Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
40.
Bạch Đoạn và tôi đi theo Tam Miêu đến nơi trú ngụ của họ ở trấn Cảnh Mã để thay quần áo giày dép.
Bạch Đoạn xin Tiểu Thuận một số đồ sơ cứu giúp tôi băng bó vết thương, lúc này tôi mới cảm thấy thoải mái.
Quách Nhất Thần không bao giờ sử dụng thiết bị không dây để liên lạc khi kinh doanh ở biên giới, nguyên do là để phản trinh sát, nói phương pháp nguyên thủy nhất là phương pháp an toàn nhất.
Mấy ngày trước anh còn nói với tôi nghĩ đợi một thời gian nữa sẽ bỏ vài đồng tiền mua cái radio để thuận tiện hơn cho việc liên lạc ở biên giới.
Quách Nhất Thần ấn định thời gian cho Tam Miêu là năm ngày, sau năm ngày đó, Quách Nhất Thần sẽ mang hàng về trấn Cảnh Mã gặp họ.
Nếu mọi việc suôn sẻ, Quách Nhất Thần đi lấy hàng sẽ trở lại vào tối nay hoặc sáng sớm mai.
Bạch Đoạn ngồi bên này băng bó vết thương cho tôi, Tam Miêu và mấy người khác ngồi xổm ở phía bên kia căn phòng, thì thầm to nhỏ nói chuyện với nhau.
Bạch Đoạn và tôi không cảm xúc nhìn họ, thỉnh thoảng lại chạm mắt nhau.
Ở một khía cạnh nào đó, Trương Nguyên và bọn họ là anh em vào sinh ra tử, tôi chỉ là người xen vào giữa chừng, cảm tình bên nào nặng bên nào nhẹ nhìn là biết ngay, bọn họ không tin tôi, nghiêng về Trương Nguyên cũng là chuyện đương nhiên.
Cuối cùng, Tam Miêu cũng đứng dậy đi về phía chúng tôi, có thể nhìn ra được anh ta là người có địa vị cao nhất trong đám người này, lời nói và hành động của anh ta là quyết định cuối cùng.
Anh ta gật đầu với tôi và Bạch Đoạn, nói, "Cậu Hạ, chúng ta không thể liên lạc với đại ca bây giờ; vừa nãy chúng tôi mới thảo luận, định sẽ để hai người ở Cảnh Mã, những người còn lại sẽ cùng cậu tranh thủ đi suốt đêm đến mốc biên giới ở Mãnh Đôi, cậu nghĩ sao? "
Tôi gật đầu: "Không nên chậm trễ nữa.
Thu dọn đồ đạc rồi đi ngay lập tức đi."
Chúng tôi khởi hành lúc chạng vạng.
Lúc đầu, chúng tôi đi bằng xe, nhưng Tam Miêu nói ngồi một lúc thì phải xuống xe đi bộ, vì thứ nhất là chiếc xe quá lớn sẽ dễ thu hút sự chú ý, hai là thực sự là không có đường cho mấy phương tiện giao thông như xe cộ lên núi.
Trước khi đi, Tam Miêu đưa cho tôi một khẩu súng trường, tôi nói tôi không biết dùng.
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi đưa cho tôi một khẩu súng tiểu liên, nói cái này dễ sử dụng hơn, không cần nhắm chính xác quá, chỉ cần quét ngang là được, có thể cứu mạng trong lúc nguy cấp.
Bạch Đoạn thì có vẻ thân thuộc với súng hơn, cầm lấy khẩu súng ngắn nhắm nhắm, rồi bất ngờ bóp cò bắn vào một cái cây phía sau tôi.
Tôi không kịp đề phòng, lỗ tai gần như bị anh làm cho điếc: "Bạch Đoạn! Anh làm gì vậy?!"
"Thử xem." Anh không cảm xúc nhìn khẩu súng trong tay.
"Dùng tốt đấy."
Da đầu tôi tê dại, cảm thấy như có quỷ ở bên cạnh.
"Tài bắn súng của Bạch thiếu gia không tồi, cầm súng rất chắc chắn." Tam Miêu khâm phục hỏi, "Đã từng luyện tập qua à?
"Lúc nhỏ tôi có luyện tập một thời gian." Bạch Đoạn cười, "Cũng không bắn súng nhiều năm rồi, suýt chút nữa đã quên."
"Không quên được đâu, cảm giác nổ súng như có sẵn trong máu, khắc trong xương rồi, sờ lên súng cũng như sờ lên phụ nữ vậy, bản năng sẽ tự biết cần làm gì." Tam Miêu quay sang anh cười.
