Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiền hóa đơn chương 57
Luật vâng dạ, tao hỏi phía công an thì sao Luật bảo anh rể chị gái lo được. Vậy cũng tạm ổn, bây giờ cần là phải chạy phía bệnh viện, nếu ko có nguy hiểm gì thì bằng đẩy nguyên nhân là do bệnh nhân có tiền sử co giật, việc xảy ra ở spa là ngẫu nhiên chứ ko phải do Spa. Tao bàn ý đó với Luật, Luật kêu em ko quen ai trong bệnh viện, tao bảo cần gì quen, từ mồm mình mà hỏi là được. Tao bảo để tí nữa anh hỏi thử xem sao, em về nhà nghỉ tí đi, chắc hôm qua ko ngủ à, Luật bảo em ko sao, em đi cùng anh gặp bác sĩ, giọng có vẻ khàn rồi.
Sau vài hồi hỏi han lan man thì cũng được chỉ đến phòng bác sĩ, tao gõ cửa, giọng nói kêu vào đi.
Bác sĩ tuổi trung niên, đang ngồi trước màn hình máy tính, giọng cốc lốc nói có việc gì, thái độ đúng kiểu quen thói hạnh họe. Tao cũng nói luôn em là người nhà bệnh nhân bị co giật cấp cứu phòng xxx, em muốn hỏi tỉnh trạng cụ thể, liệu có phải chuyển tuyến ko ạ, chị em trước cũng hay bị tự nhiên co giật như thế. Lão già nói ổn rồi mà có gì phải chuyển tuyến, ở Hà nội còn muốn chuyển đi đâu. Tao hỏi tiếp có xác định được nguyên nhân chính xác ko ạ. Lão liếc nhìn tao tỏ vẻ ngờ vực, rồi lại nhìn sang Luật, Lão ko trả lời mà hỏi ngược lại anh chị là ở spa mà bệnh nhân làm đẹp phải ko, có trình độ gì mà dám chọc ngoáy vào cơ thể người ta, bậy bạ hết sức. Mẹ lão già, việc của bố đâu mà bố ý kiến. Tao cười kêu em là kỹ sư xây dựng còn đây là Luật sư. Lão nhếch mép cười xong mới hỏi các cô cậu muốn gì, làm giả hồ sơ bệnh án à. Có lẽ lão đã quen thuộc với việc này chăng ? Tao nghĩ vậy bèn nói luôn, vâng, bao nhiêu tiền ạ. Lão bác sĩ bảo cô cậu ra ngoài đi, tôi ko làm việc đó đâu, để công an điều tra. Luật thấy vậy có vẻ hơi run, Luật bảo anh giúp bọn em, hết bao nhiêu em gửi. Lão vẫy tay ý đi ra ngoài , mồm vẫn bảo để công an điều tra. Tao kéo Luật đứng dậy rồi nói vâng, thế thì em yên tâm rồi ạ, công an toàn người nhà em. Đm, phải tạo cho nó cảm giác có bị mất hụt món tiền thì nó mới tiếc. Ra sảnh ngồi chờ, bắc ninh vẫn đứng đó nói chuyện với mấy đứa nhân viên spa. Tao động viên Luật cứ bình tĩnh, ko sao hết. Luật ngồi dựa vào vai tao khẽ nói cảm ơn anh. Đm, cảm ơn cái beep gì giờ, đây là trách nhiệm chứ cảm ơn gì nghe khách sáo quá, tao đoán nếu đúng bệnh nhân do tiền sử thì lão bác sĩ sẽ gọi bọn tao để kiếm tí, còn nếu là nguyên nhân do Spa thì hoặc là hắn ko gọi hoặc là gọi và sẽ hét giá tương đối.
Nãy tao chém công an toàn người nhà có thể đánh động tâm lý 1 chút. Hi vọng là hắn sẽ gọi, vì như thế là có thể giải quyết được, báo chí có đưa tin thì cũng ko phải nguyên nhân do spa, đỡ mất uy tín.
