Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chuyển ngữ: Mạc Điềm
Cre: On pic
- ---------------------------------
Sáng hôm sau tỉnh lại, Nhậm Diệc gọi điện thoại về nhà, nghe giọng nói của cha vẫn như lúc thường hay nói chuyện với mình, lòng anh cũng ổn định thêm vài phần.
Thời tiết ngày càng lạnh, lúc huấn luyện vào sáng sớm bọn họ hấng gió hanh khô mà chạy mấy vòng, cảm giác da mặt cũng căng lên, môi muốn nứt ra luôn rồi.
Sau khi huấn luyện buổi sáng kết thúc, bọn họ tụ tập ở nhà ăn chờ cơm, Nhậm Diệc lấy ra một hộp vaseline bôi lên môi, vừa bôi vừa phàn nàn: "Mấy ngày nay khô quá đi mất."
Thôi Nghĩa Thắng trừng mắt nhìn Nhậm Diệc: "Nhậm đội, dáng vẻ này của anh điệu quá đi mất, còn được không đấy?"
"Môi anh cũng rách cmnr, ảnh hưởng đến hứng thú ăn uống thì quan tâm mịa gì mà điệu hay không điệu." Nhậm Diệc chẳng thèm để ý chút nào.
"Thứ này thì có tác dụng méo gì." Tôn Định Nghĩa nói.
"Dùng tốt mà, môi anh khô toàn dùng cái này." Nhậm Diệc lấy tay xoa xoa đôi môi căng bóng, nhíu mày.
"Không gì có thể sánh bằng nước bọt tình yêu." Tôn Định Nghĩa chu môi, say mê hôn không khí hai cái.
Cao Cách làm tư thế muốn tẩn cậu ta một trận.
Tôn Định Nghĩa đùa giỡn đổi chỗ ngồi: "Nhậm đội, anh bôi thứ đồ chơi này không bằng tìm người hôn môi cho rồi."
Cao Cách chỉ vào Tôn Định Nghĩa: "Lôi tên phản tặc này ra treo lên thang mây cho ta."
"Được đó!" Mấy người chiến sĩ hùa nhau xông lên.
Nhậm Diệc hừ một tiếng từ lỗ mũi, thuận miệng nói: "Sao chú biết anh không hôn người nào."
Cả phòng im lặng trong nháy mắt, mọi người mở to mắt nhìn Nhậm Diệc.
"Áu áu, Nhậm đội, hai ngày nay anh đi đâu làm gì, gần đây anh thường xuyên xin nghỉ có phải là đi yêu đương không?"
Nhậm Diệc nhớ lại cái đêm khuya vắng người ấy, nụ hôn bí mật kia.
Nụ hôn kia vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, không mang theo bất kỳ dục vọng gì, không giống với những nụ hôn quyến rũ hoặc dâng trào mà anh từng nếm thử, đơn giản mà nói không khác gì canh suông vô vị, thế nhưng lại khiến tim anh loạn nhịp, mang theo dư vị vô tận, để lại dấu ấn khó phai trong lòng anh.
Nếu như không phải là mới nếm trải, chính anh cũng không tin bản thân lại vì một nụ hôn ngắn ngủi mà rung động mấy ngày lận.
Nhậm Diệc ho nhẹ: "Suốt ngày tôi phải chú ý đám người không biết làm người khác bớt lo như các cậu, làm gì có thời gian để yêu đương."
Khúc Dương Ba "xùy" một tiếng: "Cậu chú ý hay là tôi chú ý."
"Oé, phản ứng của Nhậm đội rất bất thường nhé." Hai mắt Tôn Định Nghĩa sáng lên, nhìn Nhậm Diệc, "Đi yêu đương thật đấy hả, quan hệ của chúng ta tốt thế này, nói thật đi mà."
"Không có chính là không có, mấy người rảnh rỗi như vậy, có phải buổi chiều muốn tăng lượng huấn luyện không?"
"Lúc nào cũng đem chuyện này ra dọa bọn em." Cao Cách không phục nói, "Toàn trốn tránh vấn đề."
