Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hồ Sơ Pháp Y
  3. Chương 85: Đêm Dài
Trước /118 Sau

Hồ Sơ Pháp Y

Chương 85: Đêm Dài

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 85: Đêm dài

#hosophapy

#linhlinh

Câu nói của Lôi Chính Long chỉ khiến tôi cảm thấy ổn định hơn một chút, không có vết máu cũng không có ý nghĩa gì, điều này chỉ cho thấy trước đó Tiểu Kiều không bị thương. Thứ tôi quan tâm là bây giờ Tiểu Kiều thế nào?

Trước sự thúc giục của tôi, Lôi Chính Long đã phóng xe rất nhanh, nhưng tôi vẫn cảm thấy chưa đủ nhanh nên giục anh ta tăng tốc.

"Đại ca à, tôi đã đạp hết ga rồii, không thể đi nhanh hơn được nữa!"

Lôi Chính Long thật sự đã cố hết sức, khi dừng lại, anh ta đạp phanh, lốp xe cọ xát dữ dội với mặt đất, phát ra âm thanh chói tai. Chiếc xe đột ngột trượt về phía trước năm mét trước khi dừng lại hẳn, không khí nồng nặc mùi cao su cháy.

"Đồ chết dẫm, cậu không thể giảm tốc độ rồi mới đạp phanh lại à?" anh Ba tức giận lườm Lôi Chính Long.

"Không phải lỗi của tôi, chính Tiểu Thạch đã yêu cầu tôi lái nhanh hơn." Trước mặt anh Ba, Lôi Chính Long giống như một cậu bé ngoan.

Tôi cầm hộp đồ nghề, mở cửa và nhảy xuống. Có một chiếc xe cảnh sát giao thông đậu bên đường, hai anh cảnh sát giao thông đã đợi sẵn trước xe, thấy tôi tới họ liền chào hỏi.

"Tình hình thế nào?" Tôi hỏi thẳng.

"Chúng tôi đang kiểm tra nồng độ cồn ở ngã tư gần đây thì nhận được tin báo của quần chúng nhân dân. Ở đây có một chiếc xe cửa mở nhưng bên trong không có ai. Chúng tôi đến kiểm tra thì phát hiện đó chính là chiếc xe mà các anh đang tìm" CSGT giới thiệu ngắn gọn tình hình.

Lôi Chính Long chạy tới, hỏi: "Có nhân chứng nào không?"

"Không có, chỉ là dùng điện thoại gọi báo cảnh sát, cái này có thể hoàn toàn tra được số. Chắc là của hộ gia đình nào đó gần đây hoặc một người đi qua." Hai cảnh sát giao thông cũng cảm thấy bầu không khí rõ ràng không bình thường. Thấy anh Ba bước ra khỏi xe, bọn họ tin chắc rằng đã xảy ra một vụ đại án. Danh tiếng của anh Ba không ai là không biết. Sắp đến tuổi nghỉ hưu mà anh ấy vẫn tự mình đến hiện trường để giải quyết, đủ để mọi người tự hiểu.

Anh Ba bước xuống xe, nói: "Tôi làm phiền cậu rồi, chúng tôi nhân lực không đủ, cậu có thể giúp chúng tôi tìm video giám sát của các nút giao thông gần đây có được không? "

" Đương nhiên không có vấn đề gì! "Cảnh sát giao thông nhấc bộ đàm rồi đi liên hệ.

"Ngoài ra, cho tôi một bản thông tin về chiếc xe này!"

"Không thành vấn đề, tôi lập tức gửi ngay."

Anh Ba ngừng nói, cùng Lôi Chính Long đứng bên cạnh xe nhìn tôi kiểm tra dấu vết.

Tôi đặt hộp đồ nghề lên thành xe rồi quan sát tình trạng chung của chiếc xe, trên xe không lưu lại dấu vết gì, băng ghế sau lộn xộn, mọi thứ đều bị xé rách, có lẽ họ đã đánh nhau. Tôi thấy không có vết máu rõ ràng, tâm trạng cũng bình ổn lại một chút.

Tôi mở hộp dụng cụ, đeo kính bảo hộ và găng tay cao su rồi lấy đèn UV ra, dưới sự chiếu sáng của ánh đèn, những dấu vết như vết máu, dấu vân tay, tóc sẽ rất bắt mắt.

