Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáu người lần theo cầu thang lên trên, nhiệt độ tầng 7 truyền đến từng bước bậc thang, cao đến mức cơ thể sẽ cảm nhận biến chuyển theo mỗi bước đi, loại hiện tượng này vô cùng hiếm gặp, chứng tỏ lửa ở tầng 7 còn mãnh liệt hơn những gì bọn họ quan sát từ ngoài rất nhiều.
Để phòng ngừa tầng 7 không có nước, bọn họ mang theo hai súng bắn nước từ tầng 6 lên. Đặt ống nước là kỹ năng cần huấn luyện trường kỳ, trong đó luồn ống qua các tầng là có độ khó cao nhất, phải đảm bảo cho chiều dài của vòi bị xén bớt ít nhất có thể, đạt đến hiệu suất sử dụng tối đa. Rẽ thêm một chỗ là áp lực nước cùng với tốc độ phun ra sẽ yếu hẳn, nhiều hơn bao nhiêu là phạm vi nước có thể chạm đến sẽ nhỏ hơn bấy nhiêu. Súng bắn nước chính là vũ khí của bọn họ ở đám cháy, vũ khí phát huy tác dụng càng lớn thì khả năng thắng lợi mới càng cao.
Hộp chữa cháy trong hành lang tầng 7 chỉ có một cái dùng được, Nhậm Diệc không dám sai chiến sĩ đi vào tìm hộp chữa cháy, rất dễ lạc, có ba súng bắn nước miễn cưỡng cũng đủ dùng.
Mở cửa lối thoát hiểm ra, sóng bức xạ nhiệt như thể quỷ ăn thịt người, thiêu đốt ý chí của con người, Nhậm Diệc thậm chí buộc phải lùi về sau hai bước.
Nóng quá, căn bản không vào được.
Tôn Định Nghĩa luồn nhiệt kế vào: "Chết tiệt, nhiệt độ ngoại vi cũng gần tám trăm độ rồi."
"Thế thì hiện trường vụ cháy cũng phải ít nhất hai ngàn." Nhậm Diệc ngồi xổm trên mặt đất, đắn đo.
Để tiết kiệm dưỡng khí, bọn họ đều tháo mặt nạ ra, trong hành lang cũng có khói nhưng ngồi xổm người xuống vẫn miễn cưỡng hô hấp được.
"Nhậm đội, phải làm sao đây."
Nhậm Diệc lắc đầu: "Nhiệt độ này khẳng định là không thể vào được, nóng đến độ này thì chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ nổ tung."
"Nếu nổ tầng trên thì dưới tầng khả năng không chống cự được nữa."
Lưu Huy nói: "Vậy đập vỡ cửa sổ từ cả bốn phía thì sao? Phân tán sức đốt một chút."
Tôn Định Nghĩa phân tích: "Nếu đập hết cửa sổ thì lửa hẳn là sẽ bốc lên trên, cũng thế mà thôi."
Nhậm Diệc chuyển sang kênh chỉ huy: "Trần đội, tình hình sơ tán quần chúng sao rồi?"
Trần Hiểu Phi đáp lại: "Phía trên tòa cao còn có khách sạn với văn phòng, nhân viên mắc kẹt còn ít nhất hai đến ba trăm người, tầng cao lại khiến việc tìm kiếm lại càng khó khăn hơn, việc sơ tán sẽ không thể xong trong một sớm một chiều. Các cậu có thể kiểm soát được ngọn lửa không?"
"... Vậy bao giờ mới có vòi rồng ạ?"
"Tôi đang định báo đấy, vòi rồng sẽ sớm có mặt thôi."
"Bây giờ tầng 7 không vào nổi nữa, nhưng nếu có vòi rồng thì chúng tôi có thể thử xem."
"Cái vòi rồng này để mặc cậu quản lý đấy, còn nữa, Nghiêm Giác cũng tách được một vòi rồng từ bên kia ra."
