Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tin tức Quỷ Vương cùng Bách Bách muốn thành thân được quỷ đưa tin đưa tới Thanh Vân sơn, không tốt không xấu, quỷ đưa tin liền được tiếp kiến sinh phụ của Bách Bách, âm trầm công đế quân.
Âm trầm công thấy một gã quỷ đưa tin nho nhỏ, vậy mà có thể đột phá kết giới đi vào Thanh Vân sơn, việc đầu tiên muốn làm chính là giết gã. Nhưng lúc quỷ đưa tin lấy từ trong ống tay áo ra thiệp cưới đỏ thẫm viết chữ vàng bên trên, âm trầm công nhanh chóng ngừng hành động, nhìn tín vật quỷ đưa tin đang cầm.
Đó là lục lạc khi yêu nhi tròn một tuổi được y đeo lên cổ, khi yêu nhi lớn lên, liền lấy làm vòng chân, không bao giờ rời khỏi người, vì sao lại nằm trong tay của mọt gã quỷ đưa tin?
Quỷ đưa tin cùng lúc dâng thiệp cưới, lập tức rời đi, âm trầm công mở ra nhìn, nháy mắt muốn bùng nổ. Bách Bách không biết từ khi nào đã tới quỷ giới, hơn nữa, lại cùng Vương của Quỷ giới thành thân!
“Đi đem mấy thằng nhãi con kia gọi tới cho bản quân!”
Âm trầm công gầm lên, sắc mặt cò dữ tợn hơn lệ quỷ ở quỷ giới. Vừa quát xong, ngốc hồ thụ hồ thần đã cùng chín mươi chín đứa con đi tới. Chín mươi chín huynh tỉ hồ ly vừa thấy trang giấy đỏ trên tay phụ thân, trong lòng đều bộp một tiếng, không tốt, thảm…
“Các ngươi đều biết chuyện? Đều biết Bách Bách đi tới Quỷ giới?” Âm trầm công lạnh lùng nhìn bọn nhỏ, u ám hỏi.
Ngốc hồ thụ lấy thiệp đỏ trong tay âm trầm công xem, nở nụ cười.
“Ngày mai yêu nhi muốn thành hôn? Ta rất vui vẻ, rất vui vẻ… Quân, phải chuẩn bị gì cho yêu nhi đây? Ta không biết chuẩn bị gì cho yêu nhi cả, làm sao bây giờ?”
Chín mươi chín hồ nhi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cha đối với sự tức giận của phụ thân luôn luôn ngu ngốc như thế.
“Ta sẽ không để yêu nhi cùng Quỷ Vương thành thân, ta không cho phép.”
“Vì sao?” Ngốc hồ thụ lại mở miệng nói.
“Không cho phép chính là không cho phép.”
“Ngươi xấu xa! Vì cái gì không cho yêu nhi thành thân? Xấu xa xấu xa!”
“Yêu nhi không hiểu, nó căn bản không hiểu thành thân là gì!” Âm trầm công tâm phiền ý loạn, rống lên với ngốc hồ thụ.
“Ta trước kia cũng không hiểu, phụ thân ta cũng không cho ta và ngươi thành thân, ta và ngươi thành thân, phụ thân liền không để ý tới cũng như không thương ta nữa. Ngươi chẳng lẽ cũng không muốn để ý tới yêu nhi nữa sao, không thương yêu nhi nữa sao? Ô ô ô… Xấu xa, ngươi còn hung dữ với ta, ngươi cũng không thương ta… Ô ô ô… Quân không thương yêu nhi, cũng không thương tiểu hồ, ô ô ô…”
“Phụ thân… Ngài trước nên an ủi cha đi…” Cha bình thường không thích khóc, lần này lại bị chọc khóc như thế, nước mắt tuôn trào như nước có thể đựng đầy vài cái thau đồng.
