Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nháy mắt, Thanh Liên và Bảo Bảo đã có mặt ở ôn tuyền trong địa cung của Hồ cung, ôm nàng tiến vào ôn tuyền tràn ngập mùi lưu hoàng, Bảo Bảo vẫn còn lâm vào mê man, theo bản năng giãn mày ra, Thanh Liên nhìn bộ dáng vô thức của nàng không khỏi mỉm cười, nụ cười tuyệt mỹ mê người, đáng tiếc Bảo Bảo lúc này vẫn còn nhắm nghiền hai mắt.
Tắm rửa sạch sẽ xong, lại nháy mắt một cái quay trở lại khách điếm, toàn bộ quá trình Bảo Bảo vẫn nhắm mắt, ngay cả lông mi cũng không động đậy, xem ra là mệt muốn chết rồi.
Trên giường chăn mền hỗn độn, trong nháy mắt đã được thay bằng băng ti mềm mại, nhẹ nhàng đặt Bảo Bảo xuống, lấy chăn đắp cho nàng, sau đó mới giải khai kết giới, mở cửa phòng.
Ảnh Nhiên đang đứng ngoài cửa, không biết nên đợi hắn đi ra hay là gõ cửa đi vào nên vẫn đứng chờ ở đây. Thanh Liên tuy không xác định nàng đã đợi bọn họ bao lâu nhưng có lẽ cũng hơn ba ngày.
Đêm đó, ánh mắt Bảo Bảo nhìn hắn tràn đầy dục vọng, sợ là con nít còn nhận ra được, huống chi là Ảnh Nhiên.
Thanh Liên không có gì là không được tự nhiên, người đã bị hắn ăn sạch sẽ, không thể quay đầu lại nựa, còn có gì để ngượng ngùng, lúc này điều cần làm là bồi dưỡng tình cảm với Bảo Bảo nhiều hơn, làm cho nàng không thể rời khỏi hắn, nhưng còn có Như Mặc, e là chuyện sẽ khó khăn hơn, dù sao hắn và Như Mặc cũng là tri kỷ, Vân Thư với con trai hắn là một đôi, còn mình thì dính líu tới nữ nhi của hắn. Ai!
Nghĩ đến chuyện này, Thanh Liên có chút đau đầu. Tuy rằng Bảo Bảo tự mình tìm tới nhưng nếu hắn không chủ động trêu chọc nàng thì đã không có chuyện gì, bây giờ hắn với Như Mặc trở thành cha vợ – con rể, thật khéo a.
” Vài ngày?” Thanh Liên nhìn sắc trời bên ngoài, thấy lúc này đang là hoàng hôn, nói các khác là lại sắp tới lúc đi ngủ?
” Bốn ngày, công tử! Cần Ảnh Nhiên sai chưởng quầy chuẩn bị chút đồ ăn mang vào phòng không?”
Một người đứng bên trong, một người đứng ngoài cánh cửa, kẻ ở bên trong thì tiêu sái, có chút lười biếng, người ở ngoài thì cung kính thủ lễ.
” Không cần, phỏng chừng nàng còn muốn thêm hai ngày nữa, vô phương” Thanh Liên hơi phất tay, thản nhiên đi vào trong phòng “ Ảnh Nhiên, ngươi vào đi”
“Dạ, công tử”. Ảnh Nhiên cúi đầu đi vào, đứng cách Thanh Liên một khoản không xa.
Ở ngoài không cảm giác được gì nhưng vừa đi vào đã thấy trong phòng tràn ngập hơi thở tình dục, làm cho người ta tâm động, mặt đỏ tim đập, Ảnh Nhiên không khỏi nín thở, ánh mắt có chút hoang mang, bởi vì trong một thoáng ngắn ngủi kia nàng ngửi được hơi thở của Xà tộc rồi lại tựa hồ như không có, nhưng Hồ vương đại nhân và chủ nhân đều là ân nhân của nàng, cho dù thế nào cũng phải nhắc nhở cho bọn họ “ công tử, có hơi thở của Xà tộc”
Thanh Liên nghe vậy, âm thầm bội phục, nữ tử Tuyết Ưng có thân hình đen như mực này không đơn giản, Bảo Bảo là xà tử, trong người mang dòng máu nửa người nửa rắn, trong người nàng lại có Hỏa Hồ Thánh Châu của hắn, có thể che giấu hơi thở của nàng rất kỹ. Tuy rằng lúc này năng lực phòng bị của Bảo Bảo rất thấp nhưng hắn đã cùng nàng hoan ái một hồi, tuy rằng lần đầu phá thân nên có vương lại chút lạc hồng nhưng phần lớn vẫn là hơi thở của hắn nhưng Ảnh Nhiên vừa bước vào phòng đã phát hiện ra hơi thở của Xà tộc. Thật sự là không đơn giản.
