Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai người vào cửa, Lục Tư Ngữ nói: "Tống đội, anh đi tắm trước đi."
Mở đèn, Tống Văn mới chú ý tới Lục Tư Ngữ đã cóng đến đôi môi đều trắng bệch, lại bắt đầu lo lắng cho thân thể cậu, đem cậu đẩy vào phòng tắm: "Nhanh đi tắm đi, chờ sau đó cậu đừng bị cảm."
Lục Tư Ngữ nhấc đầu, tựa hồ còn muốn nói gì đó, Tống Văn cười bồi thêm một câu: "Cái này cũng đừng khiêm nhượng, hai đại nam nhân, tôi không ngại đồng thời đâu."
Nghe lời này, sắc mặt Lục Tư Ngữ đỏ lên, đặc biệt là thính tai, hồng nộn non, cậu lúc này mới không lên tiếng, cầm áo tắm đi vào, không lâu lắm bên trong liền vang lên tiếng nước.
Tống Văn ở bên ngoài đem đôi giày ướt nhẹp cởi ra, mở máy điều hòa, đi đến trong túi lấy đồ dự bị ra. Trước hắn ở cục cảnh sát chuẩn bị đồ vật, lúc này có đất dụng võ.
Không lâu lắm, cửa phòng tắm ca một tiếng vang nhỏ, Lục Tư Ngữ khoác lên kiện áo tắm đi ra, cậu buổi chiều không quá thoải mái, buổi tối liền leo núi mấy tiếng, sắc mặt vẫn không có khôi phục như cũ, lúc này mới vừa tắm rửa sạch sẽ, bị nước nóng hun lên, cả người hiện ra càng ngày càng bạch, giống như là ngọc vậy, mặt mày lại càng ngày càng đen. Đèn bên trong phòng mang theo chút ánh sáng nhu hòa, nhìn như vậy, người trước mắt so với trong tưởng tượng của Tống Văn còn dễ nhìn hơn.
Áo tắm kia đối với cậu có chút to, đi lại vài bước, cổ áo Lục Tư Ngữ liền lộ ra một đoạn xương quai xanh, nốt ruồi son nơi cổ họng đỏ đến mức chói mắt, như là máu, như là dùng bút điểm chu sa lên.
Lục Tư Ngữ thấy Tống Văn nhìn cậu đến ngây người, cúi đầu nhẹ nhàng đem cổ áo kéo kín một chút. Hơi động một chút, từ dưới áo tắm lại lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp.
Tống Văn trước đây đi công tác không ít lầm cùng Phó Lâm Giang còn có lão Lâm ở cùng nhau, khi đó đều là tụe nhiên, chỉ có ở cùng Lục Tư Ngữ, bỗng nhiên bầu không khí lại không bình thường. Tống Văn ở trong lòng mặc niệm ba lần, mọi người chỉ là đồng sự không hảo vượt qua, ho nhẹ một tiếng, cúi đầu khom lưng ôm quần áo đi vào: "Tôi đi tắm."
Bị nước xối, Tống Văn cọ xát một hồi, mãi đến tận lúc tỉnh táo lại mới đi ra ngoài. Lục Tư Ngữ đã thay đổi một bộ quần áo ngủ ở nhà, ngồi dựa vào đầu giường. Trong núi buổi tối nhiệt độ thấp, coi như là mở máy điều hòa, vẫn là muốn đắp chăn.
Lục Tư Ngữ nhìn Tống Văn đi ra, nghiêng đầu giật giật thân thể nói: "Cái giường này có chút cứng."
Tống Văn đi tới sờ sờ: "Cũng được a, công chúa đại nhân, ngài là cảm thấy ở dưới có đặt đậu hà lan sao?"
Lục Tư Ngữ ngồi dựa vào ở trên giường, ngẩng đầu lên đôi mắt nhìn về phía Tống Văn, chỉ chốc lát sau lông mi dài buông xuống, chiếu ra một mảng nhỏ bóng tối, như là hai cái cây quạt nhỏ: "Tôi lật tất cả tủ, chỉ tìm được một cái chăn." Thanh âm của cậu mang theo chút ngột ngạt, hình như là có chút thẹn thùng, thế nhưng việc đồng thời ngủ này là cậu chủ động đề xuất ra, vì không xấu hổ, vẫn là nói cho Tống Văn.
Tống Văn: "... Tôi cảm thấy mở máy điều hòa sau đó không quá lạnh."
Lục Tư Ngữ nói: "Không có chuyện gì, chăn rất lớn, mỗi người một nửa đi, tôi chỉ là cùng anh nói thế thôi."
