháp giải quyết.
Nhưng nhân tố quan trọng nhất chính là thủ đoạn tiêu độc. Phương pháp của Lưu Khám vô cùng đơn giản đó là tinh luyện ra rượu trắng tinh thuần. Dùng rượu trắng kết hợp với dược vật khác, nói không chừng có thể giải quyết được vấn đề độc khí.
- Rượu trắng?
Đây là lần đầu tiên Nhâm Hiêu nghe thấy thuật ngữ này.
Rượu trắng là một loại rượu cất trong suốt vô sắc, được xưng là rượu đế. Trong lịch sử Hoa Hạ, rượu trắng khởi nguồn từ thời đại nào? Thực sự rất rối rắm. Có người nói rượu trắng xuất hiện sớm nhất từ thời Đường, về tình chân thực, thực sự rất khó tìm ra phán đoán chính xác.
- Ngươi nói thứ này thực có thể dùng sao?
Nhâm Hiêu bán tín bán nghi, chỉ là trong lòng cũng có chút động tâm.
Lưu Khám nhún vai:
- Ta cũng không biết, trên lý thuất hẳn là có thể dùng, thế nhưng ta thực nghiệm vài lần cũng không thành công.
- Vậy ngươi muốn nói chuyện này với ta, chính là muốn ta có thể đưa ra chủ kiến.
Lưu Khám suy nghĩ một chút, ngay sau đó hắn liền lý giải nguyên lý trưng cất rượu trắng. Đương nhiên, hắn dù sao cũng không phải xuất thân làm nghề này, vì vậy chỉ có thể giới thiệu đơn giản. Cụ thể hơn, chính là muốn dựa vào công dụng của rượu trắng phối hợp với dược thảo chủ yếu dùng giải quyết độc khí.
Nhâm Hiêu chăm chú nghe Lưu Khám giảng giải xong, liền nhẹ nhàng vỗ vỗ trán, trầm ngâm không nói.
Lưu Khám không dám quấy rầy, vì vậy ngồi bên cạnh, lẳng lặng chờ đợi.
- Ngươi nói thứ này là rượu trắng, đây là lần đầu tiên ta nghe qua. Chỉ có điều, theo như lời ngươi nói, hình như có chút ấn tượng. Hình như là bốn năm trước? Thời điểm ta theo tướng quân Tùy Vương Bí công phá Cự Lộc, từng uống loại rượu có phẩm chất như vậy trong một quán rượu tại Tống tử Thành, chỉ uống một ngụm nhưng ấn tượng vô cùng sâu sắc.
- Nhưng còn màu sắc của rượu có chút vẩn đục, không trong suốt vô sắc như lời ngươi nói, chỉ có điều hương vị rất giống. . .
- Ta lúc đó còn hỏi chủ nhân quán rượu, rượu khó uống như vậy, ai mà muốn thưởng thức chứ? Chủ nhân quán rượu nói, đây là rượu một người nước Yên để lại cho hắn, có một số người thích uống loại rượu này, nhưng phần lớn đều là người phương bắc qua đây muốn uống rượu hương vị loại này.
Người phương bắc trong miệng Nhâm Hiêu chính là người Hung Nô phía bắc nước Yến, nước Triệu.
Đôi mắt Lưu Hán bừng sáng:
- Đại nhân có thể giới thiệu giúp tiểu dân chứ? Nếu như ủ rượu thành công, khẳng định có thể cứu mạng không ít người.
Nhâm Hiêu cười cười, gật đầu nói:
- Huyện Úy Tống Tử là Từ Công và ta có chút giao tình. Lưu Khám, người một lòng muốn là như vậy, ta đương nhiên có thể giới thiệu giúp ngươi. Nếu như thành công, ắt không thiếu được công trạng của ngươi; chỉ có điều nếu như thất bại. . .Ha hả.
- Nếu thất bại, tiểu dân tự nhiên tự minh gánh chịu.
Nhâm Hiêu ngay lập tức quay về phòng lấy ra một khối lệnh bài, sau đó lại lấy ra một khối mộc giản, giao toàn bộ cho Lưu Khám.
- Đây là Thiết Ưng lệnh của ta, cộng thêm khối mộc giản này, Từ Công sẽ hợp tác với ngươi. Uhm, khi nào ngươi xuất phát?
Lưu Khám suy nghĩ một chút:
- Đương nhiên càng sớm càng tốt. . .Chỉ là đám người Thẩm Kỳ và Đường Lệ chưa trở về, trong nhà. . .
Nhâm Hiêu đương nhiên biết Lưu Khám lo lắng điều gì, liền cười nói:
- Chuyện trong nhà, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ sắp xếp người giúp đỡ. Chuyện này rất quan trọng, hoàn thành sớm ngày nào, tính mệnh tướng sĩ Nam chinh của ta có thể được đảm bảo ngày đó, ngươi mau mau khởi hành.