” Đừng lo lắng, là chủ nhân của ngươi”. Mấy trăm năm trước, Tuyết Ưng tộc cùng Xà tộc đã giải trừ được ân oán , không còn coi nhau là cừu địch nữa, tuy rằng Bảo Bảo không nói rõ thân thế của mình cho Ảnh Nhiên biết nhưng Thanh Liên thấy cần phải cho Ảnh Nhiên biết chủ nhân của nàng thực sự là ai.
” Đại nhân, chủ nhân nàng là người của Xà tộc?” Ảnh Nhiên không giấu được sự ngạc nhiên, trợn to mắt nhìn Bảo Bảo đang nằm trên giường rồi lại nhìn Thanh Liên, tựa hồ như bị đả kích rất lớn “ nhưng, các ngươi…các ngươi…”
” Ngươi muốn nói chúng ta không xem như bằng hữu đúng hay không?” Thanh Liên ung dung nói.
Ảnh Nhiên hơi gật đầu, Hỏa Hồ tộc tuy tự tạo thành một tộc riêng nhưng thật ra vẫn thuộc Thú tộc, cũng có nghĩa là vẫn thuộc hệ thổ, còn Xà tộc hơn phẩn nửa đều mang kịch độc, là thiên địch của tinh linh hệ thổ, nàng như thế nào cũng không ngờ được Thanh Liên vương của Hỏa Hồ tộc lại cùng người của Xà tộc có phát sinh quan hệ, chuyện này làm Ảnh Nhiên kinh ngạc tới mức không thể tin được.
“Đạo hạnh của ngươi đã bị giam cầm hơn ba trăm năm, cho nên có nhiều chuyện ngươi không biết cũng là bình thường, ngươi chỉ cần biết Bắc Dao Bảo Bảo là chủ nhân của ngươi là đủ” Thanh Liên mỉm cười nói.
Ảnh Nhiên thấy nụ cười như gió xuân của hắn có ẩn chứa sự lo lắng, trong lòng cũng bất an, vộ vàng cúi đầu nói “ dạ, Ảnh Nhiên hiểu được”
Thanh Liên cũng lập tức dừng lại tươi cười, tựa hồ cũng ý thức được giờ phút này hắn không nên lộ ra vẻ tươi cười với người khác, dục vọng trong cơ thể vẫn chưa đè nén hết nên dù hắn muốn duy trì tiếp tục vẻ trong trẻo, lạnh lùng thì vẫn lộ ra vài phần hấp dẫn không tự chủ được, mà lúc này hắn lại tươi cười như thế thì thực là phiền toái tới cực điểm, còn có Bảo Bảo khắp người đày dấu vết của hắn, chỉ sợ không thích hợp ở lại nhân gian được nữa.
” Ta cũng không biết ngươi vì sao bị người ta phong ấn pháp lực, nhưng ta nghĩ ngươi cũng có chuyện mình muốn làm, cho nên dù Bảo Bảo cứu ngươi, thu lưu ngươi nhưng không tính giam cầm ngươi cả đời, nên ta làm chủ để ngươi đi làm chuyện mình muốn làm, đợi khi nào nàng cần tới ngươi thì ngươi hãy xuất hiện trước mặt nàng. Ảnh Nhiên, ngươi thấy ta an bài như vậy có hài lòng không?”
Ảnh Nhiên những lúc không ai chú ý tới thì luôn cau mày, Bảo Bảo muốn nàng chẳng qua là muốn có một tọa kỵ mà thôi, lúc này bọn họ đang ở nhân gian du ngoạn, không cần tới tọa kỵ, chi bằng để nàng làm chuyện nàng muốn làm, sau này Bảo Bảo cần tới nàng thì nàng cũng sẽ cam tâm tình nguyện mà phục vụ.
