Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tựa hồ như cô đã bị chuyện xưa nghiền nát vụn vỡ.
Bánh răng cuối cùng gắn khớp với Ôn Khiêm Lương, dẫu không hề đành lòng, song cô vẫn mặc cho nó rỉ sét, mặc nó có mòn nát, hay có đứt gãy chệch đường ray, thì cũng vĩnh viễn không bao giờ ngoảnh đầu.
Hôm qua hiển nhiên là Ôn Chí Trăn đưa Khang Gia Nhân đến bệnh viện, rồi bắt gặp xe của Ôn Khiêm Lương, và cả đôi tình nhân xưa bùi ngùi chia tay này đây. Ông ta sẽ không cho phép Ôn Khiêm Lương cùng cô - một dân đen phố Miếu "Thân phận không rõ" - có bất kì một cơ hội nào để nối lại tình xưa. Mà là càng muốn cô hoàn toàn tuyệt vọng đến mức trào dâng ý niệm "Chó cùng rứt giậu" để đi hiến tế cùng nhà họ Đường.
Đột nhiên nhất thời không phân rõ được, giữa xấu xa thẳng thừng và xấu xa mờ ám, rốt cuộc cái nào dễ dàng tiếp thu hơn?
Đã từng cho rằng là vế đầu, hiện giờ lại có khuynh hướng về vế sau.
Ôn Chí Trăn qua tuổi nửa trăm nhưng cơ thể vẫn được chăm sóc thoả đáng. Dấu vết lưu lại từ mấy năm khốn đốn thời trẻ đã sớm được gột rửa sạch sẽ. Bụng trông như có bầu ba bốn tháng, song đã tốt hơn người trạc tuổi rất nhiều. Ngày trẻ ông ta vốn đã tuấn tú, nếu không biết chuyện ác ông ta gây ra, bạn hẳn cũng cảm thấy đây là một quý ngài nho nhã.
Thêm nữa ông ta là người đam mê Việt kịch, hay có thể nói là một diễn viên nghiệp dư, từng lên đài biểu diễn với mục đích giải trí. Dẫu đã tới trung niên, nhưng thanh âm vẫn mang nét ôn hoà không đổi, đượm tính nồng hậu.
Tô Khởi dường như đang phản ứng với áp lực, gân giọng thét vào ông ta: "Ông câm miệng! Không được gọi tôi!"
Ôn Chí Trăn trưng vẻ trưởng bối chiều chuộng, rộng lượng hồi đáp lại cho sự vô lí của cô, lại tựa như tiêm liều thuốc mạnh cho người đã bị sang chấn tâm lí.
"Con không muốn đối mặt với hiện thực tàn khốc, ba hiểu được. Nhưng Khiêm Lương thật sự biết chuyện, không tin thì có thể đi hỏi nó."
"Lúc trước khi Ôn thị đang phát triển lại lâm vào cảnh tắc nghẽn, Thế Cẩn không muốn hợp tác với ba làm nghiệp vụ thuyền cá cược, con thì lúc nào cũng kiêu kì như vậy trước mặt Childe, hai cha con ba đây đối mặt với người nhà họ Tô con, thật sự là rất gian nan đó."
"Bây giờ ba nuôi ở Ôn thị chờ con, nếu con có thể sống sót bước ra từ nhà họ Đường, thì hẵng lịch sự nhã nhặn bàn chuyện xưa với ba."
Ông ta không dằn nổi lại vỗ vỗ đầu Tô Khởi, "Đi đi, cô gái ba nhìn từ nhỏ đến lớn, để ba nhìn thấy năng lực của con nào."
Hết thảy tựa như đã thông tỏ cả.
Ôn Khiêm Lương hết lần này tới lần khác muốn đưa cô ra nước ngoài, lại cẩn thận dùng lời nói thăm dò hết bận này tới bận khác, anh chột dạ, anh áy náy. Cùng với tất cả những việc anh lặng lẽ làm, vì bản thân, vì họ trong quá khứ, là hoàn trả một cách công khai lẫn thầm lặng.