Chị gái và anh rể Luật đến, chắc đi lo lót ở đâu rồi. Tao gặp hai vị này một số lần, cơ bản là ko ấn tượng lắm và có khoảng cách, kiểu bà chị của Luật với tao là ko ngăn cấm nhưng cũng ko khuyến khích. Trước kia bà này có giới thiệu cho luật 1 vài thằng công tử hay trí thức thì phải. Tao chào hỏi sơ bộ, thấy chị em thì thầm gì với nhau, tao chủ động đứng dậy bảo Luật là anh chờ ngoài kia rồi đi ra ngoài. Đứng vẩn vơ định hút điếu thuốc thì gặp tay bác sĩ khi nãy đang đứng hút thuốc, tao tiến lại châm thuốc hút, tự tin hỏi chuyện, sau vài câu chuyện loanh quanh thì cũng đá sang chuyện chính, tao bảo có gì anh xem giúp được ko, cũng ko cần làm trái pháp luật, nếu đúng là lỗi do spa thì thôi cứ để em nói chuyện với bên công an. Lão rít hơi thuốc rồi trầm ngâm nói, cậu nghĩ tôi thiếu tiền à...
Phản ứng nằm ngoài dự liệu. Tao quay sang than nghèo kể khổ bảo spa của em mất bao lâu gây dựng uy tín, nếu dính phốt này thì xác định khỏi làm ăn gì nữa. Nếu có thể tác động thì nhờ anh giúp đỡ, cũng coi như chữa khỏi cho rất nhiều bệnh nhân tâm lý. Lão bác sĩ búng tàn thuốc hỏi cậu cũng hút mal à, tôi xin điếu. Tao lịch sự búng thuốc ra mời, rồi bật lửa mồi. Lão bảo về cơ bản thì mấy thao tác các cậu làm ko ảnh hưởng gì đến cơ thể, cũng ko thể gây co giật, nếu bệnh nhân có tiền sử co giật thì đó là sự ngẫu nhiên, có chẳng là thao tác gây đau cũng có 1 phần nhỏ nguyên nhân. Cái này còn phải phụ thuộc người nhà của bệnh nhân và chính bệnh nhân khai báo thế nào, tôi thì sẽ ghi rõ bệnh án một cách khách quan theo đúng trách nhiệm, tốt nhất là phía bệnh nhân ko kiện cáo gì và công an cũng ko mở rộng điều tra gì thêm Tuy nhiên việc xì xào là khó tránh khỏi, nếu báo chí mà hỏi thì lại là dễ xử lý vì có báo chí phát ngôn thay, nhưng cũng có rủi ro nhiều đứa moi móc. Tốt nhất chụp ảnh bệnh án rồi up lên facebook Spa, như vậy là ổn.
Tao nhìn lão, thầm cảm phục, ko nghĩ lão lại là 1 bác sĩ khô khan, lão quay lại nhìn tao bảo tôi rất quý mấy đứa kỹ sư xây dựng, đứa em út tôi cũng là kỹ sư xây dựng. Lão nói mà giọng trùng xuống...
Cũng ko có thời gian mà tào lao với bác sĩ nhiều, tao lịch sự nói thêm ít câu nữa thì thôi. Ra chỗ Luật vẫn thấy mấy anh chị em đang nói chuyện gì đó. Tao bảo anh về trước, em cũng nên về nghỉ ngơi đi. Luật bảo chờ em, em về cùng. Chị gái Luật thủng thẳng nói câu về nhà chị mà nghỉ ngơi cho tiện. Luật kêu thôi. Tao chào rồi chở Luật về, thế beep nào quên mẹ mất bắc ninh. Luật bảo em về chỗ anh ngủ, giờ về spa mệt lắm. Tao đưa Luật về, trên đường về ghé mua ít hoa quả bánh kẹo linh tinh sợ ẻm đói. Gần đến nhà thì bắc ninh gọi bảo ơ anh với chị Luật đi đâu rồi, đéo mẹ, đành lấy vài lý do vớ vẩn bảo em chịu khó đi taxi.
Luật về phòng tao, nằm ngủ, như 1 thiên thần mệt mỏi. Tao ngồi máy tính cắm tai nghe để yên cho ẻm ngủ. Mãi đến 4h chiều Luật ú ớ gì đó như mê man, tao lại lay lay người, Luật tỉnh dậy ôm chầm lấy tao khóc tu tu, 1 lúc mới nói em có sao ko anh. Tao cảm nhận rõ ràng sự yếu đuối thông thường của một người con gái, Luật trước giờ luôn cá tính, hoạt bát nhưng dù gì cũng chưa từng va vấp, có lẽ giờ Luật mới thấy sợ. Tao ôm ấp vỗ về 1 lúc rồi kể anh đã nói chuyện với bác sĩ rồi, ko phải do spa đâu, với lại chị kia cũng ko nguy hiểm gì, chắc theo dõi hết hôm nay rồi ngày mai là cho ra viện, em yên tâm đi. Sau thì Luật cũng bình tĩnh trở lại, tao lấy hoa quả bánh kẹo cho ăn, Luật bảo tối anh cùng em đến nhà chị kia gặp chồng chị ý nhé, em cũng gặp trên bệnh viện rồi nhưng chưa dám nói, nhìn thái độ chồng chị ý có vẻ tức giận. Tao gật gù bảo em cứ ngủ tiếp rồi tí nữa đi.