Tôi nhủ thầm nói chuyện sờ phụ nữ với Bạch Đoạn, khác gì đàn gảy tai trâu đâu.
"Ừ." Bạch Đoạn vậy mà lại ừ một tiếng.
Mà đã ừ thì thôi đi, mẹ nó tại sao vẫn phải nhìn tôi? Tôi có phải là phụ nữ của anh đâu?
Sau khi lên xe, một xe người chúng tôi lặng lẽ chạy xuyên màn đêm, sau khoảng một hai tiếng gập ghềnh trên đường núi, Tam Miêu bảo chúng tôi xuống xe.
"Bây giờ chúng ta đã đến gần Trạm biên phòng Nam Ô rồi." Anh ta nhẹ nhàng chỉ về phía bên kia thung lũng: "Bên kia là Mãnh Đôi, xa hơn nữa là năm mốc biên giới."
"Chúng ta phải đi bộ trong bao lâu?" Tôi hỏi Tam Miêu.
"Có thể phải đi đến rạng sáng, cũng không chắc chắn." Tam Miêu đưa cho chúng ta một điếu thuốc, "Hút đi, thoải mái một chút, từ giờ trở đi sẽ rất cam go đó."
"Sao đi lâu thế nhỉ?" Tôi vừa hỏi vừa châm thuốc.
Trước đây tôi vốn không hút thuốc nhiều, nhưng từ khi đến Vân Nam tôi nhận ra tôi nghiện thuốc lá ngày càng nặng, nếu tiếp tục thế này tôi sẽ trở thành một tay nghiện thuốc lá nặng như Bạch Đoạn mất.
"Thế là đã nhanh rồi, anh Nguyên nói tuần tra, hai mươi dặm biên giới đi bộ mất hai ngày liền..." Tam Miêu vừa mở đầu trò chuyện, đột nhiên cảm thấy lúc này nhắc tới Trương Nguyên lại không ổn nên ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Cái cách anh ta ngưng không nói nữa chẳng hiểu sao khiến tôi khó chịu.
"Được rồi, hút nhanh lên.
Trời sắp sáng rồi, rất dễ bị lộ." Bạch Đoạn phá vỡ thế bế tắc cho tôi.
Tam Miêu gật đầu, không hiểu sao anh ta rất tin Bạch Đoạn, rít thêm vài hơi, anh ta dập tắt điếu thuốc vẫy tay dẫn chúng tôi lên đường.
Trên đường đi, Tam Miêu và Bạch Đoạn cứ nương theo ánh trăng nhìn những ngọn núi hai bên, lâu lâu lại trao nhau ánh mắt khiến tôi cồn cào như có lửa đốt.
Một lúc sau, tôi rốt cuộc không nhịn được hỏi họ: "Hai người đang nhìn cái gì vậy?"
"Tôi với Bạch thiếu gia quan sát núi rừng xem có vật chắn tự nhiên nào gần đó không.
Không có quá nhiều nơi mai phục ở biên giới này, phát hiện sớm thì có thể đề phòng sớm." Tam Miêu cười giải thích với tôi, "Phương diện này Bạch thiếu gia am hiểu khá nhiều."
"Anh có nhìn ra được chỗ nào chưa?" Tôi hỏi Bạch Đoạn.
"Từ nãy đến giờ đều là rừng núi, dễ ẩn nấp khó truy lùng.
Điểm giao nhận hàng sẽ không đặt ở nơi như vậy." Bạch Đoạn lại nhìn lên núi, "Tam Miêu nói có một con đường mòn từ Mãnh Đôi đến bên ngoài Myanmar, có thể thiết lập mai phục ở đó, hoặc hẻm núi gần hơn một chút trong lãnh thổ."
"Nhưng đường mòn quá gần Myanmar, ra khỏi biên giới thì rất khó đuổi theo.
Rất có thể họ sẽ nằm mai phục trên đường trở về", Tam Miêu nói thêm, "Từ đây lên phía bắc càng nguy hiểm, dù sao mọi việc đều phải thật cẩn thận; bây giờ mấy tên lính biên phòng đều như Khâu Thiếu Vân (*) vậy, có thể nằm cả một ngày không nói chuyện, không hút thuốc, nhắm thấy thì bắn ngay, chưa kịp phản ứng thì đã bị bắn nổ bung đầu rồi."
*) Anh hùng cách mạng TQ
Anh ta đang nói, Bạch Đoạn đi phía trước đột ngột dừng lại.
"Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi anh.
"Tự mình xem đi." Sắc mặt anh tái nhợt, tôi đi tới xem xét, cách đó vài bước có một cái động nhỏ, bên trong là một chiếc xe địa hình Mitsubishi màu trắng phủ vải rằn ri.
"Bố tôi ở đây." Anh liếc nhìn chúng tôi, "Họ không vào được nữa thì dừng xe lại ở đây.
Trận phục kích có lẽ cũng ở gần đây thôi."
Chúng tôi nhìn nhau.
"Di chuyển thì cố gắng ẩn nấp trong rừng." Bạch Đoạn dặn dò, "Đạn đã lên nòng, phải hết sức cẩn thận."
Nhóm chúng tôi lại lặng lẽ bước đi vài giờ nữa, thần kinh căng thẳng cao độ, nhưng vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, bầu không khí yên bình thật sự quỷ dị.
Tờ mờ sáng, chúng tôi nghe loáng thoáng tiếng nước chảy, Tam Miêu nói đây là một nhánh của sông Nam Đinh, chảy qua Myanmar rồi đổ vào sông Salween.
Hai bên có hẻm núi, ở giữa là luồng nước và bãi sông rất hẹp, phía trước là mốc năm ranh giới.
"Đừng nói chuyện, ở gần đây." Bạch Đoạn nhỏ giọng nói.
"Sao vậy?"
"Có mai phục."
Tôi kinh hãi liếc nhìn anh, anh làm động tác im lặng với tôi, vẫy tay với Tam Miêu và những người khác, rồi cả nhóm ngồi xổm xuống.
Tổng cộng sáu người chúng tôi ngồi xổm thành một hàng, vùi thân vào cỏ, từ trên cao quan sát mặt nước.
"Bây giờ làm sao?" Tôi dùng khẩu hình miệng hỏi anh.
"Chờ đã." Anh dùng ánh mắt chỉ vào bờ sông bên kia, "Biên phòng sẽ nằm ở mai phục.".
"Sao anh biết?"
"Ngoại trừ ở đây thì không có nơi nào khác.
Ngoài đó là mốc ranh giới, trống trải không dễ tập kích."
Tôi quay đầu nhìn lại Tam Miêu, thấy anh ta gật đầu đồng ý.
Tôi nhìn về phía đối diện, bóng cây quá rậm khiến người ta không nhìn thấy gì, không biết có mai phục hay là không.
Tôi ngồi xổm tại chỗ khoảng hai, ba mươi phút, cuối cùng cũng không kiên nhẫn được nữa, hỏi Bạch Đoạn: "Chúng ta chỉ đợi như vậy thôi à, nếu Quách Nhất Thần đến thì phải làm gì?"
"Hiện tại chúng ta không thể chạy đến báo tin, chỉ có thể chờ ở chỗ này.
Nếu có nổ súng sẽ ở đây yểm trợ." Bạch Đoạn nhìn nòng súng trong tay anh, "Xét theo vị trí địa lý thì chúng ta ngang với biên phòng.
Bây giờ nếu nổ súng, còn có thêm phản ứng của bên phía Quách Nhất Thần, chắc sẽ không sao."
"Nếu biên phòng không nổ súng chúng ta cũng không nổ trước." Tam Miêu lo lắng liếm môi nói, "Cỡ nào chúng ta cũng bị chậm nửa nhịp."
Tôi cũng biết đây là một vấn đề nan giải, không khỏi lo lắng theo.
Bạch Đoạn im lặng hồi lâu, rồi chậm rãi hỏi Tam Miêu: "Có phải Trương Nguyên đang ở cùng Quách Nhất Thần không?"
Tam Miêu gật gật đầu: "Đúng vậy, đại ca cố tình ấn định thời gian trùng với đợt đi tuần hai ngày của anh Nguyên, có chi không?"
Vẻ mặt Bạch Đoạn trở nên mờ mịt, anh liếc nhìn tôi và Tam Miêu một cái, sau đó im lặng.
"Sao thế?" Tôi chọt chọt anh, "Anh nói đi."
Bạch Đoạn không nói gì, cuối cùng gay gắt nhìn Tam Miêu.
Tôi không nhịn được quay đầu lại nhìn Tam Miêu, thấy sắc mặt anh ta thay đổi: "...!đây là một cách." Sau khi suy nghĩ, tôi nghĩ, "Có thể nói là cách duy nhất."
