Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chiếc điện thoại đang rung lên rè rè bị Thi Uẩn thẳng tay tắt âm, cô nở nụ cười trấn an thầy hướng dẫn, rồi tìm một cái ly sạch lén lút rót gần đầy Sprite dưới gầm bàn.
Thi Uẩn là người đến sau, chẳng có chủ đề gì để nói với mấy giáo sư trên bốn mươi tuổi cả, tất nhiên cũng chẳng ai chú ý đến cô ngồi trong góc.
Thời gian được cô nắm bắt rất khéo, một loạt động tác nhỏ trôi chảy, vừa hay đến lượt Thi Uẩn nâng ly.
Thầy cô ngồi ngay bên trái Chu Trạch Chung, để an tâm, cô đặc biệt chọn tiếp cận anh từ phía bên trái.
Chất lỏng trong ly thủy tinh trong suốt đang sủi bọt rất đáng ngờ, lại gần còn có thể ngửi thấy mùi ngọt ngào đặc trưng của nước ngọt.
Thầy Dương là người biết chuyện nhưng vẫn vờ như không biết gì, thậm chí còn phải tươi cười khen ngợi cô học trò của mình vài câu.
“Em ấy tên là Thi Uẩn, là sinh viên của khóa cuối cùng tôi nhận trước khi về hưu, lần này cũng tham gia vào dự án soạn thảo Tâm lý học Trẻ em của chúng ta.”
“Cô bé học trò này của tôi rất chăm chỉ, ngày nghỉ cũng chui rúc trong góc làm việc, học đến quên ăn quên ngủ.”
Dạ em cảm ơn thầy, trong ba tiếng học thì em cày phim hết hai tiếng rồi ạ...
Nhưng tất nhiên Thi Uẩn không thể tự vạch trần bản thân trước mặt mọi người rồi, cô đành đứng bên cạnh vờ ngượng ngùng mỉm cười.
Chu Trạch Chung vuốt miệng ly rượu bằng ngón trỏ, nhìn cô gái đang xấu hổ đến mức muốn đào cái lỗ dưới đất, nụ cười anh như có như không: “Cảm ơn sự cống hiến của bạn học Thi Uẩn, tuy nhiên sức khỏe mới là vốn liếng của cách mạng, quên ăn quên ngủ không phải là điều nên làm.”
“Ha ha ha… Cảm ơn sếp Chu đã quan tâm ạ.” Thi Uẩn không muốn tiếp tục chủ đề này, đành bất chấp tất cả nâng “ly rượu” kia lên.
Thấy cô nâng ly lên cao hơn đối phương một khúc, thầy Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, suýt thì vặn cùi chỏ Thi Uẩn thành cái bánh xoắn chiên ở Thiên Tân.
Không phải Thi Uẩn không hiểu phép tắc trên bàn tiệc, cô chỉ không ngờ mình phải cư xử kính trọng hơn với Chu Trạch Chung.
Cô đang đứng, anh đang ngồi, trong trường hợp không cố tình khom lưng, ly cô tất nhiên sẽ cao hơn ly anh một chút.
Khi cô kịp phản ứng lại thì Chu Trạch Chung đã chủ động cụng ly: “Chúc bạn học Thi Uẩn gặt hái được thành tựu trên con đường học vấn nhé.”
Nếu là trước đây, Thi Uẩn chắc chắn sẽ dễ dàng vượt qua trò chơi đóng vai này, nhưng hôm nay cô cứ ậm ừ mãi, nhìn chằm chằm đôi mắt như xoáy nước kia hồi lâu mới miễn cưỡng rặn được một câu: “Cũng chúc sự nghiệp sếp Chu ngày càng phát đạt.”
Đây vốn không phải sân khấu của sinh viên, thầy Dương cũng chẳng trông chờ cô sẽ nói ra được mấy câu nịnh nọt rúng động cỡ nào, có thể làm được đến mức này là ông ấy đã rất hài lòng rồi.
Mục đích chính của cuộc gặp gỡ này vẫn là để hợp tác, Thi Uẩn với tư cách là một sinh viên bình thường chỉ là khúc nhạc đệm, chẳng ai quan tâm đến cô.
Như vậy càng tốt, cô càng thấy thoải mái hơn, dù sao mục đích ban đầu khi đến Vân Đình Các cũng chỉ là để ăn uống thôi.