Luật ko mang quần áo, tao bảo mặc tạm quần áo của anh, tao lấy cho cái áo phông, Luật mặc vào như kiểu mốt giấu quần, nhìn trong gương cười khinh khích. Luật bảo mặc thế này ra đường ko khéo người ta nhốt em vào trại, thôi anh đưa em về spa lấy quần áo đã. Thế là lại phóng xe 1 cuốc ngược lên phố, hỏi Luật có biết nhà nạn nhân ko, Luật nhéo sườn tao kêu gì mà nạn nhân, phải nói là khách hàng. Luật bảo có biết vì chị này cũng hay qua spa, mà chị ý có cửa hàng gì đó cũng in danh thiếp, theo địa chỉ danh thiếp mà đến là được.
Hà nội ko phải ai cũng là người tốt. Thằng cha chồng khách hàng ra mở cửa, nhìn Luật thì chắc nó cũng đoán được bọn tao đến làm gì, vừa nói chuyện được vài câu thì nó bảo chờ nó chút nó gọi em nó làm công an quận qua hỏi xem tình hình kiểm tra cơ sở thế nào. Một lúc sau có 1 chiến sĩ qua, mặc thường phục những cũng xòe thẻ nọ thẻ kia giới thiệu làm ở quận, kết luận sơ bộ là cơ sở có nhiều sai phạm, nguyên nhân chính dẫn đến co giật của khách hàng là làm sai quy trình...Tao ngơ ngác nhìn sang Luật bảo anh tưởng chị gái với anh rể em làm việc với bên công an rồi, Luật bảo vâng mà. Vậy là thằng nào đang chém gió, nguyên nhân thế nào thì bác sĩ sẽ kết luận chứ ko phải công an, có điều để công an lằng nhằng thì cũng phức tạp. Lão chồng bảo thôi giờ cứ đúng theo luật mà thực hiện, tao suýt thì nhếch mép cười, mẹ mày, muốn vòi tiền chứ gì.
Luật nói trước, Luật bảo bọn em qua đây cũng là muốn thương thảo với anh chị, chi phí bệnh viện thuốc men bên em sẽ chịu toàn bộ, ngoài ra chi phí hỗ trợ chị thế nào thì anh cứ bảo ạ.
Thằng chồng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc nói công an điều tra rồi, cứ để công an điều tra. Tao ngữa mắt nói luôn bảo có quyết định gì chưa anh, em tưởng điều tra phải có quyết định khởi tố gì gì chứ ạ, hơn nữa em có trao đổi với bác sĩ thì nguyên nhân do chị nhà có tiền sử từ trước, ko phải do spa đâu ạ, bọn em đến đây vì trách nhiệm quan tâm chăm sóc khách hàng chứ ko phải vì trách nhiệm pháp luật đâu ạ. Ngó nét mặt thằng cha chồng khách hàng khẽ rung động, chiến sĩ kia thì cất tiếng, rồi sẽ khởi tố thôi, cứ yên tâm, nghe giọng đầy vẻ thách thức dọa nạt...