“Quỳ đó cho ta!” Âm trầm công hét lớn với mấy đứa con của mình, sau đó ôm ngốc hồ thụ, ngồi vào ghế chủ thượng, ôn tồn dụ dỗ, khoảng chừng khi một chén trò nhỏ nguội đi, ngốc hồ thụ rốt cuộc mới ngừng khóc, đông mắt sáng ngời lại sưng như hạt đào.
“Ngươi không thương tiểu hồ!” Ngốc hồ thụ lên án.
“Thương, ta đương nhiên thương tiểu hồ của ta.” Âm trầm công sờ sờ mặt ngốc hồ thụ.
“Ngươi không thương yêu nhi!” Ngốc hồ thụ tiếp tục bỉu môi.
“Thương, ta đương nhiên thương.” Âm trầm công cau này, đã đoán gần ra lời tiếp theo của ngốc hồ thụ.
“Vậy ngươi hứa được không?”
“Này…”
“Không cho phép ta liền cắn ngươi!” Ngốc hồ thụ hé miệng, lộ ra răng nanh nhỏ.
“Được được được, hứa, ta hứa. Để yêu nhi thành thân cùng Quỷ Vương, chuẩn bị thật nhiều sính lễ cho yêu nhi, được không?”
Chín mươi chín đứa con đen mặt, cha căn bản chả bị uy hiếp gì, cũng chỉ có phụ thân mới có thể bị ‘Uy hiếp’.
Ngốc hồ thụ vui vẻ hôn lên má âm trầm công, nhảy khỏi ngực y, đi chuẩn bị sính lễ cho Bách Bách. Âm trầm công tức giận mấy đứa con giấu diếm sự việc mà nghiến răng nghiến lợi, nhưng nhiều lời vô ích, chỉ có thể phất tay áo bỏ đi.
“Quỳ hai canh giờ cho ta!”
Đại sảnh to như vậy, chật ních chín mươi chín con tiên yêu hồ, đợi quỳ được chừng hai canh giờ, từng đứa từng đứa hóa về hình hồ nằm úp sấp thành một đống, tạo thành thảm lông vô cùng đồ sộ. Không lâu sau, ai có bạn lữ thì được ôm hoặc xách đuôi đem đi, không có bạn lữ thì chỉ có thể ở nơi gió lạnh thổi tới mà tự mình rời khỏi.
Được rồi được rồi, nhờ có cha náo loạn một chút như vậy, nếu không bọn họ sớm dưới sự phẫn nộ của phụ thân, từng đứa bị lột da rồi. Orz. Vì cái gì lại thu hồi thủy kính lại trước? Vì cái gì vì cái gì hả? Ô ô ô, Bách Bách muốn lấy xác sống đó, ô ô ô… Chín mươi chín huynh tỉ trong lòng rên rỉ.
Vì thế, lúc hỉ yến thành thân diễn ra ở Quỷ giới, ngoài con dân Quỷ giới, ngốc hồ thụ cùng Bách Bách là vui mừng, tổ phụ tổ mẫu, âm trầm công, hộ vệ đoàn gồm chín mươi chín huynh tỉ của Bách Bách ai nấy đều không vui, Trử Nương oán hận cắn khăn hồng, nàng vậy mà không cản Bách Bách còn để Bách Bách quay đi, sớm biết trước như thế cho dù phải trái lại quỷ mệnh cũng phải cản Quỷ Vương mang Bách Bách đi, nam quỷ âm hiểm kia, mặt cương thi kia, tra quỷ kia, ác bá, ô ô ô…
“Yêu nhi, con bà nó tôn tử ngoan của ta, nếu Quỷ Vương bắt nạt con, nhất định phải về tìm gia gia bà bà! Bà bà sẽ đem hắn đánh đến không còn bánh thịt để con hết giận!” Bà bà của ngốc hồ thụ, tổ bà bà của Bách Bách ôm cục cưng nói.
“Không có nha, Quỷ Vương đại ca ca sẽ thích Bách Bách, không cần đem Quỷ Vương đại ca ca đánh bẹp thành bánh thịt có được không nha bà bà.” Bách Bách ở trong lòng tổ mẫu làm nũng khiến tổ mẫu không ngừng cười.