Tô Khởi quên mất đã bước xuống khỏi xe của Ôn Chí Trăn như thế nào. Váy áo cắt may vừa khít giống như miếng da yêu quái dán trên người, cô lạnh từ xương cốt lan ra cả người, mấy lần giơ điện thoại muốn gọi đi, nhưng vẫn không có cái dũng khí đó, không có một chút dũng khí gì.
Ngày 6/12/1987, sinh nhật 21 tuổi của cô, sau ngày công chiếu phim điện ảnh "Yên chi khâu", nhà họ Tô xảy ra chuyện.
Mấy năm đó có lẽ kinh doanh của Ôn thị cũng không thuận lợi, dã tâm Ôn Chí Trăn lớn, luôn muốn khôi phục lại thời huy hoàng khi bố Ôn Khai Lân còn sống. Có điều mấy năm trước thua mất gia sản khiến cho Ôn thị tựa như lầu gác không trung, nền móng lung lay.
Tô Khởi ở trường bị cô lập trong mọi hoàn cảnh, chỉ bởi vì mọi người đều biết cô và Childe hẹn hò. Anh cho rằng cô cao ngạo, không muốn xã giao với mấy cô chiêu đó, mặc dù biểu hiện bên ngoài của cô đích xác là như thế thật.
Tô Bảo Trân cật lực che đậy, cảm giác yếu mềm kể cả Bảo San cũng không nhận ra. Cô nguỵ trang cho chính mình, nhưng cái đuôi vẫn lộ ra không cách nào che giấu nổi.
Cô bắt đầu cãi cọ với anh, thậm chí trở nên ngang ngược vô lí, mượn chuyện này để bảo vệ lòng tự tôn nhạy cảm của chính mình. Ôn Khiêm Lương không giỏi nhất trong việc phùng mang trợn mắt tranh cãi với người khác, chỉ có thể liên tục nhượng bộ.
Khi ấy mười ngày nửa tháng là phải cãi một trận, tựa hồ cô xem chuyện này là cái hố phát tiết cảm xúc, thốt ra mấy lời tàn nhẫn vô cùng hối hận.
Nhưng Childe đều ở bên cạnh cô mà, bạn trai mẫu mực mà con gái toàn xứ Cảng hâm mộ không thôi, sao có thể làm chuyện này được?
Không ngờ tới bộ phim cuối cùng Pearl và Childe cùng xem đã sớm ám chỉ kết cục của họ: Như Hoa chết đi, cậu Mười Hai sống tạm bợ.
Đường Duẫn ở văn phòng phát rầu vì một phần báo cáo. Chuyện rắc rối do Đường Hiệp Đình đẩy tới, anh ghét nhất là viết văn bản biểu đạt. Loay hoay viết được mấy trang, bực đến không nhịn được phải hút thuốc, lại bỗng chốc phát hiện --- Tô Khởi còn chưa trở về.
Anh đứng dậy hoạt động, lề mề gọi điện sang, không ai bắt máy.
Đã qua hơn một tiếng kể từ thời gian cô hứa hẹn.
Đường Duẫn lại đợi thêm mười phút, sau đó gọi cho A Chính, muốn đàn em bên khu Du Tiêm Vượng đi tìm chiếc xe kia của anh.
Xe vẫn ở cửa bệnh viện Elizabeth, không chút hao tổn gì, chỉ là không thấy Tô Khởi.
Đường Duẫn nghi ngờ cô gặp chuyện, tuy rằng nhất thời không nghĩ ra nổi ai là chủ mưu. Mã tử khắp các đường khẩu của Hoằng Xã đều ra phố tìm kiếm, mãi tới chiều tà cũng không chút manh mối, y hệt một đám ruồi nhặng bâu kín.
Anh bỗng loé ra một ý nghĩ, kêu A Chính đến Dư Lâu, nếu Dư Lâu cũng không thấy, vậy thì cô đã đi rồi.
A Chính lái xe máy phóng như bay tới chỗ. Cửa ngoài tuy rằng kéo xuống, nhưng không có móc khoá. Anh ta tức khắc bước vô. Không khí cũng không thoáng đãng gì, làm cho người ta hắt xì một cái.
