Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bất chấp vợ Tế Huy còn đang lặng lẽ cầu nguyện bên kia, bất chấp có quấy nhiễu đến bà ấy hay không, Đường Duẫn không hề gác máy, đi qua dặn dò A Chính lát nữa nhớ rõ đưa tiền trợ cấp cho bà vợ này, anh phải đi trước.
Vội vội vàng vàng, A Chính vốn muốn than vãn một câu em không có tự quá giang được ai, vậy mà chưa nói ra miệng kịp.
Từ vịnh Trường Sa đến phố Miếu lái xe không tới hai mươi phút, Đường Duẫn suốt đường vượt đèn đỏ, suýt nữa gây tai nạn, anh đó giờ vẫn thế, chỉ là lần này càng dữ dội hơn, chọc cho cảnh sát giao thông biết mặt đều phải lái motor làm bộ rượt bắt anh.
Bình tĩnh cất giọng hỏi người tá hỏa tâm tinh đầu dây bên kia, "Hiện tại sao rồi?"
"Em không biết có mấy con nữa, A Thi bị cắn vào chân..."
"Tụi nó còn bò lên giá nữa, có khi nào sẽ cắn hư sách em không, có cuốn hết xuất bản rồi..."
Lòng Đường Duẫn đang nóng như lửa đốt bỗng nhiên bị giội nước lã, anh tức tới độ bật cười, "Đần à, em không thể nói một câu em không sao hết sao? Mấy cái cuốn sách rách đó đáng cái gì chứ."
Tô Khởi nói chuyện mà run cầm cập, cô nhác thấy con bò sát máu lạnh thong dong cách mình chưa tới hai mét mà tê dại cả người, A Thi bất lực, cánh tay trơn nhẵn đang ghìm vào cô cũng gồng cứng lên, Tô Khởi càng thấy mệt trong người hơn, như thể rắn đã bò lên trên người cô mất rồi.
"Anh mau chút được không vậy..."
"Sao mà em biết giây kế tiếp nó có vồ vào em không?"
Anh muốn tăng tốc lên thêm mấy chục dặm nữa, nhưng đã gần sắp tới phố Miếu, dòng người tấp nập, ngày thường anh không tuân thủ luật giao thông là do tràn trề lòng tin với tay lái của mình, dù cho có xảy ra chuyện thì chết trước cũng là chính anh, còn tình huống trước mắt đây không ở trong phạm vi đạp ga của anh.
"Tô Khởi, em mà còn hối anh nữa thì anh lái xe đâm người ta đấy nhé."
Cô im miệng tức khắc, lặng thinh không nói gì nữa.
Đường Duẫn lao vút qua vạch đi bộ trong giây đèn đỏ cuối cùng, lướt qua một chiếc xe đang chạy tới ở bên trái, anh lại không kìm được mà thở dài.
"Em nói chuyện coi, không thì anh sẽ tưởng em bị cắn chết."
A Thi đã im lặng mà sụt sùi nức nở, cố gắng trấn định, vậy nhưng một câu cũng không nói nên lời được. Tô khởi bỗng nhiên cảm thấy tâm tình sụp đổ, nói thật thì, ngay từ đầu cô muốn gọi Ôn Khiêm Lương, nhưng lúc này anh nhất định đang trên máy bay.
Đánh cấp Đường Duẫn là trung sách*, tóm lại không phải là lựa chọn hàng đầu, đã ấm ức lắm rồi, còn phải bị cái miệng tiện của anh đe dọa. Cô ghét nhất cảm giác ẩm thấp, mùa mưa trời rét đã không ưa, càng đừng nói loại động vật như rắn trước mặt này.
*ý nói giữa thượng-hạ sách.
Ở giao lộ đường Parkas rẽ trái một khoảng ngắn, rốt cuộc đến phố Miếu, đóng mạnh cửa xe, anh nghe được tiếng hít nước mũi bên kia, không nhịn được bật cười ra tiếng.
"Quá là gà."
"Anh tới phố Miếu rồi, em gọi anh một tiếng "Anh A Duẫn ơi", anh lập tức xuất hiện trước mặt em."
Chưa đến mười phút lái xe, cô sợ muốn chết luôn, Đường Duẫn vẫn không thả chậm bước lại, ngoài miệng vẫn cứ muốn chòng ghẹo cô.
Tô Khởi khóc nức nở mắng anh: "Anh cuốn xéo, chết phắt đi, ** con mẹ anh."
Đường Duẫn cười càng tươi hơn, anh như tên biến thái, ăn chửi mà lại thấy sung sướng.
Đến cửa Dư Lâu mới phát hiện cửa cuốn bên ngoài bị kéo xuống, đủ nham hiểm. Không thấy Bắc Tử, càng miễn bàn đến khứa A Chính.
