Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chuyển ngữ: Mạc Điềm
- --------------------------------
"Đây là thiết bị chiếu sáng, đây là nút yêu cầu trợ giúp, ở chỗ này có dây thừng cứu hộ, chỗ này có túi cứu thương, trong túi này được trang bị một vài công cụ nhỏ để phá kính, trong suốt hành trình không được phép cởi mũ bảo hộ ra." Nhậm Diệc cầm mỹ đội lên đầu Cung Ứng Huyền, giúp hắn điều chỉnh dây cố định dưới cằm.
Cung Ứng Huyền nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Nhậm Diệc, trong lòng hưởng thụ vô cùng. Hắn không khỏi nghĩ tới tâm tình sau khi hai người cãi nhau vào tối qua, loại khát vọng mong ước Nhậm Diệc chỉ nhìn hắn, chỉ chú tâm đến hắn, thuộc về hắn ấy đã khiến hắn phiền muộm không thể ngủ ngon suốt một đêm. Nếu như cứ giống như bây giờ thì tốt rồi, trong mắt Nhậm Diệc chỉ phản chiếu khuôn mặt của hắn thôi.
"Chặt không?" Nhậm Diệc hỏi.
"Vừa." Khóe môi Cung Ứng Huyền nhẹ nhàng kéo lên: "Nhưng quần áo hơi chật."
Nhậm Diệc "xì" một cái: "Đừng có thể hiện, nhá. Chính cậu muốn mặc đồ lót của tôi, cũng chính cậu muốn mặc quần áo của tôi, có bản lĩnh thì cậu cởi ra đi."
"Sao, đụng đến lòng tự ái của anh rồi?" Cung Ứng Huyền chế nhạo.
Nhậm Diệc siết cổ áo của hắn một cái: "Bao nhiêu tuổi rồi mà còn so đo lớn nhỏ? Nói cậu là học sinh tiểu học cậu còn không phục."
"Tôi không so đo, tôi chỉ trần thuật sự thật." Cung Ứng Huyền nói một cách rất thản nhiên.
Nhậm Diệc nhớ tới sự việc phát sinh trong phòng tắm ngày hôm đó, lúc anh ngã lên người Cung Ứng Huyền, quả thật anh đã cảm nhận rất đầy đủ mỗi tấc da thước thịt đáng kinh ngạc của Cung Ứng Huyền, anh không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa, "Vâng vâng, đi thôi."
Nhậm Diệc dẫn Tôn Định Nghĩa và Lưu Huy theo, Vương Mãnh cùng Lâm Thiếu Bình cũng phân công dẫn người của mình. Trên người bọn họ đều vác theo các công cụ như miếng gỗ lót, xà beng, bình chữa cháy cầm tay,...
Những chiến sĩ còn lại xếp thành hai cánh quân vận chuyển đá ra ngoài theo kiểu tiếp sức, dùng tốc độ nhanh nhất dọn dẹp đống đổ nát bên ngoài.
Bọn họ tiếp cận mặt trước của tòa nhà đã sụp đổ, hành lang nối liền từ phòng khách đến dãy phòng bệnh ở phía Tây của tầng một có một đoạn khe hở có thể lách qua, ngọn đèn trên trán bọn họ soi vào trong, tầm nhìn chỉ có vài mét, bên trong tối đen như mực, toàn là gạch đá xiêu vẹo, nhìn thôi cũng thấy rợn người.
Vương Mãnh nói: "Chúng tôi đi bên này, Thiếu Bình, các cậu vào trong bằng cách trèo qua cửa sổ ở phía sau tòa nhà đi."
"OK, giữ liên lạc."
Nhậm Diệc nói: "Đi, chúng tôi lên tầng hai."
"Có khả năng tầng hai đã bốc cháy, cẩn thận chút."
"Yên tâm đi."
Bốn người đạp gạch đá vụn trèo lên tầng hai, vụ nổ xuất phát từ tầng hai nên mức độ thiệt hại không thua kém gì tầng một, trong không khí tràn ngập một mùi vị kỳ quái.
Cung Ứng Huyền nhăn mũi, vẻ mặt nghi hoặc.
Nhậm Diệc xung phong dẫn đầu, cẩn thẩn men theo chân tường đi về phía trước: "Có ai không? Lính cứu hỏa đây!" Anh nhìn vào một phòng bệnh gần nhất, cửa ra vào đã biến dạng, "Có ai không?"
