Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhậm Diệc ngồi ở ghế sau, ho khan hồi lâu, mấy lần tài xế quay lại muốn bắt chuyện với anh mà cũng không chen lời vào được.
Chờ mãi đến lúc Nhậm Diệc ho xong, tài xế mới hỏi: "Anh đẹp trai ơi, anh mới ra viện à? Tình trạng anh thế này mà bác sĩ không giữ lại nằm viện sao?"
"Hết giường rồi."
Tài xế tỏ vẻ đã hiểu, sau đó lại hỏi với vẻ hơi lo lắng: "Anh theo dõi làm gì vậy, không phạm pháp chứ?"
"Tôi là cảnh sát."
Tài xế trợn tròn mắt, ánh mắt lóe lên sự phấn khởi: "Phía trước là phần tử tội phạm à? Ngài cứ yên tâm, trừ khi nó mọc cánh, không thì tôi sẽ không để mất dấu đâu."
Nhậm Diệc cười: "Để xem bác tài thế nào."
Trên đường, Nhậm Diệc vừa nhìn chằm chằm chiếc xe phía trước, vừa soạn một tin nhắn cho Cung Ứng Huyền: Anh đụng phải ba của Phi Lan ở bệnh viện, ông ta nhận được một tin nhắn ám hiệu đã đi ngay rồi. Anh thấy khả nghi quá, đang theo dõi ông ta đây, bây giờ đang đi về phía đông của đại lộ Mẫn Huệ.
Mười mấy phút sau, Cung Ứng Huyền mới gọi lại. Nhậm Diệc còn chưa kịp mở miệng, Cung Ứng Huyền đã nổi giận đùng đùng, nói: "Nhậm Diệc, anh chán sống rồi phải không! Anh mới ở viện được có mấy ngày đã chạy đi, quay lại ngay cho em!"
Nhậm Diệc trấn an hắn: "Em đừng nóng, bây giờ anh chỉ ngồi xe xem ông ta đi đâu thôi, có làm gì đâu, ở bệnh viện anh cũng chỉ ngồi không mà."
"Vớ vẩn, chức năng phổi của anh bị tổn thương, bây giờ không thể hít thở không khí ô nhiễm, biểu bì vết thương cũng mới khép lại. Anh gửi biển số xe của ông ta cho em, em sẽ phái người đi theo dõi, còn anh lập tức trở lại cho em."
"Dù gì anh cũng tới đây rồi, có khi ông ta cũng sắp đến nơi." Nhậm Diệc vẫn gửi biển số xe cho Cung Ứng Huyền, "Anh muốn xác định người của bên em đuổi kịp đã, rồi sẽ về."
"Bây giờ anh ở đâu?"
Nhậm Diệc nhìn ra cửa sổ: "Ở gần cầu Kiến Hưng."
Cung Ứng Huyền trầm mặc: "Em cũng ở gần đó, đang nghe lén phòng khách của khách sạn chỗ Bạch Diễm ở."
Nhậm Diệc hít sâu một hơi: "Ý em là, có khả năng ông ta đang tới khách sạn đó?"
"Có thể, nếu như ông ta thật sự tới khách sạn đó mà anh thấy được thì xác nhận lại cho em, sau đó anh về đi."
"Được rồi."
"Nghe lời em, anh nhất định phải trở về, nơi này không phải chiến trường của anh đâu."
"Được, anh sẽ về ngay mà." Nhậm Diệc thở dài, "Nói thật, Nhạc Tân Cốc nhìn cũng đâu giống người xấu. Anh cũng không hiểu, nếu ông ta thật sự có quan hệ với tổ chức thì sao lại để Tử Diễm tổn thương con gái mình chứ?"
"Cái gì cũng có khả năng, cái kim trong bọc lâu ngày lòi ra thì mới biết được."
Nhậm Diệc ngồi xe taxi, theo xe của Nhạc Tân Cốc rẽ về hướng bắc, bảng hiệu lớn của khách sạn Kiến Hưng đã thấy được rõ ràng.
Đến cuối đoạn đường, Nhậm Diệc gần như ngưng thở. Anh đã rõ ràng đoán được kết quả, song trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng. Anh với Cung Ứng Huyền đều không mong Nhạc Tân Cốc sẽ có bất cứ liên hệ nào với chuyện này, Cung Phi Lan đã trải qua quá nhiều tổn thương mà con bé đáng ra không phải chịu, cô bé vô tội biết mấy mà lại phải trả giá cho sai lầm của người lớn.
Nhưng rồi anh vẫn trơ mắt nhìn Nhạc Tân Cốc lái xe vào hầm để xe của khách sạn Kiến Hưng.
Nhậm Diệc hít sâu một hơi, xụi lơ dựa lên lưng ghế, bỗng hơi mờ mịt.
Tài xế hỏi: "Đồng chí cảnh sát, có theo vào không?"
"Anh cứ đỗ ở ven đường đi đã." Nhậm Diệc kể lại cảnh tượng mình nhìn thấy cho Cung Ứng Huyền, chắc là hắn cũng có thể quan sát toàn bộ khách sạn ở một nơi cao nào đó, có thể nhìn qua kính viễn vọng.