"Tốt quá rồi." Nhậm Diệc nhìn Lưu Huy: "Như cậu nói đi, phá cửa sổ từ bốn phía, như thế nhiệt độ trung tâm đám cháy sẽ có thể hạ xuống. Có vòi rồng thì hẳn là có thể tạm thời áp chế lửa bùng lên trên, chúng ta có thể tìm một thời cơ thích hợp để hạ cửa cuốn xuống."
Đám cháy nên không vào được, phá cửa sổ chỉ có thể do chiến sĩ bên ngoài phối hợp. Nhậm Diệc liên hệ với Cao Cách, xác nhận bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ, trở về mặt đất, bèn để cậu ta dẫn đội, lợi dụng thang mây để phá hai mặt cửa sổ ở phía đông và phía tây.
Ngay sau đó, vòi rồng bắt đầu xung kích lửa trên hành lang. Cao Cách cũng không mất bao lâu để hoàn thành nhiệm vụ thứ hai, lửa bắt đầu bị tách ra hai hướng đông và tây qua cửa sổ. Nghiêm Giác đích thân mang theo vòi rồng, đứng trên bục cao ngắm về phía tây tầng 7, bắn nước vào trong lầu.
Chẳng qua nhiệt độ trong đám cháy sẽ không thể hạ xuống ngay, bọn họ chỉ có thể chờ đợi.
Đợi chừng năm phút, Tôn Định Nghĩa đo lại lần nữa, nhiệt độ quả nhiên đã hạ rồi.
"Được rồi, vào thôi."
"Chờ đã." Lưu Huy nhìn Lý Táp, "Nhậm đội, chúng ta đều biết bên trong thế nào, có khi Lý Táp không biết. Cô ấy tiến vào đám cháy lần đầu, không thể cứ xông thẳng vào nguy hiểm như thế được."
Lý Táp nhíu mày: "Lúc huấn luyện tôi có lần nào không ở cùng các anh chắc? Tôi biết bên trong thế nào."
"Huấn luyện với thực chiến khác nhau một trời một vực đấy." Lưu Huy vội la lên, "Hơn nữa cô còn là phụ nữ, thể lực của cô đã sắp đến cực hạn rồi."
"Lớp trưởng Lưu, thể lực của tôi đã đến cực hạn hay chưa thì tự tôi biết hơn anh."
"Cô tưởng tôi đang cãi cọ với cô đấy à, cô..."
"Đừng ầm ĩ nữa, lãng phí thời giờ lắm." Nhậm Diệc nói, "Lý Táp vừa mới hỗ trợ tôi hạ cửa cuốn của tầng 6 xong, cô ấy có ưu thế của riêng mình, hơn nữa là dưỡng khí của cô ấy hẳn là còn dư nhiều hơn tất cả mọi người."
Lượng oxy trong bình đều như nhau, nhưng tốc độ mỗi người tiêu hao không giống nhau. Nói một cách đơn giản thì thể tích, mức độ vận động, dao động trong tâm lý chính là yếu tố quyết định xem lượng oxy còn bao nhiêu. Lý Táp có ưu thế về thể tích bẩm sinh, mức độ vận động lại thấp hơn nam lính cứu hỏa, hơn nữa vừa rồi ở tầng 6 cô cũng có ít nhất 2 phút không dùng đến bình dưỡng khí.
"Đúng, tôi còn dư những 23%."
"Chúng ta không đủ người đâu, lúc này phải tin tưởng đồng đội, đi thôi." Nhậm Diệc đeo mặt nạ lên, đẩy cửa thoát hiểm ra, khom người tiến vào đám cháy. Anh đã có cảm giác với môi trường và phương hướng rồi, bèn dẫn theo những người khác thẳng tiến về hướng bắc.
Tầng 7 là nơi cháy kịch liệt và dữ dội nhất trong tòa B, cơn thịnh nộ của lửa thiêu tòa A chỉ hơn mà không có kém, tất cả đều tích tụ ở tầng 7. Mà tầng 7 vừa khéo lại là nhà sách, cửa hàng đồ chơi, thể thao, chật kín toàn gian hàng, đều là vật dễ bắt lửa. Bọn họ vừa đi vừa dùng súng bắn nước mở đường, nhưng thực sự không tài nào mở được, chỉ có thể đi đường vòng, hơn nửa thời gian bị ngốn ở trên đường.
