Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
48.
Cuối năm phòng giải phẫu liên hoan, Lý Học Hữu, Chung Viên và Tiếu Nhạn Bình đặc biệt được mời.
Danh sách liên hoan cuối năm của khoa giải phẫu luôn là cái chong chóng đo chiều gió cho khoa Ngoại tổng hợp của bệnh viện trực thuộc, phàm những bác sĩ có tên trong danh sách cơ bản đều là những người ưu tú của bệnh viện.
Như thường lệ đi liên hoan mỗi người đều mang theo đệ tử ruột của mình, Lý Học Hữu mang theo Bạch Đoạn không hề suy nghĩ.
Không ai trong toàn bộ khoa gây mê dám phản đối quyết định này, nhất là với những kẻ dốt nát không được việc như tôi.
Lý Học Hữu không mang theo Bạch Đoạn chẳng lẽ lại mang tôi đi?
Ngược lại, tình hình bên phía Tiếu Nhạn Bình lại rất kỳ cục.
Tiếu Nhạn Bình là một phó giáo sư mới được thăng chức, đã có đủ trình độ để giảng dạy nhưng chưa dẫn dắt một nghiên cứu sinh nào.
Lẽ ra Tiếu Ngạo Bình không có đệ tử thì thôi đi một mình, vậy mà ông ta ngứa ruột ngứa gan thế nào lại gọi cho tôi bảo tôi đi theo ăn liên hoan.
"Tôi không phải học sinh của ông." Tôi từ chối.
"Không được, cậu phải đi với tôi." Tiếu Nhạn Bình năn nỉ ỉ ôi, "Ai cũng có đệ tử mang theo cả, tôi đi có một mình mất mặt xấu hổ chết mất."
"Ai nói với ông không có đệ tử thì mất mặt vậy?" Tôi tức giận hỏi ông ta, "Trưởng khoa đã mười năm không hướng dẫn nghiên cứu sinh nào, chẳng lẽ ông ấy cũng xấu hổ chết mất?
"Tôi làm sao có thể so sánh với trưởng khoa được." Tiếu Nhạn Bình cay cú nói, "Hơn nữa liên hoan của khoa giải phẫu đều là nòng cốt của bệnh viện, cậu tham gia cũng không có bị thiệt đâu."
"Đi một cái là xem như tôi là đệ tử của ông rồi.
Lý Học Hữu chắc chắn sẽ đá đít tôi ra khỏi khoa gây mê.
Ông tưởng tôi ngu sao." Tôi hừ mũi.
"Không, làm sao mà như vậy được." Tiếu Nhạn Bình cười khô khốc, "Giảng viên hướng dẫn và sinh viên phải cùng lúc chấp nhận chứ.
Nếu cậu không muốn thay đổi chuyên ngành, Lý Học Hữu không thể bắt cậu thay đổi, đúng không?"
"Tôi đã nói rồi sao ông vẫn chưa chịu từ bỏ vậy?" Tôi hỏi.
"Đương nhiên có thể đến ngoại khoa là tốt rồi." Tiếu Nhạn Bình ngẩn người nghe điện thoại, "Nhưng đừng vào phẫu thuật thần kinh nha, con sói Chung Viên cũng đang nhìn chằm chằm cậu đấy, đừng quên là tôi chấm cậu trước đó."
"Ai muốn tới ngoại khoa đâu?" Tôi không khỏi trợn mắt.
"Được rồi được rồi, trước mắt không nói chuyện này nữa, nhưng cậu chắc chắn phải tới dự liên hoan lần này.
Những người khác đều mang theo vợ hoặc học sinh.
Tôi thực sự thảm thương, không có ai dẫn theo cả...!thật đấy, cậu giúp tôi đi, đi với tôi một lần thôi mà...!" Tiếu Nhạn Bình lại quen thói mà dây dưa năn nỉ kì kèo.
"Ai vậy?" Lý Học Hữu sao chép tài liệu trong phòng giảng dạy đi ra, thấy tôi vẫn còn ở trong hành lang, ông ta không khỏi hỏi, "Hơn nửa tiếng rồi, nói chuyện với ai mà dính thế? Bạch Đoạn à? "
"Bạch gì mà Đoạn," Tôi tức giận trả lời, "Là Tiếu Nhạn Bình ạ, kêu đi dự liên hoan của khoa phẫu thuật chung với ông ta."
"Vậy thì đi đi." Lý Học Hữu thản nhiên nhìn tôi.