Anh lẹ làng kéo cửa lên, trong tay cầm theo kiếm samurai Nhật, quên là tên chí cốt nào tặng lúc trước, xịn ở chỗ hoa văn cỏ cây tinh xảo trạm trổ thủ công, ném ở cốp sau hồi lâu, hôm nay dùng để chém rắn.
Rắn ưa âm u, bỗng nhiên thấy sáng không tự chủ được mà bò vào bên trong, lập tức nghe tiếng Tô Khởi và A Thi sợ rén thét chói tai, chói tai, tràn trề nội lực.
Nhớ đến mới nãy Tô Khởi nói A Thi bị cắn, kiểu này xem ra chắc chẳng phải rắn độc, nếu không A Thi làm gì có thể rống to như thế, tiếng xào bài trong quán trúc cách vách còn phải bị cô át mất luôn.
Đường Duẫn dùng cả hai tay, tay bắt tay chém, trên mặt đất tức khắc nhiễm vết máu cùng với những đoạn thân rắn, loáng thoáng có mùi gì đó đang lan tỏa, hai Miss đang sợ tái mặt kia rốt cuộc cũng im lặng.
Mãi đến lúc chắc chắn không sót lại một con rắn nào, Đường Duẫn bổ thêm mấy nhát nữa như xắt rau, ngẩng đầu nhìn đến người đang núp sau cái bàn, toét miệng cười bất lực đểu cáng, anh giống như bị máu tươi giải phong ấn, Tô Khởi thậm chí hoài nghi anh rút dao chém người cũng easy thế này.
Ném dao xuống bước qua, anh xử lý nhanh gọn, "Lại đây anh ôm một cái."
Tô Khởi chưa định thần hồn lại đã bị anh ôm vào lòng, Đường Duẫn buồn cười, vô tình liếc thấy A Thi mồ hôi đầy đầu, trên cẳng chân có dấu cắn ứa máu, dễ thấy là cũng bị dọa mất mật, đang cúi đầu run lẩy bẩy.
Anh đưa một bàn tay qua vỗ vỗ bả vai A Thi, lại cúi đầu hỏi Tô Khởi, "Bắc Tử đâu rồi?"
Tô Khởi giọng hơi khàn, hậm hực trả lời, "Em không biết."
Mặc kệ mớ hổ lốn trên đất, anh ôm Tô Khởi, lại dìu một tay A Thi, "Đi khám bác sĩ trước."
Nửa tiếng trước, A Thi mới ăn sáng bên ngoài xong trở về rồi đến Dư Lâu ngồi chốc. Bởi cô nàng lần nào cũng phải lên tiếng chọc ghẹo Bắc Tử, Bắc Tử tránh cô như tránh tà, ẩn trong đó có chút thẹn thùng khó nói rõ, bèn kiếm cớ chuồn ra ngoài.
Tô Khởi thấy mãi thành quen, đương nhiên cũng không ép buộc cậu chàng.
Hai người ngồi kia hút thuốc, nói chuyện phiếm, mãi đến khi ngay cửa xuất hiện một tên đeo mũ bịt mặt, ném vào phòng một túi hàng, sau đó không chút khách sáo đóng kín cửa ngoài giúp Tô Khởi.
Mở đèn lên mới nhìn rõ, trong chiếc túi đằng xa bò ra ngoài là rắn đang phun lưỡi xè xè, hai người ôm lấy nhau thét chói tai. A Thi hối cô gọi điện thoại xin cứu, mới lơ đãng tí là bị cắn vào chân, Tô Khởi dùng cả tay lẫn chân, lại cầm đồ trên bàn ném qua, rắn bò lung tung, A Thi bị dọa đến mức lo rằng tí nữa chắc mình đi đời nhà ma.
Trong lúc rối rắm xoắn xuýt ấy, biết rõ Childe không có khả năng xuất hiện, nhưng lại như biết chắc Đường Duẫn nhất định xuất hiện.
Cái lần ở kho hàng bên đường Cửu Long ấy, cảm giác khi hải đăng chiếu vào đáy mắt dường như tạo nên quán tính, thật mau xóa sạch lựa chọn Childe --- gọi cho Đường Duẫn.
Hiện tại A Thi vào phòng khám xử lý vết thương, Đường Duẫn cùng cô ngồi ngoài cửa, xoa loạn tóc cô, mới phát hiện Tô Khởi cũng chảy không ít mồ hôi, giữa trán, sau lưng, đều là mồ hôi lạnh.
