Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
5.
Từ “cha” đối với tôi, là một danh từ quá mức xa xôi, cũng là một tảng đá lớn nhiều năm qua cứ treo lơ lửng mãi trên đầu mẹ con tôi. Tôi đã nói tôi không hiểu về tình yêu nam nữ, nên đối với đoạn quá khứ mẹ tôi chôn sâu trong lòng, tôi cũng không có bao nhiêu suy đoán. Bao nhiêu năm qua mẹ tôi vẫn giấu kín như bưng chuyện cha ruột của tôi, hỏi bao nhiêu cũng không trả lời. Tôi còn nhớ lúc tôi lên tiểu học, mẹ cũng có quen bạn trai, mấy lần còn dẫn tôi đi ăn cơm chung, nửa đêm thì thủ thỉ hỏi có thích có cha kế không. Nhưng sau đó lại chẳng hiểu vì sao lại chia tay. Rồi mẹ tôi làm ăn ngày một phát đạt, nên hình như cũng không muốn kết hôn nữa.
Tôi và mẹ vẫn cứ như thế, mãi cho đến khi Chung Viên xuất hiện.
Lúc đó tôi đang lớp 11 chuẩn bị thi lên lớp 12. Phần lớn học sinh khối mười một đã lên lớp hết rồi, mà một số thành phần cá biệt, trong số đó có tôi, thì ì ạch mãi vẫn chưa lên lớp. Khoảng thời gian đó trường như phát điên, cho bọn tôi học tùm lum thứ phụ đạo từ sáng đến tối, giáo viên thì cho hết đề thi này đến đề thi khác, thậm chí cả mẹ tôi cũng đang suy nghĩ đến việc mời gia sư riêng. Việc này làm tôi bị áp lực kinh khủng. Cuối cùng có một hôm tôi không chịu nổi nữa, cùng với vài bạn bè rủ nhau trèo tường trốn học bắt xe lên trung tâm thành phố chơi điện tử. Đang chơi hăng say thì mẹ tôi đột nhiên gọi điện thoại,làm tôi sợ chết khiếp. Lúc ấy suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là trốn học bị mẹ biết được, nhưng lúc nghe điện giọng bà lại rất vui: “Phi Tử, con đang ở trường phải không?”
“À dạ vâng ạ.” Tôi giả vờ đáp, “Có chi không mẹ?”
Mẹ tôi rất vui vẻ: “Con dọn đồ nhanh nhanh ra cổng đi, lát nữa mẹ ghé trường đón con, nhớ viết luôn một tờ giấy xin nghỉ phép.”
Tôi chột dạ: “Mẹ đón con có việc gì không mẹ?”
“Cũng không có gì, muốn dẫn con đi ăn một bữa cơm, gặp một người. Đi nhà hàng lớn đó, con nhớ thu xếp đồ đạc cho nhanh nha.” Mẹ cười nói. “Mẹ đang lái xe đến rìa thành phố rồi, lát nữa là đến trường con ngay đó.”
“À vâng ạ, mẹ chạy chậm thôi, con còn đang có tiết, đến sớm cũng phải chờ à.” Lòng tôi như ai đốt lửa bên trong, nhưng vẫn phải giả vờ tự nhiên. Sau khi cúp máy xong tôi ù té chạy ra ngoài, không dám xót tiền bắt ngay một chiếc taxi chạy về trường. Suốt quãng đường tôi liên tục giục tài xế chạy nhanh đi nhanh đi. Vất vả lắm cuối cùng xe cũng đến lại trường, nhưng tôi tá hỏa phát hiện con Toyota Crown màu trắng của mẹ đang đậu ngay trước cổng rồi. Bà xuống xe nhìn nhìn xung quanh, lúc ấy bên cạnh bà còn có Chung Viên nhưng tôi nào còn tâm trạng để ý đến, chỉ thấy mẹ đang lo lắng móc điện thoại ra gọi. Tôi hốt hoảng túm tay tài xế, “Chú chú quay đầu xe quay đầu xe, cháu không xuống đây được đâu!”
Chú tài xế bị tôi làm giật cả mình, hốt hoảng phanh gấp, bánh xe rít một đường phát ra tiếng két két vang dội cả một góc phố. Dĩ nhiên mẹ tôi cũng bị tiếng động chú ý, bà quay đầu lại. Tôi lập tức ngồi sụp xuống sàn xe trốn.