"Ít ra cũng có người trong lòng ấy gì." Lý Táp vẫn luôn ở bên cạnh im lặng hóng hớt đột nhiên nói một câu.
"Nghe đi, chị Táp của chúng ta cũng nói thế rồi, trực giác của phụ nữ là chuẩn nhất."
Khúc Dương Ba lộ ra nụ cười ý vị sâu xa.
Trước mắt Nhậm Diệc không thể khống chế mà hiện lên không mặt của Cung Ứng Huyền, tuy anh chột dạ nhưng nét mặt vẫn ngụy trang tốt lắm: "Mấy người..."
Chuông báo động vang lên đột ngột.
"Ôi trời, sắp được ăn cơm rồi mà." Tôn Định Nghĩa kêu rên.
Mặc dù ngoài miệng oán hận, nhưng động tác dưới chân vẫn không ngừng, lấy tốc độ nhanh nhất đi xuống lầu, tập hợp ở ga-ra.
Nơi báo nguy là một siêu thị bách hóa nhỏ, nói là cụm bình ắc quy trong phòng thiết bị bốc cháy, trong cửa hàng toàn vật dễ cháy, nếu không nhanh chóng khống chế tình hình hỏa hoạn, rất có thể sẽ diễn biến thành sự cố nghiêm trọng, bọn họ hoàn tất việc mặc quần áo bằng tốc độ tối đa, lên xe, xuất phát.
Trên đường đi, bọn họ đã nắm được nguyên nhân bình ắc quy bốc cháy là do vận hành phụ tải quá mức. Thì ra, khu thương mại này vì muốn tiết kiệm tiền đã lén lút đặt mua một lượng lớn bình điện Lithium, ban đêm tích điện, ban ngày phát điện, lý do là tiền điện ban đêm rẻ hơn ban ngày.
Bình điện Lithium là một thứ khá phiền phức, một khi bốc cháy thì rất khó dập tắt, đây cũng là nguyên nhân đối với việc hạn chế mang các loại sạc dự phòng lên máy bay. Mấy năm gần đây do bình điện Lithium của xe điện bốc cháy dẫn tới hỏa hoạn phát sinh hàng năm tăng cao, cửa hàng này làm như thế là hoàn toàn vi phạm điều lệ PCCC.
Bọn họ đến khu thương mại, phi thẳng về phía phòng thiết bị.
Từ xa đã thấy khói từ trong cửa phòng thiết bị không ngừng bốc ra ngoài, một đám nhân viên đứng ở đằng xa, trong tay cầm chất dập lửa nhưng không ai dám tiến lên.
Dù mặc trang phục bảo hộ nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được sức nóng.
"Lính cứu hỏa, lính cứu hỏa đến rồi!"
Nhậm Diệc dẫn đầu hỏi: "Có nhân viên nào bị mắc kẹt không?"
"Không có."
"Đã ngắt nguồn điện chưa?"
"Ngắt rồi."
"Tình huống bên trong thế nào?" Nhậm Diệc đi vào trong nhìn thử, chỉ có thể thấy ánh lửa đỏ thiêu đốt phát ra ngoài, những thứ còn lại đều ẩn trong làn khói đặc cuồn cuộn.
Người phụ trách lau mồ hôi: "Bên trong có một cụm ắc quy đang cháy, chúng tôi muốn tự dập lửa, nhưng... không dập nổi, sau đó vì bên trong quá nóng nên chúng tôi ra ngoài."
Nhậm Diệc trợn mắt nhìn anh ta: "Lửa cháy các anh không gọi 119 đầu tiên, lại còn tự dập? Có biết cháy bình điện Lithium khó dập thế nào không hả?!"
Người phụ trách nói không ra lời.
Do sợ bị xử phạt PCCC, sợ gánh trách nhiệm vì ngay từ đầu đã không báo cảnh sát nên lựa chọn tự mình dập lửa, hậu quả là bỏ lỡ thời gian cứu hỏa tốt nhất. Quả thật Nhậm Diệc đã từng gặp rất nhiều, rất nhiều sự cố nhỏ biến thành sự cố lớn chỉ vì thế, anh biết rằng có oán trách người này cũng không có tác dụng nhưng vẫn tức anh ách.