Trái tim tôi chùng xuống, tôi đã đoán được đại khái, nhưng vẫn không từ bỏ hỏi, "Biện pháp gì?"
"Bắn Trương Nguyên trước, để Đại ca Quách cảnh giác." Tam Miêu lạnh lùng nói, "Nếu là mai phục tấn công thì biên phòng không thể càn quét ngay khi đối tượng vừa xuất hiện,"
"Anh...!anh điên à?" Tôi thấp giọng mắng anh ta.
"Tôi nhắm vào chân, sẽ không giết anh ta." Tam Miêu đè tôi lại, vẻ mặt nghiêm túc, "Đây là bất đắc dĩ thôi.
Phát bắn này có thể cho chúng ta tranh thủ ít nhất một hoặc hai giây."
Tôi im lặng, tôi biết hai giây này rất quan trọng.
"Lại đây." Bạch Đoạn ấn mạnh tôi xuống.
Da đầu tôi căng cứng, ở hạ lưu sông quả nhiên loáng thoáng mấy bóng người.
Bây giờ là bốn năm giờ sáng, trời còn chưa sáng hẳn, tôi không nhìn rõ mặt hai người đi đầu, nhưng nhìn dáng bước đi quen thuộc, tôi biết họ đúng là Quách Nhất Thần và Trương Nguyên.
Răng tôi đột nhiên bắt đầu lập cập va vào nhau, toàn thân tôi run lên; Tôi sờ khẩu tiểu liên trong tay, không biết cảm giác bây giờ phải miêu tả như thế nào.
Tam Miêu đã chuẩn bị xong súng trường bắt đầu nhắm bắn.
"Chờ đã." Bạch Đoạn ấn anh ta, "Chờ bọn họ đi qua tảng đá."
"Tôi biết." Tam Miêu trầm giọng nói.
Lòng bàn tay tôi bắt đầu đổ mồ hôi, tim đập loạn xạ, mỗi giây trôi qua đều đau đớn.
Sống chết, yêu ghét, thiện ác, tình cảm và luật pháp, lần đầu tiên tất cả cứ như vậy mà đan xen nhau trước mắt tôi.
Trương Nguyên và Quách Nhất Thần chậm rãi đến gần, lội qua nước, theo sau là ba bốn đàn em, mỗi tên mang một cái giỏ tre trên lưng.
Đoàn người không nói chuyện, Trương Nguyên dẫn đầu kéo Quách Nhất Thần một chút.
Tôi nín thở nhìn Trương Nguyên từ từ đi qua phiến đá mà Bạch Đoạn nói.
Đoàng--! Tam Miêu đã bắn.
Trương Nguyên lảo đảo ngã xuống.
Quách Nhất Thần bất ngờ quay về phía chúng tôi, thung lũng yên lặng chưa đến nửa giây, một hàng súng tiểu liên ở phía đối diện đã bắn về phía chúng tôi.
Bạch Đoạn cắn răng cầm súng theo phản xạ.
Có phục kích! Tôi nghe thấy ai đó hét lên từ bên dưới.
Hỏa lực phía đối diện quét vài phát xuống thung lũng, nhưng chủ yếu vẫn nhắm vào chúng tôi.
Đây là cơ hội hoàn hảo để Quách Nhất Thần trốn thoát, nhưng tôi thấy anh đứng im bất động, không hề nhúc nhích.
Cắn răng một cái, tôi đột nhiên hiểu ra: Bắn Trương Nguyên sẽ không có tác dụng.
Quách Nhất Thần lúc này không biết Trương Nguyên là nằm vùng, anh không thể bỏ mặc Trương Nguyên chạy thoát, Trương Nguyên bị thương lúc này sẽ là gánh nặng cho anh.
Trừ khi......!
Tôi đang nghĩ thì đột nhiên có một viên đạn bay vụt qua chúng tôi như một ngôi sao băng; tôi chưa kịp phản ứng thì viên đạn đã bay qua đầu Trương Nguyên, cắt qua đỉnh đầu, từ thái dương đi vào phía sau đầu, máu chảy xối xả, đầu gần như vỡ ra, cho dù cách xa hàng chục mét tôi cũng có thể nhìn thấy rất rõ.
Tôi biết Trương Nguyên gần như không còn có thể cứu được nữa.
Tôi phát điên, giật mình nhảy lên, không quan tâm cái gì sống chết, cái gì thiện ác, mẹ nó tôi không quan tâm!
Mở trừng mắt, tôi hét lên: "Mẹ kiếp là ai nổ súng?! Ai?!"
./..