Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không lâu sau, Diệp Tân từ trong phòng tắm đi ra, mặc áo tắm, bao bọc kín mít. Tóc cũng đã được sấy khô —— thoạt nhìn như là ở bên trong đem việc có thể làm đều làm xong, cuối cùng không còn gì để làm mới không có lý do tránh né, sau đó mới chịu đi ra.
Cậu nhìn thấy Đoạn Châu còn ở trong phòng mình, ngồi ở trên giường của cậu, thoáng sửng sốt một chút, sau đó thoạt nhìn có chút lúng túng.
Đoạn Châu nói xin lỗi: Đã làm phiền a, tôi nghĩ đến cậu lâu như vậy không đi ra, tưởng là té xỉu ở bên trong rồi.
Nói xong lúng túng cười cười.
Diệp Tân cũng nở nụ cười, lắc đầu, biểu thị không sao.
Sau đó hai người liền trầm mặc, bầu không khí tiếp tục lúng túng.
Diệp Tân đánh ngôn ngữ bằng tay hỏi: Muộn lắm rồi, anh không trở về ngủ sao?
Đoạn Châu gật gật đầu đứng lên, sau đó liền đột nhiên nghĩ đến: Chân của cậu bị thương, trước tiên xử lý chút đi.
Nói xong kéo Diệp Tân qua để cậu ngồi ở trên giường, chính mình đi ra ngoài lấy hộp y tế.
Đoạn Châu đem ống quần Diệp Tân cuốn lên trên, sau đó liền thấy trên đầu gối cậu một mảng xanh xanh tím tím, vết thương còn có chút trầy da, có chút dữ tợn.
Đoạn Châu nhẹ nhàng ấn xuống một cái những chỗ bị thương kia, chỉ thấy Diệp Tân chân hơi run run nhúc nhích một chút.
Đau lắm hả? Đoạn Châu hỏi.
Diệp Tân lắc đầu một cái.
Đoạn Châu từ trong hộp y tế lấy ra một bình thuốc Vân Nam, mở nắp, hướng một mảng xanh xanh tím tím, phun lên mấy lần.
Sau đó hắn hỏi: Chân kia cũng bị thương sao?
Diệp Tân đầu tiên là lắc đầu, sau đó trong cái nhìn chằm chằm của Đoạn Châu liền gật đầu một cái, biểu thị, chỉ có một chút.
Đoạn Châu đem một bên ống quần khác cũng kéo lên, thấy giống như Diệp Tân nói, chỉ có một chút.
Thoáng thở phào nhẹ nhõm, Đoạn Châu vẫn là hướng lên trên mặt phun thuốc mấy lần, sau đó nhẹ nhàng đem ống quần kéo xuống, tầng tầng thở dài một hơi, nói: Cậu… Cùng tên ca sĩ kia cùng rời đi sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Tân sững sờ.
Đoạn Châu nói tiếp: Tôi gọi điện thoại hỏi qua Lâm Phi, sau đó cũng biết cậu trước đây thích hắn… Cậu lúc trở lại sắc mặt rất khó nhìn, là đã xảy ra chuyện gì sao?
Diệp Tân cắn môi cúi đầu.
Đoạn Châu đứng dậy ngồi xuống bên người Diệp Tân.
Nói cho tôi biết được không? Đoạn Châu nói.
Ngữ khí rất ôn nhu, mà càng ôn nhu, lại càng có một loại cảm giác bức bách.
Diệp Tân theo bản năng mà lắc lắc đầu.
Đoạn Châu thở dài, nắm tay Diệp Tân, nói: Chúng ta là bạn bè phải không?
Diệp Tân nhìn hắn.
Đoạn Châu nói tiếp: Lâm Phi rất lo lắng cho cậu, tôi cũng rất lo lắng cho cậu. Nói cho tôi biết được không?
Diệp Tân nhìn đôi mắt Đoạn Châu, cuối cùng gật đầu một cái.
Tri thức của mình đối với ngôn ngữ bằng tay của Diệp Tân tạm thời chỉ có thể hiểu được ở mức giao tiếp đơn giản hằng ngày, Đoạn Châu quyết đoán đem điện thoại di động đưa cho Diệp Tân, bảo cậu đánh chữ.
Diệp Tân nhìn chăm chú chừng mười giây điện thoại di động trước mặt, cuối cùng bắt đầu đánh chữ, cậu nói: Kỳ thực cũng không cái gì, chính là hắn đem tôi mang tới một phòng trong khách sạn, nói trước đây đã cho rằng tôi là nữ nên muốn đuổi theo tôi, sau đó phát hiện tôi là nam, liền xa cách, sau đó hiện tại phát hiện vẫn là không quên được tôi, nói muốn tôi cùng hắn thử một chút.
Thử một chút? Đoạn Châu biểu thị nghi hoặc.
Diệp Tân tiếp tục đánh chữ: Sau đó hắn liền đem tôi đẩy lên giường bắt đầu cởi y phục của mình, tôi…
Nhìn di động dừng ở chữ “tôi” vài giây, Diệp Tân liền lại tiếp tục: Tôi liền đem hắn đẩy ra bỏ chạy, lúc xuống lầu loay hoay một hồi, sau đó an vị trên tắc xi trở về.
