Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ phòng vệ sinh bước ra, hai đùi thẳng tắp của Nhậm Diệc mềm nhũn, trong lòng cực kỳ hối hận loại hành vi tự đào hố chôn mình này.
Rốt cuộc anh cũng đã lĩnh được một bài học, anh hiểu rằng Cung Ứng Huyền là người không thể cứ tùy tiện chọc vào, bình thường phát lực cũng đã rất đáng sợ rồi, chọc vào nữa thì khác nào tìm chết.
Thế mà anh còn cố tình xâm phạm, đã thế còn cực thích trêu đùa, chọc ghẹo Cung Ứng Huyền, chỉ nhìn vẻ mặt đỏ bừng hay động tình của Cung Ứng Huyền thôi là lòng cũng thỏa mãn khôn kể - đương nhiên, hậu quả cũng tự anh lãnh đủ.
Cung Ứng Huyền thấy tư thế đi đứng của Nhậm Diệc có hơi sai sai, bèn vươn tay ra định dìu anh.
Nhậm Diệc lập tức tránh ra, anh vẫn còn mặt mũi mà.
Cung Ứng Huyền nhỏ giọng nói: "Anh có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
"Không cần." Nhậm Diệc lén nhìn Cung Ứng Huyền một chút, tà tâm tại trỗi dậy: "Tôi ra ghế sô pha kia ngồi một lúc."
"Được rồi."
Ngay khi hai người vừa ngồi xuống ghế sô pha, Nhậm Diệc đã nhào lên người Cung Ứng Huyền, tìm một tư thế thoải mái để ngả lưng.
Cung Ứng Huyền mím môi cười, một tay đặt trên lưng Nhậm Diệc, khẽ khàng vỗ về.
Lỗ tai Nhậm Diệc áp lên trái tim của Cung Ứng Huyền, cách lớp vải áo vẫn có thể cảm nhận được những chấn động nho nhỏ. Nhịp đập giàu sức sống này đều đến từ người anh yêu, Nhậm Diệc bỗng cảm thấy tim mình khẽ rung động một xúc cảm không tên.
Cung Ứng Huyền khoan thai chống cằm lên đỉnh đầu Nhậm Diệc, mái đầu bù xù tỏa ra một hương thơm xà phòng đầy dễ chịu, sức nặng trĩu trong lòng cũng khiến người ta nảy sinh một loại ý thức trách nhiệm.
Hai người cứ yên lặng như vậy thật lâu, chỉ mong ngay tại thời khắc này, thời gian có thể ngưng lại.
Nhậm Diệc uể oải híp mắt lại, hơi buồn ngủ, anh thì thầm: "Giá mà không phải đi làm."
"Tôi có rất nhiều kì nghỉ, cũng chưa dùng bao giờ." Cung Ứng Huyền nói bên tai Nhậm Diệc.
"Tôi cũng vậy, khéo kì nghỉ năm nay cũng chẳng dùng đến mất." Nhậm Diệc hờ hững cười, "Chờ sau khi tất cả kết thúc, chúng ta đi du lịch đi, đi đến nơi nào ấm áp, có biển nữa ấy."
"Được."
"Từ sau khi tôi tốt nghiệp đại học cũng có đi du lịch bao giờ đâu." Nhậm Diệc nói với vẻ hơi tiếc nuối, "Hồi đó mẹ tôi mất, tôi lại vừa mới vào trung đội, cả ngày bạt mạng huấn luyện rồi học tập. Sau rồi ba tôi bị bệnh, tôi lại càng không đi được nữa."
"Tôi cũng rất ít khi ra ngoài." Cũng không phải Cung Ứng Huyền bài xích du lịch, mà là lẻ loi có một mình, đi đâu cũng chẳng có ai chia sẻ được. Còn không bằng học tập với công tác, ít ra đây cũng là một việc có thể mang lại cho người ta hứng thú.
"Vậy sau này cùng nhau đi chơi đi."
Cung Ứng Huyền trịnh trọng nói: "Ừ, cùng nhau."
