Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
32.
Đào Giai Ninh cầm 750 tệ của tôi làm việc rất siêng năng.
Trưa hôm sau anh ta đã gọi cho tôi nói tôi đi lấy đồ phổ.
Điện thoại của tôi sóng không ổn định lắm, hỏi, "Kết quả thế nào?"
"Tất cả đều không khớp." Đào Giai Ninh bên đầu dây vội vàng lật xem các tờ giấy, nói, "Nhiễm sắc thể của cậu không khớp với bất kỳ mẫu nào bên cảnh sát đưa.
Không có người cậu muốn tim trong dàn nghi phạm đâu."
Tôi nghẹn đi không nói được tiếng nào.
Đào Gia Ninh bên kia alô alô mấy lần, tôi mới ngây ngốc hỏi anh ta: "Anh không nhầm đó chứ?"
"Không đâu.
Tôi xét nghiệm bằng máy ở trung tâm thẩm định suốt cả đêm." Đào Giai Ninh khẳng định, "Mấy đoạn STR đó tôi xem đến thuộc luôn rồi.
Đồ phổ đang ở đây, không tin cậu cứ đến mà tự xem."
Tôi sững sờ, cúp điện thoại, cảm thấy trời đất quay cuồng, không xác định được phương hướng.
Chẳng lẽ cảnh sát không đưa ADN Chung Viên đi kiểm tra sao? Không thể nào.
Tôi buông lỏng tay rồi lại nắm chặt tay, một câu trả lời rất đơn giản nhưng quá khó tin dần hiện ra trong đầu: Chung Viên không phải là bố ruột của tôi.
Câu trả lời này khiến tôi cảm thấy tức giận dị thường.
Tôi gọi cho Đường Duệ, hỏi anh ta có quen biết với bên công an không, tôi muốn gặp một nghi phạm bị tạm giam ngay lập tức.
Đường Duệ nói nếu đi một mình rất khó để làm được thủ tục.
Người đó có ủy thác luật sư hay người thân được đến gặp trong giai đoạn điều tra không?
Tôi cố nén giận, nói rằng cả thành phố Phù Châu này không ai là người thân của ông ta cả, ông ta thậm chí còn không phải người Phù Châu.
Đường Duệ đã quá quen thuộc với các loại yêu cầu quái đản của tôi, nên lần này anh ta cũng không hỏi nhiều.
Nghĩ một lúc, anh ta nói có cách để vào đấy, nhưng lại hơi khó coi.
Tôi hỏi anh ta đó là gì thì anh ta nói, lần trước cậu nhờ tôi bào chữa hình sự cho người đó đúng không, tôi biết một người, đã nhờ anh ta đi gặp đương sự với danh nghĩa trợ giúp pháp lý.
Trợ giúp pháp lý? Tôi lấy làm lạ hỏi, đó không phải là chính sách của bên toà án phân công người bào chữa cho những tử tù không có tiền để thuê luật sư sao.
Đường Duệ nói, đúng rồi, giờ chỉ có dùng cách này thôi, luật sư biện hộ là một người khá có tên tuổi, không phải dễ mời đâu.
Tôi đen mặt nói được rồi, hẹn gặp ở cổng trại tạm giam.
Vị luật sư mà Đường Duệ nói tên là Hình Qua Vũ, trẻ hơn tôi nghĩ, cách nói chuyện và làm việc rất ra dáng luật sư.
Anh ta nói, tôi mới tiếp nhận vụ án này, còn nhiều điểm chưa hiểu rõ, nên nếu hôm nay cậu bảo tôi đến đây chỉ để dẫn cậu đi gặp khách hàng thì tôi sẽ không can thiệp nhiều.
Cậu cứ lo xong chuyện của mình, chuyện vụ án đợi tôi nghiên cứu rồi hẵng nói.
Anh ta quét mắt qua tập STR trong tay tôi, nhận xét một câu, vụ án này rất thú vị.
Tôi không biết tại sao anh ta chỉ nhìn vào một vài đồ phổ rồi nói vụ án này thú vị, cũng không có tâm tư thắc mắc nó; việc Kiều Chân chết thực sự chết có thú vị hay không, cũng không liên quan gì đến tôi..
Hình Qua Vũ đã quen với những người trong trại giam, nói vài câu là sắp xếp được cho tôi một cuộc gặp.