Thanh Liên tính toán như vậy nên mới để Ảnh Nhiên rời đi.
” Hồ vương đại nhân, ngài nói thật không?” Ảnh Nhiên kinh hỉ, ngẩng cao đầu nhìn hắn.
Thanh Liên gật đầu,” Bảo Bảo vốn bướng bỉnh, muốn ngươi mang nàng lên trời bay lượn thôi, đâu có thật sự xem ngươi là người hầu để sai bảo.Sau này ngươi hoàn thành xong việc cần làm thì quay trở về đưa nàng bay vài vòng là được”
” Đa tạ Hồ vương đại nhân! Ơn cứu mạng của ngài và chủ nhân, Ảnh Nhiên suốt đời không quên”
Vừa nói, vừa đưa tay lên trán dùng sức kéo, một lọn tóc màu đen đã bị nàng bứt ra, chậm rãi đi tới bên giường, đem lũ phát hóa thành một sợi dây màu đen, cột vào cổ tay của Bảo Bảo vẫn đang ngủ say, sau đó cung kính quỳ xuống, vái đầu một cái rồi xoay người đứng lên, thi lễ với Thanh Liên “ đại nhân, Ảnh Nhiên đi rồi, chủ nhân trước giao cho đại nhân ngài chiếu cố, sau khi Ảnh Nhiên giải quyết sự tình xong, nhất định sẽ quay trở về hầu hạ bên người chủ nhân”
Thanh Liên có chút động dung nhìn gương mặt dịu dàng mà kiên định của nàng, người ta nói Tuyết Ưng tộc là tộc loại biết ơn nhất, quả đúng như vậy, nên càng thêm nể trọng nàng “Ảnh Nhiên đi đi, khi Bảo Bảo tỉnh lại ta sẽ nói với nàng, ngươi cứ từ từ, không cần nôn nóng, có cần ta giúp ngươi tính toán giùm không?”
Trong giới yêu tinh, ai không biết Hồ vương của Hỏa Hồ tộc cùng Thập Tam Tước vương có khả năng đoán việc như thần chứ, nếu có thể nhờ hắn tính toán giùm thì có thể biết được kết quả, Ảnh Nhiên nghĩ điều đó không phải là giả nhưng nàng là người có nguyên tắc, cảm thấy được bọn họ cứu mạng đã là đại ân đại đức, còn chưa báo đáp được thì sao dám làm cho Thanh Liên vương lại vì nàng mà lãng phí sức lực.
Suy nghĩ như thế nên nàng lắc đầu cự tuyệt “ đa tạ Hồ vương đại nhân, đây là chuyện riêng của Ảnh Nhiên, không dám làm phiền đại nhân, cứ để Ảnh Nhiên tự giải quyết đi”
“Ngươi đã kiên trì như thế thì ta cũng không ép”, Thanh Liên biết Ưng tộc xưa nay nổi tiếng cao ngạo, cho nên cũng không miễn cưỡng nàng.
“Vậy Ảnh Nhiên xin từ biệt”, Ảnh Nhiên nhìn thoáng qua Bảo Bảo lần nữa rồi xoay người rời đi.
Thanh Liên hơi lắc đầu, đứng dậy đóng lại cửa phòng.
Ngồi lại bên giường, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Bảo Bảo không khỏi lâm vào trầm tư, đưa tay vuốt ve khuôn mặt, nơi duy nhất không có dấu hôn ngân , trong mắt hiện lên vẻ ưu tư khó phân biệt “ Bảo Bảo, hi vọng con đường chúng ta đi có thể thuận lợi”
Dường như là hưởng ứng lần đa sầu đa cảm đầu tiên của hắn, thân thể nhỏ của Bảo Bảo run rẩy một chút, trên trán dần dần hiện lên một ấn ký màu đỏ hình giọt máu.
Thanh Liên nhìn thấy ấn ký kia thì vẻ ưu tư thản nhiên lúc đầu trở nên sâu nặng hơn, ấn ký lúc đầu rất lớn, có màu hồng nhưng càng lúc càng nhỏ,cho đến khi nhỏ bằng ngón tay úc, trở thành một ấn ký xinh đẹp đỏi tươi, khảm ngay giữa hai chân mày của Bảo Bảo.
