Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hình Như Hơi Nhớ Anh Rồi
  3. Chương 8: Dòm Thi Liếc Chu
Trước /39 Sau

Hình Như Hơi Nhớ Anh Rồi

Chương 8: Dòm Thi Liếc Chu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhìn dáng vẻ nhát gan của Tiền Dư, không cần đoán cũng biết người vừa bước vào là ai.

Căn phòng bắt đầu trở nên im lặng, Thi Uẩn cũng câm nín.

Gần như đồng thời, tiếng máy móc ầm ầm ngừng lại, một chồng mạt chược xanh trắng xen kẽ được xếp gọn gàng trước mặt Thi Uẩn.

Trong căn phòng im ắng, tiếng bước chân của người vừa vào rất nhẹ, càng đến gần càng trở nên rõ ràng hơn, giống như tiếng chày gõ đều đặn bên tai, có chút khó chịu.

Cô thực sự không nói gì hay ho nên hơi áy náy, nhưng con người ta thường thích cố tỏ ra mạnh mẽ, vì vậy cô làm ra vẻ như không có chuyện gì, hơi nghiêng mặt cố gắng biện minh cho lòng kiêu hãnh của mình.

Lúc quay đầu nhìn về phía sau, Thi Uẩn chỉ kịp thoáng thấy chiếc áo vest màu xám vắt trên cánh tay Chu Trạch Chung thì tầm nhìn đã bị Thi Dật đột ngột tấn công từ phía sau che khuất hoàn toàn.

Thi Dật tiến lại gần em gái, sau khi suy tư ngắm nghía kiểu tóc mới của cô một lúc thì cười híp mắt đề nghị: “Tối về giúp anh cày hai mẫu đất trồng nho nhé? Anh đang muốn trồng thêm vài gốc nữa.”

Nói rồi anh ấy quay đầu nhìn người đàn ông đứng phía sau, cười hì hì: “Anh tưởng bây giờ vẫn còn thịnh hành kiểu mái thưa, mái chữ bát các kiểu chứ, không ngờ đã tiến hóa thành mái chó gặm, anh thật sự không theo kịp thời đại nữa rồi.”

Chuyện buồn đã tạm quên bỗng được nhắc lại, Thi Uẩn xấu hổ giận dữ đứng bật dậy, lao về phía Thi Dật tung ra một cú đá xoáy ba vòng, rồi nhanh như chớp quay đầu lại giả vờ như mình là người ngoài cuộc.

Cô cố tỏ ra bình tĩnh, gọi những người còn đang mải mê xem kịch: “Món dọn lên đầy bàn thì biết ăn, bài đã xếp đủ thì không biết chơi à? Các bạn ơi, làm ơn tôn trọng anh máy mạt chược đã làm việc chăm chỉ của chúng ta được không?”

Cô nói xong, tiếng mạt chược va vào nhau dần dần vang lên.

Có lẽ trong lòng hơi bực, Thi Uẩn hô “Phỏm” đặc biệt to tiếng.

Khuôn mặt Thi Uẩn nhỏ nhắn, thuộc dạng hơi tròn trong số các khuôn mặt trái xoan, dù để mái chó gặm trên lông mày cũng không xấu, ngược lại còn mang lại cảm giác tinh nghịch hoạt bát.

Chu Trạch Chung hơi buồn cười, anh đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào bóng lưng mỏng manh của cô gái một lúc lâu, mới bước những bước dài về phía chiếc ghế sô pha bên cạnh.

Ghế sô pha nằm ở góc đông bắc của vị trí Thi Uẩn, cô chỉ cần hơi liếc mắt là có thể nhìn thấy người đàn ông đang trầm lặng.

Chu Trạch Chung vẫn mặc bộ trang phục chính thức chưa kịp thay, chiếc áo sơ mi trắng tinh được cài khuy đến nút cuối cùng, trông rất chỉnh tề.

Nhưng Thi Uẩn lại thấy rất quyến rũ, cô thích nhất cảm giác “hành hạ” khi từ từ cởi từng chiếc khuy áo vào ban đêm.

Sáu giờ rưỡi chiều mới kết thúc hội nghị thương mại do chính quyền thành phố tổ chức tại thư viện thành phố, vừa ra khỏi cửa thư viện, Chu Trạch Chung đã bị Thi Dật đang chực chờ sẵn tóm gọn, bắt cóc đến câu lạc bộ này.