Thẳng cho đến gian bên trong, Tô Khởi đang rúc vào góc tường vùi đầu ôm gối. A Chính ngó thấy váy cô rúc lên trên, da thịt lộ mảng lớn như hớ hênh. Anh ta sốt sắng lia mắt sang chỗ khác, không nhìn rõ hai vành mắt sưng đỏ.
Rủa thầm một câu "Chết tiệt", "Chị dâu, chị làm gì vậy? Mấy anh em kiếm chị nãy giờ, vậy mà chị lại trốn ở đây."
Cô không ừ hử gì. A Chính vén rèm đi ra ngoài, gọi cho Đường Duẫn báo cáo: "Tìm được rồi, ở Dư Lâu."
Đường Duẫn nhíu mày, "Kêu cổ nghe điện thoại."
A Chính lại bước vào, khom người nhưng mắt nhìn thẳng, nhét điện thoại vào trong tay cô.
Tô Khởi chậm rãi nâng lên kề vào bên tai.
Giọng Đường Duẫn cáu kỉnh, "Đừng chơi tôi, tôi không thích phụ nữ chiêu trò."
Cô im lặng lắng nghe.
Thực tế là ngay khoảnh khắc nghe được tiếng anh, mũi và hốc mắt đồng loạt đỏ ửng, nước mắt vừa ngưng lại trào ra, thấm ướt hai má trong thinh lặng.
Anh không nghe thấy cô đáp lời, trong lòng càng giận, "Cút đi, đừng có về nữa."
Đường Duẫn cho rằng cô lén trốn khỏi anh, làm như anh là tên ác bá cưỡng đoạt dân nữ trong hí khúc vậy, anh thèm mà sắm cái vai này.
Không ngờ tới Tô Khởi bật khóc cất lời, khiến cho A Chính cách cái vách tường cũng bị doạ luôn.
Cô hỏi: "Anh đuổi em đi? Phải không?"
Đường Duẫn cũng quéo muốn rớt cằm, không biết tình hình bây giờ thế nào, gượng gạo hỏi: "Em làm sao vậy?"
Cô hãy còn nâng tay lau sạch nước mắt, giọng nói run rẩy còn muốn dữ hơn so với ban nãy đối mặt với Ôn Chí Trăn, "Anh lại đây được không vậy...."
Đương nhiên có thể, khẳng định có thể.
Đường Duẫn ráng vớt vát mặt mũi, rõ ràng chân đã bước khỏi văn phòng, miệng vẫn còn nhai: "Miss Tô không dưng bỏ việc, anh còn biết nhiêu chuyện chưa làm xong."
Tô Khởi còn đang nấc nghẹn, thở hổn hển, câu chữ cũng không rõ ràng, "Anh nhanh lên đi... Chân em tê rần rồi..."
Anh chửi cô "Không lương tâm", thế mà trên đường vẫn vượt hai cái đèn đỏ, phóng đến phố Miếu.
Chiều tà dịu nắng, sau lưng tầng mây, Thần mặt trời và Thần mặt trăng luân phiên thay ca, hoàng hôn đẹp vô kể, xe điện* thủng thẳng lướt qua.
*xe điện
Cách gần năm trời Dư Lâu lại mở cửa lần nữa, song không đón khách, chỉ có một người đàn ông mặc đồ vest trong phòng nửa quỳ trên sàn, mặc cho cái áo sơ mi bị cô kéo lau bừa nước mắt nước mũi.
Cô thật giống với động vật gần đuối hơi đi kiếm tìm dưỡng khí trong nước, chưa bao giờ mở rộng cửa lòng mà tựa vào Đường Duẫn như vậy, tựa vào kẻ thù, chính ngay ngày tan vỡ với mối tình đầu đệ nhất xứ Cảng.
Đường Duẫn khi đó suy nghĩ điều gì?