Nhậm Diệc chỉ huy: "Đinh Kình, chuẩn bị cung cấp nước, báo tổng đội liên hệ với bên thị chính (làm công việc quản lý hành chính của một thành phố, thị xã,..) để gia tăng áp lực nước của khu vực này."
"Rõ."
"Lưu Huy, cho điều hai bệ quạt hút gió đến đây."
"Rõ."
"Cao Cách, Tôn Định Nghĩa, hai người theo tôi vào trong xem thử xem."
Ba người võ trang đầy đủ, tiến vào phòng thiết bị.
Phòng thiết bị chỉ có một cánh cửa và một cái cửa sổ, đứng từ xa đã thấy khói mịt mù tỏa nhiệt, mà nhiệt độ bên trong vào lúc này lại như địa ngục, có thể nướng chín người. Đã mặc quần áo cách nhiệt mà Nhậm Diệc vẫn cảm thấy da thịt mình sắp bị nóng chảy. Trong hoàn cảnh này bọn họ chỉ chống cự tối đa được một phút.
Nhậm Diệc cắn chặt răng, đi về nơi đang bốc cháy.
Cụm bình ắc quy kia được đặt chồng chất gần vách tường, năm hàng bốn nhóm, tổng cộng là hai mươi cái, cái nào cái nấy to như va-li, phủ đầy dây điện tạp nham, ngọn lửa bốc cháy phát ra âm thanh đáng sợ. Nơi đầu tiên cháy hẳn là cái bên trái bình ở giữa, lúc này đã bị cháy đỏ toàn bộ, đồng thời bốn cái xung quanh cũng bén lửa.
Biện pháp tốt nhất để dập hỏa hoạn từ bình điện Lithium là phun nước, hơn nữa phải phun rất nhiều nước, nước không đủ lửa không tắt, nếu là cục pin Lithium nhỏ thì ném thẳng vào trong nước là cách làm sáng suốt nhất. Thế nhưng bình ắc quy lớn cỡ này, lại cháy thành như vậy, không có đủ điều kiện để chuyển nó đi.
Rất nhanh, cả ba người đều không chống đỡ nổi phải lui ra ngoài.
Nhậm Diệc tháo mặt nạ bảo hộ xuống, trên mặt toàn mồ hôi, anh nói hổn hển: "Phiền phức, nhiệt độ này đến người còn không chịu nổi, phun nước kiểu gì?"
"Chỉ đành luân phiên nhau thôi." Cao Cách nói.
Nhậm Diệc suy tư nói: "Vừa bật quạt tản nhiệt, vừa phun nước hạ nhiệt, chỉ có thể như thế."
Một người đàn ông trông giống tầng lớp quản lý tới bên cạnh Nhậm Diệc: "Đồng chí, các anh định dập lửa bằng cách nào?"
"Chúng tôi cần dùng hai bệ quạt hút gió chia nhau đẩy khói ra ngoài từ cửa ra vào và cửa sổ, sau đó phun nước."
Sắc mặt người đàn ông thay đổi: "Đồng chí, anh thử nghĩ biện pháp khác đi, nghìn vạn lần đừng phun nước. Nếu phun nước thì bình điện của chúng tôi sẽ bị phá hủy hết mất, một cái bình điện hơn 20 vạn đấy."
Nhậm Diệc nheo mắt nhìn hắn ta.
"Không phải là có các loại bột khô ư? Nếu vẫn không được, vậy biện pháp cách khí* thì sao? Chặn hết các luồng không khí thì lửa sẽ tắt thôi." (cách khí là phương pháp chữa cháy bằng cách ngăn không cho không khí tiếp xúc với ngọn lửa bằng chất không cháy như cát, xi măng,..., hoặc dùng khí trơ, cácbon điôxít để làm loãng không khí xung quanh khu vực cháy,...)
