Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chẳng thể ngờ rằng, hôm đó Đường Duẫn đi rồi là lặn mất tăm luôn nửa tháng không xuất hiện trước mặt cô. Tháng ngày thảnh thơi, trong lòng dễ chịu, tự nhiên cũng thấy không khí nơi phố Miếu tí tẹo này trời xanh gió mát hẳn ra.
Suốt khoảng ấy khách hàng chủ yếu cô tiếp vẫn là bà Đường. Bà có vài chuyện lặt vặt nên cần tới Dư lâu, quanh đi quẩn lại đều là bói toán đoán mệnh, âm trạch dương trạch.
Tiết Thanh Minh tháng Giêng, Tô Khởi và bà Đường cân nhắc kĩ lưỡng, quyết định mua thêm hai vị trí cạnh mộ bà cụ Trịnh, xem như là an táng cho hai đứa bé bà bị sẩy. Bà Đường mang kính râm đứng một bên, vẻ mặt nghiêm túc, Tô Khởi đốt vài món gửi xuống, sau nói thêm vài câu cát tường từ tận đáy lòng, việc này tạm coi như hoàn tất.
Chưa yên ổn được hai hôm, Hoằng Xã xây thêm một kho hàng mới bên đường Cửu Long. Ngày 5 hàng cập bến, ngoài mấy món không thể ra sáng, thì chỉ là nhập thêm mấy chục hòm rương gỗ.
Kho hàng bên bến Quỳ Dũng không dỡ xuống được, nên Đường Hiệp Đình tự tay chọn đất - trên đường Cửu Long, chỗ nơi thuận tiện, hàng sau đó có giao đến chỗ nào ở Hồng Kông cũng sẽ không quá mất công.
Khuyết điểm duy nhất là: miếng đất kia có tiếng phong thủy không tốt.
Đồn rằng hồi năm 87 thị trường chứng khoán sụp đổ, mấy tay đầu tư tụ tập tự sát ở chỗ này, miếng đất đang ngon lành lại như vậy mà bị hủy hoại.
Đường Hiệp Đình tự nhận là mạng cứng, một hai phải tậu bằng được miếng đất này, đinh ninh rằng chỉ làm kho hàng thì cũng không ảnh hưởng to tát gì. Có người rủ tai bà Đường, bà không khỏi phải khuyên răng mấy lời.
Rốt cuộc là Tô Khởi phải gánh của nợ này.
Chú Tân tới đón cô, đi thẳng tới tòa nhà Hoằng Tuyển. Dọc đường, cô đưa mắt nhìn theo con đường vừa quen thuộc lại xa lạ này, cảm xúc khó tả.
Chú Tân lái xe đã mấy chục năm, vô cùng vững vàng, thấy Tô Khởi hạ cửa sổ xe hóng gió, cho rằng cô lo lắng, cất lời an ủi.
"Ông chủ tốt tính lắm, chỉ là nhìn có hơi nghiêm thôi."
Cô trước giờ thật tình chưa nghe ai nói Đường Hiệp Đình tốt tính, "Con lớn lên ở phố Miếu đó nha chú Tân, không có ai nói Đường Tam Gia vậy hết."
Chú Tân chỉnh cho cô: "Gặp ông chủ đừng kêu 'Tam gia', ông ấy không thích nghe đâu."
Còn về mặt tánh tình tốt hay xấu, "Người mà có thể chân chính chọc ông chủ tức được ấy, cả cái Cảng này chỉ có bà chủ với cậu chủ thôi, con đừng lo quá."
Tô Khởi biết còn cố hỏi: "Sao lại không thích bị gọi là 'Tam gia' vậy chú?"
"Cũng không có gì, Hoằng Tuyển làm ăn hợp pháp thì tất nhiên chỉ có ông chủ thôi."
Tô Khởi cười khì, cảm ơn chú Tân.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Tiền Truyện Côn Sơn Ngọc
4. Chiều Hư
=====================================
Trong lòng thì khinh khi, Đường Hiệp Đình mưu tài hại mạng, mượn đường thuyền gây dựng từ tâm huyết nửa đời của Tô Thế Cẩn để vận chuyển thuốc phiện, còn cả một nửa cổ phần Tô thị Ôn Chí Trăn chuyển nhượng cho sau khi thu mua Tô thị, xem như là thù lao cho phen bắt cóc tống tiền kia. Bão táp bên thị trường chứng khoán qua đi, ông ta dẫm đạp lên vô số xác người bò đến vị trí hiện giờ, lại chẳng ung dung quá.