Lúc tin nhắn của anh vừa được gửi đi, gần như ngay cùng lúc đó, anh đã nhận được tin của Cung Ứng Huyền, chỉ có hai từ đơn giản: "Trở lại."
Nhậm Diệc nói: "Bác tài, anh đưa tôi trở lại bệnh viện đi."
"A, thế là xong rồi à?"
"Vâng, đi thôi."
"Được rồi."
Tài xế vừa mới quay đầu, điện thoại di động của Nhậm Diệc lại vang lên, lần này là số lạ.
Nhậm Diệc nhìn những con số này, bỗng nảy sinh một cảm giác quái gở. Trong đầu anh có hai giọng nói đồng thời vang lên, một cái kêu lên ngăn anh đừng bắt máy, một cái khác nghiêm túc và bình tĩnh bảo anh cứ bắt đi, đó là sự đấu tranh giữa việc tránh hại tìm lợi và tín ngưỡng cứu sống người khác.
Dù xưa nay anh chưa từng thấy cuộc gọi này, cũng không đoán được là ai, gọi đến vì cái gì, nhưng anh vẫn biết cuộc gọi này có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Nhậm Diệc siết chặt tay, run rẩy ấn xuống nút gọi: "Alo?"
"Đội trưởng Nhậm, tôi là ba của Phi Lan." Giọng nói truyền đến từ điện thoại thoáng run rẩy.
"Tôi nghe."
"Tôi... Bây giờ cậu làm ơn xuống xe, trong vòng 3 phút phải tới hội trường chức năng ở tầng 3 của khách sạn Kiến Hưng, không thì tôi sẽ chết."
Nhậm Diệc tức thì đã quên cả thở.
"Còn 2 phút 50 giây nữa." Từng chữ Nhạc Tân Cốc nói ra đều cứ như đang tụng kinh, nhưng sự run rẩy và hoảng sợ đó là thật.
Nhậm Diệc ngó nghiêng xung quanh theo bản năng giống như cầu cứu. Anh biết ở một nơi nào đó, ở một nơi cao, Cung Ứng Huyền đang dõi theo anh. Có lẽ bây giờ Cung Ứng Huyền không giúp được anh, nhưng hiện giờ người duy nhất có thể giúp anh cũng chính là hắn, là bệnh viện mà lý trí anh sẽ trở về, chỉ như vậy mới có thể đảm bảo an toàn của mình.
Nhưng đó là ba của Phi Lan. Phi Lan vẫn có thể tạo dựng tình thân thực sự với người cha "không mấy gần gũi" của mình, trong khi đó là điều mà Cung Ứng Huyền cả đời này cũng không thể có. Hắn nỡ để em gái mình trải qua nỗi đau giống mình sao?
"Còn 2 phút 30 giây."
Nhậm Diệc vừa mở cửa xe, vỗ vỗ ghế dựa phía trước, nhanh chóng nói: "Bác tài ơi, tôi không có thời gian, lập tức sẽ có một chàng cảnh sát đẹp trai vch đến tìm anh, cậu ấy có tiền, anh còn được nhiều hơn."
Nói xong, anh chạy vội về phía đại sảnh.
Nhậm Diệc vừa mới bước vào đại sảnh, Cung Ứng Huyền đã gọi điện thoại đến. Nhậm Diệc kéo một nhân viên phục vụ lại, "Tôi là lính cứu hỏa, lập tức sơ tán quần chúng đi, ở đây có bom, nhanh lên!"
Nhân viên phục vụ choáng váng nhìn anh.
"Nhanh một chút đi!" Nhậm Diệc vừa nhấn xuống nút gọi, vừa chạy lên lầu. Anh vẫn thở hồng hộc không dứt, nhưng vẫn mở lời trước khi Cung Ứng Huyền kịp nói: "Nhạc Tân Cốc bị, bị ép, anh bắt buộc phải chạy lên phòng họp chức năng ở tầng ba, không thì tính mạng ông ta sẽ bị đe dọa."
"Anh không được đi!" Cung Ứng Huyền gào lên như phát điên, "Anh không được đi, không được đi! Đây là cái bẫy, anh mà dám đi, em sẽ không bao bọc được anh nữa, anh không được đi!"
"Anh biết là bẫy, nhưng nếu đổi lại là em, em cũng sẽ đi thôi. Vì Phi Lan, cũng vì chân tướng." Nhậm Diệc quay lại mạnh mẽ hôn "Chụt" một cái qua điện thoại, giả bộ ung dung nói, "Chú cảnh sát của chúng ta tới cứu anh đi, lần nào em cũng cứu anh mà."
Nói xong, Nhậm Diệc quả quyết cúp máy, bởi anh đã chạy tới tầng ba rồi. Anh vừa liếc mắt đã thấy cánh cửa vừa cao lớn vừa uy nghi kia.
Nhậm Diệc ấn mạnh xuống ngực mình hai cái, nỗ lực điều chỉnh lại nhịp tim đập loạn xạ và cơn ho không dứt của mình, sau đó đẩy cửa lớn ra.