Nhậm Diệc cảm thấy luồng nhiệt ấm áp lan tỏa khắp trái tim, người cũng lâng lâng như bay trên mây, cảm giác thư thái và hạnh phúc vô bờ.
Hai người cứ ôm nhau như vậy hồi lâu, mặc dù trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ, anh vẫn phải trở lại phiên trực. Anh bò lên từ người Cung Ứng Huyền, bất lực nói: "Tôi thật sự phải đi về."
Cung Ứng Huyền khó nén nổi thất vọng: "Được rồi."
Nhậm Diệc mi lên má Cung Ứng Huyền một cái: "Tôi cũng luyến tiếc cậu."
Cung Ứng Huyền sờ sờ lên mặt của mình, nhoẻn miệng nở một nụ cười hài lòng: "Đi thôi, tôi đưa anh trở lại."
Suốt đường đi, Cung Ứng Huyền cố ý lái rất chậm. Lúc này vào giờ cao điểm tan tầm, vốn cũng hơi ùn tắc, khoảng cách cũng không xa là bao mà vẫn ngốn một quãng thời gian dài của bọn họ.
Lái xe đến trung đội rồi, hai người ở trong xe dây dưa hôn môi thật lâu.
Nhậm Diệc thở gấp: "Không biết người bên ngoài có nhìn thấy không nhỉ, kiểu như, cảnh sát được phái bảo vệ tôi gì đó ấy."
"Không đâu." Cung Ứng Huyền dùng môi mơn trớn bờ môi Nhậm Diệc, "Xe đã được độ rồi, trừ khi dán hẳn mặt lên, không thì cơ bản cũng không nhìn ra."
Nhậm Diệc cười khúc khích: "Lại còn đi độ xe nữa, độ cái gì? Cốp sau đổi thành túi thần kì của Doraemon à? Hay chống đạn?"
"Ừ."
"Hả?"
"Chống đạn."
Nhậm Diệc trừng mắt: "Cậu nói nghiêm túc đấy à."
"Tất nhiên." Cung Ứng Huyền bình thản nói, "Cái xe này trừ vẻ ngoài ra thì cốt lõi đã được sửa đổi toàn bộ rồi, nhưng bên ngoài không nhận ra đâu."
"Mấy người có tiền các cậu chịu chơi thật đấy."
"Anh thích thì cứ bảo, tôi có thể cũng mang xe của anh..."
"Đừng đừng, xe tôi tốt lắm." Nhậm Diệc hôn siết lấy Cung Ứng Huyền một cái, "Tôi đi nhé."
Cung Ứng Huyền gật đầu, chăm chú ngắm Nhậm Diệc xuống xe, tiến về phía trung đội. Hắn thả lỏng người, ngả lưng xuống ghế ngồi, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm lên đôi môi còn đọng lại hơi ấm thuộc về Nhậm Diệc, đôi mắt ánh lên vẻ nhu hòa khôn tả.
Nhậm Diệc vòng thẳng qua gara đã nhìn thấy một nhóm người đang bảo dưỡng thiết bị. Anh vừa mới toan mở lời, chuông cảnh báo đã đột ngột vang lên.
Tôn Định Nghĩa trỏ vào Nhậm Diệc, cười lớn: "Nhậm Diệc, cái này chính là chuẩn bị cho anh đấy."
Nhậm Diệc quăng hành lý xuống đất: "Đi!"
Bọn họ bắt đầu gấp rút thay quần áo, thông tín viên truyền tin đến: "Nhậm đội, trung tâm thương mại (TTTM) Văn Huy có cháy lớn."
"Văn Huy? Trên đường Đại Vũ à?" Đường Đại Vũ vốn không thuộc thẩm quyền của anh, nhưng vẫn nằm trong quận Hồng Võ, chẳng qua anh cũng không quen thuộc như với các TTTM khác trong khu trực thuộc của mình. Song miễn là nó là đơn vị có trọng điểm phòng cháy trực thuộc quận Hồng Võ, anh vẫn am hiểu được đôi chút.
