Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dáng người của Thi Uẩn không nổi bật, cách ăn mặc cũng đơn giản lịch sự vì ban ngày cô phải đi làm. Ở ga Bắc Kinh đông đúc, cô nhanh chóng bị cuốn vào dòng người.
Nhưng rõ ràng đây không phải chuyện khó với Chu Trạch Chung có gắn hệ thống định vị Thi Uẩn trên người.
Cảm nhận được mùi hương ngải đắng quen thuộc, Thi Uẩn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Chu Trạch Chung! Sao anh lại ở đây? Có phải nhớ em quá không?”
Theo kế hoạch công tác ban đầu, lẽ ra anh sẽ bay thẳng từ Lan Châu về Thượng Hải vào ngày mai, chứ không phải xuất hiện ở Bắc Kinh cách xa hàng ngàn dặm.
Chu Trạch Chung vuốt nhẹ khóe mắt đỏ hoe của cô, nở nụ cười dịu dàng: “Ừ, anh nhớ em quá.”
Nếu không phải vì ảnh hưởng của giao thông, anh hận không thể bay đến bên cô ngay trong đêm để ôm cô vào trong lồng ngực.
Cuối cùng Tiền Dư không giữ được bình tĩnh, tối qua mượn cớ chơi game với Thi Dật để lẻn vào phòng khách nhà họ Thi, thực chất là để dò hỏi Thi Kỳ Văn về mối quan hệ hiện tại giữa đối phương và mẹ mình.
Lúc đó Thi Kỳ Văn tỏ vẻ ngạc nhiên: “Chú với cô ấy đúng là có uống cà phê cùng nhau một lần, nhưng chẳng có gì cả, cháu nghe ai nói vậy?”
Sau hai tiếng cặn kẽ điều tra, bọn họ mới hiểu rõ tình hình.
Trên thế giới có một kiểu người như thế này, bọn họ luôn giữ một sự kỳ vọng tích cực về hôn nhân, dù vừa thoát khỏi một mối quan hệ hỗn loạn, bọn họ vẫn lạc quan tin rằng mối quan hệ tiếp theo sẽ tốt đẹp hơn.
Bà ngoại của Tiền Dư chính là thuộc kiểu người này, sau khi không thể cứu vãn cuộc hôn nhân giữa Dư Minh Khiết và chồng cũ, bà cụ nhanh chóng bắt đầu tìm kiếm mùa xuân thứ hai cho con gái của mình không ngừng nghỉ, mà Thi Kỳ Văn chỉ là một phần nhỏ trong mùa xuân đó mà thôi.
Theo góc nhìn của bà ngoại, Dư Minh Khiết và Thi Kỳ Văn là hàng xóm từ nhỏ, có thể xem là thanh mai trúc mã, dựa trên nền tảng tình cảm như thế, xây dựng hôn nhân là việc vô cùng dễ dàng.
Nhưng thực tế và tiểu thuyết làm sao có thể so sánh? Cái gọi là thanh mai trúc mã không phải lúc nào cũng đẹp như trong tiểu thuyết tình cảm, không phải tất cả mọi người đều có thể trở thành bạn đời của nhau khi cùng nhau lớn lên.
Hai người đã quen biết từ nhỏ nhưng thật sự mà nói, quan hệ của họ cũng không tốt đến vậy.
Những đứa trẻ ở tuổi dậy thì coi sự khác biệt giới tính như hổ dữ, con trai con gái luôn tụ tập riêng thành nhóm, chơi trong những vòng tròn khác nhau, nói về những chủ đề cũng không giống nhau.
Đối với hai người Dư Minh Khiết và Thi Kỳ Văn, ngoài việc có thêm cái mác hàng xóm vô nghĩa, bản chất giữa họ không khác gì những người lạ tình cờ gặp nhau trên đường.
Không có nền tảng tình cảm, làm sao có thể nảy mầm tình yêu?
Cho dù miễn cưỡng thế nào đi nữa, nhưng không thể cãi lại sự thúc ép từ mẹ, cuối cùng Dư Minh Khiết cũng nhờ Thi Kỳ Văn diễn một vở kịch tuyệt tình với bà ấy.
Cả hai chỉ đơn giản tranh thủ đi uống cà phê, dùng tư cách là bạn bè nói chuyện về tuổi thơ, cuối cùng ôm nhau thân thiện rồi chia tay.
Không ngờ cảnh cuối cùng lại đúng lúc bị Thi Uẩn là con người yêu đương mù quáng, một kẻ thích suy diễn và truyền bá nhìn thấy…
Đêm qua, đèn trong phòng khách của hai nhà đều sáng đến rất khuya.
Dư Minh Khiết cười mắng con trai nhà mình: “Trên thế giới này, ngoài con là người đàn ông mà mẹ sẵn lòng hy sinh ra, tất cả những người đàn ông khác chỉ là gánh nặng kéo chân mẹ, cuộc đời mẹ không cần họ. Con cứ yên tâm đi, cho dù con có bao nhiêu mẹ, cũng không thể có thêm một người bố đâu.”