Trải qua một loạt chiến thuật khi nãy, tuy nhiệt độ của đám cháy đã giảm xuống đáng kể, song cũng chỉ là giảm xuống đến mức không nấu chín người sống thôi. Nhiệt độ cao xâm nhập vào từng lỗ chân lông của mỗi người, khiến bọn họ có ảo giác bản thân đã quen rồi. Bỏng vì bức xạ nhiệt chính là không ứa máu, cơn đau này gặm nhấm mỗi góc độ trong hồn xác bọn họ, bọn họ không ngừng thở hồng hộc và ho khan, đi kiểu khom lưng lại vô cùng tiêu hao thể lực, đến cuối cùng bọn họ gần như là chỉ biết bò bằng tay lẫn chân.
Nhậm Diệc biết dưới tình hình này bọn họ không chống đỡ nổi được mấy phút, thành hay bại đều quyết định ở lần hành động này, nội trong vòng hai phút nữa mà không tìm tới được cửa cuốn thì bọn họ chỉ có thể thông báo là nhiệm vụ đã thất bại, tranh thủ khi còn có thể lực để nhanh chóng rút lui.
Ngay tại lúc bọn họ còn đang vất vả bò sát, âm thanh lo lắng của Trần Hiểu Phi chợt vang lên ở đầu dây bên kia: "Nhậm Diệc, Nhậm Diệc."
"Đây."
"Tầng 7 tòa A có người bị mắc kẹt, hình như là hai cha con, đang bị kẹt ở gần hành lang ấy."
"Cái gì?" Nhậm Diệc sửng sốt, "Tòa A, khụ khụ, tòa A không phải là không có người sao?"
"Chắc là nhân viên bảo vệ chưa kịp sơ tán." Trần Hiểu Phi nặng nề nói, "Do vấn đề nằm ở không gian với góc độ ở phía tây tòa nhà, xe nâng thủy lực không có cách nào tới gần hành lang được, buộc phải lái xe đến mặt phía bắc. Nhưng hiện giờ hơn bốn chục xe cứu hỏa cùng mười mấy xe chở nước đều kẹt cứng tại chỗ rồi, không di chuyển được. Nghiêm Giác bảo là chỉ chừng 6, 7 phút thôi thì hai cha con kia chắc chắn không chờ được bục nâng lên đâu. Nhậm Diệc, hiện giờ các cậu là những người duy nhất có khả năng cứu bọn họ."
"Tòa A đã bị đốt rụi... Gần, gần một tiếng rồi, mà... Khụ khụ khụ... Còn có người sống sót sao?" Tôn Định Nghĩa ho sù sụ.
"Ừ, khụ khụ khụ." Chúng ta sắp tới hành lang rồi. "Nhậm Diệc tăng tốc bò về phía trước.
Sáu người dựa vào chí lực mạnh mẽ, cận kề đến cơn đau cực hạn mà thân thể có thể chịu được để bò đến cửa bắc số 1, lờ mờ nhìn ra hành lang rồi nhưng vẫn không thấy hai cha con kia đâu.
"Lưu Huy, Đinh Kình, Tiểu Thái, các cậu dùng súng bắn nước yểm trợ. Lý Táp, cô trông coi phanh tay, một khi chúng ta cứu viện thành công thì lập tức buông cửa cuốn xuống. Tôn Định Nghĩa, cùng tôi qua xem một chút.
"Rõ."
Nhậm Diệc với Tôn Định Nghĩa cùng tiến tới hành lang, cuối cùng cũng nhìn ra có người trong biển lửa. Tiếng cầu cứu của anh ta nhiều lần đã bị gió và lửa át đi, có vẻ như rất yếu rồi, trên người anh ta đã có nhiều vết bỏng nghiêm trọng, nhưng vẫn còn ôm siết che chở một đứa nhỏ đã hôn mê trong lòng.