Âm trầm công nét mặt bình tĩnh, chín mươi chín hồ nhi lại hận không thể trừng ra mười tám lỗ trên người Quỷ Vương. Quỷ Vương lúc này mới biết được thân thế hiển hách của Bách Bách: là yêu nhi được sủng ái nhất của đế quân cùng hồ thần, còn có một đám huynh tỉ thượng vàng hạ cám tự xưng là ‘Hộ vệ đoàn’.
“Con! Rể! Ngươi nghe bản quân nói đây!.” Âm trầm công quan sát từ trên xuống dưới thân thể mục nát của Quỷ Vương, mày nhăn càng thêm chặt, từ kẽ môi nói ra từng từ.
Sự âm trầm của đế quân đối với tiên yêu khác quả thật có cảm giác áp bách, nhưng Quỷ Vương lại không cảm thấy sợ như thế, dù sao Quỷ Vương cũng có bá khí lệ quỷ quanh mình, sát khí dâng cao tận trời.
“Ngươi dám ức hiếp nó, ta liền làm sập Quỷ giới của ngươi!”
“Đa tạ nhạc phụ đại nhân chỉ giáo.” Quỷ Vương chắp tay thuận theo nhưng thái độ lại không có chút nào khiêm tốn.
“Yêu nhi, phải chiếu cố tốt bản thân, thường xuyên trở về thăm cha, bằng không cha sẽ rất nhớ con.” Ngốc hồ thụ phút trước còn cao hứng vời vợi, lúc này lại cầm tay Bách Bách, nước mắt chảy ròng.
“Vâng, Bách Bách sẽ chiếu cố chính mình.” Bách Bách hốc mắt cũng hồng lên.
Ngốc hồ thụ ôm lấy yêu nhi, hai cha con khóc thành một đống, âm trầm công lập tức bỏ mặc Quỷ Vương đi an ủi vợ. Rất nhanh Bách Bách cùng ngốc hồ thụ lại khôi phục tươi cười, Bách Bách còn lôi kéo cha đi một vòng quanh Quỷ giới, triển lãm ‘Thành quả’ của nó, ngốc hồ thụ kinh ngạc hô liên tục, còn khen Bách Bách thông minh khéo tay, bộ dáng ngốc nghếch ngây cười của hai hồ y chang nhau.
“Quân, ta có thể đem đóa hoa lớn này đem về nhà được không?” Ngốc hồ thụ ôm lấy một gốc cây ăn thịt, hỏi âm trầm công.
Âm trầm công không biết tới cây ăn thịt, đành phải lạnh lùng quay đầu hỏi Quỷ Vương.”
“Đóa hoa lớn kia có an toàn không?”
“Trước khi bảo bối nhà ngươi tới thì nó một chút cũng không an toàn, nhưng tiểu yêu hồ sau khi tới đây, cây ăn thịt đều sửa thành ăn chay!” Quỷ Vương căm giận nói, cây ăn thịt chính là quốc hoa của Quỷ giới, vậy mà chẳng nên thân.
“Ha ha, rất nhanh ngươi sẽ quen.” Âm trầm công cười lạnh một chút, quay lại gật đầu với ngốc hồ thụ.
Quỷ Vương rốt cuộc biết tiểu yêu hồ Bách Bách giống ai, nó đối với người cha ngơ ngác kia, quả thật giống y như đúc.
Tiệc mừng quỷ dị trôi đi, tiên yêu hồ một nhà trở về Thanh Vân Sơn, chúng quỷ cũng tan, Bách Bách sôi nổi chạy lại cầm bàn tay to của Quỷ Vương, ngây ngốc cười với hắn.
“Đại ca ca, phải vui vẻ nha!”
Quỷ Vương nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Bách Bách, thân thể vốn rục nát mấy trăm năm nay, lần đầu tiên có chỗ nào đó rung động.