Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
50.
Tôi mang theo lịch trực ban tết Âm lịch vừa được sắp xếp đến gặp Chủ nhiệm khoa cấp cứu giải quyết, lúc tôi gõ cửa đi vào, Chủ nhiệm Diêm nhìn thấy tôi cười tươi như hoa.
"Có chuyện gì vậy, Tiểu Hạ, nghe nói thằng nhóc cứng đầu cậu cuối cùng cũng chuyển khoa rồi à?" Chủ nhiệm Diêm đưa nước cho tôi, "Có phải sinh viên tốt nghiệp khoa ngoại phải đến khoa cấp cứu của chúng tôi một lần trong thời gian luân chuyển không?"
"Đừng tưởng bở, làm gì có chuyện đó." Ta trừng hắn một cái nhìn trống rỗng.
"Ba tháng một phòng, còn muốn dùng luôn cả mấy ngày nghỉ đông nghỉ hè, làm gì còn thời gian cho tôi ăn cỏ gần hang."
"Bác sĩ nội trú thậm chí vẫn còn nghỉ đông nghỉ hè mà." Chủ nhiệm Diêm trông có vẻ đau khổ.
"Ông cũng biết tôi có nghỉ đông và hè cơ đấy, lịch trực ban này là như thế nào vậy?" Tôi đưa lịch trực ra.
"Thật sự là có tên cậu à?" Chủ nhiệm Diêm liếc anh một cái, "Ôi, tôi thật sự quên mất, ngày đó tôi thuận tay ghi tên cậu vào luôn." Ông vừa nói vừa cầm bút, ngẩng đầu nhìn tôi, "Mà cậu sao vậy? Ngày thường trực ban cũng không thấy cậu phản ứng mạnh như thế, Tết Âm lịch có chuyện gì sao? "
"Đại khái là tôi phải về quê." Tôi đứng nhìn ông thay đổi lịch trực.
"Quê? Cậu không phải người Phù Châu?" Chủ nhiệm Diêm ngạc nhiên nhìn tôi.
"Không ạ, quê tôi ở Nhai Bắc."
"Vậy là cùng quê với Chung Viên? Anh ta cũng nói năm nay phải về." Chủ nhiệm Diêm thành thạo gạch bỏ tên của tôi, đánh dấu thêm vài mũi tên trên bảng lịch trực, "Cậu xuống bảo văn phòng in ấn đánh lại một bản gửi cho các thành viên hộ tôi."
"Vâng." Tôi cầm lịch trực, nhìn nhìn mấy cái chuẩn bị xoay người ra ngoài.
"Làm sao vậy? Sao hôm nay trông sắc mặt cậu không được tốt?" Chủ nhiệm Diêm nắm lấy tôi nhìn kỹ, "Nhìn cậu kìa, mùa đông mà đổ mồ hôi."
"Không có gì đâu, do điều hòa của ông mở lớn quá thôi." Tôi chỉ vào cái điều hòa nhỏ treo trên tường, "Nếu không còn gì nữa thì tôi xin đi trước.
Mấy ngày nay tôi không được ngủ nhiều, giờ buồn ngủ quá."
"Ngủ ngủ ngủ, lần trước viện trưởng đến kiểm tra, ca ngày đều để cho cậu ngủ, cậu là thần ngủ à!" Chủ nhiệm Diêm nhìn chằm chằm sau lưng tôi, "Buổi chiều nhớ làm việc đúng giờ, cậu lại ngủ thêm một phút nào thử xem?"
"Vâng vâng vâng." Tôi vừa bước ra ngoài vừa vẫy tay chào.
Ba giờ trước, bà tôi gọi cho tôi từ Nhai Bắc, nói rằng ông tôi đã phải nhập viện vì tắc ruột sau ca phẫu thuật hơn một tuần.
"Mới tuần trước, lúc xuống máy bay thì nói đau bụng, nôn mửa tiêu chảy.
Bà hoảng sợ đưa đến bệnh viện thì nói là tắc ruột.
Bác sĩ khuyên nên điều trị bảo thủ, bà ngoại rưng rưng nước mắt kể: "Chuyện này, bà muốn giấu không cho cháu biết, nhưng đã hơn một tuần rồi...!Ông ngoại cháu ngày nào cũng phải truyền dịch, ăn không được, mỗi ngày ốm đi một chút....!Cái thân già của ông ấy có thể chịu được mấy ngày quăng quật nữa đây? Đột nhiên hôm nay bà muốn gặp cháu...!Bà thật sự sợ ông ấy sẽ..."
"Bà ngoại, đừng hoảng sợ, đừng hoảng sợ." Tôi trấn tĩnh bà, "Cháu sẽ trở về, xin nghỉ phép xong cháu sẽ về ngay.
