Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặt tôi trắng bệnh, tâm hồn rã rời ngồi lại trước đài Minh Tư, ngơ ngác nhìn ba chiếc ly thủy tinh thẳng đứng trên khay trà.
Một lần nữa tôi nhận ra khoảng cách giữa tôi và Diệp Thanh Hữu lớn như như một hố sâu không thể vượt qua. Anh ấy không biết tôi có thói quen đưa ngôn ngữ mạng vào cuộc sống thực, cũng không hiểu rằng từ “tà giáo” tôi vừa nói chỉ là một lời đùa đơn giản. Đây là điều tôi luôn cố tình lờ đi – rằng chúng tôi sống trong hai thế giới hoàn toàn khác biệt, mỗi người có một hệ giá trị riêng, dù có vài sở thích chung cũng không thể che giấu sự khác biệt lớn trong thói quen sinh hoạt.
Thậm chí anh ấy còn không biết những ngôn ngữ mạng đơn giản này… Vậy những điều khác nhạy cảm hơn thì sao? Có phải trong mắt anh ấy, những trò đùa quen thuộc của chúng tôi chỉ là lời nói thô tục, việc đùa bỡn quá trớn là sự thấp kém và còn những… mối quan hệ vượt quá tình bạn giữa những người cùng giới… chẳng phải càng đáng lo ngại hơn…
Nghĩ đến đây, cổ họng tôi lại trào lên vị đắng ngắt, càng nghĩ càng tuyệt vọng.
Có lẽ lần sau khi đến trà thất, tôi phải cẩn thận hơn khi nói chuyện… Đừng nói đến những từ ngữ bậy bạ nữa, thậm chí ngay cả những câu đùa cợt cũng phải suy xét kỹ, nhỡ đâu Diệp Thanh Hữu nghĩ tôi là một kẻ ngả ngớn và thô tục thì rắc rối to.
Tôi vừa sợ hãi tự trách mình vừa lo lắng không biết Diệp Thanh Hữu muốn nói gì riêng với tôi. Trong lòng hoang mang đến nỗi không còn tâm trí để luyện “Phượng Hoàng tam điểm đầu”. Tay tôi cứ máy móc lặp đi lặp lại những động tác pha trà, toàn bộ suy nghĩ đều hướng về người đang giảng bài phía sau, đến mức không nhận ra nước trong chậu rửa trà đã tràn ra ngoài.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Tạ Gia, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, có khi Diệp Thanh Hữu chỉ muốn chỉnh lại câu nói của mày vì mày đã đùa không đúng lúc, hoặc có chuyện quan trọng khác mà anh ấy muốn nói với mày … Đúng rồi, mày còn nhớ lúc anh ấy nghe điện thoại nói gì không? Sư phụ của anh ấy sắp trở về, có khi chỉ là chuyện này thôi, hoặc là vấn đề liên quan đến lớp cao cấp… Đúng vậy, chỉ thế thôi.
Những gì mày đã nói những gì mày đã làm, những gì anh ấy nói và làm… quên đi.
Quên hết đi.
Tôi hít thở sâu, lặp đi lặp lại ba từ “quên hết đi” trong đầu, dần dần cảm thấy nhịp tim đang loạn lạc của mình ổn định lại, tay cầm ấm nước cũng không còn run rẩy nhiều như trước nữa.
Quên hết đi.
“– Tạ Gia.”
Tay tôi run lên, nước nóng 80 độ từ vòi ấm chảy ra, văng tung tóe khắp mặt bàn.
Trái tim vừa mới bình tĩnh lại đột nhiên đập loạn lên, tựa như đang lao xuống một vực sâu không biết tên rồi vỡ tan tành.
Diệp Thanh Hữu đi vòng qua Đài Minh Tư, ngồi xuống đối diện tôi. Anh không nói nhiều, chỉ nhìn tôi một cái rồi bảo: “Diễn lại một lần Phượng Hoàng tam điểm đầu cho anh xem.”
Tôi vội vã gật đầu, sắp xếp lại ba chiếc ly thủy tinh và cầm ấm trà lên bằng đôi tay run rẩy.
Tay tôi run quá mức, khi thu nước lại thì một chuỗi giọt nước bắn ra ngoài miệng chén, chảy dài xuống thành chén như những giọt nến đang tan chảy. Tôi cứng ngắc lặp lại ba lần sai sót như thế, đặt ấm trà trở lại vị trí và thậm chí không dám nhìn Diệp Thanh Hữu.
Tôi tưởng anh ấy sẽ trách mắng tôi.
“Em làm cũng khá lắm.” Nhưng Diệp Thanh Hữu nói. “Đừng quá căng thẳng, Phượng Hoàng tam điểm đầu vốn là phần khó nhất trong biểu diễn nghệ thuật pha trà, em mới học chưa bao lâu, làm được như vậy đã rất tốt rồi.”
Tôi ngạc nhiên, liếc nhìn anh nhanh chóng. Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, dường như hôm nay cũng giống như mọi ngày, chỉ có những lời khen ngợi và nụ cười dịu dàng, chưa bao giờ có sự phủ nhận hay chỉ trích.
Tôi lo sợ rằng anh sẽ nói thêm một câu “nhưng”, nhưng không, anh chuyển chủ đề: “Anh để em ở lại một mình vì có hai chuyện muốn nói với em. Chuyện thứ nhất là về lớp cao cấp, sư phụ của anh sẽ quay lại Hoà Quang vào tháng Năm để mở lớp cao cấp. Nếu em có hứng thú, em có thể đến học tiếp. Sau khi hoàn thành, em có thể thử thi lấy chứng chỉ nghệ nhân trà cao cấp.”