Nhậm Diệc lạnh lùng nói: "Nguyên lý của bột khô là cách khí để dập lửa, không thể thực hiện với bình điện Lithium được. Bên trong đã có năm bình điện bốc cháy, trước lúc cách khí để dập lửa đã có thể dẫn cháy, kíp nổ cho nhiều bình điện hơn, hơn nữa nhiệt độ cao vượt mức còn có thể làm tổn hại cốt thép bên trong vách tường."
Người đàn ông kéo Nhậm Diệc, vội la lên: "Anh thử nghĩ cách khác đi được không, mang những bình điện đang cháy ra ngoài ấy."
Nhậm Diệc hất phăng tay hắn ta ra, lạnh lùng nói: "Anh cho rằng chúng tôi đang mặc cái gì? Tôi đưa quần áo cho anh, anh dám vào mang đi không?"
"Anh, thái độ gì đây hả?" Người đàn ông kêu lên, "Tôi đã hỏi chủ hãng, nếu anh phun nước xuống, hai mươi bình điện của tôi sẽ hỏng hết, tổn thất mấy triệu đó."
"Không phun nước, bình điện của anh cũng sẽ cháy hỏng toàn bộ, sẽ còn tạo thành mối đe dọa cho sự an toàn của toàn bộ khu thương mại." Nhậm Diệc nhìn hắn ta chằm chằm, ánh mắt sắc bén: "Anh còn gây trở ngại việc công, vậy đến phòng tạm giữ để bình tĩnh mấy ngày nhé."
"Anh..."
Người đàn ông còn định nói gì đó, bỗng nhiên một tiếng nổ ầm thật lớn truyền đến từ trong gian phòng, tim mọi người run lên, vô thức làm tư thế ôm đầu khom lưng.
Nhất định đã có một bình điện Lithium phát nổ, mặc dù không tạo thành tổn thương quá lớn nhưng nếu có người ở gần cũng rất nguy hiểm, hơn nữa khi nổ còn làm nhiều bình điện bốc cháy hơn.
Sắc mặt người đàn ông tái mét, không nói lên lời.
Sau khi nổ mạnh, nhiệt độ trong phòng thiết bị dường như lại càng tăng cao. Lần này bọn họ có muốn tiến vào phòng thiết bị cũng không được, chỉ đứng gần cửa ra vào thôi cũng đã bị luồng bức xạ nhiệt đáng sợ đẩy ra ngoài rồi.
Lúc này, pháo nước đã được chuẩn bị xong xuôi, Nhậm Diệc bố trí hai pháo nước đi làm lạnh vách tường trước, sau đó chờ quạt hút gió. Nếu nhiệt độ trong phòng không giảm, pháo nước của bọn họ hoàn toàn không vào được.
Một lúc sau, quạt hút gió đã đến, bắt đầu chia nhau đẩy gió từ cửa sổ và cửa ra vào.
Cứ thế, hút được chừng nửa tiếng, nhiệt độ mới giảm xuống một chút, tầm nhìn trong phòng cũng được mở rộng hơn chút.
Nhậm Diệc quyết định tiến vào xem sao, anh và Cao Cách ôm một pháo nước đi vào trong phòng thiết bị, mở van nhắm thẳng vào cụm bình điện ở phía xa xa.
Để mau chóng dập tắt lửa, pháo nước được Nhậm Diệc điều chỉnh mức áp suất 12 (khoảng 1.2156mpa), van vừa mở, áp lực cực lớn khiến vòi nước trông như một con rồng sống động đang vùng vẫy, giãy dụa. Nhậm Diệc và Cao Cách ôm chặt vòi nước nhưng vẫn bị kéo ngã xuống đất, nước lập tức bắn tung tóe, xối hai người ướt đẫm. Tôn Định Nghĩa nhào tới đè vòi nước lại, lúc này mới khống chế được, bọn họ cầm pháo nước phun về phía bình điện đang bốc cháy.
Vừa phun nước, trong phòng bốc lên hơi nước mang nhiệt độ cao, thậm chí còn nóng bức khó chịu hơn cả khi chỉ có lửa như lúc ban đầu, bọn họ mới phun một lúc đã phải đổi chỗ cho người tiếp theo.
