Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
" A Nhiên ! " người đó bước vào, đôi chân có chút không vững, tập tễnh từng bước.
Bộ quần áo cũ kỹ, cùng đầu tóc có chút lôi thôi làm cho những lính canh tưởng anh vào phá đám cưới, lập tức vây lấy anh, khống chế anh đập mặt xuống đất.
" A Nhiên ! " anh la lên, đưa tay ra phía trước cầu cứu.
Ngay tức khắc, Hứa Mộ Nhiên buông bàn tay đang nắm, bước vội ra đó, vừa đi vừa quát tháo.
" Buông người đó ra ! "
Đám thuộc hạ thấy hắn hùng hổ đến, kinh sợ buông người đàn ông kia, cúi đầu không dám nhúc nhích.
Hứa Mộ Nhiên khụy xuống, hai tay lóng ngóng đỡ người đàn ông kia, hắn nhìn tới nhìn xuôi, đôi mắt ươn ướt như sắp khóc.
" Anh à...thật sự là anh sao ? " hắn nghẹn ngào cất giọng.
Người đó nắm lấy tay hắn, bàn tay di chuyển nhanh chóng lên vai hắn, cả gương mặt lộ rõ nét vui mừng, run run đáp lại.
" A Nhiên, là anh đây ! Hứa Đoản đây ! " anh nói bằng chất giọng chứa chan sự nhớ nhung, nụ cười không giấu nổi, cứ toe toét rộng bằng cái chén.
Đúng như những gì Hứa Mộ Nhiên thấy, Hứa Đoản vẫn còn sống, anh quay về sau 14 năm bạc vô âm tính, giọng nói của anh không thay đổi vẫn ấm áp như xưa, chỉ có ngoại hình anh thì lại có chút khác, dường như chân trái của anh có vấn đề, anh đứng không thẳng người, cứ vịn vào hắn.
Hai anh em sau 14 năm xa cách, gặp nhau như muốn vỡ òa cảm xúc, hắn ôm lấy Hứa Đoản, cố kiềm nén giọt nước mắt sắp dâng trào, ngày hôm nay đúng nghĩa với chữ " Hỉ ".
Cưới được người phụ nữ hắn mong, còn có cả sự trùng phùng với anh trai, hắn vừa ôm chặt Hứa Đoản vừa vỗ * bồm bộp * vào tấm lưng rộng.
" Anh à, anh vẫn còn sống !
Cảm tạ ơn trời...
Anh có biết em tìm anh vất vả như thế nào không ? " hắn gấp gáp cái miệng xém chút cắn phải lưỡi.
" Anh xin lỗi !
Để em vất vả rồi ! " Hứa Đoản gặp lại em trai, xuýt xoa, cũng vỗ vào lưng hắn mấy cái.
Những người chứng kiến sự việc không khỏi bàng hoàng, Hứa Đoản khi xưa mà ai cũng nghĩ anh đã chết nay lại quay về một cách thần kì, vợ cả và vợ ba của Hứa Mộ Nhiên lập tức chạy sang, chỉ có Hàn Tranh Nhi và Âm Tuyết Ánh đứng yên một chỗ.
Tranh Nhi chăm chú quan sát Âm Tuyết Ánh, hai mắt cô ấy đỏ hoe, miệng thì cứng đờ, nhìn mãi vào Hứa Đoản, cứ như từ lúc anh bước chân vào đây cô ấy đã nhận ra anh.
Vài giọt nước mắt bỗng từ hốc mắt chảy xuống cằm, Tranh Nhi trông cô ấy thở gấp gáp, còn sụt sịt, như đang muốn nói gì đó càng làm cô mông lung.
Cô hướng ánh nhìn về phía đám người Hứa Mộ Nhiên, rồi trở về sang Âm Tuyết Ánh, để ý ánh mắt mà Tuyết Ánh dành cho Hứa Đoản có điều gì đó không đúng, ánh mắt này giống hệt với ánh mắt dành cho người yêu, chứ không phải là ánh mắt của em dâu dành cho anh chồng.
Lòng Tranh Nhi bỗng rúng động, cười ngặt nghẽo, cô ngộ ra một điều khiến cô càng lúc càng căm hận Hứa Mộ Nhiên hơn, cô ngờ vực đoán nhị phu nhân mà người người đồn đại, được Hứa Mộ Nhiên hết mực yêu thương, chắc chắn là người tình của anh trai hắn.
Một sự thật khiến người khác phải khinh bỉ cho Hứa gia !
Tuy nhiên, Tranh Nhi vốn không phải là người nhiều chuyện, cô mảy may không mấy quan tâm, chỉ cần biết mục đích đêm nay của cô, sẽ tiễn Hứa Mộ Nhiên xuống âm phủ, chấm dứt ân oán, nợ nần giữa cô và hắn.