Đáng tiếc, không ăn được món bánh dứa mà cô yêu thích.
Không biết ai là người tổ chức bữa tiệc này, chẳng qua dù thế nào thì cũng không đến lượt Thi Uẩn gọi món. Cô có phóng khoáng đến đâu cũng không thể mạo muội giơ tay yêu cầu các vị cấp trên thêm riêng cho mình một món bánh được.
Chỉ có điều đã đến rồi, không có lý do gì để về tay không, cùng lắm thì trước khi đứng dậy gọi một phần mang về thôi, cô nghĩ vậy.
Thi Uẩn đã để dành một khoảng trống trong dạ dày cho bánh dứa nên chỉ âm thầm ăn lửng bụng.
Các món trên bàn vẫn còn nguyên vẹn, dù sao trong một bữa tiệc xã giao, rượu mới là nhân vật chính.
Cuộc gặp gỡ này không kéo dài lâu, Chu Trạch Chung nổi tiếng là người quyết đoán trong ngành. Với những vụ hợp tác không cần thiết, anh sẽ không nhượng bộ chỉ vì đối phương suy nghĩ lại, nên không việc gì phải dây dưa.
Thi Uẩn chống cằm nhìn người đàn ông nổi bật dưới ánh đèn, cô lại không nghĩ vậy, ít nhất trong tình yêu, anh không quyết đoán như trong công việc.
Cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc, hầu hết mọi người đều mỉm cười, rõ ràng đây là một buổi xã giao khiến người ta hài lòng.
Ba người phục vụ mang canh giải rượu vào, riêng trước mặt Thi Uẩn lại đặt một đĩa bánh dứa.
Không cần nghĩ cũng biết ai là người gọi món này.
Cô rất thích bánh dứa, thỉnh thoảng không ăn cơm cũng phải ghé qua mua riêng một phần.
Nhưng cô ăn không nhiều, đôi khi ăn nhiều bánh ngọt rồi sẽ không chịu ăn cơm đàng hoàng nữa. Để thay đổi thói quen xấu này của cô, Chu Trạch Chung thường yêu cầu nhân viên phục vụ mang bánh ra sau bữa ăn, giống hệt như hôm nay.
Thi Uẩn giải quyết xong chiếc bánh dứa, Chu Trạch Chung cũng vừa hay uống cạn ngụm canh giải rượu cuối cùng.
Dưới ánh đèn vàng được cố tình sửa thành phong cách cổ điển, làn da anh càng thêm trắng trẻo, xung quanh hốc mắt hơi trũng đã ửng lên một vòng màu hồng đáng ngờ.
Có người lo lắng hỏi: “Hôm nay trợ lý của sếp Chu không có mặt, hay là chúng tôi sắp xếp người đưa anh về nhé?”
Chu Trạch Chung lạnh lùng đáp: “Không cần phiền các vị, tôi đã thông báo cho cậu ấy đến rồi.”
“Vậy chúng tôi đợi cùng anh một lát?”
“Không cần đâu, tôi muốn đi vệ sinh trước.”
Một lời từ chối rõ ràng, mọi người cũng không tiếp tục nài nỉ, nói thêm vài câu tốt đẹp rồi rời đi hết.
Dù sao cũng là học trò ruột của mình, thầy Dương trước khi đi còn quan tâm hỏi Thi Uẩn vài câu: “Có ai đến đón em không? Hay là em tự lái xe về? Cần thầy tìm người đưa em về không?”
Thi Uẩn không ở ký túc xá dành cho thạc sĩ, hầu hết thời gian đều di chuyển qua lại giữa trường và nhà, thỉnh thoảng cô cũng đến ngủ ở căn hộ hai phòng mà Chu Trạch Chung đặc biệt mua đối diện trường.
Nhưng giờ đã chia tay rồi, cô chắc chắn không thể đến khu chung cư đối diện trường nữa, chỉ không ngờ Chu Trạch Chung cũng không còn ở đó.
Thi Uẩn gật đầu: “Dạ không cần, anh trai em sẽ đến ngay ạ.”
Thầy Dương yên tâm, lại dặn thêm: “Được rồi, vậy em cứ đợi trong nhà hàng đi, an toàn hơn, bên ngoài lại bắt đầu mưa rồi.”
