Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khúc Dương Ba bực mình nói: "Vụ phóng viên với người nhà kia, cả hai đều là lúc cậu ấy mới vào trung đội. Tình huống thật thì ngài chúng biết rồi, cậu ấy cũng đã bị xử phạt. Còn bóc mẹ ra để phán lúc mười mấy tuổi, hồi nhỏ đái dầm cũng là có tội chắc?"
Hứa Tiến quát lên: "Cậu nói cái này với tôi có ích gì? Làm sao có thể khiến những người không quen thân gì tin vào nhân phẩm của cậu ta đây? Từ video ở tiểu khu An Gia, đến bệnh viện tư nhân, lôi cả chuyện cũ, từng đợt sóng liên tiếp này, đã cố định hình tượng của cậu ta trong tâm lý cư dân mạng rồi. Bộ truyền thông và cảnh sát đang cùng nhau xử lý dư luận trên mạng, nhưng hiện giờ cái này đang là điểm nóng thời sự, rất khó dập được, thậm chí có khả năng sẽ phản tác dụng. Chúng ta nhất định phải chuẩn bị kỹ càng chứng cứ, phản bác lại từng cái một."
"Chúng tôi sẽ chuẩn bị chứng cứ thật kỹ càng." Khúc Dương Ba thấy Nhậm Diệc còn đang ngây người, đẩy anh một cái, "Nhậm Diệc."
Nhậm Diệc miễn cưỡng hoàn hồn, "Ừ" một tiếng thật trầm.
Lúc Hứa Tiến với Khúc Dương Ba thảo luận kế hoạch đối phó, anh từ đầu đến cuối chỉ ở trong một trạng thái hoảng hốt. Trong lòng anh giăng kín mây đen của nỗi lo âu và khủng hoảng. Chuyện này sẽ phát triển thế nào, kết cục sẽ ra làm sao? Anh nhận quà tặng của người thân cận rồi, lại là nhận hối lộ ư? Dù cho giữa hai người không hề có bất cứ trao đổi lợi ích nào? Anh sẽ bị xử phạt sao, rồi bị giáng chức hay thậm chí là...
Công việc này là tín ngưỡng suốt đời của anh, anh không biết nếu bị buộc phải rời đi, mình sẽ phải đối mặt thế nào.
Buổi chiều, Nhậm Diệc liên tiếp bị tổ điều tra và ban kỷ luật thẩm vấn, anh cũng thành thật nói toàn bộ tình huống ra.
Lúc nói chuyện xong, đi ra khỏi phòng họp, Nhậm Diệc nhìn thấy Cung Ứng Huyền, không biết hắn đã chờ bên ngoài đã bao lâu.
Nhìn thấy Nhậm Diệc, vẻ mặt Cung Ứng Huyền méo xệch, trong mắt là vẻ vừa hổ thẹn vừa không cam lòng.
Nhậm Diệc bước tới: "Sao cậu lại đến đây?"
"Gọi điện thoại cho anh chẳng ai bắt máy."
"Tôi vừa tắt chuông." Nhậm Diệc nhìn người của tổ điều tra đang được Khúc Dương Ba tiễn ra cửa, "Suốt buổi chiều tôi đều nói chuyện."
Cung Ứng Huyền nhìn anh chăm chăm: "Anh không sao chứ?"
Nhậm Diệc ngập ngừng, rồi cười khổ: "Bây giờ khó nói lắm."
"Tôi..." Cung Ứng Huyền cắn răng nói, "Lại là tôi phá hoại."
"Cái này cũng không trách cậu được, tôi sẽ không bao giờ thừa nhận đây là đút lót hối lộ." Nhậm Diệc bình tĩnh nhìn Cung Ứng Huyền, "Cậu thì sao, có phải cậu cũng gặp phiền phức không?"
"Tôi sẽ xử lý tốt chuyện của mình, anh đừng lo lắng. Bệnh viện tôi từng thực hiện nhiều các dự án nghiên cứu khoa học và phúc lợi y tế cộng đồng rồi, không chỉ với cha anh, mà còn đặc biệt dành cho các cựu chiến binh. Tôi sẽ đưa ra bằng chứng đầy đủ, chứng minh giữa chúng ta không tồn tại bất cứ trao đổi lợi ích nào." Cung Ứng Huyền muốn đưa tay chạm lên mặt Nhậm Diệc, bởi gương mặt đó có vẻ vô cùng tái nhợt, hắn nhìn mà đau lòng. Chỉ là nghĩ tới hiện giờ đại sảnh bất cứ lúc nào cũng có người qua lại, hắn đành phải thôi.