"Sao cơ ạ?" Tôi sửng sốt.
"Nghe thấy chưa! Lý Học Hữu cũng chịu rồi!" Tiếu Nhạn Bình đầu dây bên kia mừng rỡ như điên, "Ngay cuối tuần này, bảy giờ tối ở Ngự Phong hoa viên, đi cùng tôi nha."
Ngự Phong hoa viên cách bệnh viện trực thuộc không quá xa, những người tham gia đều định sau giờ làm việc sẽ đi thẳng đến đấy.
Tôi không có ca trực tối đó, chuyện bên Lý Học Hữu cũng rảnh.
Tôi định lái xe trực tiếp đến, nhưng Tiếu Nhạn Bình cố gắng kéo tôi cùng đi.
Tôi nói, ông đang làm gì vậy? Tôi có phải vợ ông đâu, chẳng lẽ còn muốn nắm tay nhau bước xuống xe?
Tiếu Nhạn Bình quay mặt lại nói, không phải, buổi chiều tôi có ca phẫu thuật túi mật, cậu qua làm trợ phẫu thứ hai cho tôi rồi chúng ta cùng đi qua đó.
Tôi ngượng ngùng đi theo ông ta vào phòng thay quần áo, vừa đi ra ngoài liền gặp một trợ phẫu thấy tôi mỉm cười hỏi, "Tiểu Hạ, cậu cuối cùng cũng đã đổi ý trở lại ngoại khoa sao? Hay hôm nay có muốn làm trợ phẫu chính không?"
Tiếu Nhạn Bình vỗ ót cậu ta một cái: "Chuyện này phải bàn bạc từ trước.
Hôm nay vẫn là cậu làm trợ phẫu chính, đừng lười biếng."
Hôm đó Tiếu Nhạn Bình mổ nội soi cắt túi mật cho một người đàn ông trung niên bị xơ gan, mổ chính và trợ phẫu chính bận rộn nên Tiếu Nhạn Bình yêu cầu tôi phải luôn chú ý đến việc cầm máu và chuẩn bị ống để hút máu kịp thời.
Tôi đeo khẩu trang nhìn lên màn hình TV, hiện trường phẫu thuật rất rõ ràng, bệnh nhân xơ gan nặng, máu đến các cơ quan nội tạng ở trạng thái lưu thông động lực cao, trong quá trình mổ khả năng xuất huyết rất cao.
Phong cách phẫu thuật của Tiếu Nhạn Bình rất ổn định và khéo léo, mổ nội soi lại càng khéo léo, giống như một bức họa tỉ mỉ vẽ, khác hẳn phong cách đánh nhanh thắng nhanh và cẩu thả của Chung Viên.
Tôi đã từng thấy Tiếu Nhạn Bình khâu vết thương, kim khâu rất tinh tế, thực sự còn có phần mỹ lệ.
"Hạ Niệm Phi!" Tiếu Nhạn Bình đột nhiên hét lên, "Cậu làm sao vậy?!"
Tôi vội vàng định thần lại, thấy trên màn hình TV đã có một vũng máu.
Tôi sửng sốt: "Xuất huyết?"
"Ai chẳng biết là xuất huyết!" Tiếu Nhạn Bình tức giận kêu lên "Vừa rồi cậu làm sao vậy?!" Nói xong, ông quay sang trợ phẫu chính, "Hút máu đi, cố gắng kẹp lấy điểm chảy máu."
Y tá rửa tay chuẩn bị băng gạc một bên, như đang chuẩn bị ép từ bên ngoài.
Tôi vội gọi "Chuyển sang mổ ổ bụng sao?"
"Không, lại đây xem." Tiếu Nhạn Bình nhíu mày, "Xem tình huống cầm máu này."
Tôi nhìn trợ phẫu chính hút máu dưới gương, còn Tiếu Nhạn Bình kẹp chặt điểm chảy máu lại.
Sau khoảng hai phút, trường phẫu thuật trở nên rõ ràng trở lại.
Tiếu Nhạn Bình trừng mắt nhìn tôi dữ dội, hiếm khi ông có thái độ gay gắt như vậy.
Tôi biết mình sai, cúi đầu im lặng làm việc.
"Lúc nãy cậu nghĩ gì vậy?" Tiếu Nhạn Bình nhìn chằm chằm vào màn hình TV vừa nói chuyện với tôi vừa cắt túi mật.
"Không, tôi đang nghĩ về mấy miệng vết thương ông khâu trước đây, rất đẹp."