Ngọn đèn chuyển động theo đầu Nhậm Diệc, anh thấy trần nhà bên trong phòng đã sụp xuống hơn nửa, toàn bộ giường bệnh bị đè bẹp, trên sàn nhà chảy một vũng máu lớn nhưng không thấy người nào. Lòng Nhậm Diệc trầm xuống, tuy rằng không ôm ấp hy vọng nhưng anh vẫn quyết định đi qua đó xem thử.
Càng đến gần sườn ngoài, sàn nhà càng trập trùng nguy cơ. Nhậm Diệc thận trọng lần mò, quỳ rạp trên mặt đất nhìn, nhìn vào trong kẽ hở từ trần nhà rơi xuống, "Có ai không?" Đúng lúc ánh đèn quét đến chỗ sâu bên trong, một nửa cái đầu bị đập vỡ bất thình lình xuất hiện trong tầm mắt.
Nhậm Diệc sợ hãi hít ngược một hơi, giãy giụa rụt về sau mấy cái.
"Nhậm đội, sao thế?" Tôn Định Nghĩa căng thẳng hỏi anh.
"Không, không sao..." Toàn bộ những gì còn đọng lại trong tâm trí Nhậm Diệc là cái đầu sọ vỡ nát cùng tròng mắt lồi ra ngoài. Anh hít sâu, nỗ lực bình ổn nhịp tim, nhưng vẫn khó nén nổi cảm xúc xót thương, tuy chỉ mới nhìn thoáng qua nhưng đây rõ ràng là một cô gái trẻ tuổi. Anh nặng nề nói, "Gian phòng này, không còn người sống."
Cung Ứng Huyền đưa tay định kéo Nhậm Diệc lên, nhưng trong khoảnh khắc nắm lấy tay anh, hắn cảm nhận được sự run rẩy của anh. Ngay sau đó, Cung Ứng Huyền ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt tái nhợt trong bóng tối kia, lồng ngực như bị kim châm: "Vẫn ổn chứ?"
Nhậm Diệc gật đầu, mất một lúc không nói lên lời, anh túm lấy tay Cung Ứng Huyền, nắm thật chặt.
Cung Ứng Huyền nói khẽ: "Là bom hóa học, không phải bom vật lý.*"
"Cậu biết là thuốc nổ gì không?"
"Tôi đoán được nhưng không chắc chắn, phải tìm càng nhiều vật sót lại hơn nữa mới nói được." Cung Ứng Huyền nói, "Hiện trường không có mùi thuốc súng, chỉ có mùi hóa chất. Thực ra từ lúc đầu tôi đã đoán là thuốc nổ hóa học rồi. Để có thể biến tòa nhà nổ thành thế này thì bom vật lý sẽ có thể tích không hề nhỏ, trong một nơi đông người qua lại như bệnh viện sẽ tương đối dễ làm người khác chú ý, huống hồ cửa ra vào còn có cảnh sát canh gác. Nhưng nếu là hóa chất, dù chỉ một lượng rất nhỏ cũng có thể tạo thành phản ứng cực lớn."
"Có độc không?"
"Người dân mắc kẹt vừa được cứu ra không có phản ứng trúng độc, chứng tỏ hung thủ không cài bom hóa học có độc. Có điều sau khi các loại hóa chất xảy ra phản ứng thì rất khó tránh khỏi việc hoàn toàn không có độc, chỉ cần liều lượng không cao thì không có việc gì."
"Bên này có người!" Lưu Huy hô lên, "Còn sống!"
Cung Ứng Huyền đứng lên, nhân tiện kéo Nhậm Diệc lên luôn.
Mấy người men theo tiếng động đi tới, Lưu Huy tìm được một người đàn ông trong góc của một phòng bệnh khác, tuy anh ta bị đè dưới một tảng đá nhưng vùng tam giác nơi góc tường làm một phần của tảng đá bị kẹt lại, không có đè lên toàn bộ.
"Này anh, tỉnh lại đi." Tôn Định Nghĩa vỗ nhẹ lên gò má của anh ta.
Mắt người đàn ông bị máu tươi chảy qua, mí mắt rung rung vài cái, cuối cùng cũng chỉ mở ra được một nửa, đồng thời phát ra tiếng hít thở yếu ớt.
"Nhấc tảng đá lên thử xem."
Bốn người cố gắng nhấc một mảng trần nhà bằng bê tông cốt thép lên, nhưng dù bọn họ đã sử dụng toàn lực cũng chỉ nhấc lên được một chút, chỉ đành phải đặt lại như cũ.
"Không được, thế này không ổn." Nhậm Diệc đặt mấy miếng gỗ lót xuống bên chân, "Chúng ta cùng nhau nhấc bên này lên, chèn mảnh gỗ vào trước đã."