"Đúng vậy, ở một tiệm bán hàng nhỏ. Vốn dĩ trung đoàn điều đến bốn trung đội rồi, nhưng vẫn chưa khống chế được ngọn lửa, hiện giờ lại điều thêm bốn đội nữa."
Tận tám trung đội... Cháy lớn rồi.
Bọn họ lấy tốc độ nhanh nhất để chỉnh trang, sau đó lên xe xuất phát.
Trên đường, Nhậm Diệc bắt đầu tìm hiểu tình huống cơ bản từ trung đoàn.
Văn Huy là một TTTM với quy mô lớn, tòa A là 7 tầng cửa hàng quần áo, tòa B là một tòa cao 30 tầng tích hợp mua sắm, giải trí, dịch vụ ăn uống, khách sạn và cao ốc văn phòng, còn tòa C thì đang trong tiến trình thi công. Hiện giờ có một hành lang 7 tầng nối giữa tòa A với tòa B, thế lửa đã men theo hành lang lan sang tòa B rồi, tòa C đang xây dở cũng bị bén lửa theo. Ngoài ra còn có một TTTM nằm chếch sang hướng Bắc nữa, cũng trong phạm vi ngọn lửa lan ra, vô cùng nguy hiểm.
Một khi đã xảy ra cháy ở một địa phương tập trung nhiều chất dẫn cháy như vậy, ngộ nhỡ không khống chế được từ đầu thì tốc độ đám cháy lan ra sẽ cực kỳ nhanh. Nhậm Diệc còn chưa tới hiện trường đã tưởng tượng được cảnh tượng ấy ra nông nỗi nào rồi.
Nhậm Diệc không ngừng ngó về phía trước, hy vọng xe có thể chạy nhanh hơn một chút, song tình hình giao thông lại không cho phép. Đột nhiên, anh vô tình liếc thấy một chiếc xe quen thuộc từ trên gương chiếu hậu. Anh nghiêng người qua nhìn kỹ hơn, đúng là xe của Cung Ứng Huyền mà?
Nhậm Diệc gọi vào số của Cung Ứng Huyền: "Cậu ở phía sau xe tôi hả?"
Cung Ứng Huyền đáp: "Vừa nãy tôi mới định đi lại nghe thấy tiếng chuông cảnh báo của các anh, có chuyện gì thế?"
"Một TTTM bên đường Đại Vũ cháy, chúng tôi được tạm cử đến."
"Rất nghiêm trọng sao?"
"Hiện nay đã điều đến tám trung đội rồi, hiển nhiên là cực kỳ nghiêm trọng." Nhậm Diệc nói, "Cậu... Đi theo tôi sao?"
"Đây cũng là hướng tôi về phân cục." Cung Ứng Huyền chững lại một lát, "Anh cần tôi qua đấy không?"
Nhậm Diệc nở nụ cười: "Đương nhiên không cần, đây là việc của chúng tôi mà, cậu bận thì cứ đi đi."
"Ngay lúc này lại có cháy lớn ở quận Hồng Võ, tôi cũng hơi lo, nhỡ đâu có liên quan đến Tử Diễm thì sao."
"Tôi cũng nghi lắm, nhưng giờ này nghi ngờ cũng chẳng ích gì. Bất kể là có liên quan đến hắn ta không, chúng ta đều phải cẩn thận 100%. Hơn nữa là nay vẫn chưa đến lúc điều tra nguyên nhân. Cho dù nguyên nhân vụ cháy là gì, là ai gây ra, chúng tôi đều phải dập lửa trước đã."
Cung Ứng Huyền ngập ngừng: "... Tôi vẫn cần đến hiện trường. Nếu là có người làm thì rất có khả năng kẻ phóng hỏa vẫn còn đang nán lại hiện trường."
"Cũng được, vậy cậu tự bảo trọng đấy."
"Anh cũng phải cẩn thận nhé."
Lúc xe cứu hỏa bọn họ mở ra, ở hiện trường đã có hơn bốn mươi chiếc xe cứu hỏa, và còn thêm cả nhiều chỉ huy cùng chiến sĩ cũng đang tiến đến.