Tôi đi theo anh ta vào phòng gặp, tức thì khuôn mặt chảy dài, toàn bộ phòng gặp mặt không quá năm sáu mét vuông, một nửa được rào bằng tường gạch, phần còn lại từ tường gạch đến trần nhà được rào bằng các thanh sắt.
Hai bên phòng gặp mặt đều có cửa, lúc chúng tôi bước vào có sẵn một cái bàn và hai cái ghế gỗ dựa vào bức tường gạch, trông thật nặng nề.
Tôi nhìn Hình Qua Vũ, nói, luật sư Hình, chúng ta có thể đổi chỗ gặp không? Trông như đi thăm tù vậy.
Hình Qua Vũ đánh nhẹ tôi một cái: Chúng ta chính xác là đi thăm tù.
Tôi nghẹn họng, đúng lúc này, cánh cổng sắt phía đối diện mở ra kèm theo mấy tiếng leng keng.
Giật thót mình, tôi thấy cảnh sát dẫn theo một người đàn ông, dáng người cao gầy, mặc quần áo màu cam thêu chữ "tạm giam" trước ngực, tay còng, râu chưa cạo, tóc tai bù xù như tổ chim, vẫn là khuôn mặt đó, chỉ là hơi nhếch nhác, nhìn chằm chằm tôi với quầng thâm dưới mắt.
Cảnh sát tòa án không tháo còng tay ông ta, để ông ta ngồi xuống.
Hình Qua Vũ đứng dậy gật đầu với cảnh sát, rồi cả hai lần lượt đi ra ngoài, để lại Chung Viên và tôi bốn mắt nhìn nhau chằm chằm qua song sắt.
"Tại sao con lại ở đây?" Ông ta hỏi tôi, giọng hơi khàn.
Môi tôi run lên, nhưng tôi không nói gì.
"Ta không giết người, sẽ được ra nhanh thôi." Ông ta tiếp tục đều đều nói, "Đây chỉ là thủ tục điều tra...!Đừng lo lắng cho ta."
Tôi im lặng hồi lâu, lấy tập đồ phổ STR từ trong cặp ra, lần lượt trải lên bàn, kéo đèn lại gần, bảo Chung Viên xem.
Chung Viên lật xem từng cái, vẻ mặt không rõ cảm xúc, một lúc lâu sau mới lắp bắp hỏi tôi: "Tất cả những thứ này...!là của ai?"
Tôi cầm tờ cuối cùng: "Cái này là của tôi." Sau đó tôi chỉ vào phần còn lại, "Trong đây chắc chắn có một cái là của ông".
Chung Viên rũ mắt, chậm rãi nói: "Con tới là để nói với ta chuyện này?"
"Ông không có quan hệ huyết thống với tôi." Tôi nhìn ông ta chằm chằm.
"Ông đã nói dối ông bà tôi chuyện này."
Ông ta quay đầu sang một bên, dừng lại một chút, sau đó quay lại nhìn tôi: "Đúng vậy."
"Tại sao ông làm vậy?" Tôi hỏi ông ta, "Mối quan hệ giữa ông và mẹ tôi là gì?"
Ông ta cúi đầu: "Niệm Phi, chuyện này con không nên biết."
Tôi tức giận: "Tôi không nên biết thì ai biết? Ông à? Tại sao?"
"Niệm Phi, ta không thể giấu chuyện này với ông bà con một mình." Chung Viên chậm rãi nói, ánh mắt như chìm sâu vào trong một vùng bóng tối, "Chuyện này, Hạ Vi Vi muốn giấu không cho con biết."
Tôi nghẹn ngào, không biết nói gì, không hề nghĩ đến khả năng này.
"Ta đã hứa với cô ấy sẽ không nói cho con biết.
Hỏi ta cũng vô ích." Chung Viên nhìn tôi bằng ánh mắt mệt mỏi, "Niệm Phi, ta thật sự xem con là con trai mình."
"Không cần!" Tôi đứng phắt lên, vươn tay chỉ vào ông ta, "Chung Viên, ông..."
Tôi run rẩy một lúc lâu, nhưng cuối cùng cũng không nói được thêm một lời.
Ánh mắt Chung Viên luôn bình tĩnh nhìn tôi, điều đó khiến tôi hoảng sợ, không biết phải làm sao bây giờ.
Bao nhiêu năm nay tôi vẫn luôn cho rằng tôi đã có bố, tuy rằng người bố đó súc sinh như cầm thú, nhưng tôi vui, tôi thích nhìn ông ta áp mặt nóng lên cái mông lạnh lẽo của tôi, tôi thích chọc giận, móc mỉa ông ta, tôi vui khi thấy ông ta bị tổn thương và thất vọng, chỉ vì tôi coi ông là một người bố không đủ tư cách.