Nắm chắc rồi, nạn nhân thì đéo có gì nguy hiểm, tao còn sợ rằng cố tình nằm ì ở đấy để ra yêu sách, lôi ông cô nan cùi ra đây để dọa khởi tố, làm như bọn tao là người rừng ko bằng. Tao bảo Luật ngồi nói chuyện đi anh ra ngoài có việc tí. Tao ra gọi điện cho Giữa, tao bảo sơ bộ vụ việc, giờ đang bị 1 anh dọa khởi tố, Giữa kêu úi xùi huynh vào hỏi giúp muội thằng đó tên gì, muội gọi cho sếp nó luôn, tao cung cúc đi vào hỏi xin lỗi anh tên gì ở đội nào ạ, chú kia cũng tự tin nói như kiểu chứng minh là công an thật ấy. Tao nghe máy tiếp giữa kêu huynh đưa điện thoại cho nó nghe đi đã. Tao đưa điện thoại bảo em vừa liên lạc với bạn em, bạn em muốn nhờ anh chút việc ạ. Chú kia nghe điện vẫn giọng hách dịch ai đấy, ko biết giữa nói gì, thằng kia nghe nghe rồi thế à, ừ 1 lúc lại ừ à tiếp rồi bảo thôi việc này anh làm được, cần gì phải báo ông ấy làm gì, ừ, có gì đâu, để 2 bên giảng hòa ko kiện cáo là được mà, ừ ừ, thôi, ko cần bác phải lo, bác còn bao công việc mà chuyện này cũng trình lên thì mang tiếng bọn anh chết. Nói xong đồng chí đưa điện thoại lại tao, tao vẫn để đấy chưa tắt máy, đồng chí hỏi cậu là thế nào với ẻm trong điện thoại này.
Tao chém rằng em ấy là fan hâm mộ, si tình theo đuổi em mãi mà em ko đồng ý, bây giờ suốt ngày bám theo em. Đồng chí quay sang khề khà với lão chồng rồi bảo chị nhà ko ảnh hưởng gì thì giảng hòa thêm bạn bớt thù đi anh ạ, ko biết ra dấu với nhau thế nào, lão chồng kêu ừ thôi nể tình quen biết, các em gửi anh 50 triệu, ko phải khiếu kiện gì nữa. Đmm, thở ra câu làm tao giật mình, tao nhớ ở quê tao tai nạn giao thông đụng nhau tung tóe mà cũng chỉ chừng ấy tiền, đây chả bị đéo gì mà thét ghê gớm như vậy, bị điên à. Tao quay sang bảo Luật em gửi cho anh ấy 5 triệu, ko cần viết giấy gì đâu, mình có tấm lòng. Luật ngơ ngác nhìn, tao bảo lại là 5 triệu ấy nhé. Đm, đã có em Giữa thân yêu đỡ cho nữa thì ngại beep gì. Luật giở túi ra lấy 5 triệu bảo em gửi anh trước ạ. Chiến sĩ thì quay mặt đi coi như ko tham gia gì, lão chồng ơ ơ. Tao bảo bọn em xin phép về cho anh nghỉ ngơi, hôm nào chị khỏe bọn em qua chơi sau. Tao nháy Luật đứng dậy rút lui. Thế thôi, coi như xong trách nhiệm, việc còn lại thì đồng chí kia sẽ giải thích nốt.
Ra về, Luật bảo anh đưa nó có 5 triệu liệu nó có nghe ko, mà lúc anh gọi cho ai đấy. Tao bảo ko nghe cũng phải nghe, gọi cho bé học sinh cũ em gặp vài lần rồi đấy, bố nó làm cái gì có vẻ ghê phết, nó hay lôi ra để dọa ma, hiệu quả lắm. Tao nói tiếp thôi thế là xong rồi, em ko phải lo gì nữa nhé, Luật cười nhẹ kêu cảm ơn anh. Tao hỏi về Spa hay về nhà ta, luật hihi bảo nhà ta đi mình. Tối đó ôm nhau ngủ lăn ra vì mệt, sáng hôm sau dậy đi làm mắt vẫn cay xè, Luật kêu anh nghỉ phép buổi đi anh. Tao chần chừ, đợt này cũng nhiều việc mà nghỉ thì cũng dở, tao bảo thôi để cuối tuần anh nghỉ rồi đi phượt bù, Luật ra vẻ ko ưng lắm nhưng vẫn đồng ý bảo tối nhớ về sớm, lên công ty cấm la liếm tán gái.
Lên công ty với trạng thái ko khỏe lắm nhưng ko có thằng hàn quản lý, anh em đều ra chiều thoải mái lắm. Tao vào khu văn phòng của thầu phụ, có phòng ngủ, làm luôn 1 giấc đến gần trưa mới dậy, bỏ cả ăn sáng. Lúc này mới thực sự khỏe trở lại, lang thang qua lần lượt từng container của thầu phụ chè thuốc trêu gái, thấy phấn gọi điện, phấn hỏi chuyện spa của Luật thế nào, tao bảo sao em biết, phấn kêu là bắc ninh kể. Ơ đệt, dạo này lại hay chơi với bắc ninh thế cơ à, tao tự dưng thấy có cảm giác gì đó bờn chờn...