Chứng kiến quá trình này, Thanh Liên lại khiếp sợ không thôi, rốt cuộc cũng đã xuất hiện mỹ nhân chí được hình thành từ máu.
Đáng chết!
Thanh Liên đột ngột đứng lên, phiền muộn đi tới đi lui trong phòng, may mắn là lúc này Bảo Bảo vẫn còn mê man nếu không nhìn thấy Thanh Liên như vậy, chắc sẽ kinh hãi không thôi.
Huyết thệ đã hình thành?
Thanh Liên giờ phút này đã khôi phục gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, nhưng nét mặt lại tràn đầy lo lắn, sao hắn lại quên hơn một trăm năm trước hắn đã lưu lại một giọt máu trên người nàng chứ?
Ảo não đưa tay xoa trán, cái này không phải là sai một lần, hối hận cả đời không?
Vốn đang chiếm được thế thượng phong, nhưng bây giờ huyết chí đã hình thành, Thanh Liên lại không cao hứng chút nào.
Chỉ vì vô ý mà hắn để lại một giọt máu trên người Bảo Bảo, nếu bọn họ không dây dưa với nhau thì huyết khế ước sẽ vĩnh viễn không có tác dụng, cho đến khi hắn thành tiên cũng không thay đổi nhưng hắn lại quên, trước khi hắn lưu lại một giọt máu kia thì hắn đã giao Hỏa Hồ Thánh Châu cho Như Mặc để bảo vệ xà tử, điều này cũng có nghĩa giọt máu kia nhờ có linh lực của Hỏa Hồ Thánh Châu mà càng dễ dàng dung nhập vào cơ thể nàng.
Đây cũng là nguyên nhân khi Bảo Bảo ngụy trang thành Hỏa Hồ thì trên người nàng hoàn toàn không có hơi thở của Xà tộc, lúc đầu hắn cho rằng là do Hỏa Hồ Thanh Châu nhưng lúc này nghĩ lại mới thấy nếu chỉ dựa vào Hỏa Hồ Thánh Châu thì không thể che giấu được toàn bộ hơi thở của Xà tộc đến mức ngay cả hắn cũng không nhận ra. Máu của hắn mới là nguyên nhân chính.
Mà bản thân mình lại không nhớ tới chuyện này, khi chưa giải bỏ huyết khế thì đã có da thịt chi thân với Bảo Bảo, Thanh Liên quả thật muốn đem cái đầu mình xuống làm banh đá cho rồi, uổng công hắn thông minh một đời lại hồ đồ nhất thời.
Hắn phá thân Bảo Bảo thì cũng chính là bị nàng phá thân, hiện giờ huyết cùng tinh của hai người đã sớm hợp thành một thể, nói cách khác, huyết thệ này dù hắn không cam lòng thế nào, ảo não ra sao thì cũng đã hình thành, cho nên ở giữa trán của Bảo Bảo mới xuất hiện mỹ nhân chí được ngưng tụ từ sự kết hợp máu của bọn họ.
Cũng đồng thời đại biểu rằng bắt đầu từ giờ phút này, hắn, Thanh Liên vương của Hỏa Hồ tộc đã trở thanh nô lệ của Bắc Dao Bảo Bảo.
Như vậy những gì làm cho Bảo Bảo hứa hẹn trước kia hoàn toàn không có hiệu lực, Thanh Liên làm sao mà không ảo não cho được.
Đi đi lại lại trong phòng một hồi, thiếu chút nữa dậm nát cả ván sàn, Thanh Liên rốt cuộc cũng dừng bước nhìn mỹ nhân chí rồi lại nhìn Bảo Bảo đang ngủ say, thầm nghĩ, huyết thệ này ngoại trừ người của Hỏa Hồ tộc thì không có ai biết, chỉ cần hắn không nói thì Bảo Bảo cũng sẽ không biết.
Thanh Liên cảm thấy may mắn vì lúc này Bảo Bảo đang ngủ say, nếu không đã sớm nhìn thấy sự sợ hãi trong lòng hắn.
Tính toán như vậy nên Thanh Liên đã bình tĩnh ngồi lại bên giường, ngẫm nghĩ, xem ra trong thời gian ngắn không thể quay về Hỏa Hồ tộc, nhân gian cũng không thể ở lâu như vậy bọn họ nên đi đâu đây?