Lại chờ tới khi ông ta đủ sức dọn sạch toàn bộ sản nghiệp đen tối bên Hoằng Xã, từ nay trở đi Hồng Kông chỉ có chủ tịch Đường Đường Hiệp Đình, chẳng còn Đường tam gia của Hoằng Xã nữa, đúng là cầu được ước thấy, đại lão tẩy trắng.
Đường Hiệp Đình vừa gặp Tô Khởi, ấn tượng không mấy tốt đẹp.
Bà Đường cạnh bên cũng thi thoảng nói mấy câu, Tô Khởi giữ vững thái độ, không khúm núm không trịch thượng, cũng không lộ tí mùi siểm nịnh, có điều Đường Hiệp Đình là thấy trong lòng không thư thái, nhưng lại nói không rõ nguồn cơn.
"Cô họ Tô?"
Tô Khởi mặt không đổi sắc, "Dạ."
"Trong nhà còn ai nữa không?"
"Dạ không còn ai nữa."
Ngón tay Đường Hiệp Đình gõ gõ mang ý ngầm, cô cười nói tiếp: "Ba năm trước má con mất ở viện dưỡng lão, cả đời bà ấy đoán thiên cơ, thần trí không minh mẫn lắm, đặc biệt là hồi trẻ bị kẻ xấu phụ bạc, cha con là ai con cũng không biết, chỉ bỏ lại cái họ, cũng nhọc lòng lão."
"Bà ấy đợi nửa đời người, sau đó thì cũng chẳng ôm mộng gì nữa nên muốn sửa họ cho con, con thì hơn hai chục, quá phiền."
Vừa giãy bày vừa lắc lắc đầu, làm bộ như ghét bỏ vô cùng.
Tô Khởi thấu tỏ, Đường Hiệp Đình chẳng hề tin hoàn toàn, nhưng không sao, cô lo trước lo sau 6 năm trời, phố Miếu rộng nhường ấy, tin tức toàn tuồn ra từ ba cái chuyện trà dư tửu hậu, cô đã sớm dựng kịch bản cho lời thoại của mình rồi.
Đường Trịnh Mẫn Nghi vỗ vỗ cánh tay Đường Hiệp Đình ra chiều trấn an, Đường Hiệp Đình không muốn nhiều lời, "Mới nãy ăn trưa xong có hơi mệt, để A Tân đưa cô đi Cửu Long nhìn xem, tính cho kĩ hóa giải kiểu gì rồi báo cáo lại cho tôi."
Hạ lệnh xong thì phất tay với Tô Khởi, cô ngó bà Đường, thấy bà gật đầu, nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi văn phòng.
Đường Hiệp Đình nằm thẳng ra sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi, bà Đường xem ông chợp mắt xong mới bước ra, nhỏ giọng thông báo Tô Khởi: "Con đi đi."
Nơi đầy tà khí chết biết bao người, bà Đường không muốn đi cũng hợp tình hợp lí, Tô Khởi cũng không bận lòng, ngược lại còn kiến nghị bà Đường: "Văn phòng của chủ tịch Đường lớn quá, cả ngày làm việc bên trong rất dễ mệt người, nên phân chia diện tích về mặt thị giác, như vậy giúp cho chú đỡ thấy nhọc sức."
Bà Đường hỏi cô cách phân chia nào thì ổn, Tô Khởi đáp: "Bình thường đều là dùng giá gỗ nguyên chất để ngăn ra, nhưng cũng phải tốn công một phen, hơn nữa chưa chắc chủ tịch Đường sẽ vừa lòng, có thể trưng một bức bình phong thử trước, ở ngay kế sô pha, cũng coi như là ngăn ra một gian phòng tiếp khách."
Thật ra Đường Hiệp Đình hay mệt mỏi là bệnh nhà giàu, cuộc sống trôi qua quá ư thuận lợi, cũng không cần lo toan gì kế sinh nhai, ăn cơm bào ngư không thấy cơm, no căng bụng thì buồn ngủ thôi.
Thấy bà Đường gật đầu, Tô Khởi không nói thêm nữa, quay người lại cảm xúc cũng quay ngoắt theo, chuẩn bị đi đường Cửu Long với chú Tân.