Nghĩ rằng hình như cuối cùng anh cũng có được một thế giới nội tâm, bên trong nơi ấy có Tô Khởi, có sơ mi hoa hoè, có vui buồn mừng giận, có cảm giác được cô cần mình một cách chân thành thực lòng --- cảm giác cần có đối phương, thế giới đắp nặn đến đây là trọn vẹn hoàn chỉnh.
Sau đó cô khóc mãi cũng mệt, Đường Duẫn thế nhưng lại chẳng hỏi lí do. Có lẽ anh cũng chột dạ, không tài nào hỏi ra miệng được.
Sau khi ra khỏi phố Miếu, lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi 7-11, Đường Duẫn bước vào mua gói thuốc lá, rồi lấy thêm một cốc nước đá, đưa cho cô đắp lên cặp mắt sưng vù. Tô Khởi nhìn thấy lon dứa hộp bày cạnh cửa, tiện tay lấy luôn một lon. Đường Duẫn tuy cũng thấy kì lạ, song vẫn im lặng thanh toán, không nói lời nào.
Bên lề đường, cạnh xe hơi, một nam một nữ, ở giữa là cốc nước đá bị ghẻ lạnh, anh hút thuốc, cô ăn đồ hộp. Đều khoác trên người vẻ ngoài của dân làm việc ở Trung Hoàn, ai biết hàng cũng nhìn ra được giá trị xa xỉ, song hình ảnh hết sức xuề xoà nản chí.
Đường Duẫn chưa xem "Trùng Khánh Sâm Lâm", A Chính cũng chưa xem qua, Tô Khởi và A Thi đã cùng xem.
Sau khi Kim Thành Vũ ăn sạch 30 lon dứa hộp thì quyết định quên bạn gái cũ. Cô cho rằng có cảm giác nghi thức là cũng đủ trang trọng rồi. Khi ruột gan đứt thành từng đoạn cũng là lúc xác lập một mục tiêu mới, thúc ép bản thân đi đối mặt với hiện thực.
Có lẽ ngày nào đó trong tương lai Đường Duẫn sẽ xem được bộ phim này, và ý thức được nguyên nhân Tô Khởi khác thường hôm nay là vì sao. Có điều đó cũng là chuyện sau này, năm 1994 không cần suy xét tới.
Mùa thu năm ấy, Chung Diệc Sâm nhận được một cuốn phim viết chữ "Ôn", nhưng do còn thiếu bằng chứng trực quan hơn để hạ lệnh lục soát, chỉ có thể bí mật điều tra không tiết lộ.
Mỹ Lan rời khỏi đất Hồng Kông mấy mươi năm chìm nổi, về quê bên Quảng Đông xem mắt lấy chồng. Đường Duẫn mua lại hộp đêm của Mỹ Lan, đổi tên thành "Tiên Đô", vẫn mua may bán đắt như cũ.
A Thi xuất viện, thuê tiếp căn phòng đơn sơ kia của Tô Khởi ở phố Miếu, lắc mình một cái trở thành má mì của hộp đêm, không còn buôn bán xác thịt nữa.
Lại thêm một năm cuộc thi Hoa hậu Hồng Kông sắp vào vòng chung kết, nhiệt độ nóng ẩm đã hạ xuống đôi chút, Tô Khởi với Đường Duẫn ăn đêm ở phố Miếu. Thời gian một năm, ân oán phức tạp giữa ba vị kia nảy sinh rồi tan biến, lại khó mà ghé vào cùng một bàn ăn cơm.
Phố Miếu tiếp tục bầu không khí của tiết mục ăn uống vừa mới xong, bia bọt được đẩy mạnh tiêu thụ, mấy ông chủ đều rống họng gào thét, du khách nườm nượp. Đường Duẫn vừa định nắm tay cô nhân lúc đông đúc, thế nhưng phát hiện không thấy người đâu.
Gọi điện chắc chắn cũng không nghe được. Anh chỉ có thể nương theo dòng người, hối hận sao mà lại lựa ngay cuối tuần để tới.
Suốt dọc đường anh ngó nghiêng dáo dác kiếm cô, mãi tới lúc bứt ra khỏi đám đông, đứng đầu phố thì ngó thấy Tô Khởi đang ngồi xổm một bên hút thuốc. Cô hiển nhiên cũng đã nhìn thấy anh, dập tàn thuốc rồi đứng lên.