"Bà sợ ông không chịu được.
Ông ấy đã ngoài tám mươi rồi..." Bà ngoại lạc giọng bên đầu dây.
"Bà đừng nghĩ vậy, tắc ruột là một biến chứng rất thường gặp.
Bác sĩ không cho phép ông phẫu thuật là vì thể trạng sức khỏe thôi ạ." Tôi nhẹ giọng thuyết phục bà, "Không sao đâu, đừng nghĩ ngợi lung tung, nói với ông cháu sẽ quay về ngay."
"Giờ bà hối hận lắm...!Lúc ông ấy phẫu thuật xong, giá như bà thường xuyên lật người lại hay giúp ông ấy di chuyển nhiều hơn..."
"Không phải lỗi của bà, bây giờ bà cần nói chuyện với ông nhiều hơn, đừng làm vẻ mặt đau khổ, được không ạ?"
"Aizzz..." Bà ngoại thở dài, "Niệm Phi, đừng nhìn vẻ mặt khó gần của ông ngoại, thật ra ông ấy yêu cháu nhất..."
"Cháu biết." Tôi gật đầu.
"Cháu mau trở về đi, bà sợ ông ấy không trụ được."
"Không sao đâu, cháu trở về là ổn rồi, bà đừng sợ."
"Khi nào về, nhớ gọi điện về nhà, bà dặn mấy cậu mợ đón cháu."
"Vâng."
"Đứa nhỏ ngoan, đừng nghĩ lung tung vớ vẩn rồi ảnh hưởng đến công việc.
Ông cháu đã sống hơn 80 năm rồi, nếu thật sự qua khỏi...!thì cũng là hỉ tang."
"Sao lại nói như vậy được ạ? Nếu không được thì đến Phù Châu phẫu thuật.
Kỹ thuật ở đây tốt hơn." Tôi trấn an bà nội, "Cơ thể ông từ trước đến nay đều rất khỏe mạnh, sẽ không sao đâu."
Tôi tâm trạng phức tạp cúp máy, lời tôi nói với bà là một chuyện, nhưng tình hình thực tế lại là chuyện khác.
Cách đây hơn một năm, ông tôi bị phát hiện bị ung thư dạ dày, lúc đó gia đình gà bay chó sủa một trận, tranh cãi xem có nên mổ không.
Những người lớn tuổi trong gia đình ý kiến rằng là ông già rồi, không thể chịu đựng được rủi ro sau phải phẫu thuật nên cố gắng nếu không quá cần mổ sẽ không mổ, tôi xem phim x quang, biết ông chưa đến giai đoạn nặng của bệnh ung thư dạ dày, nếu phẫu thuật lúc này thì rất có hy vọng trị được tận gốc.
Giấy đồng ý phẫu thuật là do tôi ký, vì điều này, cậu cả của tôi, người chưa bao giờ gặp mặt, đã gọi điện đến mắng mỏ tôi một trận.
Cậu cả Hạ Nham dường như có địa vị rất cao ở Nhai Bắc, trong lời nói của cậu toát ra sự không tin tưởng tay nghề của bệnh viện trực thuộc Phù Châu.
Chuyện này khiến tôi khá tức giận, nhưng tôi không dám tranh luận thêm với người lớn trong nhà, chỉ biết khép nép liên lạc với bác sĩ phẫu thuật chính.
Khi đó, đích thân Chủ nhiệm khoa phẫu thuật đứng ra mổ.
Chủ nhiệm khoa ngoại tổng quát là người hướng dẫn của Tiếu Nhạn Bình khi ông còn là nghiên cứu sinh, ông ấy là bác sĩ giỏi nhất nhất ở bệnh viện này.
Trong quá trình phẫu thuật, tôi đích thân theo dõi ông ngoại được mổ ổ bụng, cắt bỏ hạch bạch huyết diện rộng, bàn mổ bóng loáng ánh sáng trên cưa điện, dao, kềm, kéo...!
Ca mổ thành công tốt đẹp, cả gia đình đều thở phào nhẹ nhõm, sau ca mổ tôi rất chú ý đến chế độ ăn uống và sinh hoạt của ông tôi, nhưng không ngờ vẫn bị tắc ruột, còn cố tình đúng lúc hai cụ về Nhai Bắc đón năm mới.
Tắc ruột không ghê gớm nhưng khối u tái phát mới là đáng sợ, nếu lúc này ông nội lại bị ung thư thì tính mạng của ông thực sự đang bị đe dọa nghiêm trọng.
Tôi vò đầu bứt tai, tự nhủ không được nghĩ đến điều tồi tệ nhất.
Tôi uống một ngụm nước lạnh cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi mở điện thoại đặt vé máy bay.