Tuần đấy mọi việc của Luật coi như ổn, cũng chả thấy cô nan xử lý kiểm tra gì nữa. Mợ khách hàng co giật cũng bảo chị bị thế trước đây rồi, sẵn lòng cho chụp bệnh án đăng facebook. Bàn chuyện đi phượt, Luật hơi chần chừ bảo đang nắn lại quy trình, cách làm việc của spa nên dạp này nhiều việc và phải ở Spa suốt, sợ mất khách. Tao biết ý cũng ko nhắc đến.
Thằng hàn mới sang, nó mua iphone 4s tặng cho em thư ký thật, xem ra si tình ẻm là thật chứ ko đùa. Tối về em thư ký sang khoe điện thoại mới bảo anh chém quá, nó mua tặng em, suýt nữa thì em tưởng là anh mua thật. Tao cười khà khà, bố mà ko bảo với nó là mày thích iphone mà lại bảo mày thích nội y lọt khe thì nó có mua cho mày khối điện thoại, nghĩ vậy thôi chứ ko phân bua làm. Ẻm thư ký vẫn kiểu ăn mặc ở nhà xuề xòa, tao tranh thủ lấy điện thoại chụp vài kiểu hớ hênh. Ẻm mới sờ đến iphone nên cứ lăng xăng ra hỏi cài thế này ra sao, làm cái kia thế nào. Tao bảo lên internet mà tìm, ẻm phụng phịu bỏ về. Tiếng sau lại cầm lên kêu sao ko cài được nhạc chuông bài hài, tải mấy bài về mà ko được, tao chẹp miệng bảo đưa đây xem nào. Lại phải cắm vào máy tính thao tác cài cho ẻm, con bé ngồi cạnh, áo trễ kết hợp tư thế ngồi lộ cả bầu ngực. Tiếc là ko chụp ảnh ở góc độ này được.
Sáng thứ 7 đang ngủ ngon thì có điện thoại, số lạ gọi. Thằng nào léo nhéo hỏi mày muốn chết ko, tao bảo ko, nó lại bảo mày vừa làm gì mày biết chứ, tao trả lời vừa ngủ dậy chứ có làm đéo gì đâu, thằng kia lại nói đm khôn hồn thì về quê ngay, ko thì hối tiếc. Tao ngáp dài 1 hơi bảo địt cụ mày, rảnh quá à. Tắt máy luôn. Số đấy lại gọi lại, tao nghe bảo ẳng đi mày, đầu kia cười ha hả nói giọng bình thường đang ở đâu, tao thông đây. Ô vl, nay lại gọi điện làm đéo gì, nó kêu vừa xuống sân bay, về quê đê. Đm, hóa ra thằng bạn về, tao bảo qua đây đã xong cùng về, nó kêu đồ đạc lỉnh kỉnh, đi taxi về luôn, bảo tao về quê đi để nhậu. Ừ về.
Lâu ko gặp, thằng thông đen trông thấy, trong đó nắng gió nhiều hơn chăng, tụ tập nhậu nhẹt cả ngày, tối lại hò nhau đi cafe. Bảo xuống hà nội chơi vài hôm chứ, nó kêu thời gian đéo đâu, nghỉ được mấy hôm thôi, hôm nào đi thì qua hà nội ngủ 1 đêm. Hàn huyên tâm sự đủ điều, thằng kể gái miền tây thằng kể gái hà nội, cố nhân tri kỷ lâu ngày mới gặp mặt, lời văn giọng nói cứ thế tuôn trào ko sao kể xiết.
Tối chủ nhật tao xuống HN, qua gặp Luật tí, kể thằng thông về chơi, Luật kêu thế rủ lão xuống đây gặp mặt, tao bảo nó bận, tối thứ 3 mới xuống HN để sáng thứ 4 lại vào trong kia. Luật đã lấy lại vẻ hoạt bát, khoe là em kiểm soát thế này, yêu cầu thế kia, nhập thêm sản phẩm này, bán sản phẩm kia, tự nhiên Luật bảo hay anh làm cùng em đi. Tao trố mắt nhìn, lĩnh vực này tao ko am hiểu với lại cũng ko hợp cho lắm, tao bảo ngay anh còn yêu nghề xây dựng lắm mà ko cũng ko biết gì về làm đẹp. Luật hiha nói ko biết thì học, em cũng có biết gì đâu. Tao lắc đầu, chuyển nghề à, chưa phải lúc.