Tống Văn suy nghĩ một chút nói: "Tôi lúc ngủ, theo lý thuyết là không ngáy ngủ, thế nhưng đang ngủ việc này... Ai cũng không nói chắc được, nếu như tôi có phát ra âm thanh ầm ĩ đến cậu, thì cậ liền gọi tôi tỉnh dậy." Lần thứ nhất cùng ở một phòng, hai người đều còn có chút câu nệ. Nói xong anh liền bò lên giường.
Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, theo Tống Văn tới, cậu cảm thấy bên cạnh giường đệm chìm xuống, từ nhỏ đến lớn, xưa nay cậu không cùng người khác ngủ qua một cái giường, lúc này hơi sốt sắng. Cậu cũng nằm xuống, sau đó xoay chuyển thân, quay lưng về phía Tống Văn.
Đầu giường có mặt thủy tinh trang sức, Tống Văn nghiêng đầu nhìn một cái, liền phát hiện Lục Tư Ngữ đôi mắt vẫn mở to.
Tống Văn nhìn bóng lưng của cậu lôi kéo chăn, sau đó tắt đèn chỉ chừa lại cái đèn ngủ, nhắm mắt lại.
Ngày hôm nay dù sao cũng bôn ba một buổi tối, ngoài cửa sổ lại có mơ hồ tiếng mưa rơi, Tống Văn nằm một lúc, bất tri bất giác liền ngủ mất.
Lục Tư Ngữ lúc này mới lén lút xoay người lại nhìn anh một chút, Tống Văn ngủ rất yên tĩnh, hai mắt nhắm, hiện ra sống mũi càng ngày càng cao thẳng. Tống Văn trước lo lắng là dư thừa, anh lúc ngủ rất thành thật, hô hấp cũng không phát ra thanh âm gì, tay chân cũng an an ổn ổn mà đặt ở một bên.
Dựa vào ánh đèn ngủ yếu ớt, Lục Tư Ngữ cẩn thận mà đưa tay ra, giúp anh vén một chút mấy sợi tóc trước mặt, nhìn như vậy, nam nhân trước mắt thực sự là thật đẹp trai, cũng không trách trong cục cảnh sát có tiểu cô nương vẫn luôn vô tình hay cố ý tìm anh, chỉ có điều Tống Văn một lòng đặt vào trên sự nghiệp, đối những thứ đó toàn bộ ngăn cách.
Lục Tư Ngữ nhìn một lúc, lúc này mới quay người nhắm hai mắt lại, cũng ngủ.
Trong sơn thôn ban đêm yên tĩnh cực kỳ, ban đầu còn tình cờ có một hai thanh âm côn trùng kêu vang, sau đó thanh âm gì cũng không có, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh lại, phảng phất chỉ còn lại một gian phòng, một cái giường.
Đến nửa đêm, Lục Tư Ngữ tiến nhập một loại trạng thái giả ngủ, như là thân thể lừa gạt chính mình đã đang ngủ. Cậu mơ màng đang ngủ, liền cảm thấy được chính mình căn bản không có ngủ, trong đó còn giống như đang mơ, nhưng mơ tới cái gì lại hoàn toàn không biết, cậu muốn tỉnh lại thế nhưng như thế nào cũng không tỉnh lại được, thân thể như là bị thứ gì đè lại, liều mạng giãy dụa.
Tống Văn lúc này cảm giác không biết qua bao lâu, đến lúc sau, anh cảm thấy được thân thể có chút lạnh. Cảm giác kia, giống như quanh thân ngâm mình ở trong nước mưa lạnh lẽo. Đến sau nửa đêm, anh bị đông cứng tỉnh lại, vừa mở mắt nhìn, là Lục Tư Ngữ quấn lấy chăn cuộn tròn thân thể, theo cậu xoay người, chăn tất cả đều bị lôi đi.
Trên núi nhiệt độ vốn là tương đối thấp, mấy ngày nay liên tiếp mưa, nhiệt độ càng thấp, máy điều hòa giống như làm sao thổi cũng không nóng, cái gì cũng không đắp quả thật có chút lạnh.
Tống Văn ngồi xuống trầm mặc nửa phút, nhìn một chút Lục Tư Ngữ đang cuộn trònbên cạnh, tất cả chăn đều cuốn đến cậu bên kia, đem mình bọc như là một con ốc sên.
Tống Văn cảm thấy được vừa tức vừa buồn cười, là ai trước nói mỗi người một nửa chứ? Anh trong lúc Lục Tư Ngữ ngủ mơ mà đoạt tới nửa cái chăn, mở ra một chút góc chăn chui vào.