Lưu Khám lập tức đáp ứng:
- Tiểu nhân về nhà sắp xếp một chút, nhiều nhất là bốn tới năm ngày nhất định lên đường.
- Tốt!
Nhâm Hiêu và Lưu Khám lại tỉ mỉ nói những chi tiết đáng chú ý. Dù sao Tống Tử Thành kia là lãnh địa cố Triệu, tình hình không hề giống với Huyện Bái.
Cho tới khi Lưu Khám cáo từ rời đi, thì trời đã tối rồi.
Nhâm Hiêu đặc biệt còn phái người sắp xếp xe ngựa hộ tống Lưu Khám về nhà.
Đứng trước cửa cổng nhìn theo xe ngựa rời đi, một lão nhân đứng bên cạnh Nhâm Hiêu không kiềm chế được tiến lên nói:
- Đại nhân, Lưu Khám nhanh trí vũ dũng, lại có những suy nghĩ rất tuyệt diệu, tương lai tất có thể trở thành người phụ tá đặc lực cho đại nhân, sao đại nhân không dẫn hắn qua huyện Tương chứ?
Nhâm Hiêu lắc đầu cười khổ, than nhẹ một tiếng.
- Ta sao lại không muốn chứ?
Nhâm Hiêu trầm mặc hồi lâu, rồi nói:
- Chỉ là ta lo lắng tiểu tử niên kỷ rốt cục còn quá nhỏ, dựa theo pháp luật, người làm quan ít nhất phải 20 tuổi, cho dù dẫn hắn qua huyện Tương há có thể làm được điều gì?
- Nội Sử đại nhân trước kia cũng từng muốn để hắn phục vụ trong quân. Nhoáng cái vài năm đã trôi qua, Mông đại nhân có lẽ đã quên việc này. Còn ta, ta không hi vọng hắn tong quân. . .Ha ha, để hắn tiếp tục ở lại Huyện Bái, ta sẽ phái người âm thầm quan tâm.
- Nếu như hắn thực sự chịu được khổ có thể làm việc lớn, ta nguyện tiến cử hắn lên bệ hạ; nhưng nếu như hắn không chịu được khổ không tạo lên công trạng, vậy điều này còn chưa tính tới.
* * * * *
Khi Lưu Khám về nhà đã tới giờ tuất.
Vương Cơ đang lo lắng đứng tại cửa lớn nhìn về phía xa xa, bỗng nhiên thấy Lưu Khám từ trên xe ngựa đi xuống, liền nhanh chóng chạy tới tiếp đón:
- A Khám huynh đệ, Dương Võ Trần Vũ phái người đến đây, đã chờ khá lâu.
Lưu Khám nghe vậy trong lòng hồi hộp một chút, liền vội vàng chỉnh y quan, nói:
- Mau dẫn ta đi.
Trần Bình tới sao?
Trong lòng Lưu Khám có chút động tâm! Trước kia, hắn nhìn thấy Tiêu Hà, nhìn thấy Lưu Bang, nhìn thấy Lữ Trĩ, trong lòng cũng chỉ khẽ động mà thôi. Khi đó hắn không có bất cứ ý nghĩ gì, chỉ muốn làm sao có thể an cự lạc nghiệp tại Huyện Bái, sau này thừa nước đục thả câu.
Thế nhưng hiện tại, khi xuất hiện dấu vết một lão Tần nhân, ý nghĩ này đã hoàn toàn thay đổi.
Hơn nữa người trong phòng chờ hắn chính là Trần Bình, một nhân vật có địa vị tương đối cao. Vì vậy trong lòng Lưu Khám có chút kích động.
Một thanh niên tuổi khoảng 24, 25 khổng võ hữu lực đang ngồi trong đại sảnh.
Lưu Khám vừa vào đại sảnh, liền nói:
- Làm phiền Trần tiên sinh chờ lâu, thất kính thất kính!
Chỉ có điều nhìn kỹ, tựa hồ cảm thấy có chút không giống vóc dáng Trần Bình trong cảm nhận của hắn, mà cao lớn thô kệch, thực sự là Trần Bình sao?
Thanh niên kia đứng dậy, chắp tay nói:
- Tại hạ Trần Nghĩa, đường huynh phái ta mang theo hoàng kim bách dật, tàn rượu đi trước.
- Trần Nghĩa?
Lưu Khám ngạc nhiên nói:
- Ngươi không phải Trần Bình?
Thanh niên kia thô lỗ cười:
- Trần Bình là đường đệ ta, bởi trước khi đường huynh ta quay về Dương Vũ thì đệ ấy đã lên đường tới Mặc Du học rồi. Đường huynh ta không có cách nào khác đành phải sai ta thay thế Bình đệ tới đây. Chỗ ta có thư của đường huynh, còn có hoàng kim bách dật dâng tặng.
