Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quyển 1: Hải Chi Yêu
Một đạo lam quang cực sáng xẹt qua trên nền trời, Trang Dịch buông Ngao Quảng xuống, trong mắt lộ vẻ mừng rỡ như phát cuồng.
Chỉ thấy một đàn hải điểu không rõ tên bay tới, long cánh ánh lên sắc lam nhàn nhạt, đẹp một cách dị thường, lũ “thần nha” vừa nãy dường như rất sợ hãi những kẻ mới xuất hiện này, lập tức bay tản đi khắp nơi. Nhưng Tương Tư cơ hồ như không để ý, vẫn dựa vào lan can ném thức ăn lên không.
Xa xa, Tiểu Án đã thu lại nhạc khí, không nói không rằng lặng lẽ nhìn nàng. Tử Thạch Cơ thấp giọng nói: “Điện hạ, bầy chim này cũng do ngài gọi tới ạ?”
“Không.” Tiểu Án ngước mắt nhìn bầy hải điểu màu xanh lam ấy, thở dài: “Xá Diễn Đế, đây chính là Xá Diễn Đế trong truyền thuyết.”
Tử Thạch Cơ kinh hãi kêu lên: “Con gái của Thiên Đế Nhân Đà La (1) Và Thiên Hậu Sá Chi (2), một trong tứ đại thần thú của Đại thần Shiva, Thần bảo hộ Thánh Điểu Tuyền Xá Diễn Đế?”
“Đúng vậy.” Tiểu Án nói: “Chính là Xá Diễn Đế vì mê đắm hóa thân của Đại thần Shiva mà bỏ đi sự sống vĩnh hằng, cuối cùng gãy cánh mà chết.”
Tử Thạch Cơ thoáng ngây người, rồi đưa mắt nhìn Tiểu Án, cuối cùng không nhịn được lên tiếng hỏi: “Tại sao điện hạ lại thổi sáo Hoán Ma Chi Âm vì nữ tử ấy?”
Tiểu Án lắc đầu, im lặng không đáp.
Tử Thạch Cơ vẫn chưa cam tâm, lại chỉ tay vào bầy chim xanh kia hỏi: “Lẽ nào đây đều là Xá Diễn Đế?”
Tiểu Án lắc đầu: “Không, đó chỉ là hóa thân…” Gương mặt anh tuấn chợt hiện lên một nụ cười sâu sắc: “Đến rồi”
Tử Thạch Cơ chợt ngẩng đầu lên, chỉ thấy một con chim lớn màu xanh sẫm đang chầm chậm hạ xuống, đôi cánh nó lấp lánh môt thứ ánh sáng huyền ảo. Con dị điểu khép cánh đậu trên vai Tương Tư, đôi mắt sáng mà sắc bén tựa như cơn vòng xoáy cuồng nộ trong cơn bão tố giữa biển khơi.
Xá Diễn Đế bình thản đậu trên vai Tương Tư, mổ thức ăn trên tay nàng. Con thuyền đã cập cảng nghỉ ngơi, bờ biển được ánh nắng chiếu lên rực rỡ lạ thường, cảnh đẹp mà tĩnh lặng đến nỗi chúng nhân đều sững sờ nín thở.
Đúng lúc này, một mũi tên lạnh lùng im hơi lặng tiếng bắn vút về phía Tương Tư.
Khi chúng nhân ý thức được là chuyện gì thì mũi tên đã tới trước mặt Tương Tư rồi. Thiết tiễn lao đi quá nhanh, góc độ quá đỗi chuẩn xác, người bên cạnh muốn cản lại thì đã thành nước xa không cứu được lửa gần mất rồi.
Tương Tư cả kinh thất sắc, vội lật tay tiếp lấy, chẳng ngờ mũi thiết tiến kia đột nhiên tăng tốc, phóng xuyên qua kẽ tay nàng, cắm thẳng vào đỉnh đầu con dị điểu đang đậu trên vai. Một tiếng kêu thê thẳm vang tận trời xanh cất lên, Xá Diễn Đế bị mũi tên bắn văng cao cả trượng, giãy giụa vài cái trên không trung, rồi biến thành một vệt màu xanh lam rơi bịch xuống đất. Tương Tư giờ mới hiểu ra mục tiêu của mũi thiết tiễn kia chẳng phải mình, mà là con dị điểu kia, kinh hãi nhìn về hướng mũi tên vừa bay tới thì thấy Trang Dịch đang cầm Hậu Nghệ thần cung, hai chân xoãi rộng, gương mặt lộ vẻ mừng rỡ như điên như dại.