“Vâng, thầy về cẩn thận nhé.” Cô ngoan ngoãn trả lời.
Nói dối thôi, thực ra Thi Uẩn chưa hề nhắn tin cho Thi Dật.
Cô chỉ hơi lo lắng cho Chu Trạch Chung đã uống quá nhiều rượu.
Hầu như Thi Uẩn chưa bao giờ trông thấy dáng vẻ của anh sau một bữa tiệc rượu, nhiều lắm anh chỉ uống vài ly với bạn bè, chưa đến mức say xỉn.
Trước đây khi có tiệc tùng, Chu Trạch Chung luôn báo trước cho Thi Uẩn rằng hôm nay anh sẽ không về căn hộ đối diện trường, để cô đừng chờ đợi vô ích.
Ban đầu Thi Uẩn cũng nghi ngờ anh có lăng nhăng bên ngoài nhưng anh giải thích rằng mình không giỏi uống rượu, sợ kẻ ngốc là cô phải lo lắng chăm sóc cho anh, khiến cô khi ấy đã áy náy rất lâu.
Hôm nay Chu Trạch Chung uống hơi nhiều, tuy ý thức vẫn tỉnh táo nhưng hành động đã chậm chạp hơn bình thường.
Thi Uẩn ngồi xổm bên chậu trúc phát tài trước cửa nhà vệ sinh nam, chẳng mấy chốc đã thấy Chu Trạch Chung bước ra.
Cô chưa kịp mở miệng thì đã thấy ánh mắt của anh khóa chặt lấy mình, giọng nói hơi khàn của người đàn ông vang lên: “Anh trai em vẫn chưa đến à?”
Trên khuôn mặt điển trai với đường nét sắc sảo của anh vẫn còn vài vệt nước chưa lau khô, có lẽ nước lạnh đã giúp anh tỉnh táo hơn một chút, nhưng gò má lại đỏ ửng bất ngờ.
Thi Uẩn đứng dậy, không tò mò về việc anh đã đứng đâu nghe lỏm cuộc trò chuyện giữa cô và thầy hướng dẫn. Cô nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt không chút né tránh, lắc đầu nói: “Anh ấy không đến.”
“Ừm.” Đối phương chậm rãi lên tiếng.
Do không rõ ý của anh là gì cũng không biết anh có hiểu ẩn ý của mình không, Thi Uẩn hỏi thẳng: “Anh có biết em muốn nói gì không?”
Chu Trạch Chung nhìn cô chăm chú: “Có khi nào anh để em về nhà một mình không?”
“Nhưng trước khi vào nhà vệ sinh anh không quan tâm gì đến em hết.” Cô nói, trông có vẻ hơi bực bội.
Chu Trạch Chung không lấy mối quan hệ cũ ra để giải thích, chỉ bảo: “Em nói Thi Dật sẽ đến đón em, hơn nữa, anh biết em sẽ đợi anh ở ngoài.”
Biểu cảm luôn là điểm duy nhất phản bội lại hành động của cô.
Hiếm khi Thi Uẩn không biết phải đáp lại thế nào, nếu không phải vì chút tình cũ còn vương vấn, thực ra Chu Trạch Chung có im lặng bỏ đi cũng chẳng có gì quá đáng.
Đúng lúc này tin nhắn của La Toàn liên tục gửi đến, anh ta nói mình đang bị kẹt ở cây đèn đỏ cuối cùng vì gặp phải giờ tan tầm cao điểm.
“La Toàn sắp đến rồi, chúng ta ra cổng đợi một lát.” Chu Trạch Chung ra hiệu cho cô xách túi lên.
Hai người đứng dưới mái hiên trước cửa hàng, mưa tầm tã, vì không có gió nên hạt mưa rơi thẳng xuống, gõ từng tiếng lộp bộp trên phiến đá xanh.
Xe đến rất nhanh, khi La Toàn bước xuống từ ghế phụ lái, anh ta vừa vặn chạm mắt với Thi Uẩn đang ngổn ngang trăm mối.
Sau kỳ nghỉ lễ mùng một tháng năm, ngoại trừ lần đến tìm USB, La Toàn không gặp cô nữa.