Trong phòng họp rộng lớn là những chiếc bàn được bày theo hàng lối. Loại phòng khách này đều được dùng để mở tiệc hoặc tổ chức tiệc cưới, nên nếu chỉ trơ trọi vài người thì sẽ có vẻ vô cùng trống trải và lạnh lẽo.
Nhậm Diệc đứng ở cửa, nhìn hai người đang ngồi trên ghế chủ trì hội nghị.
Một người là Nhạc Tân Cốc, còn lại là Bạch Xích Thành - Nhậm Diệc đã từng xem ảnh của hắn ta rất nhiều lần, nên chỉ cần nhìn thoáng là nhận ra ngay.
Nhậm Diệc chậm rãi đi tới.
Vóc người Bạch Xích Thành cao gầy, tướng mạo lịch sự và thanh lịch, trên mặt đeo một cặp kính không gọng, diện một bộ tây trang tiện nghi được sản xuất theo dây chuyền - không được vừa vặn lắm, nhưng rất tao nhã. Ngoại hình của hắn ta hoàn toàn phù hợp với hình tượng của một giáo sư hóa học, chẳng khác gì mấy ông giáo sư người ta sẽ bắt gặp trong khuôn viên trường.
Người như vậy, ai mà tin nổi hắn ta là một hung thủ giết người điên cuồng, biến thái và tàn nhẫn chứ? Thậm chí còn giết chết cả vợ con của mình?
Bạch Xích Thành đánh giá Nhậm Diệc một lượt từ trên xuống dưới.
Nhậm Diệc đi tới chỗ cách bọn họ 20 mét thì dừng lại, đây là khoảng cách tâm lý an toàn của anh: "Bạch Xích Thành."
"Đội trưởng Nhậm, cuối cùng cũng gặp." Bạch Xích Thành vô cảm nhìn Nhậm Diệc, "Mày đã biết tao ở đây từ lâu rồi nhỉ?"
"Mày cũng đã biết trước là tao đã biết, đúng không?" Nhậm Diệc nhìn sang Nhạc Tân Cốc, vẻ ngoài của ông ta không có bất cứ điều gì khác thường, thậm chí không phải cảnh tượng kịch tích kiểu bị dí súng vào đầu như phim, chỉ vỏn vẹn là ngồi bên cạnh Bạch Xích Thành thôi. Song Nhậm Diệc vẫn nhìn ra ông ta đang hoảng sợ đến mức đứng ngồi không yên, con ngươi không ngừng chớp tắt, dường như có rất nhiều điều muốn nói.
"Tao biết mình không trốn được, toàn quốc đều đang truy nã tao."
"Vậy mày vào khách sạn kiểu gì?"
"Chẳng lẽ tao lại đi cầm CMND của mình ra bàn lễ tân thuê phòng chắc?" Bạch Xích Thành khinh khỉnh nhìn Nhậm Diệc, "Mày hỏi một câu ngu xuẩn như thế, là để kéo dài thời gian cho tiến sĩ Cung đến cứu mày chứ gì?"
"Nếu mày đã dám táo tợn xuất hiện trước mặt tao như vậy thì chắc chắn đã có chuẩn bị từ trước, chỉ sợ tao cũng không được cứu dễ vậy đâu." Nhậm Diệc hất cằm sang phía Nhạc Tân Cốc, "Ông ta làm sao?"
"Không phải chúng mày đã nghi đến ông ta rồi à, còn hỏi tao làm gì?"
"Không có chứng cứ mới chỉ gọi là nghi ngờ, biết thì đã bắt từ lâu rồi." Nhậm Diệc nói, "Là mày để ông ta dẫn tao đến khách sạn?"
"Đúng, nay gần như chẳng tìm được cơ hội nào tách mày khỏi đàn." Bạch Xích Thành nói, "Ném điện thoại của mày cho tao."
Nhậm Diệc nheo mắt: "Mày lấy cái gì để uy hiếp tao? Ngồi bên cạnh ông ta thôi là dọa tao được à?"
Bạch Xích Thành không nhanh không chậm cởi áo khoác âu phục ra.
Nhậm Diệc tê hết cả da đầu.
Trên người Bạch Xích Thành được buộc các loại bình hóa chất nhỏ, kết nối chằng chịt bằng dây điện.
"Sao thế, hôm nay mày tới hiến tế hả?" Nhậm Diệc cắn răng nói.
"Điện thoại di động." Bạch Xích Thành lạnh lùng nhìn Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc đặt điện thoại xuống đất, dùng chân đá qua.
Bạch Xích Thành nhặt điện thoại, để lên bàn: "Mày không hỏi tao muốn làm gì à?"
"Bất luận mày có muốn làm gì, bọn tao sẽ đều ngăn chặn."
"Đây không phải là vấn đề."
"... Mày muốn làm gì?"
Bạch Xích Thành nhìn thật sâu vào mắt Nhậm Diệc: "Mày đã từng suy nghĩ về ý nghĩa của sinh mệnh chưa?"