Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Yue
Beta: Cy
Dường như nghe được tiếng bước chân, Cung Ứng Huyền mở mắt ra, chậm rãi ngẩng đầu lên, khi thấy rõ là Nhậm Diệc thì lộ ra vẻ đấu tranh và xấu hổ, cúi mặt xuống đất thật thấp.
Tâm tình Nhậm Diệc vô cùng phức tạp, một mặt đau lòng, một mặt lại không kìm được cơn giận. Anh có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Cung Ứng Huyền, đứng đầu là về Khưu Ngôn, nhưng anh nhịn không hỏi ra miệng. Bởi anh biết một khi mở lời, tất cả bao oán hận và nghi vấn sẽ tuôn trào chẳng khác nào một con đập lớn thoát lũ. Hiện giờ lại không phải lúc để dòng thác lũ nhấn chìm bọn họ.
Hoàng Diễm đẩy Nhậm Diệc một cái: "Mày thấy nó rồi đấy, còn sống."
Nhậm Diệc thậm chí không muốn nhìn Cung Ứng Huyền nhiều thêm nữa, anh quay mặt đi: "Thả cậu ấy ra."
"Nhậm Diệc!" Cung Ứng Huyền kêu, "Xin lỗi..." Vẻ mặt của hắn khó nén nổi đau đớn.
Nhậm Diệc không đáp lại, mà lớn tiếng nói: "Tử Diễm, chúng ta đã nói rồi, mày thả cậu ấy đi, tao đưa Hoàng Diễm đi lấy đồ."
Điện thoại Nhậm Diệc lại reo lên rất nhanh, Hoàng Diễm nhấn xuống nút gọi, đặt bên tai Nhậm Diệc.
Tử Diễm nói: "Nhỡ bọn tao thả nó ra xong mày nuốt lời thì sao?"
"Tao còn ở trong tay Hoàng Diễm cơ mà, nuốt lời thế nào được."
"Tao có cách rồi, sẽ công bằng cho cả đôi bên."
Nhậm Diệc khẽ gầm lên: "Mày bắt cóc bọn tao, công bằng cái đ*o gì!"
Tử Diễm cười nhẹ: "Mày nói đúng, không công bằng đâu, cái tao muốn là kết quả. Tao có thể thả tiến sĩ Cung ra, nhưng sẽ không cho nó xe, phòng khi nó phá đám."
Nhậm Diệc cắn răng: "Bây giờ bọn tao đang ở trong núi, mày không cho cậu ấy xe là muốn cậu ấy đi bộ mấy chục dặm đường núi với vết thương trên người chắc?"
"Đúng, đây cũng đâu tính là tao nuốt lời." Tử Diễm lạnh lùng hừ một tiếng, "Thả nó đi thì đúng là thả hổ về rừng, tao nào có ngu như vậy."
Não bộ Nhậm Diệc nhanh chóng suy nghĩ, anh biết Tử Diễm không chừa lại đừng lui cho mình, có khả năng đây là phương án duy nhất để Cung Ứng Huyền được tự do. Chỉ khi hắn rời đi mới cứu anh được.
Nhậm Diệc đột nhiên đấu tranh tâm lý một lần. Anh càng thêm do dự và hoài nghi, Cung Ứng Huyền liệu sẽ đến cứu mình sao? Trước đây anh cứ tưởng rằng ngay cả trời có sập xuống, Cung Ứng Huyền đều sẽ dũng cảm quên mình để tới cứu anh, chẳng qua bây giờ...
Nhậm Diệc nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Nếu anh đã chủ động lựa chọn tới đây thì nên tự chuẩn bị tâm lý không đường trở về rồi, đây đều là tự anh lựa chọn, lo trước lo sau thì có ích gì chứ.
Tử Diễm thúc giục: "Đừng có lãng phí thời giờ của tao."
"... Được rồi."
Cung Ứng Huyền cắn răng, không nhịn được nói: "Nhậm Diệc, anh đừng sợ, em sẽ trở lại cứu anh, đừng..."
"Im ngay!" Hoàng Diễm rống lên một tiếng, tiến lên phía trước, đạp Cung Ứng Huyền ngã xuống đất, "Thân mình còn lo chưa xong, nói vớ vẩn cái gì."
Nhậm Diệc nói: "Mau thả cậu ấy ra đi."
Hoàng Diễm dùng dao cắt dây thừng cho Cung Ứng Huyền. Cung Ứng Huyền thả lỏng chân tay một thoáng, nhưng dường như bị trói quá lâu nên hành động vô cùng chậm chạp, một hồi lâu vẫn chưa bò dậy được.