“Cuối cùng cũng đợi được rồi, cuối cùng cũng đợi được rồi, Xá Diễn Đế…” Y vồ vập nhảy xổ tới, phục người xuống cạnh thi thể Xá Diễn Đế, ôm chặt lấy nó, cười khành khạch như kẻ phát rồ: “Ha ha, không ai được tranh với ta, đây là của ta…”
Con chim lớn rạp xuống sàn thuyền, hai cánh choãi ra dài đến một trượng, máu đen sẫm từ từ lan dần phía dưới, phảng phất như một bàn tay máu khổng lồ đang vươn ra ngoài vậy!
Tương Tư cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi, chỉ thấy Trang Dịch đã lắc lư đứng dậy, bàn tay có vết bớt của y thấp thoáng thấy có hai điểm sáng màu lam nhạt như lân tinh – không ngờ lại là một đôi mắt.
Xung quanh lặng lẽ như tờ, sắc trời phảng phất như bỗng nhiên sầm xuống, mây đen như mực từ các hướng khác nhau đổ về tụ tập phía trên Thiên Triêu hiệu. Trang Dịch vung vẩy cánh tay đầy máu tanh của mình dưới bầu trời mù mịt ấy, không ngừng cười sằng sắc: “Ha ha, bảo vật vô giá, bảo vật vô giá.”
Chúng nhân đứng giữa làn gió biển tanh mùi máu, không nói không rằng nhìn cơn sóng cuồng nộ, cùng màn sương khói mờ mịt vô biên cuồn cuộn dâng lên nơi chân trời hòa cùng tiếng cười điên loạn của y đảo lộn giữa trời cao biển rộng.
“Trang tiên sinh, ông điên rồi!” Tương Tư phẫn nộ quát lên.
“Các ngươi biết gì chứ?!” Y bước lên hai bước, tay nắm chặt đôi mắt ấy: “Mắt của Xá Diễn Đế là đôi mắt nhìn xuyên được lục giới, được chư thần chúc phúc, vĩnh viễn không bao giờ già nua tàn lụi, người sở hữu nó sẽ có được đôi mắt như của Xá Diễn Đế! Khắp thiên hạ này, chỉ có thần tiễn như Trang Dịch ta mới xứng với đôi mắt đó mà thôi! Tiễn pháp của ta từ nay sẽ vô địch thiên hạ…”
Tương Tư còn chưa kịp nói gì, Ngao Quảng đã đứng dậy, thở dài một tiếng: “Trang tiên sinh, tiễn pháp của ngày sớm đã thiên hạ vô địch rồi, khụ khụ, hà tất phải làm vậy nữa chứ. Vả lại, ngài muốn săn Xá Diễn Đế, thiên hạ này rộng lớn như vậy, nơi đâu mà chẳng được, thế nào cũng không nên động đao động tiễn ở chốn này chứ.” Ngao Quảng dứt lời liền cười lạnh một tiếng. Ý của lão rõ ràng là ám chỉ Trang Dịch không nể mặt bọn Trác Vương Tôn, Dương Dật Chi chút nào.
Trang Dịch lúc này đã bình tĩnh lại đôi chút, ngạo nghễ trả lời: “Nói thì dễ lắm! Muốn nó hiện thân, phải có hai mươi điều kiện, mười bảy điềm báo, chỉ cần một điều không đủ, thì cả cái bóng của nó cũng không thấy đâu chứ đừng nói. Ta đã theo dấu nó bốn mươi năm nay rồi mà chỉ gặp được có hai lần, hơn nữa lần nào cũng chỉ lướt qua trên cao, làm sao mà bắn được? Hôm nay khó khăn lắm mới gặp nó đậu trên vai nàng ta, đúng là ngộ không thể cầu! Bất luận là thuyền của ai ta cũng mặc kệ hết!”
Xa xa, Tiểu Án khe khẽ lắc đầu: “Thuyền của ai cũng bỏ đi, chỉ là y bắn chết Thánh điểu Xá Diễn Đế ngay trên biển lớn, chỉ e đại nạn sẽ giáng xuống đó.”
Tử Thạch Cơ ngẩn người:”Đại nạn gì vậy?”
Khóe miệng Tiểu Án hiện lên nụ cười lạnh lẽo: “Chư thần phẫn nọ, sinh linh đồ thán.”
Tương Tư nhìn Trang Dịch với ánh mắt khinh bỉ, lạnh giọng nói: “Chỉ vì một truyền thuyết mà Trang tiền bối ngài đã hao tổn cả bốn mươi năm tâm huyết, thực là chẳng sáng suốt chút nào. Kỳ thực nhãn lực của ngài sớm đã thiên hạ đệ nhất từ lâu rồi, chuyện này đã thành công luận, hà tất phải làm chuyện tàn nhẫn như vậy chi nữa. Huống hồ cho dù truyền thuyết kia là thật đi nữa, thì con người ai mà chẳng phải chết, chỉ một đôi mắt bất lão bất hủ thì phỏng có ích gì chứ?”