Đường Duẫn bước sang, "Em sung sướng quá ha, không thèm đi tìm anh luôn."
Cô bình tĩnh phân tích: "Người đông quá, đương nhiên là phải đi ra đợi anh rồi."
Anh đột nhiên cảm thấy mới nãy mình ngó nghiêng tùm lum sao mà ngu vãi, không muốn thừa nhận.
Tô Khởi chỉ chỉ lên đầu, hộp đèn neon siêu lớn, viết sáu chữ "Câu lạc bộ bida Đồng Nhạc", màu sắc sặc sỡ. Đương nhiên là một chỗ vừa mới xuất hiện ở phố Miếu, phô trương hết mức.
"Hộp đèn lớn cỡ vầy, em cứ đứng ở dưới thì anh nhất định sẽ nhìn thấy được em thôi."
Trong lòng Đường Duẫn rung động, "Vậy mai mốt em cứ đứng dưới hộp đèn to nhất đợi anh."
Thì ra cảm giác "Người ấy đứng nơi ngọn đèn mờ" chính là thế này đây.
Không thể kìm được mà ôm vai cô, muốn đưa người đi. Tô Khởi lại vòng hai tay ôm anh, cả người áp vào lòng anh, một hai phải ngó vẻ mặt sượng sùng của anh, bốn mắt giao nhau.
Cô nghiêng đầu, vẻ mặt hời hợt hỏi anh: "Vậy anh sẽ bảo vệ em chứ?"
Đường Duẫn chớp chớp mắt, "Đương nhiên rồi, em theo anh, anh không lo em chứ ai lo."
Còn chưa kể tới anh đã đáp ứng với cô từ lâu.
Nhưng tiền đề là, có một tiền đề bất biến là: Cô đừng bao giờ làm chuyện khiến anh thất vọng.
"Hứa rồi đó."
"Ừm."
Đêm đó lại xem một bộ phim ở gần nhà --- "Đông Tà Tây Độc" của Vương Gia Vệ.
Lúc mới vào Đường Duẫn còn có chút hứng thú, Hoàng Dược Sư nói đến một loại rượu có thể quên hết thảy quá khứ, tên là "say sống mộng chết".
Anh thủ thỉ thì thầm bên tai Tô Khởi: "Xịn xò vậy, có thiệt hả?"
Tô Khởi cũng thì thầm lại, hơi thở cố tình phả vào trên vành tai Đường Duẫn, "Có, uống Tequila ngang đô với say sống mộng chết."
Tự nhiên Đường Duẫn thấy hừng hực trong lòng.
Chưa tới nửa tiếng, đầu anh gục lên vai cô, nghỉ ngơi trong một tư thế quái lạ hết nói. Rõ ràng trước mắt đang trình chiếu bóng đao ánh kiếm, sao mà anh ngủ ngon lành được đến vậy?
Con người đều là động vật bụng dạ nghi kị, cô cứ cảm thấy anh đang giả bộ ngủ.
Dù vậy, vẫn cúi đầu in lên trán anh một nụ hôn, trông như lặng lẽ im ắng không để lại dấu vết gì.
Đường Duẫn thì nghĩ đến cuộc đối thoại với A Chính lần nọ.
A Chính nhớ kĩ, tình yêu là cần có đối phương, vậy --- "Cổ cần anh ở bên cạnh, vậy anh cần từ cổ cái gì?"
"Tao cần cô ấy cần tao."
"Anh Duẫn, đừng có nói nhịu mà, không có hay ho gì hết trơn."
Trầm tư hồi lâu, anh mới cất tiếng.
"Sau khi tao nhận ra cô ấy cần tao rồi, thì không còn nghĩ tới chuyện này nữa."
Kiểu gì cũng là cái mệnh đề nguỵ biện trăm ngàn lỗ hổng, y như nói xàm nói nhảm lúc xỉn.