Trước khi Chu Trạch Chung và Thi Dật đến, trong phòng đã có bảy người ngồi sẵn, trong đó có một cô gái xa lạ ăn mặc rất hợp mốt, có lẽ là bạn do ai đó dẫn đến.

Cái gọi là vòng bạn bè chung thực chất đều được xây dựng xoay quanh Thi Dật, anh ấy ham vui và cực kỳ chủ động nên lúc nào cũng có thể kết bạn mới.

Thi Dật sẽ gom những người chơi được với nhau lại một chỗ, đồng thời khuyến khích mọi người dẫn theo những người bạn thú vị đến chơi cùng. Như Chu Trạch Chung cũng là thành viên mới được anh ấy dẫn vào hai năm trước.

Hai năm trước, khách sạn của nhà họ Thi vừa hay kỷ niệm hai mươi năm ngày thành lập, trùng hợp thay, Đồng Nhạc lại là nhà cung cấp mascot cho hoạt động kỷ niệm lúc đó, hai người đã quen biết nhau như vậy.

Thi Dật vừa gặp đã hợp cạ với Chu Trạch Chung, thống nhất xong việc hợp tác, anh ấy lập tức dẫn người về nhà mình làm khách qua đêm, nào ngờ chỉ trong chốc lát đã bị con bé Thi Uẩn để mắt đến.

Cô gái lạ mặt mới đến này tên là Lâm Khả Khả, dung mạo nhã nhặn thanh tao nhưng hành động lại thuộc phe cấp tiến.

Cô ấy hoàn toàn không biết gì về mối lương duyên yêu hận tình thù giữa Chu Trạch Chung và Thi Uẩn, chỉ từ màn kịch ẩn ý vừa rồi cũng không thể đoán ra điều gì, thấy người đàn ông tuấn tú ngồi trên ghế sô pha đúng gu của mình thì mạnh dạn tiến lên bắt chuyện.

“Anh đẹp trai, anh chưa có bạn gái phải không?”

Lâm Khả Khả là do Tiền Dư gọi đến. Là người hâm mộ cuồng nhiệt của phe “Dòm Thi Liếc Chu”, thấy cặp đôi suýt bị chính tay mình phá hoại, anh ta xém thì kêu lên the thé.

Chu Trạch Chung khoác chiếc áo vest đang cầm trên tay lên tay vịn ghế sô pha, ngước mắt nhìn cô gái đang đứng bên phải mình, vừa định cất giọng nhạt nhẽo: “Tôi…”

“Coong!”

Chợt nghe thấy viên mạt chược ba chấm Thi Uẩn vừa mới rút được rơi xuống nền gạch trắng, sau khi đập xuống mặt đất tạo thành một vết lõm nông, nó lại vô tư lăn qua thanh chắn, lăn đến bên chân Chu Trạch Chung.

Thi Dật đứng bên xem bài nhưng vẫn nắm bắt được tình hình chung, anh ấy đi đến bên cạnh Chu Trạch Chung nhặt viên mạt chược lên, rồi cười híp mắt nói với Lâm Khả Khả: “Em muốn theo đuổi anh em của anh à? Anh nói cho em một cách rất đơn giản nhé?”

Ý này rõ ràng đang gián tiếp thừa nhận Chu Trạch Chung là một anh chàng độc thân, Lâm Khả Khả cong mắt cười rạng rỡ: “Cách gì vậy ạ?”

Thi Dật búng tay, khẳng định: “Chỉ cần mời cậu ta ăn ba bữa cơm là được.”

Anh ấy vừa dứt lời, Chu Trạch Chung lập tức lên tiếng: “Vẫn là cậu trả tiền à?”

Giọng anh lành lạnh, có lẽ còn xen lẫn chút cảm xúc không vui.

Khi Thi Uẩn theo đuổi anh, cô gần như chẳng tốn công sức gì, chỉ cần mỗi ngày năn nỉ ỉ ôi, rồi vừa dỗ dành vừa lừa gạt Chu Trạch Chung đi ăn ba bữa cơm.

Lúc đó Chu Trạch Chung vừa mới được thăng chức từ người phụ trách công ty con lên vị trí tổng giám đốc tập đoàn, công việc rất bận rộn, một tháng có hơn một nửa thời gian phải chạy khắp nơi trên thế giới.