Thi Kỳ Văn nhìn chằm chằm nụ cười rạng rỡ của người phụ nữ trên bức ảnh gia đình, hiếm hoi bày tỏ tâm sự với con cái: “Bố không thiếu tình yêu, các con cũng không thiếu mẹ, có các con, bố đã rất mãn nguyện rồi.”
Đêm đó, ba người không hẹn mà cùng nhau khóc thút thít trong chăn, cũng không hẹn mà cùng gọi video cho Chu Trạch Chung.
Trong đêm sau nửa đêm, ba thiết bị điện tử, ba ứng dụng khác nhau, ngay cả tài khoản cũ kỹ trên QQ của Chu Trạch Chung cũng bị ép trưng dụng để cả ba người cùng lúc khóc lóc.
Ba người vừa sụt sịt vừa rơi nước mắt, nhưng Chu Trạch Chung chỉ nhớ đến đôi mắt đỏ hoe của Thi Uẩn, những giọt nước mắt mặn chát rơi không ngừng như mưa dây nối, làm lòng anh nhói lên đau đớn, đến mức anh đã thay đổi điểm đến ngay trong đêm.
Chiếc máy bay hạ cánh đúng lúc sáu giờ chiều tại sân bay quốc tế thủ đô Bắc Kinh, một tài xế hoang dã với danh xưng ông mai Triều Dương đã đưa anh đến ga Nam Bắc Kinh với tốc độ chóng mặt chỉ chưa đầy năm mươi phút, giúp anh kết nối được mối duyên này vào thời điểm thích hợp nhất.
Buổi sáng Chu Trạch Chung gọi điện thông báo với thầy hướng dẫn của Thi Uẩn, thật ra thầy hướng dẫn không hề biết bạn trai cô là người phụ trách Đồng Nhạc. Sau khi biết, ông ấy cũng không ngạc nhiên, dù sao hai bên môn đăng hộ đối, có giao tiếp là điều bình thường nhất.
Nhưng điều duy nhất khiến ông ấy ngạc nhiên là, hai người có tính cách hoàn toàn khác biệt liệu có thực sự phù hợp?
Sự thật đã chứng minh rằng sự bù trừ lẫn nhau chính là yếu tố không thể thiếu trong mối quan hệ tình cảm.
Ví dụ như bây giờ, Chu Trạch Chung sẽ đến, Thi Uẩn cũng biết lý do anh đến, khi có hành động và sự thấu hiểu, tình yêu sẽ không sinh ra khoảng cách.
Chu Trạch Chung kéo hai chiếc vali xanh xanh đỏ đỏ của Thi Uẩn và chiếc của mình, giơ tay định giúp thầy hướng dẫn cầm luôn chiếc vali của ông ấy nhưng lại bị đối phương lịch sự từ chối.
Thầy hướng dẫn nhìn chằm chằm đôi tay trống không của Thi Uẩn, cười đùa: “Không cần không cần, thầy nghĩ tay của sếp Chu có việc khác để làm rồi.”
Lần này thầy hướng dẫn dẫn theo hai học sinh đến buổi hội thảo học thuật, người kia là đàn anh của Thi Uẩn, một người đến từ Thiên Tân đang học Thạc sĩ năm ba, vì ở gần nên anh ấy đã đến khách sạn trước.
Hai học sinh khác giới, tất nhiên không thể ở cùng một phòng, cho nên Thi Uẩn nghiễm nhiên được hưởng quyền lợi ở một phòng tiêu chuẩn hai giường.
Khách sạn này rất gần với hội trường, vì vậy hầu hết những người ở đây đều là các chuyên gia tham gia hội thảo, các phòng cũng đã được đặt kín.
Trong thang máy đi lên phòng, Chu Trạch Chung cười khẽ hỏi Thi Uẩn: “Có thể cho anh ở nhờ không?”
Cả hai vừa mới hoàn tất thủ tục nhận phòng, chẳng qua chỉ là trò đùa vui thôi.
Thi Uẩn tháo chiếc vòng bạc trên tay xuống cài vào tay anh, sau đó hơi dùng sức kéo nhẹ về phía mình, cô nghiêm túc ngang ngược nói: “Được chứ, nhưng em thích chơi trò ép buộc, tối nay anh phải ngoan ngoãn nghe lời đấy.”
Quản lý khách sạn đột nhiên bước vào thang máy, lúng túng không biết phải làm gì: “À… Hôm nay tôi quên mang máy trợ thính rồi.”
Thi Uẩn cười gượng đưa tay lên trán: “Cảm ơn, thật ra anh không cần phải giải thích đâu.”
Quản lý cúi chào: “Vậy, chúc hai người chơi vui vẻ!”
…
Lúc đến phòng đã là hơn tám giờ tối, bữa tối đã ăn tạm trên đường, bây giờ cũng không còn đói nên cả hai không nghĩ đến việc ăn thêm.
Chu Trạch Chung lục hành lý lấy ra quần áo thay và đồ dùng vệ sinh cá nhân đưa cho Thi Uẩn: “Em đi tắm đi, anh sẽ dọn đồ đạc trước.”