Thế đéo nào như có sự tình cờ, thằng hà tĩnh lại rủ đi học MBA, nó tham khảo kỹ rồi bảo giờ đi học thêm 1 kỳ bổ túc kiến thức là được thi cao học, học 2 năm là có bằng thạc sỹ quản trị kinh doanh, sau làm gì cũng dễ. Nghe thằng loằn nói dễ ăn lắm, lại hôm qua Luật rủ làm kinh doanh, vậy là cũng máu, 2 thằng nghiên cứu làm hồ sơ đăng ký học, học buổi tối... Tháng sau bắt đầu.
Tối về kể chuyện với Luật, Luật ủng hộ lắm, bảo anh khả năng tốt, học ngạch này là chuẩn, sau ra hốt bạc. Em thư ký lại lên hỏi hỏi han han iphone với chả ios. Tao chán nản ko muốn trả lời mà ko làm sao từ chối. Dày mặt bảo em có nhớ lần trước em bảo có iphone thì anh muốn gì em cũng chiều ko, thư ký cười khanh khách nói đấy là anh tặng, còn đây là của lão hàn mà. Tao hỏi ơ thế nhận quà của nó ko ngại à, thư ký kêu ui xời kệ mợ nó, có làm với nhau mãi đâu, em cứ à ơi thì làm gì được em. VL gái vùng cao mà mưu mô thế cơ đấy.
Thứ 3, thằng thông xuống, tao bảo chờ tí 5 rưỡi về. Về đến nhà thấy bố cháu ngồi ở quán trà đá gần cổng, tao bảo sao biết chỗ, nó kêu bắc ninh đưa sang, tao hỏi bắc ninh đâu, Thông kêu nó về rồi, nó bảo mày ko nói gì cho nó nên nó về. VL. Tao lấy điện thoại gọi cho Luật, gọi cho bắc ninh bảo qua tụ họp. Tao gọi cả cho em đen, à nói về e đen cho bọn mày nhớ, sau khi ẻm giới thiệu tao vào công ty, làm đồng nghiệp nhau vài tháng thì em ấy nghỉ bảo có chỗ khác ngon hơn nên nghỉ, nghe đâu làm cho công ty đéo gì của châu âu, lương lậu khá lắm. Gọi cho đen bảo qua đây đi ăn, thằng thông ra chơi. Đen kêu ui ngại lắm, ko qua đâu. Tao truyền đạt lại với thằng thông, thông bảo kệ, nó ko qua có khi tốt hơn.
Bắc ninh qua trước, ẻm kêu hôm trước ở bệnh viện thì bỏ em về, hôm nay mà ông thông ko gọi chắc cũng ko nhớ đến em. Anh ko coi em ra gì rồi. Tao gãi đầu gãi đít xin lỗi, đúng là đợt này thờ ơ thật. Chống chế rằng anh phải xa em để em còn có ng yêu chứ, vị huynh đệ hôm trước thế nào rồi. Bắc ninh úi giời, yêu thì cứ yêu vậy thôi chứ nó trẻ con lắm, hơi tí là ghen là dỗi, mệt, chỉ được cái chiều em. Tao động viên vài câu rồi bảo 2 vị hàn huyên đi, tao đi tắm đã. Bỗng nhớ lại ngày trước bao lần đùa chơi với bắc ninh, thằng thông bắt gặp đều quay đi rồi nói các vị cứ tự nhiên, nhoằng cái đã mấy năm rồi.
4 người đi ăn, hỏi chuyện nọ chuyện kia, ôn kỷ niệm cũ, 1 thời sống chung nhà cùng nhau. Thằng thông bảo đi công trình mới thì vất nhưng sau cũng quen, anh em thoải mái vui vẻ, nhậu nhẹt suốt ngày. Tao bảo hay thế à, có khi tao cũng kiếm suất đi công trình. Luật bảo đi luôn đi. Bắc ninh mỉm cười nhẹ nhàng bảo đi trải nghiệm cũng tốt, tao nhìn bắc ninh, bỗng thấy có dáng dấp của phấn, bắc ninh thay đổi rồi sao, hay là yêu vào nên thế. Ý nghĩ nhanh chóng trôi qua khi Luật nói với bắc ninh, anh ấy đang đi học ôn thi cao học rồi, chắc gì đã làm xây dựng nữa. 2 đứa kia nhìn tao tỏ vẻ nghi ngờ hỏi thật à, tao gật đầu, cứ học thôi, nghề thì vẫn theo...