Bữa cơm thứ ba, hai người giải quyết tại một nhà hàng dành cho người giàu ở khu Ginza, Tokyo. Sau khi Thi Uẩn ủ rũ ăn xong một suất ăn ít xỉn không đủ lấp kẽ răng, Chu Trạch Chung bỗng nhiên đồng ý lời thả thính làm bạn trai của cô.

Thi Dật đang công tác ở Anh biết tin này thì cười sặc sụa, nhưng nhìn dòng tiền ào ào chảy ra từ thẻ phụ, anh ấy chỉ thấy nước mắt mình rơi còn nhiều hơn cả mưa bên ngoài cửa sổ.

Thi Dật mím môi, chỉ muốn đâm đầu chết ngay tức thì.

Chu Trạch Chung liếc anh ấy một cái rồi cười khẽ, giơ tay giật lấy viên mạt chược từ đầu ngón tay Thi Dật.

Nụ cười anh không chạm đến đáy mắt, anh lịch sự gật đầu với Lâm Khả Khả bên cạnh: “Xin lỗi.”

Lời tuy ngắn gọn, nhưng lại là cách từ chối rất trực tiếp.

Hai chữ ngắn ngủi đó lại làm Tiền Dư giật thót, anh ta quay sang thì thầm với người bạn bên cạnh: “Không trả lời câu hỏi của Lâm Khả Khả, tức là đang ngầm thừa nhận mình vẫn còn bạn gái đúng không?”

“Hai người này không thể chia tay được đâu.” Cuối cùng anh ta đưa ra kết luận chắc nịch.

Lâm Khả Khả nhún vai, cười thoải mái: “Không có gì phải xin lỗi cả.” Nói xong cô ấy thản nhiên bước sang một bên.

Con đường phía trước đã được dọn trống, Chu Trạch Chung bước thẳng đến bên cạnh Thi Uẩn, xếp quân bài trong tay vào giữa các quân bài trên bàn theo màu sắc và số điểm.

Có lẽ do đang ấm ức, Thi Uẩn ngửi mùi ngải đắng trên người anh chỉ thấy đầu óc mình mờ mịt, cô thậm chí không nhìn đã đánh ra quân bài mà Chu Trạch Chung vừa đặt lại.

“Ô hô! Hòa rồi!”

“Tôi cũng vậy!”

“Hì hì, em cũng thế nè~”

Một phát ba người cùng hòa…

Thi Uẩn thua thảm hại, tổng cộng đêm nay chơi ba ván, cô càng đánh càng thua.

Đầu óc càng rối như tơ vò, Thi Uẩn đứng dậy, bực bội nói: “Tớ đi vệ sinh một chút.”

Thực ra trong phòng có nhà vệ sinh nhưng Thi Uẩn vẫn chạy đến nhà vệ sinh cuối hành lang tầng này, vì bồn rửa tay ở đó được mạ một lớp vàng, cô định rửa tay trong chậu vàng để xua đuổi vận xui.

Chu Trạch Chung vô thức định đi theo, Thi Dật đang xem kịch bên cạnh đè anh ngồi xuống chỗ Thi Uẩn vừa ngồi: “Sao thế, cậu còn muốn theo vào nhà vệ sinh nữ à?”

“Người ta đã thua nhiều như vậy rồi, còn không mau mau đóng góp cho gia đình, nhanh giúp con bé trả thù lại đi!”

Thế là Chu Trạch Chung bị ép tham gia cuộc thi tiếp sức mạt chược.

Thi Uẩn trở lại khi trên bàn còn ba quân bài chưa rút, sắc mặt cô hơi tái nhợt, cô ngã người xuống ghế sô pha trông rất mệt mỏi.

Người im lặng quan sát bài thấy người chơi đang ngẩn người bèn không nhịn được thúc giục: “Quân bài cuối cùng rồi, cậu ngẩn người làm gì vậy? Định gói về làm đồ ăn khuya à?”

Chu Trạch Chung rời mắt khỏi Thi Uẩn, tiện tay rút quân bài cuối cùng lên.

“Đậu! Dã tràng xe cát rồi!” Thi Dật trợn tròn mắt: “Vận may ở vị trí này cực đoan đến thế ư?”