"Đánh rắm." Tiếu Nhạn Bình liếc mắt nhìn tôi rồi đột nhiên cười, "Có muốn học không?"
Tôi không dám đối mặt với ông, nếu nói không muốn là đang tự lừa dối bản thân.
"Nếu thích thì đến ngoại khoa đi." Tiếu Nhạn Bình khịt mũi.
"Ông..." Tôi muốn nói ông có phiền toái quá không, lại nhớ vừa rồi tôi vừa phạm sai lầm cấp thấp trên bàn mổ của ông, không còn đủ tự tin, chỉ biết thu lời về.
"Lý Học Hữu đã soạn xong đơn xin chuyển ngành cho cậu rồi, chỉ còn đợi chữ ký của cậu thôi đấy." Tiếu Nhạn Bình ngước mắt lên nhìn tôi.
"Cái gì?!" Tôi không khỏi ngạc nhiên.
"Không thấy sao?" Tiếu Nhạn Bình đắc thắng cười, "Ông ấy hướng dẫn cậu lâu như thế cũng biết cái gì hợp với cậu.".
"Mấy người...!mấy người..." Tôi thật sự bi phẫn.
"Nếu cậu thật sự không muốn chuyển, tôi cũng không thể làm gì được.
Không ai ép được cậu cả." Tiếu Nhạn Bình tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình TV, "Nhưng tôi nghĩ, sớm muộn gì cậu cũng sẽ chuyển thôi."
Tiếu Nhạn Bình lái xe chở tôi đến Ngự Phong hoa viên, tôi ngồi trong xe ông hút thuốc.
"Cậu cười một chút xem." Tiếu Nhạn Bình làm ra vẻ khó khăn nhéo nhéo mặt tôi, "Chỉ là đổi chuyên ngành thôi mà? Có phải bắt cậu đi bán thân đâu?"
"Không, tôi thích ngoại khoa, thật sự rất thích." Tôi liếc ông ta một cái, "Nhưng để tôi nghĩ lại đã."
Tiếu Nhạn Bình im lặng một lúc rồi hỏi tôi: "Có phải là vì Bạch Đoạn không?"
"Ông biết à?" Tôi nghiêng mặt nhìn ông ta.
"Toàn bộ bệnh viện ai mà không biết?" Tiếu Nhạn Bình không khỏi bật cười "Cậu không nhớ lúc cậu còn học đại học à...!thật là, y tá trong bệnh viện đồn nhau cả tháng...!"
"Vậy mà vẫn hỏi." Tôi phả những vòng khói ra ngoài cửa sổ xe.
"Cậu vì một người mà cả đời canh gác ở khoa gây mê, cậu nghĩ có ích lợi sao?"
"Tôi gần đây cũng cảm thấy nhàm chán."
"Sao thế, chia tay rồi à?"
"Tôi không muốn nói với ông mấy chuyện này." Tôi bực bội đổi chủ đề.
"Cậu thật sự là...!Cậu không biết có bao nhiêu người ghen tị với tài năng của cậu đâu." Tiếu Nhạn Bình thở dài, "Tới rồi, xuống xe đi."
Vừa xuống xe, tôi nhìn thấy y tá trưởng phòng phẫu thuật ăn mặc như gà mái, đang đứng trước cổng Ngự Phong đón khách.
Tiếu Nhạn Bình là một nhân vật gốc rễ trong bệnh viện liên kết hơn mười năm, ông ta rất nổi tiếng với phụ nữ trung niên, y tá trưởng vừa nhìn thấy Tiếu Nhạn Bình đã nhiệt tình kéo kéo cánh tay ông ta: "Bác sĩ Tiếu, tội không nhỏ nha, dám để chị em đợi lâu như vậy?"
"Là do đệ tử của tôi đấy, chị phải trách cậu ta." Tiếu Nhạn Bình lấy tôi làm lá chắn.
"Chuẩn bị xong rồi à?" Y tá trưởng nhìn tôi cười, "Hôm trước chủ nhiệm Lý vừa nói với tôi chuyện Tiểu Hạ chuyển chuyên ngành.
Bác sĩ Tiếu, anh cũng nhanh tay thật."
Vừa nghe tôi tức đến cả đầu bốc khói, hóa ra chuyện này cả viện đều biết.
Tiếu Nhạn Bình phớt lờ ánh mắt giận dữ của tôi, kéo tôi đi vào.
Nhân tài tụ tập đầy đủ trong buổi liên hoan.