Trang Dịch cười gằng một tiếng, đang định nói gì đó thì bỗng nhiên nghe tiếng khóc thê lương phía xa văng vẳng vọng tới, một bóng người xổ tới trước mặt chúng nhân. Chỉ thấy nữ tử áo đỏ ấy xõa mái tóc dài tới đầu gối, đứng giữa sàn thuyền, cúi khom lưng, tư thế hết sức cổ quái.
Lan Ba.
Đôi mắt nàng trợn tròn, đảo chuyển vòng quanh như loài rắn mối, hung quang hừng hực. Chỉ nghe một tiếng ré lanh lảnh, thân thể yêu kiều đã quỳ gục xuống cạnh thi thể Xá Diễn Đế, nàng phủ phục xuống hôn lên cái xác đã máu thịt mơ hồ ấy. Mười chiếc móng tay dài nửa tất đều gãy rời, máu tươi chảy đàm đìa khắp bàn tay, cũng chẳng rõ là máu của nàng hay máu Xá Diễn Đế nữa. Nàng ngẩng vụt đầu lên, mái tóc sũng máu, hai mắt nhìn chòng chọc vào Trang Dịch, giọng nói khàn đi chẳng giống tiếng người, so với âm thanh tuyệt diệu lúc mới đàu thật khác một trời một vực: “Là ngươi…là ngươi… ngươi dám giết Xá Diễn Đế, ngươi là loài ma quỷ bị chư thần phỉ nhổ…” Lời còn chưa dứt, thân hình nàng đã bật lên nhanh như chớp, mười ngón tay cong lại thành móc câu, bổ về phía Trang Dịch.
Trong nháy mắt, Trang Dịch đã gương cung lắp tiễn, xuất thủ bắn luôn.
“Cách cách!” Mũi tên sắc nặng nề rơi xuống đất. Lan Ba cũng ngã nhào trên sàn thuyền, Tiểu Án không hiểu từ lúc nào đã chắn giữa hai người, thần sắc vẫn thản nhiên hờ hững, cơ hồ như cả chéo áo cũng chưa từng bị gió thổi lay động.
Tương Tư cũng không hiểu y dùng cách gì mà đánh rơi được mữi tên kia của Trang Dịch, trong ký ức nàng, phảng phất như có một tia sáng mờ mờ màu nguyệt bạch lóe lên trong tay áo y sau đó lập tức biến mất không tăm tích.
Tiểu Án cúi xuống nhìn Lan Ba, đôi mắt lạnh lẽo toát lên vẻ bi thương: “Lan Ba cô nương, Xá Diễn Đế bị giết, tội đầu thuộc về cô, hà tất còn tạo thêm tội nghiệt nữa, tốt nhất cô nên về đóng cửa thỉnh tội đi thì hơn.”
Lan Ba cười điên dại, đang định vùng vẫy đứng lên, bỗng nhiên nét mặt sững sờ ra vì quá kinh hãi – nàng nhìn thấy máu tươi đang chảy xuống từ trán mình!
Máu rỉ ra từ hình bán nguyệt đỏ rực trên trán nàng.
Miếng đá hình mặt trăng này là ân điển của thần, vĩnh viễn khảm sâu vào da thịt.
Nếu phạm phải tội ác tày trời, thần sẽ đích thân lấy nó đi, còn đầu của người sở hữu, sẽ thành lễ vật dâng lên thần dân.
Một màu xám xịt chết chóc lập tức phủ lên gương mặt Lan Ba, nàng ngây ngẩn nhìn ra những con sóng đen ngòm nơi biển trời giao nhau, bỗng nhiên thất thanh gào lên: “Không…không phải lỗi của con, con không muốn chết!” Giọng nàng thê lương khôn tả, nhưng bỗng nhiên nghẽn lại nơi cổ họng, rồi chỉ nghe Lan Ba rú lên một tiếng thảm thiết, cúi đầu ọe ra một búng máu tươi, hai vai không ngừng co rút.
Ánh sáng đỏ le lói bên bờ đám mây đen u ám vần vũ tụ tập trên đầu nàng, Lan Ba vẫn cứ cúi đầu quỳ mãi, phảng phất như người đã chết, ai nấy đều ngây người kinh hãi, nhất thời không người nào bước tới đỡ nàng lên cả. Hồi lâu sau, Lan Ba lại ngẩng đầu lên, nức nở khóc than, toàn thân run lên bần bật vì sợ hãi: “Vâng, là Lan Ba hộ chủ bất lực, để Xá Diễn Đế mắc nạn, phản lại ý chí của Đại Thần, tội không thể tha, đáng đày xuống luyện ngục, đời đời kiếp kiếp không thể siêu sinh…” Kế đó đôi môi đầy máu của nàng bỗng nhiên mấp máy niệm một tràng chú ngữ the thé, rồi bỗng nhiên im bặt, xoay người mặt đầy vết máu nhầy nhụa lại mỉm cười với chúng nhân, khiến hết thảy đều cảm giác như tử vong đang ập tới trước mặt.