Nhậm Diệc thấy tình cảnh của hắn, chỉ sợ rất khó ra khỏi ngọn núi này, nhưng anh cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cung Ứng Huyền nhìn Nhậm Diệc bằng ánh mắt tha thiết và không đành lòng, dường như có ngàn vạn câu muốn nói, nhưng chẳng có cách nào nói nên lời. Cuối cùng vành mắt hắn đỏ lên, nhỏ giọng gọi thử tên anh.
Nhậm Diệc không đáp lại, thậm chí không buồn nhìn hắn.
Cung Ứng Huyền cắn răng, ôm lấy vết thương bên cánh tay phải, xoay người rời đi.
Hoàng Diễm cũng đưa Nhậm Diệc trở lại gara, đẩy anh tới xe: "Địa chỉ."
"Trở lại đường cũ."
Hoàng Diễm liếc xéo Nhậm Diệc: "Mày đặt bên trong cái hẻm kia à?"
"Mày đến là biết ngay thôi."
Hoàng Diễm bóp lấy cằm Nhậm Diệc: "Mày nghe cho kỹ đây, ông chủ tao muốn đích thân nghiệm thu những vật chứng này. Tao muốn chúng xuất hiện trước mắt tao không sót một cái nào, nếu mày dám giở trò gì với tao, tao có 10 ngàn phương pháp để hành hạ người khác, nhất định sẽ thử từng cái một trên người mày."
Nhậm Diệc lạnh nhạt nói: "Tao sẽ đưa cho mày, vả lại, tao giữ cũng có tác dụng gì đâu. Nhưng tao muốn đến một chỗ an toàn, bảo đảm mày không lấy được đồ lại giết tao."
Hoàng Diễm buông lỏng tay ra, nở một nụ cười khó hiểu.
Hai người ngồi xe rời khỏi biệt thự. Chạy từ đây tới chân núi cũng phải mất 40 phút, nếu đi bộ thì chỉ sợ là phải cả ngày.
Nhậm Diệc lắc lắc đầu, ánh mắt trở nên lạnh lẽo cứng rắn. Anh không nghĩ về Cung Ứng Huyền nữa, anh nợ hắn ân cứu mạng, bây giờ đã trả rồi, giờ đây anh phải nghĩ cách cứu chính mình.
Hoàng Diễm lái một đường về lại thành phố, trở lại đầu con hẻm nhỏ mà bọn họ gặp mặt. Chiếc xe Nhậm Diệc lái khi trước còn đang dừng trên đường, Hoàng Diễm đỗ lại sau nó.
"Đồ đâu?"
"Mày cho tao xuống xe trước đi." Nhậm Diệc ngó nghiêng bên ngoài, trên đường có người đi bộ, lân cận có cư dân, đối với anh mà nói là một hoàn cảnh tương đối an toàn.
Hoàng Diễm mở cửa xuống xe, vòng qua tháo dây an toàn cho Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc vùng lên ngay trong thời khắc đó, anh vùng ra khỏi dây thừng mình đã mài dọc đường, giơ dao lên, không do dự mà đâm hướng về phía mắt Hoàng Diễm, mang theo sự thù hận và khát vọng sinh tồn, dùng hết toàn lực.
Ánh mắt Hoàng Diễm tối sầm lại, nghiêng đầu đi tránh bằng tốc độ phản ứng tuyệt đỉnh, con dao xẹt qua thái dương của hắn ta, một chuỗi máu tung ra.
Nhậm Diệc thu tay về muốn đâm lại, nhưng người anh vẫn còn ở trong xe, không gian hoạt động vô cùng chật hẹp. Khuỷu tay bị ghế dựa chắn phải dừng lại, trong khoảnh khắc lùi ngắn ngủi này đã bị Hoàng Diễm một phát bắt được cổ tay, đánh hướng về phần khung xe, một tay khác cũng chặn lại nắm đấm đang vung tới của Nhậm Diệc.
Va chạm mạnh hai lần, Nhậm Diệc bị đau, bất đắc dĩ buông lỏng tay ra, con dao rơi xuống đất.
Nhậm Diệc húc đầu về phía ngực Hoàng Diễm, hai người đồng loạt ngã từ trong xe ra ngoài. Nhậm Diệc ngồi trên người Hoàng Diễm, vung nắm đấm lên, điên cuồng đấm lên đầu hắn ta. Hắn ta cản mấy lần nhưng cũng ăn vài quyền, rồi trở tay đánh vào eo Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể xiêu vẹo nghiêng ngả. Hoàng Diễm nhân đó vươn mình đè Nhậm Diệc xuống dưới, bàn tay nhanh chóng vung một cái, cứ thế kẹp một lưỡi dao nhỏ sáng choang giữa ngón tay, đâm thẳng về phía mặt Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc nhắm hai mắt lại theo bản năng.