Cảm giác mới vừa mơ mơ màng màng ngủ, Tống Văn lại cảm thấy chăn mền trên người bị Lục Tư Ngữ cuốn đi. Tống Văn nhất thời bắt được góc chăn không nhịn được nhỏ giọng nói: "Tiểu tổ tông! Đừng lôi!"
Lục Tư Ngữ lẩm bẩm kêu một tiếng: "Tiểu Lang..."
Tống Văn ban đầu cảm thấy được Lục Tư Ngữ là đang gọi mình, sau đó anh nhớ tới đến, người này hẳn là đang gọi con chó ở nhà mình. Lần này Tống Văn cảm thấy có chút không đúng, hướng bên cạnh cậu sờ sờ, Lục Tư Ngữ thân thể cuộn tròn, trên người đều là mồ hôi lạnh, còn đang hơi phát run. Tống Văn bỗng giật mình tỉnh lại, giơ tay lên trên trái Lục Tư Ngữ sờ soạng, chỉ cảm thấy nhiệt độ cao đến hù người.
Tống Văn vội vàng gọi Lục Tư Ngữ: "Đừng ngủ, tỉnh một chút. Cậu đều sắp đốt thành máy sưởi."
Lục Tư Ngữ mơ màng, loại cảm giác bị đè lên kia rốt cục cũng rời khỏi thân thể, cậu nỗ lực mở mắt, trước mắt Tống Văn có chút sốt ruột, còn không biết xảy ra chuyện gì. Sau đó cậu liền cảm thấy, cả người vô cùng đau đớn, trong dạ dày đau như là bị đao cắt vậy, trong cổ họng nhất thời cũng giống như bị chặn lại, rát, cậu không nhịn được a một tiếng, cắn vào môi dưới, nhắm mắt lại đem thân thể cuộn tròn càng chặt hơn.
"Đi, rời giường, đi bệnh viện." Tống Văn nói chuyện, quyết định thật nhanh mặc lên quần áo, "Cậu phát sốt rồi không cảm thấy gì sao?"
Lục Tư Ngữ mới từ trong trạng thái giả ngủ bị áp chế đi ra, vùng vẫy một lúc, cảm thấy được có chút không ổn, khàn cổ họng hỏi: "Mấy giờ rồi, ngày mai đi có được không?"
Tống Văn nhấn xuống điện thoại di động nhìn thời gian, "Lúc này mới hơn bốn giờ, đợi đến ngày mai thì sốt tới 40° đi." Nói lời nói anh trực tiếp ấn mở đèn, hiện tại không có nhiệt kế, anh chỉ có thể dựa vào tay nhận biết Lục Tư Ngữ sốt đến không nhẹ, "Có lẽ bây giờ cũng đến 40° rồi không chừng."
"Tống đội... Tôi đau dạ dày." Lục Tư Ngữ lần này không gạt nữa, vô cùng đáng thương mà nói, cậu bị ánh đèn kia đâm vào đôi mắt, duỗi ra một cái tay che ánh sáng, một cái tay khác chặt chẽ nắm chăn đặt ở trên bụng, thái dương của cậu đều là mồ hôi lạnh, trên mặt tuấn tú của cậu tái nhợt một mảnh, khóe mắt phát hồng, nhìn qua càng ngày càng đáng thương.
Hiện tại hồi tưởng lại, hắn tạc thiên lúc xế chiều liền có dấu hiệu, khi đó nghỉ ngơi một hồi còn vui mừng không có việc lớn gì, buổi tối giằng co đến nửa đêm lại mắc mưa, bây giờ nửa đêm càng trầm trọng thêm. Lục Tư Ngữ thử ngồi xuống, nhưng dạ dày lại co giật, trong thân thể đau như có thanh đao đang cắt qua lại vậy, hơi hơi thích ứng ánh đèn, cậu đem thân thể dịch lên, hai cái tay gắt gao đè lại náo động ở dạ dày, hô hấp cũng không dám dùng sức.
"Đau dạ dày càng phải đến bệnh viện, vốn là đêm qua không cho cậu đi cùng, cậu nhất định phải cậy mạnh." Tống Văn móc điện thoại di động ra, "Nếu không gọi 120 gọi xe cứu thương lại đây." Anh vừa nói trên tay vội vàng thu thập đồ vật, đem y phục mang đủ, đứng ở bên giường Lục Tư Ngữ , đem người kéo qua, hơi chống đỡ cái trán, chỉ cảm thấy nóng lợi hại. Sau đó anh nghĩ rõ ràng nói: "Ở bên này 120 muốn đến đây phỏng chừng cũng phải phí chút thời gian."