"Cứu... Cứu con trai tôi...Cứu với---" Tiếng kêu xen lẫn thống khổ và tuyệt vọng của người đàn ông xuyên nhói dây thần kinh của mỗi người. Lúc này hành lang đã bị vòi rồng áp chế, cháy không dữ dội lắm, nhưng nếu anh muốn đi xuyên qua thì nhất định phải tắt vòi rồng lại.
Nhậm Diệc nói: "Trần đội, tôi nhìn thấy bọn họ rồi, trước tiên tắt vòi rồng đi đã."
Trần Hiểu Phi hít sâu một hơi: "Trên hành lang có nhiều quầy hàng lắm, tắt vòi rồng đi là lửa sẽ bùng lại ngay lập tức, cậu nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất để đi qua."
"Đã rõ."
Tôn Định Nghĩa kéo Nhậm Diệc lại, lắc đầu: "Nhậm đội, qua đó quá nguy hiểm."
"Nhưng có người cần được cứu mà." Nhậm Diệc nhìn một đoạn hành lang kia cùng với cao ốc đang bị thiêu đốt mãnh liệt. Anh rất sợ, ai mà chẳng sợ, đó là một tòa cao ốc đã bị thiêu đốt ba chiều, có thể nuốt chửng tất thảy mọi thứ tiến gần nó. Anh không thể tưởng tượng người cha kia làm sao có thể vật lộn trong một chốn địa ngục để sống sót như thế, còn chạy sang hướng bọn họ để cầu cứu, một người lính cứu hỏa chuyên nghiệp võ trang đầy đủ cũng chưa chắc đã làm được.
Có lẽ, sức mạnh muốn bảo vệ đứa con thơ còn mạnh mẽ hơn cả khát vọng tồn tại của chính mình.
"Nhậm đội." Lúc Nhậm Diệc vừa toan xuất phát thì Lý Táp đột nhiên hỏi, "Dưỡng khí của anh còn lại bao nhiêu?"
Nhậm Diệc khựng lại: "Vẫn đủ."
"Đổi cho em một chút đi."
"Ai cũng còn lại không nhiều, điều tiết nhịp thở đi, dùng tiết kiệm." Nhậm Diệc nhấn xuống bộ đàm, "Ngưng vòi rồng đi."
"Nhậm đội!"
Nhậm Diệc hít sâu một hơi. Bọn họ từng trải qua huấn luyện để hô hấp, ở thời khắc bất thường thì sẽ dùng phương pháp hô hấp đặc thù, có thể tiết kiệm dưỡng khí rất hiệu quả, hiện giờ chính là lúc ấy. Nếu như không có hai cha con bọn họ, rất có thể anh đã từ bỏ nhiệm vụ và dẫn các chiến sĩ an toàn trở về rồi. Đi tới được đây đã rất mạo hiểm, trở về cũng là một thử thách rất lớn, anh không thể vì an toàn của chính mình mà tiêu hao dưỡng khí của người khác được.
Vòi rồng dừng lại, Nhậm Diệc dồn hết sức guồng chân chạy về phía trước, Tôn Định Nghĩa dùng súng bắn nước xối vào lửa trên hành lang, yểm hộ Nhậm Diệc.
Lúc Nhậm Diệc xông tới hành lang, anh nhận ra chấn động trên hàng lang không được đúng chút nào.
Hành lang này có kết cấu bằng xi măng cốt thép giáp với lớp kính, bị thiêu đốt trong thời gian lớn như vậy thì thép đã biến hình hơn nửa. Thủy tinh thì chịu được nhiệt độ khá cao, xem ra vẫn còn nguyên, chỉ là vòi rồng lại tạo ra sức phá hoại vô cùng lớn với chúng. Một là áp suất của vòi rồng quá lớn, ép sụp nóc nhà, làm gãy sàn là chuyện bình thường, chứ đừng nói là một đoạn hành lang. Hai là vòi rồng biến đổi nóng lạnh luân phiên không ngừng, sẽ tăng mức độ biến dạng của vật liệu.
Bấy giờ Nhậm Diệc cũng không để tâm được nhiều đến vậy, anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía đối diện, tìm thấy người đàn ông đã bốc cháy bên cửa, người đàn ông ấy đè đứa con trên người, ngăn cản ngọn lửa dữ dội liếm láp.