Trong bầu không khí chết chóc khiến người ta tức thở ấy, nét mặt nàng bỗng trở nên bình thản đến dị thường: “Các ngươi đều là tội nhân của Thần, đã phạm phải tội ác vạn kiếp bất phục.”
Máu huyết toàn thân chúng nhân như đông cứng lại – bởi câu nói này căn bản không phát ra từ miệng nàng, mà là từ trong thi thể đãm máu của Xá Diễn Đế.
Đôi cánh chim xoãi ra, máu tươi chảy xuống tong tỏng, tựa như miệng loài ma quỷ đang không ngừng há rộng.
Cổ họng Lan Ba rên lên những tiếng quái đản, nghe lúc gần lúc xa, lúc thì hung ác, lúc lại đau khổ tột cùng, gương mặt xinh đẹp bị sắc lam kỳ dị phủ mờ, vặn vẹo nhăn nhó. Nàng bỗng nhiên im bặt, hai tay vặn vẹo chống xuống sàn thuyền, mái tóc dài rủ xuống mặt, giọng nói ấy cơ hồ như phát ra từ đáy biển xa xâm, lại như phát ra từ cơ thể nàng: “Một lũ vô thần độc ác và ngu muội, mở mắt trân trân nhìn ác ma mạo pham thiên thần mà hờ hững bàng quan… các ngươi đã phạm phải tội nghiệp vạn kiếp bất phục, Thần phán tất cả các ngươi đều phải tan xương nát thịt ở nơi chôn thây Xá Diễn Đế, không kẻ nào có thể thoát được! Các ngươi cứ đợi đi, đợi đi…”
Rồi nàng gằn giọng nhắc từng chữ một: “Đợi Lục Chi Thiên Tế đi!”
Tương Tư bỗng nhiên run bắn người, cảm thấy giữa hai chân mày bỗng nhiên đau nhói lên!
Lục Chi Thiên Tế, chính là dự ngôn mà nhân ngư Tinh Liên đã thốt ra lúc tự móc tim gan mình trong hồ sen đưới đáy nước!
Lan Ba ngẩng cao đầu, vẻ mặt điên cuồng hệt như Tinh Liên lúc đó, nàng trầm giọng nói: “Tội ác của nhân loại đã một lần nữa làm chư thần giận dữ! Lục Chi Thiên Tế sẽ tái hiện nhân gian! Còn các ngươi, sẽ trở thành thế thân, theo ý nguyện của Thần, từng người một sẽ chết một cách thê thảm, để lục giới thiên chủ được giải thoát, để tế giới này được rửa sạch tội ác…” Nàng đột nhiên cười khanh khách, tiếng cười như sợi dây đàn không thể nào kéo căng hơn được, bất ngờ đứt đoạn, theo đó, cả người nàng cũng rũ xuống, hôn mê bất tỉnh.
Chúng nhân đứng sững sờ xung quanh, trong lòng như bị phủ lên một màn sương u ám mờ mịt, không thể giãy thoát. Một mùi hôi thối rữa nát từ đáy biển bốc lên, quấn quýt lấy từng người, càng lúc càng nồng nặc.
Chư thần phẫn nộ, sinh linh đồ thán.
Lục Chi Thiên Tế, sẽ trùng hiện nhân gian!
Biển lớn mênh mông phát ra tiếng gào thét bi thảm, tưởng chừng như nhắc lại lời nguyền rủa kia – các ngươi đã phạm phải tội nghiệp vạn kiếp bất phục, tất cả sẽ trở thành tế phẩm của tai ương trời cao giáng xuống.
Không kẻ nào thoát được!
Đám mây đen mù mịt trên cao từ từ thấm vào không trung, phảng phất như có vô số bàn tay vô hình, đang vơ lấy chúng mà nuốt gọn…
Chú thích:
1.Tức thần Indra trong thần thoại Ấn Độ, hay còn được biết đến với cái tên Đế Thích Thiên ở Trung Quốc và Nhật Bản.
2.Sachi hay còn gọi là Indrani (Hoàng hậu của Indra) hoặc Aindri, Mahendri là con gái của Puloman, một ác quỷ bị giết bởi người chồng Indra của nàng. Trong thần thoại Ấn Độ, Sachi là nữ thần của giận dữ và ghen tị và là một trong bảy vị Mẫu Thần của Ấn Độ.