Lý Học Hữu nhìn thấy tôi vẫn giả vờ như không biết gì, không đề cập đến vấn đề chuyên môn.
Lúc dùng bữa, Lý Học Hữu, Tiếu Nhạn Bình và Chung Viên đều ngồi cùng một bàn, vì vậy tôi có Chung Viên ở bên trái, Tiếu Nhạn Bình bên phải, Bạch Đoạn bên cạnh Tiếu Nhạn Bình còn Lý Học Hữu ở ngay bên cạnh Bạch Đoạn.
Tôi không kìm được mà ném đũa đi, nghĩ thầm như thế này sao còn có tâm trạng ăn cơm.
"Cậu làm sao vậy, không có chút lễ độ nào sao?" Tiếu Nhạn Bình giúp tôi nhặt lại đũa, trừng mắt nhìn, "Viện trưởng đang nhìn đó."
Tôi nhấc mắt nhìn lên, đúng như dự đoán, Viện trưởng Sài đang quay sang bên này tươi cười thân thiết: "...!À, hôm nay nhân tài ngoại khoa từ các khoa đều tụ họp lại đây, tre già măng mọc....!"
Tôi liếc mắt nhìn Bạch Đoạn, thấy anh trang nhã cầm bát cơm, không nhìn tôi, đôi môi trơn mọng mím chặt, xinh đẹp mà lại uy nghiêm, nhưng biểu cảm đó cũng không thuộc về tôi.
Sau khi viện trưởng nói xong, từng bàn bắt đầu dùng bữa.
Chung Viên liếc tôi một cái rồi chua lòm giọng nói: "Sao, con vẫn đi theo Tiếu Nhạn Bình à?"
Tôi liếc lại: "Không theo ông ấy, ông còn mong đợi tôi theo ông sao?"
"Quyết định rồi?" Giọng Chung Viên vẫn chua chư cũ.
"Không." Tôi sốt ruột gắp miếng cá quế nhưng cả buổi cũng không gắp được, "Tôi còn đang suy nghĩ."
Chung Viên vươn tay đặt một miếng cá quế lớn vào trong bát của tôi, nhìn tôi hỏi: "Con còn đang suy nghĩ cái gì? Ta thậm chí còn nhìn thấy chữ ngoại khoa trong mắt con."
Tôi phớt lờ ông ta, vô thức lại liếc nhìn về hướng Bạch Đoạn.
Có một số điều chúng tôi không cần phải nói, tôi biết rằng ngay khi tôi đến khoa Ngoại tổng hợp lần này, mối quan hệ của tôi và Bạch Đoạn sẽ hoàn toàn tan vỡ.
"Năm nay con có về đón Tết Nguyên Đán không?" Chung Viên quay sang hỏi tôi.
"Về đâu?" Vừa nói xong tính tình nóng nảy của tôi lại bùng lên.
"Nhai Bắc." Chung Viên hạ giọng, "Con đến Phù Châu nhiều năm như vậy rồi mà chưa từng trở lại một lần."
"Đây là chuyện của gia đình tôi." Tôi một câu chặn miệng ông ta lại.
"Con cũng nên trở về gặp bố ruột..."
"Đừng nói nữa!" Tôi không nhịn được khẽ gầm gừ, "Loại cầm thú kia xứng làm bố tôi? Chung Viên, ông nói được mấy câu thế này cũng hay lắm."
Chung Viên ngượng ngùng cụp mắt: "Niệm Phi, nhiều năm như vậy rồi, ông ấy một mình cũng rất đáng thương..."
"Đó là do ông ta tự làm tự chịu." Tôi chế nhạo "Còn có thể vật vờ sống tiếp được nhiều năm như vậy đã là may phước lắm rồi, chắc Diêm Vương cũng không muốn chứa chấp ông ta."
"Bác sĩ mà nói mấy câu như thế này sao?" Chung Viên liếc tôi.
Tôi cười khẩy, phớt lờ ông ta.
Lúc này, bữa tối đã chuyển đến giai đoạn các đơn vị phòng ban đi kính rượu qua lại với nhau.
Tôi đi theo Tiếu Nhạn Bình, tạm thời được xếp vào khoa ngoại tổng hợp.
Tiếu Nhạn Bình hết chén chú chén anh với Khoa Gan mật rồi đến Khoa Nhi Chỉnh hình, khoa Phụ sản, tôi đi theo sau vài vòng đã bắt đầu cảm thấy hơi choáng váng.