"Cứu... Cứu..." Người đàn ông đã thoi thóp.
Nhậm Diệc vọt tới, dùng sức phủi lửa trên người đàn ông đó, nhưng không có tác dụng gì.
Anh ta run rẩy giao đứa bé trong lòng cho Nhậm Diệc: "Cứu... Cứu con tôi với....."
Đứa trẻ còn rất nhỏ, nom chỉ tầm ba, bốn tuổi. Ở giữa biển lửa địa ngục như vậy, dĩ nhiên không bị xây xát gì, song hơi thở rất yếu ớt, ắt hẳn là đã hít vào một lượng lớn khí độc. Nhậm Diệc ôm lấy đứa bé, hô lớn: "Tôi đưa con anh trở về sẽ trở lại đón anh, anh cố gắng cầm cự nhé!"
Người đàn ông lắc đầu, tro tàn bám trên mặt đã hong khô vệt nước mắt, trong đôi mắt anh ta đã chẳng còn chút sức sống nào: "Đi mau... Đi....."
Nhậm Diệc tháo mặt nạ phòng độc ra áp lên mặt đứa bé, để nó hít thở vài hơi, sau đó định quay sang tự đeo lên mặt mình thì phát hiện oxy trong bình đã chạm đáy.
Nhậm Diệc chửi đổng một tiếng, tháo hẳn thiết bị dưỡng khí nặng nề ra. Anh quay người lại thì thấy ngọn lửa trên hành lang lại bùng lên rồi, nối liền một hàng.
Nhậm Diệc cắn chặt răng, nhét đứa bé vào trong vạt áo trước của trang phục cứu hộ, không còn lựa chọn nào khác mà bước vào biển lửa.
Ngọn lửa dữ dội thiêu đốt da thịt của Nhậm Diệc, cơn đau đớn kia như có vô số bàn chải sắt, từng lớp từng lớp cứa lên da thịt của anh, khiến anh không khỏi đau đớn kêu lên thành tiếng.
Song vừa mới chạy được vài mét thì hành lang đã truyền đến tiếng rung chuyển dữ dội, xi măng cốt thép với thủy tinh bắt đầu tróc ra, anh trợn trắng mắt, quay về phía tòa B cách đó, hướng về hy vọng sống sót mà lao nhanh tới.
"Nhậm đội!"
Tôn Định Nghĩa và những người khác chứng kiến Nhậm Diệc ôm đứa bé lao ra từ trong đống lửa, hành lang lại bắt đầu sụp đổ, đôi mắt của bọn họ đỏ ngầu, chỉ hận không thể mọc ra một đôi cánh.
Nương theo tiếng động lớn, phần giữa hành lang hoàn toàn nứt gãy, tàn nhẫn ập xuống hành lang tầng 6, cũng gây nên phản ứng dây chuyền, trong một lần đã xuyên sập cả hành lang tầng 4.
Rung động dữ dội khiến người bên hai đầu hành lang gần như đứng không đứng vững được.
Nhậm Diệc phanh gấp, phía trước là khoảng cách không thể vượt qua, phía sau là gọi lửa bừng bừng không có đường lui, dưới chân giẫm lại chính là đoạn hành lang bất cứ lúc nào cũng có khả năng rơi rụng.
Anh không có cách nào hình dung nỗi tuyệt vọng ngay tại thời khắc này.
Mà ở dưới mặt đất lúc này lại là đôi mắt Cung Ứng Huyền chăm chú dõi theo nhất cử nhất động từ Nhậm Diệc, mặt hắn cắt không còn một giọt máu, sợ hãi như thể có một bàn tay vô hình gắt gao bóp nghẹt cổ mình. Hắn không thốt nên lời, không thể thở nổi, hắn biết nếu như hôm nay Nhậm Diệc không thoát ra được, trên thế giới này sẽ chẳng còn một ai có thể ngăn hắn rơi xuống vực sâu thăm thẳm nữa.