“Chim con?” Tiền Dư ngồi đối diện là người Tứ Xuyên, anh ta nhìn quân bài một sọc mà Chu Trạch Chung vừa đánh ra, khóc ròng: “Anh thật sự tính gói chim về làm đồ ăn khuya hả?”

Trên mặt Chu Trạch Chung không có vẻ gì gọi là vui mừng, ngược lại anh còn khẽ nhíu mày, dường như có chút bực bội.

Anh nhấc chân định đi thì bị người ngồi trên chặn lại: “Này, người anh em, thắng xong là chạy à?”

“Đúng, ôm tiền bỏ trốn.” Chu Trạch Chung lơ đãng trả lời, nhấc chân tiếp tục đi về phía ghế sô pha.

“Thi Tiểu Uẩn, có phải chồng cũ của em đã hút hết may mắn của em rồi không?” Thi Dật đang cầm quân bài thắng cuộc khoe khoang với em gái, thấy sắc mặt tái nhợt của cô thì bỗng sững lại. Anh ấy hoảng hốt bấm nhân trung của cô, rồi lại thăm dò hơi thở của cô: “Thi Uẩn! Thi Uẩn! Em còn sống chứ?”

Chu Trạch Chung gạt phắt tay thằng bạn ra: “Chưa chết, cô ấy chỉ đến kỳ kinh nguyệt thôi.”

Khi anh vừa vào phòng đã thấy sắc mặt Thi Uẩn hơi tái, đoán chừng cũng đến ngày cô có kinh nguyệt rồi nên không mấy ngạc nhiên.

Chỉ là cơ thể cô rất khỏe mạnh, hầu như không bị đau bụng kinh, nếu hôm nay lại thoi thóp như vậy, chắc là mấy ngày trước đã ăn uống vô độ rồi.

Thường thì cơn đau âm ỉ sẽ hành hạ nhất, giống như bị người khác liên tục khiêu khích vậy, vô cùng khó chịu.

Ánh mắt Thi Uẩn hơi lơ đãng, cô liếc qua Chu Trạch Chung, nhìn về phía anh trai mình, nói: “Thi Dật, em muốn về nhà ngủ.”

Thi Dật vừa định tiến lên phục vụ hết lòng thì phát hiện trai tâm cơ Chu Trạch Chung đã nhanh tay hơn. Anh khoác áo vest đang để trên ghế sô pha lên người Thi Uẩn, lạnh nhạt nói: “Anh cũng vừa hay phải đi, tiện đường đưa em về.”

Thi Uẩn không nói gì, bước từng bước nhỏ theo anh rời đi.

Trong phòng, Thi Dật vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần, đứng im tại chỗ trố mắt với người bán đang cố gắng nhặt “vụn đường” giữa đống đường trộn thủy tinh.

Câu lạc bộ cách nhà Thi Uẩn không xa, khúc nhạc nhẹ nhàng trong xe mới phát được đến bài thứ hai, xe đã dừng trước cửa nhà cô.

Dựa trên mối quan hệ gần đây của hai người, Chu Trạch Chung đưa cô đến đây là được rồi, tuy nhiên anh không dừng lại ở đó mà còn tiễn Thi Uẩn lên tận giường.

Làm ấm túi chườm nóng, chuẩn bị đầy đủ thuốc giảm đau và nước đường đỏ, xong xuôi anh mới tắt đèn rời đi không ngoảnh lại.

Túi chườm nóng được đặt lên bụng dưới cách một lớp chăn cách nhiệt, dòng nhiệt vừa phải truyền vào cơ thể từng đợt, kéo theo trái tim cũng ấm lên từng chút một, nhưng cô vẫn thấy trống rỗng.

Trằn trọc suốt cả đêm, Thi Uẩn bèn mò điện thoại lên Weibo mà cô đã không dùng cả trăm năm, đăng một dòng trạng thái.

[Túi chườm nóng sẽ nguội lạnh nhưng bàn tay người đàn ông thì không.]

Hồ Cảnh Ngọc có biệt danh là Nhện tinh, vì cô ấy luôn hoạt động trên mạng.

[Cô chủ ơi? Lại lên cơn rồi à?]

[Chẳng phải chỉ là đàn ông ấm áp thôi sao, đợi đấy, mai mốt chị sẽ tìm cho em cả đống.]

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /39 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bé Cưng Muốn Ly Hôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net