Tôi đưa cánh tay trong không khí trong vài giây, cuối cùng cũng hạ xuống, giận dữ ngồi lại ghế.
Tôi đẩy một tờ giấy và một cây bút đến trước mặt ông ta: "Ông ký giấy ủy quyền đi."
Chung Viên nhìn lướt qua lá thư của luật sư, rồi lại nhìn tôi.
"Mẹ nó ông có ký hay không?" Tôi bắt đầu quạu, "Tôi duỗi dài cả cổ để chờ chém đầu à?"
Chung Viên rất sửng sốt, nhưng cũng ký vào giấy ủy quyền.
"Mẹ nó, ông nợ tôi." Tôi cất giấy ủy quyền, khó chịu nói.
"Ừ." Ông ta nhẹ nhàng đáp: "Cảm ơn con."
Tôi hừ mũi, xoay người rời đi.
"Con không hỏi ta chuyện Kiều Chân là như thế nào sao?" Ông ta hỏi với sau lưng tôi.
"Tôi không có hứng thú!"
Hình Qua Vũ đứng hút thuốc ở cổng sân, ngạc nhiên khi thấy tôi bước ra: nhanh vậy?
Tôi nhạt nhẽo ừm một tiếng, đi vòng quanh sân vài lần, hỏi anh ta Chung Viên có bao nhiêu phần trăm thoát tội.
Anh ta cười nói, câu hỏi này thật vô nghĩa, chỉ cần người đó vô tội, tôi sẽ giúp người đó ra ngay từ lần xét xử đầu tiên.
Đừng lo, cả thành phố Phù Châu, không ai ngoài tôi dám khẳng định với khách hàng như vậy.
Sau khi Hình Qua Vũ có giấy ủy quyền, anh ta bắt tay vào giải quyết vụ án, phí luật sư đầu tiên được tính vào tài khoản của tôi, lúc chuyển tiền đi tôi cảm thấy thật khó chịu, nghĩ thầm chờ Chung Viên ra tôi sẽ tính đủ cả vốn lẫn lời.
Đột nhiên tôi nhớ đến những lời của Bạch Đoạn, anh nói tôi luôn lo lắng cho chuyện của người khác; Tôi nghĩ thầm anh nói thật đúng, vẫn là anh hiểu tôi nhất, mẹ kiếp cái tính tình chết tiệt trời sinh cho tôi này.
Hình Qua Vũ nghiên cứu hồ sơ, nói rằng đầu tiên, vào đêm khi Kiều Chân chết, có người chứng kiến chiếc xe của Chung Viên xuất hiện trong tiểu khu Kiều Chân ở, rạng sáng 1 giờ hôm đó tiểu khu nhà Chung Viên mới ghi hình ông ta quay về nhà.
Thứ hai, cuộc gọi cuối cùng đến điện thoại của Kiều Chân là của Chung Viên, Kiều Chân đã trả lời.
Cuộc gọi chỉ kéo dài hai giây.
Ông ta ngay lập tức cúp máy sau khi được kết nối, nhưng nó xảy ra trong khoảng thời gian nạn nhân tử vong bên pháp y ước tính.
Thứ ba, tìm thấy trong khí quản của Kiều Chân vài sợi vải, một số sợi là từ khăn len của Chung Viên; thứ tư, Chung Viên không có bằng chứng ngoại phạm, trong nhà Kiều Chân đầy dấu vân tay của ông ta.
Tôi thấy mí mắt mình giật giật, đi thẳng vào chủ đề: Thế còn đứa trẻ?
Hình Qua Vũ dang hai tay: Tất nhiên là của Chung Viên, nếu không thì làm sao mà cảnh sát nghi ngờ ông ta.
Má nó, tôi bực mình một hồi, sau đó tôi nghĩ lại, dù sao bây giờ Chung Viên cũng không phải là bố tôi, ông ta thích làm gì thì làm.
Đây chỉ là bằng chứng, tiếp theo là đến động cơ.
Hình Qua Vũ rút cho tôi một xấp giấy khác, tấm tắc nói: Kiều Chân vẫn là sinh viên tốt nghiệp của Đại học Sư phạm Phù Sơn.
Chung Viên là giáo sư của Đại học Phù Châu.