May quá, không phải để trách mắng tôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức lại cảm thấy nghẹt thở.
— Còn một chuyện chưa nói.
“Còn một chuyện nữa,” Diệp Thanh Hữu nói. “Anh đã muốn nói với em từ lâu, nhưng vẫn chưa biết mở lời thế nào. Hôm nay có cơ hội, anh muốn trò chuyện thật lòng với em. Tất nhiên, những gì anh nói chưa chắc đã đúng, nhưng nếu em nghe xong cảm thấy ngộ ra điều gì, thì buổi nói chuyện này không uổng công cả anh và em.”
“Gia Gia, trước tiên anh muốn nói, anh luôn luôn và vô cùng tán thưởng em. Em rất thông minh và hiểu biết rộng.” Diệp Thanh Hữu vừa nói vừa rót cho tôi một chén trà. Trà được dùng để luyện biểu diễn nghệ thuật pha trà là Bích Loa Xuân đã qua mùa, không thích hợp để uống nên anh rót cho tôi trà trắng lâu năm từ bàn pha chính. “Nhưng anh mong muốn sự xuất sắc của em sẽ thể hiện ở những nơi thích hợp. Chẳng hạn như khi em giảng bài cho đàn em lúc nãy, em phải hiểu rằng người ngồi đối diện em không hiểu sâu về nghệ thuật pha trà. Những gì em nói với cô ấy đều là định hướng và tất cả ấn tượng em để lại có thể ảnh hưởng đến nhận thức của cô ấy về trà. Vì vậy anh mong sau này khi em giới thiệu về trà cho người khác, em sẽ có thái độ nghiêm túc và lựa chọn từ ngữ cẩn thận hơn.”
Tôi gật đầu liên tục: “Em biết rồi.”
“Vấn đề này không phải đến hôm nay mới xuất hiện, anh đã muốn nói với em từ lâu nhưng chưa tìm được cơ hội thích hợp.” Diệp Thanh Hữu thở dài. “Anh không giỏi trong việc góp ý cho người khác… Em là một người bạn rất quan trọng đối với anh, nếu có thể, anh muốn mỗi câu nói với em đều là sự khen ngợi và khẳng định. Nhưng cũng chính vì em rất quan trọng với anh, vậy nên anh luôn mong muốn điều tốt nhất cho em, Gia Gia, em có hiểu ý anh không?”
“Em hiểu mà, em hiểu mà.” Tôi nhanh chóng gật đầu. “Thực ra em cũng thấy đàn anh nói rất đúng… Nếu anh đã góp ý, thì em chắc chắn sau này em sẽ chú ý hơn. Có vấn đề thì mình sửa thôi.”
Diệp Thanh Hữu mỉm cười: “Em có thể nghĩ như vậy thì thật tốt. Gia Gia, khi em nói chuyện với người khác năng lượng của em quá mạnh, lời khuyên của anh là sau này khi đối diện với các đàn em, em có thể nói chậm lại một chút, cố gắng dùng cách tiếp cận ôn hòa để dẫn dắt họ suy nghĩ, thay vì đưa ra kết luận cho họ.”
“Vâng… Em sẽ chú ý hơn.” Tôi ho khẽ hai tiếng, cảm giác như vừa bị vạch trần chuyện làm màu, hơi xấu hổ. “Đây là tính cách của em… Bạn bè em cũng đã nhắc em nhiều lần, nhưng em chưa sửa được. Em sẽ cố gắng, cố gắng thay đổi.”
Diệp Thanh Hữu mỉm cười lặng lẽ nhìn tôi, chờ tôi lắp bắp nói xong. Khi tôi nói xong, cảm giác như trút được gánh nặng, cả xuong sống như được nhẹ nhõm.
Mặc dù Diệp Thanh Hữu đã góp ý, nhưng tình huống không nghiêm trọng như tôi tưởng, cảm giác như chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ. Khi tôi còn đang choáng váng, Diệp Thanh Hữu lại nói: “Gia Gia, lần trước anh đã khuyên em chậm rãi suy ngẫm về trà đạo của mình, hôm nay anh vẫn muốn nhắc lại điều đó, anh hy vọng em có thể tĩnh tâm, từ từ suy nghĩ kỹ xem trà có ý nghĩa gì đối với em. Em rất tự tin về kiến thức trà của mình, đó là điều tốt; nhưng ngoài sự tự tin, em còn cần có một trái tim khiêm tốn và tôn trọng. Không chỉ đối với trà, mà đối với con người, sự việc và vạn vật cũng nên như vậy.”
“Anh mong rằng em sẽ suy nghĩ kỹ về những gì anh nói hôm nay. Ngoài ra, trong biểu diễn nghệ thuật pha trà, Phượng Hoàng tam điểm đầu tuy là một bước quan trọng, nhưng không phải là tất cả, thời gian tới nếu có thời gian rảnh, em nên đến trà thất để luyện tập toàn bộ quy trình biểu diễn nghệ thuật pha trà. Kỳ thi tốt nghiệp lớp sơ cấp của em đã đạt kết quả xuất sắc, anh tin lần này em cũng sẽ không làm anh thất vọng.”
–