Ca trực sáng cuối cùng trước Tết Âm lịch, vốn dĩ tôi không có gì làm nhưng Tiếu Nhạn Bình vui vẻ gọi điện đến nói, buổi chiều có một ca LA, cậu lại đây đi học thêm kiến thức.
Tôi nói, làm gì vậy? Không phải đến học kỳ sau tôi mới chính thức làm nghiên cứu sinh của ông sao? Bây giờ tôi vẫn là người của Lý Học Hữu, sao ông tùy ý sai sử như vậy được?
Tiếu Nhạn Bình nói bên Lý Học Hữu đang không có việc gì làm.
Cắt ruột thừa là ca phẫu thuật đơn giản, cậu tranh thủ đến đây xem nội soi ổ bụng thì tốt hơn là ngồi không.
Tôi giơ điện thoại lên nhìn Lý Học Hữu đứng bên phải, ông sốt ruột trừng mắt nhìn tôi: Đi, đi, thật đấy, trời muốn mưa con gái muốn lấy chồng, tôi nào ngăn cản được.
"Vậy...!tôi qua đấy thật đó nha." Tôi kéo áo blouse trên lưng ghế nói với Lý Học Hữu.
"Ừ." Ông liếc nhìn tôi rồi đột nhiên ân cần, "Cậu về khoa ngoại tổng quát phải nghiêm túc hơn đó.
Đừng có không nên thân như bây giờ".
"Tôi không nên thân chỗ nào đâu?" Tôi lẩm bẩm.
"Chỗ nào của cậu cũng không nên thân hết!" Lý Học Hữu liếc mắt nhìn tôi, "Ca mổ lúc mấy giờ?"
"Lúc 2h50, Tiếu Nhạn Bình cắt ruột thừa bằng nội soi."
"Ồ, chẳng phải là ca có Bạch Đoạn sao? Có lẽ thằng bé đã qua đó rồi." Lý Học Hữu thản nhiên nói.
"Vâng?"
"Vâng cái gì mà vâng, nhanh lên còn để mổ chính chờ cậu à? Thật là."
Tôi cau mày, nghĩ nghĩ một hồi, vẫn quyết định đến phòng mổ.
Tôi thay quần áo rồi đi vào, rửa tay khử trùng đeo găng tay theo quy định, nâng bàn tay đi vào, tôi thấy Bạch Đoạn sắp gây mê toàn thân.
"Gì mà trễ dữ vậy." Tiếu Nhạn Bình chỉ vào sân khấu đeo khẩu trang, "Đi, tạo khoang ổ bụng (*) cho tôi xem."
(*) Mổ nội soi ruột thừa bác sĩ sẽ rạch một đường nhỏ khoảng 0,5-1 cm trên bụng rồi đặt các kênh thao tác để thực hiện việc cắt ruột thừa.
Trước tiên sẽ tạo khoang làm việc bằng cách bơm khí cacbonic vào ổ bụng, việc truyền dẫn hình ảnh trong quá trình phẫu thuật được thực hiện qua 1 camera chuyên dụng.
Camera sẽ hiển thị hình ảnh lên màn hình kết nối, cho phép bác sĩ phẫu thuật quan sát bên trong ổ bụng để thực hiện cắt bỏ ruột thừa.
"Bệnh nhân còn chưa hoàn toàn hôn mê, chờ một chút." Bạch Đoạn đột nhiên quay đầu lại nói.
Tôi không nhịn được cúi người ấn bụng bệnh nhân: "Có thể được chưa."
Bạch Đoạn nhìn tôi, chân mày hạ thấp xuống, "Được rồi."
Tôi vuốt 1cm dưới rốn của bệnh nhân, cẩn thận cắt xuống, đặt ống dẫn vào.
"Tiếu Nhạn Bình, tới xem một chút," Tôi không khỏi có chút lo lắng, "Ông yên tâm với tôi đến vậy à?"
"Chẳng phải chỉ là đặt ống dẫn sao? Thật là, nhìn cậu rối như vậy." Tiếu Nhạn Bình vừa chế nhạo tôi vừa lắp trocar và ống soi ổ bụng, bắt đầu ca mổ.
"Không phải cậu làm việc này rất thành thạo sao, Bạch Đoạn, áp suất không khí là bao nhiêu."
"3mmHg." Bạch Đoạn giúp báo chỉ số, nhìn tôi, hai chúng tôi chạm mắt nhau chóng vánh, sau đó anh cúi đầu xem bệnh nhân ngay lập tức.
Tôi nghĩ thầm bệnh nhân thì có gì đẹp, thà nhìn tôi còn hơn.
Tiếu Nhạn Bình đục thêm hai lỗ phẫu thuật trên xương mu và bên phải rốn của bệnh nhân, bắt đầu ngựa quen đường cũ mà phẫu thuật.