Tôn Định Nghĩa chạy đến bên hành lang khác đã bị nứt gãy, cậu dùng một đôi bàn tay bị hun đến da dẻ nứt nẻ và rướm máu, khó nhọc buộc chặt một tảng đá và ném lên trên: "Nhậm đội, bắt lấy!" Cậu quăng dây thừng lên.
Dây thừng đáp xuống hành lang, Nhậm Diệc khom người đi nhặt, nhưng anh hít vào quá nhiều khí độc, thể lực cũng đã đến cực hạn rồi, sau khi cúi người thì anh quỳ rạp xuống mặt đất, căn bản không bò dậy được. Anh gắng gượng dùng dây thừng buộc chặt eo của đứa trẻ.
Lưu Huy đỏ mắt quát lên: "Buộc chính mình đi! Buộc chính mình đi!"
Nhậm Diệc biết hai bên nứt gãy đều bấp bênh đầy nguy hiểm, nếu muốn kéo được anh thì phải cần ít nhất ba người lớn lên trên hành lang, sức vác của hàng lang khẳng định không chịu được nữa, có thể kéo đứa trẻ này lên đã phúc đức lắm rồi.
Anh cột chặt dây thừng, dốc hết sức bình sinh ném đứa trẻ qua, rớt xuống mặt vỡ của hành lang, thân thể nhỏ bé bị dây thừng kéo căng treo ở độ cao hai mươi mấy mét trong biển lửa dập dềnh, khiến nó có vẻ như thật nhỏ bé và mong manh.
Tôn Định Nghĩa lập tức kéo đứa trẻ lên trên, song sợi dây lại mắc vào mặt trên của một mảnh kính vỡ, vừa kéo lại vừa mài mòn. Đây là dây thừng cứu hộ dùng trong phòng cháy có độ bền và dẻo dai cực lớn, tuy nhiên vẫn không chịu nổi vật sắc nhọn liên tục cắt chém như vậy, mắt thấy đứa nhỏ vẫn còn cách bọn họ có một đoạn mà dây thừng đã sắp sửa đứt đến nơi rồi!
Nhậm Diệc nằm trên mặt đất, giương mắt nhìn đăm đăm đứa bé. Sự đau đớn về thể xác và sự tra tấn về tinh thần dường như đang rời xa anh, anh đã biết mình sắp ngất đi rồi, chưa đầy hai phút nữa anh sẽ chết, không chết vì nhiệt độ cao thì cũng chết vì ngạt thở.
Anh không muốn chết, chỉ là, chỉ là thời điểm anh lựa chọn nghề nghiệp này, anh đã chuẩn bị tinh thần cho thời khắc này từ rất lâu.
Chẳng qua tiếp thu còn khó nhọc hơn tưởng tượng.
Anh muốn sống tiếp lắm, cha đang đợi anh, Cung Ứng Huyền cũng đang đợi anh. Cung Ứng Huyền... Hẳn là đang đứng ngay dưới mặt đất, còn đang dõi theo anh, anh mà chết rồi, vết thương từ thuở ấu thơ của Cung Ứng Huyền sẽ bị xé rách thêm một lần, chỉ e rằng sẽ không bao giờ lành lại nữa.
Nhưng, anh thật sự không còn sức lực, cũng không còn cách nào cả.
Ít nhất hãy để đứa trẻ kia được sống tiếp......
"Đội trưởng Tôn!" Lý Táp trợn tròn mắt, "Anh làm gì vậy!"
Tôn Định Nghĩa lại nhặt thêm một sợi dây cứu hộ, vừa quấn lên thắt lưng của chính mình, vừa ném đầu còn lại cho Đinh Kình, sau đó không hề nao núng bay người từ hành lang xuống, ôm chặt đứa trẻ.
Nhậm Diệc trừng mắt nhìn Tôn Định Nghĩa, chút ít sức mạnh được truyền vào trong cơ thể khiến anh giãy dụa, gắng gượng muốn bò dậy.
"Một, hai, ba, cố lên!" Bốn người Lưu Huy liều mạng tha lôi dây thừng.