Đợi đã lâu mà cơn đau trong tưởng tượng vẫn chưa xuất hiện, Nhậm Diệc run rẩy mở mắt ra.
Thứ xuất hiện đầu tiên trong tầm nhìn chính là đoạn lưỡi dao nhỏ sắc bén kia đang cách mắt mình rất gần, gần đến mức Nhậm Diệc không tài nào thấy được hình dáng cụ thể của nó, chỉ có một bóng mờ lớn. Anh biết nếu thứ nho nhỏ này hạ xuống một tấc vuông nữa là mắt mình không còn luôn.
Trái tim Nhậm Diệc run rẩy, cũng không dám thở mạnh.
Hoàng Diễm nhếch mép cười: "Không biết tự lượng sức mình."
Nhậm Diệc không cam lòng nhìn Hoàng Diễm.
Hoàng Diễm cúi đầu: "Nếu không phải ở đây có người, tao đã phế bỏ mắt mày luôn rồi."
Lồng ngực Nhậm Diệc phập phồng kịch liệt.
Hoàng Diễm lôi Nhậm Diệc từ dưới đất lên, trừng lại mấy người đi đường đang ngó về bên này. Mặt mày hắn ta hung ác, vừa nhìn đã biết là không dễ chọc vào, cũng chẳng ai dám tới lo chuyện bao đồng: "Đồ ở đâu?" Hắn ta đặt lưỡi dao nhỏ kịp giữa ngón tay lên huyệt thái dương của Nhậm Diệc, "Con dao nhỏ này không tiện cho việc giết người, nhưng rút máu thì dùng tốt đấy."
"Ở... Trong chiếc xe kia." Nhậm Diệc thấp giọng nói, "Tao đã vứt cái lốp dự phòng dưới đệm ở cốp sau, đồ giấu ở trong đó."
Hoàng Diễm túm lấy Nhậm Diệc, đi tới mặt sau của chiếc xe, xốc đệm lên nhìn thì quả đúng như Nhậm Diệc đã nói. Hoàng Diễm lấy điện thoại ra, gọi cho Tử Diễm: "Ông chủ, đã tìm được đồ. Vâng, tôi biết rồi."
Trên trán Nhậm Diệc toàn là mồ hôi, anh vùng vẫy hai tay: "Đồ tao đã đưa mày rồi, thả tao đi."
"Ông chủ thay đổi chủ ý rồi." Hoàng Diễm cười gằn, "Xét thấy ban nãy mày tập kích tao, như thế là chơi không đẹp, cũng đừng nói là bọn tao không tuân thủ lời hứa đấy. Ông chủ muốn gặp mày."
Nhậm Diệc nói một cách vô cảm: "Vốn dĩ mày có định thả tao đi đâu."
"Không phải thế." Hoàng Diễm túm Nhậm Diệc đi về xe của mình, "Mày làm hỏng nhiều chuyện tốt của bọn tao như vậy, mày tưởng mình có thể toàn thây trở ra thật đó à? Mày biết không, đã có người đồng ý chi một triệu đô la Mỹ để xem một người lính cứu hỏa là át chủ bài như mày bị thiêu sống trực tiếp một cách ngoạn mục."
Nhậm Diệc đột nhiên giãy dụa kịch liệt, thậm chí định hô cứu thật to.
Hoàng Diễm nhìn thấu ý đồ của anh, lần nữa bóp lấy cổ, nhưng chỉ chưa đầy hai mươi mấy giây anh đã từ từ nghẹt thở, đến mức não bộ thiếu dưỡng, lại tiếp tục bất tỉnh nhân sự.
- ---
Nhậm Diệc bị hai cái bạt tai tát cho tỉnh. Anh không hôn mê lâu lắm, vừa mở mắt thì thấy bọn họ đang ở trong một bãi đậu xe. Nhậm Diệc cảm thấy chỗ này cứ quen mắt thế nào, đây rõ ràng là sân chơi bỏ hoang mà khi trước Bạch Diễm ẩn náu mà!
Hoàng Diễm lôi anh ra khỏi xe, anh cúi đầu thì thấy mình lại bị trói.
Hoàng Diễm đá Nhậm Diệc: "Đi về phía trước, tiến vào đại sảnh cho khách du lịch kia." Hắn kéo hai cái vali trong tay.