Anh kéo người vào trong ngực, cử chỉ thoạt nhìn hết sức có lệ, cơ mà bàn tay to rộng vừa ấm áp vừa vững chãi mà vuốt ve lưng cô, tuy rằng chưa được hai vuốt đã dâm dê mò đến eo mông, Tô Khởi bần thần, nhưng lại thấy an tâm hơn nhiều --- tay anh đương nhiên khác hẳn bàn tay thon dài nuôi móng của A Thi, A Thi đụng vào cánh tay cô giống như bị rắn bò lên người, Đường Duẫn lại có hiệu quả trấn an, quái gở quá đáng.
Cô cúi đầu nhìn đến chiếc áo sơ mi đen Đường Duẫn mặc hôm nay, bên dưới là quần tây, áo khoác nhất định là vứt trong xe, sáng sớm khi hai người đùa giỡn nháo nhào cô vốn là chẳng chú ý anh mặc cái gì.
Lại nhớ tới anh bảo hôm nay là ngày giỗ ai đó, có thể khiến anh mặc đồ trang trọng nhường này, nhất định địa vị không bình thường.
Đặt tay lên cánh tay anh, khen bừa, "Hôm nay anh mặc đẹp đó."
Hết sức vất vả nói ra một câu khen lấy lòng, giống như báo đáp ơn cứu giúp của anh, Đường Duẫn trước đó một giây còn muốn tranh công lãnh thưởng với cô, nghe vậy liền cười toe toét vênh váo.
"Thật hay giả thế?"
"Nói thật."
Lúc này cô mới để ý thấy, cổ áo có hai nút để mở, không thắt cà vạt, OK, rất ư hợp với tác phong của Đường Duẫn
Dọc đường đi mặt anh đều có vẻ hơi cọc cằn, đưa A Thi đã lấy đủ thuốc và Tô Khởi về lại phố Miếu.
Tô Khởi ngồi ghế phụ, A Thi xuống xe mới thì thầm với cô, "Thái Tử gia hào phóng xỉu, lúc lấy thuốc trả tiền nói chuyện với bác sĩ, lấy đủ luôn số thuốc trị rắn cắn cả đời dùm tao, mày giúp tao cảm tạ cả nhà ảnh nhé."
Cô nghẹn cười, sau lưng thấm đẫm mồ hôi, sau khô bớt thì thấy vô cùng bức bối, nhưng bởi lời nói của A Thi mà đỡ kinh hãi hơn chút đỉnh.
"Tên đó dở hơi mà thôi, mai mốt mày kêu Bắc Tử bày sạp quán vỉa hè giúp, hạ giá bớt bán đi còn kiếm được cả mớ ấy."
"Ý kiến hay, vẫn là mày có đầu óc."
Vừa nãy lúc Đường Duẫn đưa hai cô đi Tô Khởi tính khóa cửa tiệm, anh ngăn lại, cô vốn băn khoăn có bị trộm viếng hay không, lúc tiến vào Dư Lâu cô bừng tỉnh: Bắc Tử đã trở lại, hơn nữa dọn dẹp mặt đất sạch sẽ, trên mặt vừa ảo não vừa hổ thẹn.
Đường Duẫn không chừa cho tí mặt mũi gì, nhìn thấy người liền đá cho một đá, lực độ không nhỏ, Tô Khởi không nhịn nổi bước lên kéo anh, ai ngờ được Đường Duẫn lại động thủ.
Bắc Tử cúi đầu nhận sai, "Anh Duẫn, em biết sai rồi."
Tô Khởi cũng nói đỡ, "Là A Thi cứ chọc nó, nó mới né tránh, đừng đổ hết trách nhiệm cho nó, tốt hơn hết là anh bắt được người thả rắn đi."
Đường Duẫn nhìn cái vẻ không nên thân của cậu chàng mà gắt lên. "Cổ ăn được mày luôn chắc? Có cái gì mà phải trốn."
Tô Khởi ở trong lòng yên lặng đỡ lời giúp: Thật sự có thể.
Không bao lâu sao thì A Chính tới, thấy sắc mặt Đường Duẫn u ám, còn đưa mắt sang Tô Khởi xin xỏ cứu giúp, Tô Khởi ngó lơ, đi sửa sang lại vật trang trí trên giá.
Cái tên A Chính này cũng sáng dạ, lúc chịu thành thật làm việc tuyệt đối không vấn đề gì, chỉ tiếc quá ham chơi, luôn cà lơ phất phơ. Thế nhưng có hơi khác với tính không đứng đắn của Đường Duẫn, Đường Duẫn thật ra là trong lòng rõ hết thảy, A Chính thì có hơi trì độn, anh ta cứ mãi bị Đường Duẫn dạy dỗ sửa lưng vì chuyện này.