Lục Tư Ngữ đau đến cả người đều đang run rẩy, rồi lại chết vì sĩ diện, mở trừng hai mắt nói: "Đừng... Để tôi nghỉ ngơi hai phút, tôi thay quần áo rồi đi."
Tống Văn trước đi rót cho cậu một cốc nước ấm, bưng qua cho cậu uống, sau đó đem y phục của cậu lấy tới. Lục Tư Ngữ chờ trong thân thể đau hơi chậm lại, mới ngồi dậy. Quần áo mới vừa thay xong, liền vừa ạch một tiếng bưng dạ dày nằm sấp xuống giường, loại cảm giác đó uống vào không phải là nước, mà là nuốt xuống một cây đao mảnh, ở trong thân thể không ngừng cắt xuống.
Tống Văn một bên ôm lấy cậu một bên giúp cậu buộc nút một bên dụ dỗ: "Nhịn nữa một chút, chờ sau đó đến bệnh viện là không sao rồi."
Lục Tư Ngữ sắc mặt tái nhợt, có chút suy nhược mà nhìn anh, lời nói đều không nói ra được, cũng tùy ý anh bài bố. Tống Văn chỉ cảm thấy người trong ngực đang toả nhiệt không bình thường, nhìn cậu cúi thấp đầu, cằm thật nhọn cúi xuống đến hõm cổ, đôi mắt nhắm lại, lông mi thật dài run rẩy đến lợi hại, căn bản không có khí lực đứng dậy.
Tống Văn gọi điện thoại cấp cứu hỏi tình huống, bệnh viện trên trấn muốn phái xe lại đây, đến một chuyến cần một giờ, không có nhanh bằng anh lái xe đi. Hơn nữa Lục Tư Ngữ hiện tại trạng thái không rõ, trước đi phòng khám trong thôn lấy chút thuốc cho an tâm.
Tống Văn cầm giày của cậu lại đây, đôi giày kia ngày hôm qua mắc mưa, ở trên không thổi một đêm, hiện tại cơ bản đã khô. Tống Văn quỳ một chân xuống đất, giúp cậu đem giày đi vào. Xem Lục Tư Ngữ đau thành như vậy, Tống Văn cũng không hi vọng cậu có thể đi, lôi kéo Lục Tư Ngữ nói: "Đến, cậu nằm úp sấp trên lưng tôi, tôi cõng cậu đi ra ngoài."
Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, bé ngoan bắt tay chống lên trên vai Tống Văn: "Tống đội, lại gây thêm phiền toái cho anh rồi."
"Khách khí như vậy làm gì, ai không có lúc sinh bệnh cơ chứ?" Tống Văn nói chuyện đem cậu cõng lên, Lục Tư Ngữ thoạt nhìn rất gầy, kỳ thực chẳng hề nhẹ, Tống Văn ánh chừng một chút nói: "Cậu không phải rất gầy sao, không thấy được thậm chí còn nặng như vậy."
"Tôi còn là có cơ bắp đó....." Lục Tư Ngữ không khí lực cùng anh đùa giỡn, không nhịn được kéo chặt cổ Tống Văn, chếch mặt thay đổi một hướng khác, nằm nhoài trên lưng anh hừ một tiếng: "Đau..."
Tống Văn cũng không dám trì hoãn, cách quần áo liền cảm thấy người trên truyền đến nhiệt nóng, Tống Văn dọc theo đường đi cõng lấy Lục Tư Ngữ đi ra tới xe. Sau đó soát một chút phòng khám trong thôn liền về phía đó lái xe đi.
Ở bên này mỗi cái trấn đều có một phòng khám nhỏ, bên trong bác sĩ không nhiều, có thể xem chút ốm vặt, cũng có thể xử lý sự vụ khẩn cấp.
Lúc này trời tối người yên, chính là đoạn thời gian đen tối trước ánh bình minh, Tống Văn lái xe 7,8 phút, đến vị trí chỉ thị, phòng khám trong thôn là mấy gian nhà trệt, nóc nhà màu xanh lam, quét sơn trắng, treo cái biển phòng khám Văn Đầu thôn, trên tường viện dán các loại tranh tuyên truyền chú ý vệ sinh phòng chống bệnh tật.
Tống Văn lái ra bên ngoài rồi ngừng xe, nhìn thấy phòng khám đóng kín cửa, thập phần yên tĩnh, bên trong lại có ánh đèn màu trắng. Anh cho xe dừng ở ngoài sân, đối Lục Tư Ngữ nói: "Cậu chờ chút, tôi đi xem xem."