Nhậm Diệc nhìn xung quanh, hoàn toàn hoang vắng, anh muốn chạy cũng không có nơi nào để chạy nữa. Tử Diễm ở ngay đây sao? Có phải Tử Diễm cảm thấy chỗ nào càng nguy hiểm sẽ càng an toàn, cho rằng cảnh sát không ngờ mình còn dám trở lại nơi này không? Đúng là to gan, quả thật ngoài dự đoán của mọi người.
Nhậm Diệc bị Hoàng Diễm thúc một đường đi qua phòng khách, tiến vào mặt sau của khu vực làm việc.
Cuối cùng, một văn phòng sáng đèn xuất hiện trước mắt.
Hoàng Diễm tới đẩy cửa ra, một người đàn ông tóc dài đang khom lưng quay về phía bọn họ, trước mặt gã thế mà lại là ba màn hình máy tính đang sáng. Nhậm Diệc nhìn thấy biệt thự kia ở trên đó, còn cả vài hình ảnh camera của sân chơi.
Một mùi quen thuộc xông lên mũi, mà nồng độ không hề thấp, là xăng. Nhậm Diệc chun mũi một cái, bất kể là ai cũng có thể nhận ra được mùi vị này, chứ đừng nói là anh. Ánh mắt của anh tìm kiếm xăng trong phòng theo bản năng, quả nhiên đã tìm được mấy thùng ở góc phòng.
Trong lòng anh sinh nghi, rồi lại cảm thấy việc này cũng chẳng đáng nghi gì. Một tổ chức tội phạm phóng hỏa biến thái mang theo xăng thì có gì lạ đâu.
Gã ngồi trước màn hình máy tính quay lại, là một người đàn ông ngoài ba mươi hơi mập, mặt đầy dấu vết sưng phù và thức đêm, tóc tai rối bết, dáng vẻ rụt rè, đằng sau mắt kính thật dày là một đôi mắt cá chết*.
(Mắt vô hồn trân trối, lòng trắng nhiều hơn lòng đen)
"Mày là Thanh Diễm nhỉ." Hoàng Diễm nói, "Ông chủ đâu, tao mang đồ lẫn người đến rồi."
"Tử Diễm không ở đây."
Hoàng Diễm cau mày nói: "Ông chủ đâu rồi?"
"Tử Diễm bảo để tao ở lại cùng với bọn mày." Thanh Diễm nở nụ cười, hàm răng mục ruỗng khiến người ta không khỏi căm ghét.
Hoàng Diễm im lặng một chút: "Là sao?"
Tay của Thanh Diễm đột nhiên với ra ngoài, lôi kéo một lúc trong không khí.
Thị lực của Nhậm Diệc vô cùng tốt, anh nhận ra trong tay Thanh Diễm có khả năng là một dây câu. Lòng anh kêu lên không ổn rồi, nhưng đã phản ứng không kịp nữa.
Một giây sau đã thấy từng mảng trần nhà đột nhiên nứt toác, rầm rầm rơi xuống, xăng theo đó chảy tới khắp mọi ngóc ngách trong gian phòng này, bao gồm cả ba người.
Nhậm Diệc và Hoàng Diễm bị trần nhà đập ngã xuống đất, tuy không tính là đau nhưng những tấm nhựa và khung linh tinh lấp lên người, xăng dưới chân lại trơn, căn bản nhất thời bọn họ bò lên không nổi chứ đừng nói là chạy trốn.
Tay Thanh Diễm mò lấy một cái bật lửa, cười như điên nói: "Để thần Quang Minh mang tất cả đi!"
Trong lòng Nhậm Diệc chỉ còn sót lại tuyệt vọng, không ngờ là một lính cứu hỏa, vận mệnh cuối cùng của anh lại là chôn thây trong biển lửa thật sao?
"Đoàng" Một tiếng súng vang lên.
Cơ thể Thanh Diễm bị lực xung kích cực lớn đẩy về phía sau, va đổ máy tính lẫn bàn của gã, cuối cùng ngã nhào xuống đất, máu tươi phun ra hòa lẫn cùng xăng trên nền đất. Vì tỉ trọng mà hai thứ bài xích lẫn nhau, cuối cùng, xăng nổi lên trên mặt máu tươi.
Nhậm Diệc kinh ngạc quay đầu, một thân hình cao lớn đang chặn ở cửa. Dư âm của ánh chiều tà tự nhiên tới từ sau lưng, phác họa dáng hình của hắn bằng kim quang, rạng ngời rực rỡ như một thiên thần giáng thế.
Cung Ứng Huyền?!