Cuối cùng cũng đến lượt khoa gây mê, Lý Học Hữu và Tiếu Nhạn Bình nhếch mép cười khoái trá cùng nhau.
Tôi nhất thời không tỉnh táo, chỉ bưng cái ly ngu ngốc nhìn Bạch Đoạn.
"Em uống hơi nhiều rồi." Tôi nghe thấy anh nhẹ giọng nói với tôi, "Hay là vào bên trong nằm nghỉ một lát đi? Vẫn chưa phải người khoa ngoại, không cần phải đi theo Tiếu Nhạn Bình kính rượu."
"Không sao, em còn chưa kính anh mà." Tôi bưng cái ly cười, "Bạch Đoạn, uống với em chút đi.".
Bạch Đoạn với tay lấy cái ly của tôi, tôi lắc lư, suýt đánh rơi nó.
Tôi nhìn anh chằm chằm: "Một ly, một ly thôi, Bạch Đoạn, anh uống với em."
"...!Nghe nói em sắp qua khoa ngoại tổng quát?" Bạch Đoạn nheo mắt, âm thầm rót đầy ly.
Tôi không khỏi nở nụ cười: "Sao, chuyện này chỉ mới đây thôi, làm sao anh biết?"
"Đã quyết định xong rồi à? Đi theo Tiếu Nhạn Bình?" Bạch Đoạn vững vàng đặt chai rượu xuống, nâng ly về phía tôi.
"Có lẽ đã quyết định xong rồi." Tôi cũng nâng ly, "Bạch Đoạn,em kính anh, ở lại gây mê phải công tác thật tốt."
"Chúc tiền đồ rộng lớn." Anh mỉm cười nâng ly với tôi.
"Chúc bình bộ thanh vân." Tôi uống một hơi cạn sạch, lục phủ ngũ tạng đều đau nhức.
"Tiểu Hạ, qua đây, đây là khoa ung bướu." Tiếu Nhạn Bình vui vẻ dẫn tôi đến bàn phụ.
"Không, tôi say rồi."
"Say con mắt, tôi thấy cậu còn tỉnh như sáo đây mà." Ông ta trừng mắt nhìn tôi.
"Say trong lòng."
"Chậc chậc chậc, xem ra là say thật rồi." Tiếu Nhạn Bình vươn cổ gọi người phục vụ, "Đưa thằng nhóc này vào trong đi! Thật là, chưa tới nửa lít mà đã say..."
Tôi lẳng lặng nằm bên trong một hồi, tiệc rượu bên ngoài tan, tôi lại xiêu xiêu vẹo vẹo đi theo làm tăng hai trong quán karaoke dưới lầu.
Lúc đó, Tiếu Nhạn Bình gần như đã say, ông ngồi trong phòng hát, lôi kéo tôi hát chung một bài.
Lúc này viện trưởng đã về sớm, để lại một câu các bạn trẻ vui vẻ, ngày mai nhớ đi làm đúng giờ nhé, đoàn bác sĩ không biết già hay trẻ chúng tôi cứ thế mà tung tăng quẩy trong phòng.
Lý Học Hữu không còn trẻ nữa mà lúc này đang ngồi nghiêm túc hát tình ca với chị y tá, nghe mà dạ dày tôi sông cuộn biển gầm.
Tiếu Nhạn Bình và tôi xụi lơ người trên ghế sô pha như hai trái bóng xì hơi, đột nhiên tôi nghe thấy một giọng hát thanh tú đang ngâm nga.
"Em muốn theo anh cả đời, ít nhất như vậy đời này sẽ không còn hiện thực..
Em muốn dựa vào anh cả đời, muốn làm thiên thần cuối cùng trong cuộc đời anh."
Vừa nhấc mắt lên, tôi thấy Bạch Đoạn hát trước màn hình lớn với vẻ mặt nghiêm túc, không nhìn tôi mà chỉ ngây ngốc nhìn phía màn hình, cứ như hát để dành cho màn hình.
Nếu ta còn bên nhau khi thức dậy, xin hãy cho ta nương tựa vào nhau.
Lộng lẫy chỉ là nhất thời, bình đạm đi xong một đời, là em chọn một người đàn ông như anh.
Em sợ rằng khi tỉnh giấc, mộng đã phân hai, không ai có thể cứu vãn được cuộc chia ly này.
Yêu ghét chẳng còn phân biệt, trách nhiệm có thể bỏ qua;
Đến lúc bình minh, em sẽ không còn là người phụ nữ của anh.
./..