Trước mặt vội vàng vâng dạ hứa hẹn sẽ mau chóng bắt được kẻ chủ mưu, Đường Duẫn cũng không cắn mãi không nhả, một phần là bởi chỗ này của Tô Khởi không hề có điều hòa, quạt cô cũng không mở, Đường Duẫn nóng mà phát cáu.
Chìa khóa Dư Lâu tạm thời đưa A Chính, Tô Khởi lại trở về phố Thanh Phong.
Đường Duẫn mặc quen cây suit đen hút nhiệt, anh thì vào phòng tắm trong phòng ngủ, Tô Khởi cầm áo ngủ vào toilet bên phòng cho khách, không phiền nhiễu gì nhau, giống như vợ chồng mười mấy năm ăn ý.
Cô tiện tay giặt luôn nội y, lúc bước ra Đường Duẫn đã nằm liệt trên sô pha, điều hòa phả gió lạnh căm, cô không kìm được mà run cầm cập, liếc xéo qua vị Thái Tử gia kia một phát, tiếp đó tăng thêm vài độ C.
Sau khi phơi quần áo ngoài ban công vào, quay lại phòng khách thì liền phát hiện kênh TV đang mở là đài giải trí, hiếm thấy đấy, kiểu gì cũng không giống thứ Đường Duẫn thích xem.
Lại ngó đến trên bàn trà thấy hai tờ khăn giấy nhiễm đỏ, cô hỏi: "Sao lại có máu?"
Đường Duẫn tằng hắng một tiếng, hai tay gối ra sau đầu, "Em coi như là anh móc mũi chảy máu thôi, chuyện nhỏ như con thỏ."
Cô đương nhiên không tin lời nói nhảm của anh, đến gần thì thấy anh vẫn là một cây đen, áo thun tay ngắn, quần đùi mát mẻ. Hai chân ngoại trừ lông chân rậm rạp thì không thấy manh mối gì, lên trên kéo cánh tay anh, quả nhiên tay trái có một dấu cắn nổi bần bật, còn đang rướm máu.
"Anh cũng bị rắn cắn sao? Mới nãy ở phòng khám sao mà không nói."
"Việc nhỏ xíu mà, lại không có độc, em tưởng anh mảnh mai như nàng Bắc cô* kia à."
*từ dân Hồng Kông nói về gái điếm đến từ Đại Lục.
Lòng Tô Khởi chùng xuống, nói không rõ cái cảm giác luẩn quẩn này, có áy náy, cũng có biết ơn, còn có một tí, một tí, một tí xíu đau lòng khó thấy rõ.
Cô xoay người đi lục ngăn tủ dưới TV, cổ họng Đường Duẫn chuyển động, mắt dòm đến thân hình nuột nà của cô dưới váy ngủ hai dây mỏng manh, không kiềm được mà có phản ứng, nhấc một cái gối ôm để vào ngực che lại.
"Hòm thuốc ở đâu?"
Sắc tình trong đầu bị cắt ngang, anh vội đáp: "Không biết."
Cũng vòng vòng mấy cái ngăn tủ này thôi, cô tìm được ở ngăn dưới cùng, cầm quay về trước sô pha, ra lệnh anh vươn cánh tay ra.
Đường Duẫn dường như quay lại cảnh xếp hàng tiêm ngừa lúc mẫu giáo, rõ ràng Miss trông hết sức dịu dàng xinh đẹp, lại phải tỏ vẻ hung hăng mới chịu. Bạn nhỏ nào mà chẳng sợ tiêm, anh cũng từng sợ, cơ mà là Đường Duẫn hồi năm tuổi, xa vời vợi.
Tô Khởi dùng bông gòn thấm povidone, Đường Duẫn cảm nhận được cảm giác vừa lạnh vừa xót kia từ chỗ ấy lan khắp cả người, bên dưới quả nhiên bình tĩnh hơn hẳn.
Gối ôm quá nóng, hất tay vung ra.
Cúi đầu liền nhìn thấy Tô Khởi ngồi trước sô pha, tóc dài hơi rối toát vẻ nhu mì, lông mi cong cong, môi nhẹ mím, tư thế cúi thấp, thấp quá, anh thích quá chừng.
Để cô sát trùng, thoa thuốc, giống như cho dù là thuốc độc, chỉ cần cô nói một câu "Cố chịu nào", là anh liền vui vẻ chịu đựng mà mỉm cười nơi chín suối.
Phần bị rắn cắn không to, hai điểm xíu xiu như nốt ruồi, Tô Khởi im lặng dán một miếng bông cầm máu cho anh, xem như xong xuôi.