Đoạn Châu tiêu hóa xong lượng tin tức có chút lớn này, hơi cảm giác khiếp sợ, nói: Hắn… Hắn muốn cường bạo cậu?!
Diệp Tân nghe cái từ như thế dừng một chút, đánh chữ nói: Chắc là vậy đi? Hay là hắn cảm thấy được hẳn là cậu tình tôi nguyện, bởi vì hắn biết tôi trước đây yêu thích hắn.
Đoạn Châu hỏi: Vậy bây giờ…
Diệp Tân đánh chữ: Không thích, không cảm giác. Kỳ thực lúc đầu tôi tìm anh giả kết hôn, cũng là bởi vì hắn, bởi vì hắn muốn kết hôn rồi, nản lòng thoái chí, sau đó ở trên mạng nhìn thấy cậu muốn kết hôn, sau đó liền không biết xảy ra chuyện gì… Đại khái là não giật đi, liền gửi tin nhắn cho anh. Xin lỗi.
Đoạn Châu: … Không, không liên quan… Kia, hắn như vậy đối với cậu, cậu khó chịu không?
Diệp Tân trầm mặc một chút, đánh chữ nói: Nói không khó chịu quá là gạt người, dù sao đã từng yêu thích qua, bây giờ suy nghĩ một chút có cảm giác yêu thích sai loại người rồi —— rõ ràng hắn đã có vợ, tại sao muốn làm như thế… Sau đó nghĩ, nếu như tôi còn thích hắn, tôi lúc đó nghe được lời của hắn có thể hay không liền…
Đánh tới đây Diệp Tân liền dừng, cau mày cắn môi, nhìn qua rất khó chịu.
Đoạn Châu vỗ vỗ lưng Diệp Tân, nói: Đừng suy nghĩ, càng nghĩ tâm tình càng khó chịu, quên việc này đi, coi như chưa từng gặp qua hắn.
Diệp Tân gật gật đầu, sau đó dừng một chút, đánh chữ nói: … Sau này còn gặp nữa.
Đoạn Châu: … Được, được rồi, đừng suy nghĩ, lại nói, điện thoại cho Lâm Phi, hắn còn có thể đem cậu đi sao? Nếu không được… không thì cậu đừng làm nữa, tôi nuôi cậu a.
Diệp Tân nở nụ cười, đánh chữ nói: Đừng nói giỡn, khả năng nào lại bởi vì chuyện này liền rời đội nhạc a. Được rồi, tôi không sao, anh về ngủ đi, ngủ ngon.
Đoạn Châu rất thương tâm nói: Tốt, xài xong liền ném, cậu thật độc ác a!
Diệp Tân nhếch miệng nở nụ cười, thoạt nhìn không giống như giả bộ, Đoạn Châu cũng là một bộ dáng yên tâm, đứng lên xoa xoa đầu nhất đốn, nói: Được, tôi trở về, ngủ đi, ngủ ngon.
Diệp Tân gật gật đầu, dưới ánh mắt chuyên chú của Đoạn Châu, chui vào chăn nằm.
Đoạn Châu tắt đèn, đóng cửa lại, sau đó trở về phòng mình.
Ngày hôm sau, Diệp Tân nhận được tin nhắn Lâm Phi, trong tin nhắn nói vợ tên ca sĩ gần đây phát hiện mang thai, hơn nữa bọn họ gần đây tình cảm không ổn định gì gì đó.
Nhất thời, hầu như có thể nghĩ đến tại sao buổi tối ngày hôm ấy tên kia lại có hành vi đó —— hoang mang bất an hoặc là muốn tìm bất mãn? Bất quá nói chung cùng mình đã không quan hệ gì.
Diệp Tân đem sự tình đêm đó đơn giản cùng Lâm Phi nói một lần, Lâm Phi biết xong căm phẫn sục sôi —— Mẹ nó, hắn tính mấy thứ quái quỷ gì vậy? Dựa vào vợ mang thai, chính mình muốn tìm bất mãn cho nên liền ra ngoài ăn vụng?! Tôi nói cho vợ hắn biết đi!
Bất quá lại bị Diệp Tân khuyên nhủ: Có lẽ là có nguyên nhân khác, như cậu vậy tùy tùy tiện tiện … Phá hủy tình cảm bọn họ thì làm sao đây?
Lâm Phi: Hắn ra ngoài ăn vụng… Giữa bọn họ còn có tình cảm? Được rồi được rồi, chuyện này trước hết nói sau đi —— ngược lại vợ hắn cũng không phải người tốt lành gì, chờ thật xảy ra vấn đề, chính bọn hắn dằn vặt nhau thôi, cùng chúng ta không liên quan, nước sông không xâm phạm nước giếng. Lại nói cậu nếu trong khoảng thời gian này cùng đội trưởng xin nghỉ, ngược lại cũng không có chuyện gì.
Diệp Tân tạm thời cũng không muốn cùng hắn ta gặp mặt, khiến chính mình lúng túng, cũng liền đồng ý.