Nếu không phải thầy giáo họ Đường tên Duẫn, Lê Vĩnh Chính anh ta nhất định phải huỷ cái lớp bổ túc này --- ngăn cho nó khỏi làm con em lầm đường lạc lối.
Có người nói Hồng Kông chẳng phân bốn mùa, cũng có người nói Hồng Kông chỉ có 2 mùa đông hạ. Tô Khởi cảm nhận được bốn mùa --- ví dụ như tháng Mười hai vào đông đi Đại Đảo Sơn, rồi vào tháng Tư cuối xuân đi Đại Đảo Sơn, cảm nhận khác nhau hoàn toàn.
Vào thu, khi mùa bão tố đã qua, dòng khí lạnh cũng di chuyển đi, không rõ lần thứ mấy cô bừng tỉnh từ ác mộng, thường xuyên mơ thấy Ôn Khiêm Lương.
Hoặc nên nói là Childe.
Giữa đêm khi tinh thần cận kề sụp đổ, Đường Duẫn ngủ say, cô chợt mở bừng hai mắt, trái tim kinh hoàng --- trong mơ Childe bàng quan nhìn cô và Bảo San đào tẩu. Bảo San gánh chịu sự ác ôn của Phì Phiên, cô chìm trong nước ló đầu ra, Childe giơ súng lên đạn, nhắm ngay thái dương cô, nơi đó có một miệng vết thương tuôn máu.
Hiện giờ người đầy mồ hôi, Tô Khởi lặng lẽ đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, nương ánh trăng nhìn đến kim giờ trên đồng hồ nhích đến số "3", vừa mới qua 3 giờ sáng.
Thứ đáng sợ hơn cả bừng tỉnh từ cơn mơ chính là bừng tỉnh vào ngay lúc tròn giờ, bị bao vây bởi cảm giác số mệnh đã định, vừa quỷ dị vừa ngột ngạt khó thở.
Cô trốn vào toilet, khoá kín cửa, lại mở vòi sen lên ném vào bồn tắm, ngồi trên nắp bồn cầu tay nắm chặt điện thoại.
Tựa như đã do dự xong rồi, đã chống cự xong rồi, cuối cùng cứ phải gọi cho Ôn Khiêm Lương.
Từ lúc bỏ lỡ một cuộc gọi của cô hồi năm trước, Ôn Khiêm Lương không bao giờ cho phép tình huống thế này lại xảy ra. Tuy rằng cuộc đầu tiên anh không nhận được, nhưng lại mơ màng tỉnh giấc
Vào lần thứ hai Tô Khởi gọi tới thì bắt máy, giọng khàn khàn.
"Pearl, gặp ác mộng?"
Tô Khởi không lên tiếng, Ôn Khiêm Lương vội vã ngồi dậy xoa mày, theo bản năng mà nói: "Vương tử dũng mãnh đấu với ác long, công chúa được cứu như nguyện vọng, không phải sợ, anh ở đây."
Lời đùa nghịch thuở ấu thơ. Từ khi cô có kí ức đến nay, vào lần đầu tiên gặp ác mộng, đã mơ thấy ác long nuốt chửng công chúa, vương tử không rõ tung tích.
Lúc ấy Ôn Khiêm Lương dỗ dành cô như thế, thấm thoát 20 năm, không sai một chữ.
Cách lúc ăn dứa đóng hộp đã bao lâu rồi? Một tháng hay là hai tháng, tim cô đã bình lặng như nước.
Tô Khởi hỏi: "Childe, anh đã từng làm sai chuyện gì chưa?"
Đêm khuya tĩnh mịch, Nam Sơn cô độc, Ôn Khiêm Lương chợt tỉnh táo, sợ hãi đến mức đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Thiếu chút nữa cô cho rằng anh đã ngủ, lúc này Ôn Khiêm Lương mới cất giọng
"Đã từng."
"Đã lâu lắm rồi, Pearl, anh không muốn nói."
Cô hiểu ý anh.
Cô rốt cuộc cũng buông tay anh ra, chính thức bắt đầu một mình hành tẩu trong thế giới người quỷ chẳng phân.