Toàn bộ quá trình không một tiếng động, âm thanh nền là chương trình giải trí của đài truyền hình, thật ồn, nhưng cũng thật yên tĩnh.
Tô Khởi ngẩng đầu nhìn anh, "Mấy nay đừng đụng nước, nhớ chưa?"
Giọng dịu hiền đến mức tự muốn vỗ tay cho chính mình.
Đường Duẫn lại nuốt nước bọt, không muốn nhìn xuống bên dưới thêm nữa, váy ngủ của cô cổ thấp, nhất định là cảnh sắc tuyệt dịu.
Cô thì như đang nói chuyện với đứa thiểu năng, không nghe thấy lời đáp, ánh mắt thì thẫn thờ. Thở dài định xoay người thu dọn hộp thuốc, trời đất quay cuồng, bị anh kéo vào ngực, chóp mũi đã chạm nhau, tựa như tâm linh tương thông mà hiểu nhau từng chút một.
Xớ, cô và anh một chút cũng chả thấu hiểu, đừng nói chi là tâm linh tương thông.
Đường Duẫn toẹt luôn, "Anh muốn làm."
"..." Tim Tô Khởi đập tăng tốc, lắc đầu cự tuyệt, "Em không muốn."
"Cánh tay anh đau quá đi."
"Anh đau chết cũng có liên quan gì em đâu?"
Rõ ràng dính sát rạt vậy rồi, hai tay anh siết cứng người cô chẳng thoát nổi, vì cái gì còn muốn hỏi cô nữa? Hỏi gì chứ?
"Em ngậm cho anh cái đi."
Ý thức được anh đang nói cái gì, mặt Tô Khởi đỏ thấu, "Không đời nào, dơ muốn chết."
"Anh mới tắm mà."
"Hồi trước anh dơ."
"Hai mình quen được bao lâu rồi?"
"..." Tô Khởi nhíu mày, "Ai nhớ mấy cái này đâu."
Anh đổi cách hỏi, "Lần trước đi Đại Dữ Sơn với mẹ anh là ngày nào đó?"
Trời xanh chứng giám, Tô Khởi không hề nhớ ra ngày nào bắt đầu cặp với anh, nhưng ngày bà Đường đi Đại Dữ Sơn cô đương nhiên nhớ rõ.
"Không nhớ rõ."
"Đồ cứng miệng, anh sạch sẽ một tháng rồi."
Giọng điệu kiêu ngạo, hẳn là nên bắn pháo hoa mừng cho Thái Tử gia, mời toàn thế giới chung vui luôn.
Thôi, lui một bước cũng được, có ăn là mừng rồi.
Không để Tô Khởi mồm mép nữa, anh đè đầu cô lại, phủ môi lưỡi lên. Tô Khởi hơi run nhẹ, liền bị anh ấn ngửa lên sô pha.
Vì sao lại yếu ớt đến vậy, mỏng manh chừng ấy, lan tràn mãi mãi không thấy giới hạn.
Hai chân Tô Khởi bị anh tách mạnh ra, một tên to xác như anh chen vào, đẩy váy ngủ cô từ dưới lên, đùi bóng loáng lộ ra, thêm một chiếc quần lót nho nhỏ nữa, rồi đến vòng eo thon thả, bụng nhỏ phẳng lì, anh vẫn còn chừa lại cho cô một tầng che đậy, chưa tới mức phanh ngực lộ vú.
Nhưng đáng sợ nhất là từng bước tiếp cận, như thể là ác ma trả thù rửa hận, cả linh hồn đều bị cắn nuốt.
Hơi lạnh phả lên da thịt, bàn tay Đường Duẫn phảng phất hơi ấm lại bao phủ lên. Anh mê mẩn da thịt trắng non trơn mượt của cô, cảm giác mát mẻ tại bây giờ càng đã hơn.
Vuốt đến đùi, Tô Khởi không kìm được run lên, tay chộp bấu lưng sô pha, anh giống như ve vuốt một khối ngọc đẹp, từ đầu gối men lên bắp đùi, lại lần đến vùng kín cách quần lót, xoa bóp hỏi thăm một bên góc, Tô Khởi muốn co chân, lại bị anh kéo ra.
"Anh muốn làm thì nhanh lên đi." Cô nghiến răng ra lệnh.
Đường Duẫn nhướng mày, không mảy may cô nói cái gì, cúi đầu hôn nhẹ một cái vào phần đùi trong của cô, Tô Khởi cảm thấy cả thế giới đều muốn sụp đổ --- hôm nay anh quá biến thái rồi.
Trong đầu chỉ thiếu niệm "A Di Đà Phật phù hộ con", đừng làm chuyện này mà, cô không cách nào chấp nhận nổi.