Tôi kiểm tra ghế sau trước, hoàn toàn không thấy vết máu nhưng thấy rất nhiều tóc trên ghế, dùng nhíp gắp thì thấy đây là các nang tóc, chúng không phải bị rụng tự nhiên mà bị nhổ ra trong lúc đánh nhau.

"Khốn kiếp!" Tôi chửi rủa, tức giận đến nghiến răng.

"Bình tĩnh!" Anh Ba nghe thấy tôi chửi thề liền khuyên nhủ.

Tôi lấy túi ra, để tóc vào đó và tiếp tục kiểm tra.

Dưới ghế xe, tôi tìm thấy một bình xịt, lắc nhẹ, vẫn còn một chút dung dịch trong đó. Tôi cầm lấy nó rồi xịt ra ngoài kính xe, không khí truyền đến một mùi thơm đặc biệt ngọt ngào.

Tôi không thể không chửi rủa. Tôi chắc chắn cái lọ này chứa chloroform. Độc tính của chloroform vốn đã rất mạnh. Giờ đây, nó gần như bị cấm. Nó là chất phụ gia cho một số loại thuốc xịt và được sử dụng để hỗ trợ giảm đau nhanh sau chấn thương, dùng với liều lượng vô cùng ít. Thứ này có thể gây nhiễm độc nếu nó được da hấp thụ với một lượng lớn.

"Cậu tìm thấy gì?" Anh Ba lo lắng hỏi.

"Thuốc mê!" Tôi chiếu tia cực tím vào, trên lọ thuốc không có dấu vân tay. Tôi cho cái lọ vào túi rồi đưa cho anh Ba.

Anh Ba xem xét chiếc túi và đưa nó cho lại cho Lôi Chính Long.

Lôi Chính Long nhìn nó một cách cẩn thận, sau khi xem xét, anh ta hỏi: "Thứ này giống như tự điều chế. Nghi phạm là người có năng lực rất mạnh. Chỉ có một điều, tại sao cô ta phải sử dụng chloroform?"

Nghe Lôi Chính Long nói vậy, toii ngừng kiểm tra, đúng vậy, tại sao lại sử dụng chloroform? Y học hiện đại chủ yếu sử dụng sevoflurane và isoflurane để gây mê, dễ sử dụng hơn nhiều so với chloroform và cũng ít độc hơn.

Chloroform khó bảo quản, không thể tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng mặt trời, sản phẩm tinh khiết rất nhạy cảm với ánh sáng, khi tiếp xúc với ánh sáng mặt trời sẽ tương tác với oxy trong không khí và dần phân hủy tạo ra phosgene có độc tính cao. Nói cách khác, nếu không chú ý, bạn có thể tự đầu độc mình chết.

"Chloroform có thể có ý nghĩa quan trọng đối với nghi phạm. Điều tra xem có ai đã chết vì ngộ độc chloroform trong vài năm qua hay không. Cho dù đó là tai nạn ngoài ý muốn." Tôi nghĩ đến một khả năng.

Lôi Chính Long lấy điện thoại di động ra, đi gọi điện.

Tôi tiếp tục điều tra trong xe thì phát hiện trên ghế có vài sợi nhỏ, không nhìn ra được là chất liệu gì nhưng rõ ràng không phải vải bọc ghế. Rất có thể Tiểu Kiều và nghi phạm đã ngã khi đánh nhau trong ô tô, đây cũng là một manh mối.

Tôi bỏ sợi vào túi, Lôi Chính Long cũng vừa quay lại, nói: "Các huynh đệ đã đi kiểm tra, nếu có kết quả họ sẽ thông báo ngay."

Thấy tôi vẫn bận rộn kiểm tra ghế sau, Lôi Chính Long hỏi: "Cậu không kiểm tra ghế trước à?"

Tôi nói mà không thèm nhìn lên : "Lát nữa kiểm tra, ngay cả khi có manh mối trong buồng lái, nghi phạm chắc chắn đã xử lý qua. Tiểu Kiều bị nhốt ở ghế sau trong ít nhất nửa giờ, cô ấy có đủ thời gian để để lại cho chúng ta nhiều đầu mối quan trọng.."