“Cậu làm cái gì đó?” Tài xế hết chịu nổi, “Muốn quay đầu xe sao không nói sớm, giờ có chỗ đâu mà quay đầu, cậu xuống bắt xe khác đi.”
Tôi cố gắng trưng ra một nụ cười vô hại, sau đó kể hết chuyện trốn học cho chú tài xế nghe. Tôi vốn nghĩ chú sẽ đồng tình, nào ngờ chú mắng cho một trận, nói gì mà cố gắng học tập, cuối cấp ba là năm quan trọng. Nhưng cuối cùng chú vẫn chở tôi đến vách tường bên hông trường, trước khi tôi xuống xe còn dặn với theo: “Đừng có cho mẹ biết đó, cha mẹ nuôi con lớn đến bằng này rồi, mà còn suốt ngày gây chuyện.”
Lúc xuống xe xung quanh không có ai, tôi duỗi duỗi tay chân một cái rồi trèo tường vào. Vừa ló đầu vào trong tôi thấy ngay một bảo vệ đang đứng cách đó không xa. Tôi nép mình vào tán cây, chờ bảo vệ kia đi thì nhảy vào. Ai ngờ đâu điện thoại tôi lại thình lình vang lên, chắc là mẹ gọi. Bảo vệ nghe tiếng chuông liền quay lại tìm kiếm, tôi hoảng sợ luống cuống thò tay vào túi quần tắt chuông, nhưng do bám vào tường chỉ còn bằng một tay, trọng tâm bị lệch, tôi trượt ngã từ trên tường xuống.
Lúc đầu tôi đáp đất, di động còn vang. Tôi chẳng nghĩ được nhiều, chỉ biết giơ tay tắt chuông, nhưng còn chưa kịp tắt, hai mắt đã tối sầm chẳng biết trời trăng mây nước gì nữa.
Người bảo vệ đó là người nghe cuộc gọi của mẹ. Sau khi biết được tình hình, mẹ tức tốc chở tôi đến bệnh viện đại học Phù Châu, cũng là bệnh viện Chung Viên công tác. Tôi nghe kể lại mẹ vượt năm cái đèn đỏ, còn chạy ngược chiều, còn chạy siêu nhanh. Các bác sĩ nói nói lúc ngã đầu tôi đập xuống đất làm chấn thương sọ não, xuất huyết trong, còn nghiêm trọng hơn Trương Nguyên năm đó nữa. Các bác sĩ đang rất sợ não bị tổn thương, khi tỉnh dậy tôi sẽ trở thành một thằng đần chẳng biết gì. Chung Viên kể lại, mẹ tôi ngày đó gục trên mép giường tôi khóc mãi, nói tôi dù có đần độn cũng là con của mẹ, có khờ khạo cũng là mẹ đẻ ra con. Tôi hôn mê suốt một tuần, mẹ tôi khóc đủ một tuần, tiều tụy hẳn đi.
Một tuần sau cuối cùng tôi cũng mở mắt, lúc ấy tôi không có quá nhiều cảm giác gì đặc biệt, chỉ thấy một trận mờ mịt. Điều làm tôi ngạc nhiên đó là, lúc tỉnh lại, người đầu tiên tôi thấy chính là Bạch Đoạn. Tôi có nghe nói những người bị hôn mê nằm viện khi tỉnh lại rất hay nhìn nhầm bác sĩ hoặc y tá thành thiên sứ.
Ý tôi là, Bạch Đoạn lúc ấy, đẹp như một thiên sứ vậy.
Lúc tôi mở mắt, anh đang cầm một cuốn sổ nhỏ đứng cạnh giường tôi ghi chép gì đó. Tôi cũng không nhận ra anh ngay, vì phong thái anh mặc áo blouse trắng khác quá so với những hình ảnh anh oai phong lẫm liệt cầm kiếm Nhật đánh nhau ngày ấy trong trí nhớ tôi. Tôi nhận ra anh là Bạch Đoạn khi nắng chiều phía sau anh nhập nhoạng đánh lên sườn mặt, viền một lớp ánh sáng màu vàng lên tóc anh, trông thánh khiết như thiên thần. Tôi nhìn chăm chú vào gương mặt ấy, do dự hỏi: “….Bạch Đoạn?”
Anh giật mình, vừa ngạc nhiên vừa sợ: “Tỉnh rồi à?”
“Bạch Đoạn, sao anh ở đây…. đây là đâu?” Tôi mờ mịt hỏi.