Chẳng biết giữa họ đang to nhỏ điều gì mà cả bốn người đồng loạt tiến sang đây, Tranh Nhi chú ý đến cảm xúc của Âm Tuyết Ánh hơn, càng lúc càng rõ rệt, biểu thị nét hỗn loạn từ trong ánh mắt.
Tuyết Ánh mau chóng quẹt đi nước mắt trên mặt, điều chỉnh lại cảm xúc, lãnh đạm, trang nhã, mặt đối mặt với họ.
Tam phu nhân Thương Hà cố ý bước tới trước, kéo lấy cả Âm Tuyết Ánh và Hàn Tranh Nhi ra đứng trước mặt Hứa Đoản, rồi dõng dạc nói với cái ngữ khí kênh kiệu.
" Anh cả chắc là xa nhà lâu nên vẫn chưa biết hết thành viên trong gia đình nhỉ !
Khi nãy em và chị cả có giới thiệu mình rồi giờ thì... "
" Ai cho phép cô cái quyền lên tiếng trước tôi ! "
Thương Hà đang nói bất ngờ bị Hứa Mộ Nhiên cướp lời, chặn họng, hắn biết ả đang muốn giở trò với Âm Tuyết Ánh, lập tức thay đổi sắc mặt, nhíu mày, dùng ánh mắt đằng đằng sát khí, ra hiệu cho ả ngậm miệng lại.
Tất nhiên, ả nào dám dương oai diễu võ trước mặt hắn, cái miệng lanh chanh của ả câm như hến, run sợ mà tụt lùi ra phía sau Thương Lan.
Sớm muộn gì Hứa Đoản cũng sẽ biết chuyện Âm Tuyết Ánh đã là vợ của Hứa Mộ Nhiên, cô không ngần ngại bước một bước, tới gần Hứa Đoản, cúi người, cung kính với anh như cung kính bề trên, trịnh trọng thông báo.
" Lâu ngày không gặp lại anh cả !
Âm Tuyết Ánh, nhị phu nhân của Mộ Nhiên xin ra mắt anh ! " mỗi một chữ cô nói ra điều như có hàng ngàn nhát dao bổ vào trái tim.
Rồi, cô cố ý kéo Tranh Nhi lên, tự giới thiệu, còn đập mạnh vào lưng cô, bắt cô phải cúi người chào hỏi.
" Còn đây là Hàn Tranh Nhi, tứ phu nhân vừa mới làm lễ cưới xong ! "
" Nhị phu nhân... " Hứa Đoản làu bàu trong miệng.
Lời của Tuyết Ánh như xát muối vào trái tim anh, phút chốc anh chết trân tại chỗ, khuôn miệng anh không ngừng lập lại ba từ " nhị phu nhân ".
Anh tự hỏi, cái gì mà nhị phu nhân ? Âm Tuyết Ánh là người yêu của anh, sao bây giờ cô lại trở thành vợ lẽ của em trai mình ?
" Tuyết Ánh... " anh khe khẽ gọi tên cô, ngờ vực nhìn về Hứa Mộ Nhiên, thấy hắn đang có biểu cảm khó xử, gương mặt lấm la lấm lét như giấu giếm điều gì đó.
Cộng thêm, ánh mắt lạnh lùng như oán trách anh từ Tuyết Ánh, anh như nhận ra rằng, cách biệt 14 năm, người con gái mà anh yêu chết đi sống lại, nhờ em trai thay mình chăm sóc, bấy giờ đã là vợ của em trai mình.
" Ra là vậy... " Hứa Đoản cười chua chát, cố kiềm nén nước mắt bi thương chảy ngược thành sông vào trong lòng.
Anh vội vỗ lên vai của Hứa Mộ Nhiên, khuôn miệng méo mó, cố bật thành từng chữ.
" Chúc mừng em...
A Nhiên...em thật có diễm phúc...
Có được bốn cô vợ xinh đẹp như vậy... "
Câu nói của anh đầy sự mỉa mai, Hứa Mộ Nhiên bỗng chốc bị dồn vào tình cảnh khốn khó, hắn không biết nên giải bày như thế nào cho Hứa Đoản hiểu.
Trên thực tế, Tuyết Ánh hiện giờ đã là vợ của hắn, nếu như nói hắn lấy cô về để làm vợ của Hứa Đoản, để bảo vệ cô khỏi bị gả cho kẻ xấu, mấy ai sẽ tin vào điều đó.