Hồng Kông vào tháng Tư, gió mát trời trong, mấy cô mỹ nhân trên đường khoe đôi chân dài mĩ miều, eo thon thả, tay nhỏ gọn, du côn lề đường huýt huýt sáo, dân đi làm thì bận bịu bôn ba, Tô Khởi nhìn thấy hết thảy qua cửa sổ xe, tâm trạng cũng coi như tương đối ổn.
Nghĩ đến lúc Tết Âm A Thi đưa cô nhánh tịch mai, thế mà giờ cũng hơi nhơ nhớ, từ đường Cửu Long về phố Miếu vừa hay đi ngang qua chợ hoa Vượng Giác, vậy là cô định mua ít hoa về cắm bình, sau đó ngồi xe buýt về phố Nam.
Kêu chú Tân đưa cô tới kho hàng là được rồi, chú Tân biết cô không phải vờ khách sáo, gật đầu đáp ứng.
Nếu thời gian có thể quay ngược về mười lăm phút trước, Tô Khởi thề sẽ không để chú Tân về.
Nếu có một người bên cạnh cô, chắc có lẽ khi đối mặt với ác mộng, bất lực và hoảng loạn cũng giảm đi được phần nào?
Xe bà Đường đến cửa kho hàng, chú Tân bước xuống thông báo một tiếng với tên tay chân trông cửa, gã gật gật đầu, kêu người anh em bên cạnh đưa cô vào.
Chú Tân xác nhận riêng với cô, xem cô thật sự tự vào được hay không, bao nhiêu năm chuyện gì Tô Khởi đều tự mình lo liệu, không cảm thấy có gì không ổn. Cô thật là ngây thơ làm sao, cho rằng mình là đang làm việc cho bà Đường, trên dưới Hoằng Xã không một ai dám đụng người chị dâu phái tới.
Ngoại trừ thằng cha dâm loàng Phì Phiên.
Theo lý thuyết thì gã không dám, nhưng mới chuyển hàng xong, giữa trưa rảnh rang không có việc gì liền đem mình thí nghiệm, hút bảy tám cái phê đụng nóc, đang loạng choạng lắc lư sai sử đàn em vác khối nước đá ướp lạnh.
Gian nhà kho kia là chứa thịt động vật phi pháp, phú hào xứ Cảng trăm ngàn thứ sở thích, có cầu thì phải có cung. Đường Hiệp Đình nhận khoản kếch xù, cần gì bán cái đó, còn kêu "Chỉ lần này thôi", thời tiết càng lúc càng nóng, không bỏ được.
Khoảnh khắc Tô Khởi mắt đối mắt với Phì Phiên, nhiệt độ lạnh băng toàn kho hàng này đều không bì nổi nội tâm cô --- như sương giáng, như giá rét.
6 năm qua, gã gầy hơn chữ gầy, duy không đổi chính là cái đầu trọc cũng đầy mặt bóng dầu. Hồi còn trẻ biệt hiệu là Phì Phiên (thằng Mập), giờ thì thành Sầu Phiên (thằng ốm), bạn hỏi gã sao không đổi biệt danh, giỡn hả, thanh danh anh Phì Phiên đã lẫy lừng, sao đổi thành Sầu Phiên được chứ?
Chưa nói tới giờ đã là chú Phì Phiên rồi, thậm chí có mấy thằng được của còn xun xuê kêu "Phiên gia".
Cô không thể nào quên gã, cái đêm ấy, gã đi đằng trước nhất, cũng chính gã phá cửa chính nhà họ Tô điên cuồng nhất.
Một đôi tay bẩn thỉu bóp mặt cô và mặt Bảo San hằn vết đen, tanh tưởi hạ lưu, còn ba hoa chờ Tam gia nhả ra gã phải chơi nát cặp chị em như hoa này, chơi ba là sướng nhất.
Mấy thằng đàn em còn hùa theo gã, suồng sã la rằng nhất định phải thay phiên chơi, xem hai cô bé cộng lại chưa lớn tuổi bằng Phì Phiên ôm nhau run bần bật, mặt mày đẫm lệ, tiếng cười chung quanh như xúc tua ma quỷ, vô hình trung xâm phạm Bảo Trân và Bảo San, đến giờ nhớ lại vẫn muốn nôn.