Nhậm Diệc nhìn ra chủ ý của hắn: "Tới ký túc xá của tôi đi."
Hai người vào phòng, Nhậm Diệc tự rót cho mình một cốc nước, uống một ngụm lớn, hy vọng có thể làm trôi cả phiền muộn tích tụ trong lòng.
Cung Ứng Huyền ngồi ở ghế, có chút mệt mỏi, cúi thấp đầu nói: "Tôi không ngờ Tử Diễm sẽ nghĩ ra thủ đoạn như vậy. Có thể tiểu khu An Gia này có chuyện xảy ra, nhưng điều tra của hắn ta về anh, về bệnh viện, tuyệt đối không thể hoàn thành chỉ trong một sớm một chiều, chỉ mượn chuyện của tiểu khu An Gia này để quạt gió thổi lửa. Bệnh viện của chúng tôi cũng đang tiến hành điều tra nội bộ về vụ rò rỉ thông tin."
"Tôi cũng hoàn toàn không lường trước được điều này." Nhậm Diệc trầm giọng nói, "Internet, tuy mỗi ngày tôi đều dùng, nhưng đột nhiên tôi cảm giác mình chẳng hiểu nó chút nào." Anh cũng không biết chiến đấu ra sao ở một chiến trường mà mình không hiểu.
"Đây chỉ là diễn dịch cơ bản về bản chất con người thôi, trăm ngàn năm qua đều chưa từng thay đổi, có điều Internet là một phương tiện mới." Cung Ứng Huyền nói, "Dư luận trên mạng, cứ để người chuyên nghiệp xử lý đi, hiện giờ quan trọng nhất là chứng minh sự trong sạch của anh."
Nhậm Diệc vò tóc, không nói năng gì.
Điện thoại di động vang lên, Nhậm Diệc cầm lên nhìn thì thấy là một số lạ. Anh vừa định bắt máy, Cung Ứng Huyền đã ngăn lại: "Đừng bắt, thông tin cá nhân của anh mới bị bại lộ, chẳng mấy chốc sẽ có người gọi tới quấy rầy."
Nhưng Nhậm Diệc vẫn bắt, anh muốn thử xem mình có thể nghe được cái gì.
Giọng một người đàn ông truyền tới từ đầu dây bên kia, nghiêm chỉnh mà trong sáng, "Đội trưởng Nhậm, chào anh, tôi là Hà Cố, anh còn nhớ tôi không?"
Nhậm Diệc hơi sửng sốt: "A, kỹ sư Hà, tất nhiên là nhớ rồi."
Hà Cố nói một cách ngắn gọn và rõ ràng: "Chuyện mới phát sinh gần đây chúng tôi đều biết, nhân cách lẫn năng lực của anh chúng tôi đều tận mắt nghiệm chứng rồi, chúng tôi hy vọng có thể giúp anh."
Nhậm Diệc vô cùng cảm động: "Cảm ơn kỹ sư Hà, thực sự tôi cũng không biết bây giờ có thể làm được gì, nhưng ý tốt của các anh, tôi sẽ chân thành ghi nhớ."
"Bây giờ chúng tôi có thể làm nhiều lắm, công ty của Cư Hàn rất có kinh nghiệm xử lý dư luận trên mạng, bọn họ có quan hệ công chúng, cũng có hợp tác với công ty về mảng đó. Chỉ cần anh cung cấp tư liệu sống, bọn họ nhất định có thể làm cục diện chuyển biến tốt."
"Thực ra bộ truyền thông với cảnh sát cũng đang xử lý rồi, tôi cảm thấy hiện giờ nghe lãnh đạo sắp xếp vẫn tốt hơn, nhưng mà thật sự rất cảm ơn các anh."
Hà Cố nói: "Cũng đúng, định hướng chính thức quan trọng hơn. Nếu anh cần chúng tôi hỗ trợ gì, cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào, đừng khách sáo, anh đã cứu chúng tôi, phải làm sao mới có được ân tình này chứ."