Tối đó nằm chém gió với thằng thông đến gần 1h. Nó bảo chắc tết mới lại về. Hỏi tao chuyện yêu đương, tao bảo vẫn với Luật. Thằng bạn nói giờ nhìn bắc ninh lại thấy ngon quá mày ạ...
Tháng 10. Ko hiểu sao cứ tháng 10 là tao thấy bồi hồi, cái thời tiết buồn buồn hiu hiu, đúng là chỉ phù hợp cho giới văn nghệ sĩ, tao có khi nào cũng có tí máu nghệ sĩ trong người ko. Buổi học đầu tiên, 2 thằng mặc đồng phục công ty vội vàng phi đến lớp. Lớp học đông vl, chắc khoảng 70 -80 người, mà đợt này có đến 4-5 lớp học, chưa kể số lượng ko phải học bổ túc, chứng tỏ số lượng người ước mơ có MBA ko hề nhỏ. 2 thằng tao ngồi bàn gần cuối, bàn có 1 thằng râu quai nón đang ngồi, bàn trên là 2 đứa con gái chắc cũng đi làm rồi. Xì xào hỏi sơ bộ thì biết thằng kia đang làm ở bộ công thương, trai hà nội, khen nó vài câu là oách quá, nó bảo oách cái dái, đói vêu mồm, lương tháng được hơn 2 triệu. con bé nghe tiếng bàn trên cười khúc khích quay xuống nhỉn, tao thấy miệng rộng, mắt xếch, da trắng nên nhìn cũng khá phết. Tao hỏi vị nữ nhân này đang công tác ở đâu sao buông tiếng cười nhạo báng. Con bé cười nói tiểu muội đang dạy ở 1 trường cao đẳng. Còn 2 vị huynh đài trang phục lạ lẫm, chẳng hay đang hoạt động nơi nào. Con bé ngồi cạnh cũng quay xuống, con bé này nhìn nét mặt bình lặng như hồ thu. Thằng hà tĩnh chọ chọe bảo bọn tôi làm công nhân. Đm thằng lồn, phá hết cả không khí kiếm hiệp...
Học buổi đầu câu vào câu ko, toàn kiến thức lạ lẫm, chém gió phành phạch với các bạn xung quanh rồi đến giờ giải lao, đói vl, tao rủ em miệng rộng bảo yêu quái mồm rộng đi ăn gì ko, cô nàng nguýt nga nguýt nghẻo kêu miệng rộng mới sang, yêu quái gì, được mời thì đi. Ngại gì mà ko mời. Cả đám ra canteen làm bát mỳ tôm, hỏi chuyện lương lậu, ông hà tĩnh vừa ăn ngồm ngoàm vừa bảo chán lắm, bọn tôi làm thêm bục mặt tháng được có gần 20 triệu. Thằng chuyên viên bộ công thương tí nữa sặc mì, nó bảo thật hay chém, thằng hà tĩnh kêu oai gì mà chém, bọn xây dựng đi công trình cả lương cả lậu phải dăm bảy chục, bọn tôi làm cho doanh nghiệp nước ngoài làm gì lậu được đồng nào, toàn bán sức làm thêm thôi. Tao ko nói gì nhiều nhưng cảm nhận mấy đứa kia đã nhìn bọn tao bằng ánh mắt khác, có lẽ là ánh mắt đỡ khinh bỉ hơn. Em miệng rộng kể nhà ở Hà đông, mang tiếng giảng viên cũng oách nhưng lương chưa bằng 1/5 mấy anh, cũng chả có lậu. Ô thế nhìn lại thì 3 trai xinh gái đẹp hà thành kia đứa nào cũng lương bèo bọt, đói mốc mồm. Tao giờ mới gật gù bảo các bạn xuất phát điểm cách bọn tớ xa lắm, bọn tớ bao giờ mới mua được nhà hà nội, các bạn thì sẵn nôi sẵn né, có phải lo nghĩ gì nữa đâu mà xoắn.
Đăng bởi:
Miêu tiểu miêu