“Đây là phòng ICU ở bệnh viện đại học Phù Châu.” Anh vừa nói vừa giúp tôi nhấn chuông, “Lúc trèo tường ngã xuống em bị chấn thương sọ não, suýt nữa mất mạng. Em hôn mê được một tuần rồi. Trước mắt đừng nói gì, anh gọi các thầy đến xem tình hình của em.”
Bạch Đoạn vừa nói xong thì đi mất, nhanh như một cơn gió. Tiếp sau đó, mẹ tôi và Chung Viên chạy vào. Mẹ tôi gầy đi nhiều quá, vừa vào đã chạy đến nắm tay tôi, nước mắt rớt tong tong rất khổ sở.
“Ai bắt con trốn học? Ai bắt con trèo tường?” Mẹ vừa khóc vừa trách mắng tôi, “Tường cao bốn mét, nhãi ranh con rơi xuống có biết nguy hiểm hay không hả! Con…từ nhỏ đến lớn con…con….”
Tôi ước gì tôi có thể gánh lấy sự khổ sở của mẹ. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt bà, chỉ biết nhìn qua Chung Viên. Khi đó tôi còn chẳng biết người đàn ông này là ai, còn chẳng thấy ông ta quen quen nữa là. Chỉ biết khi bốn mắt giao nhau, ánh nhìn của ông rất phức tạp, giống như ông đang cố gắng vừa che giấu tất cả cảm xúc, vừa muốn phơi bày ra hết thảy cho tôi. Trong đôi mắt ấy còn chứa cả đau xót và ưu thương.
Rất lâu sau đó tôi mới biết được Chung Viên chính là người ngày đó mẹ muốn dẫn tôi đi gặp mặt. Lúc gặp nhau trong bệnh viện hôm đó bà chỉ giới thiệu vắn tắt đây là Bác sĩ Chung khoa não ngoại, phụ trách bệnh tình của con, mẹ có quen với chú ấy nên nhờ chú chăm sóc riêng cho con vân vân… Chung Viên năm đó 34 tuổi, trông rất mạnh mẽ. Ngũ quan ông rắn rỏi, mày rậm mắt sâu, làm cảm giác có chút uy nghiêm. Tóm lại ông là một người đàn ông cũng khá điển trai, lại khoác lên mình chiếc áo blouse ưu nhã, nên ấn tượng đầu tiên của Chung Viên trong mắt tôi cũng không phải quá kém.
Tôi tỉnh dậy là đã vượt qua được giai đoạn nguy hiểm nhất của bệnh trạng, và cũng là giai đoạn bi thương nhất với mẹ, sau đó chỉ phải nằm dưỡng bệnh vài ngày mà thôi. Khoảng thời gian đó, trừ mẹ, thì người tôi gặp nhiều nhất chính là Bạch Đoạn. Nằm lì trên giường bệnh, mỗi ngày ngóng trông anh đến kiểm tra phòng đã thành một loại thói quen. Lúc ấy quan hệ giữa tôi và anh vẫn còn chưa thân mật như bây giờ, kiểu chờ mong này chỉ xuất phát từ lòng hiếu kỳ thuần túy, vì bốn năm trôi qua, sự thay đổi ở anh làm tôi vừa ngạc nhiên kinh khủng. Bạch Đoạn khi ấy đang học đến năm ba ở Đại học Y dược Phù Châu, thực tập trực tiếp luân phiên một năm ở bệnh viện. Vẻ đẹp ngoại hình trời sinh và kỹ thuật kiến thức vững chắc làm hài lòng tất cả các bà các chị y tá hộ sĩ trong khoa. Tôi chẳng khó khăn gì xâu chuỗi các khen và lời kể của các chị hộ sĩ thành hình tượng một Bạch Đoạn thông minh, mình tĩnh điềm đạm, lại ngoan ngoãn và thật xinh đẹp, điều này làm tôi thật sự mở rộng tầm mắt. Nhàm chắn nằm trên giường, thỉnh thoảng đột nhiên tôi lại nhớ đến lúc anh oai vệ lưng mang kiếm Nhật hoành hành cũng bọn đàn em, nhớ tới khi còn bé anh mặc áo khoác màu xanh da trời nhạt, tay áo phồng phồng, cầm một cái vỏ kiếm rượt Trương Nguyên chạy trối chết, hoặc khi anh nằm trong xe cấp cứu nhìn tôi, đôi mắt xinh đẹp nhưng trống rỗng vô thần.
./.