Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hồ Đào Cái Kẹp - Sấn Vãn Thính Chu
  3. Chương 75: Phiên ngoại 1
Trước /78 Sau

Hồ Đào Cái Kẹp - Sấn Vãn Thính Chu

Chương 75: Phiên ngoại 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau hôn lễ, Tiết Vọng đưa Hồ Đào về Ninh Thành để thăm lại chốn cũ.

Hai người đứng ở nơi treo lá cờ hồ đó, mong muốn tìm lại lá cờ đã treo lúc trước.

Nhiều năm như vậy qua đi, hy vọng tìm được là rất xa vời.

Nhưng Hồ Đào lại nghe thấy Tiết Vọng nói: “Tìm được rồi.”

Cô nghe vậy lập tức hưng phấn mà thò lại gần: “Ở đâu ở đâu?”

Tiết Vọng cầm một miếng vải bạt màu đỏ, Hồ Đào nhìn sang, là chữ viết của Tiết Vọng mặt trên viết: Hy vọng có thể cùng Tiểu Hồ Đào ở bên nhau.

Trên lá cờ bên cạnh, rõ ràng là rồng bay phượng múa bút tích của Hồ Đào: hy vọng tương lai Tiết Vọng có thể ở bên cạnh tôi.

Tiết Vọng giơ tay trái lên, ngón áp út đeo nhẫn cưới: “Xem ra ước nguyện năm đó của hai chúng ta đã trở thành hiện thực rồi.”

Hồ Đào cũng học anh giơ lên tay, ngón áp út thượng của cô cũng mang nhẫn cưới.

Hai người nhìn nhau cười, mười ngón tay đan vào nhau, cùng đi dạo dưới những ngọn cờ đang tung bay trong gió.

Điều ước năm 18 tuổi của Hồ Đào và Tiết Vọng, cuối cùng đã thật sự viên mãn.

……

Hai người kết thúc chuyến đi, trở lại khách sạn Tiết Vọng đã đặt để nghỉ ngơi.

Ban đêm, Hồ Đào ở trong phòng tắm tắm rửa xong, sau đó cô sờ vào giỏ đựng quần áo trống không.

Không xong rồi, quên đem quần áo vào mất rồi.

Cô hướng bên ngoài kêu lên: “Tiết Vọng.”

Tiết Vọng vốn dĩ đang ngồi ở đầu giường xem di động, nghe tiếng ngẩng đầu lên: “Làm sao vậy?”

Hồ Đào có chút quẫn bách: “Em quên mang quần áo vào rồi, anh lấy cho em với”

Tiết Vọng buông di động đứng dậy, nhìn quanh bốn phía: “Ở đâu?”

“Phía trên vali đó.”

Tiết Vọng đi đến chỗ vali, quả nhiên ở trên có một bộ quần áo tơ lụa.

Anh cầm lấy áo ngủ đi đến trước cửa phòng tắm, gõ gõ cửa.

Cửa mở ra một khe hở, một cánh tay mảnh khảnh như củ sen thò ra.

Cô đang định lấy quần áo ngủ, Tiết Vọng lại cố ý cầm quần áo nâng lên, Hồ Đào s.ờ s.oạng nửa ngày không thấy, thẹn quá hóa giận mà tức giận ló đầu ra: “Làm gì!”

Cô vừa mới tắm xong, khuôn mặt nhỏ bởi vì hơi nước bốc lên mà nhiễm một tầng phấn hồng, môi đỏ bất mãn cong lên, lông mi cong vút còn dính bọt nước.

Tiết Vọng giảo hoạt cười: “Em gọi anh một tiếng chồng, anh sẽ đưa cho em.”

Hồ Đào có chút nghẹn lại, sau khi kết hôn cô vẫn theo thói quen gọi anh là Tiết Vọng, ngẫu nhiên nói giỡn sẽ cố ý kêu anh là Tiết tổng.

Nhưng gọi là chồng thì tạm thời cô vẫn chưa có gọi.

Cô do dự một lúc, nói với giọng cực kì nhỏ: “Chồng ơi.”

Tiết Vọng cười như không cười mà nhìn cô: “Nghe không rõ.”

Hồ Đào tăng lớn âm lượng: “Chồng!”

Tiết Vọng thờ ơ: “Lại lớn tiếng chút.”

Hồ Đào kiên nhẫn hao hết: “Chồng ơi, chồng ơi, chồng ơi, được rồi chứ mau đem quần áo cho em……”

Lời cô còn chưa nói xong, Tiết Vọng đã đẩy cửa ra đi vào.

Hồ Đào kinh hô một tiếng: “Anh vào đây làm gì!”