Nhậm Diệc lướt nhìn bên tòa A bị cháy trước, đã hình thành ngọn lửa ba chiều rồi, hoàn toàn không cứu vãn được nữa. Bây giờ chiến lược là phải bảo vệ tòa B với tòa C, đồng thời ngăn cản lửa bén sang các TTTM khác. Còn với tòa A thì có thể trơ mắt nhìn nó bị đốt trụi.
Nhậm Diệc dẫn Cao Cách đến nơi chỉ huy tạm thời, Trần Hiểu Phi với Hứa Tiến đang mở cuộc họp với mấy trung đội trưởng.
Nhậm Diệc kính chào theo nghi thức quân đội: "Trần đội, tham mưu trưởng."
"Qua đây." Trần Hiểu Phi vẫy tay với anh.
Nhậm Diệc đi tới: "Tòa A có ai bị mắc kẹt không?"
"Lúc tòa A bốc cháy thì chỉ có vài tên bảo vệ, sau khi phát hiện không thể khống chế được ngọn lửa thì đã di tản hết rồi. Tuy thế ở TTTM bên tòa B với khách sạn thì vẫn còn một lượng lớn quần chúng bị kẹt ở đó, Vương Mãnh đang đích thân dẫn mọi người đi."
Hứa Tiến cau mày nói: "Mấy tên bảo vệ kia lúc mới cháy thì sợ bị phạt tiền, không báo cảnh sát, muốn tự mình dập tắt, kết quả là bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để dập lửa. Tới nay tòa A coi như bỏ rồi, bên trong có tận hơn 2000 cửa hàng, tổn thất nặng nề lắm."
"Tầng trên tòa B là khách sạn à? Khu chúng ta cần một cái xe nâng thuỷ lực." Tòa cao ốc B cao hơn trăm mét, còn xe tải trong đội Nhậm Diệc chỉ có thể nâng được cùng lắm là 20 tầng.
Hứa Tiến gật gù: "Chúng ta đã thuyên chuyển toàn bộ xe thuỷ lực trong toàn thành phố đến rồi, hiện nay có hai cái đã đến hiện trường. Dựa trên đánh giá hiện trường hỏa hoạn này, nhân lực vẫn còn thiếu, trung đoàn đã lại tăng cường thêm ba trung đội qua nữa."
Trần Hiểu Phi chỉ vào bản vẽ 2D, "Đây là chiến lược phương án mà chúng tôi vừa nghiên cứu. Chúng tôi định phân thành bốn đội, đội đầu tiên tiến vào tòa B để giải cứu những ai còn mắc kẹt. Đội thứ hai chặn thế lửa từ dưới tầng bảy, bức ngọn lửa lớn sang phía hành lang. Đội 3 chặn đường lửa từ mặt phía bắc bằng pháo phòng không, bảo vệ TTTM Mẫu Đơn bên cạnh, khi cần thì tiến vào trung tâm Mẫu Đơn để chặn đường từ cự ly gần. Đội 4 tiến vào tòa C đang thi công, di dời hàng loạt các vật liệu dễ bắt lửa, ngăn lửa lan ra."
Mọi người đồng thanh: "Vâng."
Trần Hiểu Phi nhìn sang từng trung đội trưởng của mình, nghiêm túc nói: "Đây là đám cháy lớn nhất của quận Hồng Võ của chúng ta nói riêng, và toàn bộ thành phố nói chung trong vòng 5 năm trở lại đây. Ngọn lửa dữ dội, tình cảnh nguy cấp. Đây là thời khắc nhân dân cần đến cũng như thử thách chúng ta. Tôi yêu cầu mọi người hãy chấp hành nhiệm vụ, toàn lực ứng phó để chiến đấu với tình thế cam go này. Nhưng đồng thời dưới tư cách một trung đội trưởng, tôi cũng phải yêu cầu các cậu tự bảo vệ bản thân và cả người thân của mình thật tốt. Tôi chờ các cậu toàn thắng trở về."
"Rõ!"
"Bên dưới bắt đầu phân phối nhiệm vụ đi."