Các chiến sĩ cứ ba người một đội luân phiên ra trận. Lúc đầu mỗi đội chỉ có thể kiên trì được một phút, sau đó nhiệt độ giảm xuống mới dần dần có thể ở lại mấy phút.
Nhậm Diệc, Cao Cách và Tôn Định Nghĩa thay ca phun nước lần thứ hai, lúc này phần lớn khói đặc đã bị hơi nước thay thế, vẫn không thể nhĩn rõ cái gì như cũ, nhưng cũng may là nơi bốc cháy rất nổi bật nên cũng không phun nhầm chỗ được.
Mấy phút sau, bọn họ rút lui, đổi cho một đội khác.
Nhậm Diệc đã mệt đến nỗi suýt nữa thì không cất nổi cánh tay, mỗi lần hít thở cũng khó khăn, đeo mặt nạ dưỡng khí lâu sẽ bị thế, anh nói: "Chúng ta ra ngoài hít vài hơi, tiện thể đổi bình dưỡng khí, cũng sắp đến lúc rồi."
Nhậm Diệc ra ngoài cửa khu thương mại, há miệng hổn hển hít luồng không khí trong lành, đồng thời đi về phía xe cứu hỏa. Từ tên xe cứu hỏa, anh lấy ra ba bình dưỡng khí mới, đưa cho Tôn Định Nghĩa đang đứng bên cạnh. Lúc định đưa một cái khác cho Cao Cách thì phát hiện Cao Cách không ở phía sau mình.
"Người đâu?" Nhậm Diệc hỏi.
Tôn Định Nghĩa đổi bình dưỡng khí, nói: "Cậu ấy chưa ra, còn ở trong thì phải."
"Cậu đi vào đưa cái này cho cậu ấy, sau đó nhắc nhở tất cả mọi người kiểm tra lượng dưỡng khí còn lại, không đủ thì phải mau chóng đổi, tôi lấy hơi rồi quay lại ngay."
"Rõ." Tôn Định Nghĩa xách bình dưỡng khí trở lại hiện trường.
Nhậm Diệc vừa lau mồ hôi, vừa kéo cổ áo của trang phục bảo hộ, muốn để chút không khí mát mẻ lọt vào. Ở trong môi trường có nhiệt độ siêu cao quá lâu, cái cảm giác toàn thân cũng muốn bốc cháy làm người ta khó chịu tới cực điểm, lúc này mà có chút gió mát lọt vào cũng đủ xoa dịu sức nóng.
Nhưng anh cũng không được "hưởng thụ" quá lâu, rất nhanh đã phải quay lại.
Còn chưa bước vào khu thương mại Tôn Định Nghĩa đã vội vội vàng vàng chạy ra, nét mặt có chút hoảng hốt: "Hình như không thấy Cao Cách."
Nhậm Diệc cau mày nói: "Không thấy là sao?"
"Em không tìm thấy cậu ấy ở trong, gọi qua bộ đàm cũng không có phản ứng."
"Hay là... đi vệ sinh rồi?" Lời vừa ra khỏi miệng, chính Nhậm Diệc cũng thấy gượng gạo.
"Dù đi vệ sinh cũng sẽ đáp lời chứ." Tôn Định Nghĩa khẩn trương nói, "Em đã hỏi rất nhiều người, không một ai thấy cậu ấy. Em cũng đã vào phòng thiết bị tìm nhưng không thấy."
Lòng Nhậm Diệc căng lên, nhanh chóng chạy về khu thương mại, xông thẳng vào phòng thiết bị.
- ---------------------------------
Hello, lâu rồi mới cập nhật chương mới, cảm thấy có lỗi quá, huhu... Nhưng mà tin vui đến đây, tui đã học xong chương trình học rồi, ta-da:)))) Đang đợi bằng đồng nghĩa với việc rảnh rỗi hơn, nên tui sẽ gắng dịch nhanh, trong tuần này sẽ có nhiều hơn 10c như đã hứa:v Kai xin ma? (Vui hơm:v)