Thân thể hoàn mỹ trắng nõn của người phụ nữ không có gì che chắn hiện rõ trước mắt anh, ánh mắt Tiết Vọng tối sầm lại, hầu kết lăn lộn: “Anh đến làm chuyện một người chồng nên làm, vợ.”

……

Hồ Đào ngủ đến buổi chiều ngày hôm sau mới tỉnh, lúc cô ngồi dậy cảm thấy cả người đau nhức, động một chút toàn thân đều đau.

Vừa lúc Tiết Vọng đi vào, Hồ Đào vô cùng cảnh giác vội vàng dùng chăn đem chính mình bọc đến kín mít.

Tiết Vọng thấy bộ dạng khẩn trương của cô liền cảm thấy buồn cười: “Mau dậy ăn cơm trưa, anh đã gọi điện thoại kêu khách sạn đưa lại đây.”

Hồ Đào hừ nhẹ một tiếng: “Vậy anh ra ngoài trước đi, em muốn mặc quần áo.”

Tiết Vọng nghiền ngẫm cười: “Trên người của em có nơi nào mà anh không thấy qua.”

Mặt Hồ Đào nóng lên, trừng mắt nhìn anh một cái: “Nhanh lên đi ra ngoài.”

Tiết Vọng bất đắc dĩ mà đi ra phòng, một lát sau lại bị kêu trở về.

Lúc này Hồ Đào đã mặc chỉnh tề, đang ngồi ở mép giường cau mày.

Tiết Vọng đi qua: “Làm sao vậy?”

Hồ Đào u oán mà nhìn anh một cái: “Anh ôm em qua đi.”

Tiết Vọng nhướng mày: “Chân đau?”

Hồ Đào tỏ vẻ anh không biết xấu hổ mà còn hỏi: “Đều là tại anh làm hại!”

Tiết Vọng chặn ngang bế cô lên, vừa đi tới phòng khách vừa dùng giọng thành kính mà nhận sai: “Là anh sai, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn.”

Hồ Đào: “……”

Cô không nghĩ lại có lần sau!!

Nhưng mà đó là không có khả năng.

Người đàn ông này đã khai trai rồi thì không thể vãn hồi.

Trở lại Đế Đô, Hồ Đào lại trở lại công việc như bình thường.

Ngày nọ trong văn phòng của Tầm Thịnh, Hồ Đào đang cùng Lập Tâm bàn bạc công việc, bỗng nhiên cảm giác nơi này thật ngột ngạt, một cảm giác ghê tởm xuất hiện.

Cô không nhịn xuống nôn khan một tiếng, Lập Tâm bị dọa một trận, vội vàng bảo cô đi vào phòng vệ sinh.

Đợi Hồ Đào từ nhà vệ sinh bước ra, Lập Tâm lo lắng mà nhìn cô: “Có phải hay không công việc áp lực quá lớn, tôi cho cô nghỉ mấy ngày nhé?”

Hồ Đào lắc đầu, cô mới trở về, lại nghỉ ngơi tiếp thì không tốt.

“Tôi chỉ cần nghỉ ngơi một lát thì tốt rồi.” Hồ Đào nói.

Lập Tâm bất đắc dĩ: “Vậy được rồi, nên chú ý thân thể khỏe mạnh là tốt nhất.”

“Ừ.”

Sau khi Hồ Đào đi ra khỏi văn phòng, sắc mặt có chút không tốt, Cố Tây Ảnh cũng nhận thấy được không thích hợp, đi qua đi quan tâm cô: “Hồ Đào cậu đang không thoải mái sao? Tôi nhìn sắc mặt cậu không tốt lắm.”

Hồ Đào xua xua tay: “Vừa mới không biết vì sao lại buồn nôn, hiện tại đã tốt rồi.”

Cố Tây Ảnh dừng lại, như là nghĩ tới cái gì: “Không phải là mang thai đó chứ?”

Hồ Đào ngây ngẩn cả người, vừa định nói chuyện cảm giác ghê tởm lại lần nữa quấy phá, cô nôn khan chạy hướng phòng vệ sinh.

Cố Tây Ảnh đứng ở cửa phòng vệ sinh, đợi cô đi ra liền đưa cho cô một chai nước: “Thật sự rất giống mang thai.”

Hồ Đào tiếp nhận uống một ngụm nước, lúc đó di động của cô lại vang lên, vừa nhận âm thanh của Tiết Vọng đã truyền đến: “Vợ à, anh đang ở dưới lầu Tầm Thịnh chờ em.”

Từ sau lần đó trở về, Tiết Vọng thỉnh thoảng lại gọi cô là vợ, ngay từ đầu cô còn cảm thấy ngượng ngùng, sau nghe lâu rồi cũng thành thói quen.

Hồ Đào đáp lại: “Được, giờ em xuống dưới.”