Phì Phiên đang híp mắt nhìn cô đăm đăm, thế giới nội tâm của Tô Khởi bị bao trùm trong tĩnh mịch quỷ dị, chỉ có tiếng tim đập thình thịch, dường như chỉ một giây nữa thôi nội tạng liền phải nổ tan, bung bét hết ra, như đạn pháo nổ banh cả Hồng Kông.
Rõ ràng thời tiết hôm nay đẹp đẽ nhường ấy, cớ sao bỗng nhiên đầu óc lại u ám sầm sì? Sáp màu khi nào có thể tiếp tục tô màu, ngày tháng về sau dễ sống hay chăng, gì cũng không biết, không rõ, vô vọng cùng cực.
...
Ả em họ dùng 10 đô la mua chuộc được tên du côn canh chừng các cô, phải nhân lúc Bảo Trân ngã vào vũng bùn dẫm đạp vài phát lên cho bằng được, bốn người nhà họ Tô bị trói ở nơi nào chỉ có Đường Hiệp Đình, Ôn Chí Trăn, Tô Thế Phổ biết.
Thêm một Tô Khởi nghe lén được này.
Dũng khí cả đời có lẽ đều dồn vào giây phút đó, đánh ngất Tô Khởi thật, Bảo Trân Bảo San gọi người tới xem, mượn cơ hội chạy vào nhà đổ nát trong rừng, xông vào rừng núi hoang vu cắm đầu cắm cổ chạy.
Nhất định phải chạy trốn, đêm qua Thái Tử gia của Hoằng Xã đã đích thân tới, đã quyết định giải quyết các cô ra sao, còn không đi là vĩnh viễn không thoát được.
Phì Phiên từ ngoài trở về, nhập bọn đuổi bắt, Bảo San nhỏ tuổi yếu người, bị một tên điên nào đó phía sau tóm cánh tay giật ngược, còn đang khàn giọng kêu "Chị ơi chạy mau", ruột gan đứt đoạn.
Cuối cùng chạy đến bên bờ hồ Thành Môn, vươn người nhảy xuống.
Hè năm ngoái cô vẫn còn cùng Childe học lặn ở Thái Lan ấy nhỉ, thế mà vừa hay dùng tới, không biết nên buồn hay vui nữa.
Lính của Phì Phiên nhìn mấy chuỗi bong bóng sủi lên, mặt nước dần dần phẳng lặng trở lại, lại có kẻ bắt được Bảo San đợi Phì Phiên cùng nhau đến bên bờ ngay kế đó, gã không tin Bảo Trân bơi trốn mất rồi.
Xã hội đen là động vật trên đất, rớt xuống nước mang điềm xấu, càng chưa nói tới hồ nước Thành Môn trước giờ đều bị đồn thổi ma mị, bao nhiêu người rớt xuống đều chẳng trồi lên nổi, mấy án mất tích li kì báo chí hay đăng, đều là phát sinh tại phiến rừng này.
Váy áo của cô và Bảo San trong lúc trốn chạy đều bị nhánh cây bụi gai quẹt rách, Phì Phiên lên cơn cuồng nộ tát Bảo San hai cái, Bảo San ngã sõng soài lên đất, giày trắng tất trắng bao bọc lấy đôi chân bé nhỏ, chân thon váy trắng, thật là một em gái thanh thuần dễ mến...
Cô ở dưới nước, đầu óc ngày càng mụ mị, dường như nghe được Bảo San kêu thảm thiết, tiếng cười hèn hạ của đàn ông. Chung quanh còn có mùi máu, trên người cô biết bao vết thương, còn có vết dao chưa khép lại trên trán, không khí đã không đủ, nhưng cô tuyệt đối không thể ló đầu ra được...
Tô Khởi đứng ở cửa, mặt thì hứng gió lạnh phát ra từ kho hàng, đỉnh đầu lại đầy ắp ánh dương soi chiếu, nhúc nhích động đậy không nổi, cả người cứng đơ.
Phì Phiên săm soi cô cả buổi, Tô Khởi thậm chí cho rằng gã nhận ra cô, không đâu, hiện giờ hôm nào cô cũng trang điểm, dành hết tâm tư vào tiểu tiết, vô cùng khác biệt so với mặt mộc trong trẻo ngày trước.
Trừ phi ai có tâm mới có thể nhận ra được, tỷ như Childe.