Chỉ là sợi dây này cũng không tránh khỏi số phận bị mài mòn của mình, khắp nơi bên mặt nứt đều là mảnh kính vỡ, mà bởi mặt trên hành lang cũng gồng gánh năm người lớn lẫn một đứa nhỏ, lại bắt đầu phát ra tiếng vang khủng bố.
Tôn Định Nghĩa nhìn sợi dây của mình, không thể giữ được nữa, thậm chí cả hành lang cũng đầy rẫy nguy hiểm. Cậu nâng đứa trẻ lên bằng một tay: "Kéo đứa trẻ lên đi! Trước hết cứ kéo đứa trẻ lên đã!"
Nhậm Diệc ở cách đó không xa chứng kiến cảnh tượng đau lòng kia, nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể hét lên trong vô vọng: "Cố lên nào, mau kéo bọn họ lên đi."
"Cứu đứa bé trước, nhanh lên một chút! Đây là mệnh lệnh!" Tôn Định Nghĩa quát to.
Lưu Huy giật chặt dây thừng, cắn răng nói: "Lý Táp, đi, đi kéo đứa bé lên đi."
Lý Táp nằm rạp xuống, bò đến rìa mặt nứt, nhoài nửa người ra khỏi hành lang, vươn tay đỡ lấy đứa trẻ.
Tôn Định Nghĩa dồn hết sức ném đứa trẻ lên, Lý Táp một phát bắt được cánh tay nó, lôi lên, đưa đến khu vực an toàn.
"Ầm" một tiếng, hành lang đã chìm xuống một phần, từ góc độ của Tôn Định Nghĩa thì thậm chí có thể thấy được những thanh thép đang bị uốn cong. Trong mắt cậu tràn đầy tuyệt vọng: "Lưu Huy, hành lang không xong rồi, các cậu lui về đi."
Nhậm Diệc tuyệt vọng nhìn mọi thứ trước mặt. Một bên là dãy hành lang sắp sập, một bên là Tôn Định Nghĩa sắp sửa rơi xuống, người anh cứng đơ như một tảng đá, lời lẽ bị kẹt cứng trong cổ họng.
Lưu Huy và những người khác vẫn không lùi, còn đang dùng sức kéo lên, hành lang liền phát ra tiếng cọt kẹt sắp chết, xi măng nứt ra, kính rơi xuống.
Trên mặt Tôn Định Nghĩa toàn là nước mắt, một tay cậu mò lên móc khóa ở thắt lưng.
"Đừng....." Nhậm Diệc vô vọng vươn tay ra.
Tôn Định Nghĩa gào lên một tiếng: "Kiếp sau vẫn còn là anh em!" Cậu mở khóa ra, thân hình liệng như chim gãy cánh, rơi vào biển khói lửa dày đặc.
"Aaaaa---" Nhậm Diệc phát ra tiếng than khóc thê lương.
"Đội trưởng Tôn---"
Lưu Huy cùng những người khác suy sụp òa khóc. Lý Táp vừa quay lại đã cuống quýt kéo bọn họ về: "Hành lang sắp sập, hành lang sắp sập rồi!"
Vào thời điểm trước khi hành lang bị sụp đổ hoàn toàn, Lý Táp gắng gượng kéo mấy người trở về tòa B, bọn họ tận mắt chứng kiến hành lang sập xuống, mất hút không thấy tăm hơi, cùng với cả người anh em của bọn họ.
Nhậm Diệc nằm trên mặt đất, cổ họng phát ra tiếng kêu khóc rấm rứt như người đang hấp hối, anh đau đớn đến xé lòng, chẳng biết lúc này rốt cuộc là hiện thực hay chỉ là mơ. Mí mắt của anh càng lúc càng nặng trĩu, hơi thở càng ngày càng yếu ớt, song chút hơi tàn để cử động ngón tay anh còn không có.
Người đối diện tuyệt vọng gọi anh, nhưng âm thanh kia nghe sao mà xa xăm quá.
Khi Nghiêm Giác nâng bục sàn đến nơi, Nhậm Diệc đã gần bất tỉnh nhân sự