Vừa nói chuyện, liền từ trong lòng lấy ra một khối mộc giản, sau đó đập bọc đồ “ Bịch “ một cái lên chiếc bàn bên cạnh.
Trong lòng Lưu Khám lúc này cảm giác có chút thất vọng.
Hóa ra thực sự không phải Trần Bình. . .Đáng tiếc, đáng tiếc! Chỉ là trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì. Hắn không để tới kiện đồ kia, chỉ tiếp nhận mộc giản rồi nhìn lướt qua, sau đó nói:
- Trần đại ca đã vất vả, tàn rượu đã chuẩn bị tốt, tùy thời có thể trở đi. Sắc trời đã tối, không bằng nghỉ ngơi tại đây một đêm, ngày mai hãy đi, được không?
Trần Nghĩa ha hả cười:
- Đường huynh nói, ta phải nghe theo lời Lưu tiên sinh phân phó!
Lưu Khám lập tức sai Vương Cơ sắp xếp chỗ nghỉ cho Trần Nghĩa.
May là trong nhà có hai chỗ ở, trong đó một chỗ có ba gian phòng, vừa vặn có thể sắp xếp.
Lưu Khám trực tiếp mang hoàng kim bách dật tới nội đường. Sau khi giao cho Khám phu nhân cất giữ thật tốt, tiếp đến lại kể lại chuyện xảy ra tại huyện nha cho Khám phu nhân nghe.
- Con nói là, cha con là người Tần?
Dễ nhận thấy, cha Lưu Khám không có nói xuất thân của mình cho Khám phu biết, vì vậy sau khi Khám phu nhân nghe được liền giật nảy mình.
- Huyền Trưởng nói, hắn từng phái người tra xét, nói tổ tiên của cha bởi trốn tránh pháp luật xử trí mới rời khỏi Quan Trung. Nguyên quán của cha hẳn là ở Đông Hương Tần Dương. . .Chỉ là hành vi phạm tội này đã được hoàng đế đặc xá, nhưng cụ thể thế nào, Huyền Trưởng cũng chưa nói rõ.
Khám phu nhân thực sự rất thông suốt, suy nghĩ một chút sau đó cười nói:
- Người Tần thì người Tần chứ sao, kỳ thực trên đời này chẳng phải có rất nhiều người Tần sao? Con người dù gì cũng phải đối mặt với hiện thực. . .Có một số chuyện không chịu thừa nhận, thì cũng ích gì chứ?
Nhưng tại sao con đột nhiên muốn đi Cự Lộc?
Nơi này rất xa, con tuổi còn nhỏ như vậy, một mình đi ra ngoài, mẹ có chút không yên tâm.
Cho dù Lưu Khám nhìn khôi ngô cường tráng cỡ nào, nhưng trên thực tế cũng chỉ mới bước sáng tuổi mười sáu mà thôi.
Khám phu nhân nói:
- Mẹ muốn nhân lúc thời gian này không có nhiều chuyện, dự định quyết định việc hôn nhân cho con. . .Xem ra không được rồi.
- Việ hôn nhân?
- Đúng vậy, con đã mười sáu tuổi, rốt cuộc đã trưởng thành, cũng nên thành gia lập nghiệp!
Lưu Khám nghe vậy cảm thấy choáng váng. . . Mười sáu tuổi đã kết hôn? Thực sự quá sớm. Chỉ là ngẫm lại, phong tục như vậy cũng khó trách!
- Khám nhi, bao giờ con lên đường?
Lưu Khám suy nghĩ một chút:
- Khoảng chừng hai ba ngày nữa. Chuyện này vô cùng khẩn cấp, kéo dài không được. Uhm, ngày mai sau khi xử lý xong mọi chuyện, ngày kia con sẽ lên đường. Chỉ là Quán gia bây giờ còn chưa có hồi âm, con thực có chút không yên lòng.
Khám phu nhân trầm mặc trong chốc lát:
- Con cứ tập trung làm việc, chuyện trong nhà chớ bận tâm, mẹ và Vương Cơ đủ sức lo liệu. Chuyện buôn bán hãy giao cho lão Chu xử lý. . .Còn những chuyện khác, chẳng phải đám người Thẩm Kỳ, Đường Lệ đã trở về sao?
Chỉ có điều, một mình con đi, mẹ không yên tâm. Như vậy đi, mẹ thấy Trình tiên sinh thực sự là một người thận trọng, niên kỷ cũng lớn, có kinh nghiệm từng trải, để hắn cùng đi theo con đi.
Trình tiên sinh tức Trình Mạc.
Lưu Khám suy nghĩ một chút, nghĩ có một người như thế đi theo cũng rất tốt.