Người đàn ông hôn dần về phía trước, cách lớp vải in một nụ hôn lên cô bé của cô, Tô Khởi mắng, "Biến thái, đừng đụng chỗ đó."
Ngón tay Đường Duẫn theo viền quần lót mon men dò vào trong, hai ngón tay chạm chạm vào miệng hang, ướt dầm dề một khoảng, dính vào quần lót.
Anh cười nhạo cô, "Miệng em có nói thật không thế? Ướt còn nhanh hơn em bé nhỏ khóc nữa, vậy mà miệng thì nói đừng?"
Cô quay đầu, nhấc chân muốn đá anh, bên dưới của Đường Duẫn đã nhịn muốn nổ banh, anh làm chuyện này lúc nào cũng vội vã, nhưng hôm nay như thể vận mệnh chú định có một giọng đang nói với anh: Chậm lại, thử chậm lại.
Thừa dịp cô nhấc chân, anh thẳng thừng cởi sạch nốt quần lót, bên dưới không hề có ngăn trở mà lộ diện trước mặt anh, Tô Khởi cắn nghiến vách thịt trong khoang miệng, hơi thở dồn dập.
Đường Duẫn nhìn cặp sóng ngực tròn trịa phập phồng của cô, đôi mắt càng nóng hơn, nhịn không nổi bèn đè đi lên, váy cũng đẩy lên trên ngực luôn, mút cắn một bên, bên kia thì bị anh nắm đến méo mó --- vẫn là xuống tay không biết nặng nhẹ.
Hai chân cô không tự chủ được mà quấn lên eo anh, một bàn tay Đường Duẫn đưa xuống dưới xẹt qua đùi, hai ngón sờ mó hai cái chỗ cửa mình liền dò vào trong, Tô Khởi hừ nhẹ, tay không theo tự chủ mà ôm lấy đầu anh đang chôn trước ngực cô.
Ngón tay làm sao mà đủ, chỗ ấy trống rỗng quá, càng chưa kể đến phía trên đã tê rần rồi. Đường Duẫn vẫn quần áo chỉnh tề, cảm giác ngày một dâng trào dậy sóng của cô không đủ chân thật, giống như đơn phương bị đùa giỡn.
"Anh nhanh lên được không, đừng hành hạ em."
Đường Duẫn rút ngón tay ra, dính dịch lỏng mà bôi lên ngực cô, Tô Khởi chưa kịp nhăn mặt, liền bị anh tóm lấy tay đưa xuống vạt áo, cô đẩy lên trước để cởi phắt áo ra.
Bộ ngực chạm nhau, cô mềm anh cứng, Đường Duẫn nhanh nhảu chống một chân lên trên sô pha, nháy mắt cởi ra lớp chắn bên dưới, thẳng thắn chân thành đối mặt với cô --- có lẽ là chưa thẳng thắn chân thành lắm, váy ngủ cô còn máng dưới nách đây.
Anh cúi đầu hôn cô, mạnh bạo lại bá đạo, luôn khiến cô hít thở không thông, Tô Khởi cả kinh thở dốc, tay cũng dùng sức cào cấu vai lưng anh.
"Ưm... Thở không nổi nữa..."
"Nhiều chuyện."
Một tay mò xuống dưới nâng cây hàng nóng hổi của mình nhắm ngay cửa mình, Tô Khởi ôm cổ anh chờ đi vào, không nghĩ tới Đường Duẫn chơi dơ, một hai phải hỏi cô.
"Em muốn hay không?"
"Mới nãy em không phải nói không muốn à?"
"Có muốn không?"
Cô trợn mắt nhìn anh sòng sọc, ánh mắt lộ vẻ dữ dằn, mở miệng sỉ vả, "Anh khốn nạn...Ư..."
Anh thừa lúc cô nói chuyện bèn thẳng lưng đâm vào, một phát tới đỉnh, Tô Khởi thích ứng với kích cỡ của anh, nhưng vẫn là thấy quá trướng quá đầy.
"Ưm...hưm..."
Đường Duẫn như mới cắn thuốc, không màng gì sất mà thọc vào rút ra, hai chân Tô Khởi treo bên hông anh, trong miệng ỉ ôi không ngừng, song miệng lưỡi lại bị lấp kín.
"Ưm... ư... anh..."
Hai vú bị anh thay phiên vuốt ve đùa bỡn, cô nhắm mắt lại đắm đuối, có chút mất không chế.
Lần lên đỉnh đầu tiên cứ như vậy tới lúc mặt đối mặt, anh đâm quá sâu quá tàn nhẫn, Tô Khởi làm sao mà chịu nổi, rên rỉ liên tục.
"Ư... sâu quá... ưm...."