Cắt đứt điện thoại, cô chào Cố Tây Ảnh một tiếng: “Tiết Vọng đang ở dưới lầu chờ tôi, tôi đi trước.”

Cố Tây Ảnh gật đầu: “Vậy cậu đi đi thôi, chú ý thân thể.”

Đợi Hồ Đào ngồi vào xe của Tiết Vọng, Tiết Vọng mới chú ý đến sắc mặt không chút huyết sắc của cô, không khỏi nhíu mày: “Em bị sao vậy? Sắc mặt thật kém.”

Hồ Đào nhớ tới lời Cố Tây Ảnh vừa nói, nghĩ lại cảm thấy không quá có khả năng, Cô vừa mới từ Tây Thành trở về không được mấy ngày, vận khí hẳn là không tốt đến mức…… Như vậy đi.

Vì thế cô vẫn là che giấu những suy nghĩ đó chỉ nói: “Không có việc gì, chỉ là cảm thấy buồn nôn.”

Tiết Vọng biểu tình nghiêm túc lên: “Lê Sóc, đi bệnh viện.” 

Hồ Đào ngẩn ra: “Không cần đi bệnh viện, em về nhà nghỉ ngơi là tốt rồi.”

Tiết Vọng nhướng mày: “Không đến bệnh viện anh không yên tâm.”

Hồ Đào bất đắc dĩ nói: “Vậy thì đi.”

Coi như làm thử nghiệm, kiểm tra một chút cũng tương đối yên tâm.

Tới bệnh viện, Tiết Vọng đã sắp xếp một vị chuyên gia tới kiểm tra cho Hồ Đào.

Nhưng mà chuyên gia lại đưa ra kết quả là: “Mọi người hẳn là nên đến khoa phụ sản.”

Tiết Vọng giật mình ở: “Ý tứ của ông là……”

“Vợ của cậu tám phần là mang thai, có điều tôi cũng chưa thể xác định, đi khoa phụ sản làm kiểm tra sẽ tốt hơn.”

……

Ở cửa khoa phụ sản, Tiết Vọng cầm giấy báo kiểm tra trên tay hơi hơi có chút run rẩy.

Hồ Đào cũng gần đơ người giống như anh, không nghĩ tới cô thật sự bị Cố Tây Ảnh nói trúng rồi, cô mang thai.

Tiết Vọng thật lâu sau sau mới hồi phục tinh thần lại, ôm lấy Hồ Đào: “Vợ ơi, chúng ta có con rồi.”

Hồ Đào cười vỗ đầu anh: “Ừ.”

——

Hồ Đào trong lúc mang thai thật sự rất vất vả, thường xuyên thượng thổ hạ tả, ăn cái gì cũng nôn ra hết.

Tiết Vọng gấp đến độ không nhịn được, mời bác sĩ gia đình cùng với chuyên gia dinh dưỡng còn có một bảo mẫu, túc trực ở nhà.

Nhưng chuyện chăm sóc Hồ Đào, đại đa số thời gian vẫn là Tiết Vọng tự tay làm lấy.

Thời gian cô mang thai thường cảm xúc rất tồi tệ, đối với anh tức giận lung tung, anh cũng không phản kháng lại đều gật đầu đồng ý: “Đều là anh không tốt, vợ ơi là anh sai rồi.”

Anh còn đã từng hối hận chính mình lúc trước vì cái gì không tránh thai, như vậy cô sẽ không cần phải chịu khổ.

Mang thai mười tháng, cuối cùng Hồ Đào cũng sinh.

Là một bé gái.

Đặt tên là Tiết Khi An.

Thời thời khắc khắc đều bình an.

Sau sinh Hồ Đào hậu sản khôi phục rất khá, Tiết Vọng tìm trung tâm ở cữ tốt nhất Đế Đô chăm sóc cô, chính mình cũng thời thời khắc khắc canh giữ  bên cạnh hai mẹ con, chuyện công ty cũng bị dời đi một ít.

Anh thường xuyên sẽ nhìn hai mẹ con ngủ đến phát ngốc.

Bàn tay con gái nho nhỏ, anh duỗi tay ra liền sẽ bị nắm lấy, cảm xúc mềm mại trong lòng thật dễ chịu.

Ban đêm, Tiết Vọng dỗ con gái ngủ ngon, lại quay đầu đi nhìn Hồ Đào.

Cô cũng đang ngủ say, trong mộng dường như cô thực an tâm.

Tiết Vọng cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái.

Tiểu Hồ Đào em đã vất vả rồi.

Cũng cảm ơn em, đã tặng cho anh món quà quý giá nhất trên thế giới này.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /78 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tòng Đương Gia Gia Khai Thủy

Copyright © 2022 - MTruyện.net