Tôi lúng túng lấy mủ dịch ở bên cạnh, một công việc vốn dĩ rất quen thuộc nhưng lúc này không biết tại sao lại vướng víu như vậy.
Sau khi súc rửa khoang bụng bằng nước muối sinh lý, tôi đi lên đi xuống đài phẫu thuật tìm ống dẫn lưu, cuối cùng Tiếu Nhạn Bình không chịu nổi nữa mà trừng mắt nhìn tôi: "Hôm nay cậu bị sao vậy?"
"Không..." Tôi thuận tay lau mồ hôi, vừa đụng tay vào Tiếu Nhạn Bình đã hét lên.
"Ai...!ai bảo cậu lau mồ hôi?!" Ông suýt nữa ném con dao mổ, "Ngày đầu tiên học ý thức vô trùng à?! Ổ bụng mổ kín nên có thể nhiễm trùng tùy tiện hả?!" Nói xong ông quay sang nhìn chằm chằm y tá lưu động: "Tại sao không lau mồ hôi cho bác sĩ? Đang xem diễn kịch à?!"
Cô y tá nhỏ run lên mấy cái, bận rộn chuẩn bị khăn vô trùng để lau mồ hôi cho tôi.
Bạch Đoạn liếc cô một cái: "Để cậu ấy đi ra ngoài thay găng tay đi.
Giờ có lau cũng muộn rồi."
Tôi lùi lại một bước, ngượng ngùng đi đến bên cạnh lấy găng tay, bôi lại phấn.
"Em chưa từng phẫu thuật chung một ca với anh." Bạch Đoạn đột ngột bước tới nói: "Em căng thẳng quá à?"
"...!Em không căng thẳng." Tôi từ từ xoa tay.
"Anh không nhìn em nữa." Anh tiếp tục.
"Đâu phải do anh nhìn em?"
"Vậy thì em làm cho tốt đấy." Anh nhìn tôi một cái rồi quay đi.
Tôi đeo găng tay ủ rũ quay lại bàn mổ, Tiếu Nhạn Bình hung hăng trừng mắt với tôi một cái rồi tiếp tục giải phẫu.
Tôi nhìn trên màn hình TV thấy Tiếu Nhạn Bình tìm ruột thừa dọc theo đai đại tràng, dùng kềm cắt ruột thừa nhấc lên, lấy móc điện tách mô ra, rất trơn tru và ổn định.
"Nào, cầm kẹp titan đi." Tiếu Nhạn Bình bĩu môi với tôi.
"Tôi?" Tôi sửng sốt.
"Đương nhiên là cậu, nếu không tôi kêu cậu tới làm cái gì." Tiếu Nhạn Bình tỉnh bơ nhìn tôi, "Kẹp, cắt, lôi ra - chắc không cần tôi dạy đâu nhỉ?"
Tôi chớp chớp mắt, không khỏi liếc về phía Bạch Đoạn.
"Nhìn anh làm gì, anh có phải ruột thừa đâu." Bạch Đoạn liếc mắt nhìn tôi, "Cắt đi."
Tôi nhủ thầm trong bụng tôi chưa từng làm nội soi bao giờ mà, mấy người thế này là đang làm khó tôi còn gì? Đúng lúc đó, Bạch Đoạn vui vẻ chạy tới chỗ y tá lưu động, nhấc cằm bảo: "Lau mồ hôi cho bác sĩ Hạ đi, cậu ta lại chảy mồ hôi trán rồi."
Cô y tá nhỏ vội nơm nớp lo sợ chạy lại lau mồ hôi cho tôi.
Tự nhiên tôi cảm thấy khó chịu, tôi hít một hơi thật sâu bắt đầu xác định đốt mạc treo ruột thừa, dần dần bắt đầu chặn động mạch, cắt bỏ, kẹp, cắt, rồi kéo ra.
"Ui ui ui, đẹp! Túi đựng mẫu vật!" Tiếu Nhạn Bình hưng phấn.
Tôi vui vẻ nhìn lại Bạch Đoạn, thấy anh ấy đang nhìn chằm chằm vào màn hình TV, sau khi nhận ra ánh mắt của tôi, anh nhanh chóng liếc nhìn tôi một cái rồi lúng túng đi đến nhìn bệnh nhân.
Tôi nhủ thầm, anh cười một cái thì chết à, thật là.
"Không tệ ha?" Tiếu Nhạn Bình tay cầm túi đựng mẫu vật, đắc thắng hỏi Bạch Đoạn.
"Còn chưa khâu lại ổ bụng nữa.
Mổ cái ruột thừa những 40 phút, bệnh nhân lạnh hết cả người." Bạch Đoạn nhìn tôi một cái, cuối cùng cũng ân ẩn cười.
./..