"Rõ."
"1, 2, 3."
Bốn người đồng thời dùng sức, rốt cuộc cũng nhấc tảng đá lên được một đoạn, Nhậm Diệc thừa cơ dùng mũi chân đẩy miếng gỗ lót nhét vào trong kẽ hở.
Có sức chống của khối gỗ lót đầu tiên, bọn họ lại nhét vào trong thêm vài khối nữa, trọng lượng đè lên thân người đàn ông cuối cùng cũng được giải thoát.
Nhậm Diệc tháo trang bị trên người ra, lách người dưới khe hở ở góc tường được nâng lên bò vào trong, bắt được cánh tay của người đàn ông, anh hô lên: "Kéo!"
Ba người nắm lấy thắt lưng và hai chân Nhậm Diệc lôi ra ngoài.
May là Nhậm Diệc và người đàn ông kia đều không béo, cuối cùng cũng được kéo ra.
Trên khuôn mặt của người đàn ông toàn là máu, cơ quan nội tạng cũng bị thương, xem ra tình hình rất nguy kịch.
Nhậm Diệc mệt mỏi nằm vật trên mặt đất một lúc không bò dậy nổi. Cung Ứng Huyền vội vàng: "Có bị thương không?"
Nhậm Diệc mỉm cười bật ngón cái với hắn: "Lưu Huy, Tôn Định Nghĩa, hai người các cậu đưa người xuống dưới." Anh nói qua bộ đàm, "Đinh Kình, tìm người đón ở bên dưới."
"Rõ."
Sau khi hai người rời đi, Nhậm Diệc bò dậy từ trên mặt đất, anh phí công vỗ bụi đất trên người một hồi, hất cằm về nơi tối đen như mực, đầy tường gạch đổ nát ở trước mặt: "Địa điểm phát nổ là cuối hành lang. Theo bản vẽ thiết kế, vẫn còn cách ba phòng bệnh nữa."
Cung Ứng Huyền gật đầu: "Mùi Clo càng ngày càng nồng."
"Thứ gì vậy?" Nhậm Diệc cũng cảm thấy càng ngày càng thối.
"Clo, tôi nghi chất gây nổ là Nitơ Trichlorua*, nhưng chưa biết nó được tổng hợp bằng cách gì và kíp nổ như thế nào. Nitơ Trichlorua là chất oxy hóa mạnh, dễ bốc cháy."
"Xem ra bên trong thực sự có cháy." Nhậm Diệc nói, "Chẳng qua tòa nhà đã thành ra thế này, phỏng chừng những chất bắt lửa cũng không còn nhiều, hẳn là sẽ không tạo thành đám cháy trên diện rộng."
"Đám cháy dù không lớn nhưng vẫn nguy hiểm. Chúng ta càng đi về phía trước, mùi sẽ càng kích thích, chất khí còn có tính ăn mòn, tuy không mạnh, da thịt đã có quần áo che phủ nên không sao, nhưng mắt và niêm mạc mũi có thể sẽ không chịu nổi."
Nhậm Diệc nói vào bộ đàm: "Tôn Định Nghĩa, lúc các cậu quay lại nhớ mang theo vài cái mặt nạ phòng độc."
"Đã rõ."
"Chất Nitơ Trichlorua* này, gây nổ bằng cách nào?"
"Có vài cách, tăng áp suất trong lọ kín hoặc đun nóng đều có thể gây nổ, pha trộn với mấy loại hóa chất cũng có thể gây nổ. Thậm chí bụi trong không khí quá nhiều, gặp lửa, nhiệt độ cao cũng có thể khiến cho các hạt bụi nổ mạnh, hoặc là sau khi bị ẩm, bốc cháy sau khi làm nóng lại xảy ra phản ứng với những vật dễ cháy khác."
"Thứ khỉ ho cò gáy này cũng dễ nổ quá nhỉ."
"Ừ, mấy loại hợp chất của Clo đều là chất nổ tương đối thường dùng."
"Thường dùng trong ngành hóa học của các cậu ấy, trước đây tôi chưa từng gặp nó."
"Chưa gặp là chuyện tốt." Thanh âm của Cung Ứng Huyền lạnh như băng, "Chứng tỏ bản thân hoặc bên cạnh Hồng Diễm có người rất hiểu biết về hóa học. So với phóng hỏa đơn thuần, vũ khí sinh hóa còn đáng sợ hơn nhiều."