Tôi không biết hai người này gặp nhau như thế nào.
Chung Viên khẩu cung nói rằng Kiều Chân đi nghe luận đàm của ông ta, chưa biết thực hư thế nào.
Lời khai từ bạn cùng lớp của Kiều Chân, rất nhiều người biết Kiều Chân quen với một giáo sư ở trường khác, muốn kết hôn sớm nhưng đối phương không đồng ý, cả hai bất mãn nhau về vấn đề này, hiện Kiều Chân vừa mới mang thai đứa trẻ được một tháng, rồi cô ấy chết sau khi nhận được cuộc gọi từ Chung Viên.
Tôi sững sờ một lúc, nói, mẹ nó cái này đúng là tà môn.
Chứng cứ động cơ đầy đủ cả, chỉ thiếu mỗi lời tự thú của hung thủ.
Hình Qua Vũ ung dung chậm rãi sắp xếp tài liệu, nói, vậy, ông chủ Hạ, anh phải thêm tiền cho tôi trường hợp này rồi.
Tôi nói anh có chắc chắn thắng không? Hình Qua Vũ nheo mắt cười: Muốn chắc thì phải có một thứ.
Tôi hỏi có cái gì, anh ta cười: phí luật sư...!
(truyện này ông nào cũng tư bản =))))
Tôi bốc hỏa, tiện tay rút xấp ngân phiếu Dương Thiện Đường đưa cho tôi: Được rồi! Tôi ký ngân phiếu cho anh ngay lập tức đây! Đồ gian thương!!
Hình Qua Vũ liếc nhìn mấy con số: Đừng đừng đừng, không cần nhiều như vậy.
Tôi hừ mũi, tìm tấm ngân phiếu mệnh giá thấp nhất đưa cho anh ta, Hình Qua Vũ cười tươi như hoa, cất tờ ngân phiếu đó đi rồi mở tập tài liệu tiếp tục thảo luận về vụ án với tôi.
Các bác sĩ pháp y suy đoán rằng thời điểm tử vong là từ 10 giờ tối đến 1 giờ sáng, và cuộc điện thoại cuối cùng của Chung Viên với Kiều Chân là 11:57 tối, tức là Chung Viên phải hoàn thành vụ giết người và ngụy trang hiện trường trong vòng một giờ, điều này cũng không phải là không thể.
Hình Qua Vũ gõ nhẹ đầu ngón tay vào tập tài liệu, trầm ngâm nhìn tôi: Nhưng mấu chốt của vấn đề là ở những vết hoen tử thi của Kiều Chân.
Vết hoen tử thi?
Đúng vậy, các mảng hoen này được hình thành do máu người vỡ ra khỏi các mạch máu và lắng xuống, thâm nhập vào các mô xung quanh, nguyên lý này cậu học y chắc là rõ hơn tôi.
Hình Qua Vũ đưa cho tôi một bản sao báo cáo khám nghiệm tử thi của Kiều Chân: Có ba giai đoạn hình thành vết hoen tử thi, giai đoạn lắng đọng, giai đoạn lan rộng và giai đoạn thẩm thấu; xác của Kiều Chân được di chuyển và hình thành đợt vết hoen thứ hai, cho thấy lúc xác chết bị di chuyển, đợt vết hoen đầu tiên đang ở giai đoạn đầu, tức là giai đoạn lắng đọng.
Nói đến đây, Hình Qua Vũ không khỏi mỉm cười: Nhưng các vết hoen tử thi chỉ bắt đầu hình thành 2-4 giờ sau khi chết.
Điều này rất quan trọng.
Nếu Chung Viên là kẻ giết người, thì chỉ có hai trường hợp lý giải hiện tượng này - thứ nhất, Kiều Chân lúc còn sống đã có sẵn hoen tử thi, hoặc thứ hai, xác chết của Kiều Chân bật dậy nghe điện thoại của Chung Viên.
Tôi nghe lạnh cả sống lưng, mắng có gì thì nói toẹt ra đi, đừng có kể chuyện tâm linh ở đây.
Chung Viên không phải là hung thủ, đã có người khác ở hiện trường trả lời điện thoại.
Hình Qua Vũ đưa ra một kết luận nhẹ nhàng.
Anh quên rằng có một khả năng khác à.
Tôi nhắc nhở anh ta.
Cái gì?
Chung Viên tự bắt cuộc gọi của mình bằng điện thoại di động của Kiều Chân.
./..