Anh thấy hai chân cô trượt xuống dưới, hai tay vốn đang gồng sức cào cấu sau lưng anh cũng rũ dần, anh buồn cười, "Em yếu quá."
Tô Khởi đánh anh một cái, hiển nhiên là cái cảm giác lên đỉnh lâng lâng kia đã dịu xuống. Anh buông tha một bên chân của cô, mặc nó trượt xuống. Lại đẩy một bên chân khác lên, Tô Khởi chưa kịp phản ứng gì đã bị anh xoay người, nằm nghiêng trên sô pha.
Không kịp giãy giụa, anh lại đè lên trên, cứ như vậy mà giữ chặt một bên chân cô, từ bên sườn đâm vào, eo mạnh dẻo dai hết cỡ.
Cô kinh nghiệm có hạn, khi đó lại còn nhỏ tuổi, đâu chịu nổi loại tư thế này, không nhịn nổi thét chói tai, tay gần như cào rách sô pha bọc da.
"Đường Duẫn... Biến thái..."
Nửa thân trên của anh dán cô càng thêm gần, tay phải móc lấy bên chân không nhúc nhích được của cô, lại bóp nắn thịt ngực, cảm xúc tuyệt hảo, tự cô sờ đều không có được khoái cảm dữ dội như thế.
"Em còn biết anh là Đường Duẫn."
"Nhảm nhí... Ưm..."
"Vậy mà không thể dịu dàng được xíu, hửm?"
Nhắm ngay cái điểm mà cô rên lớn nhất mà thọc, hạ giọng chất vấn.
"Không thể... Ư... Đồ hèn... Hạ lưu..."
Anh duỗi tay trái ra trước vần vò vú mềm, tay phải thì xoa nắn cái chồi non mềm yếu kia của cô, muốn đùa bỡn nó đến sung huyết ửng đỏ.
Cả người Tô Khởi bị anh khống chế, hơi thở ngày một dồn dập, chỉ còn rên rỉ khó nén, khoái cảm tràn lan.
"Em chửi anh đi, chửi tiếp."
"Thứ chó chết... Đường Duẫn... Ư... Nhẹ thôi... Ưm..."
Ngoài miệng thì nói vậy, anh thì như giày vò người ta, lần lựa không kết thúc, nấn ná không buông tha cô.
Anh vùi phía sau cô thấy tức cười, dụi vào sau cổ cắn ra vết, "Vậy thì anh cắn em này, bên dưới đâm em, bên trên cắn em, xem coi ai nhận thua trước".
Tô Khởi ra không biết bao lần rồi, lại bị anh ấn lên sô pha tiến vào từ sau lưng, bụng lót gối ôm anh mới dùng để che đậy, toàn thân như là mặc người xâu xé. Điều hòa còn đang mở, cớ sao mà nóng thế, lắm lúc cô gần sụp đổ, đê mê khó nhịn, cô quyết định phải đưa Đường Duẫn đi khám bác sĩ, anh làm quá lâu, không bình thường.
"Đừng làm nữa được không... hu... mệt quá..."
"Em có ra tí sức nào đâu, lại nói quá nữa."
Thêm một lần bị anh đưa lên đỉnh, Tô Khởi trong đầu trắng xóa, chôn đầu lẩm bẩm, "Thật sự không thể nữa."
Trong lúc lên đỉnh anh còn muốn đuổi theo cô sát nút, thọc vào vừa sâu vừa nhanh, chịu sao nổi chứ.
"Đường Duẫn... ha... Em không mắng... ưm..."
Anh thôi gặm cắn mà hôn khe khẽ, lại xoay đầu cô qua, hôn má cô tới tấp.
Sau đó bứt ra, đè lại phần eo và cổ cô, nhún người nhanh hơn.
Bên trong cô quá trơn trượt, mút lấy anh sướng rơn người, song lực cản có hơi yếu đi, khoái cảm giảm bớt, nhanh chóng rút ra lấy tay lau chùi bớt, lòng bàn tay dính dịch lỏng thì chùi lên cặp mông trắng bóng của cô.
Tô Khởi tưởng là xong rồi, vô thức mà khép hai chân lại trốn lên trước, vừa lúc thành toàn cho Đường Duẫn, nương theo kẽ mông khép kín của cô mà cắm đi vào, nghe cô thất thanh kinh hô, tâm tình càng sung sướng.
"Ưm..."
Anh rõ ràng đã dùng tay bó chặt hai chân cô, thế mà vẫn phải quất vào mông bôm bốp ra lệnh, "Kẹp chặt."
Tay Tô Khởi bám trên sô pha ra sức bấu chặt, đóng mở rồi co rút, cảm giác anh giống như đang khuấy đảo trái tim cô, mỗi lúc một nhanh, càng ngày càng loạn.