Lồng ngực Nhậm Diệc nặng nề: "Cậu nói đúng, nếu như lần này bọn chúng có ý định chế tạo vũ khí hóa sinh, ở một nơi có đông người như bệnh viện, không biết sẽ tạo thành số lượng thương vong lớn đến thế nào. Thật đáng sợ." Vừa nghĩ tới mặc dù những chuyện này không xảy ra, nhưng ngầm chứa rất nhiều khả năng gây tai họa, anh chợt cảm thất sống lưng lạnh toát.
Tôn Định Nghĩa và Lưu Huy đi rồi quay lại, cầm theo mặt nạ phòng độc. Bọn họ đeo mặt nạ lên, đi vào chỗ càng sâu.
Càng đi về trước, càng đến gần trung tâm của vụ nổ, thân tòa nhà lại sụp đổ càng nghiêm trọng. Con đường trước mặt đã bị tường gạch chặn kín gần hết, bọn họ chỉ có thể bò vào.
Hứa Tiến đột nhiên nói: "Các đội trưởng trung đội báo cáo một vài tình hình."
Vương Mãnh và Lâm Thiếu Bình vẫn đang ở tầng một tìm kiếm người mắc kẹt, Nhậm Diệc nói: "Chúng tôi cách nơi phát nổ tương đối gần, nhưng chỗ này rất khó đi lại, chúng tôi... Hử? Tôi thấy ngọn lửa rồi."
Giữa tầng tầng gạch đá vụn, có một luồng ánh sáng chập chờn trong bóng tối, tưởng chừng như một đốm ma trơi bay lơ lửng dưới vực thẳm vô tận làm người ta khiếp sợ.
"Ngọn lửa lớn không? Là do cái gì dẫn tới?" Trần Hiểu Phi hỏi, "Ở bên ngoài chúng tôi cũng thấy."
"Hẳn là không lớn, chưa xác định được là cái gì gây ra, nhưng có khả năng nó sẽ cản đường chúng tôi đến chỗ phát nổ."
"Xác định tình hình trước mới được hành động, nếu không có đường tiến thì phải rút lui ngay."
"Rõ."
Nhậm Diệc nói: "Tôi sẽ bò qua đó trước, xem thử ngọn lửa có chặn đường chúng ta không đã."
"Tôi đi cùng anh." Cung Ứng Huyền nói, "Nếu lửa cản đường, vậy phía trước chính là địa điểm phát nổ mà chúng ta đang muốn tiếp cận nhất, thứ tôi muốn cũng chỉ có thể tìm ở gần đó."
Nhậm Diệc nhìn thẳng vào Cung Ứng Huyền: "Cậu chắc chứ? Là lửa đấy."
Cung Ứng Huyền hít sâu một hơi: "Tôi từng nói, tôi sợ nhưng tôi sẽ không lùi bước, hơn nữa... có anh ở đây mà."
Một câu "có anh ở đây" khiến lòng Nhậm Diệc lâng lâng ngay tức khắc, anh cố gắng che giấu biểu tình thay đổi của mình, lắp ba lắp bắp: "Được, được rồi, cậu theo sau tôi."
Tôn Định Nghĩa chớp chớp mắt, nhìn đi nhìn nhìn lại bầu không khí giữa hai người, có vẻ đã nhận ra cái gì đó.
Nhậm Diệc tiếp tục nói: "Tôi phải nói trước cho cậu biết. Bộ quần áo chúng ta đang mặc hiện nay không phải đồng phục lúc cứu hỏa nên không có hiệu quả ngăn lửa cách nhiệt. Tới gần mồi lửa sẽ cực kỳ cực kỳ nóng, cậu chịu nổi thì phải ra ngoài ngay, không được miễn cưỡng."
"Biết rồi, đi thôi."
- ----------------------------------
*Chú thích
Nitơ Trichlorua: còngọi là trichloramine, là hợp chất hóa học có công thức NCl3. Chất lỏng có mùi dầu màu vàng, dầu cay này thường gặp nhất như là một sản phẩm phụ phản ứng hóa học giữa các chất dẫn xuất amoniac và clo (ví dụ trong bể bơi). Nó là một trong những tác nhân rụng tóc, tất nhiên là nó không được ứng dụng trong thực tế rồi, vì chẳng có ai muốn hói cả:v. Hợp chất được điều chế bằng cách xử lý muối Amoni, như Amoni nitrat (NH4NO3) với clo, NitơTrichlorua tinh khiết là chất nổ nguy hiểm, nhạy cảm với ánh sáng, nhiệt, thậm chí xóc lên cũng có thể gây nổ, phản ứng với các hợp chất khác cũng gây nổ. (Wikipedia)