"Hi vọng như cậu nói! "Lôi Chính Long không nói gì thêm.

Chiếc xe này có ba hàng ghế , dấu vết chính tập trung ở hàng thứ 2. Sau khi kiểm tra nó, tôi kiểm tra đến hàng thứ ba.

Vừa cúi xuống, tôi thấy dưới mặt ghế xe có một vật sáng bóng, tôi cầm lên xem, đó là chìa khóa của Tiểu Kiều, cạnh chìa khóa có một vài nét vẽ nguệch ngoạc.

Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp lại dấu vết này sau đó đưa nó cho anh Ba xem, "Đây là những gì Tiểu Kiều để lại. Nó hẳn là một manh mối rất quan trọng."

Anh Ba cau mày khi nhận lấy nó. "Bức tranh này vẽ gì vậy?"

Lôi Chính Long nhìn qua một lượt nhưng cũng không phát hiện thấy gì.

Tôi có thể tưởng tượng Tiểu Kiều đã phát hiện ra một manh mối rất quan trọng. Tuy nhiên, sự di chuyển của cô ấy bị hạn chế, hơn nữa lúc đó chiếc xe lại đang di chuyển, nên dấu vết cô ấy để lại rất khó xác định.

Trong khi anh Ba và Lôi Chính Long đang quan sát các dấu vết, tôi di chuyển đến chiếc xe. Dưới tia cực tím không phát hiện bất kỳ dấu vết nào, ngay cả dấu vân tay. Nghi phạm có thể đã đeo găng tay, hơn nữa còn xử lí qua buồng lái.

Tôi chỉ tìm thấy một vài sợi và không biết liệu chúng có hữu ích hay không. Tôi đặt nó trong một cái túi.

Rời khỏi buồng lái, hai người họ vẫn đang xem xét dấu vết.

"Có phát hiện gì không?" Tôi hỏi.

Lôi Chính Long lắc đầu, anh Ba nói, "Nó trông giống như một dấu hiệu. Có quá nhiều khả năng."

Tôi cầm lấy rồi xem xét một hồi lâu, nhưng cũng không hiểu gì. Bức tranh quá thô, ngay cả khi chính Tiểu Kiều là người tự mình vẽ, nhìn lại cô ấy cũng không hiểu mình vẽ gì.

Anh Ba nói: "Mang những thứ này về kiểm tra, có kết quả càng sớm càng tốt. Gửi ảnh này cho tất cả các cảnh sát, có lẽ ai đó có thể nhận ra những gì dấu hiệu này đại diện cho cái gì."

"Để tôi đưa anh về" Lôi Chính Long xung phong nhận việc.

Anh Ba lại dặn dò: "Cậu lái xe chậm thôi, an toàn là trên hết! Lôi Chính Long, cậu gọi thêm một số huynh đệ đến đây để điều tra."

"Đã rõ!" Lôi Chính Long miệng nói rất hay nhưng dưới chân vẫn như cũ, anh ta đạp chân ga chiếc xe lao vù đi.

Tôi im lặng trong xe, nhìn chằm chằm vào biển báo, tôi luôn cảm thấy rằng mình đã nhìn thấy nó ở đâu đó, nhưng tôi không thể nhớ ra.

Khi định thần lại, tôi thấy xe đã dừng lại ở đồn cảnh sát quận Nam Thành.

Tôi lập tức mở cửa nhảy xuống, xách va li đi được vài bước, liền nghe thấy Lôi Chính Long ở sau lưng hét lớn: "Tự chăm sóc bản thân, Tiểu Kiều sẽ không sao đâu."

"Nhất định! Nếu có tin tức, bất kể là tốt hay xấu, anh phải thông báo cho tôi càng sớm càng tốt. "Tôi gật đầu, sải bước nhanh vào tòa nhà.

Lôi Chính Long cười nói: "Nếu có tin tức mới phải là tin tức tốt. Làm sao có thể có tin tức xấu."

"Ừ! Hẳn là tin tức tốt!" Tôi xoay người bỏ vào trong.

Tòa nhà vẫn vắng lặng, tôi chạy một mạch về phòng pháp y số 2 và bắt tay ngay vào việc kiểm tra.

Quảng cáo
Trước /118 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thánh Vương

Copyright © 2022 - MTruyện.net