Đường Duẫn rút ra lau bớt như vậy làm cô khô đi không ít, hơn nữa hai chân khép lại càng chặt, mút cho anh càng sướng điên, nhắm vào cái chỗ mẫn cảm nơi sâu thẳm kia đưa đẩy mấy chục lần, lại chống lên cửa mình bắn một cái sảng khoái.
Tô Khởi đã nhũn hết cả người, nhắm mắt bình phục hơi thở, mặc cho anh kéo gối ôm ra xong lại đè lên người mình, cậu em mềm nhũn ở dưới cũng chưa rút ra, cứ để nằm ấy, liền kề.
Anh nhấc cánh tay, vén tóc cô sang một bên, kề lên lưng trơn bóng trắng nõn mà liếm láp, hôn hít, gặm cắn. Tô Khởi bị làm cho run rẩy liên miên, anh lại bật cười như tên biến thái, như tên đần độn.
Mãi đến cuối mới có thể xác định, hôm nay cô có hơi dịu dàng, cô thừa nhận cô mềm lòng; Đường Duẫn cũng nhẹ nhàng, anh bất thường, anh phát bệnh, anh nên uống thuốc mới phải, sao anh không chết quách đi.
Sau khi kết thúc anh ôm cô vào phòng ngủ, mặt trời hừng hực vào đầu chiều, điều khiển từ xa kéo màn lại, ôm nhau vào giấc.
Đừng hỏi là thật hay giả, coi như hết thảy đều là giả.
Khi tỉnh lại trời đã tối, cô nhìn đồng hồ đầu giường mới biết là gần tám giờ tối, hôm nay hai người đều dậy thật sớm, không ngờ tới ngủ một giấc dài như vậy.
A Thi do bị thương nên quyết định cho chính mình xả hơi một ngày, từ phòng khám trở về thì hẹn Tô Khởi khuya đi ăn chung, cô nàng làm chủ mời khách, ngay tại phố Miếu luôn.
Tô Khởi xoay người gọi Đường Duẫn, anh mơ mơ màng màng còn đang định kéo cô vào trong chăn, dâm dê.
"A Thi mời bữa khuya, anh có đi không?"
"Em có đi không?"
Cô bật cười ra tiếng, không rõ là anh đang hỏi lại hay là học cô nữa. Cô quay đầu tránh đi, không muốn cho anh nhìn thấy.
"Đi thì đứng dậy lẹ."
"Em lại làm anh tỉnh nữa."
"Anh bớt nói nhảm đê."
Tối hôm đó, trước cửa một quán ăn khuya nào đó trên phố Nam, bàn ghế giá rẻ, Thái Tử gia áo thun với quần đùi, xỏ dép lào, giống như một cậu học sinh non nớt bình thường, có điều là lỗ tai xỏ một chiếc khuyên tai, tay còn hay châm dụi điếu thuốc.
Đám em gái học trò đằng xa nhao nhao ngó tới liền phải phanh vội, sợ là tên xã hội đen.
Còn Tô Khởi mặc cái áo dây mỏng manh cùng váy ngắn, cánh tay chống trên bàn hít mây nhả khói, thời tiết đã nóng lên, cô tuyệt đối không muốn giả non nớt với Đường Duẫn.
Xuyên qua sương khói lượn lờ, cô bị lạc lối một thoáng, lại giống như cũng khá thanh tỉnh, nhìn thấy được A Thi, A Chính, còn có Bắc Tử, năm người vừa đủ một cái bàn tròn, không khí ấm áp lại thân mật, mấy khuôn mặt nở nụ cười.
Xa xa có ca sĩ lang thang hát rong, gian hàng đơn sơ, một tấm vải đựng đầy tờ tiền mệnh giá nhỏ và tiền xu, giọng hát tọa trấn.
Album mới nhất của Beyond "Tình nhân"
Tim anh tựa nước/ em chớ có say khướt.
Uống bia Corona, còn có một mâm chanh lát nho nhỏ, cô dùng hai ngón nhón một miếng, Đường Duẫn nhìn thấy.
"Không chua à?"
Tô Khởi hào phóng nhét vào miệng anh, Đường Duẫn ăn một liền nhíu mày, không hề khách sáo mà đánh đầu cô một cái, nhẹ hều. Cô ngoảnh đầu giấu cười, không nhìn thấy vẻ mặt Đường Duẫn, bên tai đều là giai điệu bài hát kia.
Bao nhiêu đổi thay mưa gió xuân thu/ bao nhiêu gập ghềnh yêu không đổi
Bao nhiêu thổn thức về em giữa biển người