Hắn thật sự không thể mở lời phân minh vào lúc này, chỉ còn biết gượng cười đáp lại Hứa Đoản, rồi hắn mau chóng lách sang, kêu người hầu đưa Hứa Đoản đi thay y phục, tân trang cho anh cùng chung vui ngày hỉ.
Hàn Tranh Nhi được chứng kiến một màn kịch hay, khẽ nhếch mép, hếch mặt trước Hứa Mộ Nhiên, như đang châm chọc hắn, chăm chọc một Đô đốc cao cao tại thượng lại làm ra những chuyện khiến người người khinh chê.
Hứa Mộ Nhiên biết tỏng cô đang chế giễu hắn, dù lòng bực tức cũng không dám mắng cô vào lúc này, hắn điều chỉnh lại cảm xúc, kéo lấy tay cô, khư khư giữ cô ở bên mình, ép cô cùng hắn tiếp đãi quan khách.
Những kẻ chuyên nịnh bợ hắn, thấy Tranh Nhi xinh đẹp ngời ngợi, chúng tâng bốc không hết lời, chúc mừng hắn lấy được thêm một người vợ có thể nói là đẹp nhất vùng này. Chúng còn truyền nhau những câu khen ngợi hắn yêu thương Tranh Nhi hết mực, hôn lễ được tổ chức cho cô còn hoành tráng và lớn hơn lần tổ chức với bốn người vợ trước, khiến hắn vui đến mức phồng cả mũi.
Tranh Nhi nghe mà bất mãn không thôi, gai mắt từng người một, cô cố nhắm mắt chịu đựng cho đến khi buổi tiệc kết thúc, cô được đưa về căn phòng cũ.
Từ ngoài cửa cho đến bên trong, nó đều được trang hoàng đầy giấy đỏ chữ hỉ, còn có những ngọn nến lưu ly pha mùi trầm hương thơm phức.
Chưa hết, trên chiếc giường tân hôn, những cánh hoa hồng đỏ rải rác thành hình trái tim, lãng mạng vô cùng, Tranh Nhi nhìn mà lòng quặn thắt, ước gì đây là khung cảnh giữa cô và Hoắc Tuấn.
Thế nhưng, hiện thực vẫn mãi là hiện thực, Tranh Nhi kiềm nén bi thương, ngoan ngoãn ngồi trên chiếc giường tân hôn chờ Hứa Mộ Nhiên.
Cô ngồi đó chờ đến tê cả hai chân, đến khi trời tối sầm vẫn không thấy bóng dáng hắn, bộ đồ và số nữ trang nặng nề làm cái lưng nhỏ của cô đau nhức, cô như muốn cởi bỏ những thứ rườm rà này ngay.
* Cạch *
Lúc này, cánh cửa bỗng mở, Tranh Nhi ngồi ngay ngắn lại, lén đưa đầu ra thăm dò sau bức tường chắn, bóng người quen thuộc dần dần tiến tới, mùi của rượu bia nồng nực chui tọt vào hai bên cánh mũi của cô.
Xem ra, trong ngày vui Hứa Mộ Nhiên đã uống rất nhiều, cô chẳng buồn nhìn hắn nữa, hai mắt cứ dán chặt xuống nền nhà, cho đến khi hắn đến gần nâng cằm cô lên.
Hắn nghiêng qua nghiêng lại khuôn mặt đầy nét dụ hoặc của cô, khóe miệng của hắn khẽ cong ngọt ngào, Tranh Nhi không dám đối mặt với hắn, hể hắn nghiêng qua bên nào cô liền ngó ngược lại bên đó.
" Tiểu mĩ nhân, hôm nay em đẹp quá !
Cuối cùng em cũng là của tôi... " hắn khen, không giấu nỗi sự mê mẩn.
Cặp mắt hắn long lanh hẳn, gương mặt lạnh lùng mọi khi bây giờ lại không hiện hữu, trông hắn ôn nhu đến lạ thường.
Sau đó, hắn buông tay, đột ngộ quay lưng ra ngoài chỗ chiếc tủ lạnh mini, lấy một chai rượu tây quý giá, cùng hai chiếc ly quay trở về chỗ giường.
" Hàn Tranh Nhi...
Hoắc Tuấn là người đầu tiên của em...
Còn tôi !
Hôm nay sẽ trở thành người cuối cùng nắm tay em... " hắn cất giọng trầm khàn, đầy sự chiếm hữu.
Tranh Nhi sững sốt ngay trên giường, nghe nhưng chẳng hiểu ý hắn.
Còn hắn, câu nói do chính miệng hắn nói ra cũng không rõ vì sao hắn lại nói như vậy, chỉ biết trái tim hắn bảo đôi môi hắn phải như thế.