Thi Uẩn chưa bao giờ là kiểu khách sáo, cô ôm lấy mặt Chu Trạch Chung hôn chụt một cái, vui vẻ bước vào phòng tắm.
Lúc tắm xong bước ra, chiếc vali của Chu Trạch Chung vẫn còn nằm trên sàn, bên trong là đủ loại đồ vật màu sắc rực rỡ, không ngoài dự đoán đều là quà anh mang về cho Thi Uẩn.
Có rất nhiều món đồ mang đậm phong cách Tây Bắc, phần lớn trong đó liên quan đến văn hóa phi vật thể của Đôn Hoàng, phối màu nổi bật nhưng tinh tế, toát lên sự sống động giàu có, rất phù hợp với thẩm mỹ của Thi Uẩn.
Đồ dùng trà, khăn lụa, trang phục, đồ trang trí, thậm chí cả miếng dán tủ lạnh, tất cả đều được cô lên kế hoạch chi tiết về việc sẽ đặt chúng ở đâu.
Thi Uẩn lau qua loa mái tóc vẫn còn ướt rồi vứt khăn sang một bên, kiễng chân ôm chầm lấy Chu Trạch Chung vừa hôn vừa gặm, khen anh không ngớt, khiến anh phải đỏ mặt mới chịu buông tay.
“Đúng rồi, em cũng có thứ muốn tặng anh.” Vừa nói, Thi Uẩn vừa lục trong túi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng in hình hoạt hình đưa cho anh: "Số tiền trong thẻ này đều là do em tự kiếm được, bao gồm học bổng, trợ cấp của nhà nước, tiền lương thực tập, một mớ hỗn độn, khoảng hơn bốn mươi nghìn, tất cả đều cho anh.”
Sau khi biết Chu Trạch Chung sẽ gián tiếp hỗ trợ nghiên cứu hóa học, Thi Uẩn đã về nhà kiểm tra sao kê ngân hàng, chuyển hết tất cả số tiền cô tự kiếm được vào một thẻ, ngay cả năm mươi tệ cô kiếm được từ việc phát tờ rơi cũng không bỏ sót.
Vải trên người đã ướt đẫm, Chu Trạch Chung không nhận lấy tấm thẻ đó mà chỉ tự nhiên cầm lấy khăn khô tiếp tục lau tóc cho Thi Uẩn: “Em định nuôi anh à?”
Thi Uẩn lắc đầu, đưa tay nắm lấy cổ tay đang khẽ run của người đàn ông, cô nở nụ cười dịu dàng: “Em muốn góp chút sức cho sự nghiệp của anh.” Cô nhét tấm thẻ vào ngực anh: “Lễ nhẹ nhưng tình nặng, sếp Chu nhất định phải tỏa sáng trong sự nghiệp Hóa học nhé.”
Đầu óc bỗng chốc trống rỗng, mãi đến khi giọt nước từ chân tóc trượt dọc theo đầu ngón tay xuống cánh tay, Chu Trạch Chung mới bất chợt tỉnh táo lại.
Anh cúi xuống, hai tay nâng khuôn mặt cô gái, giọng nói khàn đặc đến lạ thường: “Anh rất vui.” Sợ chưa đủ mạnh mẽ, anh lại nhấn mạnh: “Có em, anh thật sự rất vui.”
Anh tựa trán mình lên cái trán đang ướt đẫm của cô, thuận thế kéo gần khoảng cách giữa mũi, cũng thuận thế để môi mình rơi xuống.
Vừa kết thúc công việc, vòi sen trong phòng tắm lại được mở lên, hơi nóng chiếm lĩnh toàn bộ không gian gần như kín mít, trong không gian chật hẹp chỉ còn lại tiếng thở hổn hển, hòa quyện, cùng với tiếng nước ào ào đang cố gắng che giấu.
Cửa sổ bên ngoài cũng phủ lên lớp nước, là hơi nước ngưng tụ trong mây không thể được không khí nâng đỡ bắt đầu rơi xuống mặt đất.
Mưa dần trở nên nặng hạt, mảnh đất khô hạn lâu ngày chưa được tưới tắm dần trở nên mềm mại, thân cây kiên cường bên ngoài cũng nhân cơ hội này mà đâm rễ sâu vào đất.
Thỉnh thoảng gặp phải chướng ngại không thể tiến về phía trước, nguồn nước kịp thời luồn qua các khe hở đi vào cung cấp, vừa dụ dỗ vừa lừa gạt, khiến nơi khô cằn sẵn lòng mềm yếu từng chút một.
Đợi đến khi không còn sức chống cự, thân cây thô to dốc hết sức mạnh để xuyên vào, chiếm lấy lãnh thổ ngày càng rộng lớn ở nơi sâu thẳm nhất.
Chu Trạch Chung dùng một tay ôm lấy Thi Uẩn dựa vào bức tường gạch men còn hơi ấm, sau đó dùng tay kia lau đi lớp hơi nước trên khuôn mặt cô, để lộ sắc hồng từ sâu trong làn da.
Mỗi lần anh tiến gần thêm một chút, lại khàn giọng thì thầm vào tai cô: “Cảm ơn em đã yêu anh.”
- Hết truyện -
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");