Chưa nói tới lúc trước đám đó bắn xuống nước không biết bao nhiêu viên đạn, khi cô trôi tới hạ lưu được người cứu, cả người đầy vết đạn xước còn mới. Mà Bảo San thì nói rằng Tô Khởi bị đánh ngất là Tô Bảo Trân, Phì Phiên diệt khẩu mấy thằng đệ biết chuyện, chuyện này coi như đã xong, dừng tại khi "bốn người họ Tô" bị hỏa táng.
...
Lúc này đây, Phì Phiền cười với cô, cái nhếch miệng đó đương nhiên là dán mác dâm dục, ngoắt tay để cô đi vào.
Tô Khởi bước thủng thẳng, càng tới gần gã càng thấy không khí loãng ngày một loãng, như sắp chết mất.
"Em là Tuệ Thục bữa trước hay A Mễ bữa kia?"
Cách quá gần, cái mũi Tô Khởi mẫn cảm, ngửi đến mùi thịt sống trong rương và cả mùi bột số 4 trên người Phì Phiên, vừa tanh vừa hôi, còn hơi chua thối.
Cô không khỏi nghĩ đến tên dở hơi lâu rồi chưa gặp kia, ông thần đó phán rằng ma túy đều có mùi hương, thì ra không giả.
"Đều không phải."
Phì Phiên chống tay lên trán làm bộ như trai đẹp lạnh lùng, giả vờ tự hỏi, nhưng thế chỉ khiến Tô Khởi thấy xấu xí tởm lợm, không phải đàn ông nào ốm xuống thì nhan sắc tăng, còn phải xem mặt nữa.
"Vậy là Bình Bình?"
Gã ngầm muốn đặt cho cô cái tên, nhưng Tô Khởi không ăn bài này.
"Ngài nhận sai người, tôi làm việc cho bà Đường, xem phong thủy kho hàng."
Không cho tí mặt mũi, Phì Phiên đang ngay nốt high, một hai phải thay đổi sách lược cho cô cơ hội thứ hai.
"Kho hàng từ đầu chí cuối ngon lành, chị dâu có gì phải nhọc lòng đâu. Anh đang tính lái xe đi, chở em một quãng được không cưng?"
Cô ngồi lên xe gã, gã ngồi lên người cô, em tới anh đi, có tình thú lại còn funny.
"Không được."
"Cái con khốn này, mày biết tao là ai không? Tam gia không thích gái nhỏ, không bằng em theo anh, đêm nào anh cũng cho em high lên trời luôn."
Mấy thằng đệ đứng bên phá lên cười dung tục, Tô Khởi xoay người định đi, vô cùng sợ rằng Phì Phiên đuổi theo, lại không thể lộ ra vẻ quá mức yếu mềm.
Gã quả nhiên đuổi kịp, cái thân gầy sọc đầy mùi tanh tưởi, cánh tay như cây sậy đáp lên bả vai Tô Khởi, tí nữa là cô bị ngạt xỉu rồi.
Luồn lách vùng vẫy khỏi, song lại bị gã chèn ép kéo ngược về, Tô Khởi rít gào lên.
"Buông ra!"
Gã như đang trêu đùa con mồi trên thớt, giật nhẹ đuôi áo của Tô Khởi, lại nắm mái tóc mềm của cô, còn thòm thèm muốn thò vào cặp ngực nhấp nhô của cô, mã tử bên cạnh gào thét sa sả, nôn nao cũng muốn ra tay.
Bộ não như thể một bọc máu tươi bị chọc thủng lỗ, chảy ào ạt, tiếng nghe vù vù, Tô Khởi cắn vách thịt trong miệng, ép chặt cảm xúc đang dâng trào, hết lần này đến lần khác nói với bản thân: Tô Bảo Trân, không được khóc.
Vài phút thôi mà lại lâu như vậy, cửa lớn kho hàng không biết mở toang bao giờ, xe thể thao càng gần càng phát ra tiếng rít chói tai, đạp phanh dù trễ nhưng cũng quá chuẩn, thiếu chút nữa là đâm ngã đám sâu ruồi bủa vây cô.
Tiếng cười nín bớt, Phì Phiên cũng hơi ngu người, Tô Khởi che đầu che mặt, cong eo né tránh đụng chạm, tạo thành một thế phòng ngự yếu ớt.
Tay lái bị nện một cái rõ mạnh, tiếng bóp còi thay cho tiếng động cơ vang dội lại inh ỏi, thế này bày ra là muốn cho lão già hút bột bề trên tỉnh táo lại chút.