Suốt tuần qua, anh ta không cần phải hầu hạ cô chủ với tư cách là “bảo mẫu thứ hai”, cũng chẳng thấy “bảo mẫu riêng” tận tụy như trước.
Là một trợ lý đủ tiêu chuẩn, EQ cao là kỹ năng bắt buộc, anh ta nhanh chóng đoán ra hai người đã chia tay.
Tuy không biết nguyên nhân là gì nhưng trong mắt La Toàn, việc họ quay lại với nhau chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Chẳng hạn như bây giờ, hai người đã xuất hiện cùng một không gian, vậy cách cái ôm đâu còn xa vời?
La Toàn giữ vẻ mặt bình thản, quay lại xe lấy ra chiếc dù khác đưa cho Chu Trạch Chung rồi lén nháy mắt ra hiệu khá hài hước, Thi Uẩn suýt thì bật cười.
Nhưng Chu Trạch Chung không nhận lấy, anh bước vào dưới tán dù của anh ta: “Đưa dù cho Thi Uẩn đi.”
La Toàn hiểu, đây có nghĩa là vẫn còn giận dỗi.
Nhưng nước đá tan rồi còn uống được, hết dỗi tất nhiên sẽ êm đẹp lại thôi.
Tình cảm không sợ mâu thuẫn, điều đáng sợ là không giải quyết mâu thuẫn đó.
La Toàn và tài xế ngồi ở hàng ghế trước, Thi Uẩn ngồi cùng Chu Trạch Chung ở hàng ghế sau.
Trong xe hơi ngột ngạt, sợ mùi rượu quá nồng, anh giơ tay mở cửa sổ bên phía anh.
Mùa này đã bắt đầu oi bức, gió thổi vào không lạnh, nhưng hạt mưa có rơi thẳng đến mấy cũng bị tốc độ xe làm nghiêng, vô tình lọt vào trong xe.
Thi Uẩn thấy áo khoác anh bị dính mưa, bèn nghiêng người đóng cửa sổ bên phía anh lại.
“Mùi rượu nồng quá.” Anh giải thích.
“Sao lúc em say anh không nói vậy?” Thi Uẩn bực bội hỏi.
Năm ngoái khi cô tốt nghiệp đã uống say mèm với bạn cùng phòng bốn năm đại học, trên đường về vừa khóc vừa nôn.
Thị Dật bị gọi đột xuất tới làm tài xế càu nhàu cô làm mất phẩm cách của xe Rolls-Royce, mắng rằng sớm biết vậy thì anh ấy đã lái chiếc Ngũ Lăng Hồng Quang đến rước cô về rồi.
Chỉ có Chu Trạch Chung vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, chăm sóc cô cả đêm mà không một lời phàn nàn.
Lúc đó Thi Dật tấm tắc khen ngợi Chu Trạch Chung rõ ràng có mệnh cậu ấm nhưng lại mắc bệnh bảo mẫu.
Chu Trạch Chung hờ hững đáp trả: “Tôi thường xem người mà đối xử, đổi lại là cậu, tôi sẽ nhét thẳng vào cốp xe.”
Nghĩ hơi nhiều, Thi Uẩn ngồi trong xe mà đầu óc lại bay xa, mãi đến khi đầu tóc mang mùi hương quen thuộc của Chu Trạch Chung gục xuống vai cô.
Anh từng tự gán cho mình tội danh, nói rằng sau khi say rượu mình không được ngoan, xem ra đúng là như vậy rồi.
Theo chỉ thị của Chu Trạch Chung, xe ưu tiên dừng trước cửa nhà Thi Uẩn trước.
Hai người ngồi ghế sau dựa vào nhau đầy ấm áp, La Toàn và tài xế đều không lên tiếng, ăn ý cúi đầu chơi điện thoại.
Thi Uẩn chịu đựng cái vai đang tê dại, chỉ do dự một giây rồi đánh thức người đàn ông đang ngủ say trên vai mình.
Khi anh mơ màng mở mắt, Thi Uẩn bình tĩnh bịa đặt: “Hai người họ muốn về sớm, anh ở lại nhà em đi.”
Tài xế bối rối: “Cô ấy nói tôi à?”
Trợ lý La thông minh: “Chúng ta đều là người một nhà, không phân biệt anh tôi gì cả, cô Thi nói chúng ta muốn thì là chúng ta muốn.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");