Lục Tư Ngữ nhấc lên đôi mắt, có chút suy nhược mà ừ một tiếng.
Tống Văn lúc này mới xuống xe, đi tới, đẩy một cái của phòng khám, cửa kia là khoá từ bên trong."Có ai không?" Tống Văn ở bên ngoài gõ cửa, liền kêu vài tiếng. Bên trong một lát sau mới truyền đến một trận âm thanh gấp gáp. Không lâu lắm một tiểu y tá mở cửa sổ nhỏ bên cạnh, nhìn về phía Tống Văn ánh mắt có chút phức tạp: "Đại ca, có chuyện gì."
"Đến khám bệnh, bệnh bộc phát nặng." Tống Văn nghĩ thầm, đêm tối tới nơi này còn có thể có chuyện gì khác?
"Buổi tối trong thôn bác sĩ không có ở đây, tôi là trực ban, không xem được bệnh, các anh nhanh đi lên huyện đi, bệnh viện huyện cách nơi này bốn mươi phút." Tiểu y tá kia làm dáng muốn đóng lại cửa sổ nhỏ.
"Đừng..." Tống Văn thật vất vả gõ cửa, ngăn cản một cái, "Vậy tôi mua chút thuốc thì có thể chứ?"
Tiểu y tá kia có chút bất đắc dĩ, lại hỏi: "Bệnh gì?"
"Phát sốt, cảm mạo, còn đau dạ dày." Tống Văn cũng không biết Lục Tư Ngữ là cái bệnh gì, "Đau rất lợi hại."
" Không có thuốc cho cái bệnh này." Tiểu y tá nói chuyện đôi mắt giật giật, trong ánh mắt chợt lóe chút kỳ quái, muốn nói lại thôi.
"Cho tôi chút thuốc hạ sốt có thể chứ?" Tống Văn làm nhượng bộ cuối cùng, "Miếng dán hạ sốt cũng được, nếu như các người bên này có lòng, ai, tốt nhất thêm cái nhiệt kế nữa."
"Vậy anh đợi một lát." Tiểu y tá nói chuyện đi vào, một lúc nữa, từ cửa sổ nhỏ ki nhét ra ngoài một hộp thuốc còn có một cái nhiệt kế, liền thúc giục, "Đại ca, các anh mau đi đi, đừng chậm trễ thời gian."
Tống Văn cầm hộp thuốc, chỉ cảm thấy chỗ nào đó không đúng, nhưng không nói ra được, "Ai tiền thuốc...", không chờ anh nói xong, tiểu y tá kia liền đùng một cái đem kia song sắt đóng lại.
Tống Văn lần thứ nhất gặp phải tình hình như vậy, lại sợ quá lâu, Lục Tư Ngữ không kịp đợi, anh đi về đến trong xe, Lục Tư Ngữ đau đến sắc mặt trắng bệch đầu đầy là mồ hôi, lại bỗng ngẩng đầu lên nói: "Tôi suy nghĩ ro rồi..."
"Làm sao?" Tống Văn có chút nghi hoặc, đưa cho cậu nhiệt kế, "Cậu trước tiên kẹp đi, đo nhiệt độ trước đã. Tôi lập tức dẫn cậu đi bệnh viện trong huyện."
Lục Tư Ngữ nhận nhiệt kế cắn răng nói: "Tôi suy nghĩ ra rồi, khi đó Tiết Cảnh Minh... có thể là rơi xuống núi... Trên người hắn trúng một phát đạn, nếu như còn sống, có thể sẽ..." Cậu nói phân nửa liền cắn môi dưới cúi đầu.
Quỷ quái thần tiên là không tồn tại, người không thể biến mất không còn tăm hơi. Vừa nãy trên núi vị trí kia cách đó không xa có một cái đoạn dốc, chính là chỗ cậu thiếu chút nữa ngã xuống, bị Trương Đại Hải kéo một cái kia, bởi vì quá chót vót, thảm thực vật lại nhiều, người trong thôn biết rõ địa hình, cho nên cũng không có tỉ mỉ tìm kiếm, bây giờ e rằng Tiết Cảnh Minh vừa vặn rơi xuống, cho nên bọn họ mới không có tìm thấy được.
Lục Tư Ngữ mặc dù bây giờ phát sốt cùng dạ dày vô cùng đau đớn, nhưng đầu óc lại đặc biệt tỉnh táo, đột nhiên thông suốt, nghĩ tới một khả năng.
Tống Văn cúi đầu liếc mắt nhìn hộp thuốc trong tay, mặt trên dùng bút viết ngoáy một chữ "SOS".